HOÀI NIỆM HỘI LIM (trang thơ lưu-KHÔNG HỌA)
Dặm xa...đành lỗi nhịp duyên... Câu thơ ngày cũ...,ngủ yên trong lòng. Dỗi hờn...níu ánh mắt mong... Để làm chi nữa...thinh không...gió lùa... Hẹn thề ... dĩ vãng ngày xưa. Giờ ai một bóng dưới mưa khóc thầm... Đời xô ngọn sóng thăng trầm... Đớn đau mượn... độc huyền cầm...thở than... Nỗi buồn vọng khắp nhân gian. Trái tim mỏng mảnh...vỡ tan trong chiều... Lá vàng rơi biết bao nhiêu. Tàn thu hoang lạnh cô liêu chất chồng... Xa nhau ...trời chớm vào đông. Hình như gió Bấc trong lòng thổi qua... Kiev 21/9/2010-TG r
MƠ NGƯỜI VỀ
Mưa còn rơi biết bao lâu.
Mà lòng ướt lạnh...hơi Ngâu cuối mùa?
Tìm đâu ngày cũ đón đưa...
Lối về hun hút gió lùa...mênh mang.
Trên cầu...còn bóng ai sang...
Đợi người xa xứ...lỡ làng bao thu...
Mùa đi ...nhẹ tựa lời ru.
Mắt vời vợi nhuốm...,thâm u mây trời.
Buồn thu len lỏi tim côi.
Lá vàng chao khẽ...rụng rơi trong chiều...
Giật mình...ngỡ bước người yêu.
Tha hương trở lại...sau nhiều năm xa...
Kiev 22/9/2010-TG
r
KHÔNG VỀ HỘI THƠ
Mùa thu nắng mượt như tơ.
Nhuộm vàng sắc lá...ngẩn ngơ nỗi lòng.
Hội thơ lục bát...thật đông.
Mình không về được...Mắt trong đượm buồn...
Ngẩn ngơ...như kẻ mất hồn
Người đây...sao dạ bồn chồn chẳng yên...?
Vần thơ lục bát trao duyên
Trúc Mai sum họp...ai quên cho đành...? Về đây uống bát chè xanh
Nếm hương vị cốm ...để dành người xa...
Giòn tan , thơm miếng bánh đa...
Có hương vừng , gạo...tinh hoa đất trời ...
Canh Dần lễ hội lỡ rồi...
Mình không về được ...hẹn người hội sau...
Kiev 22/9/2010-TG
r
NGÓNG TRÔNG
Tóc anh
giờ đã phai mầu
Tóc mây thủa ấy
còn đâu nữa rồi...
Chênh vênh
câu hát một thời
Buâng khuâng gió thổi
rối bời nỗi đau...
Thời gian vun vút
qua mau.
Vẫn còn nỗi nhớ trong nhau
ngọt ngào...
Chuyện mình
như khúc ca dao.
Như vầng trăng
cứ khuyết hao...
lại tròn...
Cách xa
duyên nợ vẫn còn.
Dối lòng ,
mình có giận hờn được đâu.
Trái tim thổn thức
nhớ nhau.
Nhỏ nhoi một bóng bên cầu
ngóng trông!
TG-2010
MÙA THU
Mùa thu đẹp tuyệt vời.
Đang về trên góc phố...
Lá bứt cành...theo gió.
Phơi mình trên lối đi...
Ngang trời...đàn thiên di
Chở mùa trên đôi cánh...
Ven hồ bóng liễu soi,
Buông tơ mềm mỏng mảnh...
Chiều xa quê...lành lạnh.
Rùng mình...so bờ vai.
Sầu thu dâng len lén...
Giọt buồn đọng mắt ai...
Gió vẫn cứ thoảng dài...
Thổi tung làn tóc rối...
Vô định bàn chân qua...
Lối xưa..buồn diệu vợi...
Nơi xa...anh vẫn đợi.
Em-Mùa thu mênh mang...
Biết bao giờ trở lại...
Cho duyên...khỏi lỡ làng...
16/9/2010-TG
CHẠNH LÒNG...
Phải đâu...bóng cũ còn vương.
Khi người rũ áo phong sương bụi mờ...
Chạnh lòng...thương những tứ thơ.
Lạc vần...trống trải...ngác ngơ...tội tình...
Xưa quen...câu chữ ...đợi mình...
Giờ đây chỉ thấy...lặng thinh...vô hồn.
Dẫu gì ...ân nghĩa vẫn còn...
Tim đâu hoá đá...nên buồn .. biết sao..?
Bởi còn nợ khúc ca dao...
Âm thầm lặng lẽ...xanh xao nỗi niềm...
Dạ khúc...xưa vẳng trong đêm.
Sầu len lén đọng ...ướt riềm mi cong...
Trăng thu gầy guộc bên song.
Xin người chớ trách...vàng sông...tủi buồn!
Kiev 16/9/2010-TG
CÒN MONG...?
Mái chèo khua nhịp khoan thai.
Sông Hương vẳng khúc Nam Ai...trong chiều...
Chuông chùa thong thả, đều đều.
Lưng trời vi vút sáo diều ai bay...
Lá me vương nhẹ tóc mây.
Lối xưa...lạnh...Nhớ mi gầy rưng rưng.
Bằng lăng nhuộm nỗi nhớ nhung.
Trúc Mai duyên hợp...tương phùng còn mong?
Gập ghềnh...phận số long đong...
Để cho tấu khúc trong lòng...Buồn ngân...
Cuộc đời...con tạo xoay vần..
Nam Giao nghiêng dốc...những lần...không nhau...
Kiev 16/9/2010-TG
ĐÊM THU
Xa quê..., biệt xứ bao năm.
Buồn vui theo những thăng trầm thời gian...
Nửa đời...như bóng xế tàn.
Như hoa héo úa...Dung nhan...đâu còn...
Như vầng trăng khuyết , chẳng tròn.
Vớt làm chi nữa...nỗi buồn mong manh...
Ngược đường..mình chẳng đồng hành.
Nếu thương...xin hãy để dành kiếp sau...
Thu về dài ngắn giọt Ngâu.
Triền sông vọng tiếng bờ lau xạc xào...
Thương người...ướt khúc ca dao...
Vầng trăng cắt nửa...hanh hao cuối trời...
Đêm thu...nghe tiếng lá rơi...
Heo may thoảng nhẹ...rối bời lòng ai...
Kiev 19/9/2010-TG r
XỨ NGƯỜI.
Buồn , vui, yêu, ghét, giận , hờn...
Cung bậc cảm xúc tâm hồn...biết sao?
Lời thương vốn đã ngọt ngào.
Lời nhớ thì vẫn khuyết hao tháng ngày...
Thơ người...như ủ men cay.
Chưa uống đã...chuếnh choáng say ...mất rồi!
Nhủ lòng...chẳng dám chạm môi.
Sợ ngày tắt nắng, sợ trời bão giông...
Nhìn thu lá rụng vàng sông.
Sương mờ lảng bảng...nghe lòng mênh mang.
Chuông nhà thờ điểm...giọt loang.
Chiều trôi chầm chậm...nhẹ nhàng...Đêm buông!
Xứ người...đâu phải quê hương...
Niềm vui bất chợt... buồn vương bám hoài ...
Kiev 20/9/2010-TG r
r
< Sửa đổ VẪN ẤM TÌNH THƠ
Như bóng cá...chẳng sủi tăm...
Người đi biền biệt...Xa xăm...vẫn chờ...
Một mình lui tới vườn thơ...
Ngày về ...sao nỡ trách ngờ...đổi thay...?
Chút tình gởi gió ngàn bay Đường xưa kỷ niệm...vương đầy lá me...
Rơi nghiêng giọt nắng...vàng hoe...
Đọng trong đôi mắt tròn xoe...Ngỡ ngàng...!
Sông nối hồ...rộng mênh mang...
Đại dương tình nghĩa...Thương Giang với người...
Tình thơ ấm dạ, ngọt môi...
Vẫn Tây Hồ..., vẫn một thời khó quên...
Kiev 07/9/2010-TG
< Sửa đổi bởi: THƯƠNG GIANG -- 7.9.2010 17:37:39 > Cô bạn đáng ghét
Đọc nhanh ,lướt vội mấy dòng,
Thấy nhắc lờ lãi..., đòi công nợ nần...
Sống lưng Giang thấy... lạnh dần...
Mồ hôi túa ướt...đất gần...trời xa...
Sợ không trả nổi người ta.
Đã đem một đoá hồng hoa...đền người...
Mong quên đi chuyện lãi lời...
Ai ngờ hoa nhận...vẫn đòi...như không!
Chữ viết...chọn mầu tím hồng
Lại bảo :.."chẳng thích...", dối lòng mình sao?
Một lần lỡ bước chiêm bao ...
Để khi tỉnh mộng...hanh hao nỗi buồn...
Cô bạn yêu...cũng dỗi luôn...
Thì gọi " đáng ghét..." hỏi còn muốn chê?
Kiev 7/9/2010-TG MÃI TRƯỜNG TỒN...
Vẫn còn...Nước mắt ưu tư.
Long lanh, chan chứa... lệ dư chảy dài.
Lời xưa... đâu dễ nguôi ngoai....
Xót xa nơi ấy trách ai...vô tình...
Mùa thu vẫn đẹp lung linh.
Ân trong mắt lá...bóng hình người thương...
Tiếc không đi hết chặng đường...
Mỏng manh...nhưng mãi trường tồn...tình thu!
Giao tranh...đâu ...để thâm thù...?
Bạc mầu...chắc bởi lời ru chưa tròn...
Cuối ngày...chuông nguyện cầu hồn
Chiều buông dịu nhẹ...Mắt còn ngóng trông...
Kiev 07/9/2010-TG Khúc giao mùa lặng lẽ
Cuối hạ...Nắng rớt tán cây.
Giục ngàn lá biếc mau thay sắc vàng.
Gió rủ mây trắng lang thang,
Trốn đi đâu...Để trời sang thu rồi...
Hình như lá bắt đầu rơi...
Trong chiều cả gió...Từng hồi chuông ngân.
Tháp vàng ... sương mỏng phủ dần.
Giao mùa lặng lẽ...Tri ân nơi nào?
VƯƠNG... Trót vương ánh mắt trong.
Chẳng làm sao quên được..
Hơn một lần...cất bước.
Mà... không thể dời xa...!
Lỡ trao lời thiết tha.
Tháng ngày dài ngóng đợi...
Dẫu...về thưa thớt lối...
Nào hờn trách người đi...?
Biết...kỷ niệm còn ghi.
Khó lòng...mà bội xoá...
Khoé mắt cay?Đâu lạ...
Ám ảnh...buồn thi nhân...
Bởi...xa chẳng được gần.
Đành sống trong ngờ vực...
Thâu canh... chong mắt thức.
Đếm giọt buồn...vỡ loang...
Kiev 8/9/2010-TG
BIẾT LÀM SAO?
Lẽ nào...nợ vẫn cứ đòi...
Làm sao Giang trả cho người được đây?
Tự dưng...hoá...đấng râu mày...
Giật mình...tự hỏi...Lâu nay...đã nhầm...?
Mến...vì tính cũng... nghịch ngầm.
Mừng ...thêm " yêu nữ"...song cầm....tương giao.
Ngỡ...nữ nhi...phận má đào.
Cả mừng...giờ hoá anh hào-nam nhân..?
Luống thẹn...Lòng thấy ngại ngần...
Hồn nhiên quậy phá...Giờ chân...ngập ngừng...
Nếu người im lặng...giá đừng...
Nói ra sự thật...không chừng...hoá hay...?!?
Giờ Giang biết nói gì đây...?
Mong Vịt...lượng thứ lỗi này được không?
Chẳng cùng chung phận má hồng...
Nên người vẫn nhắc..nợ lòng tính sao?
Kiev 8/9/2010-TG
Đành
Tình người ...dẫu dịu êm...
Đành buông...khi đã lỡ...
Nhìn...dòng sông bồi , lở.
Chợt thấy lòng xốn xang...
Khi lá chuyển sắc vàng...
Mình chia tay...từ đó...
Nhẹ nhàng như làn gió...
Nào kịp hiểu nguồn cơn...?
Chắc lại bởi giận hờn.
Âm ỉ ...đau nhức nhối...
Bài thơ tình sau cuối.
Qua cầu...gió cuốn bay...
Lối về in dấu giày,
Bụi thời gian sẽ xoá...
Mùa thu xao xác lá...
Mênh mang...buồn lời ru...
Kiev 12/9/2010-TG BUỒN MÊNH MANG
Mùa thu quyến rũ...biết bao người.
Mềm mại ven hồ...liễu buông lơi...
Nắng nhuộm cho cây...vàng sắc lá.
Mây trắng nhởn nhơ... xanh thắm trời...
Riêng anh mùa thu chất chứa sầu.
Lòng nghe hoang vắng những ngày Ngâu.
Con tim thổn thức...trong nỗi nhớ...
Dấu yêu ngày cũ...biết tìm đâu...?
Để lòng giá lạnh...tựa mồ hoang.
Nhợt nhạt mảnh trăng...cũng võ vàng.
Gói ghém nỗi buồn...sao vẫn thấy,
Cô đơn như thể...hoá mênh mang..?
Kiev 12/9/2010-TG Duyên thơ
Hữu duyên ...hạnh ngộ tình cờ.
Bạn hiền trao gửi tình thơ mỗi ngày.
Không rượu... chuốc để ai say,
Trà thanh đạm bạc...chốn này mời thôi.
Cảm thông thi hữu ghé chơi.
Vần thơ gửi lại thay lời tri ân.
Xa xôi mấy cũng hoá gần.
Cầu thơ nối nhịp tình thân bạn bè.
Cho người xa...đỡ nhớ quê.
Tạm quên công việc bộn bề...mưu sinh.
Vào đây ta cũng như mình.
Tìm vần , ghép chữ thành hình hài thơ...
Tiếng lòng lạc giữa phím tơ
Cung thương ngân khúc đợi chờ khát khao.
NHẮN...
Sông Thương xuôi chảy về nguồn
Sẽ cuốn trôi những dỗi hờn vụn vặt.
Niềm tin ơi ! Đừng bao giờ nguội tắt
Mãi lung linh sáng trong mắt anh thôi.
Em đi đâu ? anh chớ nghĩ xa xôi...
Vẫn đồng hành cuối chân trời góc bể
Đừng bao giờ gợn hoài nghi anh nhé
Mình như sam chẳng đơn lẻ đâu anh...
Thương Giang
ĐOÁ HOA VÔ THƯỜNG
Có không anh đoá hoa vô thường?
Để em hái lồng hương gửi tặng
Cho anh vơi nỗi buồn xa vắng
Tháng ngày dài thầm lặng đợi chờ...
Mình nhớ nhau từ những vần thơ
Môi hồng xưa...bây giờ vẫn thắm
Dẫu hai ta cách xa vạn dặm
Chẳng nhạt nhòa ,in đậm hình nhau...
Hoa vô thường...Chẳng dễ kiếm đâu
Qua thăng trầm ,khổ đau thương nhớ
Nước mắt tưới...cây đời mới nở
Những bông hoa...gọi đoá Vô thường!
TG
Đoá hoa trống vắng
nét vô thường
Trăng thu bàng bạc trong sương.
Đêm sao quạnh quẽ...nhớ thương...tìm về...
Buồn mình...cách trở sơn khê.
Sầu người nơi ấy...tứ bề...heo may...
Ước ao ... sẽ có một ngày ...
Vô thường một đoá...cầm tay tặng người...
Dịu dàng...nguyên nét tinh khôi.
Nụ cười toả nắng...sáng trời thâm u...
Tháng Chín...đã chuyển sang thu.
Vô thường chẳng thấy...lời ru càng buồn...
Khổ đau ...vá víu mảnh hồn,
Giấu con tim đỏ máu son...ngóng chờ...
Bởi...xa...nhớ đến ngẩn ngơ.
Đoá hoa...trống vắng...nét mơ...Vô thường!
Kiev 6/9/2010-TG
Mong lượng thứ!
Bao lần... em nói với anh rồi.
Trầu không thắm đỏ...chớ trách vôi...
Chúng mình...nhịp lỡ... cũng bởi lẽ...
Nghịch đường ... hai đứa chẳng lên đôi.!
Còn ngóng đợi chi cánh hoa tàn.
Lênh đênh phiêu dạt khắp nhân gian...
Thân phận bọt bèo...ai cũng tỏ...
Sóng xô...sớm hợp...tối lại tan...
Giờ về chốn cũ nhặt thơ rơi.
Bởi ... vô cảm...giết...hồn thơ rồi...
Xin người lương thứ...đừng chê trách.
Tài hèn, sức mọn...Đành vậy thôi!
Gửi người
Đọc thơ thao thức trong đêm
Tâm tư nhắn gửi càng thêm hiểu người...
Ngại chi khoảng cách xa xôi
Đừng gieo ngờ vực... để rồi cách xa...
Mong sao tình nghĩa đậm đà
Chứ đừng tròn-khuyết ,như là vầng trăng...
Đừng giá lạnh giống tuyết băng
Cũng đừng giống Cuội với Hằng người ơi...!
Duyên trầu cau thắm bởi... vôi
Chiều hoang nét vẽ...lả lơi...thu vàng...
Ngân Hà ngăn cách bờ sang...
Trăm năm lỡ chuyến đò ngang...Thật buồn!
Kiev6/9/2010-TG
ANH CÓ BIẾT..?
Chốn trần gian... thăng trầm,biến động
Ta gặp nhau :- lẽ sống...tình thơ.
Định mệnh chăng?Quá đỗi bất ngờ,
Anh nỗi lại ... giấc mơ thủa ấy..
Dòng sông Thương hiền hòa vẫn chảy
Trong thơ anh có thấy hình em...?
Vẫn trở trăn..,thao thức mỗi đêm...
Nghe tiếng lá ngoài thềm...lạnh giá...
Đọc thơ anh nỗi buồn khuây khỏa
Bao nỗi niềm rất lạ cứ dâng...
Mơ hồ gieo cảm xúc bâng khuâng
Khó gọi tên...hình như là thương nhớ...
Anh có biết...bến anh dừng chân đỗ
Dòng sông xa xứ sở...Gọi anh! CHO EM. Trái tim... chẳng tiếc...trao người, Cách xa vạn dặm...để rồi nhớ nhung... Tương tư mộng... phút trùng phùng Quê nhà -Viễn xứ...về chung mái nhà... Thầm mơ...lọng võng kiệu hoa. Lá vàng trải thảm...khi mà đón dâu... Sương thu... kết chuỗi ngọc xâu Thành vương miện đội...lên đầu cho em... Chong chong con mắt...Thâu đêm. Gửi người viễn xứ nỗi niềm khát khao... Trái tim đỏ thắm máu đào... Vì thương...nguyện lấy đem trao...trọn đời... 30/8/2010-TG CHẮC GÌ VUI?
Đọc thơ Vịt...luống ngậm ngùi.
Buồn dâng man mác...nào vui nỗi gì...?
Hội thơ Lục Bát...chẳng đi.
Ngồi nhà đếm lá có khi thêm sầu...
Đến Hội...thi hữu gặp nhau.
Mặt mừng , tay bắt...,mời trầu kết giao...
Trà thơm...sóng sánh rót trao.
Tình thân ấm áp , dạt dào ý thơ...
Cả năm đợi...nhớ ngẩn ngơ...
Người ta đến Hội...mình chờ người xa...
"Trúc Mai sum họp một nhà"*
Phải lòng... lữ khách...thế mà thấy đâu...?
Kiev 01/9/2010-TG
Dòng sông quê tôi
Ơi dòng sông nhớ mong
Ơi dòng sông thương nhớ
Dòng sông mang hơi thở
Mặn mòi hương phù sa
Những nẻo đường tôi qua
Bao con sông đã thấy
Và những dòng sông ấy
Gợi nỗi nhớ quê hương
Bắc Giang với sông Thương
Theo tôi cùng năm tháng,
Chẳng dừng gót phiêu lãng
Mãi lênh đênh xứ người
Con nước vẫn chảy xuôi
Lòng người hướng về cội
Đừng bao giờ ai hỏi
Vì sao tôi yêu sông...
-TG- ANH CÓ BIẾT..?
Chốn trần gian... thăng trầm,biến động
Ta gặp nhau :- lẽ sống...tình thơ.
Định mệnh chăng?Quá đỗi bất ngờ,
Anh nỗi lại ... giấc mơ thủa ấy..
Dòng sông Thương hiền hòa vẫn chảy
Trong thơ anh có thấy hình em...?
Vẫn trở trăn..,thao thức mỗi đêm...
Nghe tiếng lá ngoài thềm...lạnh giá...
Đọc thơ anh nỗi buồn khuây khỏa
Bao nỗi niềm rất lạ cứ dâng...
Mơ hồ gieo cảm xúc bâng khuâng
Khó gọi tên...hình như là thương nhớ...
Anh có biết...bến anh dừng chân đỗ
Dòng Thương xa xứ sở...Gọi anh!
-TG- Người dưng Phải lòng thôn nữ miền quê
Hát câu quan họ...say mê một thời
Để giờ nghe hát "Người ơi..."
Vẫn còn xao xuyến bồi hồi trong tim...
Nhớ thương biết nẻo mô tìm
Người dưng khuất nẻo bóng chim cuối trời...
Tương tư ánh mắt nụ cười,
Chênh vênh câu hát một đời vương mang...
Cây đa bến nước đình làng...
Theo vào nỗi nhớ dịu dàng...Người dưng!
ĐÊM HUYỀN THOẠI Đêm đừng tàn...
ước gì đêm dài mãi
Anh bên em
trao khắc khoải nhớ mong
Bao yêu thương
như rượu ủ
men nồng
Đêm huyền thoại ..
say
bềnh bồng hạnh phúc
Anh đã đến...
Cả đêm dài thao thức...
Ngắm nhìn em...
nguồn cảm xúc thơ anh...
Ta trao nhau
những tình cảm chân thành
Đêm huyền thoại...
đêm an lành.
Anh đến...
Ta bên nhau...
Đêm
lung linh ánh nến...
Thiên đường hồng ...
nơi hò hẹn người ơi!
-TG- THU
Mưa
rả rích...
Ngày
não nề...
Sầu thu
man mác...
Mây về.
giăng giăng.
Nhạt nhoà
mưa...
ướt đêm trăng.
Vòng tay
xa ngái...
giá băng.
Lạnh lòng...
Lá vàng rơi,
giữa
thinh không.
Heo may..
hiu hắt
ruổi rong
nỗi buồn...
Dòng sông
lặng lẽ
về nguồn...
Người đi
khuất dặm...
vẫn còn nhớ
Mong...
Phù vân...
phía ấy
mênh mông.
Hương xưa
còn đọng
Mắt trong...
ngấn sầu...
30/8/2010-TG Dòng Nhớ... Âm thầm chảy suốt một đời.
Dòng sông Thương Nhớ... chẳng vơi...Mãi đầy.. Tha hương...níu cả áng mây.
Nương câu lục bát đi vay...để về...
Bao năm bạt xứ , xa quê.
Trầu cau đắng ngái..., lời thề nhạt phai.
Mắt buồn ...vương nỗi u hoài.
Chứa chan dòng Nhớ...chảy dài thành sông...
Người ta.., thoả chí tang bồng.
Còn mình...phận số gánh gồng lo toan.
Cũng là một kiếp hồng nhan.
Mà lòng như cánh hoa tàn...quanh năm.
Một đời ...cúi mặt lặng câm.
Buông xuôi số phận... thăng trầm ,nổi trôi...
Tơ duyên mỏng mảnh...đứt rồi.
Lạt mềm chẳng trói nổi người viễn du...
Chiều nay chớm lạnh...Tiết thu.
Heo may về giữa thâm u mây trời.
Dòng Thương...vẫn lặng lẽ trôi.
Để cho dòng Nhớ khôn nguôi...Đợi chờ.
30/8/2010-TG NÍU... Cây xanh
đã chuyển sắc
vàng...
Mùa hạ bịn rịn
chuyển sang thu rồi.
Hạ qua
Níu lại
giùm tôi...
Chút nắng còn lại.
Gửi người.
Tôi thương... -TG-
VỀ THĂM MẸ
Bao năm trở lại quê nhà
Dòng sông Thương vẫn hiền hoà như xưa...
Nơi này nhớ buổi tiền đưa.
Mẹ...mắt hoe đỏ dưới mưa...khóc thầm.
Con đi...biệt xứ xa xăm.
Cánh thư chẳng gửi..., nhiều năm chẳng về...
Hôm nay ...mới trở lại quê.
Thêm vợ con nữa...đùm đuề mang theo...
Con đường đất đỏ cong queo,
Đón bước trở lại quê nghèo của tôi...
Hỏi thăm mãi...đến nhà rồi...
Lòng reo , miệng gọi...Mẹ ơi! Con về...!
