Nhật kí Công Chúa 01-Meg Cabot
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 34 bài trong đề mục
SBC 05.12.2009 11:57:16 (permalink)
0
Nhật Kí Công Chúa-Meg Cabot
-------------------------------------------------------------------------

"Cho dù có điều gì xảy ra" - Cô ấy nói - "cũng không thể thay đổi một điều. Nếu tôi là một nàng công chúa ăn mặc rách rưới tả tơi, thì tôi có thể là một nàng công chúa trong nội tâm của chính tôi . Sẽ thật là dễ dàng để là công chúa nếu tôi được mặc toàn gấm vóc lụa là , nhưng nếu luôn luôn được là một nàng công chúa ngay cả khi chẳng ai biết điều đó ,thì mới là một chiến thắng vẻ vang". (trích từ  Cô Công Chúa Nhỏ của Frances Hodgson Burnett.)

Thứ Ba ngày 23 tháng 9.

Nhiều khi, dường như những gì mình từng làm đều là dối trá.
Mẹ mình nghĩ rằng mình đã cố che đậy suy nghĩ của mình về chuyện này. Mình đã nói với mẹ :"Không, mẹ ơi.Con nghĩ chuyện này không thành vấn đề. Chỉ cần mẹ đuợc hạnh phúc thì con cũng hạnh phúc.
Và mẹ nói :" mẹ không tin là con nói thật"
Thế là mẹ đưa mình quyển vở này . Mẹ bảo mình viết xuống những cảm nghĩ thật sự cùa minh vào quyển vở này ,bởi vì, theo mẹ thì, rõ ràng là mình đang cố lảng tránh chuyện ấy .
Mẹ muốn con viết cảm nghĩ thật sự của con ư ? Được, thì con viết cho mẹ xem:
CON KHÔNG THỂ TIN LÀ MẸ LẠI ĐỐI XỬ VỚI CON NHƯ VẬY.
Làm như mọi người chưa từng nghĩ là mình lập dị vậy.Thực tế thì mình đúng là người lập dị nhất ở trong trường này.Như vầy nhé:học sinh mới,cao 1m75,ngực thì lép xẹp.Như vậy chưa đủ quái đản sao?
Ôi Chúa ơi, nếu người thật sự tồn tại ,xin đừng để ai biết chuyện này. 
Có 4 triệu người sống ở Manhattan này. Trong dó chắc có khoảng 2 triệu người  đàn ông. Có tới 2 triệu người đàn ông để chọn lựa, tại sao mẹ phải hẹn hò với thầy Giannini. Tại sao mẹ không thể đi chơi với những người mà mình không quen biết.Tại sao mẹ không thể đi chơi với những người mẹ gặp ở D'Agostinos hoặc những nơi khác. Ôi ,không.
Mẹ phải đi chơi với thầy dạy Đại Số Học của mình mới được sao hả trời.
Cảm ơn mẹ nha. Cám ơn dễ sợ luôn.

Thứ Tư ngày 24 tháng 9,giờ học thứ 5.

Theo Lilly thì :" Thầy Giannini rất tuyệt vời "
Ờ thì phải. Thầy ấy rất tuyệt nếu như bạn là Lilly  Moscovitz. Thầy thật tuyệt vời nếu như bạn học giỏi môn Đại Số,như là  Lilly Moscovitz. Thầy ấy chẳng tuyệt vời chút nào nếu như bạn thi trượt môn Đại Số Học, như là mình. 
Thầy ấy sẽ không dễ thương một chút nào nếu như ổng bắt buột bạn phải ở lại trường MỖI NGÀY để thực tập trong lúc lẽ ra giờ ấy bạn có thể dung dăng dung dẻ ở ngoài đường với lũ bạn.Thầt ấy không hề tuyệt vời nếu  ông mời mẹ của bạn tới họp phụ huynh để nói về việc bạn thi trượt rồi sau đó luôn tiện MỜI MẸ BẠN ĐI CHƠI.
Thầy ấy càng không hay ho gì khi ông ta HÔN mẹ bạn.
Thật ra thì mình chưa tận mắt chứng kiến điều đó. Vì thật sự ra thì họ chưa chính thức hẹn hò. Và mình không tin là mẹ sẽ để cho thầy hôn mẹ trong buổi hẹn đầu tiên.
Mình rất không hi vọng điều đó xảy ra.
Mình đã thấy Josh Richter hôn Lana Weinbeger tuần rồi. Mình tình cờ dzòm thấy cận cảnh họ hôn nhau nữa, bởi họ đứng dựa vào tủ của Josh, ngay kế bên tủ của mình. Thật là làm mình ớn nổi da gà luôn.
Tuy vậy mình cũng không chắc là mình sẽ thấy khó chịu nếu Josh hôn mình như vậy.Có một lần Lilly và mình ở tiệm Bigelows để lấy alpha hydroxy cho mẹ Lilly, và mình thấy Josh đang đứng tính tiền ở quầy. Cậu ấy đã mỉm cười và nói "hey " khi trông thấy mình.
Cậu ta đang mua Drakkar Noir,, một loại nước hoa dành cho nam giới. Mình cũng có một mẫu dùng thử loại này từ cô bán hàng. Vậy là từ nay mình có thể cảm nhận được mùi hương của Josh bất cứ lúc nào mình muốn, ngay tại nhà mình.

Lilly cho rằng dây thần kinh của Josh ngày hôm đó có vấn đề, vì say nắng hay làm sao đó. Cô ấy nói có thể cậu ta nghĩ mình trông quen quen, nhưng không thể nhớ khuôn mặt của mình mà không nhờ đến mấy bức tường xi-măng của trường  Albert Einstein ngay phía sau mình. Nếu không thì tại sao mà người nổi nhất trong trường trung học lại nói "Hey!" với Mia Thermopolis, một học sinh mới tầm thường như mình?

Nhưng mình biết đó không phải là say nắng. Sự thực thì , khi Josh cách xa Lana và đám đàn em của mình thì cậu ta là người hoàn toàn khác. Một người không hề quan tâm tới chuyện một cô gái ngực phẳng hay đi giày size 10. Một người có thể nhìn thấy những gì sâu thẳm nhất bên trong tâm hồn của cô ấy.. Mình biết điều đó khi nhìn vào trong mắt của cậu ấy hôm ở tiệm Bigelows, Mình đã thấy trong đó một con người đầy lòng vị tha và nhạy cảm, và đang tìm cách thoát ra ngoài.

Lilly thì nói mình giàu trí tưởng tượng, và đang đạo diễn một vở kịch hơi bị man cho chính cuộc đời mình.
Cô ấy nói chuyện mình khó chịu vì chuyện của mẹ và thầy G là một ví dụ điển hình.

"Nếu bạn thấy buồn vì chuyện đó , thì hãy nói với mẹ bạn đi". Lilly nói. "Nói là bạn không muốn bà đi chơi với thầy ấy. Mình không hiểu bạn, Mia. Bạn luôn luôn trốn tránh, luôn nói dối về những gì bạn cảm nhận. Tại sao bạn không thay đổi. Những cảm xúc của bạn rất xứng đáng được trân trọng mà".

Ồ đúng rồi á . Làm như là cảm giác của mẹ mình không đáng để trân trọng vậy. Mẹ đang rất hạnh phúc với cuộc hẹn này,điều đó cũng đủ làm mình từ bỏ. Dạo này bà siêng nấu ăn hơn trước. Mình không nói đùa đâu. Tối hôm qua mẹ đã làm món mỳ ống, lần đầu tiên sau hàng tháng trời. Mình đã mở thực đơn thức ăn mang về của cửa hàng Suzie's Chinese ra rồi đấy chứ, nhưng mẹ lại nói: "Ồ, sẽ không phải ăn món mỳ vừng lạnh tối nay đâu, cưng à. Mẹ đã làm mỳ ống".

Mỳ ống! Mẹ mình đã làm mỳ ống.

Mẹ thậm chí tôn trọng việc mình là một người ăn chay và đã không cho thịt viên vào trong nước súp.

Mình không thể hiểu được những chuyện này.

Những việc cần làm:

1. Mua ổ cho mèo.
2. Hoàn thành cho xong bài tập mà thầy G giao cho.
3. KHÔNG kể cho Lilly tất cả mọi chuyện nữa .
4. Đến tiệm Pearl Pain : lấy bút chì mềm, bìa phun, khung căng (cho mẹ).
5. Bài tập lịch sử thế giới về Iceland (5 trang giấy ,hàng gấp đôi).
6. Không nghĩ quá nhiều đến Josh Richter.
7. Đem đồ đi giặt.
8. Tiền thuê nhà tháng 10 (kiểm tra xem mẹ bỏ chi phiếu của bố vào ngân hàng chưa).
9. Quyết đoán hơn nữa.
10. Đo vòng 1.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2009 10:13:51 bởi SBC >
#1
    SBC 07.12.2009 04:35:46 (permalink)
    0
    Thứ Năm, ngày 25 tháng 9

    Trong giờ Đại số hôm nay, điều duy nhất mình có thể nghĩ đến là chuyện thầy Gianini có thể sẽ hôn mẹ vào tối ngày mai, trong buổi hẹn hò của họ. Mình ngồi đó, nhìn chằm chặp vào mặt thầy. Thầy ấy hỏi mình một câu hỏi rất dễ - và mình thề rằng thầy G đã để dành những câu dễ nhất cho mình, có lẽ thầy không muốn mình cảm thấy bị bỏ rơi - vậy mà thậm chí mình đã không nghe thấy nó. 'Cái gì ạ?".

    Thế là Lana Weinberger lập lại cái giọng mà nó vẫn thường làm với mình, nó chồm lên mình để bộ tóc vàng của nó phủ trên bàn học của mình. Mình bị choáng váng vì cái mùi nước hoa nồng nặc của nó . Nó đã gọi mình bằng một cái giọng rất thâm độc :

    "LẬP DỊ"

    Đã thế, nó còn cố tình kéo dài cái chữ đó ra, cho cả thiên hạ nghe thấy LẬPPP-DDDỊ.

    Tại sao những người tốt như công nương Diana lại chết trong vụ tai nạn xe hơi, còn người đáng ghét như Lana thì vẫn cứ sống phởn phơ ra đó ? Mình không hiểu Josh Richter thấy gì ở cô ta. Ý mình là, ừ , cô ta xinh đấy. Nhưng tánh tình cô ta thì xấu quá. Tại sao cậu ta lại không nhận thấy điều đó nhỉ?  

    Có thế Lana tỏ ta dễ thương với Josh. Mình cũng sẽ tử tế với Josh. Cậu ấy là người đẹp trai nhất trường trung học Albert Einstein   . Hầu hết bọn con trai trường này trông đều rất quái gở trong bộ đồng phục của trường, quần kaki xám, áo sơ mi trắng và áo len đen, áo tay dài hay vest. Nhưng Josh thì khác hẳn. Cậu ấy trông cứ như một người mẫu trong bộ trang phục của trường. Mình nói thật đấy!

    Dù sao ,hôm nay mình phát hiện ra rằng lông mũi của thầy Gianini thò ra ngoài RẤT NHIỀU. Thế bạn có muốn đi chơi với một người mà lông mũi thò ra như thế không hả? Mình đem chuyện này hỏi Lilly vào buổi ăn trưa và cô ấy nói: "Mình chưa bao giờ để ý đến chuyện lông mũi của thầy ấy. Bạn có ăn cái bánh há cảo này không?".

    Lilly nói mình phải thôi ngay cái trò ảo tưởng đó đi . Mình đang để sự lo âu của mình che mất sự thực rằng: đây mới chỉ là tháng đầu tiên của mình ở trung học, mình đã bị điểm F một môn nào đó, và biến nó sang thành sự lo lắng về thầy G và mẹ. Lilly gọi đó là sự thay thế.

    Cũng thật gái gở khi bố mẹ của đứa bạn thân nhất của mình lại là những nhà tâm lý học.

    Hôm nay, sau khi tan trường , bác Moscovitz đã nhẫn tâm xỏ xiên mình . Lilly và mình đang ngồi chơi Boggle. Và hầu như cứ năm phút: "Các con có muốn uống Snapple không? Mấy nhóc, có một bộ phim tài liệu rất hay trên kênh Discovery. À mà luôn tiện , Mia, cháu cảm thấy như thế nào khi mẹ của mình bắt đầu hẹn hò với thầy Đại số?".

    Mình đã trả lời: "Cháu thấy bình thưởng thôi".

    Tại sao mình lại không thành thật hơn nhỉ?

    Nhưng nhỡ ba mẹ của Lilly gặp mẹ mình ở chợ Jefferson, hay ở đâu đó thì sao? Nếu mình nói cho họ sự thật thì chắc chắn họ sẽ nói lại với mẹ. Mình không muốn mẹ biết mình cảm thấy chuyện của bà kỳ quặc thế nào, nhất là khi bà đang rất hạnh phúc với nó.

    Nhưng thê thảm nhất là, anh trai của Lilly - Michael - đã nghe lén được toàn bộ câu chuyện. Anh ấy đã ngoạc mồm ra, cười toang toác, mặc dù mình chẳng thấy chuyện đó có gì đáng cười.
    "Vậy mẹ em đang hẹn hò với thầy Frank Gianini hả? Há há há".

    Tuyệt thật. Giờ thì anh của Lilly-Michael cũng biết luôn rồi.

    Thế là mình bắt đầu năn nỉ  ảnh đừng nói cho ai biết . Anh ấy cũng có mặt trong lớp học sinh giỏi, cùng với mình và Lilly. Đây đúng là một chuyện khôi hài nhất trong lớp vì cô Hill, người phụ trách chương trình học sinh giỏi của trường AE,không hề quan tâm bọn mình làm gì, chỉ cần bọn mình không mất trật tự là được. Cô ấy rất ghét phải ra khỏi phòng nghỉ của giáo viên, (ở ngay đối diện lớp) để la mắng tụi mình.

    Dù thế nào thì Michael cũng sẽ dùng thời gian này ở lớp để làm tờ báo điện tử của anh ta, Crackhead, còn mình sẽ làm nốt bài tập về nhà môn Đại số.

    Nhưng dẫu sao cô Hill cũng chả thèm ngó ngàng xem chúng mình đang làm gì ở trong lớp, điều đó quá tốt. Thường thì những gì chúng mình làm chỉ là tìm cách nhốt tên học sinh người Nga mới đến, người được coi là thiên tài âm nhạc, vào trong tủ quần áo, như vậy thì không phải bị tra tấn vì mấy cái bản Stravinsky nào với cây đàn violon vô tích sự của nó.

    Mình không nghĩ rằng chỉ vì Michael và mình cùng phe chống lại Boris Pelkowski và cây violon của nó mà anh ta sẽ nín thinh về chuyện của mẹ và thầy G.

    Michael cứ hỏi đi hỏi lại  "Thế em sẽ làm gì cho anh nào, bé Thermopolis, em sẽ làm gì cho anh?".

    Mình thì chẳng có thể làm gì được cho Michael Moscovitz. Mình không thể làm bài tập về nhà cho anh ta, hay bất cứ thể loại việc gì. Michael là học sinh cuối cấp (như Josh Richer . Trong cuộc sống ,mọi thứ anh ấy đạt được đều tòan đứng nhất cả (như Josh Richter ). Michael có thể vào thẳng Đại Học Harvard hay Yale vào năm sau(cũng như Josh Richter ).

    Vậy mình có thể làm được gì cho một tên như thế?

    Nhưng Michael không hòan toàn hoàn hảo hay gì đó tương tự thế. Không như Josh Richter, Michael không ở trong đội đua thuyền, cũng chẳng ở trong đội tranh luận. Michael không tin vào những môn thể thao có tổ chức, tôn giáo có tổ chức hay bất cứ thứ gì có tổ chức. Thay vào đó, anh ta dành hầu hết thời gian của mình để ngồi lì trong phòng. Đã có lần mình hỏi Lilly anh ta làm gì trong đó, và Lilly trả lời rằng cô ấy và bố mẹ thực hiện "chính sách" "không hỏi, không nói" với Michael

    Mình cá rằng anh ta đang nghiên cứu chế tạo ra một quả bom. Có thể anh ta sẽ làm nổ tung trường AE trong buổi tốt nghiệp cuối cấp mất.

    Thỉnh thoảng, Michael cũng ra khỏi phòng và phá phách. Nhiều lúc anh ta không mặc áo. Mặc dù Michael không chơi thể thao, nhưng mình cũng thú thật rằng anh ta có bộ ngực rất đẹp. Cơ bụng của anh ta rất săn chắc.

    Mình chưa bao giờ nói chuyện này với Lilly.

    Dù sao, mình đoán là Michael đã mệt mỏi với việc bắt mình làm những chuyện như dẫn con Pavlov đi dạo, hay lấy tiền đặt cọc cho mẹ anh ta ở tiệm Gristedes , đáng lẽ đó là nhiệm vụ của anh ta . Bởi cuối cùng, Michael bỗng nói bằng một giọng bực bội: "Quên chuyện đó đi, được chứ, Thermopolis" rồi trở vào phòng của mình.

    Mình có hỏi Lilly tại sao anh ta lại nổi giận như vậy. Cô ấy nói đó là vì Michael đã quấy rối mình, nhưng mình lại không hay biết.

    Thật là xấu hổ chết đi được! Giả dụ có ngày Josh Richter quấy rối mình (ước gì!) mà mình lại không hề biết, không hề để ý? Chúa ơi, đôi khi mình thật ngu ngốc!

    Mà dù sao thì ,Lilly bảo mình không cần lo chuyện Michael tiết lộ chuyện của mẹ và thấy G với ai đó, bởi vì Michael không hề có bạn. Rồi cô ấy muốn biết tại sao mình lại phải quan tâm đến cái chuyện lông mũi dài thò ra ngoài của thầy Gianini. Bởi vì mình không phải là người phải nhìn vào đấy, người đó là mẹ mình cơ mà?

    Tôi tức không biết để đâu cho hết :" Xí ! Mình đang phải nhìn chúng từ 9 giờ 55 đến 10 giờ 55 sáng  và từ 2 giờ 30 đến 3 giờ 30 chiều mỗi ngày trừ thứ Bảy và Chủ nhật, ngày lễ và mùa hè.Và nếu mình lại thi rớt, mình phải đi học bổ túc lớp hè nữa nè."

    Còn nếu như họ kết hôn, mình sẽ phải dzòm thấy nó hằng ngày, 7 ngày 1 tuần, bao gồm cả ngày lễ.
    -----------------

    Định nghĩa về tổ hợp: đó là tổng hợp các đồ vật, nhân tố hoặc thành viên; nằm trong một tổ hợp.

    A= (Gilligan, Skipper, Mary Ann)

    là các nhân tố

    A= (x:x là một trong những nạn nhân còn sót lại trên Hòn đảo Gilligan).

    Thứ Sáu, ngày 26 tháng 9

    Danh sách các chàng trai hấp dẫn của Lilly.
    (được soạn ra trong giờ lịch sử thế giới, với nhận xét của Mia Thermopolis).

    1. Josh Richter (đồng ý -được 6 điểm- tóc vàng, mắt xanh đẹp mê hồn, nụ cười có tiêm thuốc mê. Điểm trừ duy nhất: phẩm vị thật tệ khi  hẹn hò với Lana Weinberger).

    2. Boris Pelkowski (hoàn toàn không đồng ý. Chỉ vì kéo cái đàn violon ngu ngốc ở Carnergei Hall năm 12 tuổi không thể làm nó trở nên hấp dẫn được. Cộng thêm một chuyện nhét áo len vào trong quần thay vì để nó ra ngoài như những người bình thường).

    3. Pierce Brosnan -người đóng vai James Bond hay nhất (Không đồng ý- mình thích Timothy Dalton hơn).

    4. Daniel Day Lewis trong phim Người Mohican cuối cùng (đồng ý - vẫn sống dù bất cứ chuyện gì xảy ra).

    5. Hoàng tử Williams nước Anh (Tất nhiên là hòan toàn đồng ý rồi!).

    6. Leonardo trong phim Titanic(Đồng ý luôn ,hồi tưởng những năm 1998 quá ).

    7. Thầy Wheeton, huấn luyện viên đội đua thuyền (hấp dẫn, nhưng đã có chủ. Đã từng thấy mở cửa cho cô Mademoiselle Klein vào phòng nghỉ giáo viên).

    8. Anh chàng trong quảng cáo quần jeans trên cái bảng to đùng ở Times Square  (Hòan tòan đồng ý ! Anh ấy là ai nhỉ? Đáng lẽ họ phải để anh phụ trách một tiết mục trên truyền hình mới đúng chứ).

    9. Tiến sĩ Quinn, bạn trai của cô y tá (mặc kệ là anh ta đã có bạn gái hay chưa Anh ta thật sự hấp dẫn! ).

    10. Joshua Bell -một tay chơi dương cầm (ĐỒNG Ý!Thật là vinh dự nếu được hẹn hò vợi một nhạc công  , TRỪ Boris Pelkowski).

    Cuối ngày thứ Sáu

    Mình đang đo vòng 1 của mình, hoàn toàn không nghĩ đến mẹ đang đi chơi với thầy Đại số, thì bố gọi đến. Mình không hiểu tại sao lúc đó mình lại nói láo với bố là mẹ đang ở phòng tranh,Thật là hơi kì cục, dĩ nhiên bố đã biết mẹ đang hẹn hò với người đàn ông khác,nhưng chẳng hiểu vì sao mình lại không thể nói với bố về thầy Gianini.

    Chiều nay trong giờ ôn tập với thầy Gianini, khi mình đang thực tập phép tính Nhân (đầu tiên, bên ngoài, bên trong, cuối cùng, đầu tiên, bên ngoài, bên trong, cuối cùng - lạy Chúa khi nào thì mình mới xài tới những phép tính này ngoài đời thường của mình?? KHI NÀO???) thì bất ngờ thầy Gianini nói với mình: "Mia, thầy hy vọng em sẽ không cảm thấy bất tiện khi thầy gặp gỡ mẹ em,chỉ là xã giao thôi".

    Trong giây lát, mình nghĩ thầy ấy đang nói đến chuyện TÌNH DỤC, chứ không phải chỉ là XÃ GIAO thông thường. Mình có thể cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên. Ý mình là , muốn bốc cháy luôn.

    - Ồ không, thầy Gianini. Em không hề thấy phiền.
    Thầy ấy nói tiếp
    - Bởi vì nếu như phiền đến em thì chúng ta có thể nói về chuyện này.

    Mình đóan là thầy ấy biết mình đang nói dối khi khi ấy mặt mình trông đỏ lừ.

    Nhưng tất cả những gì mình nói chỉ là: "Thực sự là em không phiền. Ý em là chỉ một chút thôi, nhưng em vẫn ổn. Đó chỉ là một cuộc hẹn. Và tại sao lại phải bận tâm vì một cuộc hẹn hò vớ vẩn".

    Thầy Gianini nói: Mia, thầy không nghĩ đó là hẹn hò vớ vẩn. Thầy thực sự thích mẹ em.

    Rồi không hiểu tại sao đột nhiên mình nghe thấy mình nói như thế này: "Tốt nhất là như vậy. Nếu như thầy làm cho mẹ em khóc thì em sẽ đá cho thầy một cái!".

    Lạy Chúa. Mình không thể tin được mình đã nói như vậy với thầy giáo của mình. Mặt mình thậm chí còn đỏ hơn. Tại sao lần duy nhất nói thật lại có vẻ như hứa hẹn là mình sẽ gặp rắc rồi.

    Nhưng có lẽ là mình đã quá đặt nặng vấn đề . Có vẻ như bố mẹ của Lilly đã nói đúng.

    Thầy Gianini, dù vậy, quả thật thật tuyệt vời. Thầy chỉ cười vui vẻ và nói: "Thầy không có ý định làm mẹ em khóc, nhưng nếu thầy làm vậy, em được quyền đá thầy!".

    Có vẻ như ổn rồi.

    Nó trở lại, giọng bố nghe trên điện thoại rất quái lạ. Nhưng lúc nào mà chẳng vậy. Những cú điện thoại xuyên đại dương luôn luôn tồi tệ bởi mình có thể nghe được cả tiếng sóng ầm ì, và chúng làm mình thấy bồn chồn ,như thể là lũ cá, hoặc thứ gì đó tương tự thế, đang lắng nghe mình. Cộng thêm chuyện là bố không muốn nói chuyện với mình. Bố muốn nói chuyện với mẹ. Mình giả dụ là có ai đó vừa mới qua đời ,và bố muốn chắc chắn là mẹ sẽ nói điều đó với mình một cách nhẹ nhàng hơn.  

    Nếu như người đó là BÀ NỘi , huummm..

    Vòng 1 của mình không hề lớn lên thêm một chút xíu nào ,kể từ mùa hè năm ngóai.Mẹ hòan tòan đóan sai. Mình đã không hề phát triển dậy thì  khi bước vào tuổi 14 như mẹ. Có thể mình cũng sẽ không bao giờ phát triển dậy thì nữa , ít ra là bộ ngực của mình . Mình chỉ cao lên chứ không hề to ra. Trong lớp mình là cô gái cao nhất.