Không gian yên lặng bốn bề.
Căn nhà quạnh vắng...cửa tre khép hờ...
Xô cửa...thấy ảnh me thờ...
Trời ơi!Con tỉnh hay mơ thế này...?
Nửa vòng trái đất ...về đây,
Con đưa dâu cháu...quần quây thăm bà...
Ai ngờ...mẹ đã đi xa...
Thác về tiên tổ với bà với ông...
Ngày đi...Mẹ vẫn đợi trông,
Chờ con xa xứ...sao không thấy về...
Ngóng hoài...chỉ thấy luỹ tre,
Xào xạc gió thổi...Mẹ nghe càng buồn...
Một ngày...Trời đổ , mưa tuôn...
Mẹ lìa dương thế...con còn ở xa...
Giờ con trở lại quê nhà,
Tìm mẹ ở...bãi tha ma...cuối làng...
Mây chiều chít dải khăn tang.
Con quỳ bên mộ , đốt nhang khấn thầm:
-Mẹ ơi! Nơi mẹ đang nằm...
Bốn bề trống trải...quanh năm gió lùa...
Sụt sùi...Mỗi lúc trời mưa...
Ở đây lạnh lắm...Con đưa mẹ về...
Nhang trầm...đốm cháy lập loè
Phải chăng mẹ đã hiện về ...bên con?
Gió lạnh ...nhang khói chập chờn...
Con bất hiếu...để mẹ buồn phải không?
Lạy trời...cho được đổi công.
Cúi xin thay mẹ gánh gồng ...gian truân.
Chỉ xin trả lại dương trần,
Mẹ yêu ...sống giữa quây quần cháu con...
-TG-
Giữ cho riêng mình...
Trăng thu bàng bạc giữa trời...
Heo may se lạnh...Sao rơi nẻo nào?
Khuất mờ bóng cũ hanh hao.
Vầng trăng sáng giữa ngàn sao...đâu còn...
Thoảng nghe...lời cũ đượm buồn.
Bụi trần vương lấm gót son...xa rồi...
Xin đừng trách nữa...người ơi...!
Bởi đâu ...đành phụ...tình người tri âm...
Mi hoen...phảng phất...buồn câm
Ngại ...Đành né tránh ...sóng ngầm nổi lên ...
Sợ ai...vô cớ hờn ghen...
Niềm đau ...rải lối mình quen ...sao đành...?
Tiếng đàn rơi giữa đêm thanh.
Sầu thu man mác...đọng thành giọt sương.
Lạc nhau cũng...bởi nghịch đường...
Xa nhau...xin giữ ...lời thương...riêng mình.
K.17/8/2010-TG r
THOẢNG...
Lá vàng,
...một chiếc
Nghiêng rơi....
Đậu trên chiếc ghế,
Mình ngồi.
Ngày xưa...
Hình như...
Lá...
khóc trong mưa...?!?
Lìa cành.
Để gió...
tiễn đưa...
cuối chiều..?!?
Độc hành...
đếm...
bước cô liêu...
Thoảng...
như còn đọng...
rất nhiều...
Giọt thu...
K.18/8/2010-TG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2011 09:18:59 bởi Huyền Băng >
GỬI ANH NGỌN LỬA.
Gửi về anh... ngọn lửa thiêng ... Mong anh giữ lấy... cho riêng chúng mình... Ấm lòng...ngọn lửa lung linh.
Xa xôi...gói trọn... ân tình gửi trao.
Một thời anh đã ước ao... Mơ ngày gặp mặt...biết bao giờ thành...?
Chiều nghiêng nỗi nhớ... chòng chành...
Vẩn vơ e sợ....mỏng manh tơ lòng...
Sợ sương che ánh mắt trong...
Sợ sông ra biển...rồi không muốn về...?
Sợ xa xứ... quên lời thề... Vần thơ lạc điệu,não nề... tiếng Ngâu...?
Mưa thu... dù có giăng sầu.
Lửa em đã gửi...thì đâu lạnh hồn..?
Lời thương , lời nhớ vẫn còn...
Dẫu xa ...thôi cũng đừng buồn...Người ơi...!
10/8/2010-TG VỮNG LÒNG
Về ư? Biết đến bao giờ...
Hỏi người ở lại...có chờ được chăng?
Buồn...vẫn dệt lưới bủa giăng...
Để lòng nhuốm sắc bằng lăng...Tím chiều.!
Sầu thu đếm bước cô liêu,
Khiến anh e ngại...dù điều vẩn vơ...
Hoài lo...Thuyền chẳng cập bờ,
Bởi sợ sóng cả bất ngờ...cuốn trôi...
Trót thương...một bóng xa xôi.
"Bóng chim, tăm cá..." cuối trời , chân mây...
Mượn lời thơ gửi mỗi ngày...
Vịn câu lục bát...đi vay...tỏ tình...
Trao nhau ngọn lửa lung linh.
Như niềm tin sáng tâm mình...khi xa.
Mưa thu...đâu dễ nhạt nhòa.
Mặc cho giông tố , mưa sa ...Vững lòng!
12/8/2010-TG
BỞI
Đừng trách em khi vần thơ dang dở.
Quĩ thời gian eo hẹp quá mà thôi.
Em yêu thơ và luôn trọng tình người.
Luôn chân thật giữa dòng đời chốn ảo...
Nhớ...
Hoa cải vàng nở rộ triền đê
Dòng sông sóng vỗ về dải lụa.
Sợi khói lam bếp quê đượm lửa.
Cay mắt người hoài vọng cố hương
XA
Đôi ta cách trở mịt mù
Bao giờ anh gặp mà ru ngọt ngào?
Thu buồn nâng chén rượu đào
Uống vào trong nỗi cồn cào nhớ nhau.
Vớt trăng Nhón tay mượn khúc dân ca
Dệt thành lưới vớt trăng ngà đáy sông.
Thuyền thơ lục bát bềnh bồng.
Trăng khuya chẳng vớt , mà lòng ngẩn ngơ...
SẦU
Làm sao uống cạn sầu này,
Trầm luân một kiếp đọa đầy nhớ nhung...
Bao giờ hội ngộ tương phùng.
Giọt sầu môi đọng uống cùng với nhau?
-TG- Lời đắng cho ai
Lời đắng chẳng giấu niềm thương
Còn hờn còn trách còn vương nợ nhiều...
Bao nhiêu kỷ niệm dấu yêu
Dễ gì bội xóa trong chiều thu nay...
Biết rằng nhớ đến hao gầy
Muốn quên càng nhớ, đọa đầy con tim
Thu muộn lá rụng đầy thềm
Xin đừng trách nữa càng thêm buồn lòng.
Bao nhiêu thề hẹn bằng không
Lỡ làng...lá rụng vàng sông...tủi thầm...
-TG-
BUÔNG XUÔI... Tìm đâu cõi tạm ồn ào,
Niềm tin đã mất...Hỏi sao không buồn...?
Vì thương... ai tính thiệt hơn...
Vì yêu ...ai nghĩ... dại , khôn...bao giờ...? Trao người...trọn cả giấc mơ...
Để rồi sóng đánh ...xô bờ đớn đau...
Trái tim...hằn vết cứa sâu,
Hồn còn một mảnh...nhuốm mầu tang thương...
Mắt buồn u uẩn khói sương...
Mỏng manh một sợi tơ vương...đứt rồi...
Xót chua...uống cạn... đơn côi.
Lửa lòng đã tắt...Sợ lời dối gian...
Lẻ loi một cánh hoa tàn...
Buông theo dòng chảy...đa đoan...Tiếc gì...!
TG-01/8/2010 ĐOẢN KHÚC BUỒN...
Giấc mơ... đâu giống đời thường...
Mộng lành hay vỡ...vẫn vương nghĩa tình...
Dễ xoá đâu...một bóng hình...
Cố quên... sao nhớ... lặng thing... tìm về...?
Trót mang phận -kẻ xa quê
Làm sao sớm tối cận kề...bên nhau...? Lỡ làng...vàng úa trầu cau
Lời thương thôi để ..."Qua cầu gió bay"*
Dẫu biết...buồn tủi lắt lay...
Âm thầm gánh chịu chua cay...phụ người...
Lời yêu...chẳng thắm trọn đời... Vẫn còn đọng lại nụ cười...Cho nhau...
TG-01/8/2010
NỢ VAY...
Biết mình ...lỗi nhịp đón đưa...
Lời quan họ ấy, ướt mưa... thật rồi... Dẫu còn...phía ấy khoảng trời...
Vẹn nguyên kỷ niệm...một thời có nhau... Xin đừng hỏi... bởi vì đâu...
Lời thương gói lại ...chôn sâu trong lòng...
Vì sao trốn ánh mắt mong...
Vì sao... lữ khách bên song... đếm buồn ...?
Vì sao sông chẳng về nguồn...
Vì sao cam chịu trách hờn... mình thôi...? Bờ tre... lạnh, vẫn... sương rơi.
Cuốc kêu khắc khoải...Lẻ loi đêm trường...
Một đời nợ ánh trăng suông
Mà không trả nổi...tơ vương thêm đầy...
Một lần trả...chẳng được say...
Thôi đành xin ... khất nợ vay...trọn đời...
Ngước lên ...lấp lánh sao trời.
Giữa ngàn tinh tú...mắt người nơi đâu...?
Một đời ta trót nợ nhau ...
Hao gầy dáng cũ...Thoảng câu thơ buồn...
TG-1/8/2010
Khát đợi ngày về.
Tình anh... thương gửi...ấm lòng,
Cho người viễn khách...bớt mong nhớ nhà...
Nửa đời phiêu bạt xứ xa.
Giật mình...giờ tóc đã pha sương chiều...
Tháng ngày gặm nhấm cô liêu...
Quê người đất khách...ít nhiều đắng cay...
Tủi buồn đè nặng vai gầy...
Có xa mới hiểu...từng ngày nhớ quê...
Chân đi muôn nẻo sơn khê
Vẫn khao khát đợi ngày về...Cố hương...
TG-30/7/2010 NGUÔI NGOAI...
Nỗi đau nào...rồi cũng sẽ quên
Vết thương lòng...dần liền trở lại...
Đừng vương buồn...Ngày xưa xa ngái...
Sầu vu vơ...ngần ngại...điều chi...?
Kỷ niệm qua...đọng lại những gì..,
Mà ngân ngấn...bờ mi rớm lệ...?
Giọt thời gian... chậm trôi lặng lẽ.
Tiếng thở dài...khe khẽ cứ rung ...
Đông chưa sang...thoảng gió lạnh lùng...
Lòng hoang hoải...nhớ nhung.., tiếc nuối...
Lời hẹn thề...ngỡ như gừng- muối,
Có ngờ đâu...trắng đổi...thay đen..?
Thổn thức hoài...sao chẳng chịu yên,
Trái tim lửa thắp lên... không ngủ?
Bới tàn tro...tìm đâu ngày cũ...
Niềm vui ...rêu bám phủ...Còn chăng?
TG-03/8/2010 NGẬM NGÙI...
Bao năm...làm kẻ ngụ cư..
Sầu vương trong mắt...Lời ru gập ghềnh...
Bến đời...cứ mãi lênh đênh.
Phận duyên trong đục....bồng bềnh bèo trôi...
Sân đình tát nước một thời...
Bây giờ hoài niệm trong lời ru con...
Tình đầu...gói lại vùi chôn...
Trong tim góc khuất ... mảnh hồn đậy che...
Lửa lòng bỏ lại chốn quê...
Gầu sòng tát cạn... đam mê thủa nào...
Mù u trơ gốc cầu ao,
Bướm vàng biệt xứ...,ngẹn ngào...ai hay...?!?
Đêm ru con dưới trăng gầy...
Rưng rưng câu hát:"...gió bay...qua cầu"*
Áo xưa...chắc đã bạc mầu...
"Đêm trăng tát nước..."*, còn đâu mà tìm...?
Kiev 25/7/2010-TG
LẶNG LẼ…
Đêm xứ lạ...hát ru con.
Tủi dâng nghẹn đắng ... giọt buồn...lặng rơi.
Nước mắt khô đọng vành nôi.
Thấm vào câu hát trĩu lời…ầu …ơ..
Nghiêng đêm …tát cạn câu thơ Tìm trăng Vĩ Dạ …ảo mơ trong sương. Buâng khuâng …nhớ nước sông Hương. Bến Vân Lâu …với con đường mình qua.. Nhộn nhịp xưa…chợ Đông Ba. Con đường vẫn thế…me là đà bay…? Chuông Thiên Mụ điểm mỗi ngày… Loang trong chiều…ướt mi gầy xanh xao… Đỉnh sầu…cố giấu khát khao. Ầu …ơ…níu giấc chiêm bao …một thời. Đêm trăng tát nước …xa rồi… Cầu ao lỡ nhịp…nhớ người phương xa... TG-8/8/2010
CHẲNG NHỚ...
Cuối ngày...hắt bóng chiều tà...
Ngược dòng chi nữa...sợ là...hụt hơi....
Sông mùa nước nổi..ngang trời...
Sóng xô gió đẩy chơi vơi giữa dòng.
Anh chèo đò giữa mênh mông...
Mặc sóng , mặc gió,mặc giông …chẳng phiền.
Hòa mình …sống giữa thiên nhiên…
Buồn nào cũng sẽ mau quên …tức thì…
Tự do...Sướng nhất ai bì…
Không gông cùm níu…sợ gì bơ vơ…?
Thong dong bầu rượu túi thơ.
Chẳng còn nhớ đến bến bờ dừng chân…
TG-8/8/2010 NGỌT NGÀO
Chớm thu...lảng bảng sương giăng...
Heo may se lạnh...khiến trăng nhạt nhoà...
Sông Thương vẫn đỏ phù sa...
Bến xưa vẫn ngóng thuyền qua...mỗi ngày...
Triền sông xao xác cỏ may.
Ngái mùi khói rạ...thoảng bay...Chạnh lòng..
Quê nhà … ai có thấu không…?
Nửa đời phiêu bạt... thầm mong ngày về...
Ngổn ngang chiều...giữa bộn bề...
Vẫn đau đáu mảnh hồn quê...đượm tình.
Vẫn thương …mãi một bóng hình…
Vẫn vương câu hát :”Trúc xinh”* ngày nào…
Quê hương …vẫn mãi ngọt ngào
Dẫu nghèo …cũng vẫn cồn cào nhớ mong…
TG-8/8/2010 Tiếc …
Vì xa...nên luống ngậm ngùi...
Không nhau trống trải ...lui cui một mình...
Trong tim giữ trọn bóng hình.
Trao lời vàng đá...ân tình khắc sâu...
Đợi chờ...biết mấy mùa cau.
Vầng trăng khuyết bởi... ngóng nhau từng ngày...
Men tình ủ nhớ ...nên say...
Tiếc duyên không trọn..."Áo bay qua cầu"*
Mong...lắng dần...
Bởi Nguyệt Lão chẳng se duyên,
Anh và em mãi ...đôi miền cách xa...
Còn đâu ngày ấy ... mơ hoa.
Khi mình chẳng được một nhà...sống chung...
Đường đời chẳng sánh bước cùng...
Lỡ làng duyên phận...não nùng sầu rơi.
Hẹn thề...bạc trắng như vôi...
Trăng vàng vỡ vụn..mảnh trôi vật vờ...
Đành thôi...đắng đót câu thơ...
Trĩu lời hờn trách... giấc mơ chẳng tròn...
Lời thương anh ngỏ...vẫn còn.
Trong em...tựa một dấu son...đậm mầu...
Mong người lành lại vết khâu,
Trái tim tan nát đớn đau ...lắng dần...
TG-30/7/2010
ĐÊM NAY…
Gió len lỏi lách qua rèm,
Trăng tò mò cũng ngó xem chuyện gì...
Gọi em...Anh gọi... thầm thì...
Ngờ đâu trăng gió... đa nghi...theo rình...
Đêm thương đồng loã...chúng mình.
Chở che đôi bóng...tự tình với nhau...
Dịu dàng em khẽ gục đầu,
Bờ vai anh tựa... cho sầu nhẹ vơi...
''Gió đưa hoa cải về trời,
Rau răm ở lại chịu đời đắng cay..."*
Chúng mình...anh đó.., em đây...
Vì xa... mới có những ngày đợi mong...
Nỗi niềm em trải đầy sông
Non cao ,anh kết gió nồng trầm hương.
Giọt buồn , giọt nhớ , giọt thương...
Đêm nay... hóa sợi tơ vương …trao người..
TG-30/7/2010
Khát đợi ngày về.
Tình anh... thương gửi...ấm lòng,
Cho người viễn khách...bớt mong nhớ nhà...
Nửa đời phiêu bạt xứ xa.
Giật mình...giờ tóc đã pha sương chiều...
Tháng ngày gặm nhấm cô liêu...
Quê người đất khách...ít nhiều đắng cay...
Tủi buồn đè nặng vai gầy...
Có xa mới hiểu...từng ngày nhớ quê...
Chân đi muôn nẻo sơn khê
Vẫn khao khát đợi ngày về...Cố hương...
TG-30/7/2010
NGÓNG ĐỢI... Em không về để...trăng gầy.
Bến xa...lạnh gió heo may bốn mùa... Đêm dài, nằm đếm giọt mưa Nỗi buồn gõ nhịp...Nhớ ùa về theo... Nhớ hoài đôi mắt trong veo,
Tiếng cười nhưng tiếng suối reo ven rừng...
Bây giờ chỉ thấy dửng dưng...
Không em...trời đất tưởng chừng rộng hơn...
Vì đâu...sông chẳng về nguồn...
Để đàn lỗi nhịp...cung buồn cứ ngân...?
Con tim tấu khúc ái ân...
Vòng tay khát cháy một lần...có nhau...
Duyên trầu vẫn ngỏ đợi cau...
Lời xưa thề hẹn...vẫn sâu trong lòng...
Cô đơn...nhủ ... cố gánh gồng...
Đợi người viễn xứ...mắt trong trở về...
Kiev 20/7/2010-TG Nhịp lỗi...
Nỗi buồn rồi sẽ lắng chìm...
Bởi em "tăm cá ,bóng chim "* cuối trời...
Ngược đường...nên ngả chia đôi
Cung đàn lỗi nhịp...phím rơi giọt buồn...
Thôi đành khép lại dỗi hờn.
Hoa si không nở...vẫn còn tình thân.
Dẫu không tiếng sáo ái ân.
Hồn thơ vẫn cứ trong ngần như xưa...
Xin đừng đắng mãi giọt mưa...
Trách duyên không trọn...gió lùa mênh mang...
Sông ngăn , bến cách dặm đàng.
Em như cơn gió lang thang...tội người.
Kiev 19/7/2010-TG Đâu dễ đổi thay... Phải đâu thề hẹn tóc tơ...
Chỉ là câu chữ...cho thơ cùng vần...
Mà nghe vọng tiếng lòng ngân
Đồng điệu...nhịp thở...tình thân giao hoà...
Chung nhau cả nỗi buồn xa.
Niềm vui chia xẻ...hai ta một lòng..
Bến đời...phiền..lắm bão giông.
Thuỷ chung nhất dạ...đục trong...xá gì...
Thong dong ta đối hoạ thi...
Thú vui tao nhã...ai bì xưa nay...?
Như là muối mặn, gừng cay ...
Tri âm...đâu dễ đổi thay...theo mùa...?
Kiev 19/7/2010-TG
NHỦ...
Trách lòng sao mãi hững hờ...
Trách duyên không trọn...khiến thơ anh buồn...
Bởi nhớ ... nên dạ héo hon...
Bởi thương ... nên mới giận hờn xa xôi...
Vì đau ...tim đã lạnh rồi...
Vì ai...dứt áo...nói lời chia ly...
Sao còn vương bóng người đi
Sao còn chăm bón cây si...đợi chờ...
Ta về...lạc bước ngu ngơ
Ta về nối lại đôi bờ cách xa...
Buồn theo mưa sẽ nhạt nhoà...
Buồn vơi dần để mặn mà duyên xưa...
Kiev 20/7/2010-TG
TRĂNG AI... Trăng ai... gầy guộc hanh hao...
Trăng ai...cắt nửa đi vào trong thơ...
Trăng ai...mòn khuyết đợi chờ...
Trăng ai.. lạnh lẽo ...tỏ mờ người ơi...!
Trăng ai...tròn vạnh giữa trời
Trăng ai vụn vỡ...mảnh rơi đầy hồ...
Trăng ai... mỏng mảnh ngây thơ
Trăng ai... xanh nhuộm giấc mơ một thời...
Trăng ai...đem thả giữa trời
Trăng ai mười sáu...bao người thầm ghen...
Trăng ai...lơ lửng hạ huyền...
Trăng ai...đã thức thay đèn đêm thâu...
Kiev 20/7/2010-TG
ĐÊM KHẮC KHOẢI Mái chèo khua nước xa dần...
Câu hò ai thả...ngỡ gần bên tai...
Ngác ngơ...tiếng gió thoảng dài...
Bờ lau xao xác...như ai trách hờn...
Bao mùa trăng khuyết...lại tròn...
Khát khao một thủa vẫn còn trinh nguyên.
Trót thương....đâu dễ gì quên?
Vẫn ao ước khúc :"Còn duyên"*..., tặng người.
Buâng khuâng...thủa ấy xa rồi.
Bây giờ đọng khoảng trời nhớ nhung...
Thầm mơ giây phút tương phùng...
Đêm khuya khắc khoải...não nùng...cuốc kêu...
TG-30/7/2010
CHỢT BUỒN...
Lâu rồi trở lại vườn xưa...
Hoa như sầu úa ...bởi mưa...nhạt nhoà...?
Mong người ...duyên thắm mặn mà.
Sau cơn giông bão...chói loà ánh dương... Ngỡ rằng...hoa vẫn ngát hương...
Nguyệt hàn lồng bóng như gương...hữu tình...
Ngỡ rằng....ai đó hiểu mình.
Nào ngờ...thầm trách...ghen hình bóng xưa...
Thơ tình...câu chữ đẩy đưa...
Phải đâu ngóng chút duyên thừa...người ta...?
Đắng lòng... dâng nỗi xót xa
Thâm giao ... chua chát...Nghĩ mà đớn đau!
Đành thôi...như nước qua cầu...
Trái tim ai lạnh...mình đâu lỗi gì...?
Buồn người...sao nỡ hoài nghi...
Tấm lòng thơm thảo nhiều khi...Oan tình...
TG-30/7/2010 HỢP TAN CŨNG ĐÀNH...
Còn đâu mơ mộng những chiều...
Bên nhau ngày ấy...bao điều muốn trao...
Giờ đây …nguyệt bóng hanh hao
Câu ca đứt gánh nghiêng chao vai gầy...
Vết rìu ai đốn ngang cây….
Lối về quạnh vắng ...mưa bay ngập lòng...
Thoảng...buồn... vỡ giữa thinh không...
Mảnh nào .... sa đáy mắt trong...Tủi hờn...?
Câu thơ ngơ ngác …vô hồn..
Sầu thu tiếc nuối ... gót son …xa rồi…
Âm thầm khép lại khoảng trời
Không em … xin chớ rối bời tâm can...
Hoa đẹp...rồi cũng phải tàn...
Vần xoay con tạo...Hợp tan...cũng đành...!
TG-30/7/2010
DẪU....
Dẫu cho mộng ước chẳng tròn
Nghĩa mình đâu nhạt...Em còn về đây...
Nhà anh vẫn ghé mỗi ngày...
Cớ sao buồn vẫn nhuốm đầy hồn thơ...?
Tại trăng khiến gió ngẩn ngơ...
Tại Ngâu trút nước ngập bờ bến xưa...
Tại triền đê trống...gió lùa...
Tại người xa để bốn mùa đợi mong...?
Cây si biết chẳng trổ bông,
Sao còn vun bón..?.Uổng công...tội người...!
Tha hương...em - cánh bèo trôi...
Mảnh đời trôi dạt...góc trời, chân mây...
Phận mình đã quá chua cay...
Lẽ nào trút gánh nặng này...cho anh.?
Lỡ làng...Thôi cũng cam đành...
Mong anh hạnh phúc, buồn dành trả em...
Kiev 24/7/2010-TG
BIẾT... CÓ CÒN...? Cả đời mắc nợ ...Dù xa... Kiếp sau biết có....để mà trả không...? Chữ duyên cứ mãi gánh gồng... Không vay... mà cứ nợ chồng chéo thôi... Loanh quanh...đã nửa kiếp người. Buồn vui cóp nhặt...nụ cười héo hon... Kiếp này chẳng được vẹn tròn. Anh vẫn cứ đợi...tin còn kiếp sau...? Nếu có...chẳng ngại sông sâu. Thời gian , khoảng cách xa lâu...xá gì... Lối về anh đã trồng si Trăm năm vẫn mộng vu qui một ngày... Kiev 24/7/2010-TG CÓ KHI NÀO...?
Hành trang theo bước đăng trình,
Trái tim vá víu ..., nặng hình người thương.
Ấm lòng lữ khách viễn phương...
Sầu riêng lẻ bóng... tha hương xứ người...
Tình ơi! Biết lỡ nhịp rồi...
Mà sao đau đáu... khoảng trời dấu yêu...?
Chợt buồn...Khi tuổi xế chiều...
Tóc xanh đã ngả muối tiêu...Ngậm ngùi...
Thoảng...nơi xa ngái có vui...
Lời ru chẳng trọn...chôn vùi nhớ mong...?
Có khi nào cố dối lòng...
Quên người xưa...bởi bão giông ùa về...?
Kiev 24/7/2010-TG
Mãi tìm người xưa...
Về hội Lim anh nghe hát :
"Bèo trôi..."
Câu hát buồn...
Chợt thương người xa xứ...
Như cánh bèo...
lênh đênh dời bến cũ...
Để hẹn thề thành quá khứ...
buồn tênh....
''Quán dốc đợi người..."*
trong nỗi nhớ chênh vênh...
Em không đến...
bởi lênh đênh phiêu bạt...
Phương trời xa...
Đắng lòng ...vương câu hát...
Khúc :"Còn duyên"*
Bỗng dào dạt... xuyến xao...
Anh vẫn nhớ...
Lời em hẹn thủa nào
Nên tìm đến...
Mong gửi trao nỗi nhớ...
Hội vẫn đông...
Liền anh :"Lời thương ngỏ..."*
Liền chị đây...
Sao vắng có... một người...?
Miếng trầu giờ
Anh đâu thấy đỏ môi...?
Tại người têm...
Hay tại vôi bạc trắng...?
Tà áo tứ thân...
Cũng chẳng vương mầu nắng...
Như ngày xưa...
Bởi hội vắng :"Trúc xinh"*...
Giữa bao người...
Anh đơn lẻ một mình...
Với hoài niệm một bóng hình xa ngái...
Cô gái hội Lim...
và nụ cười đọng lại.
Trong thơ anh...
vẫn tìm mãi...Người xưa...
Kiev 24/7/2010-TG
TRẢ BUỒN... Gió còn ru rặng thuỳ dương. Biển Xanh vẫn hát yêu thương đôi bờ... Con tằm...một kiếp nhả tơ... Trăm năm vẫn thế...giấc mơ chẳng tròn... Sông xa...vẫn đổ về nguồn. Người xa vẫn nhớ lối mòn về thăm... Thoảng... còn buồn trách....xa xăm. Bởi ai ngày ấy thương thầm...biết sao!?! Trách hờn...tại khúc ca dao... Vầng trăng cắt nửa...xanh xao đêm gầy... Trả buồn cho gió cho mây. Cho thơ anh lại đong đầy niềm vui... Khép tủi hờn , cất ngậm ngùi. Tháng ngày còn lại ngọt bùi cùng chia... Kiev 24/7/2010-TG MÊNH MANG BUỒN... Định mệnh nào xui khiến bước chân
Anh gặp em một lần thủa đó ...
Khi Xuân vừa đi qua đầu ngõ...
Lời ru buồn theo gió...bay xa.
Nhói buốt lòng...anh chợt nhận ra:
Thời con gái kiêu sa... một thủa.
Giờ lặng lẽ... ngồi bên bậc cửa,
Hát ru con...mắt ứa lệ rưng...
Quá khứ xưa... bỏ lại sau lưng.
Dù bao lần...ngập ngừng thầm ước...
Giá thời gian...phép mầu quay ngược.
Niệm khúc buồn... con nước cuốn trôi...
Và vầng trăng chẳng phải xẻ đôi.
Còn nhịp ru vành nôi...anh hát.
Cơn gió lành từ tay em quạt.
Giấc mơ anh khao khát...mong chờ....
Kiev 24/7/2010-TG
CÓ NHAU...
Có nhau ...thơ ấm , dạ quen,
Mấy ngày em vắng ...buồn len vào hồn...
Trăng vàng in bóng cô thôn,
Đêm dài dỗ giấc chập chờn...thực hư...
Đang xuân mà ngỡ cuối thu Sầu riêng lẻ bóng...Thâm u mây chiều...
Nhủ lòng...Đâu trẻ mà yêu...
Có chăng... nhớ dải yếm điều...người dưng...
Thủa xưa thường sánh bước chung,
Vậy mà đôi lúc ngại ngùng...Lạ chưa!?!
Chắc tại...cơn gió nghịch mùa...
Tinh nghịch, bướng bỉnh...hay đùa chọc anh...
Giận hờn một thoáng qua nhanh...
Trách người vắng bóng... chòng chành...câu thơ...
Đợi mong...biết đến bao giờ...
Có nhau...trở lại giấc mơ thủa nào...
Kiev 24/7/2010-TG
THUYỀN CẬP BẾN...
Vắng thuyền...bến đợi sẽ cô liêu...
Bờ lau ngọn rũ...dáng tiêu điều...
Không còn xao xác đùa cùng gió...
Thoảng giọt buồn rơi... nhuộm tím chiều...
Anh là bến đợi , em- thuyền trôi...
Qua giông bão vẫn mặn mòi ..
Tình nghĩa keo sơn...luôn hắn bó.
Như kiếp con sam...chẳng tách rời...
Tháng Bảy mùa Ngâu...lại vắng em.
Mưa lòng anh ngập những nỗi niềm.
Ngóng, đợi ,trách,hờn...bao cảm xúc...
Xanh xao nỗi nhớ... giấc mơ đêm....
Bến vắng chiều nay...vẫn một người...
Chống sào...mắt vọng ngóng xa xôi.
Thu đã chớm sang...Lòng chớ lạnh.
Con thuyền viễn xứ cập bến rồi....
Kiev 24/7/2010-TG
CHẲNG SỢ...
Người dưng...chẳng sợ hợp- tan...
Chẳng lo vướng phải dây oan trái tình.
Chẳng lo giông bão thình lình...
Ba đào nổi sóng ghen mình...,lụy ta...
Người dưng...như gió thoảng qua...
Có chăng đọng lại sao sa mắt cười...
Mặc ai trăng, gió lả lơi...
Chẳng lo hờn trách tình vôi bạc mầu...
Chẳng buồn ,hồn rã rời đau ,
Vô tư chẳng sợ mất nhau ...một ngày...
Người dưng...ngẫm lại...hoá hay.
Dẫu men nồng cũng chẳng say bao giờ...
Thả hồn mơ mộng vào thơ
Bổng bay vần điệu chẳng lo tỵ hiềm...
Kiev 25/7/2010-TG LẶNG... Nhớ nhung... rồi cũng sẽ qua...
Trách chi cơn gió ...mắt sa giọt buồn...
Vắng...đâu riêng đó... cô đơn...
Dối lòng, mưa nhạt...Ai hờn trách ai?
Lối chung...sao bỗng chia hai
Để cho con mắt ngóng dài...bóng xưa...?
Mặt sông...nhẹ mái chèo khua.
Vầng trăng vỡ vụn...Đổ thừa...người đi?
Ngậm ngùi ...nhận lấy chia ly..
Mà sao đắng ngái...bờ mi hoen sầu...
Hẹn xưa...nào dễ cởi đâu...
Lời thề ngày đó...cỏ khâu chặt rồi...
Thương ơi...đành nợ lại người...
Giang sơn nặng gánh một đời...còn mang...
Kiev 14/7/2010-TG
Thầm Anh...đừng gửi...
Lời yêu thương
Mong nhớ...
Giấu trong thơ
để ngỏ
Có được không...?
Nghe tồi tội...
Mãi bỏng cháy nhớ nhung...
Lòng hoang hoải...
Sợ...
Lạnh lùng...
Gió chướng...
Thôi...
Đừng...nhé...!
Em cố tình
ương bướng...
Để yên lòng...
Anh về với người yêu...
Nẻo không nhau...
Gió lạnh nỗi cô liêu...
Triền sông quê...
vắng những chiều hò hẹn...
Anh...Về đi...
Em hứa rồi...
chẳng đến...
Dối lòng mình...
mà nghèn nghẹn
xót xa...
Kiev 14/7/2010-TG
GIẬN THƯƠNG.
Kết thân...bởi hiểu ngọn nguồn.
Bỗng dưng ai ước... mưa tuôn sụt sùi...?
Giao lưu...trao gửi niềm vui.
Chắt chiu dành dụm ngọt bùi cho nhau...
Giận mình...ngẫu hứng...không đâu...
Thương câu thơ....ướt nỗi đau...Oan tình!
Đành thôi...chẳng thể thanh minh.
Sợ cơn gió chướng...thình lình tràn qua...
"Trăm năm trong cõi người ta..."*
Lời vàng ý ngọc chính là...Lặng im!
Ngọc quí chẳng dễ kiếm tìm...
Tri âm.., giông bão nhấn chìm...Dễ đâu?
Kiev 15/7/2010-TG
Than...
Cuộc đời...dài ngắn..ai hay...
Mà sao chỉ thấy đắng cay...muộn phiền?
Thu mình...vỏ ốc... tự khuyên.
May ra...mới có bình yên...một ngày?
Kiev 15/7/2010-TG Ngày xưa mẹ dạy... Ngày xưa mẹ dạy:"Tam tòng...
Tứ đức"*..., nề nếp gia phong giữ gìn...
Ra đường... Ai liếc mắt nhìn...
Buông lời mật ngọt...chớ tin thực lòng...
Con gái...thì phải tinh thông.
Cầm -kỳ -thi -hoạ,nữ công ...phải rành...
Dịu dàng , chớ có chua chanh.
Lấy chồng hay, dở....cũng đành sống chung...
An phận...Khép lại nhớ mong.
Đam mê...chôn chặt...tránh giông bão đời...
Bao năm sống ở xứ người.
Ăn sâu tiềm thức những lời mẹ...xưa...
Dẫu bao ánh mắt đón đưa...
Dối lòng...né tránh... đường mưa...Tự về...
Trọn đạo hiếu..., lỗi lời thề.
Một đời day dứt...tái tê...giọt buồn...
Kiev 14/7/2010-TG
Than...
Cuộc đời...dài ngắn..ai hay...
Mà sao chỉ thấy đắng cay...muộn phiền?
Thu mình...vỏ ốc... tự khuyên.
May ra...mới có bình yên...một ngày?
Kiev 15/7/2010-TG
Mãi còn tình thân... Với em...anh mãi tri âm.
Hiểu nhau.. thôi nói thương thầm...làm chi...
Tình xưa nghĩa cũ còn ghi...
Đâu cần chờ đợi hoa si...mà trồng?
Thơ em buồn...đượm nỗi lòng.
Để anh vương ánh mắt mong...mỗi chiều...
Đơn phương ôm lấy cô liêu
Dẫu biết tự chuốc bao điều đắng cay.
Chưa thu...đã thoảng heo may...
Lời anh hờn tủi... buồn lay lắt buồn...
Thôi đành chẳng vẹn vuông tròn
Bởi không duyên phận ...nhưng còn tình thân.
Kiev 18/7/2010-TG
Đâu dễ đổi thay... Phải đâu thề hẹn tóc tơ...
Chỉ là câu chữ...cho thơ cùng vần...
Mà nghe vọng tiếng lòng ngân
Đồng điệu...nhịp thở...tình thân giao hoà...
Chung nhau cả nỗi buồn xa.
Niềm vui chia xẻ...hai ta một lòng..
Bến đời...phiền..lắm bão giông.
Thuỷ chung nhất dạ...đục trong...xá gì...
Thong dong ta đối hoạ thi...
Thú vui tao nhã...ai bì xưa nay...?
Như là muối mặn, gừng cay ...
Tri âm...đâu dễ đổi thay...theo mùa...?
Kiev 19/7/2010-TG
Chỉ mình anh...
Chỉ mình anh thôi , dành yêu thương.
Thao thức ru em những đêm trường
Dỗ dành giấc ngủ ,ngày đông lạnh.
Cho em vơi tủi, cảnh tha hương...
Chỉ mình anh thôi luôn đợi chờ
Khát khao mỗi ngày ngóng vần thơ.
Lòng thấy trào dâng niềm hạnh phúc.
Như thể gặp em , từ giấc mơ !
Chỉ mình anh thôi hiểu được em.
Vụng về ,chân chất ...Ngại bon chen.
Chẳng biết đong đưa lời mật ngọt.
Nhường nhịn ,thứ tha...Vốn đã quen!
Chỉ mình anh thôi biết giữ lời.
Nâng niu ấp ủ trái tim côi.
Sưởi ấm lòng em bằng ngọn lửa
Chan chứa tình anh suốt cuộc đời!
Kiev2010-TG
NGỠ...
Ngỡ rằng quá khứ ngủ rồi....
Khi duyên thắm lại ... bao lời yêu thương...
Người xưa...trốn sợi tơ vương .
Để cho tình ấy đượm hương nồng nàn...
Âm thầm...Chịu cảnh ly tan.
Nín câm hứng chịu tiếng oan...phụ tình...
Dối lòng...chẳng nhớ bóng hình...
Mà tim thổn thức...một mình biết thôi...
Cuối trời mây trắng vẫn trôi.
Tình người viễn xứ thiệt thòi ...Đắng cay!
Xót xa bóng nguyệt ...Hao gầy
Vỡ trên mặt nước...Loang đầy sông trăng...
Lời thương ...như lưới bủa giăng...
Xác xao nỗi nhớ...dùng dằng...chung đôi ...
Sợ cơn giông kéo ngang trời
Cuồng phong , thịnh nộ...lụy người, khổ ta...
Kiev 13/7/2010-TG
SỢ...
Về sao chốn cũ mà mơ...?
Dẫu vầng trăng... vẫn đợi chờ dòng sông.
Sợ mưa, sợ bão ,sợ giông...
Sợ chiều cả gió...thinh không lời buồn...
Sợ lời im lặng...dỗi hờn.
Sợ tình tha thiết...vùi chôn tim mình...
Sợ bàn tay chạm... vô tình.
Sợ lòng mềm yếu...môi xinh trao người...
Sợ nghe ấm áp tiếng cười...
Sợ ánh mắt ấy...cả đời khó quên...
Sợ gần người...rượu ủ men...
Sợ mình quá chén...say quên đường về...
Sợ người nhắc lại lời thề...
Sợ than thổi lửa... đam mê cháy bùng...
Sợ mình tay nắm, đường chung...
Lòng ai tan nát ... não nùng tiếng Ngâu.
Kiev 13.7.2007-TG
Nếu vắng xa em...
Nếu vắng xa em...nắng nhạt hồng ,
Trời thôi xanh thẳm...giữa tầng không.
Cơn gió thoảng qua...lời hiu hắt.
Xao xác buồn rơi...Vỡ đầy sông...
Nếu vắng xa em...trầu úa vàng
Hoa cau vườn anh chẳng bay sang.
Lẩn vào tóc mây...em hong nữa...
Ngai ngái hương yêu ...mùa lỡ làng...
Nếu vắng xa em...Mưa lòng rơi.
Âm ấm bờ môi...vị mặn mòi...
Giọt sầu khẽ lăn từ đáy mắt,
Chảy ngược vào trong...Ngập tim côi...
Nếu vắng xa em...anh có buồn?
Một mình lặng lẽ ngắm hoàng hôn
Đêm về trống trải...vầng trăng lạnh.
Bàng bạc đổ nghiêng...Bóng cô thôn...
Kiev 13/7/2010-TG Nếu vắng xa em...
Nếu vắng xa em...nắng nhạt hồng ,
Trời thôi xanh thẳm...giữa tầng không.
Cơn gió thoảng qua...lời hiu hắt.
Xao xác buồn rơi...Vỡ đầy sông...
Nếu vắng xa em...trầu úa vàng
Hoa cau vườn anh chẳng bay sang.
Lẩn vào tóc mây...em hong nữa...
Ngai ngái hương yêu ...mùa lỡ làng...
Nếu vắng xa em...Mưa lòng rơi.
Âm ấm bờ môi...vị mặn mòi...
Giọt sầu khẽ lăn từ đáy mắt,
Chảy ngược vào trong...Ngập tim côi...
Nếu vắng xa em...anh có buồn?
Một mình lặng lẽ ngắm hoàng hôn
Đêm về trống trải...vầng trăng lạnh.
Bàng bạc đổ nghiêng...Bóng cô thôn...
Kiev 13/7/2010-TG VU VƠ...
Đường vào tim...chắc là xa.
Tìm hoài chẳng thấy lối ra , lối vào...
Quẩn quanh...nhớ cứ cồn cào.
Giận , thương , yêu, ghét...biết sao bây giờ...?
Nhiều khi ...lòng thấy vu vơ.
Nhủ lòng ...chắc tại yêu thơ của người...
Vương đâu ánh mắt nụ cười ...
Cánh chim viễn xứ...mù khợi...nhớ gì...?!?
Bao lần muốn... đốn cây si...
Vì hoa chẳng nở...trách gì ...Mất em ...
Nỗi buồn gậm nhấm tàn đêm
Tơ lòng vương mãi...càng thêm...Nhớ người...
Kiev 14/7/2010-TG
CHỢT...
Em giờ ngút ngát, xa xăm.
Thân cò xa xứ...bao năm chẳng về...
Giữ hộ anh...mãi nét quê:
-Hương đồng gió nội...tóc thề...ngày xưa?
Ngọc Lan thoang thoảng.., gió đưa...
Đêm trăng nghiêng bóng sân chùa ...toả hương.
Hình như mùi tóc còn vương.
Buâng khuâng chợt nhớ , chợt thương một người...
Kiev 14/7/2010-TG
MÃI MÃI...
Sẽ mãi trong ta đến trọn đời.
Ngọn lửa ấm tình...dẫu xa xôi.
Em chuốt sợi thương.Anh sợi nhớ...
Dệt mộng ...trăng sao với đất trời...
Chỉ mong đọng lại những nụ cười.
Vần thơ chắp cánh...bổng bay thôi.
Tình gừng muôn thủa...đâu phai nhạt.
Nghĩa muối suốt đời ...vẫn mặn môi.
Kiev 14/7/2010-TG KHUNG TRỜI TUỔI HOA
Quá khứ... ngỡ đã chôn sâu ...
Vụng về , khờ dại...tình đầu đã xa...
Bao năm ...kỷ niệm nhạt nhoà...
Ngờ đâu thức dậy...trong ta một chiều...
Ngại ngần...thủa ấy chớm yêu...
Áo tinh khôi...trắng...vô ưu...tuổi hồng.
Thế rồi...vương ánh mắt trong.
Rụt rè...cứ giữ trong lòng...vậy thôi...
Hạ sang...phượng cháy vòm trời...
Ve sầu tấu khúc thay lời biệt ly...
Nén lòng...quên , để lo thi...
Mỗi người một ngả...Mình đi ngược đường...
Vẫn nguyên trong dạ... Lời thương.
Mình chưa kịp ngỏ...mắt vương nỗi buồn...
Tình đầu in đậm dấu son...
Dẫu giờ người ấy...chồng con có rồi...
Buâng khuâng nhìn áng mây trôi.
Bài thơ gợi lại khoảng trời - tuổi hoa
Kiev 14/7/2010-TG
LỠ NHỊP CẦU DUYÊN... Giấc mơ chẳng trọn...bởi Ngâu...
Tình mình chẳng đượm...Kiếp sau đáp đền...
Nguyệt Lão chẳng se chỉ duyên.
Em anh lỗi nhịp" thuyền quyên -anh hào"*
Nhớ thương theo gió gửi trao.
Từ anh em nhận dạt dào yêu thương...
Tiếc rằng..chẳng thể chung đường,
Để cho sầu nhớ cứ vương ngập lòng...
Trang thơ để ngỏ đợi mong.
Chẳng lời hờn trách...Em không sang nhà...
Như bến...mãi đợi thuyền xa...
Khăng khăng một dạ...thiết tha lặng thầm...
Để rồi giữ mối tình câm.
Ngại ngùng thư gửi xa xăm một người...
Cám ơn anh...đến bên đời.
Muộn màng...nhịp lỗi những lời trót thương...
Kiev 08/7/2010-TG
EM SẼ VỀ
Em sẽ về,
cho anh bớt ưu tư.
Đêm bình yên...,
Ngọt lời ru khe khẽ...
Liễu bên thềm ...
Gió thoảng nhẹ...Hờn ghen...
Chẳng thế nào ...
Mình lạc bước chân quen.
Phố có đông
Hay là buồn hoang vắng....
Em vẫn đến ...
trong khoảng không...Tĩnh lặng.
Nhẹ nhàng thôi...
Như giọt nắng sau mưa...
Vẫn biết rằng ...
Lòng anh khoảng trống lùa...
Ngày vắng em ...
Lòng ngập mưa...u ám.
Len lén sầu...
Như trời thu ảm đạm.
Tựa bến sông...
Bờ lau xám hắt hiu...
Em sẽ về...
Anh sẽ hết cô liêu.
Bởi em biết...
Có một điều rất thực...
Anh mong em...
Đêm thao thức...Đợi chờ...
Kiev 08/7/2010-TG
Bến dừng. Anh người tinh tế , sâu sa...
Lo em nông nổi...lỡ đà trượt chân...
Nói ra...chợt thấy ngại ngần...
Sợ cơn gió chướng...một lần ngang qua...
Vô tình...ngăn cách hai ta.
Để rồi hình bóng nhạt nhoà trong nhau...
Sợ trầu chẳng thắm duyên cau.
Thề nguyền xưa ấy ... bạc mầu phải không?
Hoa nào chẳng có bướm ong...
Đến đi bất chợt...bận lòng mà chi...
Tình chưa thắm...sợ chia ly...
Bỏ anh chơ chọi...Em đi...Sao đành? Dòng đời mang kẻ lữ hành
Lênh đênh...giờ chọn bến anh để dừng...
Kiev 11/7/2010-TG
Uống cạn chén sầu
Ánh trăng chênh chếch bên thềm
Lời đắng uống cạn trong đêm cùng người.
Nỗi buồn thánh thót tan rơi...
Bao điều phân tỏ... ngoai nguôi dần dần..
Tha hương mệt mỏi đôi chân
Gót son ngày ấy... bụi trần vương mang...
Ngày xưa... thề ước lỡ làng
Bây giờ nhắc lại em càng đớn đau...
Một lần cất bước qua cầu.
Nhớ thương xếp lại góc sầu trong tim...
Mặc nỗi nhớ chẳng lặng im
Cồn cào tha thiết đi tìm...dấu xưa...
Tìm chi cay đắng xót chua
Dấu yêu kỷ niệm
như vừa hôm qua...
Thời gian xa chẳng phôi pha
Vẫn còn day dứt câu ca hôm nào
Vẫn còn nhớ
dải yếm đào
Bắc cầu dẫn lối
người vào làm quen....
Thôi nhắc chi nữa...
tàn đêm
Cám ơn người đến
cùng em uống sầu...
-TG-
EM TRỞ LẠI
Chức -Ngưu cách bởi Ngân Hà,
Hai ta cách bởi nước Nga chẳng gần...
Cầu Ô Thước nối sông Ngân.
Cả năm mới có một lần gặp nhau...
Còn mình cách nửa địa cầu.
Đêm thao thức bởi hai đầu nhớ mong...
Ước gì...liền núi ,liền sông. Cho anh gặp được cánh hồng xứ xa...
Cánh hồng vương tuyết nước Nga.
Tan thành sương đọng cánh hoa...tặng người.
Sóng lòng sẽ lắng dịu thôi.
Bão giông tan hết...xa xôi chẳng còn...
Chiều về ngả bóng hoàng hôn.
Không còn mây xám đỉnh non phủ mờ...
Đêm về ...gối giấc ngủ mơ.
Người xa nhẹ đến...tựa bờ vai anh...
Kiev 11/7/2010-TG
Anh về trong giấc mơ...
Có những lúc chẳng giấu nổi buồn vương
Khi chúng ta hai phương trời xa cách
Em dòng sông...Gặp anh người lữ khách
Dừng gót phiêu du...sau thử thách bao lần....
Có những lúc sao chợt thấy ngại ngần...
Câu thơ gửi mà lòng ngân tiếng vọng
Anh gần đấy mà xa xôi ảo mộng
Thực trong thơ...lại xa cách giữa đời...
Có những lúc lòng trống vắng đơn côi
Anh nhẹ đến với những lời thủ thỉ...
Hát ru em khúc hát vượt hải lý
Vạn dặm xa, đến em những ngày đông...
Có những lúc em đã tự hỏi lòng
Cảm xúc ấy biết gọi tên sao nhỉ?
Có phải chăng hương tình yêu thi vị...
Anh đã về từ trong giấc mơ em...?
-TG-
HẾT CÔ ĐƠN
Có anh về thôi chấm hết cô đơn
Gió đơn lạnh ngừng thổi qua hồn
Đêm hờn ghen khát thèm hạnh phúc.
Trong vòng tay ngọt lịm nụ hôn...