    Giờ đây nếu có ai mời mình dự vũ hội đa văn hoá vào tháng sau, mình cũng không hy vọng có thể mặc được cái đầm dạ hội không dây, vì vòng 1 của mình quá nhỏ, chẳng có gì để giữ nó.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 04:37:25 bởi SBC >
    #2
      SBC 07.12.2009 11:26:22 (permalink)
      0
      Thứ Bảy ngày 27 tháng 9

      Mẹ về tới nhà sau buổi hẹn hò thì mình đã ngủ khì.(mình đã cố gắng thức khuya vì mình muốn biết mọi chuyện đã xảy ra , nhưng chuyện đo tới đo lui vòng ngực đã là mình đuối sức), vậy là cho tới sáng nay mình mới có dịp để hỏi mẹ. Khi mình vào bếp lấy đồ sáng cho con Loiues mập ăn thì đã thấy mẹ thức tự hồi nào - chuyện này đúng là "chuyện lạ 4 phương" -từ hồi nào đến giờ có bao giờ mẹ thức dậy trước mình đâu- trong khi lẽ ra mình mới là người cần ngủ vùi cả ngày vì mình đang ở tuổi dậy thì.

      Mẹ đã từng rất đau khổ khi người bạn trai sau cùng của bà té ra thuộc đảng Dân Chủ.

      Dù sao thì, mẹ cũng còn đang ở đây, ậm ừ một cách vui vẻ với mình , và đang nấu ăn. Chút nữa thì mình đứng tim mà chết khi thấy bà nấu nướng trong nhà bếp vào sáng nay, hình như là nấu vài món đồ ăn chay.

      Dĩ nhiên là mẹ đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Hai người đi ăn tối ở nhà hàng Monte's (cũng không tệ, thầy G nhở ) ,sau đó là đi dạo vòng vòng ở West Village ,và vào vài quán bả,sau đó thì ngồi tâm tình ở sân vườn sau cho tới gần 2 giờ sáng. Tôi thử dò hỏi xem có nụ hôn nào không. Mẹ chỉ mỉm cười và có vẻ ngượng ngập.

      Ôi, ớn quá.

      Họ lại hẹn hò lần nữa trong tuần này.

      Hôm nay Lilly đạo diễn một vở kịch nhái theo phim "Phù Thủy xứ Blair " cho trong trình TV của cô ấy Lilly chỉ nói Sự Thật. Phim " Phù Thủy xứ Blair " nói về  một nhóm người đi vào rừng để tìm kiếm phù thủy, và sau đó thì một đi không trở lại. Những gì còn lại của bọn họ chỉ là những cuộn phim và vài cây gậy. Thay vào " Phù thủy xứ Blair" thì Lilly đặt tên chương trình là " The Green Witch Project" . Lilly sẽ mang theo máy quay phim cầm tay tới công viên Washington Square và quay những du khách tới gần chúng tôi và hỏi chúng tôi đường đi tới thị trấn Green Witch. (Đúng ra phải gọi là thị trấn Greenwich —bạn không được đọc thành thị trấn Green Witch.Nhưng người ngừoi từ nơi khác tới đều hay đọc nhầm). Nói trở lại, khi những du khách tới gần và hỏi chúng tôi đường đi tới thị trấn Greean Witch ,chúng tôi phải lập tức la hét và cuống cuồng chạy đi.Bỏ lại đằng sau vài miếng thẻ Metro.Lilly nói rằng, sau khi đoạn phim này được công chiếu , sẽ không ai nghĩ về thẻ Metrobình thường như trước đó nữa .

      NHỮNG ĐIỀU CẦN LÀM

      1: Mua ổ cho mèo
      2: Kiểm tra xem mẹ đã gởi chi phiếu đóng tiền thuê nhà
      3. Đừng nói dối nữa
      4. Làm bài tập tiếng Anh
      5. Lấy đồ giặt 
      6. Đừng nghĩ đến Josh Richter nữa

      Chủ Nhật ngày 28 tháng 9

      Bố lại gọi điện thoại nữa, và lần này thì mẹ thực sự đang ở phòng tranh, nên mình hết cảm thấy tội lỗi vì đã nói láo tối hôm qua, và không đả động gì tới chuyện thầy Gianini. Giọng bố vẫn rất kì lạ ,làm mình tò mò hỏi : "Bố ơi , bà nội qua đời rồi hả?". Bố rất ngạc nhiên và nói : "Không, Mia, tại sao con lại hỏi vậy?"

      Và mình nói với ông rằng là vì ông tỏ ra quá kì cục, ông ấy thì cứ " Bố không có gì kì cục cả",vốn là một lời nói dối, vì ông THỰC SỰ rất kì lạ. Nhưng thôi kệ,tôi không bàn cãi chi cho mệt. Tôi bắt đầu nói với ông về Iceland, chả là chúng tôi đang học về đất nuớc này. Iceland là một đất nước có dân số biết chữ cao nhất thế giới,vì mọi người ở đó chẳng làm gì ngoại việc đọc sách. Họ lại có nhiều suối nước nóng , mọi người ớ đó tha hồ bơi lội. Có lần , có một đoàn Opera tới Iceland,mỗi chương trình biểu diễn của họ ,vé bán không sót một tấm nào, dường như tới 98% dân cư ở đó tới xem biểu diễn. Tất cả mọi người đều biết những ngôn ngữ opera, và cứ hát chúng suốt ngày.

      Một ngày nào đó tôi sẽ đến sống ở Iceland. Có vẻ như đó là một nơi tuyệt vời. Vui hơn hẳn Manhattan, nơi mà đôi khi người ở đó chửi tục với bạn mà không cần lí do nào cả.
      Nhưng hình như bố không để Iceland trong mắt. So sánh mà nói , Iceland làm cho những quốc gia khác trở nên lu mờ. Nơi mà bố đang sống cũng khá nhỏ bé ,Mình đang nghĩ, nếu như có một ngày, đoàn opera đến đó biểu diễn, chắc chắn sẽ thu hút được 80% cư dân đến xem. Đó cũng đáng tự hào đấy chứ.

      Mình duy nhất chỉ nói với ông điều này ,vì ông là một chính trị gia, có thể nó sẽ giúp ông biến đổi cuộc sống người dân tốt hơn ở Ghenovia,nơi ông đang sống.Nhưng mình nghĩ là Genovia không cần phải tốt hơn thế nữa. Điều trọng nhất ở Ghenovia là khách du lịch.Mình biết điều này vì mình đã từng làm tổng kết so sánh các nuớc Châu Âu hồi mình học lớp 7 , Genovia ngang ngửa với Disneyland về lợi nhuận kinh tế từ khách du lịch. Có thể vì vậy mà người dân ở Ghenovia không phải đóng thuế, vì chính phủ đã có đủ tiền trong ngân sách.Cái này gọi là công quốc. Còn một quốc qia khác nữa là Monaco. Bố nói mình có rất nhiều anh chị em họ sống ở Monaco, nhưng mình chưa từng gặp họ bao giờ,ngay cả ở lâu đài của nội cũng không.
      Mình gợi ý với bố rằng, mùa nghỉ hè tới ,thay vì tới chơi bố và nội ở tòa lâu đài kiểu Pháp của bà tại Miragnac, bọn mình sẽ đi Iceland.Dĩ nhiên là bọn mình sẽ  để bà nội ở lại. Bà rất ghét Iceland. Bà rất ghét những nơi mà bà không thể mua được Sidecar -thứ nước uống mà bà ưu thích vào tất cả các giờ trong ngày.Và bố trả lời gọn lỏn :"Chúng ta nói chuyện này sau vậy " Rồi cúp máy.

      Mẹ nhận xét thật đúng về bố.

      Vấn đề cơ bản : sự xa cách đã đưa con số 0 thay thế tất cả những con số khác trong hàng......điều đó hòan tòan có thể xảy ra.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 11:29:02 bởi SBC >
      #3
        SBC 08.12.2009 10:07:02 (permalink)
        0
        Thứ Hai ngày 29 tháng 9, trong giờ G&T

        Ngày hôm nay mình đã để ý rất kĩ thầy Gianini ,xem ông có dấu hiệu nào không vừa ý với cuộc hẹn hò đêm qua không, nhưng ngược lại ,ông có vẻ rất phấn khởi.Trong giờ học, khi chúng mình làm bài thực hành về công thức phương trình bậc hai ( chuyện gì đã xảy ra với phép tính Nhân cộng ? Mình vừa mới làm quen được với nó ,thì đã phải thực hành cái mới khác, chả trách gì mình bị thi trượt), thì đột nhiên thầy ấy quay qua hỏi xem có ai thích diển vở nhạc kịch My Fair Lady hay không .
         
        Ông ấy đột nhiên tỏ ra rất hào hứng và nói tiếp ,"các em đóan thử xem ai sẽ đóng vai Eliza Doolittle hợp nhất ? Mia, thầy  nghĩ đó là em."
         
        Mình gần như chết đứng. Mình biết là thầy Gianini đang tỏ ra tử tế với mình- vì thầy đang hẹn hò mẹ mình-nhưng ông ấy hơi quá trớn rồi.Đầu tiên ,dĩ nhiên là họ sẽ tổ chức buổi đóng thử để phân vai diễn,nếu mình may man lot qua được (tất nhiên là chuyện không thể,vì mình đang phải ôn tập đề thi lại môn Đại Số, thưa thầy G à ),thì mình cũng KHÔNG THỂ NÀO nhận vai này được. Mình không biết hát. Sợ là mình trở nên ngọng nghịu nữa ấy chứ.
         
        Thậm chí ngay cả Lana Weinberger ,người luôn được thủ vai chính từ hồi học phổ thông ,cũng không được sắm vai nào trong vở kịch này nữa.Nó để dành cho các chị sắp tốt nghiệp .Lana chỉ sắm những vai như con hầu,khán giả và con điếm Cockney. Lilly đóng vai quản lí nhà hát. Công việc của cô ấy là mở và tắt dèn vào cuối vở diễn.
         
        Mình quá là khớp vì những gì thầy G mới vừa nói,nên mình không thể mở miệng nói gì được cả. Chỉ ngồi chết sững ở đó và người thi nóng rần rần. Có lẽ đó là lí do tai sao ,khi mình và Lilly đang đi ngang tủ đựng đồ của mình, thì Lana-đang đứng đợi Josh-bĩu dai môi khiêu khích ," Ồ, xin chào Amelia" ,đã lâu rồi không ai gọi mình như vậy (trừ bà nội) vì mình rất ghét cái tên này.
         
        Lúc mình cúi xuống lấy tiền trong balô chắc hẳn Lana ti tiện đã nhìn thấy gì đó bên trong áo sơ mi của mình vì đột nhiên nó giãy đành đạch lên cười "Ôi, dễ thương ghê chưa! Có người vẫn chưa mặc vừa áo con kìa. Cậu nên mặc áo lá thì hơn!".

        Mình chỉ muốn lao thẳng vào mặt nó và "bịch" nó một phát - nhưng mình đâu dám làm thật đâu. Bác Moscovitz nói đúng, mình gặp vấn đề khi phải đối đầu với người khác. Giá như Josh Richter đừng xuất hiện NGAY LÚC ĐÓ. Nhưng chắc chắn anh ấy đã hiểu được toàn bộ câu chuyện rồi, và anh ấy chỉ nói "Làm ơn cho qua" với Lilly, vì cậu ấy đang đứng chặn trước ô tủ của anh Josh.

        Lúc đó mình chỉ muốn lao thật nhanh vào quán nước và quên hết đi mọi chuyện. Trời ạ, việc mình ngực lép có cần bị bêu rếu ngay trước mặt anh Josh thế không! Nhưng Lilly đâu có để yên. Cậu ấy mặt đỏ gay quay ra đáp trả Lana "Sao mày không biến đi hả Weinberger?".

        Chưa ai dám nói Lana Weinberger biến đi, chưa một ai từ xưa tới nay. Vì chẳng ai muốn tên mình bị bôi trát toe toè toẹt đầy tường toilet nữ. Chuyện đó cũng không ghê gớm gì lắm, vì bọn con trai có thập thò vào toilet nữ bao giờ đâu mà lo. Nhưng dù sao thì mình cũng chẳng ước ao cái tên mình xuất hiện trên đó.

        Nhưng Lilly thì không mất thời gian về mấy chuyện như thế. Cậu ấy tuyệt đối bỏ ngoài tai việc bản thân cậu ấy vừa lùn vừa mập. Còn gì nữa nhỉ, cậu ấy sở hữu riêng một chương trình truyền hình, bọn con trai suốt ngày gọi điện cho cậu ấy (dù là chỉ để chê ỏng chê eo rằng cậu ấy trông rất xấu) và ngực của cậu ấy không hề "màn hỉnh phẳng" như mình (Lilly chỉ mặc áo cỡ C rồi đó).
         
        Lilly chẳng sợ câi gì thì phải.

        Vì thế lúcLana gầm lên mắng nhiếc, nạt nộ Lilly vì tội dám kêu nó biến đi, Lilly chỉ vênh mặt lên nói "Có giỏi thì đánh đi!".

        Tình hình lúc đó có vẻ như sẽ đánh nhau to. Lilly là fan trung thành của các tập phim Xena, Chiến binh công chúa...lại còn biết chơi kick-box. May mà đến lúc đó Josh sập cánh cửa thật mạnh và nói "Anh đi đây" với giọng rất khó chịu. Lana lập tức như một con cún con cụp đuôi, cun cút chạy theo, "Anh Josh ơi, đợi em với!".

        Lilly và mình đứng đó nhìn nhau không tin vào mắt mình nữa. Đến giờ mình vẫn không tin nổi. Loại người gì không biết nữa, tại sao mình phải học chung với nó cả ngày cơ chứ?

        Bài tập về nhà:

        Đại số: Bài 1-12, trang 79.

        Tiếng Anh: viết thư đề nghị.

        Văn minh thế giới: trả lời câu hỏi ở cuối trang 4.

        Hình học và lượng giác: không có.

        Tiếng Pháp: dùng avoir trong câu phủ định, đọc bài 1 đến bài 3, dùng pas de plus.

        Sinh học: không có.

        B=(x:x là số nguyên)

        D=(2,3,4)

        4ED

        5ED

        E=(x:x là số nguyên lớn hơn 4 nhưng nhỏ hơn 258)

        Thứ Ba ngày 30 tháng 9

        Có một chuyện bất thường xảy ra. Vừa từ trường về đến nhà thì đã thấy mẹ ở nhà (thường thì mẹ ở phòng vẽ tranh tất cả các ngày trong tuần). Nét mặt mẹ trông rất lạ và rồi mẹ nói, "Mẹ có chuyện này nói với con".

        Mẹ ngồi yên trên ghế, chưa hề nấu nước gì, chứng tỏ chuyện mẹ muốn nói khá là nghiêm túc.

        Mình đã nghĩ mẹ sẽ thông báo là bà nội vừa mất tuy nhiên có vẻ như tình hình còn tồi tệ hơn thế. Hay có chuyện gì xảy ra với Louie Mập chăng, chẳng nhẽ nó lại nuốt chửng thêm một chiếc tất nữa? Lần trước nó đã nuốt một chiếc tất vào bụng khiến mẹ phải tốn mất 1000$ cho ông bác sĩ thú y để lấy chiếc tất khỏi cái dạ dày bé xíu của nó. Trong suốt một tháng sau đó, nó lại tung tẩy khắp nhà với điệu bộ rất nhăng nhít.

        Mình đang nói về Louie Mập chứ không phải ông bác sĩ thú y.

        Hoá ra chuyện chẳng liên quan gì tới mèo cưng của mình, mà là liên quan tới bố. Bố liên tục gọi điện thoại trong mấy ngày qua là vì bồ muốn báo cho mẹ con mình biết rằng, bố vừa phát hiện ra rằng căn bệnh ung thư của bố sẽ khiến ông không thể có con được nữa.

        Ung thư thật đáng sợ. Cũng may là loại ung thư của bố có thể chữa trị được. Bác sĩ chỉ cần cắt bỏ phần bị ung thư, sau đó bố tiếp nhận hoá trị, và một năm sau đó thì không còn dấu hiện ung thư nữa.

        Ôi, mình thật chẳng muốn viết cái từ đó ra.

        Ung thư tinh hoàn

        Eo !

        Thì ra khi bị cắt bỏ "một bên đó" đi và tiếp nhận hoá trị thì khả năng bị vô sinh rất cao về nhiều thứ, mà một trong số đó là khả năng sinh người nối dõi tông đường.

        Chẳng hiểu, chuyện đó có gì quan trọng chứ? Bố cần sinh thêm con làm gì cơ chứ? Bố đã có mình rồi mà! Tuy chỉ gặp bố vào mùa hè và Giáng sinh nhưng vậy cũng là đủ rồi. Tức là thế anỳ, bố bận rộn như vậy, phải điều hành cả Genovia thì lấy đâu ra nhiều thời gian. Đúng vậy, chẳng dễ dàng gì điều hành cả một đất nước, dù chỉ dài có một dăm, một cách trơn tru. Thứ duy nhất mà bố có thời gian để dành cho, ngoài cô con gái này, là những người bạn gái của ông. Ông luôn có một cô bạn gái mới nào đó lượn lờ bên cạnh. Bố còn đi cùng họ mỗi lần cả nhà đến biệt thự của bà nội tại Pháp để nghỉ hè. Họ quấn quít bên nhau ở khắp nơi, líu ríu ở bể bơi, phòng khách, vườn nho đến đường băng sân bay...

        Và thông thường bố sẽ đá mấy cô này chỉ sau có một tuần.

        Mình thi luôn gái trong đầu một chế độ mặc định rằng: bố không muốn kết hôn và sinh con với ai trong số đó.

        Như mẹ đó, bố chưa từng bao giờ kết hôn với mẹ. Theo mẹ thì đó là vì mẹ không chịu nổi các quy định ngu ngốc của một cái xã hội bất bình đẳng giữa nam và nữ, không công nhận các quyền của phụ nữ như là một quyền cá nhân.

        Nhưng mình thì nghĩ rằng đó là vì bố chưa bao giờ cầu hôn mẹ.

        Dù sao thì ngày mai bố cũng sẽ bay tới đây để gặp mình, rồi sau đó bay qua New York. Thật khó hiểu. Mình thì liên quan gì tới mấy việc này chứ? Nhưng khi mình hỏi mẹ, "Tại sao bố lại phải đo một quãng đường xa đến vậy chỉ để nói với con về việc bố không thể có con được nữa?", thì gương mặt mẹ hiện lên những nét rất buồn cười, mẹ định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

        Và rồi mẹ bảo, "Con đi mà hỏi bố".
        #4
          SBC 08.12.2009 10:13:13 (permalink)
          0
          Đấy, lại thế! Mẹ luôn sử dụng mẫu câu "Đi mà hỏi bố" mỗi khi mình chất vẫn những câu mà mẹ không muốn trả lời. Ví dụ như tại sao có người lại nỡ làm hai con mình và tại sao người Mỹ ăn nhiều thịt hơn và đọc sách ít hơn người Iceland
          *
          *
          *
          *
          Ghi chú với bản thân: Tra từ điện các từ vô sinh, sỹ diện và tập tục.

          Tính chất phân phối: 5x + 5y - 5 = 5(x + y - 1)

          Phân phối: CÁI GÌ? PHẢI TÌM HIỂU RÕ TRƯỚC KÌ THI TỚI!!!


          Thứ Tư, ngày 1 tháng 10

          Bố đang ở đây. Tất nhiên là không phải ở trên mái nhà. Ông đang tĩnh dưỡng ở khách sạn Plaza như mọi khi. Mai mình sẽ phải đi gặp bố, sau khi bố đã có đủ thời gian "nghỉ ngơi". Bố nghỉ ngơi hơi bị nhiều, vì giờ ông đang bị ung thư. Bố đã phải ngừng chơi polo, nhưng mình nghĩ lý do chính là vì có lần bố bị một con ngựa dẫm phải.

          Dù sao thì với mình cái khách sạn Plaza đó cũng chẳng ra gì. Lần trước khi bố ở đó, họ đã cương quyết không chịu cho mình vào gặp bố chỉ vì mình mặc quần soóc. Nghe nói cái bà chủ khách sạn đó cũng chẳng lấy làm thích thú gì khi thấy người ta mặc quần ngắn cũn cỡn trong hành lang khách sạn tráng lệ của mình. Mình đã phải tất tả gọi điện cho bố từ bốt điện thoại và nhờ bố mang xuống cho một cái quần dài. Nhưng bố nói mình đưa máy cho người giữ cửa, và sau đó bọn họ cuống hết cả lên, xin lỗi mình rối rít. Họ còn tặng mình cả một lẵng to đựng đầy hoa và kẹo sôcôla. Thật là tuyệt vời. Nhưng mà mình chẳng thích ăn hoa quả mấy nên mình đã đem hết tặng cho ông lão ăn xin trên phố. Mình nghĩ ông ý cũng chẳng thiết tha với cái lẵng hoa quả vì ông ta đã đổ hết tất cả vào một cái máng, chỉ giữ lại cái lẵng để đi xin tiền.

          Mình đã kể cho Lilly  nghe về chuyện của bố, về việc ông không thể có con được nữa. Khi Lilly ôn tồn nhận xét rằng điều đó chứng tỏ bố đang có nhiều khúc mắc với ông bà, mình đã thốt lên rằng "Rõ ràng rồi. Bà nội tớ ghê cực kỳ".

          Lilly lại đăm chiêu bảo rằng sẽ không đưa ra lời nhận xét gì về bà nội mình vì cậu ấy chưa gặp bà nội bao giờ. Bao năm nay mình luôn hỏi xin bà có thể mời Lilly tới Miragnac nghỉ hè không? Nhưng lúc nào cũng chỉ là một chữ không. Bà nói "sốt ruột", tụi trẻ ranh thường làm bà nhức đầu.

          Lilly còn phán rằng có lẽ bố mình đang sợ rằng bố sẽ mất đi những nét nam tính. Đáng ra Lilly học ở lớp trên, nhưng cậu ấy lúc nào cũng thích tự nhận là học sinh mới. Và như vậy Lilly sẽ có tới 4 năm để quan sát về tình hình thanh thiếu niên tại nước Mỹ thời kỳ hậu chiến tranh lạnh.

          Hôm nay học luỹ thừa ba - các số âm không có căn bậc 2.

          Kể từ ngày hôm nay mình sẽ:
          1. Đối xử tử tế với mọi người bất kể có thích họ hay không.
          2. Chấm dứt việc giấu giếm cảm xúc thật của mình.
          3. Không để quên vở Đại số.
          4. Có lẽ mình cần luôn đánh giá và nhìn lại bản thân.
          5. Dừng luôn việc viết các công thức Đại số vào trong nhật ký.
          *
          *
          *
          *
          Đoạn đối thoại với cô bạn thông minh của mình.

          - Lilly, mình không chờ được đâu. Bao giờ thì cậu ấy mới từ chỗ cô giáo về chứ?

          - Có lẽ không bao giờ. Tớ nghe nói họ đang cọ thảm trải sàn ngày hôm nay. Chúa ơi, cậu ấy trông thật DỄ THƯƠNG.

          - Ai dễ thương cơ?

          - BORIS!

          - Cậu ta trông chẳng dễ thương chút nào. Trông khiếp đi được. Nhìn xem cậu ta làm cái trò gì với áo len kìa. Tại sao cậu ấy lại LÀM vậy?

          - Cậu thật là nông cạn.

          - KHÔNG HỀ nhé! Cần có người tiết lộ cho cậu ấy biết rằng ở Mỹ người ta không dắt áo len vào quần cái kiểu ấy.

          - Có lẽ ở Nga họ làm thế.

          - Nhưng đây đâu phải là Nga. Còn nữa, cần thêm một người nói với cậu ta là nên học bài hát mới đi chứ. Nếu mình mà còn nghe thấy cái bài hát cầu hồn cho ông Vua quá cố gì gì đó thêm một lần nữa thôi...

          - Cậu đang giở thói ghen tỵ vì Boris là một thiên tài âm nhạc, còn cậu thì trượt chỏng gọng môn Đại số.

          - Lilly, chỉ vì mình trượt môn Đại số KHÔNG có nghĩa là mình ngu dốt nhé.

          - Được rồi, được rồi. Hôm nay cậu bị làm sao thế?

          KHÔNG SAO CẢ !!!!!
          *
          *
          Góc nghiêng: góc nghiêng của đường thẳng m là
          m = (y2-y1)/(x2-x1)

          Viết phương trình đường thẳng có góc nghiêng = 2.

          Tìm độ nghiêng của mũi thầy G.