TG
Em đã trở lại...
Em bận suốt cả tuần nay.
Chẳng vào thăm anh được mỗi ngày
Biết anh chờ đợi , lòng trống trải
Nên vừa rảnh rỗi ,em đến ngay...
Anh sợ em buồn nên đùa thôi
Chứ bao giờ ghen với mọi người.
Trong vườn thi quán bạn hữu cả.
Đối họa-giao lưu anh hiểu rồi...
Nào phải bướm ong ghẹo trêu hoa...
Chủ phải đón khách đến thăm nhà,
Tri ân đáp lễ thịnh tình ấy ...
Bằng bài thơ họa ,khách gửi qua...
Còn hai chúng mình...dẫu tình thơ
Cũng vẫn thủy chung ,vẫn đợi chờ.
Bao giờ sông Thương cạn khô nước.
Thuyền tình cập bến khỏi mộng mơ!
ANH VẪN CHỜ
Em đi từ độ lá vàng rơi
Trời chuyển sang thu..,vắng bóng người.
Đếm bước thời gian...Em đâu biết...
Anh vẫn ngóng chờ...chẳng ngoai nguôi...
Thương Giang
TÌNH CÁCH XA
Biết rằng hoa đã úa tàn
Hương đâu còn đượm nồng nàn như xưa...
Biết rằng cau đã lỡ mùa...
Duyên em trái đắng , trái chua trên cành
Chưa chín mà chẳng còn xanh.
Ương ương , dở dở ...khổ anh một đời...
Anh chờ đợi... cánh hồng rơi...
Em người viễn khách... cuối trời tha hương...
Hút xa...xứ sở bạch dương.
Nửa đời nặng nỗi nhớ thương...quê nhà...
Nợ anh một mảnh trăng ngà.
Bao giờ ghép được...cho ta vẹn tròn...?
Chiều xa... lảng bảng hoàng hôn.
Có người xa xứ mắt buồn...nhớ quê.
Ngặt vì cách trở sơn khê...
Trăng tròn rồi khuyết...có về được đâu...?
Bây giờ lại đến mùa Ngâu...
Chạnh lòng thương chuyện Chức-Ngưu...giống mình...
Một đời xa mặt cách hình
Trái tim thầm khóc .. ,mối tình cách xa...
Kiev 4/7/2010-TG
BÌNH YÊN
Cho em cuộc sống thanh bình.
Mỗi sớm thức dậy , bên mình...có anh...
Muộn phiền nào cũng qua nhanh.
Ngắm trời thơ mộng ...trong lành ban mai...
Vườn thơm thoảng nhẹ hương nhài.
Hoa cau ngan ngát...xứ Đoài mộng mơ...
Anh ngồi đan nhạc chuốt thơ.
Dệt áo hạnh phúc ...bây giờ trao em...
Không còn cay đắng nỗi niềm.
Tiêu tan khắc khoải bao đêm tủi sầu...
Anh ru ...cho giấc ngủ sâu.
Tan cơn mộng mị ...gối đầu trên tay..
Bồng bềnh như chốn cung mây
Ngọt nào , sâu lắng , nồng say men tình...
Cho em cuộc sống lung linh,
Trong mơ rất thực...Bóng hình hai ta...
Kiev 4/7/2010-TG Khối người mơ...
Em mừng vì anh hết ai bi
Gác chuyện buồn vương...Sầu ích gì?
Quyết lật cuộc đời sang trang mới.
Cho lòng thanh thản đối hoạ thi...
Chẳng màng chuyện đời...chốn bể dâu.
Dại gì tự thân chuốc lấy sầu...?
Đổi đời...nên đoạn tuyệt tất cả...
Chỉ lưu ân tình đẹp ngàn sau.
Rảnh rỗi ,lang thang bầu rượu - thơ.
Nếu gặp bạn hiền...ngồi đánh cờ...
Giao lưu , học hỏi...khinh nghiệm quí.
Sảng khoái tinh thần...khối người mơ...
Kiev 4/7/2010-TG
ĐỌNG LẠI
Bao giờ mới hết chia xa.
Cho tình Ngưu -Chức một nhà đoàn viên...?
Bến sông gặp lại con thuyền,
Mảnh trăng ghép lại thề nguyền ...hôm nao?
Bao giờ mới hết chênh chao,
Sóng lòng dâng những khát khao...đợi chờ...
Hương xưa đọng cánh hồng khô.
Giấc mơ thành thực...lời thơ hết sầu...?
Nửa vòng trái đất xa nhau,
Bốn mùa giăng mãi cơn Ngâu trong lòng.
Một chờ , hai đợi , ba mong...
Em về sum họp trong vòng tay anh...
Trái chua chín ngọt đầu cành...
Và nhà bên ấy treo mành kết hoa...
Anh thầm mơ bóng...người xa ,
Trở về đoàn tụ một nhà...Trúc -Mai...
Hoa khô thắm lại hình hài.
Hương thơm đọng lại tóc dài...nhẹ bay...
Dịu dàng tay nắm bàn tay...
Bên nhau quên hết tháng ngày đợi mong.
Kiev 4/7/2010-TG Đọc thơ anh
Đọc bài thơ anh viết thật là buồn
Ngắm mây chiều lảng bảng tím hoàng hôn
Đàn cò trắng trên đồng quê sải cánh
Cuối hạ rồi...và tháng Ngâu...mưa tuôn...
Sen hồng nghiêng in mặt nước gương soi
Nhẩn nha đến nhàn nhã...Lục bình trôi...
Khóm tre uốn cong mình theo tiếng sáo...
Cuối hạ rồi ,bàng chuyển sắc đỏ...Rơi...
Anh gửi cả cảnh sắc quê vào đây...
Nỗi nhớ quê trong em lại dâng đầy
Cuối hạ rồi ,em vẫn chưa về được,
Anh có còn đợi người viễn khách này...?
Xin đừng nhắc chuyện Ô Thước bắc cầu
Mỗi năm tháng Bảy mới gặp nhau
Chuyện tình buồn Ngưu Lang - Chức Nữ
Yêu thương trắc trở để nỗi lòng đau...
Em chẳng về...sợ tháng Bảy mưa Ngâu
Đợi mùa thu những ngầy đầu tháng Chín
Khi mùi hoa sữa về đêm ngọt lịm
Hoa cơm nguội vàng...vương nhẹ thơ anh...
Thương Giang
BUÂNG KHUÂNG
Ve sầu tấu khúc biệt ly
Hạ về gợi nhớ mùa thi qua rồi.
Trống trường giục giã .... bồi hồi.
Sân trường in bóng một thời học sinh....
Áo dài khoe sắc nguyên trinh.
Ngày xanh lưu bút ân tình không phai...
Lá me vương mái tóc dài
Phượng hồng ép vở tặng ai một thời...
Bảng đen phấn trắng bồi hồi.
Bàn ghế trống trải...chỗ ngồi còn đây...
Đâu rồi hình bóng cô, thầy...
Ai còn ai mất ...những ngày mình xa...?
Bạn bè chia bảy chia ba
Đến ngày họp lớp...mình ta không về...
Xứ người không có tiếng ve.
Vòm trời phượng nở gọi hè...cũng không....
Bạch dương...mềm mại uốn cong.
Buâng khuâng ai thả nhớ mong...Hạ về...
Kiev 06/7/2010-TG
Nhớ mong...
Bao giờ mới hết ngẩn ngơ.
Bao giờ mới hết đợi chờ, nhớ mong...?
Còn thương ... còn đỏ mắt trông.
Còn nghe mưa đổ trong lòng...lúc xa...
Tóc mềm vương gối lụa là.
Hương còn đọng lại..., dễ mà quên đâu...?
Cuộc tình thắm ,cuộc tình Ngâu ... Khác nhau cung bậc vui- sầu, hợp -tan...
Trót quen dịu ngọt , nồng nàn.
Dỗi hờn , nũng nịu...giờ lan tím buồn...
Dỗ dành một giấc mơ son.
Mầm khuya thao thức...nghe hồn chơi vơi...
Song thưa trăng lặn mất rồi..
Sao người nơi ấy khôn nguôi đợi chờ...
Bao giờ mới hết tơ vò …
Để em trả được giấc mơ cho người...?
Kiev 06/07/2010-TG CÒN VƯƠNG LẠI...
Còn vương lại đâu đây,
Nồng nàn mùi hương tóc
Và lược tay ngà ngọc ,
Em lùa , chải nhẹ nhàng ...
Đã bao mùa trăng vàng,
Cứ tròn rồi lại khuyết ...
Vườn ai vẫn tinh khiết
Mùi hoa bưởi tỏa bay...
Kỷ niệm vẫn còn đây
Chuyến xe thì xa mãi...
Biết bao giờ trở lại
Đêm hạ huyền...người ơi...?
Để anh vớt sao rơi,
Tặng em gài mái tóc...
Gió hờn ghen hằn học.
Lùa thổi mãi không thôi...
Bao năm ở xứ người.
Không gội đầu hoa bưởi.
Nhưng vương mãi hồn anh
Tóc em - Hương đồng nội ...
Kiev 08/7/2010-TG Thuyền xa...
Dời bến ,xa hút bóng quê.
Thuyền theo con nước...mải mê xa bờ…
Chợt nghe vẳng tiếng mong chờ
Giật mình …xa quá ..bao giờ về đây…?
-TG- Tựa giấc chiêm bao..
Anh dành riêng một khoảng trời
Vẹn nguyên , trong trẻo...gửi người viễn phương.
Dẫu rằng hư ảo khói sương
Mà sao dệt nhớ ,giăng thương...Mỗi ngày.
Dịu dàng ấm áp vòng tay.
Nụ cười , ánh mắt đắm say trao rồi...
Bùa anh...dành tặng một người.
Để giờ nỗi nhớ sinh sôi...tăng dần...
Trái tim vẫn rộn rã khúc ngân.
Rung trong lồng ngực thanh tân thủa nào...
Tình em tựa giấc chiêm bao
Ngọt ngào như khúc ca dao quê nhà...
Ấm lòng nhau...giấc mơ hoa.
Gối mềm dỗ giấc lụa là...Ngủ say..
Mộng xưa đọng lại mi gầy.
Cho em tất cả tháng ngày của anh...
Kiev 03/7/2010-TG Đừng hoài nghi
Lời anh như tựa khúc dân ca.
Nhẹ nhàng sâu lắng...thiết tha...đượm buồn...
Đường xưa lối cũ vẫn còn.
Làm sao chớp bể mưa nguồn về đây?
Vẫn còn hơi ấm vòng tay.
Anh trao em trọn...đắm say tình nồng...
Bận lòng chi....thoảng thinh không
Vài cơn gió lạ...ruổi rong vườn chiều....?
Lối xưa nhuộm tím lời yêu
Cớ gì em để cô liêu...cho người?
Vườn hoang còn níu tiếng cười.
Giọt thương còn mãi trong lời ru anh...
Vắng em, sầu nảy mầm nhanh...
Chỉ cơn gió nhẹ...chòng chành thuyền chao....
Mưa nghiêng....giọt nhớ xanh xao.
Vẹn nguyên kỷ niệm ...lẽ nào nhạt hương?
Kiev 8/7/2010-TG
CÓ KHI NÀO...?
Anh hỏi em nghĩ gì, Khi tình mình không trọn... Có khi nào nghiêng nón,
Cố che giọt sầu rơi...? Nhìn áng mây lẻ loi
Tan trong chiều tím ngắt...
Em thấy lòng se sắt
Một nỗi buồn mong manh...
Kể từ độ xa anh.
Chẳng về thăm chốn cũ.
Kỷ niệm rêu bám phủ.
Vườn yêu thành nghĩa trang...
Anh đã chít khăn tang
Cho cuộc tình dang dở
Sao hỏi em còn nhớ
Bóng hình người ra đi...?
Một giọt nước tràn ly
Vỡ oà như thác lũ...
Bao yêu thương quá khứ..
Cuốn trôi trong chiều nay...
Đừng trách em đổi thay
Phụ anh tìm bến mới...
Sao anh không tự hỏi:
-Vì đâu mình xa nhau...?
Anh vội đào mộ sâu
Chôn tình khi nóng giận...
Để bây giờ hối hận...
Đã muộn rồi người ơi...!
Rượu ngọt giờ đắng môi
Kỷ niệm thành dĩ vãng.
Cô đơn theo ngày tháng.
Có khi nào trách thân...?
Kiev 29/6/2010-TG
TRẢ CHO NGƯỜI
Nợ tình kiếp trước trả cho người.
Lời thương ...Dẫu ngọt đọng bờ môi...
Với bao kỷ niệm ngày xưa ấy...
Giờ thành hư không...Nhạt phai rồi...
-TG- CŨNG ĐÀNH... (đ)
Ngủ yên nhé...nỗi ưu tư.
Cho hồn thơ cất lời ru ngọt ngào.
Buồn riêng...góc khuất hanh hao.
Sẽ không lạc lối...,đậu vào trang thơ.
Nhưng chiều nay chợt...ngẩn ngơ.
Bước chân vô định...hư vô nẻo về...
Lòng dâng ngập nỗi nhớ quê.
Con mắt chớp vội...tái tê ...giọt sầu...
Nhủ lòng...tránh nhắc mưa Ngâu.
Mà không giấu được... ,dòng châu chảy dài.
Gánh đời trĩu nặng đôi vai.
Tha hương mệt mỏi...u hoài bám đeo...
Không mưa nước chảy không reo
Không gió thuyền đẩy mái chèo chẳng trôi …
Mưa nhiều...lá cũng úa rơi.
Buồn vui ,chua ngọt...lẽ đời tự nhiên.
Khi lòng nhuốm nỗi muộn phiền.
Hồn thơ lạc mất nét duyên...Cũng đành...
Kiev 21/6/2010-TG
Lánh xa cõi tạm (đ)
Anh hỏi em bỏ đi đâu... Không về bên ấy để trầu héo khô...? Để mình anh với cõi thơ. Cô đơn , trống trải vô bờ...Không em! Trầu cánh phượng, khéo tay têm. Nâng niu ...mà nỗi nhớ thêm chất chồng... Bao ngày cứ thấp thỏm trông Bóng người trở lại...thỏa mong , khát chờ... Còn đâu cái thủa dại khờ... Nỗi buồn đã hóa..., ngẩn ngơ mất rồi... Con tim vô cảm với đời. Hồn thơ đã chết...Đừng khơi làm gì.. Em giờ như cánh thiên di. Cuối trời bay mãi ...biết khi nào về... Ngàn trùng , khuất nẻo sơn khê. Lánh xa cõi tạm... vỗ về nỗi đau... Kiev 21/6/2010-TG Sao thấy...?(d)
Tìm sao thấy được hôm qua...
Lời thương thành nước mắt ngà ...vừa rơi...
Bão lòng ai đã cuốn trôi,
Niềm vui ánh mắt , nụ cười...còn đâu..?
Thời gian mưa nắng bạc đầu
Dòng sông lặng lẽ đục mầu phù sa.
Dại khờ khép lại tuổi hoa.
Dấu yêu đọng lại nhạt nhòa lệ hoen...
Tìm đâu ngày tháng bình yên?
Khi tim rớm máu ...khó quên những ngày...
Nồng nàn một thủa đắm say.
Mắt môi chan chứa ắp đầy hương Xuân.
Rộn ràng...nghe tiếng lòng ngân.
Để rồi đắng ngái...một lần...Mất nhau...
Tìm quên...Ai bước qua cầu.
Trốn tình ...Ai vội làm dâu xứ người...
Giờ đây xa mãi xưa rồi
Buâng khuâng nỗi nhớ...rối bời lòng ai...
Chernhigốv 25/6/2010-TG
KHÔNG EM...
Hương thơ đọng lại trên tay.
Chút gì lưu luyến tháng ngày đã qua... Chữ tình...thủa ấy vỡ oà.
Ai xui hờn giận...giờ xa thật rồi...
Đắng lòng... nâng chén giao bôi.
Lời yêu vỗ cánh cuối trời...Buồn trông...
Hương thơ một thủa mặn nồng.
Chắt chiu chia xẻ nỗi lòng buồn vui...
Bỗng dưng... đôi ngả ngậm ngùi.
Chưa thu...trời đã sụt sùi...mưa tuôn...
Đêm quen nũng nịu dỗi hờn.
Tạ từ...dịu lắng cô đơn...vơi dần.
Nhiều khi quen lối bàn chân...
Về qua lối cũ...Ngại ngần sầu vương...
Ngắn gì đâu...một lời thương...
Giờ xa ngút ngát...Nẻo đường không em...
Kiev 17/6/2010-TG
NGƯỜI Ở NGƯỜI ĐI
Thôn Đông vẫn ngóng thôn Đoài.
Cho nên ,kẻ ở...cứ dài mắt trông.
Người đi...Thương nhớ , khát mong...
Những chiều nhạt nắng...Thấy lòng mênh mang.
Vì em....để lỡ trầu vàng.
Sao người không giận...nhẹ nhàng...mà chi...
"Còn duyên"* theo bước em đi...
Để người ở lại...lỡ thì mùa cau...
Thời gian như nước qua cầu...
Kẻ đi người ở...nhớ nhau một đời.
Hình như ánh mắt ,nụ cười...
Dan díu câu hát ,đỏ môi trầu tình...
Người ơi! Vương nợ "Trúc xinh"*
Gần xa mãi đợi ...,chỉ hình bóng xưa...
Kiev 17/6/2010-TG
Em
Anh hiền lành rất thật thà,
Còn em tinh nghịch như là trẻ con
Bỗng dưng đùa nghịch dỗi hờn
Anh đừng nghĩ ngợi mà buồn lòng nghe...
Em nào dám trách dám chê
Thơ anh dài ,ngắn...câu thề nhạt phai.
Mấy ngày anh bận vắng hoài
"Nỗi lòng...","Giọt nắng..."mệt nhoài đợi trông.
Em sang thăm viết mấy dòng
Đùa trêu anh chớ rầu lòng nghe anh!
BÊN ANH Bên anh hương lúa còn vương.
Tình quê theo những nẻo đường em qua.
Tấm lòng anh gửi người xa.
Câu thơ chan chứa thiết tha tình người...
Bao năm nỗi nhớ đầy vơi Cho dù vật đổi , sao dời...Vẫn mong.
Em như tia nắng ngày đông.
Như trời mùa hạ oi nồng khát mưa...
Nhớ thương...Nói mấy cho vừa...
Đêm dài thao thức...gió lùa mênh mang...
Bên song ,trăng vẫn dịu dàng.
Biết người nơi ấy cũng đang ngóng chờ...
Bút hoa thảo mấy vần thơ.
Gửi lời nhắn nhủ...Thầm mơ ngày về...
Bên nhau ...đi giữa chiều quê.
Ngạt ngào hương lúa...Triền đê nắng vàng...
Kiev 20/6/2010-TG
Về đi anh... Anh đừng nói nữa được không...?
Kẻo rồi lãnh tội...Đèo bòng...chẳng chơi...
Hờn ghen tam,tứ phen rồi...
Thương em... thì chớ buông lời ghẹo trêu...
Người ta khổ luỵ vì yêu,
Sao anh né tránh những điều người mong...?
Bao lâu ấp ủ hương nồng
Dành trao anh hết...sao không thuận tình...?
Em -người xa mặt cách hình...
Vấn vương thêm khổ...riêng mình anh đâu...
Người gần...Cách mỗi rặng dâu,
Thầm thương anh...đã từ lâu còn gì...?
Đừng hờ hững...ngoảnh mặt đi.
Đêm dài trống trải...Xuân thì qua mau...
Anh đừng ôm giữ nỗi sầu.
Về đi nơi ấy...cho nhau ngọt ngào...
Kiev 19/6/2010-TG
Vọng cố hương
Dù đời sóng gió thăng trầm
Vẹn nguyên nỗi nhớ ta thầm gửi trao
Tới người xưa ở phương nao...
Còn lưu tình cũ...mà sao chẳng về...?
Chiều mưa buồn lạnh tái tê
Có người lặng lẽ ngóng về cố hương...
-TG-
Khúc tha hương
Khúc tha hương giữa chiều buồn
Nghe lời ru ấy tâm hồn chơi vơi
Sầu dâng tím lạnh đôi môi
Câu thơ chan chứa...bồi hồi chờ mong.
Vẫn còn thương nhớ dòng sông
Đêm ngày chở nặng nỗi lòng người đi...
-TG-
TÌNH
Nợ duyên tình người đã từ lâu
Giờ bất ngờ chung một chuyến tầu ,
Thiên duyên tiền định nên chẳng thể,
Dễ gì bội xóa để quên nhau?
-TG-
ĐÁM CƯỚI THỨ PHI
Anh xây lâu đài tình ái nguy nga.
Tặng cho em để làm quà ngày cưới.
Phong chính cung ...khiến cho em bối rối,
Phút ngại ngùng...Em chờ đợi kiệu hoa...
Trò chơi ấy ...,theo năm tháng nhạt nhòa.
Vườn Thượng uyển có trăng ngà ngọc cũ.
Giờ đã thành...Cổ tích...thời quá khứ...
Lọng vàng son...mành trướng rủ buồn tênh...
Khúc Nghê Thường bất chợt hóa chênh vênh.
Lối hẹn xưa...bỗng gập ghềnh trắc trở...
Lâu đài xây... từ trò chơi thủa nhỏ.
Hoàng hậu đây, đâu phải của ngày xưa...?
Đành vậy thôi...Dư lại chút duyên thừa...
Người viễn xứ lấy phần chua chát đắng:
-Phận thứ phi..., mong lãnh cung bình lặng.
Bên Quân vương cùng gom nắng , dệt mơ...
Và chân trần...Em trở lại ngày thơ,
Nhặt sỏi xếp..., lính ngự lâm thắng lối.
Đèn hoa giăng...Chốn hoàng cung mở hội.
Quân vương -anh ..., làm đám cưới ...Thứ phi...
Kiev 21/5/2010-TG.
BAO GIỜ TRỞ LẠI
Bờ vai mềm , gió vờn suối tóc mây...
Giờ còn đâu ...Ơi những ngày thơ ấy...?
Em chân trần...Hoa cỏ găm gấu váy...
Cùng anh chơi trò đám cưới Hậu-Vương....
Ngũ Phụng Lầu...như hư ảo khói sương,
Lính ngự lâm cầm giáo,thương...lặng lẽ,
Hóa đá buồn , nhìn hoàng cung hoang phế.
Không thứ phi...Quân vương để rêu phong.
Ngọ Môn quan , hoa đăng với đèn lồng.
Đón thứ phi trong rượu hồng , pháo đỏ...
Lọng vàng son kết kiệu hoa bỏ ngỏ,
Trò chơi xưa tan theo gió...Hư hao...
Biết chẳng thể...,anh vẫn cứ ước ao
Để trở lại những tháng ngày xa ngái.
Mong tìm được..., gót son thời con gái,
Dáng kiều thơm rất mềm mại...trong mơ...
Đêm Hoàng cung vẫn thao thức ngóng chờ.
Vườn Thượng uyển sỏi đá ngơ ngác đợi.
Quân vương ơi! Em còn xa vời vợi...
Bao giờ về cho anh gọi...Thứ phi...?
Kiev 23/5/2010-TG
LẶNG LẼ…
Đêm xứ lạ...hát ru con.
Tủi dâng nghẹn đắng ... giọt buồn...lặng rơi.
Nước mắt khô đọng vành nôi.
Thấm vào câu hát trĩu lời…ầu …ơ..
Nghiêng đêm …tát cạn câu thơ Tìm trăng Vĩ Dạ …ảo mơ trong sương. Buâng khuâng …nhớ nước sông Hương. Bến Vân Lâu …với con đường mình qua.. Nhộn nhịp xưa…chợ Đông Ba. Con đường vẫn thế…me là đà bay…? Chuông Thiên Mụ điểm mỗi ngày… Loang trong chiều…ướt mi gầy xanh xao… Đỉnh sầu…cố giấu khát khao. Ầu …ơ…níu giấc chiêm bao …một thời. Đêm trăng tát nước …xa rồi… Cầu ao lỡ nhịp…nhớ người phương xa... TG-8/8/2010 GIẤC MƠ TRỞ LẠI...
Mình cứ đợi...giấc mơ biết có còn...?
Chiều lặng lẽ...Man mác buồn viễn xứ.
Rừng bạch dương ngưng khúc reo...Tư lự!
Người xưa đâu?Nghe quá khứ... cồn cào...
Tháng Sáu rồi...Ve gọi nắng xôn xao
Vòm phượng vĩ đốt khát khao...Nơi ấy.
Sắc hoa đỏ như lửa lòng bùng cháy,
Nỗi nhớ mong chợt thức dậy...Giấc mơ...
Em bên anh...hồn nhiên nét ngây thơ.
Mình trong trẻo tiếng cười đùa giòn giã.
Gót chân trần khiến ngẩn ngơ sỏi đá...
Tóc bồng bềnh... bối rối cả chiều nao.
Trò chơi xưa...vẫn nguyên vẹn, ngọt ngào.
Trong tâm thức.., dù cho bao năm tháng.
Giấc mơ về,ta tìm lại bóng dáng.
Của quân vương thấp thoáng..., thủa mười ba.
Thứ phi em...giờ đây đã cách xa.
Đọc thơ anh...mắt nhạt nhòa hoen lệ.
Dấu yêu ơi...Làm sao mình có thể.
Chờ giấc mơ ngày thơ bé trở về...?
Kiev 08/6/2010-TG
TRỞ VỀ. Em trở về khi giông bão vừa qua.
Mưa vẫn còn...rơi nhạt nhoà chiều Huế...
Bến sông xưa...Thoáng trầm tư lặng lẽ
Cỏ may găm... anh nào dễ quên đâu...
Vần thơ buồn...dường như đã thấm sâu.
Vào tâm mình từ ngày đầu gặp gỡ...
Lời yêu thương...anh giấu trong hoa cỏ...
Trao em rồi...Ước hẹn đó còn nguyên...
Chẳng dối lòng...đã có lúc muốn quên...
Người xa ngái..., tìm bình yên bến mới...
Trót thương rồi...dẫu hờn ghen...vẫn đợi.
Dù thật lòng...anh khó nói bao điều...
Phút xao lòng... nên đổi lấy cô liêu...
Rồi ngộ ra...Ơi mỹ miều...lạnh nhạt.
Bến bờ xa...dòng sông con nước mát.
Đón bước về...sóng dào dạt yêu thương...
Lau trắng ấy vẫn đứng nép ven đường.
Người trở lại...ngấn sầu vương còn đọng.
Câu Nam Ai loang trên sông...thoáng vọng.
Đêm sông Hương...anh thầm ngóng người về...
Kiev 14/6/2010-TG Nhủ...
Nhủ lòng... chôn giấu giọt thương.
Ru con...quên nỗi vấn vương...tơ lòng...
Cúi mặt...trốn... ánh mắt mong.
Ngại...cơn gió chướng...kéo giông đầy trời...
Hanh buồn... câu hát ầu ơi... Vẳng lời xưa...Chợt...rối bời tâm can...
Làm sao... quay ngược thời gian,
Hồn nhiên thủa ấy...giòn tan tiếng cười...?
Giờ xa... đành...mãi nợ người...
Sông trăng, thề hẹn...một đời...dở dang...
Đò..lạc bến đậu...sang ngang.
Sông Hương trầm mặc...mênh mang nỗi buồn...
Giấc mơ ngày ấy...dẫu còn...
Cau xanh bổ vội...trách hờn...nhớ không..?
Biết rằng...bến cũ đợi trông.
Chẳng về...Thôi... để dòng sông lở , bồi...
28/8/2010-TG
Nỗi buồn ngày mưa.
Cánh hoa tàn hương gửi người xa
Trong chiều mưa lạnh... ướt nhạt nhoà
Niệm khúc...thay cho lời đưa tiễn
Một cuộc tình buồn...chợt thoảng qua.
Nghiêng đêm tìm kiếm bóng hình ai...
Mà lòng trăn trở...Giấc u hoài...
Thương người viễn xứ bờ vai lạnh
Nỗi nhớ ngày mưa có nguôi ngoai...?
Mưa chiều xứ Huế vẫn còn rơi...
Bằng lăng gió bứt...rụng tả tơi
Nhìn xác hoa phơi trên phố vắng...
Chợt thấy xót xa...Những mảnh đời...
Khuất chìm trong mưa những hàng cau.
Vĩ Dạ còn không những vườn trầu...?
Sau mưa nỗi buồn nào đọng lại...
Khi nắng hồng lên ...cũng tan mau...
Kiev 20/6/2010-TG HUẾ THƯƠNG
Gửi người nơi ấy sông Hương
Ngang qua phố Huế có vương giọt buồn?
Chiều mưa giăng kín tâm hồn
Đan xen kỷ niệm thủa còn bên nhau.
Qua thôn Vĩ ,mướt vườn trầu
Rưng rưng nỗi nhớ tím mầu Huế thương...
Đêm tàn bến Ngự ,sông Hương
Vẳng câu hò giữa canh trường chơi vơi...
Răng mà nhớ rứa người ơi!
Dẫu chừ xa lắm khoảng trời ngày xưa.
Hỏi buồn ai hắt vào mưa,
Để câu hò cũng xót chua ngậm ngùi...?
Xa người..vỡ vụn niềm vui.
Dấu yêu kỷ niệm chôn vùi giấc mơ...
Thương bến cũ vẫn đợi chờ
Con thuyền lạc bến ,ngác ngơ xứ người...
Vòng tay ngày ấy xa rồi.
Chênh vênh câu hát buộc lời trao duyên.
Bao năm còn nhớ lời nguyền:
Suốt đời bến đợi con thuyền ngày xưa...
Kiev .01/2/2010-TG Người ơi em về...
Khi em cất bước sang ngang.
Câu hò anh gửi vẫn mang theo cùng.
Từ đây lỡ nhịp cầu chung,
Người đi ,kẻ ở ...,ngàn trùng cách xa...
Chiều nay bất chợt anh qua.
Thăm em giữa chốn phồn hoa xứ người.
Ngày Xuân tuyết lạnh trắng trời.
Xót xa lòng luống ngậm ngùi thương em...
"Về đi!", tha thiết dịu êm.
Lời anh thủ thỉ ngọt mềm tim côi.
Bến Vân Lâu vẫn lẻ loi
Hương Giang còn đó...Người ơi!Em về!
Thương Giang. Kiev 21/2/02
Về ư?
Về ư? Cau đã héo rồi.
Bước chân đã lạc nẻo đời còn đâu?
Về ư?Thôn Vĩ vườn trầu,
Nào còn xanh mướt thủa đầu người ơi!
Về ư? Hoa nhạt hương rơi...
Dối lòng người nói...Hoa tươi làm gì...?
Về ư?Khi dứt áo đi
Để ai ở lại sầu bi một thời...?
Về ư? Nào đặng hỡi người...
Làm sao vá nổi tim côi bây giờ?
Dẫu người vẫn đợi vẫn chờ
Nguyện làm giọt nắng hong bờ mi hoen...
Về ư?Bến cũ thân quen
Nhưng dầu đã cạn bấc đèn đã hao.
Còn không câu hát ca dao...
Mười thương chín nhớ gửi trao ân tình?
Thôi đành cam chịu một mình.
Cố chôn kỷ niệm... lặng thinh ngủ vùi.
Cho người tìm lại niềm vui
Đừng chờ đợi nữa...một người sang ngang.
Kiev 21/02/2010_TG
Tiếng lòng
Xa nhau vẫn chẳng nguôi ngoai,
Chiều mưa ngày ấy...thương hoài ngàn năm.
Tiếng lòng khắc khoải nhớ thầm.
Cho dù biến động thăng trầm người ơi!
Con thuyền rời bến cũ rồi.
Sang ngang bến lạ rối bời ruột gan...
Trời sinh ra kiếp hồng nhan.
Mà sao lỡ để đa đoan chuyện mình
Huế thương vẫn nặng ân tình
Xuân về đào nở lặng thinh góc trời.
Sông Hương in bóng một người.
Bao giờ trở lại cởi lời thề xưa...
Thương Giang.21/2/02 Bến cũ Bến phù sa...biết ai mong...
Anh thì hoài vọng trong lòng...vậy thôi.
Sợ người khác bắc cầu rồi.
Nên anh lặng lẽ buông xuôi mái chèo....
Mặc cho thiên hạ cưới cheo.
Mười hai bến nước...em neo đậu thuyền...
Còn mình lỡ nhịp cầu duyên
Tìm viên ngói bể muộn phiền lia đi...
Nhìn em mặc áo vu qui.
Anh chờ tiếng sáo Trương Chi đượm buồn.
Bến phù sa gió lạnh hồn
Cho anh thao thức...Ai còn nhớ ai...?
Bổng trầm tiếng sáo bên tai.
Không che được tiếng thở dài người ơi!
Bến phù sa...nước vẫn trôi...
Buâng khuâng kỷ niệm đắng môi...Giọt buồn!
Kiev03/03/2010-TG
Trở lại bến xưa
Người ơi nấu lá hương nhu
Cho em gội hết ưu tư muộn phiền.
Tóc dài theo nỗi truân chuyên.
Về anh cắt ngắn...tình duyên chắc tròn...
Vết thương rớm máu vẫn còn
Nhớ nhung ngồi đếm giọt buồn ...để xâu.
Em đi tựa bóng chim câu.
Chiều ngang bến cũ bờ dâu nhớ người...
Đèn lồng chong mắt giữa trời.
Về đi...thủ thỉ ngọt lời của anh.
Hao hao sợi khói mong manh.
Vân Lâu bến cũ tròng trành câu ca...
Sông trăng vẫn đợi người xa
Triền sông cải đã nở hoa rực vàng.
Về đi...Biết có muộn màng ,
Duyên xưa đã lỡ bẽ bàng lắm thay...
Dẫu người mong đợi vòng tay .
Mến thương một thủa đong đầy hương yêu...
Nhưng lòng dằn vặt bao điều...
Trở về bến cũ...Tím chiều Huế mưa...
Kiev 11/3/2010-TG Duyên trầu cau
Mình nợ nhau cả một đời.
Trầu cau đã lỡ...duyên đôi chẳng thành.
Buồn khổ đâu chỉ riêng anh.
Em như hoa bứt lìa cành héo hon...
Đắng lòng anh những lời buồn.
Môi em mặn chát lệ tuôn dòng sầu...
Chiều nay qua bến Vân Lâu.
Thương anh đỏ mắt bên cầu đợi trông...
Người ơi...sáo đã sang sông...
Sao còn thổn thức nhớ vòng tay xa...
Vấn vướng ánh mắt hôm qua,
Nụ cười đọng lại... vậy mà khó phai.
Nén lòng một tiếng thở dài.
Thôi không duyên phận trách ai bây giờ?
Đành gom nhặt những vần thơ.
Dệt niềm hy vọng đợi chờ kiếp sau...
Kiev 14/03/2010-TG Ngóng đợi
Lời ai thương nhớ thiết tha,
Đò chiều vẫn đợi...người qua sông rồi...
Bằng lăng nghiêng cánh chao rơi.
Ru chiều tím sắc một thời chưa xa.
Lá me bay vẫn la đà.
Chuông Thiên Mụ vẫn ngân nga mỗi ngày.
Ngang qua bến cũ chiều nay
Buâng khuâng chợt nhớ vòng tay thủa nào...
Sông Hương sóng vỗ xôn xao
Câu hò mái đẩy thấm vào tim côi...
Đèn lồng chong mắt đợi người.
Phương xa còn giữ một lời yêu thương.
Người đi để lại vấn vương.
Cho người ở lại nấu hương nhu chờ.
Ước mong trong cả giấc mơ
Thuyền xa trở lại đậu bờ Hương Giang...
Ngày Xuân thắm sắc mai vàng.
Thương người chờ đợi riêng mang nỗi buồn.
Biết rằng trăng khuyết lại tròn
Hai đầu thương nhớ...ta còn gặp nhau...
Kiev 26/2/2010-TG
Xa rồi...
Triền đê hun hút gió lùa.
Cỏ may xao xác bốn mùa nhớ thương.
Lời thề xưa cũ còn vương.
Xin người đừng nhắc sợ..., trăng suông sầu...
Nửa vòng trái đất xa nhau,
Tiếc làm chi nữa miếng trầu héo khô...
Về đi ,ngự bến Tây Hồ.
Nhấp trà ngắm cảnh ,họa thơ tuyệt vời...
Hương sen ngan ngát...lòng người.
Dâng nguồn thi hứng ,sầu vơi nhẹ dần.
Lỡ lời...chớ có phân vân.
Hãy quên để nhớ ai gần người hơn...
Còn đâu cái thủa dỗi hờn,
Mắt nhung xưa vốn nhuốm buồn...,đã quen...
Qua rồi cái thủa hờn ghen.
Mỏng manh nên sợ bon chen chợ đời.
Ai xưa...theo áng mây trôi.
Lênh đênh phiêu bạt cuối trời mờ xa...
Đừng vương ánh mắt hôm qua.
Người ơi! Giữ lấy đóa hoa sen hồng...
Kiev 17/03/2010 -TG
NGẠI NGẦN... (đ)
Giờ đây tóc đã điểm sương.
Nửa đời xa xứ còn vương tình này...
Về đi!...Chợt thấy mắt cay.
Trăm năm tình cũ ... mãi vay nợ người...
Chiều nay thầm gọi :Huế ơi!
Sông Hương trầm mặc... chơi vơi câu hò...
Xứ người lạc bước ngẩn ngơ.
Nhớ về nơi ấy bây giờ đang Xuân...
Tháng Ba e ấp ngại ngần.
Giấu hương Xuân chín để phần người xa...
Hàng me lối cũ mình qua.
Vấn vương kỷ niệm ...chiều sa giọt buồn...
Mưa như nước mắt dỗi hờn.
Biết rằng nơi ấy...lòng son vẹn thề...
Nhưng mình bỏ xứ xa quê.
Bây chừ người đợi ,dám về nữa đâu...
Kiev 20/3/2010-TG Nơi xa...
Mắt buồn thăm thẳm cuối trời.
Long lanh ngấn lệ... nhớ người nơi xa
Bây chừ đã cuối tháng Ba.
Cháy trời đỏ rực sắc hoa gạo rồi...
Bên em tuyết trắng vẫn rơi.
Mắt nhung u uẩn cuối trời chợt cay...
Chạnh lòng... anh gửi gió gửi mây,
Đôi lời nhắn nhủ đong đầy nhớ thương...
Khi mô trở lại sông Hương
Mà mong thắt sợi tơ vương giùm người...?
Mình không duyên phận ...bởi Trời...
Dấu yêu kỷ niệm...thì thôi...đoạn đành...
Con đường me rợp lá me xanh
Bây giờ ngơ ngẩn mong manh dáng gầy...
Mỗi góc phố, mỗi hàng cây.
Chứa chan nỗi nhớ những ngày bên nhau...
Vẫn còn xanh mướt vườn trầu.
Thôi đành bỏ héo vườn cau...úa vàng.
Bến xưa còn chuyến đò ngang.
Thương anh hoài ngóng...ai sang...mà chờ...?
Nỗi buồn rụng cả trang thơ.
Nơi xa gió lạnh ..bơ vơ chiều buồn...
Kiev 26/3/2010-TG
CÒN MONG...?
Mái chèo khua nhịp khoan thai.
Sông Hương vẳng khúc Nam Ai...trong chiều...
Chuông chùa thong thả, đều đều.
Lưng trời vi vút sáo diều ai bay...
Lá me vương nhẹ tóc mây.
Lối xưa...lạnh...Nhớ mi gầy rưng rưng.
Bằng lăng nhuộm nỗi nhớ nhung.
Trúc Mai duyên hợp...tương phùng còn mong?
Gập ghềnh...phận số long đong...
Để cho tấu khúc trong lòng...Buồn ngân...
Cuộc đời...con tạo xoay vần..
Nam Giao nghiêng dốc...những lần...không nhau...
Kiev 16/9/2010-TG
CÒN ĐỌNG LẠI
Bến sông xưa vẫn ngóng đợi người về...
Lau vẫn trắng dọc triên đê thao thức...
Cỏ may găm vào trái tim buốt nhức,
Biết bao giờ thành hiện thực …giấc mơ?
Thuyền dời bến vẫn chưa trở lại bờ
Để một người cứ mãi chờ…Vô vọng.
Kỷ niệm xưa lẽ nào tan bọt bóng…
Mà câu thơ loang chiều rộng …Chơi vơi..?
Cánh hoa vương…Anh lặng lẽ thả trôi.
Theo dòng nước…Với bao lời nhắn nhủ…
Qua mất rồi …Em chẳng còn thiếu nữ…
Anh vẫn chờ…bởi quá khứ …Chẳng quên…
Day dứt hoài một nỗi nhớ không tên.
Em lang thang dọc những triền đê lạ
Cố kiếm tìm …ngày xưa ,dù na ná…
Dịu lắng cồn cào trong dạ …nhớ anh…
Hoa cỏ may sao gầy guộc mỏng manh.
Mà buốt nhói khi găm vào câu hát....
Kỷ niệm xưa...Đọng thành giọt mặn chát.
Lăn dài theo đôi tay quạt ru con...
Kiev 09/6/2010-TG
Hoài vọng cố hương
Nửa đời ngỡ...đã lạc nhau.
Bây giờ gặp lại...Cũng đâu được gần...
Tiếng lòng tha thiết còn ngân.
Quan san cách trở, trầm luân đọa đày...
Hương xưa vơi nhạt...vẫn say.
Khát khao mơ mãi phút giây tương phùng...
Con tim côi cút nhớ nhung.
Quê xa ..,ngừoi có cùng chung nỗi niềm…?
Nỗi buồn lẩn khuất trong đêm.
Để lòng người mãi chất thêm u sầu…
Chẳng mơ trái ngọt hương đầu
Ước mình …ga cuối cho tầu dừng chân.
Trầu cau chờ kết duyên trần.
Vòng tay khát đợi những lần yêu thương
Cuối trời…nơi ấy quê hương.
Chiều xa hoài vọng khói sương quê nhà…
Kiev 09/6/2010-TG
Tiếng đàn bầu đêm xứ lạ Đêm thâu vọng giữa không thinh.
Tiếng đàn nức nở...mắt mình chợt cay.
Độc huyền cầm...chỉ một dây.
Mà ngàn cung bậc,từ tay người đàn...
Khi réo rắt,lúc thở than..
Lòng như vụn vỡ chảy tan... mất rồi.
Mái tranh quê mẹ xa vời,
Lam mờ vệt khói...lưng trời hư hao...
Trầm , bổng...lúc lại vút cao.
Cung thương cung nhớ chênh chao nỗi lòng.
Tiếng đàn...hồn của non sông.
Giục người xa xứ...đợi mong ngày về...
Một dây...trăm khúc não nề.
"Làm thân con gái...Chớ nghe đàn bầu"*
Kiev 26/9/2010-TG TÌM VỀ...
Từ anh...Em đã nhận rồi...
Lụa là hạ trắng...Tinh khôi ngày nào...
Hạ anh...mềm khúc ca dao.
"Xứ Đoài mây trắng".., thấm vào hồn thơ.
Ngọt ngào , êm dịu giấc mơ.
Trò chơi thủa nhỏ...Đến giờ chưa quên...
Ngày xưa...Hạ trắng trinh nguyên...
Bây giờ còn lại..., hạ huyền ánh trăng...
Lối về xao xác bằng lăng.
Buâng khuâng kỷ niệm...Sương giăng mắt buồn...
Anh ơi...Hạ trắng vẫn còn.
Trong lời em hát ru con xứ người...
Nhớ mong...thủa ấy chẳng vơi.
Con tim thổn thức để rồi... đớn đau.
Biết rằng mình mãi xa nhau...
Cho em hạ trắng...Mai sau tìm về...
Kiev 16/6/2010-TG KHÔNG EM...
Hương thơ đọng lại trên tay.
Chút gì lưu luyến tháng ngày đã qua... Chữ tình...thủa ấy vỡ oà.
Ai xui hờn giận...giờ xa thật rồi...
Đắng lòng... nâng chén giao bôi.
Lời yêu vỗ cánh cuối trời...Buồn trông...
Hương thơ một thủa mặn nồng.
Chắt chiu chia xẻ nỗi lòng buồn vui...
Bỗng dưng... đôi ngả ngậm ngùi.
Chưa thu...trời đã sụt sùi...mưa tuôn...
Đêm quen nũng nịu dỗi hờn.
Tạ từ...dịu lắng cô đơn...vơi dần.
Nhiều khi quen lối bàn chân...
Về qua lối cũ...Ngại ngần sầu vương...
Ngắn gì đâu...một lời thương...
Giờ xa ngút ngát...Nẻo đường không em...
Kiev 17/6/2010-TG
BUÔNG XUÔI
Cạn ngày rồi...Lại sắp tới mùa Ngâu.
Tháng Bảy đến...xám trời mầu ly biệt.
Khép lòng mình ...Xa những ngày thân thiết.
Giữa ồn ào...Nào ai biết đợi ai...?
Níu thoảng hương...?Thôi... cứ để nhạt phai.
Cho vẹn nguyên những đêm dài ...trót nhớ...
Chuyện chúng mình ai thả theo mây gió...
Ước hẹn xưa với lời ngỏ... Buông trôi...?
Lối mình đi...lả tả cánh hoa rơi...
Sắc bằng lăng nhuộm tím thời khờ dại.
Lời ru buồn...lỡ làng cau đắng ngái.
Em lấy chồng...chẳng về lại chốn xưa...
Bến sông trăng...mòn mỏi biết bao mùa.
Đêm trống trải...mái chèo khua lạc lõng.
Bờ lau thưa hắt hiu nhìn con sóng...
Cứ lở bồi...xao động ...Thoáng hư hao...
Còn đâu nữa thời thơ ấu ngọt ngào.
Em xa rồi...Giấc mơ nào còn nữa...?
Trái tim đau...Thôi từ nay khép cửa.
Để vá khâu...một vết cứa hằn sâu...
Kiev 17/6/2010-TG
Tựa giấc chiêm bao..
Anh dành riêng một khoảng trời
Vẹn nguyên , trong trẻo...gửi người viễn phương.
Dẫu rằng hư ảo khói sương
Mà sao dệt nhớ ,giăng thương...Mỗi ngày.
Dịu dàng ấm áp vòng tay.
Nụ cười , ánh mắt đắm say trao rồi...
Bùa anh...dành tặng một người.
Để giờ nỗi nhớ sinh sôi...tăng dần...
Trái tim vẫn rộn rã khúc ngân.
Rung trong lồng ngực thanh tân thủa nào...
Tình em tựa giấc chiêm bao
Ngọt ngào như khúc ca dao quê nhà...
Ấm lòng nhau...giấc mơ hoa.
Gối mềm dỗ giấc lụa là...Ngủ say..
Mộng xưa đọng lại mi gầy.
Cho em tất cả tháng ngày của anh...
Kiev 03/7/2010-TG
Đừng hoài nghi
Lời anh như tựa khúc dân ca.
Nhẹ nhàng sâu lắng...thiết tha...đượm buồn...
Đường xưa lối cũ vẫn còn.
Làm sao chớp bể mưa nguồn về đây?
Vẫn còn hơi ấm vòng tay.
Anh trao em trọn...đắm say tình nồng...
Bận lòng chi....thoảng thinh không
Vài cơn gió lạ...ruổi rong vườn chiều....?
Lối xưa nhuộm tím lời yêu
Cớ gì em để cô liêu...cho người?
Vườn hoang còn níu tiếng cười.
Giọt thương còn mãi trong lời ru anh...
Vắng em, sầu nảy mầm nhanh...
Chỉ cơn gió nhẹ...chòng chành thuyền chao....
Mưa nghiêng....giọt nhớ xanh xao.
Vẹn nguyên kỷ niệm ...lẽ nào nhạt hương?
Kiev 8/7/2010-TG
BUÂNG KHUÂNG
Ve sầu tấu khúc biệt ly
Hạ về gợi nhớ mùa thi qua rồi.
Trống trường giục giã .... bồi hồi.
Sân trường in bóng một thời học sinh....
Áo dài khoe sắc nguyên trinh.
Ngày xanh lưu bút ân tình không phai...
Lá me vương mái tóc dài
Phượng hồng ép vở tặng ai một thời...
Bảng đen phấn trắng bồi hồi.
Bàn ghế trống trải...chỗ ngồi còn đây...
Đâu rồi hình bóng cô, thầy...
Ai còn ai mất ...những ngày mình xa...?
Bạn bè chia bảy chia ba
Đến ngày họp lớp...mình ta không về...
Xứ người không có tiếng ve.
Vòm trời phượng nở gọi hè...cũng không....
Bạch dương...mềm mại uốn cong.
Buâng khuâng ai thả nhớ mong...Hạ về...
Kiev 06/7/2010-TG Nếu vắng xa em...
Nếu vắng xa em...nắng nhạt hồng ,
Trời thôi xanh thẳm...giữa tầng không.
Cơn gió thoảng qua...lời hiu hắt.
Xao xác buồn rơi...Vỡ đầy sông...
Nếu vắng xa em...trầu úa vàng
Hoa cau vườn anh chẳng bay sang.
Lẩn vào tóc mây...em hong nữa...
Ngai ngái hương yêu ...mùa lỡ làng...
Nếu vắng xa em...Mưa lòng rơi.
Âm ấm bờ môi...vị mặn mòi...
Giọt sầu khẽ lăn từ đáy mắt,
Chảy ngược vào trong...Ngập tim côi...