          Thứ Năm ngày 2 tháng 10
          Tại Phòng vệ sinh nữ khách sạn Plaza

          Hừm.

          Mình đã biết tại sao bố lại lo lắng đến như vậy về việc không thể có con.

          BỞI VÌ BỐ LÀ MỘT HOÀNG TỬ!

          Chúa ơi! Mọi người tính giấu mình sự thật này đến bao giờ?

          Thực tế là bí mật này đã giữ được khá lâu. Đúng vậy còn gì, mình đã từng ĐẾN Genovia. Miragnac là tên căn nhà của bà nội tại Pháp, nơi mà bố và mình thường đến nghỉ vào mỗi mùa hè và Giáng sinh. Nó yên vị tại biên giới nước Pháp, ngay cạnh Genovia, giữa Ý và Pháp. Từ lúc chào đời tới giờ năm nào mình chẳng tới đó. Nhưng không bao giờ có mẹ đi cùng. Chỉ có bố thôi. Bố mẹ mình chưa bao giờ sống cùng nhau. Thật ra thì mình hoàn toàn hài lòng với cuộc sống như thế, không giống như nhiều đứa trẻ có bố mẹ bỏ nhau lúc nào cũng cầu mong bố mẹ quay lại. Bố mẹ chia tay nhau từ trước khi mình ra đời nhưng họ vẫn đối xử với nhau rất tốt. Ngoại trừ khi bố trở nên buồn vu vơ, kiểu "tâm trạng" hoặc mẹ nổi cơn đồng bóng. Mọi thứ sẽ hỏng bét nếu để hai người sống cùng với nhau.
           
          Genovia là nơi bà nội đưa mình đi mua sắm vào cuối mỗi mùa hè, khi mà bà cảm thấy cách ăn mặc của mình càng lúc càng nhố nhăng. Nhưng chẳng ai nói gì về việc bố là một HOÀNG TỬ cả.

          Nghĩ lại mới nhớ, hai năm trước mình đã từng làm bài tập về Genovia, và phải chép lại toàn bộ gia phả của một hoàng tộc có cái tên Renaldo. Nhưng dù có thế mình cũng chẳng thể nàp liên hệ cái tên đó với bố được. Bố tên là Phillope Renaldo. Trong khi tên của vị hoàng tử Genovia trong bách khoa toàn thư lại dài ngoằng Arthur Chrisoff Gerand Grimaldi Renaldo.

          Còn nữa, bức ảnh của bố trong đó chắc phải cũ lắm rồi. Bố đã bị hói từ trước khi mình ra đời (hoặc là có thể khi bố phải điều trị hoá chất, chẳng ai biết được vì bản thân bố vốn đã hói rồi). Trong khi bức ảnh hoàng từ Genovia lại là một người đàn ông có RẤT NHIỀU tóc, tóc mai dài và có râu quai nón.

          Chắc hẳn đây là lý do mẹ thích bố khi hai người còn học đại học. Hồi đó có lẽ bố được các cô trong trường duyệt vào hàng ngũ HOT BOY của trường.

          Nhưng bố là HOÀNG TỬ ư? Của cả một ĐẤT NƯỚC? Thực ra mình cũng biết công việc của bố liên quan đến chính trị, bố cũng rất là giàu nữa - có bao nhiêu đứa trong lớp mình có biệt thự ở Pháp cơ chứ? Có thể nhà Martha có vườn nho riêng, nhưng không phải ở nước Pháp. HOÀNG TỬ ư?
          Vậy nếu bố là hoàng tử, thì tại sao mình cứ phải học môn Đại số cơ chứ?

          Thật đấy, tại sao chứ?

          Đáng ra bố không nên chọn vườn cọ tại khách sạn Plaza để nói cho mình biết về sự thật này. Thứ nhất, bọn họ suýt nữa lại lặp lại vụ quần soóc lần trước: người gác cổng không cho mình vào. Ông ta nói "Cấm trẻ em nếu không có người lớn đi kèm". Nói như ông ta thì chẳng ai thèm xem bộ phim "Ở nhà một mình" cả.

          Mình đã phải cố nài nỉ là "Nhưng cháu cần phải gặp bố cháu..."

          "Cấm trẻ con", ông ta nhắc lại một lần nữa "nếu không có người lớn đi kèm".

          Thật bất công. Mình đâu có mặc quần soóc đâu. Mình mặc đồng phục trường Albert Einstein cơ mà. Váy xếp li và tất cao tới gối đó. Cuối cùng sau gần nửa giờ đứng đó phân bua "nhưng bố cháu...nhưng bố cháu...nhưng bố cháu..." rồi người quản lý cũng lõng thõng bước tới hỏi "Thế bố cháu là ai?". Ngay khi mình nói tên bố, họ cho vào ngay lập tức. Bây giờ thì mình biết tại sao, vì họ đã BIẾT bố là hoàng tử. Còn đứa con gái duy nhất này thì chẳng hề biết cái mô tê gì.

          Bố đang ngồi ở bàn đợi mình. Uống trà ở khách sạn Plaza là thú vui xa xỉ. Cứ nhìn cách mọi người dè bỉu mấy du khách Đức đang túm tụm vào chụp ảnh hộp kẹo sôcôla ở đây thì rõ. Còn mình thì từng bị đá veo ra khỏi khách sạn khi còn bé. Và bố thì không chịu hiểu là 14 tuổi không còn nhỏ nữa. Vì thế mỗi lần đến bố vẫn quen với việc hẹn gặp mình ở đây. À, bố con mình cũng đi chơi vài chỗ khác nữa. Cả hai bố con đều thích xem "Người đẹp và ác thú", vở nhạc kịch Broadway hay nhất mọi thời đại của mình. Mình mặc xác Lilly nói gì về Walt Disney và quan điểm chống lại phụ nữ của ông ta. Mình đã xem "Người đẹp và ác thú" tổng cộng bảy lần rồi.

          Bố cũng thế, bố thích nhất cảnh khi mà vũ đoàn bước ra.

          Quay lại chuyện chính, bố con mình dang ngồi uống trà và bố bắt đầu kể về việc ông là hoàng tử của Genovia bằng một giọng hết sức nghiêm túc, Rồi điều tồi tệ nhất đã xảy ra.

          Mình bị nấc cục.

          Điều này chỉ xảy ra khi mình uống cái gì thật nóng hoặc là ăn bánh mỳ. Không biết tại sao nữa. Mình chưa bao giờ bị nấc ở Plaza cả. Bỗng nhiên bố nghiêm nghị: "Mia, bố nghĩ là con đã đủ lớn để biết sự thật. Bố là hoàng tử của Genovia, bây giờ bố không thể có con hoàng tử của Genovia, bây giờ bố không thể có con được nữa, việc này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của con rất nhiều. Bố cần phải cho con biết bố là hoàng tử của Genovia".

          Còn mình thì chỉ biết thốt lên một câu, "Thật sao bố?" rồi "đệm" thêm vào hức...hức...
          "Mẹ con cho rằng chẳng có lý do gì phải cho con biết việc này. Và bố cũng đồng ý với mẹ. Bố đã có một tuổi thơ...không được hạnh phúc cho lắm".

          Đúng là bố chẳng đùa tí nào. Sống với bà nội thì không thể như một chuyến dã ngoại thích thú được. Hức...hức...
          #5
            SBC 08.12.2009 10:19:38 (permalink)
            0
            "Bố cũng đồng ý với mẹ là cung điện không phải là nơi để nuôi dạy một đứa trẻ". Và rồi bố bắt đầu chuyển sang chế độ lẩm bẩm một mình, y như lúc mình nói với bố là mình ăn chay, hoặc là khi nói về mẹ. "Tất nhiên bố không hề nghĩ mẹ sẽ nuôi dạy con trong một gác xép của một họa sĩ Bôhêmiêng tại thị trấn Greenwich. Nhưng thú thực là điều đó chẳng hề ảnh hưởng xấu đến con. Thực tế là sống ở New York đã giúp con có một cái nhìn khá tự do và đầy lạc quan về con người ...".

            Hức...hức...Đó là vì bố chưa bao giờ từng gặp Lana Weinberger thôi.

            "...những cái đó phải vào tới Đại học bố mới được học. Và bố tin rằng đó là một phần lý do tại sao bố không thể nào duy trì được mối quan hệ lâu dài với phụ nữ".

            Hức...hức...hức...

            "Bố muốn con hiểu rằng, bằng cách không nói cho con biết sự thật, bố mẹ đang bảo vệ con. Sự thật là mẹ không bao giờ nghĩ một lúc nàp đó con sẽ là người thừa kế ngai vàng. Bố mới chỉ 25 tuổi khi con chào đời. Bố chắc chắn là mình sẽ gặp một người phụ nữ khác, cưới cô ấy và sinh thêm những đứa con khác. Nhưng bây giờ, thật là không may, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Mia, giờ đây con chính là người thừa kế cho ngai vàng của Genovia".

            Mình vẫn tiếp tục nấc cục. Ngượng chết mất thôi. Tiếng nấc của mình nghe chẳng nữ tính một chút nào. Nó cừ ì oạp hết sức thô lỗ và lại còn làm cả người mình nảy tưng tưng trên ghế. Trông mình cứ như một con cóc cái cao 1m77. Tiếng nấc của mình QUÁ to. Mấy du khách Đức cứ quay lại nhìn mình và cười khúc khích với nhau. Mình biết là những gì bố đang nói siêu nghiêm túc, nhưng mà nấc thì không thể ngừng nấc được. Mình đã cố nín và đếm đến ba mươi nhưng rồi mới đếm tới 10 thì đã lại nấc tiếp. Mình còn ngậm cả một cục đường ở dưới lưỡi. Chẳng ích gì. Mình đã cố hù dọa bản thân bằng việc hình dung ra cảnh mẹ và thầy Gianini hôn nhau - nhưng đến chuyện kinh khủng hãi hùng như vậy cũng chẳng có tác dụng.

            "Mia, Mia, con làm sao thế? Con có nghe bố nói không đấy" - bố hỏi.

            "Bố, bố chờ con một tí nhé". - mình vội vàng nói.

            Nhìn bố méo xẹo như thể bị đau bụng vậy. Thế rồi bố ngao ngán tựa lưng vào ghế một cách bất lực."Con đi đi". Bố còn đưa mình 5 đô la cho người phục vụ ở toilet nữa chứ. Này, những 5 đô la cho người phục vụ toilet! NÀY, trong khi tiền tiêu vặt cả tuần của mình chỉ có 10 đô.

            Toilet của khách sạn Plaza là nơi oách xì dầu nhất ở Manhattan. Ở đây tất cả đều màu hồng, gương và ghế ngồi ở khắp nơi, cứ như thể họ sợ bạn soi gương và sẽ lăn ra ngấy vì sắc đẹp của mình. Mình xông vào, nấc hồng hộc. Tất cả mọi người đều quay lại cau mày, chu môi với một vẻ khó chịu rất đài các. Họ đều ăn mặc rất đẹp, tóc được làm cầu kỳ. Và có lẽ sự góp vui bởi dàn đồng ca "hức hức" phát ra từ cổ họng của mình đã làm họ đánh son lên cả má.

            Mình tiến đến cái bồn rửa cạnh phòng tắm, cái mà có một cái gương to trước mặt và một cái bàn trang điểm, bên dưới là một dãy ghế. Mình ngồi thụp xuống cạnh dãy ghế và cố gắng KHÔNG nấc nữa, trong đầu bỗng nhá lên những gì bố nói.

            Bố là hoàng tử của Genovia.

            Mình bắt đầu lần mò theo trí nhớ, lục lọi những chuyện đã xảy ra. Như là lần mình bay đi Pháp, mình lên máy bay bằng cầu thang bay. Nhưng khi đến một đội cảnh sát lại sầm sập xông đến, hộ tống mình xuống sân bay, đưa mình đến gặp bố trên một chiếc xe limo bóng nhoáng, ở Miragnac.

            Mình cứ đinh ninh rằng đó là vì bố là khách hàng thường xuyên nên được hưởng ưu đãi.

            Bây giờ thì mình biết đó là vì bố mình là một hoàng tử.

            Và rồi mỗi khi bà nội đưa mình đi shopping ở Genovia, mình luôn phải đến khi các cửa hàng đóng hoặc trước khi mở cửa. Bà nội gọi điện thoại trước để đảm bảo rằng mình sẽ được vào, và không có một ai từng từ chối chúng mình. Ở Manhattan nếu mà mẹ mình làm điều tương tự như thế, nhân viên ở cửa hàng Gap sẽ phá lên cười như còi xe tải mất.

            Và khi mình ngồi ở Miragnac, mình để ý rằng chúng mình KHÔNG bao giờ ăn tối ở bên ngoài. Chúng mình luôn ăn tối ở đó, hoặc là biệt thự của nhà hàng xóm Mirabeau. Chủ của nó là một vài gia đình người Anh xấu bụng, và một lũ trẻ con khinh khỉnh lúc nào cũng chực để quăng vào mặt nhau một câu: "Thật là kinh tởm". Một trong số những đứa con gái, tên là Nicole, thỉnh thoảng chơi với mình. Một buổi tối nó kể cho mình nghe về việc nó cưa một thằng con trai thế nào, mà mình thì không biết "cưa" là cái gì. Lúc ấy mình mới 11 tuổi và đã cho rằng chẳng có món ăn gì ở Anh có thể kỳ cục như món súp bột trứng. Mình vui vẻ chia sẻ ý kiến này trong bữa ăn tối, có cả bố mẹ của Nicole ở đấy và kể từ đó, bọn họ không thèm nói chuyện với mình nữa.
            Mình băn khoăn không hiểu những người này có biết bố mình là hoàng tử hay không. Mình cá là họ biết. Chúa ơi, chắc hẳn họ đã nghĩ là thần kinh mình không bình thường.

            Phần lớn mọi người đều chưa bao giờ nghe nói đến Genovia. Khi mình làm bài tập về Genovia, không có đứa bé nào biết cả. Mẹ mình cũng thế, tất nhiên là trước khi mẹ gặp bố. Không một người nổi tiếng nào sống ở Genovia. Không một nhà phát minh nào được sinh ra ở đây, kể cả nhà thơ, nhà văn, hay một ngôi sao điện ảnh cũng không nốt. Nhiều người Genovia, trong đó có ông nội, từng phản đối quân đội Đức trong chiến tranh thế giới thứ hai, nhưng ngoài việc đó ra, không ai biết gì hơn về Genovia.

            Tuy nhiên, những ai đã biết đến Genovia thì rất thích đến đây vì đất nước này rất đẹp. Trời lúc nào cũng nắng vàng rực rỡ, đỉnh núi Alpơ phủ tuyết trắng đằng sau, và biển Địa Trung Hải như pha lê ở phía trước. Nhiều dãy núi ở Genovia cao dựng đứng như ở  San Francisco và rất nhiều cây ôliu mọc ở trên đó. Genovia xuất khẩu dầu ôliu là chính, thứ mà mình nói là chỉ dùng để trang trí salad.

            Có một cung điện rất nổi tiếng ở Genovia. Nó nổi tiếng là vì họ đã từng quay bộ phim về ba chàng lính ngự lâm ở đây. Mình chưa bao giờ được vào cung điện nó, nhưng hai bà cháu đã từng lái xe qua rồi. Cung điện đó có mấy cái mái màu đỏ và cột chống và còn nhiều thứ khác nữa.

            Thật là buồn cười vì bà nội cứ lờ lớ lơ, chẳng thèm đoái hoài đến việc bà sống ở đó mỗi lần đi qua.


            Hết nấc rồi, Giờ quay ra gặp bố được rồi.

            Mình sẽ đưa cho người phục vụ ở toilet 1 đô la, mặc dù cô ta chỉ trợn tròn mắt nhìn mình nấc và chẳng phục vụ gì.

            Mình có đủ tiền trả chứ: bố mình là một hoàng tử mà.

            Cuối ngày thứ Năm, tại Chuồng chim cánh cụt, Vườn thú Trung tâm.

            Lo lắng chết đi được, viết không nổi nữa. Trong này đã tối mà mọi người lại cọn cứ huých vào cùi chỏ mình nữa chứ, thôi kệ. Mình cứ phải viết chính xác tất cả những gì đã xảy ra, nếu không sáng mai thức dậy lại tưởng đây chỉ là một cơn ác mộng.

            Nhưng đó không phải là ác mộng mà là sự thật.

            Mình sẽ không kể cho ai nghe chuyện này hết, kể cả Lilly. Lilly sẽ không thể hiểu nổi. Không ai có thể hiểu được chuyện này. Bởi vì không người nào mình biết lại gặp phải hoàn cảnh như mình. Chẳng có ai tối nay đi ngủ còn là một người sáng hôm sau thức dậy đã trở thành một người hoàn toàn khác hẳn.

            Khi mình quay trở lại gặp bố ở khách sạn Plaza, các khách du lịch nước Đức đã đi khỏi, thay vào đó là các du khách Nhật. Mấy người này có vẻ yên tĩnh hơn. Lúc mình quay lại thì bố đang nói chuyện điện thoại. Mình biết chắc là bố đang nói chuyện với mẹ. Trông bố luôn thế này mỗi khi phải nói chuyện với mẹ. Bố nói "Ừ, anh vừa nói với con rồi. Không, nó chẳng có vẻ gì là buồn cả". Bố chợt quay sang mình, "Mia, con có buồn không?".

            Mình trả lời "Không", bởi vì lúc đó mình không thấy buồn - lúc đó thì chưa.

            Bố nói, "Con nó nói là hông". Bố im lặng trong khoảng 1 phút rồi lại nhìn mình "Mia, con có muốn mẹ đến đây và giúp giải thích mọi chuyện không?".

            Mình lắc đầu "Không. Con nghĩ là mẹ cần phải làm cho xong mấy cái quảng cáo của phòng tranh Kelly Tate. Họ cần gấp vào tuần tới".

            Bố nhắc lại cho mẹ nghe. Mình nghe thấy phàn nàn cái gì đó. Mẹ luôn khó chịu mỗi khi mình nhắc mẹ hạn nộp tranh. Mẹ chỉ thích làm việc khi có cảm hứng. Bố là người thanh toán các hoá đơn của mẹ con mình nên công việc vẽ tranh đó cũng không cần thiết lắm. Nhưng rõ ràng đó không phải là cách cư xử có trách nhiệm cho lắm của một người lớn, dù cho mẹ là một họa sĩ đi chăng nữa.

            Cuối cùng bố cũng cúp điện thoại và quay sang hỏi mình, "Con đã cảm thấy khá hơn chưa?".

            Hoá ra bố cũng để ý thấy là mình bị nấc. "Con ổn rồi" - mình nói.

            "Thế con có hiểu những gì bố vừa nói lúc nãy không, Mia?".

            Mình gật đầu. "Có. Bố là hoàng tử của Genovia".

            "Hừm, đúng thế..." bố nói như thể còn có cái gì khác nữa.

            Mình không biết phải nói gì nữa. Vì thế mình cố hỏi thêm, "Trước bố, ông nội là hoàng tử Genovia ạ?".

            Bố trả lời, "Tất nhiên rồi".

            "Thế ông nội là ai ạ?".

            "Hoàng tử Dowager (Người thừa kế)".

            Mình nhíu mày. Cho nên bà nội mới như thế.

            Chắc chắn bố biết là mình đang bối rối. Bố cứ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt đầy hy vọng. Cuối cùng đến nụ cười đầy ngây thơ của mình cũng không có tác dụng, mình đã chồm qua bàn và hỏi "Vậy chứ thực ra còn chuyện gì nữa ạ?".

            Bố có vẻ thất vọng, "Mia, con không biết thật sao?".

            Mình gục mặt xuống bàn, mặc dù mình biết không nên làm thế ở trong khách sạn Plaza. "Không, con không biết, cái gì cơ ạ?".
            "Con không còn là Mia Thermopolis nữa, con yêu ạ" bố nói. Bở vì mình là con ngoài giá thú, còn mẹ thì lại không tin vào mấy cái phong tục cha truyền con nối nên đã cho mình theo họ của mẹ, thay vì theo họ của bố.

            Nghe thấy vậy mình vội ngẩng đầu lên, "Con không phải á?", mình vừa nói vừa chớp mắt liên tục, "thế thì con là ai?".

            Giọng bố có vẻ buồn buồn, "Con là Amelia Mignonêtt Grimaldi Thermopolis Renaldo, công chúa của Genovia".

            CÁI GÌ CHỨ? CÔNG CHÚA SAO? MÌNH Á?

            Đúng vậy đấy.

            Mình chắng ra dáng một công chúa tẹo nào cả. Mình không thể là một công chúa được. Mình gần như bắt đầu khóc. Mình có thể nhìn thấy qua cái gương to đùng trước mặt, mặt mình đang tím lại, giống như lúc chơi bóng ném trong giờ thể dục và mình bị ịn một quả to đùng vào giữa mặt ấy. Đây là khuôn mặt của một công chúa sao?

            Xem mặt mình lúc đó này. Trông chắng liên quan gì đến chức danh công chúa cả. Tóc thì xấu, không thẳng mà cũng chẳng xoăn, trông như cái hình tam giác vậy. Vì thế mình đã phải cắt tóc ngắn, nếu không trông mình chằng khác nào cái biển báo dừng lại mất. Màu tóc cũng chẳng ra vàng cũng chẳng ra nâu, mà là cái màu nhì nhằng giữa hai cái đó - mọi người gọi màu nâu sóc hay còn gọi là màu vàng của nước rửa bát. Nghe có hấp dẫn không? Còn nữa, miệng thì to, ngực thì lép, chân mình lại to như giày trượt tuyết. Lilly nói là điều cuốn hút duy nhất trên khuôn mặt mình là đôi mắt xám, nhưng mà ngay lúc này, đôi mắt đó đang xếch ngược lên và đỏ ngầu, vì mình đang cố không muốn khóc.

            Công chúa thì không được khóc, đúng không?

            Bố mình nắm lấy tay mình và xoa nhè nhẹ. OK, mình rất yêu bố, nhưng mà bố thật là buồn cười. Cứ luôn mình nói xin lỗi mãi. Mình không thể mở miệng vì mình sợ nếu nói cái gì bây giờ chắc chắn mình sẽ khóc mất. Bố vẫn tiếp tục an ủi rằng mọi chuyện không tồi tệ như mình nghĩ, rằng mình sẽ thích khi về ở trong cung điện tại Genovia với bố, và mình vẫn có thể quay trở lại thăm các bạn bất cứ khi nào mình muốn.

            Đến đây thì mình không hiểu mọi chuyện nữa.

            Không những là một công chúa mà mình còn phải chuyển đi sao???

            Mình gần như ngừng khóc ngay lập tức. Giờ thì mình nổi giận thực sự. Mình rất ít khi nổi giận như thế, nhưng một khi mình đã nổi điên thì hãy coi chừng.

            "Con sẽ không chuyển đến Genovia đâu", mình gào toáng lên. Mình biết là đã nói to vì toàn bộ du khách Nhật đều quay lại nhìn mình rồi quay ra thì thầm với nhau.

            Còn bố thì có vẻ sốc. Lần cuối cùng mình to tiếng với bố đã lâu lắm rồi, khi mà bố đồng ý với bà nội là mình phải ăn gan ngỗng. Mình không cần biết đấy có phải là cao lương mỹ vị của Pháp hay không: chỉ biết là mình kiên quyết không ăn mấy thứ thích chạy qua chạy lại và kêu toang toác tán loạn cả lên.

            "Mia" bố nói bằng cái giọng hãy - suy - nghĩ - một - chút - đi - con. "Bố tưởng là con đã hiểu rằng...".

            "Tất cả những gì con biết là bố đã nói dối con từ trước đến nay. Tại sao con lại phải đến sống với bố cơ chứ?".

            Mình đứng phắt dậy, hất đổ cả cái ghế đang ngồi và chạy ra khỏi khách sạn, suýt nữa làm ông gác cửa ngã lăn quay.

            Hình như bố có đuổi theo mình, nhưng mà khi cần thì mình có thể chạy khá nhanh. Thầy Wheeton luôn muốn mình vào đội tuyển chạy của trường nhưng chuyện đó thật vô bổ, vô duyên, vô cớ, tự dưng sao phải chạy. Lại còn phải đeo trên áo một con số to đùng nữa chứ. Mình không quan tâm.
            Mình đã chạy dọc con phố, qua mấy cỗ xe ngựa lọc cọc ngu ngốc dành cho khách du lịch, rồi qua cả cái đài phun nước to đùng có gắn tượng vàng ở trên, vượt qua làn xe ở FAO Schwartz, và chạy vào trong công viên trung tâm. Lúc đó trời bắt đầu tối và hơi lạnh, nhưng mà mình chẳng sợ. Sẽ chẳng ai muốn tấn công một đứa con gái cao 1m77 đi giày khủng bố, trên vai còn đeo một cái balô to đùng chi chít chì chịt sitcker "Ủng hộ hoà bình thế giới" và "Hãy phanh lại nhường đường cho động vật". Đặc biệt khi cô bé lại là người ăn chay nữa chứ.

            Chạy một hồi thì mình bắt đầu thấy mệt. Mình nghĩ xem là mình nên đi đâu, bởi vì mình không thể về nhà bây giờ được. Rõ ràng mình cũng không thể đến nhà Lilly. Bạn ấy luôn lớn tiếng phản đối bất cứ chính phủ nào mà không phải do người dân bầu lên gián tiếp hoặc trực tiếp. Theo Lilly thì nếu quyền cai trị một đất nước được trao cho một cá nhân đơn lẻ nào đó chỉ vì anh ta được hưởng quyền thừa kế thì mọi công bằng xã hội và những lợi ích của cộng đồng đều bị tước đoạt hoàn toàn. Điều đó lý giải vì sao ngày nay, quyền lực thực sự đã được chuyển từ tay các gia đình hoàng tộc sang hội đồng hiến pháp, khiến cho các hoàng tộc như Nữ hoàng Elizabeth  chỉ còn là biểu tượng thuần tuý của sự đoàn kết dân tộc.
            #6
              SBC 08.12.2009 10:24:58 (permalink)
              0
              Ít nhất đó cũng là những gì Lilly đã nói trong bài phát biểu của giờ Văn minh thế giới mấy hôm trước.

              Mình cũng khá là đồng ý với Lilly, đặc biệt là khi nghĩ về việc nước Mỹ đã phải đấu tranh giành độc lập thoát khỏi ách nô lệ của thực dân Anh - nhưng mà bố mình thì không nghĩ như thế. Bố có chơi mấy môn thể thao của người Anh, như môn pôlô chẳng hạn, nhưng ông không bao giờ nghĩ tới việc bắt ai đó phải đóng thuế một cách phi lý.

              Nhưng mà đảm bảo chuyện người dân Genovia không phải đóng thuế cũng sẽ chẳng làm xê dịch tí gì quan điểm của Lilly đâu.

              Chắc chắn việc đầu tiên bố sẽ làm là gọi cho mẹ, mẹ sẽ rất lo lắng cho mà xem. Mình không muốn khiến mẹ phải lo lắng. Mặc dù đôi lúc mẹ có hơi vô trách nhiệm một chút, với mấy thứ như hoá đơn thanh toán và rau quả tươi. Nhưng mẹ không bao giờ vô trách nhiệm với mình. Bố mẹ mấy đứa bạn lớp mình thỉnh thoảng còn quên cho con tiền đi tàu điện ngầm nữa cơ. Có đứa nói với bố mẹ rằng nó đến nhà bạn này bạn kia, nhưng thực ra là đến quán bar đàn đúm, vậy mà chẳng bao giờ bị phát hiện. Vì bố mẹ tụi nó chẳng buồn gọi điện kiểm tra với các phụ huynh khác.

              Mẹ thì không bao giờ như thế. Bà LUÔN có cách để kiểm tra.

              Thật không ngoan chút nào khi chạy đi như thế và khiến mẹ phải lo lắng. Lúc đó mình chẳng buồn quan tâm đến việc bố nghĩ gì. Sao lúc đó mình thấy ghét bố thế không biết. Nhưng bây giờ mình cần có khoảng không gian yên tĩnh một lúc đã. Cái gì cũng cần có thời gian thích nghi chứ, nhất là khi phát hiện ra việc mình là một công chúa. Nhiều người chắc rú lên sung sướng vì điều này, nhưng mình thì không. Mình rất ít năng khiếu trong mấy chuyện điệu đà con gái, ví dụ như trang điểm, hay là mặc quần tất khi mặc váy. Tất nhiên nếu bắt buộc thì mình cũng có thể làm được, nhưng mình mong là không.

              Không muốn một chút nào.

              Dù sao thì mình cũng đã bước vào công viên trung tâm trước khi kịp xác định là mình đang đi đâu. Mình đang ở trong vườn bách thú.

              Ngay từ khi còn bé mình đã rất thích vườn bách thú trung tâm. Chỗ này tuy nhỏ hơn vườn Bronx, nhưng không khí ở đây rất ấm áp và bọn thú cũng có vẻ thân thiện hơn, nhất là mấy con hải cẩu và gấu bắc cực. Mình rất thích gấu bắc cực. Ở đây có một chú gấu bắc cực rất đặc biệt, cả ngày nó chỉ có biết bơi ngửa! Mình thề là con gấu này đã từng được lên tivi, vì theo mấy ông bác sĩ tâm lý động vật thì nó đang bị chịu quá nhiều áp lực. Cái cảm giác suốt ngày bị dân tình dòm ngó chắc khủng khiếp lắm. Nhưng mà khi mọi người cho nó ít đồ chơi thì nó lại tỏ ra bình thường. Nó sẽ đá vào hàng rào - ở vườn bách thú trung tâm không có chuồng mà chỉ có hàng rào - và nó sẽ theo dõi cách mọi người đang ngắm nghía mình. Thỉnh thoảng mình thấy nó vừa ôm quả bóng vừa theo dõi nhìn mọi người. Sao mình yêu con gấu đó thế không biết.

              Việc đầu tiên sau khi mua vé vào cổng - à quên, một ưu điểm nữa của sở thú này là giá vé rất rẻ - là mình chạy ngay đi xem chú gấu yêu thích của mình. Hôm nay cu cậu có vẻ rất khoẻ mạnh. Ít nhất là khoẻ hơn mình lúc này. Ít ra bố nó không nói gì về việc thừa ế ngai vàng ở nơi nào đó. Mà không biết chú gấu này từ đâu đến nhỉ. Chắc từ Iceland.

              Một lúc sau, mọi người kéo đến xem đông quá nên mình đi vào khu nhà chim cánh cụt. Trong này mùi tuy hơi kinh và nồng nặc, nhưng được cái vui. Có thể qua mấy cảnh cửa sổ để nhìn xuống nước, xem lũ chim cánh cụt bơi qua bơi lại, chơi trượt trên đá. Có mấy đứa nhóc cứ thích ịn mặt mũi lên kính mà ngắm, nhưng khi thấy lũ cánh cụt bơi về phía mình thì lại hét lên, đập cả đầu vào nhau trong khi bỏ chạy tán loạn, làm mình cũng hết hồn theo. Ở đây có một băng ghế cho khách ngồi nghỉ, và mình đang ngồi trên đó viết những dòng nhật ký này đây. Sau một lúc, cũng quen được với cái mùi nồng nồng trong này. Mình nghĩ chúng ta có thể thích nghi với mọi thứ.

              Chúa ơi, không thể tin được là mình lại viết những câu này. Mình sẽ KHÔNG BAO GIỜ quen được với chuyện mình là công chúa Amelia Renaldo! Mình thậm chí còn không biết con người này. Cái tên đó nghe nhe tên một dòng mĩ phẩm ngu xuẩn nào đó, hay như là một nhân vật trong bộ phim của Walt Disney bị mất tích và vừa hồi phục lại trí nhớ. Đại loại thế.

              Mình phải làm gì bây giờ? Mình KHÔNG THỂ chuyển đến Genovia được. Ai sẽ trông nom Louie Mập bây giờ? Mẹ thì không thể rồi. Nhiều lúc chính mẹ còn quên chuyện ăn uống, huống chi là lo cho một CON MÈO.
              Chắc chắn họ sẽ không cho mình nuôi mèo trong cung điện đâu. Nhất là với con mèo như Louie, nặng tới 25 pounds, lại còn ăn bít tất nữa chứ. Nó sẽ là nỗi kinh hoàng của tất cả các quý bà ở đó.
              Chúa ơi, mình phải làm gì bây giờ?

              Nếu mà Lana Weinberger biết chuyện này thì chắc nó hả hê lắm, mình tiêu rồi.

              Tối muộn thứ Năm

              Tất nhiên là mình không thể trốn trong cái nhà chim cánh cụt ấy mãi. Cuối cùng họ cũng tắt hết đèn, và thông báo vườn thú chuẩn bị đóng cửa. Mình cất cuốn nhật ký vào túi, đi ra cùng mọi người rồi lầm lũi bắt xe buýt về nhà. Mình biết chắc sẽ gặp phải RẮC RỐI TO với mẹ.

              Nhưng mình không lường trước được là phải giáp mặt với CẢ HAI bố mẹ. Đây mới chỉ là điểm khởi đầu.

              "Con đã ở đâu vậy?" mẹ hỏi. Bà đang ngồi trong bếp với bố, điện thoại giữa hai người.

              Bố nói gần như gần như cùng lúc với mẹ "Bố mẹ rất lo cho con".

              Mình đã nghĩ sẽ bị cấm túc suốt đời mất, nhưng tất cả những gì bố mẹ quan tâm là xem mình có ổn không. Mình đã trấn an bố mẹ là mình hoàn toàn bình thường và xin lỗi vì đã bỏ đi. Mình nói khi đó chỉ muốn ở một mình.

              Cứ tưởng bố mẹ sẽ lên lớp cho mình một bài, nhưng không hề có một tiếng quát tháo nào. Mẹ chỉ cố bắt mình ăn một ít mỳ, nhưng mình không ăn vì nó có vị bò. Còn bố thì hỏi có muốn ăn cá vược đen không để bố kêu người lái xe tới Nobu mua cho. "Bố ơi con thực sự chỉ muốn đi nằm" - mình nói. Nghe vậy mẹ vội sờ trán xem mình có bị ốm không. Mẹ làm như thế càng làm mình muốn khóc oà lên. Hình như bố nhớ ra vẻ mặt lạnh lùng của mình lúc ở khách sạn cũng giống như thế nên đã bảo mẹ "Helen, cứ để cho con một mình đi".

              Thật ngạc nhiên là mẹ đã để yên cho mình đi. Mình vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước ấm một lúc lâu, rồi chui vào bộ đồ ngủ yêu thích màu đỏ chót và ôm Louie Mập đi ngủ (mình tìm thấy nó chui rúc dưới đống đệm ghế sa lông, nó không thích bố cho lắm).

              Trước đó, mình có nghe thấy bố mẹ nói chuyện ở trong bếo một lúc lâu. Giọng của bố sang sảng như tiếng sấm, làm mình nhớ tới nhân vật thuyền trưởng Picard trong STAR TRE, tập phim Thế hệ mới.

              Bố quả là có khá nhiều điểm giống thuyền trưởng Picard. Cả hai cùng trắng, cùng bị hói, và đều trị vì một đất nước be bé.

              Điểm khác nhau là cuối mỗi tập phim thuyền trưởng Picard đều xử lý mọi việc tốt đẹp, còn mình thì nghi ngờ là điều đó khó có thể mà xảy ra với mình.

              Thứ Sáu ngày 3 tháng 10 - Ở nhà

              Sáng nay lúc mình ngủ dậy, mấy chú chim bồ câu vẫn đậu ở cửa sổ phòng mình đã kéo nhau bay đi hết (Louie Mập thì đang ở bệ cửa sổ, nhìn theo lũ chim). Trời nắng to. Mình dậy kịp lúc, đỡ phải tắt cái chuông báo thức. Mình đi tắm và đã không làm sứt da khi cạo lông chân. Chọn cái áo sơ-mi được là phẳng phiu để dưới đáy tủ, thậm chì còn rẽ ngôi tóc ra làm đôi. Tâm trạng sáng nay của mình rất tốt. Hôm nay là thứ Sáu. Ngoài thứ Bảy và Chủ Nhật thì đây là ngày mình thích nhất trong tuần. Thứ Sáu có nghĩa là ngày xả hơi và chơi bời thoả thích - không phải lo nghĩ vì môn Đại số.

              Khi mình bước vào phòng ăn, ánh nắng chiếu vào làm khuôn mặt mẹ ửng hồng. Mẹ đang mặc bộ kimono đẹp nhất và làm bánh mỳ nướng kiểu Pháp. Mẹ dùng bột trứng chứ không phải quả trứng thật. Mặc dù mình ăn chay thật, nhưng mình vẫn có thể ăn trứng, vì theo mình trong trứng không hề có gà con.

              Mình đang tính cảm ơn mẹ vì đã lo lắng cho mình thì nghe thấy tiếng giấy sột soạt.

              BỐ đang ngồi ở bàn ăn (thực ra thì đó cũng không hẳn là bàn ăn, vì mẹ con mình làm gì có phòng ăn riêng, nhưng mà kệ), đọc Thời báo New York, và mặc vét.

              Một bộ vét. Vào lúc 7 giờ sáng.

              Và rồi mình nhớ ra một chuyện. Không thể tin nổi là mình đã quên nó.

              Mình là một công chúa.

              Giờ thì tất cả mọi dự định tốt đẹp cho ngày hôm nay của mình đã bay hết ra ngoài cửa sổ theo đàn chim rồi.

              Ngay khi nhìn thấy mình, bố thốt lên "A, Mia".

              Lại có chuyện rồi. Bố chỉ nói "A, Mia" khi sắp lên lớp thuyết giảng cho mình một bài dài.

              Bố cẩn thận gập tờ báo lại và đặt xuống bàn. Bố lúc nào cũng gấp báo rất cẩn thận để giữ cho các mép luôn bằng nhau. Mẹ thì chẳng bao giờ, lúc nào cũng để các trang báo bèo nhèo và quăng lả tả mỗi nơi một tờ, từ sa lông tới kệ toa lét. Bố rất ghét điều đó, và có lẽ đó là lý do vì sao họ không bao giờ kết hôn.

              Mẹ đã dọn bàn xong. Đó là những chiếc đĩa K-Mart đẹp nhất của nhà mình có kẻ sọc màu xanh da trời ở chính giữa. Ở bên cạnh mẹ mấy cái cốc nhựa màu xanh lá cây hình xương rồng mua ở Ikea. Ở giữa bàn là một bình hoa giả màu vàng. Mẹ chuẩn bị như vậy là muốn mình vui, nhưng trái lại chúng chỉ khiến mình thấy buồn hơn mà thôi.
              Bởi vì mình cá là họ sẽ không dùng cốc hình xương rồng màu xanh trong bữa ăn sáng ở Genovia.
               
              "Chúng ta phải nói chuyện, Mia ạ", bố luôn có một câu mở bài chán ngất ngây như thế. Nhưng vừa thấy mình bố đã bật cười hỏi: "Tóc con làm sao thế/".

              Mình sờ tay lên đầu hỏi lại "Sao ạ?", tóc mình nhìn khá đẹp khi mình đổi sang kiểu này đó chứ.

              "Tóc con bé chẳng làm sao hết cả, anh Phillipe" mẹ đang muốn đánh trống lảng bài thuyết trình của bố với mình, nếu được. "Lại đây và ngồi xuống ăn đi Mia. Mẹ hâm nóng cả mứt để phết lên bánh mỳ cho con đấy".

              Mình thực sự rất biết ơn mẹ vì hành động này. Nhưng không có chuyện mình sẽ ngồi xuống và bàn bạc về tương lai của mình ở Genovia. Không đời nào. "Con cũng muốn ăn lắm nhưng con phải đi học đây. Con có bài kiểm tra về các nền văn minh thế giới. Con đã hứa sẽ đến sớm để ôn bài với Lilly".

              "Ngồi xuống".

              "Trời ơi, với cái giọng đó bố giống như một thuyền trưởng tàu viễn dương vậy.

              Mình đành phải ngồi xuống. Mẹ để mấy miếng bánh mỳ nướng vào trong đĩa cho mình. Đành phải phết ít mứt lên trên rồi cắn một miếng cho nó có. Cứ như cắn phải bìa vậy.

              "Mia, mẹ biết con không vui vẻ về mấy chuyện vừa xảy ra. Nhưng mọi chuyện không hề xấu như con đang cố tạo ra đâu". Mẹ vẫn đang muốn tránh cho mình bài thuyết giáo của bố.

              Vậy đó, tự dung nói với mình rằng mình là một công chúa và bắt mình phải cảm thấy hạnh phúc về điều đó sao??

              Mẹ nói tiếp "Ý mẹ là hầu hết mọi người sẽ thấy rất hạnh phúc khi biết bố của họ là một hoàng tử".

              Mình chẳng biết đứa nào như thế cả. Thực ra thì cũng không hẳn thế. Lana Weinberger chắc chắn sẽ mừng húm nếu được làm công chúa. Thì hiện giờ não nó vẫn mặc định nó là công chúa rồi mà.

              "Hãy nghĩ về những thứ tốt đẹp mà con sẽ có nếu đến sống ở Genovia". Mắt mẹ sáng loé lên như vừa được bật công tắc, nhưng mà giọng nghe cứ khác khác, không giống mẹ chút nào. Nghe cứ giống mấy bà mẹ trên tivi vậy. "Ví dụ như là một chiếc xe ôtô chẳng hạn! Nếu sống ở đây thì khó mà mua được ôtô vì sẽ rất bất tiện. Nhưng mà ở Genovia, khi nào con đủ 16 tuổi, thì bố sẽ mua cho con một chiếc".

              Mình hục hặc rằng Châu Âu đã đủ ô nhiễm vì xe cộ rồi không cần thêm cái ôtô của mình. Chất thải dầu diesel là một trong những nhân tố gây hại nhất đến tầng ozone.

              "Nhưng mà con luôn muốn có một con ngựa phải không? Ở Genovia, con có thể có một con. Một con ngựa lông xám có đốm chấm trên lưng rất xinh...".

              Sao mình thấy đau lòng đến vậy.

              Nước mắt mình đột nhiên trào ra. "Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Mẹ muốn con đến sống với bố thật sao? Mẹ không muốn ở cùng con à? Có phải mẹ muốn con đến sống với bố để mẹ và thấy Gianini có thể...có thể...".

              Mình không thể nói thêm từ nào nữa, và bắt đầu khóc thút thít. Mẹ cũng khóc và đứng bật dậy khỏi ghế đi về phía góc bàn ôm choàng lấy mình nói, "Con yêu, sao con có thể nghĩ thế cơ chứ?". Giờ nghe mới giống mẹ chứ. "Mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho con thôi".

              "Bố cũng vậy", bố nói, trông bố có vẻ bực mình. Bố ngồi khoanh tay trước ngực và tựa lưng vào ghế, nhìn hai mẹ con với vẻ mặt nhăn nhúm và khó chịu.

              "Điều tốt nhất cho con là ở đây và học xong trung học" - mình nói - "sau đó con sẽ tham gia Tổ chức Hoà bình xanh, và đi cứu bọn cá voi".

              Nghe thấy vậy bố có vẻ càng bực mình hơn. "Con sẽ không được tham gia cái tổ chức Hoà bình xanh đó".

              "Con còn..." lúc đó mình nói không ra tiếng nữa bởi vì đang khóc nức nở, "con còn phải đi Iceland để cứu bọn hải cẩu biển con nữa".

              "Con sẽ không được đến đó", giờ bố không còn khó chịu nữa mà là đang nổi điên lên: "Con sẽ phải đi học Đại học, trường Vassar hoặc là Sarah Lawrence gì đó...".

              Câu nói đó của bố càng làm mình khóc to hơn.

              Đúng lúc đó mẹ đã giơ tay ra hiện với bố "Anh Philippe, đừng thế. Chúng ta sẽ chằng giải quyết được gì đâu. Mia phải tới trường. Muộn rồi".

              Mình bắt đầu nhìn quanh để tìm balô và áo khoác, rồi cố nói với "Con còn phải đi đăng ký lại thẻ Metro nữa".

              Bố càu nhàu gì đó bằng tiếng Pháp, nghe như Pfuit rồi nói "Chú Lars sẽ đưa con đến trường".

              Mình đã nói là không cần, vì ngày nào cũng hẹn Lilly ở Astor để cùng đi tàu điện lúc 6 giờ, nhưng bố chốt hạ một câu "Chú Lars sẽ đưa cả bạn con đi cùng".

              Mình quay sang nhìn mẹ. Mẹ quay sang nhìn bố. Lars là tên chú lái xe của bố. Bố đi đâu cũng có chú ấy đi cùng. Kể từ khi biết bố - tức là từ khi mình sinh ra tới giờ - lúc nào cũng thấy bố có lái xe riêng, thường là một ông beo béo từng làm việc cho tổng thống Israel, hay ai đó từa tựa như thế.

              Bây giờ nghĩ lại mới biết hoá ra họ chẳng phải là lái xe mà là vệ sĩ.

              Chứ sao nữa.
               
               
              #7
                SBC 08.12.2009 10:32:00 (permalink)
                0
                Bị vệ sĩ của bố tháp tùng tới trường là điều không bao giờ mình mong muốn. Làm sao mình có thể giải thích điều này cho Lilly được? "Ồ, đừng để ý đến ông ta Lilly ạ, đó là quản gia của bố tớ í mà". Đúng rồi, cứ nói thế đi. Đứa duy nhất của trường trung học Albert Einstein có tài xế riêng là một đứa con gái người Ả Rập Xê Út tên là Tina Hakim. Bố nó sở hữu một công ty dầu hoả lớn. Mọi người luôn cười nhạo Tina vì lúc nào bố mẹ nó cũng lo là nó sẽ bị ai đó buộc lại, cho vào túi rồi đem đi một nơi thật xa (bị bắt cóc đấy!) trên đường từ nhà tới trường. Nó còn có một vệ sĩ riêng, lúc nào cũng lừng lững đi theo nó từ lớp học này sang lớp học khác và liên lạc qua bộ đàm với viên tài xế. Thật hơi thái quá.

                Bố vẫn nhất quyết không chịu thay đổi ý kiến về việc xe cộ. Cứ như thể bây giờ mình đã chính thức là một công chúa và cần phải được bảo vệ vậy. Ngày hôm qua mình còn là Mia Thermopolis, thoải mái tự do đi học bằng tàu điện ngầm. Ngày hôm nay, mình đã là công chúa Amelia và không được phép bước chân lên đó.

                Mình mặc kệ, không hơi đâu cãi nhau với bố về cái chuyện cỏn con này. Còn ối chuyện tồi tệ hơn cần phải lo.

                Mình sẽ sống ở đâu trong thời gian sắp tới.

                Bố còn kêu chú Lars lên gác xép đưa mình xuống nữa chứ, thật xấu hổ! Rồi mình nghe thấy bố hỏi mẹ, "Helen, Mia vừa nói đến tay Gianini nào thế?".

                Úi, lỡ miệng rồi.
                *
                *
                *
                *
                ab=a+b
                Tìm b
                ab-b=a
                b(a-1)=a
                b= a/(a-1)

                Lại một ngày thứ Sáu với môn Đại số.

                Vừa thấy mặt mình, Lilly đoán ngay ra là có chuyện.

                Cậu ấy không hề nghi ngờ gì câu chuyện mình kể về chú Lars: "Này, bố mình đang ở trong thành phố đấy, đây là lái xe riêng của bố...".

                Nhưng mình không thể kể cho cậu ấy nghe về chuyện công chúa. Mình có thể hình dung ra sự phẫn nộ của Lilly qua cái cách cậu ấy cứ nhảy chồm chồm lên khi nói về mấy ông vua người Cơ Đốc giáo tự coi mình là người được Chúa trời lựa chọn để thực hiện các ý nguyện của Người. Vì thế họ chẳng có nghĩa vụ gì với nhân dân của mình mà chỉ phục tùng duy nhất một người - đó là đức Chúa. Nói thế chứ bố mình hầu như chẳng bao giờ đặt chân đến nhà thờ, trừ khi bà nội bắt phải đi.

                Tuy có tin vào câu chuyện về chú Lars, nhưng Lilly vẫn chau mày hoài nghe về chuyện mình khóc. Trong giờ học cậu ấy cứ hỏi choanh choách, "Sao mắt cậu đỏ thế? Cậu khóc à? Chuyện gì thế? Cậu lại bị điểm F môn gì à?"

                Mình chỉ nhún vai, và giả vờ nhìn ngắm mấy ngôi nhà cũ nát của khu phố Đông: "Chả có chuyện gì đâu. Mình đang trong "ngày ấy" thôi".

                "Không phải. Cậu vừa "bị" tuần trước rồi cơ mà. Mình nhớ sau giờ thể dục cậu đã hỏi xin mình ít khăn ướt và sau đó còn ăn hết hai gói Yodel lúc trưa". Nhiều lúc mình ước Lilly đừng có nhớ dai đến thế. Cậu ấy vẫn không chịu buông tha cho mình: "Cậu nói đi. Hay Louie lại nuốt thêm cái tất nào nữa à?".

                Trời ạ, nói mấy cái chuyện "nguyệt san" ngay trước mặt vệ sĩ của bố thật chẳng hay ho chút nào. Mặc dù chú Lars vẫn đang tập trung lái xe, nhưng không biết liệu chú ý có nghe thấy câu chuyện của bọn mình không nữa. Ngượng chết đi được.

                "Chả có gì cả" - mình thì thầm. "Vẫn là chuyện của bố mình thôi, cậu biết rồi đấy...".