Nếu vắng xa em...anh có buồn?
Một mình lặng lẽ ngắm hoàng hôn
Đêm về trống trải...vầng trăng lạnh.
Bàng bạc đổ nghiêng...Bóng cô thôn...
Kiev 13/7/2010-TG
Sông Nhớ.
Bởi hẹn...nên... đỏ mắt mong...
Lẽ nào chẳng đến?Thinh không...thoảng...buồn.
Heo may bứt lá.. giận hờn. Triền sông Thương lạnh...hoàng hôn nhợt mầu... Hắt hiu...xám ngắt...bờ lau...
Lặng nhìn con sóng...xô nhau...mệt nhoài...
Dòng sông...bồi ...lở... chia hai:
Bên Thương , bên Nhớ...chảy hoài tháng năm...
Lỡ làng...chắc tại xa xăm...?
Hẹn thề ...rồi.. chẳng ghé thăm...Cũng đành...
Bão lòng ...nghiêng ngả,chòng chành...
Giữa trời trăng khuyết...cong vành Nhớ -Thương...
Kiev 4/8/2010-TG
ANH CÓ BIẾT..?
Chốn trần gian... thăng trầm,biến động
Ta gặp nhau :- lẽ sống...tình thơ.
Định mệnh chăng?Quá đỗi bất ngờ,
Anh nỗi lại ... giấc mơ thủa ấy..
Dòng sông Thương hiền hòa vẫn chảy
Trong thơ anh có thấy hình em...?
Vẫn trở trăn..,thao thức mỗi đêm...
Nghe tiếng lá ngoài thềm...lạnh giá...
Đọc thơ anh nỗi buồn khuây khỏa
Bao nỗi niềm rất lạ cứ dâng...
Mơ hồ gieo cảm xúc bâng khuâng
Khó gọi tên...hình như là thương nhớ...
Anh có biết...bến anh dừng chân đỗ
Dòng sông xa xứ sở...Gọi anh! CHỢT BUỒN
Trở về
bến cũ chiều mưa. Cỏ may níu gót... Gió lùa ...hanh hao. Sông Thương, vẫn dải lụa đào. Chảy qua nỗi nhớ xanh xao...
vai gầy. Vẫn còn nguyên vẹn đắm say. Trăng rằm ngà ngọc...
sải tay ôm ghì...
Thủa ấy...
kẻ ở người đi.
Dòng sông bồi lở...nhắn gì ,
nhớ không?
Khiến người toan múc...
cả sông...
Uống cho cạn hết...
nhớ mong cồn cào...
Đàn ai buông khúc
chênh chao...
Đêm nay nâng chén tiêu giao...
Chợt buồn...
Kiev 06/10/2010-TG TRONG MƠ
Cánh đồng cổ tích tuổi thơ.
Có con diều chở giấc mơ...xa rồi.
Trăng non ngơ ngác giữa trời...
Theo mây , theo gió... cứ trôi bềnh bồng.
Nhớ xưa ngắt trộm lúa đồng
Nếp non rang dẻo, thơm nồng cốm hương.
Lạc luộc, ngô nướng , đỗ tương...
Giấu trong cặp sách tới trường ăn chung.
Đói lòng vặt trộm ổi , sung...
Cả lèo mít chát ...đường cùng...cố ăn.
Mấy chục năm vẫn khắc hằn.
Quê nghèo chiu chắt nhọc nhằn nuôi ta.
Giờ đây, giữa chốn phồn hoa.
Thương hoài thủa ấy dẫu xa lắm rồi.
Tìm đâu, trong trẻo tiếng cười.
Cánh đồng cổ tích -bầu trời ước mơ...
Kiev 10.10.10-TG
Hơn một lần.
(...) Hơn một lần mình đã giữ trong tay.
Giấc mơ xanh còn vương đầy hoa cỏ.
Bến sông trăng hoa lau vờn cùng gió.
Anh ngập ngừng một lời ngỏ...trót trao...
Hơn một lần mình sóng gió chênh chao ,
Ngỡ lạc nhau giữa xôn xao biển rộng.
Giấc mơ xưa , tưởng vỡ như bọt bóng.
Rồi tan chìm trong ngàn sóng biển xô....
Hơn một lần mình lạc lối ngẩn ngơ.
Em né tránh...có đâu ngờ...Anh đợi.
Giữa phố đông...anh khiến em bối rối.
Ánh mắt nhìn buồn vời vợi...dõi theo...
Hơn một lần...Nỗi nhớ cứ đậu neo.
Giữa bến Thương...ánh trăng treo đơn độc.
...
Hơn một lần...anh khiến em thầm khóc.
Giấc mơ xưa cỏ may...tóc còn vương...
Kiev 30/11/2010-TG
Trót thương
(...)
Có vầng trăng ...lá cỏ sắc.., cắt đôi.
Nửa khuyết mỏng..lạnh giữa trời nhung nhớ,
Một nửa kia ...Bởi ... thề xưa vụn vỡ ,
Loang đầy sông ,miền quan họ ...Trôi xa...
Giữa bến đời, người tấp nập lại, qua.
Chợt neo đậu.. , lòng diết da nỗi nhớ.
Mạch thơ buồn chảy theo niềm trăn trở
Người tha hương,xa xứ sở đã lâu...
Định mệnh nào xui khiến ta gặp nhau?
Giờ không thể...Trốn đi đâu được nữa...
Dù dời vội ...khép sau lưng cánh cửa.
Nhưng còn vương ánh mắt chứa buồn câm.
Trầu cánh phượng với chiếc nón ba tầm,
Câu quan họ...xa bao năm vẫn nhớ.
Để mảnh trăng...thấy mình hoài mắc nợ
Với người xa...Lạnh cơn gió đầu Đông... Kiev 06/12/2010-TG
Tìm về...
Tìm về đi…dẫu xa xôi.
Tìm về …gom mảnh trăng rơi cho mình.
Tìm về… mắt ướt môi xinh.
Tìm về nối lại ân tình trót trao...
Tìm về lấp những cồn cào.
Tìm về …biển rộng khát khao mong chờ …
Tìm về …gieo lại vần thơ .
Tìm về …nghe sóng xô bờ thùy dương
Tìm về … hoang hoải …còn vương.
Tìm về …thỏa nỗi nhớ thương …dối lòng …
Tìm về …tay níu mắt mong.
Tìm về thỏa khát …trọn vòng tay xưa….
Tìm về …gió chẳng cợt đùa.
Tìm về đi…ngấm xót chua …tủi buồn.
Tìm về ….chiều đã hoàng hôn.
Tìm về đừng ngại… bởi còn thương nhau….
Kiev 01/01/11-TG
BUỒN VIỄN XỨ
Xuân đang về dẫu chẳng mong
Trời lại cho tuổi, mà không thể đừng...
Con trẻ chóng lớn thì mừng.
Riêng mình đếm ngược...còn chừng bao lâu?
Nửa đời phiêu bạt trời Âu,
Mẹ già mòn mỏi mong ngày đầu năm...
Ước gì...từ chốn xa xăm.
Con xa vạn dặm,về thăm quê nhà...
...Đã nhiều Tết lặng lẽ qua.
Mùa Xuân sum họp vẫn là...giấc mơ...
Nên đành... níu lấy câu thơ.
Trút niềm khắc khoải đến giờ chẳng yên...
Chiều ba mươi cúng Tất Niên.
Ngoài trời trắng tuyết...sầu len vào hồn.
Khói hương toả những vòng tròn...
Quê người ,Tết đến nỗi buồn nhân đôi...
Xuân Tân Mão -2011-TG
Em bước vào đời tôi
Em bước vào đời tôi,
Không ồn ào,vội vã...
Nhẹ nhàng,dịu dàng thôi,
Mà xốn xang kỳ lạ...
Tôi như dòng sông trôi ,
Giữa đôi bờ yên ả.
Nhưng những lúc nhớ em.
Sóng xô bờ trắng xoá...
Tôi đổi thay nhiều quá,
Từ lần đầu gặp em.
Nỗi nhớ chợt có tên,
Trong những ngày xa vắng.
Em là ngàn tia nắng.
Xua giá băng hồn tôi.
Em là cơn mưa mát,
Tôi cây khô đâm chồi...
Em biết không ,bao người.
Trong đường đời tấp nập,
Tôi hờ hững đi qua,
Né tránh sự vồ vập...
Thế mà...khi tôi gặp.
Em như thể chiêm bao.
Trái tim tôi bật hát,
Lời tình yêu ngọt ngào...
Em ơi! Chẳng thể nào,
Trốn khỏi đời tôi nữa,
Mùa đông lạnh từ nay,
Mãi đứng ngoài khung cửa
Phòng tôi sẽ ấm lửa,
Khi có em về bên,
Tôi say trong Hạnh phúc ,
Vì có em ngoan,hiền...
Thương Giang
Em về trong giấc mơ anh
Dẫu bây giờ chẳng còn bé bỏng
Quá nửa đời say sóng tình ư...?
Em hỏi lòng ...tình thật hay hư
Mà gieo vào trong nhau nỗi nhớ...?
Khoảng cách xa bao điều cách trở.
Thương yêu nào khắc khoải thâu canh...
Chẳng thể nào quên vần thơ anh
Nặng nỗi niềm mênh mang ,da diết
Bao tâm sự...em giờ mới biết.
Giấc mơ anh luôn có bóng em...
Và nỗi nhớ hiện hữu từng đêm
Mơ và thực đan xen dằn vặt...
Đọc thơ anh tim đau quặn thắt
Mộng không thành...đừng khắc tên em...
Bởi em sợ kỷ niệm đầy thêm
Sẽ đồng hành yêu thương đau khổ
Anh biết đấy mình xa xôi cách trở
Biết bao giờ đến được với nhau...
Giá Bụt ban cho phép nhiệm mầu
Để biến giấc mơ anh thành thực..
Khi đêm về anh không thao thức
Quờ quạng tìm hơi ấm em đâu...
Mơ hoang
Tàn tiệc đêm ,anh chếnh chóang hơi men
Chẳng thể ngủ...Lại chong đèn thao thức.
Tay quờ quạng...Chợt nhói đau lồng ngực
Em trong thơ...nào có thực bên ta...?
Niềm chua xót dồn nén muốn vỡ òa
Em gần đó mà cách xa vời vợi
Dẫu yêu thương trao nồng nàn chờ đợi.
Mường tượng em qua sợi khói thuốc bay...
Ta nhớ em cả trong những cơn say.
Chưa gặp mặt để cầm tay âu yếm...
Đã tham lam mơ hoang tàng phù phiếm
Được ôm em thỏa thèm khát nhớ mong.
Mơ đón em trong pháo nổ rượu hồng
Xe hoa kết trái tim lồng hạnh phúc...
Đêm say mèm sao con tim thao thức
Chong mắt nhìn khói thuốc...lại vẽ em...
Kiev 28/12/2009
-TG-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2011 08:45:44 bởi THƯƠNG GIANG >
Trở về
Mùa qua rồi em ạ
Thiên nga ngủ vùi đông
Chợt nhận ra dòng sông
Sớm nay đã đổi khác.
Mây lạc trên sa mạc
Gieo cơn khát cuối trời
Ngỡ như gặp nụ cười
Trong mắt ai ngày cũ.
Rong rêu ngày nước lũ
Đã phủ ký ức xanh
Dường như vết thương lành
Trong vần thơ hoài niệm.
Đêm một mình đếm tiếng
Thời gian lại sang mùa
Sông nhớ con đò xưa
Thương lòng người xa xứ...
10-3-2011
Xuân đến... Buồn vui ngày tháng cũ ,
Hoài niệm thủa đã xa
Theo dòng chảy thi ca.
Có bao giờ vơi được...
Hình như ngàn kiếp trước
Đã vương "buồn thi nhân"
Dan díu nợ hồng trần.
Cùng trăng sao dệt mộng...
Những giấc mơ bong bóng,
Tan tác vỡ mất rồi.
Để câu thơ khắc khoải,
Nuối tiếc tháng ngày trôi...
Dòng sông băng tan rồi,
Nên mạch nguồn xuôi chảy.
Mùa Đông tàn , em thấy ,
Nắng Xuân hồng đang lên...
Thương Giang
Giãi bày...
Đã là phụ nữ ai chẳng mong
Bạn bè thương mến tặng hoa hồng ,
Trong dịp Tết ,lễ...phải không chị?
Đặc biệt là vui nếu..."triệu bông"*
Em hiểu điều ấy nên cả năm.
Những dịp Tết ,lễ ghé qua thăm.
Tặng hoa chúc mừng cho bè bạn
Vì không muốn ai phải tủi thầm...
Nhiều khi chỉ một lời chúc thôi
Chị em mình đủ , ấm lòng rồi.
Vậy mà chẳng phải ai cũng hiểu,
Quan tâm chia xẻ ,dẫu nụ cười...
Thế gian chật hẹp lắm phiền lo
Cuộc đời...ai biết được chữ ngờ.
Nay còn ,mai mất...đều có thể.
Nên hãy yêu thương :"sống là cho"...*
Riêng chị em mình trước hay sau,
Tình cảm nguyên vẹn chẳng bạc mầu.
Dẫu không thường xuyên qua thăm chị.
Buồn vui chị em vẫn có nhau.
Thương Giang
*)Nguyên ý thơ;"sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình"*,TG quên mất tác giả
Quà tặng ngày 8/3 Đâu cần khách sáo ,với bạn đời.
Mồng Tám tháng Ba, nếu là tôi,
Chẳng có điều kiện tặng trang sức,
Nên mua ...bông hồng...chỉ vậy thôi.
Khi vừa bình minh ,ngay trước mắt.
Vợ thấy hiện ra đoá hoa tươi
Rưng rưng cảm động ,lệ chan chứa.
Sẽ nói yêu chồng ...yêu suốt đời.
(Cám ơn chồng yêu!Thật tuyệt vời!)
Cám ơn chị tặng em "đường"... Tỷ Trang, huynh Tuyên thật đáng yêu.
Biết muội "hảo ngọt" gửi tặng nhiều
Thơ đường thơ mật...sao đúng ý.
Giờ muội "nhắm mắt" để xuất chiêu
Mai này cứ thế...tỷ huynh nhớ,
Gửi tặng nhiều"đường" nấu hạt điều.
Khoái "ngọt"...muội tha hồ hạnh phúc
Bụng no đường thi... chẳng còn kêu Thương Giang
Cho em.
Hoa lòng một đoá chị ươm.
Có mầu của nắng của rơm óng vàng.
Có hương đồng nội mênh mang.
Có tình của chị gửi sang theo cùng.
Tháng Ba mồng Tám chúc mừng
Cho em đất khách lạnh lùng tuyết rơi.
Cám ơn chị nhé, ngàn lời.
Quan tâm chia xẻ nụ cười tặng em.
Thương Giang
Mừng ngày 8/3
Cả năm mong đợi có một ngày.
Mồng 8 tháng 3 được rảnh tay.
Để đấng mày râu được thử việc ,
"Không tên ,vụn vặt"...kể cũng hay
Cho chị em mình được nghỉ ngơi.
Rảnh rỗi hàn huyên "buôn chuyện" cười
Qua lại hỏi thăm cùng chia xẻ.
Chúc mừng bè bạn đoá hoa tươi.
Thế giới có ngày để tôn vinh,
Dành riêng phái đẹp , chị em mình
Anh hùng đảm đang gánh việc nước
Vợ hiền ,dâu thảo với gia đình...
Nên em gửi tặng chị lẵng hoa.
Mừng ngày phụ nữ Tám tháng Ba.
Chúc chị tâm hồn luôn trẻ mãi.
Đẹp xinh duyên dáng vóc ngọc ngà.
Thương Giang
Xin đừng trách...
Dòng sông thấp , bầu trời cao...
Chốn đời cõi tạm, ồn ào đua chen.
Đành vào đây...trốn muộn phiền.
Mong người đừng trách...lưu niên mầu buồn...
Nửa đời bóng xế hoàng hôn.
Cố hương hoài vọng...vẫn còn trong thơ...
Thương Giang. SỐNG TRONG HOÀI NIỆM
.
Ta ngụp lặn trong cơm áo đời thường.
Kiếp tha nhân bao tai ương rình rập.
Lối ta về...đường nhấp nhô cao thấp.
Gánh nhọc nhằn cố khoả lấp buồn lo...
Biết làm gì ...đành trút cả vào thơ
Những trở trăn cứ mơ hồ đeo bám.
Cố vụng về che tháng ngày ảm đạm.
Bằng câu thơ nhuộm mầu xám thê lương...
Sẽ giá lạnh một mảnh hồn phong sương.
Nếu không níu một tình thương hoài niệm...
Nào dám mơ giấc hoang tàng phù phiếm.
Chỉ nhặt vần tập ghép đếm chữ câu....
Chẳng biết ngồi để gọt giũa chữ đâu.
Mạch cảm xúc trong huyết cầu cứ chảy...
Mang nỗi buồn mênh mang thường thấy.
Trong hồn thơ không cố đậy phấn son...
Đừng ngạc nhiên khi thấy mãi lối mòn.
Cho dòng sông trở về nguồn...xưa cũ.
Ta nâng niu gom nhặt trong quá khứ.
Chút niềm vui cũng thấy đủ ấm lòng...
Thương Giang
Quê mình đổi thay...
Thương Giang là kẻ hậu sinh.
Khi thời bom đạn, đao binh...qua rồi.
Tuổi thơ bình lặng dần trôi,
Lớn lên lập nghiệp xứ người mờ xa.
Hàng năm vẫn ghé thăm nhà.
Bắc Giang đất tổ quê cha nặng lòng.
"Bát phố" xe đạp ruổi rong
Để tìm lại chút hương đồng ngày xưa...
Đường tầu tên cũ "bốn mùa"...
Ngang qua Tỉnh uỷ...bây giờ tìm đâu?
Nhấp nhô cao thấp nhà lầu,
Chen chúc xây dựng...thi nhau lấn đường...
Sắp lên thành phố Trung ương.
Thị xã thay đổi phố phường mở mang.
Bãi tha ma phố Tiền Giang.
Di rời ,chuyển đổi... nghĩa trang chẳng còn!!!
Ngất ngưởng ...gác tía lầu son,
Nhà hàng ,khách sạn...chiếm luôn mả mồ...
Dạo quanh phố Khách, Bờ Hồ.
Mắt tròn xoe thấy quê giờ...hơn Tây.
Hai mươi năm lẻ...về đây.
Mừng quê hương đã đổi thay rất nhiều.
Cầu mong mảnh đất thân yêu.
Ngày càng phồn thịnh , dân nghèo ấm no.
Thương Giang
Hình như... Chắc chắn chẳng phải người làng.
Nhưng hình như đất Lạng Giang quê người?
Nên thạo thông khắp mọi nơi.
Bắc Giang ,phố Khách, phố Vôi...còn gì...
Qua đò bến Hướng, Chi Li Ngược lên phố Kế, Dĩnh Trì...đâu xa.
Thủa xưa học chẳng gần nhà.
Trường chuyên phố Giỏ...tuổi hoa một thời...
Bao lần về phép người ơi!
Chưa lần ghé lại thăm nơi cũ này...
Trường chuyên...chắc đã đổi thay
Thầy cô bè bạn...giờ đây chốn nào?
Hai bảy năm , giấc chiêm bao.
Ai còn ai mất...nghe sao mà buồn...
Vịn câu thơ trở về nguồn.
Tháng Giêng nơi ấy dập dồn Hội Xuân.
Không về hội...với người thân
Nghe câu quan họ ngỡ gần quê hương...
Thương Giang.
NHỚ QUÊ.
Theo em những bước đăng trình. Tháng ngày xa xứ là hình bóng quê. Nhớ mái tranh , nhớ triền đê. Cả khi gánh gió, ngọn tre trĩu còng… Nhớ tuổi thơ thả ngoài đồng. Lưng trâu thổi sáo thong dong mỗi chiều… Hồn vi vút bổng cánh diều. Lẫn trong tiếng sáo ,tiếng tiêu lưng trời… Bao năm xa nhớ khôn nguôi Vẫn hoài niệm thủa thiếu thời đã qua. Bây giờ tuổi xế bóng tà. Hoàng hôn dần khuất, sương sa trắng đầu… Thân cò lưu lạc trời Âu. Nỗi buồn viền xứ vẫn mầu thê lương. Mắt nhung u uẩn khói sương Mi hoen ,dạ úa nhớ thương mẹ già. Mãi thương quê tổ đất cha. Trung du Kinh Bắc ,nơi ta chào đời. Câu quan họ ngọt vành nôi. Mẹ ru thủa nhỏ bồi hồi xuyến xao. Để giờ trong giấc chiêm bao. Quê hương nỗi nhớ cồn cào chẳng nguôi…
Thương Giang
Đêm mong... Có những điều thơ chẳng tỏ cạn lời
Chỉ cảm nhận bằng tim thôi...anh ạ!
Hai chúng mình ...bởi cách xa nhau quá.
Nên hoài nghi ...khiến cho dạ chẳng yên...
Còn nhớ xưa...khi anh đến làm quen?
Phút ban đầu...mà như duyên tiền định.
Hai chúng mình ...có sợi tơ kết dính.
Dẫu bao lần em bướng bỉnh...,dối lòng!
Anh đã từng cố thử lội ngược dòng.
Tìm mảnh vỡ để vá,hong...liền lại.
Mà con tim cứ bồi hồi khắc khoải.
Gần một người...hồn neo mãi bến xa...
Rồi một ngày...ta tìm lại chính ta.
Trong hoang tàn,giữa hằng hà mảnh vỡ..
Em bỏ lại bao lời thương người ngỏ
Về bên anh , dù sợ gió trở mùa...
Đến bây giờ em đâu có khác xưa,
Sao hoài nghi ...cho gió lùa lạnh mãi?
Gói hương muộn giấu nỗi niềm vụng dại.
Gửi về anh ngày trống trải, đêm mong...
Thương Giang
Vì... Vì xa ,hoài vọng câu thơ.
Vì mình khuất dạng ...nên ngờ đổi thay?
Vì không gặp được mỗi ngày ,
Vì ao ước được nắm bàn tay ,mình cùng...
Vì câu hát :"Nhện giăng mùng"*
Vì thương nên mới nhớ nhung...trách hờn...?
Vì vương ánh mắt u buồn,
Vì chiều bóng đổ hoàng hôn...tím dần.
Vì mòn mỏi đợi bước chân,
Vì triền đê cũ khắc hằn dấu xưa...
Vì thoảng cơn gió nghịch mùa.
Vì từng cay đắng xót chua đã nhiều...?
Vì còn day dứt lời yêu,
Vì sợ than ủ...ai khêu lửa lòng...?
Mà sông Thương mãi xuôi dòng.
Cho nên hàn Nguyệt ngóng trông người về...?
Thương Giang
Người xưa.
Hợp -tan...phận số giỡn đùa,
Hoa tàn,trăng lạnh cuối mùa nhạt hương.
Dẫu mờ nhân ảnh khói sương.
Gót hài dấu ái còn vương một thời...
Cồn cào con sóng ngoài khơi.
Đại dương sâu thẳm giấu lời lặng câm.
Dẫu không duyên nợ song cầm
Vẫn mong đọng lại hương thầm trong nhau.
Vẹn nguyên cảm xúc buổi đầu.
Sợ khi đôi ngả...nát nhàu giấc mơ...
Dòng sông dĩ vãng ngẩn ngơ.
Lặng nghe lau xám ven bờ hắt hiu...
Lâu rồi trở lại vườn yêu.
Buâng khuâng nỗi nhớ thương nhiều hơn xưa...
Thương Giang.
Trải lòng...
Vẫn còn lối cũ , đường chung
Để ta dệt mộng tương phùng ngày Xuân.
Mấy ngày vắng bóng chẳng gần.
Bởi bề bộn việc , cả tuần đi xa...
Chẳng câu thơ gửi làm quà,
Xin đừng cả nghĩ nhạt nhoà hương xưa...
Không dưng sao nói...duyên thừa?
Ngậm ngùi nghe luống xót chua....Chạnh lòng!
Còn thương ...biết thấp thỏm mong.
Hoài nghi chi để mắt trong vương buồn...?
Trăng khuyết rồi cũng sẽ tròn.
Thời gian xa cách sắt son ,đừng ngờ!
Thương Giang
Và nụ cười toả nắng....
Có gần đâu để trao trọn vòng tay...?
Bởi cách xa...nên đong đầy nhung nhớ.
Một ngày vắng...nghe nặng nề tiếng thở
Dài đêm thâu, chong mắt đỏ cồn cào...
Ngước nhìn trời, lấp lánh triệu vì sao.
Ngỡ ánh mắt ...trong chiêm bao vẫn thấy.
Cứ tinh nghịch..đôi mắt nhung đen láy.
Thắp niềm tin từ buổi ấy quen nhau...
Biết có còn ...xanh đôi tấm trầu cau.