                "Ồ" - cái giọng cậu ấy lúc nói chuyện bình thường sao to thế nhỉ - "Ý cậu là cái chuyện vô sinh đó hả? Bố cậu vẫn rầu rĩ về chuyện đó à? Có cần phải nghiêm trọng hoá vấn đề lên đến thế không?".

                Lilly bắt đầu thao thao bất tuyệt về cái thuyết gọi là cây Tâm lý nhận thức về bản thân. Theo đó thì bố vẫn chỉ đang ì ạch ở phạm vi mấy nhánh câu phía dưới gốc mà thôi. Ông sẽ không bao giờ "trèo" lên được tới ngọn cây, chừng nào còn chưa chịu chấp nhận con người thực của mình, và hết ám ảnh về sự bất lực của mình trong việc sinh con nối dõi.

                Mình nghĩ đó cũng chính là vấn đề của mình. Có khi mình còn nằm tít ở dưới gốc cây ý chứ.

                Mình đang trong giờ Đại số. Nghĩ ra thì mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ cho lắm. Mình đã suy nghĩ suốt buổi học và cuối cùng nhận ra một điều:

                Không ai có thể biển mình thành công chúa được.

                Không thể nào. Đây là nước Mỹ tự do cơ mà. Bạn có thể trở thành bất kỳ ai mà bạn muốn. Chí ít thì đó cũng là những gì cô Holland luôn nói với lớp mình hồi năm ngoái khi học về lịch sử nước Mỹ. Vì thế nếu mình có thể tự do lựa chọn thì mình sẽ không chọn làm công chúa. Không ai có thể ép uổng mình trở thành công chúa được, kể cả bố, một khi mình đã không muốn.

                Đúng không nhỉ?

                Vì thế, khi mình về nhà tối nay, mình sẽ nói lời cảm ơn bố và từ chối ngôi vị đó. Mình chỉ muốn là một Mia như trước thôi.

                Oái, thầy Gianini vừa gọi mình xong, có biết thầy nói gì đâu mà trả lời. Mình còn đang mải viết mấy dòng nhật ký này, đâu có nghe giảng gì đâu. Mặt mình đỏ ửng và chín bừng. Lana thì lập tức bật giọng cười hô hố lên để nhạo báng mình rồi. Đúng là đồ con bò!
                Nhưng mà sao thầy ấy lúc nào cũng chỉ chực gọi tên mình thế nhỉ? Thầy ấy nên hiểu rằng mình không quan tâm tí gì về mấy phương trình bậc hai đó cả. Chắc chắn thầy ấy gọi mình lên là vì mẹ thôi, để tỏ ra là không hề phân biệt đối xử với mình so với các bạn khác trong lớp.

                Rõ ràng mình khác với mọi người trong lớp này mà.

                Mà học đại số để làm gì cơ chứ? Trong tổ chức Hoà bình xanh người ta đâu có cần dùng tới môn Đại số.

                Nhất là khi đã là công chúa thì càng không cần dùng đến môn Đại số. Dù có chuyện gì xảy ra thì mình cũng sẽ chẳng bị làm sao!

                Tuyệt!
                *
                *
                *
                Giải phương trình x = a + aby
                x -a + aby
                (x-a)/ab + aby/ab
                y + (x-a)/ab

                Tối muộn ngày thứ Sáu, trong phòng ngủ của Lilly Moscovitz

                Hôm nay mình đã trốn buổi học thêm sau giờ học với thầy Gianini. Đúng ra mình không nên như thế. Chính Lilly cũng khuyên mình không nên thế. Mình biết thầy tổ chức ra mấy lớp học thêm đó là để giúp những đứa thi trượt như mình một cách tự nguyện mà không kì kèo một đồng lương ngoài giờ nào. Nhưng công việc của mình sau này không cần dùng đến Đại số thì mình học làm gì cơ chứ?

                Mình đã hỏi Lilly có thể ngủ ở nhà cậu ấy tối nay không, và cậu ấy bảo chỉ đồng ý nếu mình chịu hứa không cư xử thiếu suy nghĩ như vậy nữa.

                Tất nhiên là mình đã hứa, nhưng mình chẳng hề thấy có vấn đề gì trong cách xử sự của mình cả.

                Lúc gọi điện về nhà xin mẹ cho ngủ lại ở nhà Moscovitz thì mẹ chỉ nói "Ừm, thực ra Mia ạ, bố con thực sự hy vọng con sẽ về nhà tối nay để chúng ta có thể nói chuyện với nhau".

                Ối giời, hay thật!

                Mình nói lại với mẹ là mặc dù mình cũng rất muốn có thêm một buổi nói chuyện với bố mẹ, nhưng giờ mình đang lo lắng cho Lilly, vì cái gã chuyên theo dõi cậu ấy mới được thả từ Bellevue. Kể từ khi Lilly bắt đầu chương trình cáp truyền hình, một gã tên là Norman cứ liên tục gọi cho cậu ấy và đề nghị Lilly phải cởi giày ra. Theo tiến sỹ Moscovitz thì Norman là một kẻ theo đạo thờ vật. Vật anh ta thờ là bàn chân, mà đặc biệt là chân của Lilly. Anh ta gửi nhiều thứ liên quan đến chương trình, đĩa CD, thú nhồi bông...và nhắn nhủ rằng sẽ còn gửi tặng nhiều thứ nữa, chỉ cần Lilly chịu bỏ giày ra. Thực ra Lilly cũng có bỏ giày ra, nhưng lại phủ một tấm chăn lên chân, rồi đá qua đá lại bên dưới cái mền đó và nói "Nhìn đây, Norman, đồ dị hợm! Tao đã bỏ giầy ra rồi đấy! Cảm ơn về mấy cái đĩa CD nhé, đồ điên!".

                Gã Norman này giận đến mức lật tung cả thị trấn để tìm Lilly. Mọi người đều biết Lilly sống trong thị trấn này, vì bọn mình đã từng quay một đoạn băng khá nổi tiếng ở đây. Nội  dung là Lilly mượn một khẩu súng đắt tiền của hãng Grand Union và ngồi ở góc phố Blecker và La Guardia. Sau đó cậu ấy thông báo với các khách du lịch đến từ Châu Âu đang dạo quanh NoHo rằng nếu họ chịu dán miếng sticker của hãng Grand Union lên trán thì sẽ có thể uống sữa Deanvà Deluca miễn phí. Một số lượng lớn khách du lịch đã tin vào lời của Lilly.

                Cách đây vài tuần, Norman - kẻ theo đạo thờ bàn chân - đã phát hiện ra bọn mình trong công viên, và hùng hục chạy đuổi theo hai đứa mình. Trên tay hắn còn vẫy vẫy tờ hai mươi đôla để dụ bọn mình cởi giày ra nữa chứ. Khung cảnh lúc đó buồn cười không chịu nổi, chẳng thấy sợ chút nào. Hai đứa bọn mình đã chạy thẳng tới sở chỉ huy trên đường Washington Square và phố Thompson , nơi cảnh sát đang giăng bẫy tóm những kẻ buôn thuốc phiện. Bọn mình nói với cảnh sát rằng gã kì dị này định tấn công bọn mình. Cảnh tượng lúc đó thật vô giá: gần 20 cảnh sát chìm (có mấy người mà mình cứ tưởng là vô gia cư hay ngủ gật ngoài công viên) nhảy bổ tới chỗ Norman và lôi xềnh xệch hắn đi tới bệnh viện tâm thần.

                Lúc nào đi với Lilly cũng có những chuyện bất ngờ và thú vị xảy ra.

                Sau khi cho Lilly biết là gã Norman đã ra khỏi Bellevue, bố mẹ cậu ấy còn dặn là nếu có gặp lại hắn cũng đừng có trêu chọc hắn nữa, bởi vì Norman chỉ là một kẻ tội nghiệp luôn bị ám ảnh và có triệu chứng tâm thần.

                Lilly dành trọn chương trình hôm sau cho đôi bàn chân của mình. Cậu ấy sẽ trình diễn tất cả những đôi giày mà cậu ấy có, nhưng không hề để lộ ra đôi bàn chân trần của mình. Cậu ấy nghĩ điều đó sẽ đẩy Norman đến hẳn đường cùng và anh ta sẽ làm một việc gì đó điên khùng tột độ, như kiểu lấy một khẩu súng và bắn vào bọn mình.

                Tuy thế nhưng mình chả sợ. Norman trông giống dân mọt sách, đầu to kính cận. Chắc chắn anh ta chẳng bao giờ đánh ai. Vì thế cho dù có mua được súng thì cũng chỉ là súng phun nước và để tưới cây thôi.
                Nhưng mẹ thì không hiểu điều đó. Mẹ quay lại với điệp khúc "Mia, mẹ đánh giá cao cách con quan tâm đến bạn, nhưng mẹ nghĩ là con còn nhiều nghĩa vụ quan trọng hơn ở nhà cần phải thực hiện".

                "Nghĩa vụ gì ạ?" - mình ngơ ngác hỏi. Hay là mẹ đang nói về việc đổ rác nhỉ? Mình đã đổ cách đây 2 hôm rồi mà.

                "Nghĩa vụ đối với bố và mẹ".

                Đến đó thì mình hoàn toàn không hiểu gì nữa. Nghĩa vụ gì chứ? Mẹ nói về đề tài nghĩa vụ cơ đấy? Lần cuối cùng mẹ giặt và phơi quần áo là bao giờ? Lần cuối cùng mẹ nhớ mua giẻ lau nhà, giấy vệ sinh và sữa là bao giờ?

                Và đã bao giờ trong suốt 14 năm qua, mẹ nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ nói cho mình biết mình có thể phải làm công chúa của Genovia chưa?

                Giờ mẹ lại thuyết giáo cho mình về nghĩa vụ và trách nhiệm cơ đấy.

                HA!!!

                Mình xém chút nữa là dập máy điện thoại, nhưng thấy Lilly với ánh mắt dò xét đang đứng lù lù gần đó nên lại thôi. Mình đã từng hứa sẽ không xử sự thiếu suy nghĩ nữa mà. Việc dập máy điện thoại khi đang nói với mẹ thể nào cũng bị liệt vào danh sách đó. Mình đã trả lời rất bình tĩnh "Mẹ đừng lo. Con sẽ không quên ghé qua Genovese trên đường về nhà ngày mai đâu, và con cũng sẽ mua một túi hút bụi mới luôn".

                Rồi mình gác máy.
                *
                *
                *
                *
                Bài tập về nhà:

                Đại số: Bài 1 - 12 trang 119

                Tiếng Anh: viết thư đề nghị

                Văn minh thế giới: câu hỏi cuối chương 4

                Hình học và lượng giác: Không có bài tập

                Tiếng Pháp: dùng avoir trong câu phủ định, đọc bài một đến bài ba, pas de plus.

                Sinh học: Không có bài tập

                Thứ Bảy, ngày 4 tháng 10 - sáng sớm tại nhà Lilly

                Tại sao lúc nào mình cũng thấy vui vẻ khi ngủ ở nhà Lilly nhỉ? Không phải vì nhà cậu ấy có những thứ mà nhà mình không có. Thực ra, mẹ và mình có nhiều thứ hay hơn: trong khi nhà Moscovitz chỉ có một vài kênh phim thì nhà mình, do lần trước nhằm đúng đợt khuyến mãi của cáp Time Warner nên có tất cả các kênh, Cinemax và HBO và cả Showtime với giá rẻ rề, chỉ có $1,99 mỗi tháng.

                Thêm vào đó, từ nhà mình có thể theo dõi rất nhiều người xung quanh. Ví dụ như chị Ronnie, từng là anh Ronald, nhưng bây giờ gọi là chị Ronette, thường tổ chức nhiều bữa tiệc hoành tráng, và cả đôi tình nhân gầy quắt người Đức suốt ngày mặc đồ đen, kể cả mùa hè cũng không bao giờ kéo rèm ra. Ở đại lộ Năm, nơi nhà Moscovitz sống, chả có ai hay ho để mà nhìn cả: chỉ có mấy ông bác sĩ tâm thần học và con cái của họ. Và biết không, bạn chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì hay ho qua cửa sổ nhà họ cả.

                Nhưng lần nào mình ngủ qua đêm ở đây, dù tất cả những gì mình và Lilly làm là ngồi nói chuyện trong nhà bếp, gặm nhấm đống bánh hạnh nhân còn thừa từ Rosh Hashana thì mình vẫn rất vui. Có thể là vì Maya, người giúp việc người Dominica của nhà Moscovitz không bao giờ quên mua nước cam ép. Cô ấy cũng luôn nhớ rằng mình ghét những món mềm nhuyễn. Thỉnh thoảng, nếu cô ấy biết mình sẽ ở lại, thì sẽ mua món rau trộn nước sốt cà chua phomát ở cửa hàng Balducci, thay vì là thịt, đặc biệt dành cho mình như tối hôm qua vậy.

                Cũng có thể vì mình không bao giờ nhìn thấy bất kỳ hộp gì mốc trong tủ lạnh của nhà Moscovitz: Maya quẳng tất cả những thứ gì quá hạn vào sọt rác (dù chỉ một ngày thôi). ể cả kem chua vẫn còn khoá bảo vệ quanh nắp. Kể cả những can văcxin.

                Bác Moscovitz thì không bao giờ quên trả hoá đơn tiền điện: công ty Con Ed chưa từng một lần cúp điện của nhà họ lúc đang chiếu phim StarTrek. Và mẹ của Lilly thì luôn nói về những thứ rất bình thường, như bác ấy mua quần tất của Calvin Klein ở Bergdorrt nhiều đến mức nào.

                Không phải là mình không yêu mẹ. Mình rất yêu mẹ là đằng hác. Mình chỉ ước rằng bà có thể giống một người mẹ nhiều hơn là giống một người nghệ sĩ.

                Và mình ước bố mình có thể giống bố Lilly hơn một ít. Lúc nào cũng muốn làm món trứng ốpla cho mình ăn, vì bác ý nghĩ mình gầy quá, và bác ấy hay mặc cái quần từ hồi sinh viên, đi lại loanh quoanh khi không phải tới cơ quan.

                Bác Moscovitz sẽ không bao giờ mặc complê vào múc 7 giờ sáng cả.

                Không phải là mình không yêu bố. Mình đoán là mình có. Mình chỉ không hiểu tại sao lại để chuyện này xảy ra. Bố thường chuẩn bị rất kĩ. Tại sao bố có thể để bản thân ông ấy trở thành một hoàng tử cơ chứ?

                Điều tuyệt nhất, mình đoán thế, khi ở nhà Lilly là vì khi ở đó, mình không bao giờ phải bận tâm về những chuyện như thi trượt môn Đại số, hoặc làm thế nào mà mình lại trở thành môn Đại số, hoặc làm thế nào mà mình lại trở thành người thừa kế ngai vàng của một vương quốc nhỏ ở Châu Âu. Ở đây mình có thể thư giãn, và thưởng thức bánh nho tự làm Pop 'N Fresh, rồi ngồi thích thú xem Pavlov, chú chí của anh Michael cứ cố dồn Maya trở lại bếp mỗi lần cô ấy định mon men ra ngoài.
                #8
                  SBC 08.12.2009 10:40:26 (permalink)
                  0
                  Tối hôm qua thực sự rất vui. Hai bác Moscovitz phải tới một buổi biểu diễn gây quỹ ở toà nhà Puc dành cho con cái của những người sống sót sau nạn tàn sát người Do Thái vào thời Hitler. Vì thế, mình và Lilly làm một hũ to bắp rang bơ rồi leo vắt vẻo lê cái gường vòm khổng lồ của bố mẹ Lilly, và xem một loạt phim James Bond . Từ đó, bọn mình có thể hoàn toàn khẳng định Pierce Brosnan là diễn viên đóng James Bond gầy nhất, Sean Conery tóc rậm nhất, và Roger Moore có làn da rám nắng nhất. Không ai trong số những ông James Bond đó phanh áo đủ nhiều để bọn mình có thể xem ai là người có bộ ngực nở nang nhất, nhưng mình nghĩ chắc hẳn là Timothy Dalton .

                  Mình nghĩ là mình thích người có lông ngực.

                  Thật là mỉa mai khi mình đang chuẩn bị quyết định việc ấy thì anh trai của Lilly bước vào. Anh ấy có mặc áo, tất nhiên. Anh ấy trông có vẻ hơi khó chịu. Anh ấy nói bố mình đang chờ ở đầu dây điện thoại. Bố rất bực vì phải mấy giờ đồng hồ liền mới gọi được cho mình, chỉ vì anh Michael vào mạng trả lời thư hâm mộ dành cho báo điện tử của anh ấy có tên là Crackhead nên điện thoại cứ bận suốt.

                  Chắc hẳn là lúc đấy trông mặt mình xanh tái như đít nhái, nên sau một phút, sanh Michảl nói "Được rồi, đừng lo về chuyện đó, Thermopolis. Anh sẽ nói với bố em là em và Lilly đi ngủ rồi". Đó là một lời nói dối chắc chắn mẹ mình sẽ không bao giờ tin, nhưng có thể lại có tác dụng với bố. Và sau đó, Michael quay lại thông báo bố đã xin lỗi vì gọi điện muộn thế (lúc đó mới chỉ có 11 giờ) và rằng bố sẽ nói chuyện với mình sáng hôm sau.

                  Tuyệt. Mình không thể chờ lâu hơn nữa.

                  Mình đoán là trông mình lúc đó cũng hoang mang tột độ, vì anh Michael gọi con chó của anh ấy, và cho phép nó vào ngủ với bọn mình (mặc dù trong nhà Moscovitz thú nuôi không được phép vào phòng). Pavlov trèo vào lòng và bắt đầu liếm mặt mình, nó chỉ làm vậy với những người nó tin tưởng thôi đấy! Rồi Michael ngồi xuống xem phim với bọn mình. Lilly hỏi diễn viên nào trong phim Bond mà anh ấy thích nhất, những cô tóc vàng hay cần James Band đến giải cứu hay là những cô da ngăm đen lúc nào cũng thích chĩa súng vào James Bond? Michael láu lỉnh trả lời rằng anh ấy không thể chống lại được sức hút của những cô gái có vũ khí điều đó là bọn mình nhớ tới những chương trình TV mà anh ấy thích nhất, Xena, Warrior Princess và Buffy the Vampire Slayer .

                  Không phải là thích thú gì mà chỉ vì tò mò thôi, mình hỏi Michael nếy như có ngày thế giới bỗng nhiên nổ BỌP! cái như một quả bóng căng cứng bị châm kim và anh ấy có trách nhiệm khôi phục lại thế giới với một người bạn đời thì anh ấy sẽ chọn ai, Xena hay Buffy?

                  Sau khi chê bai mình là tưng tửng khi nghĩ ra được những câu hỏi kiểu như thế, anh Michael đã chọn Buffy. Khi Lilly hỏi mình sẽ chọn ai giữa Harrison Ford và Geogre Clooney , thì mình chọn Harrison Ford dù ông ấy hơi già, nhưng là Harrison Ford trong phim Indiana Jones chứ không phải trong phim Star Wars. Còn Lilly thì chọn Harrison Ford trong vai Jack Ryan trong những bộ phim của Tom Clancy. Kế đến Michael hỏi "Bọn em chọn ai giữa Harrison Ford và Leonardo DiCaprio?". Thế là cả hai bọn mình cùng chọn Harrison Ford thì Leonardo quá lỗi thời rồi. Michael lại hỏi tiếp bọn mình chọn ai giữa Harrison Ford và Josh Richter. Lilly vẫn chọn Harrison Ford vì ông ấy từng là thợ mộc, nên nếu có ngày tận thế thì ông ấy vẫn có thể cây một ngôi nhà cho hai người. Còn mình thì chọn Josh Richter vì Josh sẽ sống lâu hơn, trong khi Harrison đã gần 60 rồi và Josh còn có thể giúp mình chăm sóc bọn trẻ nữa.

                  Sau đó Michael bắt đầu nói những thứ rất không công bằng về Josh Richter, ví dụ như nếu ở trên chiến trường thì Josh sẽ lộ rõ sự hèn nhát. Nhưng Lilly nói đôi khi lo sợ không hẳn là tiêu chí chính xác để đánh giá khả năng phát triển của một con người và mình hoàn toàn đồng ý với cậu ấy. Rồi Michael nói bọn mình là hai đứa ngu ngốc viển vông, nếu nghĩ rằng Josh Richter sẽ chịu dành ra một ngày chơi với những đứa như bọn mình. Theo anh ý thì Josh chỉ thích những cô nàng như Lana Weinberger để gần gũi mà thôi. Lilly nói cậu ấy sẵn sàng gần gũi với Josh Richter chỉ khi Josh đáp ứng đủ những điều kiện sau: phải tắm trong bồn chống khuẩn, và sử dụng ba cái bao cao su đã được tẩm dung dịch diệt tinh trùng để đề phòng một cái bị thủng và một cái tuột ra ngoài.
                   
                  Lúc anh Michael hỏi liệu mình có chịu quan hệ với Josh Richter  không, mình đã phải nghỉ mất một phút. Mất đi sự trong trắng là cả một vấn đề lớn và bạn phải làm điệu đó với đúng người, nếu không bạn sẽ hối hận suốt quãng đời còn lại. Giống như mấy bà trong "Hội đội thân ngoài 40" ở phòng khám nhà Moscovitz thường gặp nhau mỗi thứ ba hàng tuần. Sau một hồi đắn đo, mình quyết định sẽ quan hệ với Josh Richter chỉ với điều kiện:

                  1. Bọn mình hẹn hò với nhau được ít nhất một năm.

                  2. Anh ấy thề sẽ yêu mình đến lúc chết.

                  3. Anh ấy đưa mình đi xem Người đẹp và ác thú tại Broadway mà không một lời chê bai bộ phim ấy.

                  Michael nói hai điều kiện đầu tiên nghe cũng ổn, nhưng với điều kiện thứ ba thì chắn chắc mình sẽ là thành gái già luôn. Michael nói chưa thấy ai bình thường mà có thể ngồi xem trọn vở Người đẹp và ác thú ở Broadway. Nhưng anh ấy đã nhầm, bởi vì bố vẫn bình thường đó thôi và ông luôn xem từ đầu đến cuối vở kịch đó thôi.

                  Tiếp đó, Lilly hỏi Michael, nếu anh ấy phải làm việc đó thì anh ấy sẽ chọn ai, mình hay là Lana Weinberger, và anh ấy nói "Chắc chắn là Mia rồi" nhưng mình chắc rằng anh ấy nói thế chỉ vì mình đang ở đó và không muốn làm mình buồn thôi.

                  Giá mà Lilly không hỏi câu đó thì tốt.

                  Nhưng cậu ấy cứ tiếp tục hỏi những câu đại loại như thế, kiểu Michael sẽ chọn ai, mình hay Madona, mình hay Buffy (anh ấy chọn mình chứ không phải Madonna, nhưng với Buffy thì ngược lại, vùi dập mình không thương tiếc).

                  Cuối cùng Lilly hỏi mình sẽ chọn ai giữa Michael và Josh Richter. Mình đang giả vờ đăm chiêu suy nghĩ câu trả lời một cách nghiêm túc, thì may mắn thay, đúng lúc hai bác Moscovitz về và mắng tụi mình vì tội cho con Pavlov vào phòng và ăn bắp rang bơ trên gường.

                  Sau khi mình và Lilly đã dọn sạch tất cả bắp rang bơ và quay về phòng Lilly, cậu ấy hỏi lại mình sẽ chọn ai, Josh Richter hay là anh trai cậu ấy. Và mình đành phải nói là Josh Richter, vì anh ấy là chàng trai "kool" nhất trường mình, cũng có thể là tuyệt nhất trên thế giới luôn ấy! Mình mê mẩn anh ấy, không chỉ vì mái tóc vàng quyến rũ, mà còn vì mình tin rằng đằng sau vẻ mặt bất cần đời đó là một tâm hồn nhạy cảm bao dung, biết quan tâm đến người khác. Mình có thể nhận ra điều đó sau lần anh ấy nói "Chào" với mình hôm đó ở cửa hàng Bigelow.

                  Nhưng mình không thể không nghĩ đến nếu thực sự có ngày tận thế, thì có khi sẽ tốt hơn nếu mình chọn Michael, dù anh ấy không hấp dẫn lắm nhưng ít nhất anh ấy có thể làm mình cười. Mình nghĩ vào ngày Trái Đất nổ tung thì sự hài hước là rất quan trọng.

                  Hơn nữa, tất nhiên, Michael trông rất tuyệt khi cởi trần.

                  Và nếu có ngày tận thế thì Lilly sẽ đi đời, vì thế cậu ấy sẽ không bao giờ biết được mình và anh trai cô ấy sinh con đẻ cái thế nào.

                  Mình không bao giờ muốn Lilly biết mình nghĩ như thế về anh trai cậu ấy. Nếu biết chắc hẳn cậu ấy sẽ nghĩ mình rất kỳ quặc.

                  Có khi lại kỳ quặc hơn cả việc mình trở thành công chúa của Genovia.

                  Chiều thứ Bảy
                  Trên suốt quãng đường từ nhà Lilly về, mình cứ lo nghĩ về những gì bố mẹ sẽ nói khi mình về đến nhà. Mình chưa từng cãi lời bố mẹ bao giờ trước đó cả. Chưa một lần nào.

                  Khoan, có một lần. Lần đó Lilly, Shameeka, Ling Su và mình đi xem phim của Christian Slater , nhưng cuối cùng lại xem một bộ phim kinh dị. Mình quên mất không gọi điện về nhà. 2 giờ 30 sáng phim mới hết, lúc đó bọn mình đang ở quảng trường Thời Đại và không có đủ tiền bắt taxi.

                  Nhưng đó là lần duy nhất. Mình đã rút ra được bài học từ lần đó mà không cần mẹ phải phạt hay làm gì cả. Mà mẹ cũng chẳng bao giờ phạt mình bằng cách cấm túc đâu. Vì nếu mình có bị phạt, thì ai sẽ là người đi ra máy rút tiền rồi lấy tiền mua thức ăn?

                  Nhưng bố mình thì khác. Ông luôn gò vào các quy tắc. Mẹ nói đó là vì bà nội từng trừng trị bố khi còn nhỏ bằng cách nhốt ông vào trong một căn phòng rất đáng sợ trong tầng hầm.

                  Giờ khi mình nghĩ về điều đó, ngôi nhà mà bố mình sống hồi nhỏ chắc hẳn là một lâu đài, và cái căn phòng đáng sợ kia chắc hẳn là nhà ngục.

                  Trời ạ, thảo nào mà bố răm rắp làm theo từng lời bà nội nói.

                  Dù sao đi nữa, khi bố nổi cáu với mình tức là ông thực sự rất giận. Như lần mình không chịu đi đến nhà thờ với bà nội vì mình không muốn cầu nguyện một vị chúa mà lại để bao nhiêu khu rừng bị tàn phá chỉ để bò có nơi gặm cỏ mà về sau sẽ trở thành Quarter Pounders cho những kẻ ngu dốt sùng bái biểu tượng của tất cả những thứ xấu xa, Ronald McDonald  . Bố nói nếu mình không đi đến nhà thờ thì không những bố sẽ quật vào mông mình, mà còn không cho mình đọc báo điện tử Crackhead của anh Michael. Ông cấm mình lên mạng suốt mùa hè còn lại và đập tan cái modem của mình bằng cái chai Chateauneuf du Pape .
                  #9
                    SBC 08.12.2009 10:50:56 (permalink)
                    0
                    Đó là hình phạt cho kẻ chống đối!

                    Vì thế mình rất lo không biết bố sẽ làm gì khi mình từ nhà Lilly về. Mình đã cố ở lại nhà Moscovitz muộn hết mức có thể: từ việc cho đĩa ăn sáng vào máy rửa bát hộ Maya (vì cô ấy bận viết thư cho đại biểu Quốc hội, xin ông ta hãy làm việc gì đó giúp con trai Samuel của chị đã bị bỏ tù nhầm mười năm trước vì tội ủng hộ một cuộc cách mạng ở nước cô ấy), lại đến việc dắt Pavlov đi dạo vì anh Michael phải đi đến Columbia nghe thuyết trình về vật lý học thiên thể. Mình còn tháo vòi nước ở chỗ nước ngầm của nhà Moscovitz, và ì ạch dọn đồ trong tủ...

                    Sau đó Lilly phải đi quay tập phim đặc biệt kéo dài một tiếng nói về bàn chân của cậu ấy. Chỉ có hai bác Moscovitz là chưa ra khỏi nhà, trong khi bọn mình nghĩ họ đã đi massage. Thế nên hai bác ấy đã nghe thấy hết câu chuyện của bọn mình nói, và bảo mình hãy về nhà để họ phân tích cho Lilly về việc cậu ấy cứ trêu chọc kẻ điên.

                    Bình thường mình là đứa con gái rất ngoan. Không hút thuốc, không nghiện ngập, không đú đởn. Mình hoàn toàn đáng tin cậy, và mình dành hầu hết thời gian để học bài. Chỉ trừ có một điểm F môn mình nghĩ là sẽ chẳng có tác dụng gì cho cuộc sống trong tương lai của mình, còn lại tất cả đều ổn.

                    Và rồi tự nhiên xuất hiện chuyện công chúa hâm hâm gì đó.

                    Trên đường về nhà mình quyết định là nếu bố trừng phạt mình thì mình sẽ cầu cứu Thẩm phán Judy, thẩm phán chuyên giải quyết các vụ án về gia đình. Bà ấy có riêng một show truyền hình trên kênh 4. Cô Judy sẽ làm cho bố hiểu. Không ai có thể bắt người khác phải làm công chúa nếu họ không muốn. Thẩm phán Judy chắc chắn sẽ không ủng hộ việc đó. Cố ấy có khi còn dành tặng mình năm ngàn đôla vì nỗi đau tinh thần mà mình phải chịu đựng ý chứ!

                    Tuy nhiên, tình hình lúc ở nhà cho thấy chẳng cần thiết phải nhờ đến cô Judy.

                    Mẹ mình vẫn chưa đi tới xưởng vẽ, điều mà mẹ luôn làm vào các ngày thứ bảy. Mẹ đang ngồi mải miết đọc mấy tờ hướng dẫn đặt báo Seventeen dài hạn trong lúc đợi mình về. Không biết mẹ có nhận thấy là với bộ ngực lép kẹp thế này thì chẳng ai thèm hẹn hò với mình dù chỉ một lần. Vì thế những thông tin có trong tạp chí đó vô giá trị đối với mình.

                    Còn bố đang ngồi ở đúng chỗ bố đã ngồi khi mình đi ra ngoìa hôm qua, chỉ khác là lần này bố ngồi đọc tờ báo chủ nhật, dù hôm nay mới là thứ bảy. Mẹ với mình thì có một quy tắc là không được đọc báo chủ nhật, trừ khi hôm đó là chủ nhật. Hôm nay bố mặc áo len lông cừu - chắc lại do một cô bạn gái nào đó tặng - với quần nhung kẻ.

                    Khi mình bước vào, bố cẩn thận gấp tờ báo lại, rồi đặt ngay ngắn xuống bàn, nhìn mình chăm chú một hồi lâu y như thuyền trưởng Picard trước lúc ra chỉ thị quan trọng cho Ryker. Rồi bố nói, "Chúng ta cần nói chuyện".

                    Mình lập tức giải thích không phải mình không nói với bố mẹ mình đã ở đâu, và rằng mình chỉ cần một ít thời gian để suy nghĩ về mọi thứ, rằng mình đã rất cẩn thận trong mọi việc, và không đi tàu điện ngầm hay bất cứ cái gì...rồi bố chỉ nói, "Bố biết rồi".

                    Chỉ vậy thôi. Một câu "Bố biết rồi". Bố đầu hàng ngay cả trước khi khai hoả.

                    Bố ơi là bố.

                    Mình nhìn mẹ xem bà ấy có nhận ra là bố rất lạ không. Và rồi mẹ cũng làm một điều lạ chưa từng có. Mẹ đặt tờ báo xuống và đi đến chỗ mình, ôm lấy mình nói "Con gái, bố mẹ thật sự xin lỗi con".

                    Alô alô...Đây là bố mẹ mình sao? Có người nhập vào bố mẹ khi mình đi vắng và thay thế bố mẹ mình bằng người khác rồi? Đó là cách duy nhất mình có thể nghĩ khi bố mẹ xử lý lạ lùng như thế.

                    Rồi bố nói, "Bố mẹ hiểu việc này đã làm con căng thẳng đến mức nào, Mia ạ, và bố mẹ sẽ làm với tất cả khả năng của mình để sự thay đổi này đối với con thoải mái hết mức có thể".

                    Tiếp đó bố hỏi mình có biết thoả hiệp là gì không, và mình trả lời có. Tất nhiên rồi, mình có còn là học sinh lớp ba nữa đâu. Bố đưa ra một tờ giấy, trên đó bố mẹ và mình cùng phác qua một bản theo mẹ gọi là Thoả hiệp Thermopolis-Renaldo. Nội dung là:

                    Tôi, người ký dưới đây, Arthur Christoff Phillipe Gerard Grimaldi Renaldo, đồng ý cho đứa con duy nhất và cũng là người thừa kế duy nhất, Amelia Mignonette Grimaldi Thermopolis Renaldo được phép học hết phổ thông ở trường nam sinh Albert Einstein (từ năm 1975 đã trở thành trường chung cho cả nam và nữ) mà không có bất kỳ sự gián đoạn nào, trừ ngày lễ giáng sinh và nghỉ hè sẽ đến sống ở Genovia mà không có bất cứ lời phàn nàn nào.

                    Mình hỏi như thế có phải là mình sẽ không phải tới biệt thự ở Miragnac nữa không và bố bảo đúng. Không thể tin nổi. Giáng sinh và nghỉ hè tự do không phải gặp bà nội sao??? Chuyện này cứ như là đi đến phòng khám răng, và thay vì bị hàn răng, thì mình sẽ được ngồi tung tẩy đọc tờ Teen People miệng ngậm một đống khí tê! Vui quá đi mất, mình đã nhảy ra ôm chầm lấy bố! Nhưng đáng buồn là bản thoả hiệp vẫn chưa dừng lại ở đó.

                    Tôi, người ký dưới đây, Amelia Grimaldi Mignonette Thermopolis Renaldo, đồng ý sẽ hoàn thành nghĩa vụ của người thừa kế đối với Arthur Christoff Phillipe Gerard Grimaldi Renaldo, hoàng tử Genovia, và tất cả những gì vai trò đó đòi hỏi, bao gồm, đảm đương trách nhiệm khi được truyền lại ngai vàng, và thực hiện trách nhiệm đối với đất nước mà sự có mặt của người thừa kế được coi là cần thiết.

                    Mấy câu đầu nghe cũng ổn trừ câu cuối. Trách nhiệm đối với đất nước là cái gì không biết?

                    Bố làm cho mọi việc càng trở nên mơ hồ đối với mình khi giải thích rằng: "Ồ, con biết đấy, chỉ là dự lễ tang của những nhà lãnh đạo trên thế giới, tổ chức các buổi khiêu vũ, những việc tương tự như thế".

                    Tang lễ á? Các buổi khiêu vũ á? Kiểu đập chai rượu vang vào thành tàu để làm lễ hạ tàu hoặc là tham dự các buổi công chiếu ở Hollywood á?

                    "À, không chỉ dừng lại ở mấy buổi công chiếu ở Hollywood đâu. Cái đáng nói là những ánh đèn flash của máy ảnh cứ chiếu vào mặt con cơ. Thật sự là rất khó chịu".

                    Được rồi, thế còn lễ tang? Các buổi khiêu vũ? Mình thậm chí không biết đánh môi son, chưa kể đến nhún chào nữa...

                    "Ồ, không sao đâu" bố nói "Bà nội sẽ lo việc đó".

                    Phải rồi. Bà nội có thể làm được gì chứ? Bà đang ở Pháp mà!

                    Ha!Ha!Ha!

                    Tối thứ Bảy

                    Mình không thể tin mình lại bất hạnh đến thế này. Tối thứ Bảy mà lại ở nhà một mình với Bố!

                    Bố cố rủ mình đi xem Người đẹp và ác thú kiểu như vì thương cảm cho con gái chẳng bói ra cái hẹn nào với bạn trai cả!

                    Cuối cùng mình phải nói, "Bố ạ, con không còn là trẻ con nữa. Kể cả công chúa Genovia cũng không thể có vé xem chương trình Disney vào những phút cuối tối thứ Bảy được".

                    Bố cảm thấy như bị bỏ rơi vì mẹ đã đến cuộc hẹn với thầy Gianini rồi. Thực ra, ban đầu mẹ muốn huỷ cuộc hẹn với thầy sau những sự vụ vừa xảy ra với mình 24 giờ qua, nhưng mình thuyết phục mẹ cứ đi, vì mình thấy mẹ càng ở với bố lâu thì mẹ càng bị ức chế nhiều. Mẹ chỉ mím chặt môi như muốn cố nói ra điều gì đó với bố, và mình nghĩ những thứ đang bị khoá chặt trong miệng mẹ đó là: "Ra khỏi nhà tôi mau! Quay về khách sạn của anh đi! Anh đang phải trả $600/đêm cho căn phòng đó đấy! Tại sao không ra đó mà ở đi?".

                    Bố đang làm mẹ phát điên vì lúc nào bố cũng lục lọi khắp nơi, moi những bản sao kê của ngân hàng từ trong cái bát đựng salat mà mẹ thường dùng để đựng tất cả các thư từ, hoá đơn thanh toán. Sau đó chậm rãi giảng giải cho mẹ thấy là mẹ sẽ lãi được thêm bao nhiêu nếu chuyển tiền từ tài khoản ngân hàng sang tài khoản lương hưu cá nhân.

                    Vì thế, dù cho mẹ có nói muốn ở nhà và lấp lại câu nói ấy bằng một nụ cười thì mình biết nếu ở nhà mẹ sẽ nổ tung lên mất. Mình bảo mẹ cứ đi chơi để bố con mình ở nhà thảo luận với nhau làm sao để quản lý hiện quả một công quốc nhỏ trong nền kinh tế thị trường hiện nay. Mẹ diện một chiếc váy ngắn màu đen đặt mua trên tờ Victoria 's Secret (mẹ ghét đi mua sắm nên thường mua quần áo từ mấy cuốn catalogue mà mẹ thường đọc mỗi khi ngâm mình trong bồn tắm sau một ngày dài vẽ tranh). Bố đã bị mắc nghẹn thì phải. Chắc bố chưa từng thấy mẹ mặc váy ngắn bao giờ - ở trường đại học hồi họ còn hẹn hò mẹ lúc nào cũng kín cổng cao tường giống mình bây giờ vậy. Bố vội uống một hơi cốc scotch pha sôđa rồi hỏi mẹ "Em định mặc thứ đó đi ư?" làm mẹ chột dạ "Mặc thế này có vấn đề sao?" và quay ra ngắm mình trong gương một cách lo lắng.

                    Mẹ trông rất được là đằng khác, đẹp hơn bình thường rất nhiều, mình nghĩ đấy mới chính là vấn đề. Nếu mẹ chịu khó chăm chút một chút thì chắc chắn mẹ trông chẳng thua gì ai. Mình chỉ ước gì một ngày nào đó mình có thể xinh được như mẹ. Này nhé, tóc mẹ khong xoăn, ngực cũng không lép kẹp và số giày cũng không đến cỡ số 8 như mình. Trong các bà mẹ mà mình biết thì mẹ xếp hạng quyến rũ là đằng khác.

                    Chuông cửa kêu và mẹ vội đi ra ngoài vì không muốn thầy Gianini vào nhà và gặp chồng cũ của mình, Hoàng tử Genovia. Điều đó là hợp lý thôi vì lúc đó bố vẫn đang bị nghẹn cứng và trông rất ư buồn cười. Cứ thử tưởng tượng coi một người hói gần hết đầu, mặt đỏ như gấc, mặc áo len lông cừu và đang ho như sấm lúc trời sắp có giông. Nếu là mẹ, mình cũng sẽ xấu hổ thật đấy khi phải thừa nhận là quen thân với người này.

                    Cũng may là mẹ không mời thầy vào nhà vì mình không muốn bị tra hỏi trước mặt bố mẹ tại sao không đến buổi ôn bài thứ Sáu vừa rồi.

                    Sau khi họ đi rồi, mình tìm mọi cách chứng minh cho bố thấy mình hợp với cuộc sống với Mahattan hơn là Genovia bằng cách gọi thức ăn nhanh. Mình gọi một salat kiểu Capri trộn phomát, mỳ ống al funghetto, và pizza margherita, tất cả đều dưới $20, nhưng xem ra bố chẳng hề ấn tượng một tý nào cả! Bố chỉ rót thêm một ly scotch pha sôđa rồi bật TV lên xem. Bố thậm chí không nhận ra Louie Mập đã ngồi xuống bên cạnh. Bố bắt đầu vuốt ve nó như thể không có gì vậy, sao bố nói bị dị ứng với mèo cơ mà?

                    Thậm chí bố không buồn nói về Genovia nữa. Bố chỉ ngồi suốt tối xem thể thao. Chỉ có độc thể thao thôi. Nhà mình có 77 kênh và tất cả những gì bố xem là mấy cái kênh có một đám người mặc đồng phục chằm chặp đuổi theo một quả bóng. Quên đi phim Dirty Harry. Quên luôn cả chương trình Pop Up Videos. Bố chỉ bật mỗi kênh thể thao và xem, đến khi mình nói "hai mẹ con thường xem phim trên kênh HBO vào tối thứ bảy hàng tuần" thì bố bật to volume lên!

                    Đúng là trẻ con.

                    Chưa hết, lúc thức ăn được đưa đến mới quá đáng sai. Bố sai chú Lars ra gây khó dễ cho nhân viên giao hàng trước khi mình kịp ra mở cửa. Không thể tin nổi! Mình sẽ phải đưa thêm cho anh Antonio $1, coi như bù đắp cho sự xúc phạm vừa rồi. Còn bố chỉ ngồi xuống ăn không nói một lời nào, sau khi uống thêm một ly scotch pha sôđa thì ông thoải mái ngủ gật luôn trên ghế với Louie Mập trong lòng!

                    #10
                      SBC 08.12.2009 10:52:39 (permalink)
                      0
                      Việc làm hoàng tử của một nước và mắc bệnh ung thư tinh hoàn khiến một người tự cho là mình đặc biệt đến thế sao? Đáng ra bố nên dành quãng thời gian quý báu của mình với đứa con gái duy nhất, cũng là người thừa kế ngai vàng duy nhất này chứ.

                      Vậy đó, lại ở nhà một mình vào tối thứ Bảy. Không phải là mình chưa từng KHÔNG ở nhà vào tối thứ Bảy, trừ khi mình đi chơi với Lilly. Tại sao không có ai để ý đến mình nhỉ? Mình biết là trông mình có hơi "lạ mắt", nhưng mình đã cố đối xử tốt với mọi người rồi mà. Chắc họ chỉ coi mình là con người và mời mình đến dự tiệc khi họ muốn có người đi cùng thôi. Đâu phải lỗi tại mình khi tóc mình cứ chĩa ra ngoài thế này...

                      Mình cố gọi cho Lilly hàng tỉ lần, nhưng máy cứ bận suốt, chắc chắn là Michael đang ở nhà và nghiên cứu báo điện tử của anh ấy. Nhà Moscovitz đang cố lắp thêm một đường dây điện thoại thứ hai để ai gọi đến nhà họ cũng gặp được họ ngay, nhưng công ty điện thoại báo họ không còn số điện thoại đầu 212 để cung cấp nữa. Mẹ Lilly cảm thấy bất thường khi có tới hai mã vùng khác nhau trong cùng một ngôi nhà, và bảo nếu bác ấy không có số 212 thì thà mua máy nhắn tin còn hơn. Bên cạnh đó, Michal sẽ vào Đại học mùa thu năm sau, nên những vấn đề này sẽ được giải quyết.

                      Mình thực sự cần nói chuyện với Lilly. Mình chưa kể về mấy chuyện công chúa với cậua ấy, và mình định sẽ không bao giờ kể. Đôi khi chỉ cần chuyện trò phiếm với cậu ấy cũng đã làm mình thấy dễ chịu hơn rồi. Ít ra là để cảm thấy an tâm khi biết được rằng có ai đó bằng tuổi mình cũng đang ở nhà có một mình vào tối thứ Bảy. Gần như tất cả những đứa con gái khác trong lớp mình đều đã có bạn trai rồi. Kể cả Shameeka cũng bắt đầu hẹn hò rồi. Cậu ấy bắt đầu được nhiều người chú ý vì sau một mùa hè ngực đã phát triển lên nhiều. Giờ giới nghiêm của Shameeka là 10 giờ đêm, kể cả ngày cuối tuần, lại còn phải giới thiệu bạn trai cho bố mẹ gặp. Cậu bạn đó còn phải giải trình chi tiết kế hoạch sẽ đi đâu và làm những gì, còn phải trình cả ảnh chứng minh thư cho bác Taylor xem trước khi được phép ra khỏi nhà.

                      Dù thế nhưng cậu ấy vẫn có người hẹn hò.

                      Chưa ai từng hẹn hò với mình cả.

                      Thật là chán khi phải ngồi nhìn bố ngáy suốt buổi tối thế này. Tuy cũng có hơi tức cười khi thấy Louie Mập cứ ngây người ra nhìn bố. Mình đã xem xong bộ phim Dirty Harry, và không còn gì chiếu trên TV nữa. Mình quyết định lên mạng gửi tin nhắn cho anh Michael, bảo anh ấy mình rất cần nói chuyện với Lilly và xin anh ấy làm ơn tạm dừng nét để mình có thể gọi cho cậu ấy.

                      Nhưng anh ấy nhiều lúc đáng ghét không chịu nổi. Mình đã in ra cuộc nói chuyện đó của bọn mình.

                      Cracking: Em muốn gì hả, Thermopolis?
                      >
                      FtLouie: Em cần nói chuyện với Lilly. Đừng dùng nét nữa để em còn gọi cho cậu ấy.
                      >
                      Cracking: Em định nói chuyện gì với nó?
                      >
                      FtLouie: Không phải việc của anh. Làm ơn đừng dùng net nữa. Anh không thể cắt tất cả đường liên lạc với mọi người cho riêng anh được. Thế là không công bằng.
                      >
                      Cracking: Không ai nói cuộc đời là công bằng cả, Thermopoliss ạ. Dù sao đi nữa, em đang làm gì ở nhà thế? Có chuyện gì à? Chàng trai trong mộng không gọi điện cho em à?
                      >
                      FtLouie: Ai là chàng trai trong mộng?
                      >
                      Cracking: Em biết mà, người bạn đời mà em chọn nếu ngày tận thế xảy ra ấy, Josh Richter.

                      Lilly đã kể cho anh ấy nghe! Mình không thể tin nổi cậu ấy lại kể cho anh Michael biết! Mình sẽ giết Lilly!

                      FtLouie: ANH LÀM ƠN TẠM DỪNG NÉT ĐỂ EM GỌI CHO LILLY ĐI
                      >
                      Cracking: Có chuyện gì thế Thermopolis? Anh bắt đúng điểm yếu của em rồi hả?

                      Mình liền thoát ra luôn. Michael thỉnh thoảng đich thị là một tên đểu cáng.

                      Nhưng sau đó khoảng 5 phút, điện thoại nhà mình kêu, Lilly gọi. Tuy hơi đểu một chút, nhưng Michael vẫn là một tên đểu tốt bụng khi nào anh ấy muốn.

                      Lilly rất buồn vì bố mẹ cậu ấy không cho quay tập phim về đôi bàn chân của cậu ấy. Cậu ấy còn đòi gọi cho ACCLU (tổ chức phi lợi nhuận của Mỹ với khẩu hiệu "bảo vệ quyền và tự do cá nhân") ngay vào sáng sớm thứ hai khi họ làm việc. Không có hỗ trợ tài chính của bố mẹ, chương trình "Lilly chỉ nói lên sự thật" sẽ không thể tiếp tục phát sóng. Mỗi tập phim ngốn gần $200, nếu tính cả tiền băng và những khoản linh tinh khác. Muốn mua sóng thì phải có tiền.

                      Lilly cứ buồn mênh mang nên mình không muốn mắng cậu ấy về vụ kể với Michael rằng mình đã chọn Josh. Bao giờ nghĩ lại rồi kể ra như thế lại hay.

                      Cuộc đời mình đúng là luẩn quẩn trong mớ bòng bong của những lời nói dối.

                      Chủ Nhật, ngày 5 tháng 10

                      Mình không thể tin nổi thầy Gianini lại nói với mẹ chuyện đó. Không thể tin được thầy lại nói với mẹ mình đã bỏ buổi ôn bài ngớ ngẩn hôm thứ Sáu ấy!

                      Mình không có quyền gì ở đây sao? Mình không thể bỏ buổi ôn bài mà không sợ bị bạn trai của mẹ tố cáo ư?

                      Cuộc đời mình còn chưa đủ tệ hay sao: trước tiên là không được biết về thân thế thực sự của mình, sau đó là bị ép phải trở thành công chúa. Giờ có phải báo cáo nốt tất cả hoạt động của mình với thầy giáo Đại số nữa không?

                      Cảm ơn thầy nhiều, thầy Gianini. Nhờ thầy mà em phải ở nhà cả ngày Chủ nhật cố nhồi nhét vào đầu mấy cái phương trình bậc hai, ở bên cạnh ông bố thân yêu vừa xoa cái đầu hói vừa la ầm nhà khi phát hiện ra học sinh của thầy không biết cách nhân phân số.

                      Liệu mình có cần phải nhắc cho mọi người nhớ là mình được NGHỈ ngày thứ Bảy và Chủ nhật không?

                      Vậy mà thầy nỡ lòng nào đi kể cho mẹ nghe về bài kiểm tra toán ngày mai. Mình cũng hiểu là thầy có ý tốt thôi, khi muốn cho mình thêm cơ hội, nhưng giờ làm sao mà ôn bài được nữa chứ. Mục đích của các bài kiểm tra là kiểm tra phần kiến thức căn bản có sẵn trong đầu của bạn đó chứ.

                      Vì kiến thức toán học của mình chỉ dừng lại ở mấy bài toán lớp 2 nên cũng không thể trách bố đã nổi điên lên như vậy. Bố nói nếu mình không qua được bài thi Đại số thì ông sẽ bắt mình đến trường học hè. Mình nói đi học hè cũng tốt thôi, mặc dù trước đó mình đã đồng ý sẽ tới Genovia hè này. Thế là bố quyết định mình sẽ phải đến trường học hè ở GENOVIA!

                      Biết ngay mà! Mình đã gặp mấy đứa đến từ Genovia, tụi nó thậm chí còn không biết một dãy số là gì. Nghe nói họ đo đạc tất cả mọi thứ bằng centimet và kilo-gram. Như thể chưa bao giờ nghe tới đơn vị gọi là mét vậy!

                      Nhưng vẫn phải đề phòng cho chắc. Mình đã viết công thức phương trình bậc hai vào cái đế cao su trắng của đôi giày Converse, ngay chỗ lượn giữa gót và ngón chân. Ngày mai mình sẽ đi đôi giày này, rồi sẽ ngồi vắt chân và nhìn lén. Đấy là nếu mình bị tắc.
                      *
                      *
                      *
                      Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 3 giờ sáng

                      Mình đã trằn trọc suốt đêm, lo lắng nhỡ bị bắt quả tang đang quay bài. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy mấy công thức phương trình bậc hai được ghi trên giày của mình? Liệu mình có bị đuổi khỏi trường không nhỉ? Mình không muốn bị đuổi học! Dù tất cả học sinh trong trường Albert Einstein nghĩ mình là một đứa kì quặc, mình cũng đã quen rồi. Mình không muốn phải bắt đầu lại tất cả ở một ngôi trường mới. Mình sẽ phải đeo dấu đỏ vì đã gian lận suốt quãng đời học sinh còn lại!

                      Còn cả trường Đại học nữa? Mình có thể sẽ không được vào Đại học, nếu trong hồ sơ của mình vĩnh viễn ghi mình từng gian lận trong thi cử.

                      Không phải là mình muốn vào Đại học. Nhưng còn tổ chức Hoà bình xanh thì sao? Chắc chắn họ sẽ không chấp nhận những kẻ gian lận. Chúa ơi, mình phải làm gì đây?

                      Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 4 giờ sáng

                      Mình đã cố tẩy hết công thức phương trình bậc hai khỏi giày nhưng không được! Chắc mình đã dùng mực không tẩy được hay cái gì đó! Nếu bố phát hiện ra thì sao? Họ có còn luật chém đầu ở Genovia không nhỉ?

                      Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 7 giờ sáng

                      Quyết định đi bốt, và vứt đôi Converse trên đường đến trường nhưng mình lại làm đứt dây giày! Mình không thể đi đôi nào khác vì tất cả đều cỡ 7 rưỡi trong khi chân mình đã to thêm nửa inch từ tháng trước rồi! Chỉ còn mỗi đôi sục, nhưng gót chân lại thừa ra ngoài nhiều quá. Không còn cách nào khác đành phải xỏ lại vào đôi giày thể thao.

                      Mình sẽ bị phát hiện mất.

                      Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 9 giờ sáng

                      Lúc ở trên xe mình mới nghĩ ra chỉ cần tháo dây giày của đôi Converse và buộc sang đôi Doc Martens là xong. Ngu thật!

                      Lilly muốn biết bố mình còn ở trong thành phố bao lâu nữa. Cậu ấy không muốn bị đưa đến trường. Cậu ấy thích đi tàu điện ngầm vì lúc đó có thể ôn tiếng Tây Ban Nha và đọc tất cả các áp phích về sức khoẻ. Mình nói không biết bố mình sẽ còn ở trong thành phố đến bao giờ, nhưng mình có linh cảm mình sẽ không bao giờ còn được đi tàu điện ngầm nữa.

                      Lilly cho rằng bố đang thổi phồng quá đáng việc vô sinh của mình, không thể chỉ vì không sinh thêm được đứa con nào nữa mà đi bảo vệ mình thái quá như thế. Ở phía trên chú Lars hình như đang cười một mình. Hy vọng là chú í không biết tiếng Tây Ban Nha. Nếu không thì thật là xấu hổ.

                      Lilly nói mình phải lên tiếng trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Vì theo cậu ấy thì gần đây mình trông rất bơ phờ, mắt đã có viền đen thâm quầng như gấu trúc.

                      Tất nhiên là bơ phờ rồi! Phải dậy từ 3 giờ sáng để lau giày cơ mà.

                      Tới nơi mình chạy ngay vào phòng vệ sinh nữ cố chùi giày thêm lần nữa. Đúng lúc đó Lana Weinberger ngoe nguẩy bước vào. Cậu ta nhìn thấy mình đang lau giày, nhưng cũng chỉ đảo mắt qua rồi bắt đầu chải mái tóc dài kiểu Marcia Brandy và tự õng ẹo trong gương. Chưa bao giờ thấy ai cưng nựng bản thân như con người này.

                      Cái công thức phương trình bậc hai có vẻ mờ đi nhưng vẫn đọc được. Nhưng mình sẽ không nhìn. Mình thề đấy.
                      *
                      *
                      *
                      *
                      Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, giờ Hình học và Lượng giác

                      OK! Mình thừa nhận là mình đã nhìn.

                      Mấy công thức đó giúp mình quá nhiều ý chứ. Sau khi đi thu bài, thầy Gianini chữa bài kiểm tra trên bảng và câu nào mình cũng thấy làm sai.

                      ĐẾN QUAY BÀI CŨNG CHẲNG XONG NỮA!

                      Chắc trên cái hành tinh này không có ai tệ hại thê thảm như mình.

                      Đa thức

                      Số hạng: các biên nhân với hệ số

                      Bậc của đa thức = bậc lớn nhất của biến


                      Có ai quan tâm đến những thứ này không? Mấy cái đa thức ý? Trừ những người như Michael Moscovitz và thầy Gianini ra, có ai không???

                      Khi chuông kêu, thầy Gianini nói "Mia, liệu thầy có vinh hạnh được gặp em vào buổi ôn bài chiều nay không?".

                      Mình nói to "có", nhưng không to đến mức tất cả mọi người nghe thấy, trừ thầy.

                      Tại sao lại là mình? Tại sao, tại sao?? Cứ như là mình không có chuyện gì để lo vậy. Mình đang thi trượt môn Đại số, mẹ đang hẹn hò với thầy giáo của mình, và mình là công chúa của Genovia.

                      Thứ Ba, ngày 7 tháng 10

                      Bài thơ ca ngợi môn Đại số

                      Bị đẩy vào trong lớp học tối tăm này

                      Chúng mình chết như bướm đêm thiếu ánh sáng

                      Bị nhốt trong cảnh tiêu điều của

                      ánh đèn huỳnh quang và bàn ghế kim loại

                      Mười phút nữa tới lúc chuông reo

                      Công thức phương trình bậc hai có tác dụng gì

                      Trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta?

                      Ta đâu thể dùng nó để giải những bí mật

                      Trong trái tim của người ta yêu nhất?

                      Năm phút nữa tới lúc chuông sẽ reo thật

                      Thầy giáo Đại số hắc ám,

                      Tại sao không chịu buông tha cho tụi em?
                      *
                      *
                      Bài tập về nhà:

                      Đại số: Bài 17 - 30 trong tờ đề

                      Tiếng Anh: Viết đề xuất

                      Văn minh thế giới: câu hỏi cuối chương 7

                      Hình học và lượng giác: không có bài

                      Tiếng Pháp: cụm từ huit, ví dụ A trang 31

                      Sinh học: bài tập

                      Thứ Tư, ngày 8 tháng 10

                      Không thể thế được.

                      Bà nội đang ở đây.

                      Không hẳn là ở đây. Nhưng bà đã đến nước Mỹ xa xôi này. Lại còn đang ở trong thành phố nữa. Chỉ cách mình có 57 toà nhà thôi. Bà đang nghỉ ở Plaza với bố. Tạ ơn Chúa. Giờ mình chỉ cần gặp bà sau giờ học và hai ngày cuối tuần thôi. Thật là khủng khiếp nếu bà đến ở nhà mình.

                      Phải giáp mặt bà vào buổi sáng quả là đáng sợ. Bà lúc nào cũng mặc cái váy ngủ toàn ren, trông lờm xờm và mỏng dính. Trông thật chẳng ra sao! Đấy là chưa kể đến viền kẻ mắt được bà xăm lên mí từ những năm 1980, không lâu sau khi công chúa Grace qua đời (theo lời kể của mẹ). Thật là kỳ cục khi phải giáp mặt với một bà già trong bộ váy ngủ toàn ren với viền kẻ mắt xung quanh vào buổi sáng.


                      #11
                        SBC 08.12.2009 10:53:39 (permalink)
                        0
                        Mà không, phải nói thật đáng sợ mới đúng.

                        Ai đó phải báo cho Tổng thống biết là bà đang ở đây chứ. Tổng thống nên biết chuyện này. Vì nếu có ai đó có thể tiến hành chiến tranh thế giới thứ III thì đó chính là bà nội mình.

                        Lần cuối cùng mình gặp bà là trong một bữa tiệc. Bà mời tất cả mọi người ăn gan ngỗng, trừ một người, lại còn kêu cô đầu bếp Marie cứ bỏ trống cái đĩa của người đó nữa chứ. Ban đầu mình cứ tưởng là do nhà bếp chuẩn bị thiếu nên tính nhường luôn phần gan ngỗng của mình cho cô ấy. Dù sao thì mình cũng ăn chay mà. Vậy mà miếng gan ngỗng còn chưa kịp sang được tới cái đĩa bên cạnh thì đã nghe thấy tiếng bà quát ầm lên "Amelia". Giọng bà to kinh khỉng làm mình giật bắn cả mình, rơi cả miếng gan ngỗng xuống sàn. Ngay lập tức con chó lông xù cua rbà chạy ra xơi gọn.

                        Sau khi mọi người về hết, mình đã hỏi bà tại sao không mời người phụ nữ kia món gan ngỗng, và hoá ra lý do là cô ấy có con ngoài giá thú.

                        Bà yêu quí ơi, con trai của bà cũng có con ngoài giá thú, tên là Mia, đứa cháu nội duy nhất của bà đấy.

                        Nhưng khi mình nói thế thì bà lờ đi giả vờ kêu người mang nước tới. Vậy ra nếy bạn là hoàng tử thì có thể có con ngoài giá thú được. Nhưng nếu là thường dân thì đừng mơ có gan ngỗng mà ăn nhé.

                        Ôi không! Nếu bà lên gác xép thì sao? Bà chưa từng nhìn thấy một cái gác xép bao giờ, thậm chí là đặt chân xuống tới khu phố 57 này ấy chứ. Chắc chắn bà sẽ ghét chỗ này. Ở đây dân đồng tính nhan nhản ngoài đường. Làm sao bà chịu nổi khi mỗi chuyện nam nữ nắm tay cũng đã làm bà ngứa mắt rồi. Nếu bà thấy lễ hội của dân đồng tính, chắc bà lên cơn đau tim mất. Bà thậm chí còn không thích người bấm lỗ ở tai chứ chưa nói đến bấm chỗ nào khác.

                        Lại còn chuyện bà hút thuốc liên tục trong khách sạn nữa chứ. Người ta đã có quy định cấm hút thuốc, vậy mà bà hút bất cứ lúc nào bà muốn, kể cả trên giường. Có khi đó là lý do tại sao ông nội luôn có mặt nạ dưỡng khí dự trữ trong tất cả các phòng ở Miragnac. Ông nội còn phải cho người đào đường hầm để đề phòng nhỡ có ngày nào đó bà ngủ quên với một điếu xì gà trên tay làm cả cung điện cháy bùng lên.

                        Bà cũng ghét cả mèo nữa vì bà cho rằng chúng nhảy lên người bọn trẻ con khi đang ngủ và hút sạch nguyên khi của tụi nhỏ. Bà sẽ nói gì khi nhìn thấy Louie Mập nhỉ? Nó ngủ trên giường với mình suốt ngày. Nếu nó nhảy lên mặt mình thì chắc mình chết mất ngáp luôn. Nó nặng tới 25 pound và 7 ounce cơ mà, đấy là trước khi nó uống Fancy Feast vào buổi sáng rồi đó.

                        Ha ha, không hiểu bà sẽ làm gì thấy bộ sưu tập nữ thần sinh đẻ bằng gỗ của mẹ.

                        Mà tại sao bà lại phải đến vào lúc này? Bà sẽ phá hỏng tất cả mọi thứ! Mình sẽ không còn cách nào giữ yên bí mật nếu có bà ở bên.

                        Tại sao? Tại sao? Tại sao?

                        Thứ Năm, ngày 9 tháng 10

                        Mình đã biết tại sao rồi.

                        Bà đang chuẩn bị dạy mình những bài học để trở thành công chúa.

                        Quá sốc để có thể viết thêm gì vào lúc này. Để sau vậy.

                        Thứ Sáu, ngày 10 tháng 10

                        Các bài học làm công chúa.

                        Giá đây chỉ là một trò đùa. Mình phải đi thẳng từ buổi ôn Đại số đến Plaza để học cách trở thành công chúa với bà.

                        Nếu thực sự có Chúa thì tại sao chuyện này xảy ra cơ chứ?

                        Mọi người luôn nói Chúa sẽ không bao giờ dồn bạn vào chân tường. Nhưng quả thực là giờ mình hết chịu nổi rồi. Thế này là qú sức mình rồi. Mình không thể ngày nào vừa đi học làm công chúa với bà. Mình đang nghiêm túc suy nghĩ về việc bỏ nhà ra đi đây.

                        Bố nói mình không có sự lựa chọn nào khác. Tối qua, sau khi rời khỏi phòng của bà ở Plaza, mình đến thẳng phòng của bố, xô cửa vào và tuyên bố không thể tiếp tục được nữa. Không đời nào!!! Chưa ai nói với mình về những bài học về những bài học làm công chúa này cả.

                        Và bố nói gì? Bố nói chính mình đã ký vào thoả hiệp, vì thế bổn phận của mình là phải học tất cả những cái đó, với tư cách là người thừa kế hợp pháp.

                        Mình đòi xem lại bản thoả hiệp vì rõ ràng trong đó không hề đả động gì đến việc phải tới gặp bà hằng ngày sau giờ học để học cách trở thành công chúa.

                        Nhưng bố không thèm nói chuyện với mình. Bố nói đã muộn rồi và bảo mình nói chuyện này vào lúc khác. Lúc mình đang ngoạc ra than thở mếu máo về việc như thế là bất công, vô lý...thì cô phóng viên đài ABC bước vào. Đến phỏng vấn bố sao? Nhưng sao hôm nay cô ta ăn mặc thoáng mát thế nhỉ, bình thường thấy cô hay mặc vest khi đi phỏng vấn cơ mà nhỉ.

                        Mình sẽ xem xét thật kĩ lại bản thoả hiệp tối nay, vì mình nhớ không có gì nói rằng mình sẽ phải học cách trở thành công chúa.

                        Và bài học làm công chúa đầu tiên của mình, sau giờ học hôm nay là thế này đây:

                        Đầu tiên là người gác cửa không cho mình vào (bất ngờ không!). Rồi anh ta nhìn thấy chú Lars cao khoảng 2m, nặng gần 300 pound, ở thắt lưng còn thòi ra khẩu súng lục nữa chứ. Lúc trước mình cứ tưởng là dị tật - một cánh tay thứ 3 chẳng hạn - nhưng không dám hỏi vì sợ chú ấy tủi thân. Mình biết cảm giác khi bị mọi người cho là kẻ ỳ dị là như thế nào, nên quyết định không đề cập đến chuyện ấy.

                        Nhưng hoá ra đó chỉ là một khẩu súng. Người gác cổng tỏ ra rất khó chịu và đã gọi người quản lý đến. Cũng may là ông ta nhận ra chú Lars vì dù sao thì chú ấy cũng sống ở căn phòng ngay bên cạnh phòng bố mà.

                        Sau đó, người quản lý hộ tống mình lên tầng áp mái nơi bà đang ở. Nói sao về cái tầng áp mái này nhỉ: đỉnh cao. Mình nghĩ toilet của cái Plaza này đã đẹp lắm rồi vậy mà nó chẳng là gì so với tầng mái này cả.

                        Điều đầu tiên tất cả mọi thứ đều màu hồng. Tường hồng, thảm hồng, rèm hồng, đồ nội thất cũng hồng. Hoa hồng ở khắp nơi và những bức chân dung treo trên tường về những cô gái chăn cừu má hồng.

                        Và ngay lúc mình nghĩ đang tưởng chết ngộp trong màu hồng thì bà nội thướt tha đi ra, mặc cả cây tím, từ mũ lụa đến dép đi trong nhà. Trên móng chân còn được đính kim cương giả nữa chứ.

                        Thực ra không biết là kim cương giả hay thật, nhưng mình nghĩ là giả.

                        Bà suốt ngày mặc đồ tím. Lilly bảo những người thích màu tím tính cách rất không bình thường vì họ mắc chứng hoang tưởng tự đại: trước giờ màu tím luôn tượng trưng cho tầng lớp quý tộc, mấy trăm năm về trước nông dân không được phép nhuộm quần áo màu chàm, và vì thế không thể tạo ra màu tím được.

                        Vì thế, nếu bà có thực sự bị hoang tưởng thì cũng không phải vì bà nghĩ mình quý tộc mà bà thực sự là một quý tộc.

                        Điều đầu tiên bà nói khi bước xuống lầu là, "Có cái gì viết trên giày cháu thế?".

                        Nhưng mình chả cần lo bị bắt quả tang quay bài, vì bà còn bận thuyết giáo mình nhiều thứ khác nhau.

                        "Tại sao cháu lại đi giày thể thao với váy như thế? Cháu không đứng thẳng lên được à? Tóc cháu sao thế? Cháu lại cắn móng tay hả, Amelia? Bà tưởng chúng ta đã đồng ý cháu sẽ bỏ cái tật xấu đó rồi? Chúa ơi, cháu không ngừng lớn được à? Cháu không định cao bằng bố cháu đấy chứ?".

                        Tệ hơn nữa là bà dùng tiếng Pháp để thuyết giáo.

                        Rồi cứ như thể mọi việc chưa đủ tệ hay sao ý, bà hỏi với giọng khàn khàn và đầy mùi xì gà, "Cháu không định hôn chào hỏi ta sao?".

                        Tất nhiên là mình phải bước tới cúi xuống hôn bà rồi. Bà thấp hơn mình mấy chục phân mất. Má bà rất mềm và mịn, vì tối nào bà cũng bôi vaseline trước khi đi ngủ mà. Lúc mình định quay ra thì bà kéo giật lại hỏi "Pfuit! Cháu đã quên tất cả những gì ta dạy rồi hả?" và bảo mình hôn lên má còn lại vì đó là cách chào hỏi ở Châu Âu và SoHo.

                        Dù sao thì mình cũng cúi xuống và hôn lên má kia của bà. Rommel, con chó xù 15 tuổi của bà cứ giương mắt nhìn mình chằm chằm. Cả kích thước và hình dạng của nó đều giống một con kì nhông, chỉ khác là kém thông minh hơn. Nghề chính của nó là lắc và rũ lông, nó phải mặc một cái áo lông xù. Hôm nay áo của nó cũng màu tím giống váy bà nội. Rommel không để ai chạm vào nó trừ bà nội, nhưng ngay cả lúc bà nựng nó trông vẻ mặt nó như đang bị tra tấn vậy.

                        Sau màn chào hỏi đó bà bắt đầu hỏi, "Có phải cháu đã khóc oà lên khi bố nói cho cháu biết cháu là công chúa xứ Genovia không? Tại sao lại khóc?".

                        Mới nghe có thế thôi đã làm mình thấy mệt toàn thân rồi. Phải ngồi ngay xuống cái ghế hồng trước khi ngã lăn ra sàn mất.

                        "Bà ạ", mình nói bằng tiếng Anh, "Cháu không muốn làm công chúa. Cháu chỉ muốn là mình thôi, chỉ đơn giản là Mia thôi".

                        Bà gắt lên. "Đừng gọi ta là bà bằng tiếng Anh. Thế là bất lịch sự đấy. Hãy nói tiếng Pháp khi nói chuyện với ta. Ngồi thẳng lên. Đừng có để tay giữa hai chân như thế. Và cháu không phải là Mia. Cháu là Amelia. Đúng hơn là Amelia Mignonette Grimaldi Renaldo".

                        Mình vội chữa, "Bà quên mất Thermopolis rồi" và bị bà lườm một cái sắc lẹm. Bà quả rất giỏi trong việc này. "Không, ta không quên cái tên Thermopolis".

                        Rồi bà ngồi xuống ghế cạnh mình và nói, "Cháu không đinh nói với ta là cháu không muốn thừa kế ngai vàng đấy chứ?".

                        Tự dưng mình thấy mệt quá đi. "Bà cũng biết cháu không có dáng dấp một công chúa mà. Sao lại lãng phí thời gian làm gì?".

                        Trông bà có vẻ rất muốn xông ra đập cho mình một nhát, nhưng làm vậy sẽ hỏng tấm thảm hồng mất, nên lại thôi.

                        Bà nghiêm mặt nói, "Cháu là người thừa kế ngai vàng của Genovia và cháu sẽ thừa ế ngai vàng từ con trai ta khi nó qua đời. Vậy thôi. Không còn cách nào khác đâu".

                        Trời ạ.

                        "Vâng, sao cũng được ạ. Cháu đang có rất nhiều bài tập về nhà. Mấy chuyện công chúa này có lâu không ạ?".

                        Bà nhìn mình từ đầu tới chân rồi phán, "Rất lâu. Ta sẵn sàng hy sinh thời gian của mình - thậm chí cả bản thân ta, tất cả vì sự phồn thịnh của đất nước".

                        Bà yêu nước ghê.

                        Rồi mình ngồi đó nhìn bà hồi lâu, bà cũng nhìn lại. Còn Rommel thì nằm dưới thảm quan sát hai bà cháu, chỉ có điều nó làm cái gì cũng chậm, cứ như thể chân nó yếu tới mức không nâng nổi tấm thân nặng 2 pound kia. Cuối cùng bà là người phá tan bầu không khí nhoè nhoẹt trước. "Chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày mai. Hãy từ trường tới thẳng đây".

                        "Cháu không thể đến thẳng đây được vì cháu bị trượt môn Đại số và cháu phải đến lớp ôn tập sau giờ học".

                        "Thế thì sau đó. Đừng có lãng phí thời gian nữa. Hãy nộp cho ta danh sách tên 10 người phụ nữ cháu ngưỡng mộ nhất trên thế giới và nêu rõ lý do tại sao. Thế thôi!".

                        Mình há hốc mồm. Bài tập về nhà á? Có bài tập về nhà nữa sao? Không ai nói gì về bài tập về nhà cả!

                        "Ngậm miệng lại", bà quát. "Con gái con lứa há hốc mồm ra như thế là bất lịch sự đấy".

                        Mình ngậm ngay miệng lại, nhưng...bài tập về nhà á?

                        "Ngày mai nhớ đi tất da chân đó. Đừng có mặc quần tất và đi tất ngắn nữa. Cháu lớn rồi, không còn phù hợp với quần tất và tất ngắn nữa. Hãy đi giày dành cho học sinh chứ không phải mấy đôi giày vải đầy đất như thế này. Cháu còn phải làm lại tóc, thoa son và sơn móng tay - nếu còn chút móng tay nào". Nói dứt lời bà đứng bật dậy mà không cần vịn vào tay ghế. Ở cái tuổi của bà thế là quá khỏe rồi. "Bây giờ ta phải sửa soạn để ăn tối với Shah đây. Tạm biệt cháu".

                        Mình cứ ngồi đơ ra đó. Bà có bị làm sao không vậy? Bà đúng là không được bình thường rồi. Không hiểu bà có nhận thức được là đang bắt mình làm gì không nữa?

                        Trời ạ! Lại còn bài tập về nhà nữa chứ! Không ai nói với mình sẽ có bài tập về nhà cả.

                        Thế vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất. Đi tất da chân tới trường là sao? Chỉ có mấy đứa như Lana và đám sinh viên năm cuối mới đi thôi. Rặt một lũ phô trương và hợm hĩnh. Chả có đứa bạn nào của mình đi tất da chân cả.

                        #12
                          SBC 08.12.2009 10:54:56 (permalink)
                          0
                          Còn nữa, chả có đứa bạn nào của mình lại tô son hay đánh móng tay và làm tóc cả. Ít ra là không phải lúc đi học.

                          Nhưng mình còn có sự lựa chọn nào khác chứ? Mình sợ cái mắt xăm đen ngòm của bà lắm, không thể không làm theo những gì bà nói.

                          Phải mượn tất da chân của mẹ thôi. Mẹ chỉ dùng nó khi đi dự triển lãm hoặc hò hẹn với thầy Gianini. Mình nhét vào trong cặp mang theo đến trường. Mà mình có còn móng tay đâu mà sơn với chẳng sửa. Mình cũng mượn luôn cả thỏi son của mẹ. Tối qua mình có xịt thử ít keo vậy mà sáng nay đã có tác dụng ngay tức thì. Lúc trông thấy mình, Lilly đã quay sang hỏi chú Lars: "Chú đón nhầm cô gái vùng New Jersey này ở đâu thế?'.

                          Vậy là tóc mình chắc đã xù tung lên như mấy cô nàng New Jersey tới Manhattan để ăn bữa tối lãng mạn với người yêu tại nhà hàng Little Italy.

                          Sau buổi ôn tập với thầy G, mình vào phòng thay đồ đi tất da chân, tô son, và cố xỏ chân vào đôi giày nhỏ xíu làm ngón chân mình đau ơi là đau. Trông mình trong gương cũng không đến nỗi nào. Chắc bà không còn gì phải phàn nàn nữa.

                          Mình cũng thông minh đó chứ, mọi người về hết rồi mới đi thay đồ. Hôm nay là thứ sáu rồi, ai mà muốn ở lại trường vào thứ sáu chứ?

                          Nhưng mình quên béng mất câu lạc bộ tin học.

                          Thực ra là chẳng ai nhớ có sự tồn tại của câu lạc bộ tin học, kể cả các thành viên của CLB. Họ không hề có bạn, ngoài các thành viên trong CLB, họ chả bao giờ hẹn hò thì phải. Được mỗi cái là không ai trong trường Albert Einstein thông minh bằng họ.

                          Lúc đi ra khỏi phòng thay đồ mình đâm sầm anh giai Michael. Anh ấy là vật báu của câu lạc bộ tin học. Anh ấy đủ thông minh để làm chủ tịch câu lạc bộ, nhưng đã từ chối, vì theo anh ấy mọi tước vị chỉ là hư danh.

                          "Chúa ơi, Thermopolis", anh ấy thét lên kinh ngạc, còn mình thì bò lổm ngổm nhặt mấy món đồ đang rơi vãi tứ tung, "có chuyện gì xảy ra với em vậy?".

                          Cứ tưởng anh ấy ngạc nhiên vì mình ở lại trường muộn thế nên mình vội phân bua, "Anh biết rồi đấy, ngày nào em cũng phải gặp thầy Gianini sau giờ học vì em đang trượt môn Đại...".

                          "Anh biết rồi". Michael đưa cho mình thỏi son, "Ý anh là mấy thứ đồ trang điểm này là thế nào kìa?".

                          Mình giật lấy thỏi son rồi bảo: "Chả có gì cả. Anh đừng kể cho Lilly đấy".

                          "Đừng nói cho Lilly cái gì cơ?". Mình đứng phắt dậy và anh Michael nhìn thấy tất da chân: "Chúa ơi, Thermopolis. Em định đi đâu thế?".
                          "Em chả đi đâu cả". Sao mình cứ phải nói dối suốt thế không biết? Sao anh ấy không đi đi cho rồi. Còn chưa kể đám bạn quái dị của anh ấy đang đứng yên như tượng, nhìn mình chằm chằm như thể mình là một loại ảnh điểm mới vậy. Thật khó chịu!

                          "Chẳng có ai không đi đâu mà lại ăn mặc như thế cả". Michae chuyển cái máy tính xách tay sang tay kia, rồi làm vẻ mặt trông rất buồn cười, "Thermopolis, em có hẹn à?".

                          "Cái gì? Không, em đâu có hẹn hò gì!" - Chính mình còn choáng váng trước câu hỏi của Michael. Hẹn hò á? Mình á? Lấy đâu ra. "Em phải đi gặp bà nội".

                          Michael trông không có vẻ gì là tin lời mình nói: "Thế em có thường tô son và đi tất da chân khi gặp bà không?".

                          Mình nghe thấy tiếng ho đằng hắng và nhìn xuống sảnh. Chú Lars đang đứng cạnh cửa đợi mình.

                          Mình có thể đứng đó giải thích cho anh ấy hiểu rằng mình sẽ tiêu nếu không trang điểm và đi tất da chân khi đến gặp bà. Nhưng chắc gì anh ấy đã tin. Thế nên mình nói: "Nhớ đấy, anh nhớ đừng kể cho Lilly đó!".

                          Rồi mình chạy đi luôn.

                          Mình chết chắc rồi. Không đời nào Michael lại không kể cho cô em gái vụ nhìn thấy mình đi ra từ phòng thay đồ sau giờ học, lại còn tô môi son và đi tất da chân nữa chứ.

                          Bà cũng thật quá đáng. Sao bà nỡ nói màu son đó làm mình trông giống một poulet cơ chứ? Lúc đó mình cứ tưởng từ đó có nghĩa là con gà, nhưng giờ về tra từ điển Anh-Pháp mới biết từ đó có nghĩa là ca-ve. Bà nội mình gọi mình là ca-ve !

                          Chúa ơi, sao bà mình không giống bao người bà khác trên thế giới này? Sao bà mình không hiền từ phúc hậu như những người bà khác, hàng ngày chăm sóc và nướng bánh cho đứa cháu quý báu của mình. Chắc thế giới này chỉ có duy nhất bà mình là vừa xăm mắt vừa gọi cháu mình là ca-ve!

                          Kế đến bà chê đôi tất da chân của mình không đúng màu. Sao lại không đúng màu cơ chứ, đó là màu da chân mà? Rồi bà bắt mình tập đứng lên ngồi xuống sao cho không để lộ quần con trong suốt 2 tiếng đồng hồ!

                          Mình đang nghĩ về chuyện sẽ gọi điện đến Tổ chức ân xá Quốc tế. Bà làm như thế này chẳng khác nào là đang tra tấn con người.

                          Và khi mình đưa cho bà bài luận về 10 người phụ nữ mình ngưỡng mộ nhất, bà chỉ liếc qua rồi xé toạc không thương tiếc.
                          Mình gào ầm lên hỏi tại sao bà lại làm thế, và bà đủng đỉnh nói: "Đây không thể gọi là những người đáng để cháu ngưỡng mộ. Cháu nên ngưỡng mộ những người thực sự mới phải".

                          Mình hỏi bà định nghĩa thế nào mới là phụ nữ thực sự, vì tất cả những người trong danh sách của mình là có thực mà. Dù Maddona có phẫu thuật thẩm mỹ vài chỗ, nhưng vẫn là phụ nữ còn gì nữa.

                          Theo bà nội thì phụ nữ thực sự phải là những người như công nương Grace Kelly và bà hoàng thời trang Coco Chanel. Mình chỉ cho bà thấy công nương Diana trong danh sách của mình, và biết bà nói gì không? Bà nói công nương Diana là "kẻ ngoại tộc".

                          Sau khi luyện tập đứng lên ngồi xuống thêm một giờ đồng hồ nữa, bà nói bà phải đi tắm để tối còn tiếp phó thủ tướng và kêu mình tới khách sạn trước 10 giờ sáng.

                          "Bà ơi ngày mai là thứ bảy mà" - mình hốt hoảng nói.

                          "Ta biết".

                          "Nhưng thứ bảy là ngày cháu giúp bạn cháu quay phim chương trình TV của cậu ấy".

                          Và thế là bạn quay ra hỏi mình cái gì quan trọng hơn, chương trình TV của Lilly hay hạnh phúc của người dân Genovia, khoảng 50.000 người cả thảy.

                          Rõ ràng 50.000 người quan trọng hơn một tập phim "Lilly chỉ nói lên sự thật". Thế nhưng làm sao giải thích cho Lilly hiểu là mình không thể đến cầm máy quay lúc cậu ấy tranh cãi với ông bà Ho, chủ cửa hàng bán bánh Ho đối diện với trường Albert Einstein, về những chính sách bán hàng không công bằng của họ. Lilly phát hiện ra ông bà Ho giảm giá rất nhiều cho học sinh châu Á đến học ở trường Albert Einstein, nhưng lại chả giảm tí nào cho học sinh da trắng, da đen, gốc Latin và Ả Rập. Lilly tình cờ phát hiện ra trong một lần đi mua bánh kem sau giờ thể dục. Ling Su cũng mua y như vậy nhưng bà Ho lại bán cho Lilly đắt hơn những 5 cent.

                          Và khi Lilly kêu ca thì bà Ho giả vờ không nói được tiếng Anh, dù bà ấy chắc chắn phải nói được một ít, vì nếu không thì tại sao cái TV sau quầy lúc nào cũng bật chương trình của Thẩm phán Judy?

                          Lilly quyết định sẽ quay phim cửa hàng nhà Ho để thu thập chứng cứ về sự phân biệt đối xử và những ưu ái của họ dành cho học sinh châu Á. Cậu ấy đang tìm mọi cách kêu gọi học sinh trong trường tẩy chay cửa hàng nhà Ho.

                          Vấn đề là mình cũng cho rằng Lilly đang quan trọng hoá quá mức về 5 cent đó. Nhưng theo Lilly thì đó là nguyên tắc sống, và có thể nếu người ta chịu qua trọng hoá việc bọn phát-xít đập phá các cửa hàng của người Do Thái trong cuộc thảm sát Kristallncht thì đã không có kết cục nhiều người bị ném vào lò thiêu người như thế.

                          Mình cũng chẳng biết nữa. Nhà Ho cũng đâu phải là phát-xít. Bằng chứng là họ chăm sóc và thương yêu lũ mèo con thực sự đó chứ.

                          Cho nên mình cũng không cảm thấy tiếc cho lắm khi không đến quay phim ngày mai cho Lilly được.

                          Nhưng mà tiếc cái danh sách 10 người phụ nữ mình ngưỡng mộ nhất mà mình tốn bao calo để hoàn thành. Mình thấy hay đấy chứ. Khi về nhà, mình in ngay thêm một bản nữa. Cũng chẳng để làm gì, chỉ là in ra cho bõ tức vì bà đã làm cho nó tan thành trăm mảnh thôi. Phải lưu một bản kẹp trong này mới được.

                          Mình đã xem đi xem lại bản copy thoả hiệp của Renaldo-Thermopolis nhưng không hề thấy có câu nào nói về chuyện học làm công chúa cả. Phải làm cho rõ chuyện này mới được. Cả tối mình nhắn tin cho bố mà không thấy hồi âm. Bố đang ở đâu cơ chứ?

                          Lilly cũng không có ở nhà. Chị giúp việc Maya nói nhà Moscovitz đã đến nhà hàng Great Shanghai ăn tối để cả gia đình có thể hiểu nhau hơn.

                          Mình ước Lilly về thật nhanh và gọi điện cho mình. Mình không muốn Lilly nghĩ mình phản đối gì vụ cửa hàng nhà Ho. Mình chỉ muốn cho cậu ấy biết mình không đến được vì phải đến chỗ bà cả ngày.

                          Sao mình ghét cuộc sống của mình thế không biết.

                          Mười người phụ nữ mình ngưỡng mộ nhất trên cả thế giới

                          Được viết bởi Mia Thermopolis

                          Madonna. Madonna Ciccone đã tạo ra một cuộc cách mạng trong thế giới thời trang với sự phá cách trong phong cách, đôi khi đã xúc phạm tới những người hơi cổ hủ - ví dụ như những đôi khuyên tai giả kim cương hình thánh giá của cô đã khiến nhiều giáo hội cấm bán CD của cô. Hoặc như hãng giải khát Pepsi đã rất khó chịu khi thấy cô ấy nhảy trước những cây thánh giá đang bốc cháy. Chính vì không biết sợ cái gì nên Madonna đã trở thành một trong những người phụ nữ trong làng giải trí giàu nhất thế giới, tạo tiền đề cho các nữ ca sỹ khác noi theo, chỉ ra cho họ thấy họ có thể vừa quyến rũ trên sàn diễn lại vừa tinh quái sau sàn diễn.

                          Công nương Diana. Dù không còn nữa nhưng công nương Diana là một trong những người phụ nữ tôi ngưỡng mộ nhất mọi thời đại. Cô ấy cũng đã tạo nên một cuộc cách mạng trong giới thời trang bằng việc từ chối đội những chiếc mũ xấu xí mà mẹ chồng cô bắt phải đội, thay vào đó là những chiếc mũ thời trang hiệu Halston và Bill Blass. Cô ấy cũng đến thăm rất nhiều người bệnh dù không ai bắt cô phải làm vậy cả. Cái đêm công nương Diana chết, tôi đã rút phích cắm TV và thề không bao giờ xem TV nữa vì chính giới truyền thông đã giết chết cô. Nhưng tôi đã hối hận ngay sáng hôm sau, khi không xem được bộ phim hoạt hình Nhật trên kênh Sci-Fi vì lúc rút phích cắm TV ra đã làm ảnh hưởng đến dây cáp.
                          Hillary Rodham Clinton. Hillary Rodham Clinton đã ý thức được rất rõ ràng cái mắt cá chân to đùng của bà không phù hợp với hình ảnh nghiêm túc của một chính trị gia, và bắt đầu mặc quần dài. Và dù cho mọi người liên tục nói những điều không hay về bà khi không chịu rời bỏ ông chồng có tính trăng hoa thì bà vẫn vờ như không thấy và tiếp tục điều hành đất nước đúng như tính cách của bà. Đó là tác phong của một tổng thống.

                          Picabo Street. Cô đã dành tất cả các huy chương vàng trong môn trượt tuyết nhờ tập luyện như điên và không bao giờ nản chí, kể cả khi cô đâm phải hàng rào bảo vệ hay bất cứ thứ gì khác. Hơn nữa cô ấy còn tự chọn cho mình một cái tên. Siêu thật!

                          Leola Mae Harmon. Tôi đã xem một bộ phim của cô ấy trên kênh Lifetime. Leola là một y tá phục vụ trong không quân nhưng bị tai nạn và phần mặt phía dưới của cô bị huỷ hoại hoàn toàn. Armand Assante trong vai bác sỹ chỉnh hình đã làm phẫu thuật lại cho cô. Leola phải chịu đựng hàng giờ đau đớn để tái tạo lại khuôn mặt, trong khi đó chồng cô đã bỏ đi vì lúc đó trông cô thật kinh khủng, mất đi toàn bộ phần môi và miệng (có khi vì thế mà phim mới có tên Tại sao lại là tôi?). Armand Assante nói sẽ tạo cho cô một đôi môi mới, và đến cuối phim họ kết hôn với nhau. Hoá ra bộ phim này dựa theo một câu chuyện có thật.



                           
                          #13
                            SBC 08.12.2009 11:04:13 (permalink)
                            0
                            Joan of Arc. Joan of Arc hay Jeane d'Arc theo tiếng Pháp, sống vào thế kỉ 12. Một ngày nọ cô ấy nghe thấy tiếng một thiên thần bảo hãy đứng lên cầm vũ hí giúp quân đội Pháp đánh bại người Anh. Khi đó cô ấy mới bằng tuổi tôi bây giờ và Joan đã cắt tóc, mặc áo giáp, như nhân vật Mulan trong phim của Disney vậy, rồi dẫn dắt quân đội Pháp giành chiến thắng trên nhiều mặt trận. Nhưng rồi chính phủ Pháp nhận thấy rằng sức ảnh hưởng của Joan quá lớn nên đã vu cho cô là phù thuỷ và thiêu cháy trên giàn thiêu. Lilly thì cho rằng Joan mắc bệnh tâm thần phân liệt, nhưng tôi lại nghĩ khác. Chưa có đứa tâm thần phân liệt nào trong trường tôi lại nghe thấy giọng nói bảo tụi nó làm những việc oai hùng như kiểu cầm quân đi đánh giặc như vậy cả. Ví dụ như Brandon Hertzenbaum chẳng hạn, nó chỉ nghe thấy tiếng nói bảo nó hãy dùng thước kẻ khắc chữ Satan lên cửa phòng vệ sinh nam mà thôi.

                            Christy. Christy không phải là người thật. Đó chỉ là một nhân vật trong cuốn sách yêu thích nhất của tôi có tên là Christy do Catherine Marshall viết. Christy là một cô giáo trẻ dạy học trong thị trấn Smockey Mountain sống vào đầu thế kỷ trước. Cô luôn tin rằng có thể tạo ra được cái gì khác biệt cho những người dân nơi đây. Có rất nhiều chàng trai yêu cô say đắm nhưng cô chỉ có một lòng kính Chúa và chăm sóc cho những người bị thương hàn. Đại loại là như thế. Nhưng tôi chẳng dám nói với ai, đặc biệt là Lilly, rằng đây là quyển sách yêu thích nhất của tôi vì tình tiết câu chuyện rất nhẹ nhàng và mang đầy màu sắc tôn giáo, không hề có những tên giết người hàng loạt hay là người ngoài hành tinh trong đó.

                            Một nữ cảnh sát tôi từng gặp, đã viết vé phạt một tay tài xế xe tải vì tội dám bóp còi trêu chọc một phụ nữ mặc váy ngắn khi đi sang đường. Cô cảnh sát nói đó là khu vực cấm bóp còi và tay tài xế kia gân cổ lên cãi. Ngay lập tức cô ấy viết thêm một vé phạt nữa, ịn thẳng vào cửa kính tên kia vì tội to tiếng với cảnh sát.

                            Lilly Moscovitz. Lilly Moscovitz chưa phải là một phụ nữ thực sự, nhưng cậu ấy là người mà tôi ngưỡng mộ nhất. Cậu ấy vô cùng thông minh, nhưng không giống như nhiều người thông minh khác, cậu ấy không bao giờ tỏ vẻ hơn người. Cậu ấy luôn nghĩ ra những trò thú vị. Ví dụ như tới Hiệp hội Barnes & Noble và bí mật quay lại cảnh tôi hỏi Tiến sỹ Laura, người đang có buổi ký tặng sách ở đó, rằng tại sao bà ấy hiểu biết nhiều đến thế mà kết cục vẫn phải ly dị chồng. Sau đó chiếu đoạn băng trên lên chương trình truyền hình của Lilly, chiếu luôn cả cảnh hai chúng tôi bị tống cổ ra ngoài và bị cấm lai vãng tới Hiệp hội Barnes & Noble ra sao...Lilly là bạn thân nhất của tôi, và tôi kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện, trừ việc tôi là một công chúa, vì tôi nghĩ cậu ấy sẽ không thông cảm cho tôi.

                            Helen Thermopolis. Helen Thermopolis, ngoài việc là mẹ tôi ra, thì đây là một nghệ sỹ rất có tài. Mới đây bà đã được tờ Art in America đưa vào danh sách những họa sỹ quan trọng nhất của thiên niên kỷ mới. Bức tranh "Chân dung người phụ nữ chờ lấy hoá đơn tại Grand Union" đã giành được giải thưởng lớn trong nước và bán được 140.000$. Tuy nhiên mẹ chỉ giữ được một phần, còn lại 50% đổ vào phòng tranh và 50% của số còn lại thì phải nộp thuế. Thật không công bằng chút nào cả! Mặc dù là một nghệ sỹ lớn như vậy nhưng mẹ luôn dành thời gian cho tôi. Tôi cũng rất tôn trọng mẹ vì mẹ là người sống rất có nguyên tắc: mẹ nói không bao giờ áp đặt ý thích và suy nghĩ của mình cho người khác và cũng mong người khác sẽ làm như vậy với mẹ.

                            Một bản tường trình hay và thuyết phục như vậy mà bà nỡ lòng nào xé rách không thương tiếc. Đảm bảo ai đọc bài viết này của mình cũng phải ngã mũ thán phục và đọc lại từ trang thứ nhất.
                            #14
                              SBC 09.12.2009 10:11:14 (permalink)
                              0
                              Thứ Bảy ngày 11 tháng 10, 9 giờ sáng.
                               
                              Vậy là mình đã đúng. Lilly thật sự nghĩ rằng việc mình không tham gia buổi ghi âm hôm nay là do mình phản đối việc kêu gọi tẩy chay nhà Ho.
                               
                              Mình đã nói với cậu ấy rằng không phải như vậy và rằng mình đến chỗ bà cả ngày hôm nay. Thật trớ trêu,cậu ấy không tin. Lần duy nhất mình nói sự thật và cậu ấy không tin.
                               
                              Lilly nói nếu quả thật mình muốn trốn vụ đến gặp bà thì chác chắn mình sẽ làm được. Nhưng vì mình sống quá phụ thuộc nên không dám nói không với bất cứ ai. Rõ ràng mình đã nói không với cậu ấy đó thôi. Nhưng câu nói đó của mình chỉ làm Lilly nổ điên thêm mà thôi. Mình không thể từ chối bà nội vì bà đã 65 tuổi và không còn sống được lâu nữa. Trời ạ, thế giới này không còn tí công bằng nào hay sao vậy???
                               
                              Hơn nữa, mình cũng cần làm Lilly hiểu cho thủng một điều : không thể hiểu bà mình là người như thế nào , và không được phép nói không với bà.
                               
                              Và Lilly đã phản ứng gay gắt lại :" Đúng vậy , mình không biết tí gì về bà cậu cả, Mia ạ? Cậu không thấy tò mò sao khi cậu biết mọi thứ về ông ba mình."- Nhà Moscovitz thường mời đến dùng buổi tối vào các ngày lễ hằng năm của người Do Thái -" còn mình chưa bao giờ được gặp ông bà của cậu."
                               
                              Ông bà ngoại của mình là nông dân 100% và sống ở một nơi gọi là Versailles, ở tận bang Indiana. Họ sợ phải tới New York vì có quá nhiều người nước ngòai ở đây. Nói chung là bất cứ cái gì không phải Mĩ 100% đều làm họ sợ. Đó cũng chính là một trong những lí do mẹ mình đã bỏ nhà ra đi khi mới 18 tuổi và chỉ quay lại đó có 2 lần cũng với mình. Versailles nhỏ xíu xiu, nhỏ đến nỗi trên cánh cửa của ngân hàng trong trấn có tấm biển đề "Nếu ngân hàng đóng cửa , hãy đút tiền qua khe cửa". Thật đó. Mình đã chụp ảnh lại và mang về nhà cho mọi người xem, vì nếu chỉ nói không chắc sẽ không ai tin. Tấm ảnh đó vẫn đang treo trên tủ lạnh nhà mình.
                               
                              Nói chung thì ông bà ngoại Thermopolis hầu như không bước chân ra khỏi Indiana.
                               
                              Mình cũng không thể giới thiệu Lilly với bà nội Renaldo vì bà chẳng có tí tẹo say mê gì với trả con. và bây giờ càng không thể giới thiệu cậu ấy với bà vì Lilly sẽ phát hiện ra mình là công chúa của Genovia mất, rồi cậu ấy sẽ làm loạn lên mất. Cậu ấy sẽ đòi phỏng vấn mình hay làm một cái gì đó cho chương trình TV của cậu ta. Và đó là điều mình sợ nhất : tên tuổi và hình ảnh của mình sẽ xuất hiện nhan nhản trên kênh truyền hình của Manhattan.
                               
                              Vì thế mà mình cố gải thích với Lilly vì sao phải qua gặp bà nội sao cho nghe lọt tai nhất, tất nhiên là không đả động gì tới chuyện công chúa rồi. Cái cách cậu ấy thở hồng hộc qua điện thoại cũng biết cậu ấy đang rất giận. Lilly chỉ nói gọn lỏn một câu," Vậy thì tối nay qua chỗ mình để giúp mình biên tập". Và dập máy cái rụp.
                               
                              Ít ra thì anh Michael đã không nói với cậu ấy về chuyện son và tất da chân. Mấy cái đó chắc sẽ làm Lilly nổi điên thật , và cậu ấy sẽ không đời nào chịu tin vào câu chuyện mình phải đến nhà bà nội trong trang phục như vậy.
                               
                              Khoảng 9 giờ 30 thì mình chuẩn bị đến chỗ bà. Bà đã nói truớc là hôm nay mình không phải đánh son hay đi tất da nữa, cứ mặc cái gì mình thích. Vì thế mình mặc quần yếm. Mình biết là bà ghét nó,nhưng kệ, ai bảo bà nói thích mặc gì thì mặc. Hee hee hee.
                               
                              Úi, phải xuống xe thôi. Đến nơi rồi.
                               
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 34 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9