Như hẹn ước ...hay úa mầu chờ đợi?
Để câu thơ nhuốm nỗi buồn sương khói.
Cứ mênh mang ...cứ bối rối tơ tình...
Ngày Xuân về lặng lẽ giữa không thinh.
Hoa đào nở như nhắc mình thêm nhớ,
Ngày Hội Lim...đến hẹn ...đừng bỏ lỡ.
Cả năm mong...ngày hội có một ngày...
Em không về...cùng ăn miếng trầu cay.
Để vầng trăng cứ khuyết gầy mòn mỏi...
Gửi về anh một niềm tin không đổi
Và nụ cười toả nắng...khói sương tan.
Thương Giang
Đoản khúc buồn...
Chiều nghiêng bóng nắng trên đê
Vẳng nghe ai nhắc lời thề cỏ may...
Khung trời hoa nắng còn đây,
Ngày xanh kỷ niệm...gió bay mất rồi....
Hỏi lòng ...thầm hỏi lòng thôi...
Bao năm vẫn thế bên đời , con sông.
Âm thầm xuôi mãi một dòng.
Trôi theo niệm khúc...thinh không ngậm ngùi...
Ngày xưa chẳng níu buồn, vui.
Để giờ thầm tiếc một thời đã xa...
Còn đâu bím tóc đuôi gà,
Cánh đồng cổ tích...câu ca trĩu buồn...
Chiều xa lảng bảng hoàng hôn.
Vẳng nghe câu hát vẫn còn đâu đây...
Ngày xưa hoa cỏ găm đầy,
Ai người ngồi gỡ...cỏ may lời thề...?
Thương Giang
Còn thương .
Dòng đời chia cách nẻo đường.
Thương trăng một bóng lạnh sương đợi chờ.
Nhớ nhau tím rịn câu thơ.
Một lời thề hẹn bao giờ cho quên ?
Người ơi! Mình gặp bởi duyên
Xa gần cũng chớ muộn phiền âu lo...
Đừng gieo hờn giận vu vơ,
Ghen chi con sóng giỡn bờ cát xa...?
Ngọn nguồn thấu hiểu riêng ta.
Gió mùa dẫu có thổi qua ,ngại gì..?
Thoảng lời xưa cũ thầm thì.
Qua rồi kỷ niệm hoen mi thủa nào...
Vườn yêu lối mộng ta vào.
Chiều buông vạt nắng hanh hao đợi người...
Thương Giang
Có bao giờ...
Hãy lắng nghe...Kìa mùa Xuân đã tới.
Xua giá Đông và bóng tối dần tan...
Tiếng thơ reo hoà thánh thót tiếng đàn.
Lòng ấm áp như ngập tràn ánh nắng...
Hong mi hoen những ngày mình xa vắng,
Cho nỗi buồn thành nốt lặng trầm.Rơi...
Chẳng bao giờ níu được tháng ngày trôi.
Nên nuối tiếc ,suốt một đời hoài niệm...
Có bao giờ anh muốn thôi tìm kiếm,
Một dòng sông lưu lạc cuối trời xa?
Thương Giang
Trở về bên anh.
Trở về…sẽ trở về thôi,
Để nghe rộn rã tiếng cười thâu canh…
Dịu dàng em tựa vai anh.
Cho buồn ngày cũ tan thành khói sương
Vầng trăng lại sáng như gương.
Rắc muôn ánh bạc sông Thương nô đùa.
Trở về …về với ngày xưa.
Phút ban đầu , thủa đón đưa …chúng mình.
Sông –Trăng thơ mộng hữu tình.
Ngàn năm quấn quýt bóng-hình chẳng xa .
Thoảng còn lạnh gió thổi qua.
Niềm tin nuôi dưỡng nở hoa tím mầu.
Trở về…về vá nỗi đau.
Mấy lần trăng vỡ, giờ khâu cho lành.
Sẽ không lỗi hẹn đâu anh.
Em về dệt tiếp mộng xanh cùng người…
Thương Giang
"Bức tranh dang dỡ "
Vẽ nốt bức tranh. (Mến tặng anh TriArt)
Sao chẳng vẽ nốt bức tranh.
Nửa chừng buông cọ để thành dở dang?
Trên giá những vệt buồn loang.
Nâu trầm u tịch,mầu vàng ...thê lương...
Biết rằng còn có đời thường.
Mưu sinh ,bươn chải đâu nhường nghệ nhân?
Đành thôi ,cõi tạm dương trần.
Buồn, vui cay đắng... một lần phải qua.
Bĩ cực cũng chớ nề hà
Tan giông biển lại hiền hoà người ơi!
Tạm quên hơn ,thiệt...chuyện đời.
Tìm vui thư quán rong chơi :cọ-mầu...
Bức tranh lược bớt gam nâu,
Thêm mảng mầu sáng ,thấy sầu tiêu tan.
Thả hồn theo những tiếng đàn.
Đừng buông cọ vẽ ,tranh hoàn thiện nghe...
Thương Giang
Nhện giăng tơ.
Xuân anh mong , đến rồi đây.
"Nhện giăng tơ" mãi thành dây tơ hồng.
Buộc duyên anh với người mong.
Bấy nhiêu đã thoả ý lòng ước ao?
Em về từ cõi chiêm bao.
Cho trăng thôi lạnh hanh hao góc trời
Em về ru khúc ầu...ơi...
Cho lòng ấm lại ,sầu vơi nhẹ dần....
Nhện anh bủa lưới dương trần
Giăng em lỡ bước sa chân mất rồi...
Làm sao dứt áo ,mở lời...
Đành thôi ở lại trọn đời cùng anh.
Hai ta dệt tiếp mộng lành.
Cho mùa Xuân mãi biếc xanh lộc chồi.
Giấc mơ anh thực giữa đời.
"Nhện giăng lưới" cột hai người không xa
Thương Giang
Chẳng bao giờ... Cơn khát còn ,khiến cho em bối rối,
Tháng ngày xa anh vẫn đợi vẫn chờ
Để nỗi buồn héo hắt cả câu thơ
Vẫn vẹn nguyên buổi ban sơ, thủa ấy...
Em thầm nhủ ,dù sóng đời xô đẩy
Chẳng bao giờ ta để gẫy cầu duyên.
Sóng cứ vỗ, chẳng thể vỡ mạn thuyền,
Mình vững lái ,bến bình yên neo đậu...
Bến sông trăng cho tình ta nương náu.
Dù cách xa vẫn đau đáu nhớ Thương...
Thương Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2011 21:41:44 bởi THƯƠNG GIANG >
. .vì anh nhớ em??
phải anh nhớ em không?
sao nắng Thu ngả hồng
lá chơi vơi - gợi cảm
vương vấn đoản tơ lòng
vì anh nhớ em chăng?
hồn quyến rũ nhớ tên
dường như từ tâm khảm
nghe tiếng lời ấm êm
bỗng nhiên vui lạ thường
cánh chim bay luyến thương
nghiêng ngiêng đôi cảnh mỏng
như bức rèm che song
âu yếm trao nụ hôn
giữa mênh mông triền sóng
có phải là anh không?
người tình ơi! thơ mộng
hay nơi góc tâm hồn
đang kết nụ yêu đương
mở lòng tay trìu mến
hứng giọt tình uyên ương
aB - Mar 2011
Anh nhớ em...
Đang nồng nàn yêu thương.
Bỗng dưng xa vời vợi
Có điều gì hờn dỗi,
Sao chẳng tỏ cùng anh?
Vội quay gót đoạn đành
Khiến anh buồn trống trải.
Gió Bấc lùa thổi mãi,
Lạnh những ngày vắng em...
Chẳng nhớ biết bao đêm,
Chong mắt dài thao thức.
Anh thấy trong lồng ngực
Con tim mình nhói đau...
Lơ đãng nhúng hộp mầu
Toàn gam trầm u ám.
Bức tranh buồn ảm đạm
Vẽ nửa chừng dở dang...
Nơi em mùa thu vàng,
Có vô cùng quyến rũ?
Có gợi về quá khứ,
Vườn tao ngộ quen nhau...?
Thương Giang
Tình trong cơn mưa . . .
Trời đổ mưa như hôm nào anh đến
Mang tình yêu thắp ngọn nến tim em
Mùa thu bay những chiếc lá nhuộm vàng
Âu yếm về viết tên nhau gần gũi
Trời chuyển mây âm u như vào tối
Em ngồi mong, chờ đợi nhịp bước chân
Như ngày xưa anh ơi! đã một lần
Dưới màn mưa - nụ tình hồng hương ngát
Cơn mưa về đong đưa bao kỷ niệm
Trên tháng ngày băng giá, lạnh, cô đơn
Vẫn ngỡ như đã lấp ngõ thiên đường
Nhưng anh ơi! đam mê luồn tâm khảm
Thôi em chờ để một ngày anh đến
Tình yêu mình vẫn đắm đuối mê say
Lá Thu bay lác đác trải cuối ngày
Trái tim còn đầy ắp những nồng cay
aB - Mar 2011 Em vẫn chờ anh..
.
Vẫn còn đây hơi ấm vòng tay.
Mình trao nhau những ngày luyến ái.
Anh vẫn đợi...mùa thu trở lại.
Em theo cùng, xa ngái về đây...
Chiều thu se sắt ngọn heo may.
Anh ghì chặt vai gầy guộc nhỏ.
Nép vào anh: núi ngăn giông tố
Tựa cánh buồm chắn gió thuyền em...
Dẫu đường trơn mưa ướt tóc mềm.
Nép vào anh ,bóng đêm chẳng sợ.
Nghe đôi tim mãi hòa nhịp thở,
Luôn cồn cào nhung nhớ về nhau.
Bởi tâm hồn hoà quyện từ lâu.
Hai là một có gì đâu em nhỉ?
Ta yêu nhau dù dặm nghìn hải lý,
Vững niềm tin em mãi chỉ chờ anh....
Thương Giang
@_Này cô bé yêu ơi! Người ấy đi vắng đã nhờ anh TG cho "mượn" bờ vai để em dựa tạm đấy!Anh sắn lòng mà chắc chắn còn galant hơn gấp nhiều lần anh T của em đấyLại còn trẻ và đẹp "giai " chứ không bị hói đâu.
Không em...
Không em , con phố mờ sương.
Không em , hoang lạnh nẻo đường...Sầu rơi.
Không em , lòng dạ rối bời...
Không em , có biết một người chờ mong...
Không em , gió chướng đầy đồng.
Không em ,heo hút bến sông...Trăng gầy.
Không em , buồn lắt buồn lay.
Không em, cỏ dại mọc đầy lối xưa...
Không em , chợt thấy mình thừa,
Không em , nức nở tiếng mưa ngập lòng...
Thương Giang
VẪN CÒN...
Vẫn còn , níu giữ trong tay. Chút hương Xuân chín... đong đầy yêu thương. Vẫn còn...khắc khoải đêm trường. Dối lòng,giũ áo phong sương sao đành... Giấu sao, buồn tủi mong manh? Khép sao nỗi nhớ... quẩn quanh trong lòng? Cởi sao được ánh mắt mong. Trả sao hết được những dòng thơ say..? Vẫn còn... một bóng trăng gầy. Khuyết cong vành nhớ ... từng ngày ,người ơi! Hồn thơ, con chữ rã rời... bởi còn hoài vọng mắt người hôm qua... Thương Giang TÌM QUÊN...
Thôi nào ..,chôn chặt nỗi đau.
Vết thương đừng khoét ,bao lâu mới lành?
Cuộc đời con tạo xoay quanh,
Vì không duyên phận...,cũng đành vậy thôi.
Tâm hồn nghèo xác xơ rồi,
Gia tài khánh kiệt thơ trôi vật vờ...
Chỉ còn mỏng manh sợi tơ.
Trói sao nổi mối duyên mờ mịt xa?
Lửng chiều ,hắt bóng nhạt nhoà.
Hoàng hôn chầm chầm trong ta buông dần...
Lặng nghe văng vẳng khúc ngân.
Như lời tiễn biệt ...một lần ly tan...
Thương Giang
Song hành...
Trách đâu,
cơn gió mồ côi...
Giận đâu cỏ dại bời bời lối đi...
Màng đâu danh lợi được gì...
Thói đời vốn thế, thị phi
lẽ thường!!!
Mặc ai,
khuấy nước ,nhiễu nhương.
Chữ nhẫn mình giữ ,chữ nhường mình cho...
Giữ tâm tịnh, giữ hồn thơ.
Cho duyên mình thắm,giấc mơ
vẹn tròn...
Đêm thanh,
trăng sáng đầu non.
Cùng sông thủ thỉ nỗi buồn nhẹ vơi...
Sông trăng quấn quýt không rời.
Như tình ta mãi đẹp đôi,
song hành.
Thương Giang.
Trọn đời...
Nơi xa,
một bóng trong đêm.
Gom từng con chữ giấu niềm ước ao...
Giá cuộc đời tựa chiêm bao.
Giấc mơ hoá thực
thì
sao còn buồn ?
Thương nhau
nỗi nhớ dài hơn
Một ngày không gặp,sóng cồn cào xô...
Lòng như lửa đốt tơ vò.
Mới hay tim đã...
dại
khờ vì yêu..
Mong ước ,
chỉ có một điều
Người về cho nỗi cô liêu tan dần...
Bàn tay e ấp ngại ngần
Ôm bờ vai nhỏ
cho
gần mắt môi...
Thương Giang
Buồn mênh mang...
Chiều trên phố ngác ngơ,
Một bước chân lạc lõng...
Đôi mắt buồn vô vọng
Đăm đắm nhìn xa xôi...
Có một ngõ nhỏ nhoi
Nép mình trong góc khuất.
Giữa phố đông tất bật
Vẫn chờ đón bước quen...
Đêm buông.Phố lên đèn,
Chong mắt dài thao thức.
Một nỗi nhớ rất thực
Mong chờ người xứ xa...
Đèn hắt bóng nhạt nhoà.
Góc phố ,người vẫn đợi...
U uẩn trong đem tối.
Ánh mắt buồn mênh mang...
Thương Giang Xa... Rồi tất cả sẽ thành quá khứ.
Những buồn vui tư lự,hờn ghen...
Thời gian trôi, vết đau sẽ liền.
Nhớ nhung xưa lãng quên chẳng nhớ...
Sẽ chẳng còn mồ côi con gió.
Trên cánh đồng hoa cỏ mình qua.
Đêm lung linh trắng sáng hiền hoà.
Làm nhân chứng tình ta đẹp mãi...
Thôi xưa cũ* thoảng còn đắng ngái,
Kỷ niệm thời vụng dại đã xa...
Thương Giang
Nhớ...
Kỷ niệm như mới hôm qua,
Làm sao có thể nhạt nhoà chiều mưa?
Biết rằng cay đắng xót chua.
Tìm quên, mà nhớ cợt đùa chẳng buông...
Giọt buồn còn ướt nẻo đường.
Còn hờn giận ,bởi còn thương nhớ nhiều.
Câu thơ đau cắt trời chiều,
Ngổn ngang lòng dạ...lời yêu chợt về...
Thương Giang
NHỚ QUÊ
Vẳng nghe ai hát chiều nay.
Rưng rưng buồn tủi tháng ngày xa quê.
Vay câu lục bát tìm về,
Quê hương nương náu chở che cuộc đời
NHẮN NGƯỜI.
Xa quê,người tới phố đông,
Phồn hoa… cũng chớ phụ lòng người xưa.
Cho dù giông bão, nắng mưa...
Chơ vơ một bóng đợi chờ bên sông.
LẼ NÀO...
Bây giờ người ở nơi nao
Biết chăng mong nhớ khát khao vẫn còn?
Trăm năm trái đất vẫn tròn...
Lẽ nào đi mãi cho buồn lòng nhau?
XA
Đôi ta cách trở mịt mù
Bao giờ anh gặp mà ru ngọt ngào?
Thu buồn nâng chén rượu đào
Uống vào trong nỗi cồn cào nhớ nhau.
Vớt trăng
Nhón tay mượn khúc dân ca
Dệt thành lưới vớt trăng ngà đáy sông.
Thuyền thơ lục bát bềnh bồng.
Trăng khuya chẳng vớt , mà lòng ngẩn ngơ...
Giận...
Dối lòng...vờ giận người ta.
Chỉ con tim cứ thật thà nhớ nhung...
Muốn quên...thật khó vô cùng...
Sao không cố níu...để chung lối về...?
Hương muộn...
Hạ huyền, trăng lạnh khuyết hao...
Hương cau mùa lỡ xanh xao vì trầu...
Mỏng mạnh dễ vỡ tim đau.
Thôi, gom trăng vỡ vá khâu cho lành.
BẾN XƯA
Như thuyền trôi mãi cuối trời.
Bến xưa vẫn đợi...một người tha hương.
Ngàn dặm xa một dòng Thương.
Lênh đênh xứ lạ ...dặm đường ưu tư...
VẸN NGUYÊN
Người đi gói trọn lời thề.
Dẫu xa xôi mấy...vẫn về bên nhau...
Thời gian chẳng thể phai mầu.
Vẹn nguyên nỗi nhớ ngày đầu trao anh...
NHỚ THƯƠNG
Phải lòng ...nên nhớ :"Trúc xinh"*
Thương câu quan họ :"Mái đình , cây đa..."*
Để rồi...vương ánh mắt xa ,
Áo dài mớ bảy , mớ ba...một thời...
THUỶ CHUNG.
Ngàn năm mây trắng vẫn bay.
Bằng lăng vẫn tím dù ngày nắng,mưa.
Hẹn thề...vẫn vẹn lời xưa.
Mặc đời cay đắng , xót chua...cũng đành...
Ru thương
Ru em ngon giấc yên bình
Ngủ ngon khúc hát ru mình em thôi
Ru em câu hát chơi vơi
Chiều thu nhạt nắng...anh ngồi ru thương....
SẦU
Làm sao uống cạn sầu này,
Trầm luân một kiếp đọa đầy nhớ nhung...
Bao giờ hội ngộ tương phùng.
Giọt sầu môi đọng uống cùng với nhau?
Lời thương
Lời thương toả nắng lung linh.
Gửi người xa xứ bóng hình quê hương.
Chứa chan nỗi nhớ niềm thương.
Mong em về gỡ sầu vương...dâng đầy...
Than...
Cuộc đời...dài ngắn..ai hay...
Mà sao chỉ thấy đắng cay...muộn phiền?
Thu mình...vỏ ốc... tự khuyên.
May ra...mới có bình yên...một ngày?
Thương Giang
Thầm nhủ....
Ngồi đây mà dạ nơi nao..
Bao điều chẳng thể gói vào câu thơ...
Thương người chín đợi mười chờ
Còn mình đất khách ngẩn ngơ nhớ người...
Ơn anh... Mùa đông từ ánh sao băng,
Mùa hạ từ những ánh trăng đêm rằm
Bao lời nhớ anh gửi thăm
Em đều nhận cả và thầm ơn anh...
Mong...
Mong anh buồn sẽ tiêu tan
Chân trời góc bể,dặm ngàn có em
Nhỏ nhoi một ánh sao đêm
Soi anh vững bước lòng thêm can trường..
NGỠ
Ngỡ rằng quá khứ ngủ im,
Mưu sinh vất vả nhấn chìm nhớ mong.
Mà sao vẫn thấy sóng lòng.
Xô bờ ký ức cho giông bão về...
Thương Giang Nụ cười...
Chỉ còn lại tiếng lòng ngân
Nỗi buồn tiêu hết trong ngần niềm vui
Mỗi sớm thức dậy bên người
Sao khuya sẽ lặn ...nụ cười còn đây
CÒN ĐÂU
Lời ru bỏ lại bến sông.
Khi trăng mười sáu lấy chồng xứ xa...
Để buồn đè trĩu câu ca.
Âù..ơ...bến cũ nhạt nhoà, còn đâu...
Thương Giang
Buồn mênh mang...
Chiều trên phố ngác ngơ,
Một bước chân lạc lõng...
Đôi mắt buồn vô vọng
Đăm đắm nhìn xa xôi...
Có một ngõ nhỏ nhoi
Nép mình trong góc khuất.
Giữa phố đông tất bật
Vẫn chờ đón bước quen...
Đêm buông.Phố lên đèn,
Chong mắt dài thao thức.
Một nỗi nhớ rất thực
Mong chờ người xứ xa...
Đèn hắt bóng nhạt nhoà.
Góc phố ,người vẫn đợi...
U uẩn trong đem tối.
Ánh mắt buồn mênh mang...
Thương Giang XIN ĐỪNG TRÁCH
Âu là phận số khiến xui ,
Không nhau chia xớt buồn vui...mình cùng.
Lối về vách chắn rào bưng.
Sương giăng kín nẻo,nhớ nhung có còn?
Nửa đời lặng lẽ ru con...
Niềm đau chôn chặt, nỗi buồn đa đoan.
Em giờ như cánh hoa tàn.
Yếu mềm ,ràng buộc bện đan quanh mình...
Đành thôi...nhận chữ phụ tình,
Biết anh hờn trách, nín thinh cúi đầu...
Ngang qua lối cũ bước mau.
Rồi nâng vạt áo ,trộm lau mắt...Buồn.
Thương Giang VỚI NGƯỜI.. Bởi xưa... chẳng nợ chữ duyên. Nên mình lỗi nhịp thuyền quyên -anh hào... Hai mươi năm giấc chiêm bao. Buồn vui nhung nhớ gói vào câu thơ... Biết rằng ... lỗi nhịp đón đưa... Mà người vẫn đợi...? Cho mưa ngập lòng... Xin người đừng nhớ , đừng mong. Cho câu thơ nghẹn đắng dòng sông Thương. Bây giờ, làm kẻ tha hương. Hai mươi năm lẻ còn vương...sao đành? Đừng mua buồn tủi mong manh. Trái tim vỡ nát sao lành ,mà khâu? Thôi anh... nếu có kiếp sau. Ta về nối lại nhịp cầu dở dang... Cùng nhau dệt tiếp mộng vàng. Bên dòng quan họ mênh mang ,nhé người! Thương Giang NỖI NHỚ
Hai mươi năm ,giấc chập chờn...
Âm thầm nhấm nỗi cô đơn một mình...
Ngày xưa,óng ả trúc xinh,
Mảnh mai e ấp sân đình đợi nhau...
Từ khi cất bước qua cầu,
Người đi khuất bóng chim câu mịt mờ....
Xứ lạ ru khúc ầu... ơ...
Trăng gầy hao khuyết thẫn thờ buồn trông...
Thương Giang
ĐÚNG VẬY! Anh là người biết nhìn xa.... Sợ như "đũa lệch"...Chẳng thà...Đừng yêu! An phận già ,chớ ghẹo trêu... Sợ rồi bén thật...sớm chiều nhớ mong. Cũng đừng vờn giống bướm ong. Kẻo rồi say mật...khó lòng bay đi... Hãy là một cánh thiên di. Tự do vỗ cánh mỗi khi chuyển mùa. Chẳng màng danh lợi. ganh đua. Từ bi ,độ lượng thắng thua chuyện đời... Túi thơ bầu rượu rong chơi. Ung dung mà hưởng lộc trời phát ban... Rảnh rỗi thì ghé thi đàn. Thăm hỏi , đối hoạ luận bàn thơ ca... Thương Giang. Phải đâu đời thực...
Đời thường cơm áo, lo toan.
Tìm vui ở chốn thi đàn giải khuây.
Nhặt xếp câu chữ mỗi ngày.
Cùng bạn thơ hoạ ,đặt bày thở than...
Thơ tình dư lệ chưa chan.
Phải đâu đời thực...đa đoan thế này...
Thương Giang
Anh có buồn?
Phố thoảng hương ngọc lan.
Dịu dàng từ ngõ nhỏ,
Hình như anh gửi gió
Đưa tới người yêu xa...?
Phố đông người lại qua.
Có dáng ai thân thuộc?
Lặng nghe những nhịp bước.
Buồn... không phải tiếng em!
Chầm chầm buông dần..,đêm.
Phố lên đèn hiu hắt.
Anh vẫn chong con mắt ,
Dài nỗi nhớ , thương , mong...
Anh có buồn lắm không?
Nhìn bao đôi dạo phố,
Thì thầm lời to nhỏ...
Âu yếm ,mắt môi trao...
Sóng lòng có chênh chao,
Những ngày em không đến...
Hoài nghi có bóp nghẹn,
Con tim, vì vắng xa?
Thương Giang
Cho người...
Sương khuya còn đọng giọt mềm.
Hạ huyền thao thức đầy thềm ánh trăng.
Lời anh tím sắc bằng lăng.
Yêu em nhất dạ ,ai bằng anh đây?
Thương Giang Ước... Cám ơn anh , cám ơn đời.
Dành cho em trọn nụ cười yêu thương
Mong ngày trở lại quê hương.
Song hành tay nắm chung đường.Hai ta...
Thương Giang
Cho anh...
Mỗi ngày nỗi nhớ đầy thêm,
Liễu buông cũng ngỡ mượt mềm tóc mây...
Còn em đợi cuối đường này.
Cho anh trọn vẹn tháng ngày yêu thương...
Thương Giang Mãi mãi...
Anh ơi! Sẽ chẳng bao giờ.
Mình như con sóng xô bờ cát xa.
Thuỷ chung tình nghĩa hai ta
Mong là hạt muối đậm đà ngàn năm...
Thương Giang
EM SẼ VỀ
Em sẽ về,
cho anh bớt ưu tư.
Đêm bình yên...,
Ngọt lời ru khe khẽ...
Liễu bên thềm ...
Gió thoảng nhẹ...Hờn ghen...
Chẳng thế nào ...
Mình lạc bước chân quen.
Phố có đông
Hay là buồn hoang vắng....
Em vẫn đến ...
trong khoảng không...Tĩnh lặng.
Nhẹ nhàng thôi...
Như giọt nắng sau mưa...
Vẫn biết rằng ...
Lòng anh khoảng trống lùa...
Ngày vắng em ...
Lòng ngập mưa...u ám.
Len lén sầu...
Như trời thu ảm đạm.
Tựa bến sông...
Bờ lau xám hắt hiu...
Em sẽ về...
Anh sẽ hết cô liêu.
Bởi em biết...
Có một điều rất thực...
Anh mong em...
Đêm thao thức...Đợi chờ...
Thương Giang
Bình yên
Gần xa đâu dễ gì quên...
Bão giông rào cản...hữu duyên lại về.
Dọc ngang khắp nẻo sơn khê.
Vẫn thương con nước xa quê lạc bờ...
Nguyện cầu* êm ả giấc mơ.
Bình yên đậu bến sông thơ hiền hòa.
Nghìn thương lưu luyến* thiết tha.
Hồn thơ chắp cánh nở hoa ân tình...
Cho buồn tan giữa không thinh.
Cho quên vất vả mưu sinh kiếp người.
Chỉ còn thăm thẳm bầu trời.
Xanh niềm mơ ước, cuộc đời bình yên...
Thương Giang
Buồn mênh mang...
Chiều trên phố ngác ngơ,
Một bước chân lạc lõng...
Đôi mắt buồn vô vọng
Đăm đắm nhìn xa xôi...
Có một ngõ nhỏ nhoi
Nép mình trong góc khuất.
Giữa phố đông tất bật
Vẫn chờ đón bước quen...
Đêm buông.Phố lên đèn,
Chong mắt dài thao thức.
Một nỗi nhớ rất thực
Mong chờ người xứ xa...
Đèn hắt bóng nhạt nhoà.
Góc phố ,người vẫn đợi...
U uẩn trong đem tối.
Ánh mắt buồn mênh mang...
Thương Giang Anh có buồn?
Phố thoảng hương ngọc lan.
Dịu dàng từ ngõ nhỏ,
Hình như anh gửi gió
Đưa tới người yêu xa...?
Phố đông người lại qua.
Có dáng ai thân thuộc?
Lặng nghe những nhịp bước.
Buồn... không phải tiếng em!
Chầm chầm buông dần..,đêm.
Phố lên đèn hiu hắt.
Anh vẫn chong con mắt ,
Dài nỗi nhớ , thương , mong...
Anh có buồn lắm không?
Nhìn bao đôi dạo phố,
Thì thầm lời to nhỏ...
Âu yếm ,mắt môi trao...
Sóng lòng có chênh chao,
Những ngày em không đến...
Hoài nghi có bóp nghẹn,
Con tim, vì vắng xa?
Thương Giang
Mơ trở về...
Vui nào bằng buổi tương phùng.
Phút giây hội ngộ ta cùng bên nhau.
Hạnh phúc mong đợi từ lâu.
Cầm tay mình bước qua cầu nên duyên.
Em về ...chấm hết muộn phiền.
Vầng trăng minh chứng lời nguyền thủa xưa.
Đợi em về dẫu nắng mưa.
Cuối Xuân sang Hạ giao mùa gặp nhau...
Thương Giang Chân quê
Quê nghèo nhưng đất thảo thơm Cho ta hạt gạo, bát cơm trắng ngần.
Ta sinh ra đã...nông dân,
Đầu đội trời nắng, ngâm chân dưới bùn..
Tuổi thơ gắn với ruộng vườn.
Tóc hoe cháy nắng, mắt buồn câu ca...
Đất quê nuôi tính thật thà.
Sông quê tắm mát ,làn da nâu giòn...
Bóng tre rủ mát tâm hồn.
Cánh cò cánh vạc cánh chuồn cùng theo...
Rạ rơm chung thuỷ đất nghèo.
Tháng Ba ngày Tám*, gieo neo một thời..
Bây giờ dẫu khác xưa rồi
Từ trong tâm thức bao đời ,thấm sâu.
Cho dù ta ở nơi đâu.
Vẫn mang dáng dấp ban đầu ,người quê...
Thương Giang Đợi em
Vắng thuyền...bến đợi sẽ cô liêu...
Bờ lau ngọn rũ...dáng tiêu điều...
Không còn xao xác đùa cùng gió...
Thoảng giọt buồn rơi... nhuộm tím chiều...
Anh là bến đợi , em- thuyền trôi...
Qua giông bão vẫn mặn mòi ..
Tình nghĩa keo sơn...luôn hắn bó.
Như kiếp con sam...chẳng tách rời...
Tháng Tư hạ về...lại vắng em.
Mưa lòng anh ngập những nỗi niềm.
Ngóng, đợi ,trách,hờn...bao cảm xúc...
Xanh xao nỗi nhớ... giấc mơ đêm....
Thương Giang
CÒN ĐỌNG LẠI
Bến sông xưa vẫn ngóng đợi người về
Lau vẫn trắng, đọc triền đê thao thức
Cỏ may găm vào trái tim buốt nhức
Biết bao giờ, thành hiện thực...giấc mơ
Thuyền dời bến, vẫn chưa trở lại bờ
Để một người cứ mãi chờ vô vọng
Kỷ niệm xưa lẽ nào tan bọt bóng...
Mà câu thơ loang chiều rộng.... chơi vơi?
Cánh hoa vương...anh lặng lẽ thả trôi
Theo dòng nước với bao lời nhắn nhủ
Qua mất rồi...em chẳng còn thiếu nữ
Anh vẫn chờ, bởi quá khứ chẳng quên
Day dứt hoài, một nỗi nhớ không tên
Em lang thang dọc những triền đê lạ
Cố kiếm tìm ngày xưa, dù na ná...
Dịu lắng cồn cào, trong dạ nhớ anh
Hoa cỏ may, sao gầy guộc mỏng manh
Mà buốt nhói, khi găm vào câu hát
Kỷ niệm xưa, đọng thành giọt mặn chát
Lăn dài theo, đôi tay quạt ru con...
Thương Giang
THƯƠNG NGÀY XƯA…
Thôi đành gói lại dấu yêu.
Thơ nghiêng chiều rộng, con diều đứt dây…
Thế là tuột khỏi tầm tay,
Khoảng chênh chao ấy trong ngày bão giông.
Giot buồn vỡ giữa thinh không,
Giot nào sa đấy mắt trong tủi sầu…
Chẳng còn em mới biết đau,
Khi xa mới ước có nhau thật gần.
Thời gian bội xoá dấu chân. Gót hài người đếm , bần thần trong mơ…
Đêm buông ,con mắt khép hờ.
Lời xưa biển hát bây giờ, cho ai?
Lẻ loi với bãi cát dài.
Biển cồn cào sóng mệt nhoài , cứ xô…
Rặng thùy dương cũng thẫn thờ.
Thương ngày xưa ấy ,giấc mơ ngọt ngào…
Thương Giang NGỠ…
Thời gian trôi ngỡ nhạt nhòa .
Hình xưa bóng cũ…vậy mà dễ đâu…
Đêm chong con mắt quầng sâu.
Thoảng nghe lá rụng vườn sau…bần thần.
Ngỡ như nhè nhẹ bước chân.
Người xưa nhón gót mỗi lần ghé thăm…
Bây giờ đau xót tiếc thầm,
Làm sao chuộc được lỗi lầm ngày xưa?
Trách mình gieo những xót chua.
Giờ nghe tim vỡ trong mưa…ngậm ngùi…
Ngỡ mình tìm thấy niềm vui.
Muốn quên lòng lại khiến xui…Nhớ người!
Thương Giang Hè sang
Vườn trưa lảnh lót tiếng chim
Chập chờn bóng nắng trốn tìm đám mây.
Tháng Tư lửa thắp trên cây.
Lập lòe hoa lựu ,gọi ngày hè sang…
Thương Giang NÍU...
Vẫn còn đọng lại đâu đây.
Chút dịu ngọt lẫn chua cay ...cùng người.
Hương yêu..., thủa ấy xa rồi.
Mà sao ánh mắt nụ cười còn vương?
Mỗi ngày chải tóc soi gương.
Lòng ngơ ngẩn thấy tuyết sương trắng dần...
Mà đời như áng phù vân.
Hợp tan ,tan hợp...Chẳng gần , biết sao?
Níu lòng ,giữ khúc chênh chao.
Níu duyên ...,buộc sợi chỉ đào mỏng manh.
Níu câu thơ bớt chòng chành.
Níu trái tim vỡ...có lành được không?
Thì thôi...,khép lại nhớ mong.
Níu làm chi...,mặc bão giông lắng chìm...
Thu mình vỏ ốc nằm im.
Dửng dưng...,kệ nỗi nhớ tìm ngày xưa...
Thương Giang
THI SỸ GÀN
Bon chen chợ búa suốt ngày.
Tối về bải hoải chân tay rã rời.
Bát cơm lùa vội một hơi.
Ăn cho qua bữa còn ngồi... làm thơ.
Thả hồn bay lửng bay lơ.
Vợ liếc xéo bảo :"Ngẩn ngơ, đồ gàn".
Chồng người ta được thăng quan.
Vợ con sung sướng an nhàn tấm thân.
Chồng mình vừa kém vừa đần.
Không danh không chức mà thân rạc rài.
Người tăm ,tóc chấm mang tai.
Tối ngày thơ thẩn... rồi mai đứng đường!!!!
Thương Giang
Có bóng hình anh...
Lời ru nhẹ trong đêm.
Anh dỗ dành giấc ngủ,
Bao giận hờn trách cứ,
Tan dần vào hư không...
Giọt buồn đáy mắt trong.
Hoá niềm vui lấp lánh...
Dẫu bên trăng có lạnh,
Kéo chăn mây đắp cùng.
Lời anh mãi thuỷ chung.
Ru em dài năm tháng.
Giấc mơ mang bóng dáng,
Anh ngồi hát ru ...Thương.
Dẫu xa tít dặm đường.
Giữa hai đầu nối nhớ.
Có bao nhiêu cách trở...
Vẫn ngọt ngào ru em ...
Thương Giang
Em trở về ...
Em trở về ,
trong hương sắc tinh khôi...
Tà áo tím dịu trời ngày nắng hạ
Suối tóc mây ôm bờ vai óng ả..
Gót chân trần khiến hoa lá...
ngẩn ngơ...
Em trở về...
Dẫu chỉ là giấc mơ.
Trái tim anh vẫn mong chờ háo hức...
Chẳng bao giờ gieo trong lòng ngờ vực.
Anh có em giữa mơ thực ...
đan xen...
Em trở về ...
Bởi nỗi nhớ gọi tên...
Cánh đồng cỏ gợi lại triền sông cũ...
Có vầng trăng giữa trời đêm không ngủ.
Cứ mỏi mòn vọng viễn xứ ...
Đợi em...
Thương Giang
BUÂNG KHUÂNG
Cuối ngày bóng nắng liêu xiêu.
Triền sông ai nhặt cô liêu tủi buồn...
Tháng Tư hoa gạo đỏ hơn
Cháy trong đôi mắt vương buồn xa xôi...
Thêm mầu phượng cháy vòm trời...
Nhưng ngàn đốm lửa bồi hồi nhớ mong.
Đâu rồi thủa ấy bên sông.
Tóc em hong gió, anh lòng ngẩn ngơ...
Âm thầm giấu những dại khờ.
Thương mùi hương tóc đến giờ ,ai hay...
Tháng Ba vội vã cạn ngày.
Tháng Tư , nhớ đậu mi gầy rưng rưng...
Thương Giang
DƯ HƯƠNG.
Biết mình là kẻ đến sau, Chẳng mơ được chút hương đầu ngọt môi. Cũng đành ...nhận bấy nhiêu thôi. Dư hương còn lại ,tình người trao nhau.
Thương Giang Biết về đâu?
Về ư?Nhưng biết về đâu? Ngẩn ngơ em giữa bể dâu chốn đời. Xa quê mấy chục năm rồi. Giờ về lạc lõng như người trên mây.
Dở ương...hoà nhập sao đây, Chẳng ra Việt ,chẳng giống Tây...thật buồn! Chẳng ra thành thị , nông thôn. Chẳng ra trí thức ,con buôn sỏi sành... Biết làm gì sống đây anh? Nửa đời khởi nghiệp, công danh nhỡ nhàng. Con cái học cũng dở dang. Hàng trăm dấu hỏi... ngổn ngang trong lòng. Xã hội thì lắm bất công Mình quen sống thẳng, giờ cong ...thế nào? Quê hương dẫu nhớ cồn cào. Nhưng về ...rồi biết ra sao hỡi người...?
Thương Giang Viết cho anh...
Biết bao giờ ta chung chén giao bôi.
Để khoả lấp một biển trời nhung nhớ?
Mảnh trăng gầy cong mình giấu trăn trở,
Nặng gánh đời...,lại vương nợ người xa...
Anh đừng buồn...Rồi tất cả sẽ qua...
Tháng Tư về ...cơn phong ba dịu lắng.
Khoảng trống cũ...,hãy xoá đi tĩnh lặng.
Bằng niềm vui, dẫu cay đắng ...cũng đành...
Ở nơi xa chẳng thể đến bên anh.
Cùng xẻ chia...nhưng đồng hành dõi bước.
Biết sẽ còn chênh chao ở phía trước
Vững tay chèo dù con nước mênh mang...
Thương Giang CHỢT BUỒN
Trở về
bến cũ chiều mưa.
Cỏ may níu gót...
Gió lùa ...hanh hao.
Sông Thương,
vẫn dải lụa đào.
Chảy qua nỗi nhớ xanh xao...
vai gầy.
Vẫn còn nguyên vẹn
đắm say.
Trăng rằm ngà ngọc...
sải tay ôm ghì...
Thủa ấy...
kẻ ở người đi.
Dòng sông bồi lở...nhắn gì ,
nhớ không?
Khiến người toan múc...
cả sông...
Uống cho cạn hết...
nhớ mong cồn cào...
Đàn ai buông khúc
chênh chao...
Đêm nay nâng chén tiêu giao...
Chợt buồn...
Thương Giang
Xuân...
Hết rồi giá lạnh tuyết sương.
Hàng cây xơ xác ven đường , chồi bung...
Tháng Tư ,Xuân đến ngập ngừng *
Đào ,mơ ,mận trắng một vùng nở hoa...
Tuyết thôi rơi cuối tháng Ba.
Nắng Xuân mỏng mảnh như là khăn voan.
Ngày Đông lạnh lẽo đã tàn.
Đón Xuân ấm áp ngập tràn hương hoa...
Thương Giang. KHÔNG EM
Heo may, Lạnh . Hắt hiu… chiều Se lòng nỗi nhớ thủa yêu một người.. Vòng tay... ánh mắt làn môi Chạm mơ…dịu ngọt để rồi ... mất nhau... Vì người… Bước vội qua cầu . Để ai ở lại đớn đau nghẹn lời... Nhớ mong… một cánh chim trời Ngàn thu vẫn đợi bóng người về đây... Khói lam...quẩn...mắt ai cay...
Sương mờ giăng...
ướt vai gầy... Không em. Thương Giang
Đừng sợ ... Hoa nở mãi cũng tàn.
Trăng tròn đầy lại khuyết.
Ngày mai nào ai biết.
Nước sông cạn hay đầy?
Đời dài, ngắn nào hay..
Sinh, ly đâu hẹn trước...?
Những gì đang có được,
Hãy trân trọng giữ gìn...
Đừng đánh mất niềm tin,
Giữa mong manh hư thực
Vết thương dù đau nhức.
Cũng sẽ lành thịt da...
Đừng sợ gió thoảng qua,
Sao trở thành giông tố?
Sóng xô bờ bồi lở...
Bao đời vẫn thế thôi...
Vắng thuyền , biển đơn côi.
Vắng nhau đời cô quạnh.
Dòng sông sẽ buồn lạnh.
Khi thiếu ánh trăng đêm...
Đừng chuốc hoài nghi thêm.
Sợ những điều chưa đến...
Ông Trời đã se bện,
Sợi tơ buộc mình rồi...
Thương Giang
Xót xa....
Ngàn sao
lấp lánh đầy trời.
Mà sao chẳng thấy ...mắt người
hôm qua?
Buồn rơi,
Xao xác thềm nhà.
Hanh hao cơn gió thổi qua…
Nghẹn ngào…
Thật còn...
Lời ngỏ hôm nao?
Trước rằm…chẳng trách chiêm bao
không thành…
Gía đừng …
Bổ vội cau xanh,
Gía đừng buông …dẫu chòng chành…
Lời yêu...
Đêm đâu...
thăm thẳm cô liêu.
Lòng đâu ngai ngái những điều
Xót xa…
Bây giờ...
cách dải Ngân Hà .
Vẫn mong ngan ngát hương hoa
mình cùng...
Thương Giang
Về đây bên nhau…
Đừng trách người đã đổi thay.
Tại mình hờ hững ,vòng tay lỏng dần…
Để buồn hoen mắt thi nhân.
Lửa lòng nguội tắt mấy lần nhóm nhen…
Dẫu không còn nợ còn duyên,
Cũng còn kỷ niệm, muốn quên dễ gì?
Thật thương …xin hãy về đi.
Thủa ban đầu ấy , họa thi cùng người…
Đừng riêng …bóng lẻ đơn côi.
Hoa tàn tạ héo, trăng rơi giọt sầu.
Lối xưa rào chắn có đâu?
Sao không về nối nhịp cầu người ơi…
Dòng sông lấp lánh trăng soi.
Bên hoa hương ngát ,dâng đời ý thơ.
Thương Giang . Không...
Không trăng , buồn rũ cánh hoa..
Không nhau trời đất như là rộng hơn...
Không còn trao những nụ hôn.
Bờ môi mặn chát cô đơn ngậm ngùi....
Không cùng chia sẻ buồn vui,
Phương trời cách biệt lui cui tủi thầm...
Không gần an ủi hỏi thăm.
Nên chênh chao mãi...bao năm vực ngờ...
Thương Giang
Hai sắc mầu... Vàng mang sắc nắng ban chiều,
Tím man mác gửi gắm điều nhớ nhung...
Lòng vàng...gian khổ vẫn cùng.
Đắng cay..,mầu tím chung thuỷ vẫn chờ...
Vàng trong mầu kén ,sợi tơ...
Tím trong mầu áo ngẩn ngơ bao người...
Hai sắc mầu , hai khoảng trời.
Tím - Vàng gắn bó suốt đời Em-Anh.
Thương Giang
Sao không...???
Sao không
về phía mặt trời.
Bình minh hứa hẹn rạng ngời
tương lai…
Xòe tay
Đón hạt sương mai.
Giọt trong vắt tựa mắt ai
đợi chờ…
Sao không
Về bến sông thơ.
Êm đềm con sóng ru bờ dâu xanh…
Không dưng…
Sao nhặt mỏng manh,
Tơ trời ai thả giờ thành…
nhớ thương.
Sao không
Đi tránh con đường
Để rồi lạc cõi vô thường
Thực hư…
Buồn nghe man mác lời ru
Lý lơi…câu hát trút từ
tâm can…
sao không
ngược hướng gió ngàn.
Để rồi hứng lạnh trần gian…
Tội tình….
Anh đi về phía lòng mình
Có còn day dứt bóng hình
Trót thương?
Thương Giang
Dối.....
Làm tin , người giữ yếm đào,
Về nhà mẹ hỏi ...dối sao bây giờ...?
Vạt áo lại giấu bài thơ,
Người đề tặng...khiến ngẩn ngơ nỗi lòng...
Nắng chiều dần tắt trên sông,
Níu câu "giã bạn"* ,mà không muốn rời...
Đến hẹn lên nhé người ơi.
Trúc mai sum họp , hát lời :"Còn thương..."*
Thương Giang
*-Tên những làn điệu quan họ
Tự khúc...
Vẫn còn nghi hoặc mãi sao?
Làm tin người giữ...yếm đào đó thôi...
Bởi mình xa cách đôi nơi.
Người e khoảng cách phai phôi ân tình...?
Trăng vàng treo ngọn trúc xinh.
Sao ghen ..,chỉ biết lặng thinh ngủ vùi....
Chúng mình Trời đất khiến xui,
Muộn màng mới thấy niềm vui kiếm tìm...
Thương Giang Nợ thi nhân
Tháng Năm rồi..không gian ngập tiếng ve.
Mầu phượng đỏ đốt ngày hè …nhức nhối.
Có một người trên lối xưa vẫn đợi .
Cánh hạc gầy như sợi khói mong manh.
Sao chẳng về cho nỗi nhớ quẩn quanh?
Giữa chiều rộng cứ chòng chành câu hát.
Khóe mắt buồn khi nắng chiều phai nhạt.
Màn đêm buông ,gió khoáng đạt triền sông…
Tiếng cuốc kêu lẻ bạn suốt đêm ròng.
Âm thanh ấy, xoáy vào lòng khắc khoải.
Khiến thi nhân vương nỗi sầu thế thái,
Vốn đã nhiều …giờ đâu ngại buồn hơn?
Và dường như khi nhấm nỗi cô đơn.
Tiếng lòng mình mới thành nguồn thơ chảy?
Chăng biết nữa…suốt bốn mùa vẫn vậy.
Bất chợt mưa, rồi nắng…đấy …thi nhân
Thương Giang
Trúc xinh vẫn đợi. Bấy lâu cửa đóng then cài.
Vườn xưa lối mộng...vì ai chắn rào...?
Giấu mình trong giấc chiêm bao.
Mong bình yên giữa ồn ào ...Vậy thôi.
Ru lòng...câu hát à...ơi...
Buồn loang chiều rộng...ướt lời ru xưa.
Lời thương đâu dám cợt đùa.
Trúc xinh vẫn nép sân chùa đợi Mai.
Thương Giang Cùng anh... Cùng anh đi suốt chặng đường.
Cùng anh dầu dãi gió sương cũng đành.
Cùng anh ươm ước mơ xanh.
Cùng anh dệt mãi mộng lành bên sông.
Cùng anh nhóm ngọn lửa hồng.
Cùng anh khơi mạch cho dòng thơ say.
Cùng anh sánh bước mỗi ngày.
Cùng anh chia xẻ đắng cay ngọt bùi...
Có em sánh bước cùng người.
Đêm thôi quạnh vắng ngoai nguôi nỗi buồn...
Thương Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2011 02:27:05 bởi THƯƠNG GIANG >
Âu là phận số.
Thân cò lăn lội xứ người.
Âu là phận số... nên đời bôn ba.
Buồn vương theo dấu quan hà.
Cố hương hoài vọng trong ta mỗi ngày.
Thương Giang Đêm vắng.
Đêm thao thức , gió động rèm.
Vầng trăng lạnh lẽo rớt thềm tương tư.
Lối về giăng trắng sương mù.
Ngược đường gió nổi, lời ru xa dần...
Thương Giang.
Đợi...
Đợi sông xa trở về nguồn.
Đợi người trở lại cho buồn nguôi ngoai.
Đợi chờ dù biết ngày dài,
Đợi hoa hồng ..., dẫu nhiều gai vẫn tìm.
Đợi nghe lời của trái tim.
Đợi mong đến hẹn hội Lim lại về...
Đợi lời giao ước nguyện thề.
Đợi ngày sum họp cận kề mắt môi...
Thương Giang Giọt thời gian...
Thời gian ngưng đọng lại giọt buồn
Cà phê đặc không còn đắng nữa .
Mắt dửng dưng nhìn qua khung cửa.
Nghe lòng mình sầu úa,lên môi.
Phố đông hay thưa thớt nẻo đời,
Đâu có khác, khi người không đến?
Bởi vì đâu, sao em lỗi hẹn,
Khiến niềm tin bất biến...lung lay...
Cuối con đường gió quẩn mắt cay.
Lời yêu nào lấp đầy nỗi nhớ..?
Vương ánh mắt ,nụ cười ...một thuở
Dáng kiều thơm còn đó , đâu quên...
Ngược thời gian, tìm lại ngoan hiền.
Mong tìm thấy bình yên ngày cũ...
Thương Giang
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: