Nhật kí Công Chúa 01-Meg Cabot
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 34 bài trong đề mục
SBC 09.12.2009 10:27:30 (permalink)
0
Chiều Thứ Bảy
 
Mình không bao giờ có thể đến trường nữa. Mình không bao giờ có thể đi đâu được nữa. Mình sẽ không bao giờ dời cái gác xép nàu nữa, không bao giờ.
 
Không thể tin được những gì bà đã làm với mình. Càng không thể tin là bố đã để cho bà làm điều này với mình.
 
Bố sẽ phải trả giá. Bố thực sự sẽ phải trả giá cho điều này và một cái giá rất đắt. Vừa về đến nhà mẹ lại còn trêu mái tóc mới của mình nữa chứ, thật chẳng buồn cười chút nào cả. Mình chạy ngay đến chỗ bố và nói bố phải trả giá cho chuyện này, một cái giá rất đắt đấy.
 
Ai nói là mình sợ phải đối đầu nào?
 
Bố thì tìm mọi cách làm mình hạ hỏa: “Ý con là sao, Mia, bố nghĩ con trông xinh đấy chứ. Đừng nghe mẹ con, mẹ thì biết cái gì? Bố thích mái tóc mới của con đấy. Nó thực sự rất…ngắn.
 
Tình hình là vầy, sáng nay vừa tới nơi thì bà kéo tay mình nói “On y va” - tiếng Anh có nghĩa là “Đi thôi”.
 
“Đi đâu ạ?” mình ngây ngô hỏi (nói đến mới nhớ ra sáng nay sao mình ngây thơ thế không biết).
 
“Tới nhà Paolo”, bà nói. Mình cứ nghĩ sẽ đi gặp một người bạn của bà để dùng bữa hay mua sắm gì. Mừng húm, một chuyến đi thực tế cơ đấy! Học làm công chúa kiểu này cũng không đến nỗi quá tệ.
 
Nhưng khi tới nơi mới biết cái gọi là “nhà Paolo” không hẳn là một cái nhà. Không biết tả ra sao nữa. Mới nhìn trông hơi giống một bệnh viện sang trọng lắp toàn cửa kúnh mời với những bát hoa kiểu Nhật Bản. Nhưng khi vào đến bên trong thì chỉ thấy toàn những người trẻ tuổi gầy nhẳng, mặc đồ đên xì chạy lăng xăng khắp nơi. Ai cũng mừng rỡ khi nhìn thấy bà, khúm núm mời mọi người vào căn phòng nhỉ kê toàn đi-văng và tạp chí thời trang. Lúc đó mình nghĩ ngay đến việc bà có hẹn phẫu thuật thẩm mỹ. Mặc dù mình không ủng hộ chuyện phẫu thuật thẩm mỹ cho lắm, nhưng mà kệ, ít ra thì bà sẽ không kè kè bên mình một thời gian.
 
Mình không thể sai lầm hơn được nữa! Paolo không phải là bác sỹ thẩm mỹ. Mình nghi ngờ anh ta có khi còn học không hết phổ thông í chứ. Paolo là chuyên gia tạo mẫu! Dạng chuyên gia tư vấn cách ăn mặc, đầu tóc cho người nổi tiếng đó mà. Công việc của anh ra là túm những đứa lạc mốt và cổ hủ như mình rồi biến họ trở thành những người sành điệu. Và bà đã chọn Paolo để “tân trang” lại mình! Sao lại là mình cơ chứ??? Việc mình không có ngực tệ đến thế sao, bà có cần nói toạc ra cho anh ta biết như vậy không?
 
Không hiểu Paolo là cái tên ở đâu ra nữa? Đây là nước Mỹ mà, đáng ra phải đổi thành Paul hay gì gì khác chứ!!!
 
Mình muốn hét vào mặt anh ra như thế, nhưng đâu dám đâu. Xét cho cùng thì việc bà lôi mình đến đây không phải do lỗi của Paolo. Anh ta cũng cho mình biết là mặc dù rất bận, nhưng phải cố gắng lắm mới thu xếp được lịch cho mình hôm nay, vì bà gọi điện nói đây là trường hợp cực kỳ khẩn cấp.
 
Trời ạ, xấu hổ chết đi được. Mình là một trường hợp khẩn cấp về thời trang!
 
Lúc đó mình giận bà khủng khiếp nhưng không thể hét lên với bà ngay trước mặt Paolo được. Bà cũng thừa biết điều đó, chỉ ung dung ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế nhưng, vuốt ve con Rommel. Bà thậm chí còn dạy con chó xấu xí đó ngồi như một quý bà thưởng thức tách trà ai đó đã chuẩn bị sẵn và đọc tạp chí cứ như thật.
 
Trong khi đó cha Paolo õng ẹo nhón từng lọn tóc của mình lên, làm bộ kêu ca, “Phải cắt. Cắt hết”.
 
Mái tóc của mình theo đi mà đi tong gần như toàn bộ, chỉ còn lơ thơ vài sợi phía sau gáy thì phải.
 
Không còn một con nhóc với mái tóc màu nước rửa chén nữa mà thay vào đó là một đứa tóc vàng hoe như bao người khác.
 
Chuyện đâu đã hết, kế đến là những chiếc móng tay của mình. Lần đầu tiên trong đời mình có móng tay. Đồ giả hết nhưng trông cứ như thật vậy. Mình đã cố bóc thử một chiếc ra nhưng ĐAU KHỦNG KHIẾP. Chẳng hiểu họ dùng loại keo gì mà dính khiếp thế không biết.
 
Bản thân mình cũng băn khoăn tự hỏi, nếu thực sự mình không muốn mái tóc bị cắt trụi lơ và dán những cái móng giả lên mấy cái móng thật bị cắn nham nhở kia thì liệu mình có chịu ngồi yên để họ làm tất cả những điều đó không.
 
Mình vẫn luôn tránh né những cuộc đối đầu. Vì thế mình sẽ không dám đặt mạnh cốc nước chanh xuống bàn và hét keeb rằng: “Mấy người dừng ngay mấy trò vớ vẩn này đi, ngay lập tức!”. À, đúng rồi, ở đây mình được uống nước chanh miễn phí. Trong khi đó ở cái tiệm cắt tóc “Nhà tạo mẫu tóc quốc tế” trên đường số 6 của mẹ thì đến một cốc nước cũng chẳng có, nhưng được cái cắt tóc và sấy gội chỉ tốn có 9,99 ddoola.
 
Và khi tất cả những con người xinh đẹp, ăn mặc thời trang đó nói với bạn rằng bạn xinh xắn biết bao với kiểu đầu này và rằng trang điểm như vậy sẽ làm tôn gò má bạn lên…thì bạn sẽ lập tức quên khuấy đi mất mình là một người ủng hộ sự bình đẳng giới, một nhà môi trường học không bao giờ tin vào mấy cái chuyện trang điểm, sử dụng những hóa chất có thể có hại cho Trái Đất. Thực ra mình không muốn làm ai bị tổn thương cả.
 
Mình liên tục an ủi bản thân là bà làm điều này chỉ vì bà yêu quý mình, muốn tốt cho mình. Mặc dù có khi bà cũng chẳng yêu thương gì mình nhiều đến thế đâu, cũng chỉ như tình cảm của mình dành cho bà thôi. Nhưng mà kệ, cứ cho là thế đi.
 
Sau khi từ của hàng của Paolo ra bà đưa mình tới hiệu Bergdorf Goodman mua 4 đôi giày đắt ngang với số tiền bỏ ra để lấy chiếc tất mắc trong ruột Louie Mập lần trước. Còn đống quần áo bà mua mình sẽ không bao giờ động tới là cái chắc. Mình thậm chí đã nói thẳng với bà điều đó. Vậy mà bà chỉ phẩy tay coi như mình đang nói chuyện tầm phào.
 
Mình sẽ không chịu thế đâu. Có còn milimet nào trên người mình chưa bị đụng tới không chứ. Hết cặp, cắt, giũa, sơn, lột, sấy rồi dưỡng. Thậm chí còn có thêm một bộ móng tay nữa chứ.
 
Mình chẳng thấy vui tẹo nào cả nhưng bà thì thấy rất hài lòng với vẻ bề ngoài mới này của mình. Không còn tí dấu vết nào của Mia Thermopolis. Mia Thermopolis không bao giờ có móng tay. Mia Thermopolis không bao giờ có những lọn tóc vàng. Mia Thermopolis không bao giờ trang điểm hay đi giày Gucci, mặc váy Channel, áo lót Chrisstian Dior (mặc dù họ không có cỡ 32A của mình). Đến mình còn chẳng nhận ra mình nữa. Nhưng có một điều chắc chắn: mình không còn là Mia Thermopolis nữa.
 
Bà đang biến mình thành một người khác.
 
Và giờ đây mình quay ra bắt đền bố, ai bảo để bà biến mình thành cái tăm bông di động với cái đầu mới vàng hoe.
 
“Đầu tiên bà bắt con làm bài tập. Sau đó lại xé bài tập của con. Kế đến là học ngồi. Rồi còn cho người nhuộm tóc của con, cắt gần hết mái tóc của con, dán chặt mấy cái thứ này vào móng tay của con, bắt con phải đi những đôi giày và mặc những bộ quần áo đắt tiền trên người. Trông con chằng khác nào nhân vật Vicky trong bộ phim truyền hình Love boat từ những năm 1970 vậy”.
 
Bố, con xin lỗi, nhưng con không muốn trở thành Vicky, mà con cũng sẽ chẳng bao giờ trở thành Vicky được dù bà có tân trang lại con như thế nào đi nữa. Con không thể đột nhiên trở thành học sinh giỏi của trường, hay là đội trưởng đội cổ vũ với những mối tình lãng mạn trên biển. Đấy là Vicky. Không phải là con!”.
 
Đúng lúc đó mẹ bước ra từ phòng ngủ, sửa sang lại cái váy mởi kiểu Tây Ban Nha hở vai. Mái tóc dài buông xõa xuống vai, trông mẹ thật tuyệt. Bố cũng đã phải ngoái nhìn.
 
“Mia”, mẹ vừa đeo hoa tai vừa nói: “Không ai bắt con trở thành Vicky cả”.
 
“Bà thì có đấy ạ!”.
 
“Bà chỉ đang cố gắng chuẩn bị cho con thôi, Mia ạ”.
 
“Chuẩn bị cho cái gì ạ? Mẹ cũng biết là con không thể đến trường với bộ dạng thế này mà” – mình gào ầm lên.
 
“Tại sao không?”.
 
Ôi trời ơi. Tại sao lại là mình cơ chứ?
 
“Vì”, mình nói bằng giọng kiên nhẫn nhất có thể, “con không muốn bất cứ ai ở trường phát hiện ra con là công chúa của Genovia!”.
 
Mẹ lắc đầu nói: “Mia cưng của mẹ, rồi một lúc nào đấy họ cũng sẽ biết thôi”.
 
Làm sao họ biết được. Mình nghĩ hết rồi: này nhé, mình sẽ chỉ là công chúa khi ở Genovia thôi, khả năng ai đó biết mình trong trường sẽ tới Genovia là gần như không có, vì thế bí mật này sẽ được giữ kín và mình sẽ không bị gán cho là kẻ lập dị giống như Tina Hakim Baba ngày ngày cưỡi limo đến trường với tài xế riêng và vệ sĩ kè kè bên cạnh 24/24.
 
Nghe vậy mẹ chỉ cười nói: “Nếu tin này lên báo thì sao?”.
 
“Tại sao phải lên báo ạ?”.
 
Mẹ nhìn bố. Bố quay mặt đi và nhấp một ngụm rượu.
 
Việc bố làm sau đó khiến cả hai mẹ con kinh ngạc. Đặt cốc rượu xuống, bố rút chiếc ví hiệu Prada ra khỏi túi quần và hỏi, “Bao nhiêu nào?”.
 
“Anh Phillipe”, mẹ vừa nhìn mình vừa nói.
 
“Anh hỏi nghiêm túc đó, Helen. Bos thấy thỏa thuận của chúng ra chẳng đưa đi đến đâu cả. Giải pháp duy nhất trong những vấn đề như thế nàu chỉ là tiền. Vậy bố phải trả con bao nhiêu để con chịu mặc cho bà biến con thành công chúa hả Mia?”.
 
“Đó là điều bà đang làm sao bố?” – mình bắt đầu gào to hơn – “vì nếu thực sự bà đang muốn biến con thành công chúa theo cách đó thì bà đã làm hỏng hết rồi. Bố đã bao giờ thấy công chúa nào có mái tóc ngắn như con chưa, ngực thì phẳng lì còn chân thì to như chân voi nữa chứ!”.
 
Bố liên tục nhìn vào đồng hộ, chắc lại có hẹn “phỏng vấn” với cô phóng viên tóc vàng nào đó của đài ABC.
 
“Hãy coi như việc học làm công chúa là một công việc. Bố sẽ trả lương cho con. Nào, con muốn bao nhiêu?”.
 
Giờ thì mình không còn gào mà là hét. Rằng bố làm như vậy là xúc phạm khủng khiếp đến lòng tự trọng của mình, rằng mình không đời nào bán mình cho liên minh kiểu đó… Mình đã học được mấy câu đó từ một cuốn sổ của mẹ thì phải. Hình như mẹ cũng nhận ra và tìm cách lảng đi nói cần phải chuẩn bị cho cuộc hẹn với thầy G. Bố nhìn mẹ với ánh mắt rất thiếu thân thiện – giống hệt như bà – rồi thở dài nói tiếp: “Mia, mỗi ngày bố sẽ lấy danh nghĩa tên con quyên tặng 100 đôla cho tổ chức gì nhỉ…À, đúng rồi, tổ chức Hòa bình xanh, để họ có thể cứu giúp những con cá voi. Nếu con đồng ý làm cho bà hạnh phúc bằng cách để bà dạy con trở thành công chúa”.
 
Giờ thì lại khác. Sẽ không thể chấp nhận được nếu bố trả tiền cho mình chỉ để đền bù cho vụ nhuộm tóc nhưng nếu bỏ ra 100 đôla mỗi ngày tặng cho tổ chức Hòa bình xanh thì lại là chuyện khác. Vị cho là 356.000 đôla mỗi năm! Dưới danh nghĩa của mình nữa chứ! Tổ chức ấy sẽ phải nhận mình sau khi tốt nghiệp thôi vì tới lúc ấy chắc mình đã hiến tặng tới cả triệu đô rồi.
 
Khoan đã, có khi chỉ là 36.500 đôla thôi. Máy tính của mình đâu rồi ????
#16
    SBC 09.12.2009 10:28:35 (permalink)
    0
    Tối thứ Bảy
     
    Không hiểu Lilly Moscovitz nghĩ mình là ai nữa, nhưng có một điểu chắc chắn cậu ta không phải là bạn của mình. Bạn mình không bao giờ lại ích kỷ như Lilly lúc tối nay. Không thể tin được! Mf lí do chỉ vì mái tóc của mình!
     
    Nếu Lilly nổi đóa với mình về chuyện gì đó thực sự nghiêm trọng kiểu như bỏ buổi ghi hình nhà Ho chẳng hạn thì mình còn có thể hiểu được. Vì mình là người quay phim chính cho chương trình “Lilly chỉ nói lên sự thực” và đảm đương nhiều việc quan trọng khác nữa. Thiếu mình, Shameeka sẽ phải làm thay cả phần việc của mình trong khi cậu ấy vốn đã phụ trách công việc sản xuất chính và đi tìm địa điểm quay phim.
     
    Vì thế mình có thể thông cảm được lí do cậu ấy giận dữ đến vậy. Theo Lilly thì vụ “Ho-Gate” này là câu chuyện quan trọng nhất từ xưa tới nay của cậu ấy. Còn mình nghĩ chuyện này thật vớ vẩn và phí công. Ai thèm quan tâm đến 5 cent đó chứ? Nhưng Lilly thì luôn mồm bai bải cái điệp khúc, “Chúng ta sẽ phá vỡ được cái vòng quay cố hữu của chủ nghĩa phân biệt chủng tộc hiện đang diễn ra tràn lan quanh đây”.
     
    Sao cũng được, mình không quan tâm. Nhưng rồi tối nay lúc mình tới nhà Moscovitz, Lilly đã hét ầm lên khi nhìn thấy mái tóc mới của mình, “Ôi trời ơi, chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”.
     
    Cậu ấy làm như thể mình trông giống như những người leo núi lên đỉnh Everesst không bằng, với khuôn mặt tím ngắt vì lạnh, cái mũi đen xì chỉ chực rụng xuống bất cứ lúc nào.
     
    Không sao, mình cũng đã lường trước là mọi người sẽ tá hỏa và nhặng xị lên khi thấy mái tóc của mình. Mà mình đã phải gội sạch mớ keo và gôm trên tóc trước khi đến nhà Lilly rồi đó. Chưa heeys, mình còn tẩy hết đám phấn son mà Paolo đã bôi trát lên mặt mình hồi sáng và chui lại vào cái quần yếm thường ngày. Ngoài mái tóc này ra thì mình gần như chẳng khác với mọi khi. Trông mình cũng khá đấy chứ.
     
    Nhưng Lilly thì không nghĩ như vậy.
     
    Mình cố tỏ ra như không có chuyện gì to tát cả nhưng rõ ràng với Lilly thì không. Cậu ấy phản ứng như thể mình đi bơm ngực vậy.
     
    “Ừ thì bà bắt mình đi gặp cha Paolo đó và anh ta…” mình vừa nói vừa cởi áo khoác.
     
    Lillu thậm chí không để mình nói hết câu. Cậu ta quá sốc thì phải: “Tóc của cậu giống hệt màu tóc của Lana Weinberger”.
     
    “Mình biết”.
     
    “Cái gì trên móng tay cậu thế kia? Đừng nói đó là bộ móng giả nhá. Con nhỏ Lana cũng đeo móng tay giả đấy!”. Cậu ta trố mắt nhìn mình và thét lên kinh hãi “Ôi trời đất ơi, cậu đang biến thành Lana Weinberger đấy!”.
     
    Câu nói đó của Lilly đã làm mình phát khùng lên. Thứ nhất, mình không hề biến thành Lana Weinberger. Thứ hai, dù có vậy đi chăng nữa thì chẳng phải Lilly luôn nói rằng điều quan trọng không phải mình trông như thế nào mà quan trọng là con người bên trong của mình như thế nào.
     
    Vừa thấy mình con Pavlov đã vội lao ra chồm lên chân mình, nó lúc nào cũng mừng rỡ như vậy mỗi khi thấy mình. Trong khi đó mình cứ đứng ở cái bậc cửa lát đá cẩm thạch đen đó phân trần: “Không phải là mình quyết định. Là bà nội mình. Mình bắt buộc phải…”.
     
    “Cậu nói bắt buộc là sao?” – Lilly gắt gỏng cắt ngang câu. Ánh mắt của cậu ấy bây giờ hằm hè chẳng khác nào lúc nhìn thầy thể dục vì đã bắt cả lớp chạy vòng quanh hồ nước trong công viên Trung tâm để lấy điểm kiểm tra. Lilly rất ghét phải chạy, nhất là lại quanh cái bể nước ở công viên Trung tâm nữa chứ (nó to khủng khiếp).
     
    “Cậu là kiểu người quái gì thế?” – cậu ta bắt đầu lên giọng thuyết giáo – “Hoàn toàn bị động như vậy. Cậu có bị câm không vậy? Không biết nói từ KHÔNG à? Phải làm gì đó với cái tính quyết đoán của cậu mới được. Mà cậu thực sự có vấn đề với bà cậu rồi đấy. Cậu chẳng ngại gì khi nói KHÔNG với mình trong khi đáng ra ngày hôm nay cậu đã có thể giúp mình nhiều việc. Cậu có biết mình thất vọng về cậu thế nào không. Vậy mà cậu để yên cho bà cậu cắt trụi mái tóc và nhuộm vàng khè như thế kia…”.
     
    Cả ngày hôm nay mình đã nghe đủ những lời chê bai về bộ dạng xấu xí của mình rồi – Ít ra cho đến lúc Paolo tóm lấy và biến mình thành một Lana Weinberger thứ hai. Và giờ thì lại còn được giáo huấn rằng đạo đức của mình cũng có vấn đề nốt.
     
    Chịu sao nổi chứ. Mình đã gào lên, “Lilly, câm miệng đi”.
     
    Trước giờ, mình chưa bao giờ bảo Lilly hay bất cứ ai hãy câm miệng lại. Chưa bao giờ. Thật không giống mình chút nào. Không biết chuyện gì xảy ra nữa, hay là mấy cái móng tay mới? Trước giờ mình chưa bao giờ có móng tay cho đúng nghĩa cả. Hay là chính mấy cái móng tay giả này đã truyền can đảm cho mình? Mình cảm thấy mạnh mẽ hơn hẳn. Tại sao Lilly luôn luôn bảo mình phải làm gì?
     
    Không may là ngay khi mình hét lên kêu Lilly câm miệng thì anh Michael từ trong phòng bước ra, tay cầm cái bát không và không hề mặc áo.
     
    “Wow”, anh ấy giật mình lùi lại. Không biết anh ấy làm vậy là vì những gì mình nói hay bộ dạng của mình.
     
    “Cái gì?” – Lilly nói. “Cậu vừa nói gì?”.
     
    Trông cậu ta lúc đó như một con hổ cái vậy.
     
    Mình cũng đã nghĩ đến chuyện xuống nước nhưng rồi đã không làm vậy. Vì mình nhận ra Lilly nói đúng: mình thực sự có vấn đề về sự quyết đoán.
     
    “Mình mệt mỏi về việc cậu suốt ngày lên giọng dạy dỗ mình lắm rồi. Suốt ngày bố rồi mẹ rồi đến bà nội và thầy cô luôn bắt mình phải làm cái này cái kia. Mình không muốn bạn mình cũng như vậy nữa”.
     
    “Wow” – nghe vậy anh Michael lại ồ lên kinh ngạc. Lần này thì mình biết chắc đó là vì những lời mình nói.
    Lilly nhíu mắt lại hỏi: ‘Cậu có bị làm sao không thế?”.
     
    Mình vẫn tiếp tục nói: “Cậu biết không? Mình chẳng làm sao cả. Chính cậu mới là người có vấn đề đấy. Vấn đề lớn với mình. Mình sẽ giải quyết vấn đề đó cho cậu ngay bây giờ. Mình bỏ cuộc. Dù sao thì trước giờ mình cũng chẳng thích thú gì mấy cái chuyện “Ho-Gate” vớ vẩn đấy cả. Nhà Ho toàn là những người dễ mến. Họ chẳng làm gì sai cả. Mình không hiểu sao cậu lại có vấn đề với họ. Và…” mình vừa nói vừa với tay mở cửa “tóc của mình không phải màu vàng”.
     
    Sau đó mình bỏ về. Đóng cửa cái rầm đằng sau lưng.
     
    Trong khi đợi thang máy, mình đã có ý nghĩ là Lilly sẽ chạy theo và xin lỗi.
     
    Nhưng cậu ấy đã không làm thế.
     
    Mình đi thẳng về nhà, tắm rửa và đi ngủ cùng với cái điều khiển từ xa và con Louie béo ị - kẻ duy nhất thích mình trong cái dáng vẻ hiện nay. Mình đã nghĩ Lilly có thể sẽ gọi điện xin lỗi nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì cả.
     
    Mình cũng không đời nào mở miệng ra xin lỗi trước đâu.
     
    Mình vừa ngắm nghía trong gương mới một phút trước, trông tóc mình có tệ lắm đâu.
    #17
      SBC 09.12.2009 10:32:14 (permalink)
      0
      Thứ Bảy ngày 11 tháng 10, 11 giờ 30 đêm
       
      Cậu ấy vẫn chưa gọi.
       
       
      Chủ Nhật, ngày 12 tháng 10
       
      Ôi trời ơi, xấu hổ chết đi được. Giá mà mình có thể bay thẳng lên Sao Hỏa thì tốt biết mấy. Không thể tưởng tượng nổi những gì vừa xảy ra với mình.
       
      Lúc mình ra khỏi phòng để ăn sáng thì thấy mẹ và thầy Gianini đang ngồi ở bàn ăn bánh!
       
      Và thầy Gianini thì dăng mặc áo phông và quần đùi. Còn mẹ mặc kimono!!! Vừa nhìn thấy mình, mẹ sặc luôn cốc nước cam đang uống dở, “Mia, con làm gì ở nhà thế? Mẹ tưởng con ngủ lại nhà Lilly cơ mà”.
       
      Ước gì mình đã làm thế. Ước gì tối qua mình đã không quá quyết đoán. Đáng nhẽ mình đã ở lại nhà Moscovitz và không bao giờ phải tận mắt chứng kiến cảnh thầy Gianini mặc quần đùi như thế này.
       
      Đấy là chưa kể cho thầy ấy thấy được cái bộ dạng mới sáng sớm ra của mình trong một bộ đồ ngủ đỏ chót nữa chứ.
       
      Làm sao mình có thể đến buổi tổng duyệt sắp tới được đây?
       
      Thật là khủng khiếp. Giá mình có thể gọi cho Lilly lúc này. Nhưng khổ nỗi bọn mình đang phải giận nhau cơ mà.
       
       
      Chiều Chủ Nhật
       
      Theo lời mẹ kể thì thầy Gianini đã ngủ đêm trên đi-văng ngoài phòng khách vì chuyến tàu về nhà thầy ấy ở Brooklyn bị trật bánh nên mẹ đã bảo thầy ấy ngủ lại.
       
      Nếu mình vẫn là bạn của Lilly thì chắc cậu ấy sẽ phân tích với mình rằng mẹ đang nói dối để tránh làm mình bị tổn thương khi phải chứng kiến hình tượng người mẹ mẫu mực bị sụp đổ.
       
      Nhưng mình lại muốn tin vào lời nói dối của mẹ hơn. Cách duy nhất để mình thi đậu môn Đại số là tin vào mẹ. Mình sẽ không thể nào ngồi trong lớp, tập trung vào mấy con số khi biết rằng cái người đang thuyết giảng trước mặt mình có thể không chỉ dừng lại ở việc hôn mẹ mà thậm chí còn làm nhiều thứ hơn thế nữa.
       
      Tại sao mọi thứ bung bét lại luôn xảy ra với mình vậy chứ? Mình đã tự nhủ chắc rồi cũng có lúc điều gì đó tốt đẹp sẽ đến với mình.
       
      Thay quần áo xong mình đi ra bếp ăn sáng. Mẹ đã không chịu mang bữa sáng vào phòng cho mình như mình yêu cầu. Mình độp mình theo kiểu, “Con nghĩ con là ai? Công chúa xứ Genovia chắc?”.
      Chắc mẹ nghĩ cậu đùa đó buồn cười lắm, nhưng mình thì chẳng thấy buồn cười chút nào.
       
      Khi mình ra khỏi phòng, thầy Gianini cũng đã quần áo chỉnh tề. Thầy ấy cố gắng tỏ ra hài hước để không khí bớt căng thẳng, mà có lẽ đó là việc duy nhất một người có thể làm trong tình cảnh như vậy.
       
      Lúc đầu mình cũng không thấy có gì đáng cười cho lắm. Nhưng rồi mình đã phá lên cười khi thầy G nói về các giáo viên trường Albert Einstein trong bộ đồ ngủ. Ví dụ như cô hiệu trưởng Gupta, theo thầy G thì chắc cô ấy mặc áo cầu thủ bóng bầu dục cùng chiếc quần len của chồng khi đi ngủ. Cứ nghĩ ra cảnh cô Gupta trong cái quần len là mình cười chảy cả nước mắt. Đến lượt mình, mình đã cá là cô Hill sẽ mặc áo voan đính lông vũ và nhiều thứ linh tinh khác. Còn thầy G lại nghĩ cô Hill có lẽ sẽ mặc áo chất vải flanel chứ không phải lông vũ. Làm sao thầy ấy lại biết rõ thế? Hay thầy ấy cũng đã từng cặp kè với cô Hill rồi? Với một người buồn tẻ suốt ngày cắm bút bi đầy túi áo như thầy thì chuyện đó cũng có thể.
       
      Sau bữa sáng, mẹ và thầy G cố lôi mình đến công viên Trung tâm với họ vì trời rất đẹp nhưng mình đã nói mình có quá nhiều bài tập. Nói dối như vậy cũng không có gì sai trái cho lắm. Mình thực sự có bài tập mà – thầy G phải biết điều đó chứ - mặc dù không nhiều lắm. Mình chỉ là không muốn đi chơi cùng những người đã có đôi có cặp. Giống như hồi Shameeka hẹn hò với Aaron Ben-Simon năm lớp 7, cậu ta lúc nào cũng kéo mình đi xem phim cùng với 2 người họ. Đơn giản chỉ vì bố cậu ta không cho phép đi một mình với bạn trai (thậm chí ngay cả với một đứa vô hại như Aaron Ben-Simon, có cái cổ chỉ to bằng bắp tay mình là cùng). Và rồi sau khi đã ra khỏi nhà rồi thì cậu ấy lại cố tình lờ mình đi. Chỉ sau 2 tuần, mình hầu như không thể nói chuyện nổi với Shameeka nữa vì mọi thứ cậu ta nói đều về Aaron.
       
      Tất nhiên mẹ thì khác, không phải lúc nào cũng nói về thầy G. Nhưng mình có cảm giác nếu mình cùng đi đến công viên Trung tâm thì sẽ phải chứng kiến cảnh họ hôn nhau. Hôn nhau thì chẳng có gì là xấu nhưng khi đó là mẹ mình và thầy Đại số thì…
       
       
      Những lý do mình nên làm lành với Lilly:
       
      1. Bọn mình đã là bạn thân từ hồi mẫu giáo.
       
      2. Một trong hai đứa phải tỏ ra độ lượng hơn và đi bước đầu tiên.
       
      3. Cậu ấy luôn làm cho mình cười.
       
      4. Ngoài cậu ấy ra mình còn có thể ăn trưa với ai được nữa?
       
      5. Mình nhớ cậu ấy.
       
       
      Những lý do mình không nên làm lành với Lilly:
       
      1. Cậu ấy luôn bảo mình phải làm gì.
       
      2. Cậu ấy nghĩ cậu ấy biết mọi thứ.
       
      3. Lilly là người gây chuyện trước, cậu ấy phải xin lỗi trước.
       
      4. Mình sẽ không bao giờ có thể quyết đoán được nếu lúc nào cũng nhượng bộ.
       
      5. Nhỡ mình xin lỗi trước mà cậu ấy VẪN không thèm nói chuyện với mình thì sao????
       
       
      Tối muộn Chủ nhật
       
      Mình chỉ định bật máy tính để tìm vài thứ về Afganistan trên mạng (cho bài luận môn Văn minh thế giới về sự kiện đang diễn ra trên thế giới) và rồi thấy có thư. Mình hiếm khi nhận được thư vì thế thấy rất vui.
       
      Nhưng sau đấy mình nhận ra nó là của ai: CraKing.
       
      Là Michael Moscovitz !
       
      Hóa ra anh ấy kêu mình lên chat với anh ấy.
       
      Anh ấy viết như thế này.
       
      CracKing: này, Thermopolis. Tối qua em bị làm sao vậy? Em nổi cơn điên gì vậy?
       
      Mình á? Điên á?
       
      FtLouie: nói cho anh biết, em chẳng điên. Em chỉ thấy mệt mỏi với cái cách em gái anh suốt ngày dạy dỗ em phải làm gì thôi. Mà đó đâu phải chuyện của anh.
       
      CracKing: em có cần khinh khỉnh như thế không? Tất nhiên là việc của anh rồi. Anh vẫn phải sống cùng nhà với nó cơ mà?
       
      FtLouie: tại sao chứ? Cậu ấy nói gì về em à?
       
      CracKing: có thể cho là thế.
       
      Không ngờ cậu ấy lại nói chuyện về mình. Mà chắc lại chẳng nói gì tốt đẹp đâu.
       
      FtLouie: cậu ấy đã nói những gì?
       
      CracKing: anh tưởng đó không phải là chuyện của anh chứ.
       
      Thật may là mình không có anh trai.
       
      FtLouie: đúng thế. Mà cậu ấy đã nói gì về em?
       
      CracKing: nó nói nó chẳng biết gần đây có chuyện gì với em vậy. Kể từ khi bố em đến thăm thì em xử sự rất có vấn đề.
       
      FtLouie: em á? Có vấn đề á? Thế còn cậu ấy thì sao? Cậu ấy lúc nào cũng phê phán em. Em ngán đến tận cổ rồi !!! Nếu cậu ấy còn muốn làm bạn của em thì tại sao cậu ấy còn không chấp nhận con người thật của em???
       
      CracKing: không phải gào lên như thế đâu.
       
      FtLouie: em đâu có gào !!!
       
      CracKing: em đang dùng quá nhiều dấu câu đấy thôi và trên mạng thì nó giống như đang gào lên vậy. Hơn nữa, nó không phải là người duy nhất đang phê phán người khác. Nó bảo em không ủng hộ việc nó kêu gọi tẩy chay cửa hàng nhà Ho.
       
      FtLouie: đúng thế. Em sẽ không ủng hộ cậu ấy chuyện đó. Thật ngớ ngẩn. Anh có nghĩ nó ngớ ngẩn không?
       
      CracKing: có, rất ngớ ngẩn. Em vẫn trượt môn Đại số đấy à?
       
      Có cần thay đổi chủ đề nhanh thế không.
       
      FtLouie: chắc vậy quá. Nhưng thầy G đã ngủ lại nhà em tối qua nên có khi em sẽ được vớt với một điểm D. Mà sao anh hỏi vậy?
       
      CracKing: cái gì? Thầy G đã ngủ lại á? ở nhà của em? Em thấy sao?
       
      Trời, tại sao mình lại nói với anh ấy nhỉ? Tin đó sẽ lan khắp trường vào sáng mai cho coi. Có lẽ thầy G sẽ bị sao thải ! Không biết giáo viên có được phéo hẹn hò với phụ huynh học sinh không nhỉ? Tại sao mình lại kể với anh Michael chuyện này cơ chứ?
       
      FtLouie: Kinh khủng! Nhưng sau đó thầy ấy đã pha trò và giờ thì em thấy ổn rồi. Em cũng không biết nữa. Đáng ra em phải nổi khùng lên mới đúng nhưng thấy mẹ em có vẻ hạnh phúc. Em không thể làm như vậy.
       
      CracKing: mẹ em đã có thể cặp với người còn tệ hơn thầy G ấy chứ. Thử hình dung nếu mẹ em đi chơi cùng thầy Stuarrt xem.
       
      Thầy Stuart dạy môn Sức khỏe. Thầy ấy luôn nghĩ rằng mình là món quà của Chúa ban tặng cho phụ nữ. Mình chưa được học thầy ấy vì đến năm cuối cấp mới phải học môn Sức khỏe. Nhưng nghe đồn rằng đừng bao giờ mon men đi lại gần bàn của thầy Stuart vì thầy ấy sẽ xồ tay ra và xoa xoa vào vai mình như kiểu mát-xa vậy. Nhưng theo các chị lớp trên nói thì thực ra là thầy ấy đang muốn kiểm tra xem họ có mặc áo con không thôi.
       
      Nếu mẹ mà hẹn hò với thầy Stuart thì mình sẽ bay thẳng sang Afganistan ở ngay lập tức.
       
      FtLouie: Ha ha ha. Tại sao anh lại muốn biết em có trượt môn số học hay không hả?
       
      CracKing: thì bởi vì tháng này anh sẽ làm xong Crackhead và anh nghĩ nếu em muốn thì anh có thể dạy em môn Hình học và Lượng giác. Nếu em muốn.
       
      Anh Michael Moscovitz đề nghị giúp đỡ mình sao? Thật không thể tin nổi. Tí nữa thì mình ngã bổ chửng khỏi ghế.
       
      FtLouie: wow, thế thì còn gì bằng ! Cảm ơn anh !
       
      CracKing: Không có gì. Thế nhé Thermopolis.
       
      Sau đó anh ta thoát ra.
       
      Thật khó tin ! Tự dưng sao anh ấy tỏ ra dễ thương thế nhỉ? Không biết hôm nay ăn nhầm cái gì nữa.
       
      Mình cần phải cãi nhau thường xuyên với Lilly hơn nữa.
      #18
        SBC 09.12.2009 10:36:29 (permalink)
        0
        Đêm Chủ nhật
        Vừa nghĩ là mọi thứ có thể sáng láng hơn một chút thì bố gọi điện. Bố nói chú Lars sẽ đến đón mình cùng đi ăn tối với bà ở Plaza.
        Không hề thấy đả động gì tới mẹ.
        Mà vậy cũng tốt, mẹ cũng đâu có muốn đi. Lúc mình bảo chỉ mình mình đi, mẹ mừng ra mặt.
        “Tốt quá”, mẹ nói. “Mẹ sẽ gọi mấy món Thái và ở nhà xem phim “Sixty Minutes” “
        Từ lúc trong công viên Trung tâm về mẹ có vẻ rất vui. Mẹ ngượng nghịu kể là đã cùng thầy G đi xe ngựa. Mình đã bị sốc khi nghe thấy thế. Mấy người lái xe ngựa chẳng bao giờ chăm lo đến lũ ngựa cả. Luôn có một con ngựa già cỗi nào đấy bị ngã quỵ vì thiếu nước. Mình đã thề sẽ không bao giờ đi xe ngựa. Ít nhất là cho đến khi người ta có những quy định riêng về quyền lợi cho những con ngựa. Mình đã nghĩ là mẹ cũng đồng tình với mình về chuyện đó.
        Tình yêu có thể tạo nên những điều kì lạ ở con người.
        Dạo này tới Plaza cũng không đến nỗi cực hình lắm. Mình nghĩ là mình đang dần quen với nó. Bây giờ người gác cổng đã biết mình là ai – hay ít ra thì họ cũng biết chú Lars là ai – nên không còn làm khó mình nữa. Họ đâu được trả lương để ngồi với nhau như mình đây.
        Bữa tối thật buồn tẻ. Bà cứ luôn mồm giảng giải về chuyện phải dùng cái dĩa nào cho món ăn nào và tại sao. Các món được bày hết lên bàn và đa số đều là thịt! May còn có một món là cá nên mình không bị đói. Đến món tráng miệng mình chọn cốc socola to tổ chảng. Bà tìm mọi cách nói cho mình hiểu rằng khi trở thành đại diện của Genovia với cương vnị là người đứng đầu đất nước thì mình sẽ phải ăn tất cả các món đặt trước mặt nếu không sẽ là sự xúc phạm tới chủ nhà và có thể trở thành mâu thuẫn tầm quốc tế. Nhưng mình đã nói với bà rằng mình sẽ nhờ nhân viên giải thích trước với chủ nhà là mình không ăn thịt và kêu học đừng tiếp mình bất cứ món nào làm từ thịt.
        Bà có vẻ giận. Chắc bà không ngờ rằng mình đã xem bộ phim trên TV về công nương Diana và biết tất cả các cách làm thế nào để tránh phải ăn mọi thứ trong những bữa tiệc mang tầm quốc gia. Rồi cả cách làm sao để tống khứ mọi thứ đã ăn ngay sau đó (tất nhiên là mình thì sẽ chẳng bao giờ làm thế).
        Suốt bữa tối, bố liên tnục hỏi những câu kỳ quặc về mẹ: đại loại như là mình có thấy không thoải mái về mối quan hệ của mẹ với thầy G không, mình có muốn bố nói gì với mẹ về chuyện đó không… Mình nghĩ bố đang cố muốn moi tin từ mình về chuyện mẹ và thầy G xem liệu học có ý định nghiêm túc không.
        Mà quan hệ giữa mẹ và thầy G có vẻ cũng khá nghiêm túc rồi đó, vì thầy đã ngủ qua đêm ở nhà mình rồi còn gì. Trước giờ mẹ chỉ cho phép những người mẹ thực sự quí ngủ lại qua đêm thôi. Tính cả thầy G thì trong vòng 14 năm qua mới chỉ có 3 người: chú Wolfgang – hóa ra là người đồng tính; chú Tim – hóa ra lại là người theo Đảng Cộng Hòa; và bây giờ là thầy số học của mình. Cũng chẳng nhiều nhặn gì. Chỉ là cứ 4 năm thay một người thôi mà.
        Hay đại loại như thế.
        Nhưng tất nhiên là mình không thể nói cho bố biết về chuyện thầy G đã ngủ lại vì chắc chắn bố sẽ ngừng thở mất. Bố thật là gia trưởng! Trong khi bố tự cho phép mình có cả tá bạn gái ngủ qua đêm ở Miragnac vài mùa hè, và thỉnh thoảng cứ 2 tuần lại có bạn gái mới nhưng lại đòi hỏi mẹ phải trọn đạo và giữ mình.
        Nếu Lilly vẫn nói chuyện với mình thì chắc cậu ấy sẽ nói đàn ông toàn là những kẻ đạo đức giả.
        Một phần của mình cũng muốn nói với bố về thầy G để bố đừng quá tự mãn và ung dung. Nhưng một phần lại không muốn tạo điều kiện cho bà nội có cớ để nói mẹ - từ trước bà vẫn luôn nói mẹ là “không đứng đắn”. Vì thế mình đã giả bộ là không biết tý gì về chuyện này.
        Bà thông bào ngày mai sẽ sờ đến vốn từ vựng của mình. Bà bảo tiếng Pháp của mình đã tê nhưng tiếng Anh còn tệ hơn nhiều. Bà nói nếu bà còn nghe mình nói từ “sao cũng được” một lần nữa thì bà sẽ lấy bàn chải cọ mồm mình bằng xà phòng.
        Mình nói, “Sao cũng được, tùy bà” và bà nhìn mình bằng ánh mặt khạc ra lửa. Mình đâu có cố tình chọc tức bà đâu, chỉ là mình quên mất thôi.
        Đến ngày hôm nay mình đã kiếm được 200 đôla cho tổ chức Hòa bình xanh. Có lẽ mình sẽ đi vào lịch sử với tư cách người đã cứu sống toàn bộ loài cá voi.
        Lúc mình về nhà thì thấy có 2 hộp thức ăn Thái trong thùng rác cùng với 2 đôi đũa, và 2 chai Heineken. Mình hỏi có phải mẹ đã gọi thầy G đến ăn tối không- trời ạ, mẹ đã ở cạnh thầy cả ngày rồi mà! – và mẹ mình cười đáp, “Không cưng ạ. Tại mẹ đói quá thôi”.
        Lời nói dối thứ hau trong cùng một ngày! Chuyện với thầy G chắc nghiêm túc rồi đây.
        Lilly vẫn chưa gọi. Nhưng mình sẽ nói gì đây? Mình chẳng làm gì sai cơ mà. Mặc dù chính mình là người đã bảo cậu ấy câm miệng nhưng đó lại tại cậu ấy nói mình đang biến thành Lana Weinberger trước đấy chứ. Mình hoàn toàn có quyền được bảo cậu ấy câm miệng.
        Mà mình có được phép không nhỉ? Có lẽ chẳng có ai có quyền bảo người khác câm miệng cả. Có lẽ đó là nguyên nhân khơi mào các cuộc chiến tranh, vì người này bảo người khác câm miệng và sau đó chẳng ai chịu xin lỗi ai.
        Nếu cứ thế này thì ngày mai mình sẽ ăn trưa với ai đây?

        Thứ Hai, ngày 13 tháng 10, giờ Đại số

        Khi chú Lars lái xe qua đón Lilly như mọi ngày thì người gác cổng cho biết là cậu ấy đã đi rồi.

        Đây là lần giận dỗi lâu nhất giữa mình và Lilly.

        Vừa bước vào trường đã bị ai đó gí tờ rơi vào mặt.

        Tẩy chay quán ăn nhà Ho!
        Hãy ký tên bên dưới phản đối nạn phân biệt chủng tộc!

        Mình nói không ký và bị Boris – đang đi phát tờ rơi – thuyết giáo cho một bài. Nào là nói mình thật vô ơn và rằng ở nhiều đất nước trên thế giới, trong nhiều năm liền chính phủ luôn thẳng tay đàn áp những lời chống đối, rằng mình nên cảm thấy may mắn khi được sống ở một nơi có thể tự do ký tên vào truyền đơn mà không phải nơm nớp lo sợ bị can sát mật theo dõi.

        Điên người, mình bảo lại với Boris là ở Mỹ, người ta không dắt áo len trong quần.

        Cũng phải thừa nhận một điều về Lilly: cậu ấy ra tay nhanh thật. Chỉ trong chốc lát cả trường đã bị phủ đầy bởi những tờ rơi “Phản đối quán ăn nhà Ho”

        Thêm một điều nữa về Lilly: khi cậu ấy tức giận thì phải rất lâu cơn giận mới xẹp xuống. Cậu ấy cóc thèm nói chuyện với mình.

        Giá thầy G để cho mình yên thì tốt biết mấy. Ai thèm quan tâm đến số nguyên cơ chứ?













        Các phép tính với số thực: số âm – những số ở đầu bên kia của số 0 nhưng cùng khoảng cách với số 0 trên trục số được gọi là số âm.



        Làm gì trong giờ đại số bây giờ:

        Làm gì trong giờ đại số bây giờ!
        Mọi trò đều chán ốm:
        Nào là vẽ vời, nào là ngáp vặt,
        Tiếp theo là cờ vua.

        Nào là ngủ gật, nào là mơ mộng,
        Lại quay ra ngẫm nghĩ đăm chiêu.
        Nào là hát hò, nào là gảy dàn
        Trông có vẻ vui lắm.

        Hết nhìn vào đồng hồ
        Lại quay ra khẽ hát
        Mình đã thử mọi thứ
        Để thời gian mau qua.

        NHƯNG VẪN CHẲNG ÍCH GÌ !!!!!
         

        Buổi chiều thứ Hai, giờ tiếng Pháp

        Buổi chiều thứ Hai, giờ tiếng Pháp
         
        Vậy là dù mình và Lilly có không cãi nhau thì mình cũng khó có thể ngồi cạnh cậu ấy vào bữa trưa nay được. Cậu ấy đã trở thành nữ hoàng của bữa tiệc. Tất cả đều bu quanh cái bàn mà tụi mình thường cùng Shameeka và Ling Su ngồi ăn bánh tại cửa hàng Big Wong. Boris Pelkowskiđang ngồi ở chỗ mình vẫn ngồi.
         
        Lilly chắc hẳn đang như trên mây. Cậu ấy luôn muốn được tôn vinh bởi các thiên tài âm nhạc.
         
        Kết quả là mình đứng đó như một con ngốc với cái khay ngớ ngẩn cùng món salad dở hơi. Đó là món rau duy nhất còn lại vì họ đã hết đậu và ngũ cốc. Mình lơ ngơ không biết phải ngồi đâu nữa. Trong quán chỉ có 10 cái bàn, mỗi bàn được mặc định là lãnh địa của từng nhóm: bàn của mình và Lilly, bàn của đội cổ vũ, bàn của lũ nhà giàu, bàn của dân hip-hop, bàn của dân Hóa, bàn của bọn ghiền phim, bàn của dân Toán, bàn của nhóm du học sinh, và bàn của Tina Hakim Baba và vệ sĩ của cậu ta.
         
        Mình không thể ngồi cùng bọn vận động viên hay đội cổ vũ, vì mình đâu phải là thành viên. Cũng không thể ngồi với lũ nhà giàu vì mình làm gì có di động hay nhà môi giới riêng Càng không hứng thú gì với dòng hip-hop hay tên các loại thuốc. Mình thậm chí còn không có tên trong vở kịch gần đây nhất. Và với điểm F môn Đại số thì cơ hội ngồi cùng với dân toán là bằng không. Chưa hết, mình đâu có hiểu mấy đứa du học sinh nói gì.
         
        Mình nhìn về phía Tina Hakim Baba. Cậu ta cũng có một đĩa salad trước mặt, giống mình. Chỉ có điều Tina ăn salad vì có vấn đề với cân nặng chứ không phải ăn chay. Cậu ta đang đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Ảnh bìa cuốn sách là một đôi nam nữ trẻ đang ôm nhau. Cô gái đó có mái tóc dài màu vàng, bộ ngực khá to còn đôi chân thì thon dài. Y hệt mẫu người mà bà nội muốn ở mình.
         
        Mình tiến tới và đặt cái khay xuống trước mặt Tina Hakim Baba.
         
        “Mình ngồi đây được không?” mình nói.
         
        Tina ngước nhìn lên, trông có vẻ bất ngờ. Cậu ta hết nhìn mình lại quay sang nhìn anh vệ sĩ da đen to cao mặc toàn đồ đen. Mặc dù đang ở trong căng tin nhưng anh ta vẫn đeo kính đen xì. Nếu họ đánh nhau chắc chú Lars sẽ thắng.
         
        Tina nhìn anh ta ra chiều hỏi ý. Anh ta lướt một dọc người mình theo kiểu dò xét – mình nghĩ vậy thôi, chứ khó mà biết được là anh ta có nhìn mình hay không với cặp kính đen đó – rồi gật đầu.
         
        Tina cười rất tươi với mình và vội đặt quyển sách xuống nói: “Xin mời. Ngồi cùng mình đi.”
         
        Mình ngồi xuống, cảm thấy hơi tội lỗi khi thấy Tina tỏ ra vui vẻ như thế. Như thể đáng ra mình nên đề nghị như vậy từ lâu rồi. Nhưng trước nay mình đều cho rằng cậu ta là típ người hâm hâm khi đến trường bằng limo với vệ sĩ đi kèm.
         
        Giờ nghĩ lại thấy cậu ấy cũng đâu có gàn dở lắm.
         
        Tina và mình cùng ăn salad và bàn luận về việc thức ăn ở trường dở đến thế nào. Cậu ấy kể cho mình về kế hoạch ăn kiêng để giảm 20 cân cho buổi dạ hội sắp tới. Nhưng thử Bảy này là dạ hội rồi, không hiểu cậu ấy định làm thế nào nữa. Lúc mình hỏi Tina đã có ai đi cùng đến buổi dạ hội chưa thì cậu ấy rúc rích cười và nói là đã có rồi. Cậu ấy sẽ đi cùng một gã ở trường Tritiny, một trường tư thục khác ở Manhattan có tên là Dave Farouq El-Abar.
         
        Thật bất công!!! Ngay đến cả Tina Hakim Baba cũng có người mời đi dạ hội, dù cho chỉ mỗi chuyện đi bộ một mình qua hai dãy nhà đến trường cậu ấy cũng không được phép.
         
        Ừ thì ngực cậu ta trông cũng khá đầy đặn. Mình đoán đó là lý do chính.
         
        Phải công nhận Tina rất dễ gần. Khi cậu ấy đứng lên, ra quầy lấy thêm một lon coca – tay vệ sĩ ngay lập tức theo sát! Má ơi, nếu chú Lars cũng kè kè bên mình như thế thì chắc mình đến tự tử mất. Mình đọc trộm bìa sau cuốn sách của Tina. Nó có tên là “Mình nghĩ mình tên là Amanda”, kể về một cô gái tỉnh dậy sau một thời gian dài hôn mê và không biết mình là ai cả. Rồi một chàng trai đã đến thăm cô trong bệnh viện, và nói với cô tên cô là Amanda và rằng cậu ta là bạn trai của cô. Phần còn lại của cuốn sách chỉ kể về chuyện cô gái đó tìm mọi cách tìm hiểu xem anh chàng kia có nói dối mình hay không.
         
        Mình thì rất chắc chắn! Nếu một anh chàng đẹp trai nào đó nói với mình anh ta là bạn trai mình thì sao không để nguyên như thế đi, còn tìm hiểu làm gì nữa? Thật lắm người đang có nhiều thứ tốt mà không biết giữ.
         
        Khi mình đang đọc bìa sau quyển sách thì thấy có ai đó đang đứng trước mặt. Ngước lên thì thấy hóa ra đó là Lana Weinberger. Hôm nay chắc là ngày có trận đấu, vì nó đang mặc đồng phục của đội cổ vũ, một chiếc váy ngắn xếp li màu xanh trắng và một cái áo bó màu trắng có chữ A to đùng đằng trước. Trông như là nó đã độn thêm thứ gì đó ào áo con thì phải. Nếu không thì sao ngực nó hôm nay cứ phình ra trước như thế chứ.
         
        “Tóc đẹp lắm, Amelia”, nó nói giọng đầy mỉa mai, “Mày tính bắt chước ai vậy, con nhỏ này?”
         
        Mình nhìn ra phía sau Lana. Anh Josh Richter đang đứng đó với đội bóng bầu dục. Họ chẳng mấy quan tâm đến mình và Lana. Họ đang nói về bữa tiệc nào đó hồi cuối tuần rồi. Có vẻ như họ đã uống rất nhiều bia, trông ai cũng khật khừ thấy rõ.
         
        Không biết huấn luyện viên của họ có biết không nhỉ.
         
        “Mày gọi cái màu này là gì hả?” – Lana vẫn chứ thôi. Nhón tay chỉ vào đỉnh đầu của mình và chu môi lên dè bỉu – “Màu vàng mủ hả?”
         
        Tina Hakim Baba và vệ sĩ của cậu ta đã quay trở lại, còn con nhỏ Lana vẫn tiếp tục đứng đó hành hạ mình. Ngoài lon coca, Tina còn mua thêm một que kem cho mình. Cậu ấy thật tốt, dù trước giờ mình chưa bao giờ bắt chuyện với cậu ấy.
         
        Nhưng Lana thì không thấy gì tốt đẹp trong cử chỉ đó của Tina. Nó lập tức chuyển điệu bộ ngây thơ và xổ ra một câu độc địa, “Ồ, Tina, cậu mua kem cho Mia đấy à? Hôm nay bố cậu cho thêm mấy trăm đô để tự mua cho mình một người bạn mới đấy à?”
         
        Trông Tina có vẻ bị tổn thương vì những lời nói ấy. Tay vệ sỹ thấy vậy định mở miệng can thiệp thì…
         
        Điều kỳ diệu đã xảy ra. Mình chỉ nhớ là khi ấy mình đang ngồi ở ghế và nhìn thấy những giọt nước mắt rưng rưng của Tina Hakim Baba. Kế đó, việc tiếp theo mà mình còn nhớ là chính mình đã lấy que kem hạnh nhân Tina mua cho mình ném thật mạnh vào áo len của Lana.
         
        Lana sững sờ nhìn xuống chiếc kem vani, bọc sôcôla và lạc đang dính vào ngực nó. Josh Richter và những gã khác ngừng ngay tán dóc, nhìn chằm chằm vào ngực của Lana. Chưa bao giờ thấy quán ăn yên lặng đến thế. Tất cả đều đổ dồn vào que kem dính trên ngực Lana. Không khí im ắng đến ghê người, mình thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở của Boris nữa.
         
        Và rồi Lana bắt đầu hét lên.
         
        “Mày … mày …” Mình đoán là con nhỏ đó chưa kịp tìm ra từ nào đủ tồi tệ để gọi mình. “Mày…mày…Nhìn xem mày vừa làm gì đi! Mày làm gì với cái áo của tao thế hả!”
         
        Mình đứng phắt dậy và bê cái khay của mình lên. “Tina, đi thôi.” – mình lạnh lùng nói. Mình vẫn đang quá tức giận nên giọng không mảy may run rẩy tẹo nào: “Bọn mình ra chỗ nào yên ắng hơn đi.”
         
        Tina vừa nhìn chằm chằm vào cái kem dính ngay giữa chữ A trên ngực áo Lana vừa lẽo đẽo cầm khay thức ăn theo mình. Tay vệ sĩ cũng đi theo Tina. Mình thề là anh ta đã cười.
         
        Lúc Tina và mình đi qua bàn mà Lilly và mình vẫn thường hay ngồi, mình thấy Lilly đang há hốc mồm nhìn mình. Rõ ràng cậu ấy đã chứng kiến từ đầu đến cuối.
         
        Giờ thì có lẽ cậu ấy sẽ phải thay đổi suy nghĩ về mình: Mình không hề thiếu quyết đoán. Không hề khi mình muốn.
         
        Hình như mình đã nghe thấy tiếng vỗ tay tán thưởng từ bàn của mấy đứa trong nhóm lập dị, sau khi Tina và vệ sĩ của cậu ta cùng mình bỏ đi.
         
        Mình nghĩ mình sắp đạt được cái gọi là sự tự chủ rồi
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2009 10:40:18 bởi SBC >
        #19
          SBC 09.12.2009 10:42:20 (permalink)
          0
          Vẫn là ngày thứ Hai
           
          Mình tiêu rồi. Chưa bao giờ có chuyện như thế này xảy ra với mình!
           
          Mình đang ngi trong phòng ca cô hiu trưởng!
           
          Đúng vậy, mình đã được triệu tập ngay tới phòng cô hiệu trưởng vì tội "tấn công" Lana Weinberger bằng một que kem hạnh nhân!
           
          Đáng ra mình phải lường trước là con nhỏ đó sẽ đi tố cáo mình chứ. Đúng là đồ mỏ nhọn!
           
          Nói thế chứ mình cũng sợ. Cả đời mình chưa bao giờ vi phạm kỉ luật bao giờ. Trước giờ mình luôn là một đứa con ngoan trò giỏi. Khi thầy giám thị bước vào lớp Hình và Lượng với một chiếc thẻ hồng trên tay mình không hề nghĩ, dù chỉ là một giây, rằng nó dành cho mình. Lúc đó mình đang ôn bài với anh Michael. Anh ấy đang dạy mình cách làm tính trừ vì hóa ra trước giờ mình toàn làm sai. Theo Michael thì vần đề chính của mình là viết các con số không được rõ ràng cho lắm, lại còn quên nhớ mỗi khi làm tính trừ. Ngoài ra mình còn có tật vớ được quyển vở nào thì viết vào quyển đó, không quyển nào ra quyển nào cả. Anh ấy nói mình phải viết Đại số vào chung một quyển để theo dõi cho dễ.
           
          Anh ấy còn nói mình có vẻ như không được tập trung cho lắm.
           
          Nhưng anh ấy đâu biết rằng mình không thể tập trung được vì đã bao giờ ngồi gần 1 người con trai như thế này đâu. Mặc dù đó là anh Michael, và mình gặp anh ấy suốt ngày. Hơn nữa chắc anh ấy không thích nổi mình đâu, mình là học sinh năm thứ nhất, trong khi anh ấy đã là học sinh năm cuối rồi, mình lại còn là bạn thân của em gái anh ấy nữa chứ (hoặc ít ra đã từng là bạn thân của em gái anh ấy).
           
          Nói gì thì nói, anh ấy vẫn là con trai, một anh chàng cực kỳ dễ thương là đằng khác, cho dù có là anh trai của Lilly đi nữa. Làm sao mà tập trung cho được khi mà mùi hương nhè nhẹ từ người anh ấy cứ quanh quẩn ở mũi mình như thế. Còn chưa kể thỉnh thoảng anh ấy lại chạm vào tay mình giằng lấy cái bút chì và nói, "Mia, không phải như thế, phải là thế này mới đúng."
           
          Làm sao tập trung cho được khi mình cứ có cảm giác Lilly đang theo dõi bọn mình. Mặc dù chuyện đó không thể xảy ra, vì cậu ấy còn đang bận rộn với "sứ mệnh cao cả" - chống phân biệt chủng tộc, chứđời nào thèm để ý tới loại người nhỏ bé như mình. Giờ chắc cậu ấy đang bận cùng nhóm người ủng hộ lên kế hoạch cho bước tiếp theo chống lại cửa hàng nhà Ho. Lại còn cho cả Boris xun xoe tham gia cùng nữa chứ.
           
          Trông cái cách hắn ta xoắn xuýt quanh Lilly mà thấy ghét. Sao cậu ấy vẫn cho phép hắn quàng tay qua ghế của mình thế nhỉ. Hắn vẫn chưa hbỏ áo len ra khỏi quần.
           
          Do đó mình đâu phải lo sẽ có người thấy mình và anh Michael. Anh ấy đâu có quàng tay qua ghế của mình đâu. Mặc dù đầu gối anh ấy có chạm vào đầu gối mình một lần. Cảm giác lúc ấy thật ... thú vị!!!
           
          Thế rồi cái thẻ hồng ngu xuẩn với cái tên của mình trên đó đã phá hỏng cả hết mọi thứ.
           
          Không biết mình có bị đuổi học không nữa. Có lẽ nếu bị đuổi học mình sẽ có thể chuyển đến 1 ngôi trường mới - nơi mà không ai biết màu tóc trước đây của mình và rằng mấy cái móng tay của mình không phải là móng giả. Thế cũng hay đấy chứ!
           
           
           
          Từ nay mình s:
           
          1. Nghĩ trước khi làm.
          2. Cố tỏ ra hòa nhã hơn cho dù trong lòng có tức giận đến thế nào.
          3. Chỉ nói sự thật, trừ khi sự thật đó làm người khác tổn thương.
          4. Tránh xa Lana Weingerger càng xa càng tốt.
           
          Úi úi, cô Gupta ra gặp mình rồi.
           
          Tối thứ Hai
           
          Giờ mình không biết phải làm gì nữa. Mình bị phạt một tuần ở trường, lại thêm ôn toán cùng thầy G, cộng với mấy giờ học làm công chúa với bà nội nữa chứ.
           
          Mãi 9h tối nay mình mới về đến nhà. Phen này mình gặp rắc rối to rồi!
           
          Bố đã rất tức giận và nói sẽ kiện trường mình đến cùng… Bố nói không ai có quyền phạt mình vì đã đứng lên bảo vệ kẻ yếu. Nhưng cô Gupta thì có thể đây. Cô ấy có thể làm mọi thứ vì cô ấy là hiệu trưởng mà.
           
          Nhưng quả thực là mình không hề trách cô Gupta vì đã phạt mình. Mình càng không hề hối hận vì những vì đã làm với Lana, hoặc nghĩ đến chuyện đi xin lỗi nó. Trên thực tế, cô Gupta là người rất đáng mến nhưng trong tình huống đó cô ấy không thể làm khác được. Mình thừa nhận việc đã phi que kem vào người Lana, và cô Gupta kêu mình đi xin lỗi Lana, đồng thời trả tiền giặt cho chiếc áo len. Mình nói là mình sẽ trả tiền giặt áo nhưng sẽ không đi xin lỗi Lana. Cô ấy có vẻ bất ngờ khi nghe thấy câu trả lời của mình: “Em nhắc lại xem nào, Mia?”
           
          Mình nhắc lại là mình sẽ không đi xin lỗi Lana. Lúc đó tim mình đập như điên. Mình không bao giờ muốn chọc giận ai, nhất là cô hiệu trưởng Gupta. Cô ấy sẽ trở nên rất đáng sợ khi cô ấy muốn. Mình đã cố tưởng tượng ra cô ấy trong chiếc quần len của chồng nhưng vẫn không có hiệu quả. Cô ấy vẫn làm mình sợ.
           
          Dù sao thì mình cũng sẽ không đi xin lỗi Lana đâu. Không đời nào.
           
          Mặc dù vậy cô Gupta trông không có vẻ gì là giận. Vẻ mặt của cô ấy giốing như là quan tâm hơn là giận. Nhà giáo thì phải như vậy, luôn tỏ ra quan tâm đến học sinh của mình. “Mia, quả thực là lúc Lana tới khiếu nại về em cô đã rất bất ngờ. Trước giờ chỉ có Lilly Moscovitz mới là người cô thường phảt tiếp ở đây. Chưa bao giờ cô nghĩ là sẽ phải gặp em trong phòng này. Mà nếu có thì cũng là chuyện điểm số chứ không phải vì kỷ luật. Cô biết em gặp rắc rối với môn Đại số nhưng không hề nghĩ em lại dám vi phạm kỷ luật như thế. Nói cho cô biết đi Mia, mọi chuyện của em vẫn ổn chứ?”
           
           
          Mình chỉ còn biết ngồi đó nhìn cô Gupta chằm chằm.
           
          Cô ấy hỏi mọi chuyện vẫn ổn chứ là sao? Liệu mọi chuyện có thực sự ổn không?
           
          Xem nào, mẹ hẹn hò với thầy Đại số - môn học mà mình vừa bị đánh trượt; bạn thân của mình ghét mình; mình đã 14 tuổi mà chưa từng hẹn hò với ai; mình không có ngực; và … à mình mới phát hiện ra mình là công chúa xứ Genovia.
           
          Mặc dù vậy mình vẫn trơn tru trả lời, “Dạ, mọi chuyện vẫn ổn ạ”.
           
          “Em chắc không, Mia? Vì cô nghĩ chắc hẳn phải có lý do nào đó thì em mới có những hành động như vậy. Hay là nhà em có chuyện gì?”
           
          Không hiểu cô ấy nghĩ gì nữa. Cô ấy nghĩ mình sẽ ngồi đó và kể lể sao? Dạ thưa cô Gupta, đúng là nhà em có vấn đề thật. Thứ nhất, bà nội em đang ở trong thành phố và bố trả cho em mỗi ngày 100 đôla chỉ để học mấy bài học làm công chúa từ bà. Còn nữa, tuần vừa rồi em bắt gặp thầy Gianini ở trong bếp nhà mình, chỉ mặc độc một cái quần đùi. Cô còn muốn biết chuyện gì nữa không ạ?
           
          “Mia, cô muốn em hiểu rằng em là một cô gái rất đặc biệt. Em có rất nhiều ưu điểm, vì thế không việc gì phải sợ Lana Weinberger cả”.
           
          Không việc gì mình phải sợ một đứa xinh đẹp, nổi tiếng nhất lớp mình, có bạn trai là hot boy của trường như Lana sao? Cũng đúng thôi thưa cô Gupta. Chẳng việc gì phải lo sợ một đứa như Lana cả, nhất là khi nó luôn tìm mọi cách chà đạp mình trước mặt mọi người. Sợ nó sao? Đừng có hòng.
           
          “Em biết không Mia, nếu có dịp hãy tìm hiểu kỹ về Lana, em sẽ thấy bạn ấy rất dễ thương, cũng như em vậy” – cô Gupta nhẹ nhàng nói.
           
          Ha, giống mình cơ đấy.
           
          Mình đã rất buồn khi nghe những câu đó của cô Gupta và đã kể hết cho bà nghe tại buổi học từ vựng hôm đó. Thật ngạc nhiên là bà đã tỏ ra rất thông cảm với mình.
           
          “Hồi bằng tuổi cháu ở trường bà cũng có một đứa giống như Lana tên là Genevieve. Cô ta ngồi đằng sau bà trong giờ Địa lý. Cô ta thường nhúng đuôi tóc của bà vào trong lọ mực của mình và rồi khi bà đứng dậy thì mực dây đầy ra váy. Nhưng cô giáo không bao giờ tin là Genevieve đã cố tình làm như vậy với bà.
           
          “Thật á? Thế bà đã làm gì?”. Thật kinh ngạc! Cái cô Genevieve đó cũng gan thật. Chưa bao giờ mình gặp ai dám cả gan động đến bà.
           
          Bà đã phá lên cười trông rất đáng ngờ, “Bà chẳng làm gì cả”.
           
          Không đời nào bà lại chịu không làm gì cả với cô Genevieve kia. Nhất là với điệu cười như thế. Nhưng dù mình có năn nỉ thế nào thì bà cũng không chịu tiết lộ cho mình biết bà đã trả thù cô ta như thế nào. Hay bà đã nện cho cô ấy một gậy/
           
          Hừm, cũng có thể lắm.
           
          Mà đáng ra mình không nên nài nỉ bà làm gì, vì để mình khỏi ì xèo bà đã ra để kiểm tra cho mình. Khó nhăn!
           
          Mình đã ghim bài kiểm tra đó vào đây vì mình được tới 98 điểm cơ đấy. Bà còn khen mình tiến bộ rất nhiều so với trước nữa chứ.
           
           
           
          Đề kiểm tra của bà:
           
          Khi đi ăn ở tiệm, bạn sẽ làm gì với chiếc khăn ăn nếu định đứng dậy ra nhà vệ sinh?
           
          Nếu đó là một nhà hàng 4 sao thi đưa nó cho người phục vụ bàn đang đi tới kéo ghế giùm bạn. Còn nếu đó là một nhà hàng bình thường và không có người phục vụ nào tới kéo ghế giùm thì đặt nó lên ghế của mình.
           
          Trong hoàn cảnh nào thì được phép thoa son ở nơi công cộng?
           
          Không bao giờ.
           
          Nêu các đặc điểm của chủ nghĩa tư bản?
           
          Sở hữu cá nhân thông qua sản xuất và phân phối. Sự trao đổi hàng hóa được dựa trên các hoạt động của thị trường.
           
          Khi một chàng trai nói lời yêu bạn thì phải trả lời như thế nào?
           
          Cảm ơn anh. Anh thật tử tế.
           
          Theo học thuyết của Marx thì mâu thuẫn của chủ nghĩa tư bản là nằm ở đâu?
           
          Giá trị của một tài sản được quyết định bởi công sức lao động phải bỏ ra để sản xuất ra nó. Bằng việc phủ nhận giá trị công sức lao động của các công nhân, các nhà tư bản đã làm suy yếu chính nền kinh tế của mình.
           
          Giày trắng không phù hợp khi…
           
          Tại các đám tang, sau ngày Quốc tế Lao động, trước ngày Thương binh Liệt sỹ, và ở những nơi có ngựa.
           
          Hãy trình bày về chính thể độc quyền
           
          Một nhóm người nắm tất cả quyền hành vì mục tiêu tham nhũng nói chung.
           
          Công thức pha chế cốc tai chanh đá
           
          1/3 ly nước chanh, 1/3 ly rượu cam, 1/3 ly brandy pha đá, lắc đều trước khi dùng.
           
           
           
          Câu duy nhất mình bị sai là câu phải trả lời thế nào khi có người noi là yêu mình. Hóa ra không bao giờ được nói là cảm ơn.
           
          Mặc dù mình cũng biết chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra với mình nhưng bà nói có thể một ngày nào đó mình sẽ bị bất ngờ.
           
          Giá mà được thế!
          #20
            SBC 09.12.2009 10:45:04 (permalink)
            0
            Thứ Ba, ngày 13 tháng 10
             
            Sáng nay vẫn không có Lilly đi cùng. Mình sẽ không cho rằng cậu ấy sẽ đứng chờ mình ở cổng nhưng vẫn bắt chú Lars rẽ qua đó, phòng trường hợp nhỡ cậu ấy muốn làm bạn lại với mình thì sao. Biết đâu qua việc làm của mình với Lana, cậu ấy đã nhận ra rằng mình cũng là người khá quyết đoán và rằng đã sai lầm khi chỉ trích mình như vậy.
             
            Nhưng mình đã lầm.
             
            Lúc chú Lars dừng xe thả mình ở cổng trường cũng là lúc tài xế của Tina Hakim Baba đáp tới. Bọn mình đã cười với nhau và cùng đi vào trường, tất nhiên vệ sỹ của Tina đi theo đằng sau. Tina nói muốn cảm ơn mình vì đã bảo vệ cậu ấy ngày hôm qua. Cậu ấy đã kể sự vụ hôm qua cho bố mẹ cậu ấy nghe và hai bác ấy ngỏ ý muốn mời mình tới nhà dùng bữa vào tối thứ Sáu tới.
             
            “Và nếu cậu muốn, có thể ngủ lại nhà mình” – Tina ngượng nghịu nói.
             
            “OK”. Mình đồng ý chủ yếu là vì mình thấy tội nghiệp cho cậu ấy khi chẳng có người bạn nào, và vì mọi người trong trường đều nghĩ cậu ấy là kẻ lập dị, suốt này có vệ sĩ đi theo kè kè. Ngoài ra còn vì nghe nói trong nhà cậu ấy có cả đài phun nước, giống như nhà triệu phú Donald trump vậy, mà mình thì rất tò mò muốn biết có thật không.
             
            Tất nhiên là mình cũng khá quý cậu ấy. Tina khá là tử tế với mình.
             
            Thật vui khi có người đối xử tốt với mình.
             
             
            Mình CẦN PHẢI:
             
            1.Ngừng ngay việc ngồi canh điện thoại reo (Lilly sẽ KHÔNG ĐỜI NÀO gọi cho mình đâu, cả anh Josh nữa)
             
            2.Kết thêm nhiều bạn mới
             
            3.Tự tin hơn nữa
             
            4.Chấm dứt việc cắn mấy cái móng tay giả
             
            5.Cư xử:
            A.có trách nhiệm hơn
            B.người lớn hơn
            C.chín chắn hơn
             
            6.Vui vẻ hơn
             
            7.Đạt được sự tự chủ trong tâm hồn
             
            8.Mua
            A.túi đựng rác
            B.khăn ăn
            C.dưỡng tóc
            D.cá ngừ
            E.giấy vệ sinh!!!
             
            Vẫn là ngày thứ Ba, trong giờ Đại số

            Má ơi, không thể tin nổi nữa!!! Nhưng chắc chuyện đó là thật rồi vì Shameeka nói cho mình mà.

            Lilly đã có bạn nhảy đi cùng tới buổi dạ hội văn hóa đa sắc tộc vào cuối tuần này.

            Lilly đã có bạn nhảy. Đến Lilly cũng đã có người mời đi dạ hội cùng. Trước giờ mình cứ nghĩ tất cả lũ con trai trong trường đều sợ Lilly chứ.

            Nhưng hóa ra có một người thì không:

            Boris Pelkowski!

            AAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!

             
            Vẫn tiếp tục là ngày thứ ba, trong giờ anh văn
            Chắc chẳng sẽ có ai muốn hẹn hò với mình đâu. Từ giờ tới cuối đời! MỌI NGƯỜI đều đã có bạn nhảy tại buổi dạ hội sắp tới: từ Shameeka, Lilly, Ling Su đến Tina Hakim Baba. Chỉ duy nhất mỗi mình mình là không. ĐỨA DUY NHẤT KHÔNG CÓ BẠN NHẢY!
            Tại sao mình lại sinh nhầm vào sao quả tạ thế nhỉ? Tại sao mình lại xui xẻo như thế này chứ? Tại sao? TẠI SAO????
            Mình sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được làm một đứa con gái bình thường cao 1m70 với bộ ngực đầy đặn chứ không phải là một công chúa cao 1m77 với bộ ngực phẳng lì như bây giờ.
            MÌNH SẴN SÀNG ĐÁNH ĐỔI MỌI THỨ !!!
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2009 10:46:07 bởi SBC >
            #21
              SBC 09.12.2009 10:50:35 (permalink)
              0
               Vẫn tiếp tục thứ ba, trong giờ tiếng Pháp
              Hôm nay lúc ở trong lớp Hình và Lượng anh Micheal đã khen cái cách mình xử lý vụ Lana Weineberger. Không ngờ anh ấy cũng biết vụ đó. Hóa ra chuyện mình làm bẽ mặt Lana trước mặt Josh đã được đồn ầm đi khắp trường. Rồi anh Micheal hỏi “tủ đựng đồ của em kế bên cạnh tủ của Josh đúng không?”
              He he đúng vậy ^^
               
              “Vậy thì cũng hơi ngại nhỉ” – anh ấy tỏ vẻ khá thông cảm với mình. Nhưng thật ra chẳng có gì ngại ngùng ở đây cả vì Lana dạo này hình như cố ý tránh đi qua khu vực đó, còn anh Josh có bao giờ nói chuyện với mình đâu, ngoài mấy câu “làm ơn cho qua”.
               
              Mình quay ra hỏi Micheal xem Lilly có nói xấu gì mình không và anh ấy có vẻ giật mình khi nghe mình hỏi như vậy. “ Nó chưa bao giờ nói xấu em cả. Nó chỉ không hiểu sao em lại nổi đóa lên với nó như vậy thôi!”
               
              “Anh Micheal, cậu ấy lúc nào cũng tìm cách hạ thấp em. Em chỉ không chịu nổi nên mới như vậy thôi. Em đã có quả đủ chuyện để giải quyết rồi, giờ lại thêm bạn thân mình cũng không ủng hộ mình nữa thì em chịu thế nào được!”
              Anh Micheal đã cười phá lên khi nghe thấy thế “Em thì có chuyện gì phải giải quyết chứ?”
              Anh ấy làm như mình chỉ là một con nhóc lên ba vậy.
               
              Và mình đã giải thích cho anh ấy nghe…. HẦU HẾT các mối bận tâm của mình trước giờ. Trừ việc mình là công chúa xứ Genovia hay chuyện mình có bộ ngực phẳng lì. Mình chỉ nói về việc mình bị trượt môn Đại số, rồi bị kỉ luật một tuần và mối quan hệ giữa thầy Gianini và mẹ.
              Cuối cùng anh ấy cũng phải gật gù thừa nhận là mình thực sự có nhiều mối quan tâm phải lo thật.
               
              Trong lúc mình và anh Micheal nói chuyện, mình nhận thấy Lilly thỉnh thoảng có liếc trộm bọn mình từ sau tấm poster mà cậu ấy đang viết khẩu hiệu chống lại nhà Ho. Cứ theo ánh mắt của cậu ấy mình có thể đọc ra một thông điệp rằng: chúng ta đang cãi nhau mà, ai cho phép cậu nói chuyện với anh trai của tôi chứ?
              Hoặc có khi cậu ấy chỉ không vui vì vụ nhà Ho đang bên bờ vực bị phá sản. Thứ nhất, tất cả bọn học sinh châu Á trong trường đều đổ qua nhà Ho mua đồ. Ngu gì mà không chứ? Chính vì chiến dịch của Lilly mà giờ đứa nào cũng biết là có thể mua đồ rẻ hơn 5 xu ở đó. Vấn đề thứ hai là quanh trường không có một cửa hàng tạp hóa nào khác. Điều đó tạo ra một sự phân hóa nghiêm trọng tong chính nội bộ những đứa phản đối. Những đứa không hút thuốc thì vẫn kiên trì hô vang khẩu hiệu, nhưng những đứa hút thuop61c thì chỉ kí tên cho có rồi quên sạch. Chưa hết, mấy đứa nổi tiếng trong trường mình đứa nào chẳng hút thuốc, đâu ai thèm quan tâm cái khẩu hiệu đó của Lilly. Tất cả vẫn cứ kéo đến cửa hàng Ho ầm ầm để mua thuốc lá Camel như không có chuyện gì xảy ra.
               
              Mà khi bạn đã không thể thu hút được những đứa có tiếng trong trường về phe mình, thì tức là chiến dịch của bạn sắp phá sản. Không có sự ủng hộ của những người nổi tiếng thí đừng hòng có ai gật đầu nghe theo bạn.
              Bỗng anh Micheal hỏi mình một câu rất lạ, “ Em có bị phạt cấm túc không?”
               
              Mình đã cười phá lên khi nghe thấy vậy, “Ý anh là tội vô kỉ luật ở trường á? Tất nhiên là không rồi. Mẹ em hoàn toàn về phe em. Bố em thậm chí còn đòi kiện trường mình nữa kìa”
               
              Và anh Micheal nói, “Ồ, vậy thì nếu em không bận vào thứ Bảy tới thì anh nghĩ có khi bọn mình…”
               
              Đúng lúc đó cô Hill bước vào và phát cho mỗi đứa một tờ câu hỏi để thu thập thông tin về cái luận văn tiến sĩ của cô về nạn bạo lực trong giới trẻ ở thành phố. Lilly than thở rằng bọn mình đâu đã trải nghiệm gì mấy cái chuyện đó đâu mà trả lời, rằng cái gọi là “nạn bạo lực trong giới trẻ” duy nhất mà bọn mình từng gặp là hồi có đại hạ giá quần bò của hãng Gap tại đường Madison.
               
              Ngay khi nghe tiếng chuông, mình vội vàng gom sách vở chạy biến ra khỏi lớp. Mình biết tỏng là anh Micheal định hỏi gì mình rồi, chắc anh ấy định rủ hôm đó dành nguyên cả ngày học phép chia số lớn đó mà. Anh ấy lúc nào chẳng nói môn toán của mình là thảm kịch của nhân loại. Nhưng mình cịu hết nổi rồi, học toán nguyên cả một ngày á? Lại còn vào ngày cuối tuần nữa chứ!
               
              Cả một tuần đầy sóng gió, mình muốn nghỉ ngơi, mình muốn ngày cuối tuần không chia chát gì hết, và nhất là “số lớn” thì càng không!
              Nhưng mình không muốn tỏ ra bất lịch sự nên chuồn đi trước khi anh ấy kịp nói hết câu là thượng sách. Không biết như thế có quá đáng không nhỉ?????
               
              ma mon tes
              ta ton tes
              sa son ses
              notre notre nos
              votre votre vos
              leur leur leurs
               
              Bài tập về nhà:
              Đại số: trang 121, các đề lẻ từ 1 đến 57
              Tiếng anh:???? Hỏi Shameeka
              Văn minh thế giới: trả lời câu hỏi cuối chương 9
              Hình &Lượng: không có
              Tiếng Pháp: pour demain, une vignette culturelle
              Sinh : không có
               
              Tối thứ Ba
              Bà nói cái tên Tina Hakim Baba hợp làm bạn với mình hơn là Lilly Moscovitz. Nhưng mình nghĩ bà nói vậy chỉ ví bố mẹ Lilly là bác sĩ tâm lý, trong khi bố của Tina là một tộc trưởng người Ả Rập, còn mẹ của cậu ấy có quan hệ với Hoàng gia Thụy Điển. Rõ ràng theo bà thì gia đình nhà Tina sóng đôi với người thừa kế ngai vàng Genovia đẹp hơn.
               
              Bà còn biết gia đình Hakim Baba giàu nứt đố đổ vách nữa chứ. Họ là chủ sở hữu của rất nhiều giếng dầu. Bà dặn hôm thứ Sáu đên nhà Tina ăn tối phải nhớ mang theo quà và mặc bộ đồ Gucci mới mua. Mình hỏi phải tặng họ thứ gì và bà nói “đồ ăn sáng”. Bà đã đặc biệt đặt làm tại nhà hàng Balducci danh tiếng và yêu cầu họ mang tới vào sáng thứ Bảy.
               
              Làm công chúa cũng vất vả thật!
              À, mình mới nhớ ra: bữa trưa hôm nay Tina mang theo một cuốn sách mới. Bìa cũng hơi giống cuốn sách lần trước mình xem, chỉ có điều lần này tóc của nhân vật nữ chính màu nâu . Tên cuốn sách là Tình yêu bí mật của tôi, kể về một cô gái có gia đình là xã hội đen yêu thầm một chàng trai con nhà giàu. Ông chú của cô ta đã bắt cóc chàng trai đó để đòi tiền chuộc. Cô ấy đại loại là đã chăm sóc vết thương cho anh ta và giúp anh ta bỏ trốn. Và tất nhiên là chàng trai đó đã yêu cô gái điên cuồng.
               
              Tina nói đã đọc trước kết thúc rồi, cuối cùng thì cô gái đó sống hạnh phúc bên người mình yêu, còn ông chú thì bị đi tù.
              Tại sao mấy chuyện kiểu đó không bao giờ xảy ra với mình nhỉ?
               
              Thứ Tư, ngày 14 tháng 10, phòng tự học
               
              Chuyện với Lilly vẫn vậy. Chú Lars nói sẽ tiết kiệm được khối thời gian nếu lái xe thẳng tới trường mà không ghé qua nhà Lilly mỗi ngày. Chú ý nói cũng đúng.
               
              Không khí ở trường hôm nay có vẻ là lạ. Mấy người vẫn thường tụ tập ngoài bãi cỏ buôn chuyện và hút thuốc tự dưng hôm nay quây lại thành nhóm lúi húi đọc cái gì đó. Chắc bố của ai đó trong trường vừa mới bị bắt về tội rửa tiền. Các phụ huynh trước khi làm chuyện phi pháp đáng ra phải cân nhắc xem con mình sẽ ra sao khi họ bị bắt chứ.
               
              Nếu mình là Chelsea Clinton chắc mình sẽ đổi tên và chuyển tới sống ở Iceland.
               
              Mình đi thẳng vào trong trường, tỏ ra chẳng hề quan tâm đến mấy chuyện tầm phào đó. Có một nhóm người cứ nhìn mình chằm chằm. Anh Micheal nói đúng thật: vụ mình ném que kem vào người Lana đúng là đã đồn khắp trường. Nếu không sao mọi người nhìn mình chằm chằm như vậy? Hay là tóc mình hôm nay lại xù tung lên? Nhưng mình đã kiềm tra kĩ rồi mà, đâu có bị xù đâu.
               
              Lúc mình bước vào toilet nữ gặp mấy đứa đang đi ra, vừa đi vừa rúc rích cười như bị đứt dây cót vậy.
               
              Nhiều lúc mình chỉ ước sống trên đảo hoang. Thật đây. Ở nơi nào mà trong bán kính vài trăm dặm không có một bóng người, chỉ có mình với đại dương, bờ cát trắng và một cây dừa.
               
              Nếu có thêm cái TV 37 inch cùng cái ăng ten chảo và máy điện tử Sony nữa thì càng tốt, phòng khi mình thấy chán.
               
              Một vài sự thật không ai biết, ngoài mình:
              1. Câu hỏi mình thường được nhận nhất tại trường Albert Einstein là "Cậu có cái kẹo cao su nào không?"
              2. Loài ong và trâu đều bị thu hút vào màu đỏ
              3. Ở lớp học thêm của mình, ngiều lúc thầy cô phải đợi đến nửa tiếng mới có học sinh tới
              4. Mình nhớ những ngày còn làm bạn với Lilly Moscovitz quá!
               
              Thứ tư, trước giờ Đại số
               
              Một chuyện cực kì lạ lùng đã xảy ra. Josh Richer đi tới tủ đựng đồ để cất quyển sách Lượng giác và anh ấy đã nói “ Em khỏe chứ?” VỚI MÌNH lúc mình đang loay hoay lấy quyển sách Đại số!!!!!
               
              Thề có Chúa là mình không hề tự tưởng tượng ra chuyện đó.
               
              Khi đó mình hoàn toàn bị sốc, suýt chút nữa là đánh rơi cả cái balô. Mình chẳng biết đã nói gì với anh ấy nữa. Hình như là : “ Em khỏe”.
               
              Tại sao Josh Richer lại nói chuyện với mình?
               
              Sau đó anh ấy đóng cửa tủ lại, nhìn thẳng vào mặt mình – má ơi, anh ấy cao thật – rồi nói “ Hẹn gặp em sau nhé!”
               
              Rồi anh ấy bỏ đi.
               
              Phải mất 5 phút sau mình mới lấy lại được tin thần!
               
              Mắt anh ấy màu xanh lục. Mà sao mình lại thấy rộn ràng khi nhìn vào đôi mắt ấy thế nhỉ?
               
              Thứ tư, trong phòng cô hiệu trưởng Gupta
               
              Mọi thứ thế là hết rồi.
               
              Mình tiêu rồi.
               
              Vậy đó, kết thúc rồi.
               
              Giờ thì mình đã hiểu vì sao mọi người hôm nay cứ nhìn mình chằm chằm như vậy. Vì sao họ hết thì thầm lại quay ra rúc rích cười với nhau. Vì sao mấy đứa con gái đó lại chạy ra phòng vệ sinh khi nhìn thấy mình hôm nay. Vì sao Josh Richer lại nói chuyện với mình.
               
              Hình của mình được đang trên tờ Post hôm nay!!!
               
              Tờ New York Post hẳn hoi. Mỗi ngày có tới cả triệu người dân New York đọc nó.
               
              Mình tiêu rồi!
               
              Cũng may là tấm hình đó trông mình cũng không đến nỗi tệ. Ai đó đã chụp lén lúc mình rời khách sạn hôm thứ Bảy vừa rồi, sau khi ăn tối với bà và bố. Mình đang bước xuống bậc thềm chỗ cái cửa quay. Mình đang mỉm cười, chỉ có điều là không nhìn vào ống kính. Chắc chắn đã có ai đó rình từ trước.
               
              Phía trên bức ảnh là dòng cữ: Công chúa Amelia, và bên dưới là dòng chữ nhỏ hơn: Nàng công chúa của riêng thành phố New York.
               
              Vậy đó, tuyệt ghê chưa.
               
              Thầy Gianini là người đầu tiên phát hiện ra sự thật này. Thầy ấy nói đã đọc tờ báo đó lúc ra ga tàu điện ngầm để đi làm sáng nay và lập tức gọi cho mẹ.
               
              Tuy nhiên mẹ không nghe thấy tiếng điện thoại vì đang ở trong nhà tắm. Thầy G đã để lại lời nhắn nhưng mẹ có bao giờ kiểm tra tin nhắn vào buổi sáng đâu. Mấy người mẹ quen đều không bao giờ dạy sớm, vì thế chẳng bao giờ có ai gọi cho mẹ vào buổi sáng. Lúc thầy G gọi lại thì mẹ đã tới phòng tranh. Ở đó thì càng không bao giờ mẹ nghe điện thoại vì mẹ thường thưởng thức nhạc của Howard Stern mỗi khi vẽ.
               
              Thầy G đã không còn cách nào khác là phải gọi điện thoại tới Plaza cho bố. Thầy ý cũng gan lắm chứ, dám gọi cho bố cơ đấy. Theo những gì thầy G kể lại thì bố đã đưa ra một mớ những mệnh lệnh, nào là phải hộ tống mình ngay lập tức tới phòng cô hiệu trưởng – một nơi mà bố cho là mình sẽ được “an toàn” – cho tới khi bố đến.
               
              Rõ ràng là bố chưa gặp cô Gupta nên mới nói thế.
               
              Cô ấy đã đưa cho mình tờ báo và nói giọng có vẻ hơi phật ý, “ Đáng ra em có thể chia sẻ với cô vụ này, Mia ạ. Khi cô hỏi em ở nhà có chuyện gì không.”
               
              Mặt mình đỏ bừng lên, “Em sợ là sẽ không ai tin em”
               
              Đó cũng là câu chuyện trên trang 2 của tờ Post hôm nay. Cô phóng viên Carol Fernandez nào đó đã giật tít thế này: Câu chuyện thần tiên đã xảy ra với một cô bé New York may mắn. Cứ như thể mình trúng xổ số không bằng và mình cần phải thấy hạnh phúc về điều đó.
               
              Cái cô Carol Fernandez đó viết về mẹ thế này: “Nữ họa sĩ tóc đen có tư tưởng cấp tiến Helen Thermopolis” còn bố thì là: “Vị hoàng tử điển trai Phillipe xứ Genovia, người đã chiến thắng căn bệnh ung thư tinh hoàn”. Vậy đó, cảm ơn cô, Carol Fernandez, vì đã cho cả thành phố New York này biết được chuyện bố chỉ có một cái mà-ai-cũng-biết-là-gì-ấy.
               
              Đến lượt mình, “một cô công chúa có vẻ đẹp như tượng khắc, kết quả của mối tình đại học của Helen và Phillipe” cơ đấy!!!
               
              CAROL FERNANDEZ, Ý CÔ LÀ GÌ VẬY???
               
              Mình KHÔNG phải là một cô gái đẹp như tượng khắc. Ừ thì mình CAO thật, QUÁ CAO là đằng khác. Nhưng mình không hề xinh đẹp. Chắc mắt cô ấy cố vấn đề rồi khi nghĩ mình đẹp.
               
              Thảo nào mọi người trong trường đều khúc khích khi nhìn thấy mình. MÌNH MUỐN ĐỘN THỔ! SAO DƯỚI SÀN NHÀ KHÔNG CÓ CÁI HỐ NÀO?
               
              Á, bố đến rồi. Trông bố có vẻ đang rất giận thì phải
               
              #22
                SBC 09.12.2009 10:51:53 (permalink)
                0
                Vẫn là thứ Tư, trong giờ tiếng Anh
                 
                Thật không công bằng chút nào!
                 
                Quá bất công là đằng khác!
                 
                Có lẽ những ông bố khác sẽ tìm mọi cách đưa con mình về nhà nếu hình của chúng xuất hiện trên bìa của tờ Post rồi vỗ về rằng: “ Có lẽ con nên nghỉ học vài hôm, cho đến khi mọi chuyện lắng xuống”.
                 
                Có lẽ những ông bố khác sẽ nói: “Hay là con chuyển trường khác nhé. Con thấy chuyển tới sống ở Iowa thế nào? Con có muốn học ở Iowa không?”
                 
                Nhưng không. Bố mình thì không. Bởi vì ông là một hoàng tử. Và theo bố thì các thành viên Genovia sẽ không “về nhà” mỗi khi có chuyện. Trái lại, họ sẽ ở lại, và đương đầu với nó.
                “Đương đầu” – đó là cách bố muốn mình giải quyết sự vụ này!
                 
                Bố lại còn không quên nhắc cho mình nhớ là mình được trả tiền cho vụ này. Đúng vậy, 100 đôla chết tiệt! Mình được trả 100 đôla mỗi ngày để chịu đựng sự chế nhạo của mọi người như thế này đây.
                 
                Tốt nhất là những con hải cẩu nên biết ơn vì những hy sinh mà mình đã phải chịu đựng để có được 100 đôla quyên góp tổ chức Hòa Bình xanh mỗi ngày.
                 
                Giờ thì mình đang ngồi viết nhật kí trong giờ tiếng Anh đây. Xung quanh bọn nó vẫn liên tục xì xào to nhỏ về mình, lại còn chỉ trỏ như thể mình là một loại chim lạ mới được tìm thấy .Bố thì nhất quyết bắt mình phải ở lại lớp học để “đương đầu với mọi chuyện”, vì mình là một công chúa và đó là điều mà một công chúa phài làm.
                 
                Nhưng mấy đứa học sinh trường mình quá đáng vô cùng.
                 
                Mình đã nói với bố rằng, “Bố không thể hiểu đâu. Bọn họ sẽ cười nhạo con cho mà xem”
                 
                Nhưng bố chỉ nói, “Bố xin lỗi, con yêu. Nhưng con phải đương đầu với chuyện đó thôi. Ngay từ đầu con đã biết rồi chuyện này sẽ xảy ra mà. Tất nhiên bố không monh là sớm như vậy, nhưng thế cũng hay, không phải giấu giếm gì nữa”
                 
                Mình không hề nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra. Mình đã tưởng sẽ có thể giấu bí mật công chúa này tới cuối đời. Vậy là kế hoạch chỉ làm công chúa ớ Genovia của mình đã bị phá sản. Giờ thì mình phải làm công chúa tại Manhattan này, chuyện này sẽ không dễ dàng gì đâu!!!
                 
                Mình đã nổi điên lên khi bố bắt mình phải quay lại lớpho5c và đổ lỗi lên đầu bố, rằng chính bố là người đã tiết lộ cho mụ Carol Fernandez đó.
                 
                Bố đã nhảy dựng lên khi nghe mình nói thế, “Bố á? Bố đâu quen biết gì cô Carol Fernandez đó”. Rồi bố quay ngoắt ra nhìn thầy Gianini đầy vẻ nghi ngờ. Thầy ấy đang đứng ở góc phòng, tay đút vào túi quần, trầm ngâm và trông có vẻ rất quan tâm.
                 
                “Cái gì chứ? Anh nghĩ là tôi sao? Cho tới sáng nay tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói đến cái tên Genovia” – khuôn mặt thầy ấy giờ đã chuyển từ quan tâm sang bất ngờ.
                 
                “ Bố đừng đổ lỗi cho thầy G. Thầy ấy chẳng liên quan gì đến chuyện này”
                 
                Có vẻ như bố không tin lắm, ông nói giọng đầy mỉa mai, “chắc phải có ai tiết lộ chuyện này với giới báo chí chứ…”. Nhưng mình nghĩ không thể là thầy Gianini được. Vì rất nhiều chi tiết trong bài bào của Carol Fernandez đến mẹ mình còn không biết, nói gì đến thầy Gianini. Ví dụ như những cuộc du ngoạn trên không ở Miragnac, mình chưa bao giờ kể cho mẹ nghe.
                 
                Lúc mình nói ra điều đó bố chỉ nhìn thầy G bằng ánh mắt thiếu thiện chí. “Được rồi để bố gọi cho cô Carol Fernandez đó xem cô ta lấy nguồn tin từ đâu”
                 
                Và khi bố làm mấy chuyện đó thì mình trong tầm kiểm soát của chú Lars. Đúng vậy, chẳng khác gì Tina Hakim Baba, giờ mình cũng có vệ sĩ kè kè bên cạnh 24/24. Mình bị chế nhạo như vậy còn chưa đủ hay sao.
                 
                Giờ có cả đội cận vệ có vũ trang nữa chứ!
                 
                “ Bố, con có thể tự chăm sóc mình mà” – mình tìm mọi cách để thoát ra khỏi vụ đó, nhưng bố không một chút động lòng. Ông nói mặc dù Genovia là một đất nước nhỏ, nhưng rất giàu có, vì thế ông không thể mạo hiểm để cho mình bị bắt cóc và đòi tiền chuộc. Giống như chàng thanh niên trong cuốn tình yêu bí mật của tôi, tất nhiên bố không hề so sánh chính xác như vậy, vì bố đã đọc truyện đó đâu.
                 
                “Bố, sẽ không có ai bắt cóc con đâu. Đây là trường học” – mình năn nỉ thế nào bố cũng không nghe. Bố lại còn xin phép cô Gupta cho mình ở lại trường nữa chứ. Tất nhiên cô ấy không phản đối rồi.
                 
                Cô Gupta còn nói “thưa bệ hạ” với bố nữa chứ. Nếu là chuyện của người khác chắc mình đã lăn ra cười rồi.
                 
                Điều an ủi duy nhất là cô ấy đã quyết định hủy án kỉ luật cho mình, vì theo cô ấy thì riêng chuyện bị xuất hiện trên tờ Post đã là một sự từng phạt rồi.
                 
                Cái chính cô ấy làm vậy không phải vì thương xót gì cho mình, mà chỉ vì cô ấy thích bố thôi. Bố thì quá nhiều kinh nghiệm tong chuyện quyến rũ này rồi, có cô nào mà không mê mẩn cơ chứ.
                 
                Không biết Tina có còn muốn ngồi ăn trưa với mình hôm nay nữa không. Ít ra thì hai vệ sỹ của bọn mình có thể trao đổi với nhau về kĩ thuật phòng vệ thông thường.
                 
                Vẫn là thứ Tư, trong giờ tiếng Pháp
                 
                Đáng ra mình phải lên bìa tờ Post thường xuyên hơn mới đúng!!!
                 
                Bỗng nhiên mình trở nên nổi tiếng khắp trường.
                 
                Mình bước vào quán ăn (mình đã bảo chú Lars phải giữ luôn đi cách mình khoảng 5 bước chân vì chú ấy liên tục dẫm vào gót giày mình) và … ai không gặp, lại gặp đúng Lana Weinberger. Lúc mình đang đứng xếp hàng thì thấy nó bước tới, cười cười nói nói, ra vẻ thân quen với mình lắm, “ Amelia, cậu có muốn ngồi cùng bàn với tụi này không?”
                 
                Con nhỏ đáng ghét đó lại muốn làm bạn với mình cơ đấy, chỉ vì mình giờ là một công chúa.
                 
                Tina đang đứng ngay đằng sau lưng mình (chính xác hơn là chú Lars đứng đằng sau mình, tiếp đến là Tina, và cuối cùng là vệ sĩ của cậu ấy). Nhưng Lana không hề có ý định mời Tina tham gia hội của nó, bởi tờ New York Post đâu có gọi Tina là cô gái đẹp như tượng khắc. Với Lana thì những ai vừa thấp vừa mập – cho dù bố là tộc trưởng giảu có người Ả Rập đi nữa – không đủ tiêu chuẩn được ngồi cạnh nó. Vậy là chỉ có nàng công chúa có dòng máu hoàng tộc Genovia mới đủ tư cách để ngồi cạnh Lana.
                 
                Mình suýt phát ói khi nghe lời đề nghị trơ tráo của nó.
                 
                “Không cần, cảm ơn Lana. Tôi có người ngồi cùng rồi” – mình lạnh lùng nói.
                 
                He he, nhìn khuôn mặt sửng sốt lúc đó của nó thật buồn cười và hả hê, y như lần mình ném que kem hạnh nhân vào người nó hôm vừa rồi.
                 
                Sau khi tìm được chỗ ngồi, mình và Tina cùng ngồi xuống. Nhưng cậu ấy chỉ cắm mặt vào đĩa salad, không nói tiếng nào về chuyện công chúa. Trong khi đó cả quán ăn – kể cả mấy đứa lập dị chẳng bao giờ quan tâm tới ai – đều quay ra nhìn hai đứa mình. Không khí lúc đó thật chẳng dễ chịu chút nào. Mình có cảm giác mắt Lilly cũng đang nhìn chằm chằm vào gáy mình. Cậu ấy vẫn chưa nói gì với mình kể từ lần cãi nhau trước. Mà chắc cậu ấy cũng đã biết chuyện này rồi, có gì qua mắt được Lilly đâu.
                 
                Ngồi được một lúc thì mình hết chịu nổi và đã nói với Tina rằng, “Nghe này, Tina. Nếu cậu không muốn ngồi cùng bàn với mình nữa cũng không sao. Mình hiểu mà”.
                 
                Đôi mắt to tròn của Tina ngước lên nhìn mình đầy hoảng hốt, cậu ấy nói như sắp khóc, “Sao cậu lại nói vậy chứ? Cậu không muốn chơi với mình nữa sao Mia?”
                 
                Giờ thì đến lượt mình choáng váng. “Cái gì? Tất nhiên là mình rất quý cậu. Mình chỉ nghĩ rằng có thể cậu không muốn chơi với mình nên mới nói thế. Ý mình là, cậu thấy đấy, mọi người đều nhìn chúng ta chằm chằm. Mình có thể hiểu nếu cậu không muốn ngồi ăn cùng bàn với mình.”
                 
                Tina mỉm cười buồn bã nói, “Trước giờ mọi người vẫn nhìn mình chằm chằm mà. Chỉ vì anh Wahim, cậu biết rồi đó.”
                 
                Wahim là vệ sĩ của Tina. Wahim và chú Lars đang ngồi ở bàn bên cạnh, tranh luận với nhau về việc súng của ai mạnh hơn. Wahim dùng khẩu Magnum 357, còn chú Lars dùng khẩu Glock 9mm. Người ngoài nghe vào sẽ thấy chủ đề đó vô cùng nhàm chán, nhưng có vẻ như hai người bọn họ đang thảo luận rất hăng say với nhau. Mình đã nghĩ họ sẽ tthi vật tay với nhau xem ai khỏe hơn mất.
                 
                “Cậu cũn biết mà. Mình đã quen với việc mọi người cho mình là kẻ gàn dở rồi. Mình chỉ cảm thấy thương cho cậu thôi, Mia ạ. Đáng ra cậu có thể ngồi với bất cứ ai khác trong cái quán ăn này, nhưng cuối cùng lại phải ngồi đây với mình. Mình không muốn ai phải tự ép bản thân ngồi với mình chỉ vì tội nghiệp mình không có ai ngồi cùng.”
                 
                Mình thật sự rất giận. Không phải giận Tina mà là giận tất cả mọi người khác ở cái trường Albert Einstein này. Tina Hakim Baba là một người vô cùng dễ mến, nhưng không ai nhận ra điều đó. Bởi vì họ chưa từng nói chuyện với cậu ấy, bởi vì thân hình cậu ấy không gọn gàng, bởi vì cậu ấy khá trầm tính và bởi vì cậu ấy có vệ sĩ đi kièm. Vậy mà họ lại bận tâm về những chuyện đâu đâu không biết. Họ có thể làm rùm beng cả trường chỉ vì một cái quán ngu xuẩn nào đó bán một gói khoai tây đắt hơn 5 xu, trong khi những người bằng xương bằng thịt ngày ngày lủi thủi tời trường, thu mình cô độc một góc thì lại chẳng ai thèm quan tâm chào hỏi lấy một câu.
                 
                Và ồi mình thấy tỗi lỗi vô cùng, vì chỉ mới tuần trước mình cũng là một người trong số đó. Mình đã luôn cho rằng Tina Hakim Baba là một đứa gàn dở. Lý do duy nhất mình không muốn ai biết thân phận thật sự của mìnhcu4ng là vì sợ bị mọi người đối xử như là với Tina. Giờ đây khi đã hiểu về Tina, mình đã thấy mình đã sai lằm thế nào khi nghĩ xấu về cậu ấy.
                 
                Mình nói với Tina rằng không hề muốn ngồi với bạn nào khác, ngoài cậu ấy. Rằng tụi mình nên đi cùng nhau vì mọi người trong cái trường ngu xuẩn này đếu là một lũ khùng.
                 
                Nghe vậy Tina có vẻ tươi tỉnh hơn một chút và bắt đầu kể cho mình nghe về cuốn sách mới cậu ấy đang đọc. Tên nó là Chỉ yêu một lần, kể về một cô gái yêu một chàng trai bị mắc bệnh ung thu giai đoạn cuối. Mình nói không thích đọc mấy truyện kiểu này nhưng Tina nói cậu ấy đã đọc trước kết thúc. Cuối cùng chàng trai đó cũng chữa khỏi căn bệnh ung thư. Nếu kết thúc vậy thì còn được.
                 
                Lúc bọn mình đi ra cất khay, mình thấy Lilly đang nhìn về phía mình. Nhưng ánh mắt của cậu không có vẻ gì là muốn xin lỗi mình. Vì thế không có gì là lạ khi mình tới phòng học Hình & Lượng Lilly vẫn tiếp tục nhìn mình chằm chằm. Thật thú vị khi Boris tìm mọi cách bắt chuyện với cậu ấy, còn Lilly thì hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì tới cậu ta. Cuối cùng thì Boris cũng phải bỏ cuộc và lầm lũi xách cây violon đến phòng nhạc.
                 
                Giờ học thêm toán của mình với anh trai Lilly diễn ra như sau:
                 
                Mình: Chào anh, Micheal. Em đã làm xong hết các bài tập anh giao cho em rồi. Nhưng có điều sao không xem lịch tàu chạy để biết chuyến tàu chạy từ Salt Lake City lúc 7h sáng với tốc độ 67 dặm/h sẽ tới ga Fargo, Bắc Dakota lúc mấy giờ, đỡ phải tính toán.
                 
                Anh Micheal: Xem nào, công chúa xứ Genovia cơ đấy? Em có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nói về thân phận thực sự của mình với nhóm bạn thân của mình không? Hay là tụi anh sẽ phải tự đoán?
                 
                Mình: Em đã hy vọng sẽ không ai biết được chuyện này.
                 
                Anh Micheal: Anh không hiểu tại sao em lại muốn giấu chuyện này. Việc đó có gì xấu?
                 
                Mình: Anh đùa à? Siêu tệ!
                 
                Anh Micheal: Em đã đọc bài báo trên tờ Post sáng nay chưa, Thermopolis?
                 
                Mình: Em chẳng thèm đọc mấy thứ vớ vẩn đó. Không hiểu cái bà Carol Fernandez nghĩ mình là ai nữa, nhưng….
                 
                Đúng lúc đó Lilly nhảnh vào cuộc, có vẻ như cậu ấy không thể nhịn thêm được một phút nào nữa.
                 
                Lilly: Cậu không biết cái tước vị công chúa Genovia ấy của cậu trị giá tới 300 triệu đôla hay sao? Tính cả bất động sản và bộ sưu tập tranh quý của Hoàng gia.
                 
                Ha, vậy là cậu ấy đã đọc bài báo trên tờ Post.
                 
                Mình: Ừm…
                 
                Má ơi, những 300 đôla và mình chỉ được trả có 100 đôla mỗi ngày thôi sao?
                 
                Lilly: Không hiểu người dân đã phải bỏ ra bao nhiêu mồ hôi công sức để tạo ra số tài sản kếch xù ấy.
                 
                Anh Micheal: Lil, người dân Genovia không hề phải nộp thuế thu nhập hay bất kì loại thuế nào khác, vì thế họ chẳng có liên quan gì đến số tài sàn đó đâu. Mà hôm nay em mắc chứng gì thế?
                 
                Lilly: Nếu anh ủng hộ chế độ quân chủ thì tùy anh, Micheal. Nhưng em thì thấy xấu hổ thay cho những người sở hữu tới cả 300 triệu đôla dù chưa một ngày lao động đóng góp vào nó. Nhất là trong hoàn cảnh nền kinh tế toàn cầu như hiện nay.
                 
                Anh Micheal: Xin lỗi em, Lilly nhưng theo như anh được biết thì bố của Mia đã làm việc vô cùng vất vả để phục vụ cho đất nước của mình. Bác ấy đã có một cam kết mang tính lịch sử, sau khi quân đội của Mussolini chiếm đóng năm 1939, là sẽ thực hiện các quyền lợi về chủ quyền phù hợp với lợi ích chính trị và kinh tế của nước láng giềng Pháp. Đổi lại Genovia sẽ nhận được sự bảo vệ của quân đội và hải quân trong trường hợp có chiến tranh. Bố của Mia là một nhà chính trị cự giỏi đấy! Những nỗ lực của bác ấy đã giúp Genovia trở thành một đất nước có trình độ dân trí cao nhất châu Âu, một trong những nước có tỉ lệ giáo dục cao nhất; với tỉ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh, tỷ lệ lạm phát và thất nghiệp thấp nhất ở bán cầu Tây.
                 
                Mình chỉ biết trố mắt nhìn anh Micheal. Choáng thật! Tại sao bà nội không dạy cho mình những thứ như vậy trong các giờ học làm công chúa nhỉ? Những thông tin này mới thật sự cần thiết cho mình. Mình đâu cần học cách ăn súp sao cho đẹp chứ. Cái mình cần là làm sao cãi lại được trước những xỉa xói độc địa của mấy người có tư tưởng chống hoàng gia như đứa bạn thân cũa Lilly của mình.
                 
                Lilly (nói với anh Micheal): Anh thôi ngay đi. (rồi quay ra nói với mình): Giờ thì trong mắt mọi người cậu trở thành một cô gái nhỏ bé ngoan ngoãn rồi đó.
                 
                Mình: Mình làm gì chứ? Chính anh Micheal là người….
                 
                Anh Micheal: Thôi đi Lilly, em chỉ đang ghen tị với Mia thôi.
                 
                Lilly: Em không có!
                 
                Anh Micheal: Em có đấy! Em chỉ đang ghen tị vì bạn ấy cắt tóc mà không cần hỏi ý kiến em. Em ghen tị vì ngay khi em không chơi với Mia nữa thì bạn ấy đã gặp và quen với bạn mới. Em ghen tị vì trong suốt thời gian qua Mia giữ bí mật này mà không chia sẻ với em.
                 
                Lilly: Micheal, anh câm ngay đi!
                 
                Boris ( mở hé cánh cửa ra nói): Lilly, cậu gọi mình hả?
                 
                Lilly: MÌNH KHÔNG GỌI CẬU, BORIS!
                 
                Boris: Xin lỗi (và khép cánh cửa lại)
                 
                Lilly: (đang rất tức giận) anh Micheal, sao tự dưng anh bênh Mia chằm chặp thế. Người ngoài nghe được tưởng anh thích cậu ấy đấy.
                 
                Anh Micheal: ( không hiểu sao mặt anh ấy đỏ lựng lên như vậy) Thế còn cái luận điểm của em về nhà Ho thì sao? Em tưởng đấy gọi là bình thường à?
                 
                Lilly: Anh đừng có mà đánh trống lảng.
                 
                Anh Micheal: Anh chỉ nói những gì anh biết thôi
                 
                Wow, anh em nhà Lilly đúng là uyên bác thật. Bà nội nói đúng: mình cần phải nâng cao vốn từ vựng và kiến thức xã hội của mình thôi.
                 
                Anh Micheal: (quay ra nói với mình) Vậy là từ nay chú ấy (chỉ vào chú Lars) sẽ đi theo bảo vệ em mọi nơi mọi lúc hả?
                 
                Mình: Vâng.
                 
                Anh Micheal: Thật sao? Mọi nơi sao?
                 
                Mình: Mọi nơi, trừ toilet, tất nhiên rồi. Chú ấy sẽ đứng đợi ở bên ngoài.
                 
                Anh Micheal: Thế nếu em đi hẹn hò thì sao? Như buổi dạ hội cuối tuần này chẳng hạn?
                 
                Mình: Em cũng chưa nghĩ đến chuyện đó nữa vì có ai mời em đâu.
                 
                Boris: (lại ngó qua cửa nói vọng vào) Xin lỗi, mình vừa đánh đổ lọ cồn trong này, ngột ngạt quá, mình có thể ra ngồi cùng với mọi người được không?
                 
                Mọi người trong phòng học: KHÔNG!
                 
                Cô Hill: (từ bên ngoài hành lang ngó vào) Sao lớp này ồn quá vậy? Từ phòng giáo viên cũng có thể nghe thấy tiếng của các em đấy. Boris, em làm gì trong cái phòng đựng đồ thế? Ra ngoài mau. Các em khác học bài đi.
                 
                Chắc mình phải tìm đọc bài báo trên tờ Post thôi, 300 triệu đôla cơ á? Bằng số tiền mà nữ hoàng talkshow Oprah kiếm được năm ngoái đó.
                 
                Nếu nhà mình giàu có đến thế tại sao cái TV trong phòng mình chỉ là TV đen trắng nhỉ?
                 
                #23
                  SBC 09.12.2009 10:54:21 (permalink)
                  0
                  Tối ngày thứ tư

                  Giờ thì mình hiểu tại sao bố giận dữ đến vậy với bài báo của mụ Carol Fernandez. Khi chú Lars hộ tống mình ra cổng trường, toàn bộ sân trường Albert Einstein kín đặc phóng viên. Mình trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, cứ như một ngôi sao nổi tiếng vậy.
                   
                  Theo lời thầy Gianini thì các phóng viên tụ tập ở đây cả ngày. Xe truyền hình từ các nơi đổ về đây, từ New York One, Fox New, CNN đến Entertainment Tonight… Họ đang phỏng vấn tất cả các học sinh của trường Albert Einstein xem liệu có ai quen mình không (lần đầu tiên mình thấy may khi không được ai trong trường này nhớ tới: đố họ tìm được ai trong trường nhớ tới cái tên Amelia, nhất là trong bộ dàng hiện nay của mình). Thầy G nói hiệu trưởng Gupta cuối cùng đã phải gọi cho cảnh sát, vì trường Albert Einstein là đất tư nhân, trong khi các phóng viên các nơi đổ về đây chắn hết các lối ra vào, hút thuốc và xả rác khắp nơi.
                   
                  Nói thế chứ mấy đứa con nhà giàu vẫn thường xuyên tụ tập ở sân trường hút thuốc và xả rác bừa bãi mà có bao giờ thấy cô Gupta gọi cảnh sát bắt tụi nó đâu… À mà có khi bố mẹ bọn nó đã xì tiền trả hết chi phí dọn dẹp trong tiền học rồi.
                   
                  Giờ thì mình đã phần nào hiểu được cảm giác của công nương Diana. Lúc chú Lars, thầy G và mình vừa bước ra khỏi cửa phóng viên ùa ra vây quanh lấy mình, chĩa hàng chục cái mic vào mặt mình và hét lên: “Amelia, cô có thể cười lên không?”, “Amelia, cô thấy thế nào khi đùng một cái từ một cô học sinh bình thường bỗng chốc trở thành công chúa với tài sản lên tới 300 triệu đôla?”
                   
                  Mấy phóng viên đó làm cho mình phát hoảng. Mà cho dù mình có muốn trả lời câu hỏi của họ, mình cũng không biết phải nói vào cái mic nào nữa. Chưa kể, mình gần như chẳng thấy gì khi mấy cái đèn flash cừ chớp lia lịa vào mặt mình như thế.
                   
                  Đúng lúc đó chú Lars đã phải ra tay. Chú ấy kêu mình đừng trả lời gì cả rồi vòng tay ôm một bên người mình. Nửa còn lại chú ấy nhờ đến thầy G. Sau đó mình không biết làm cách nào mà thoát ra khỏi được đám ống kín và mấy quay đó nữa. Đến lúc mình hoàn hồn lại thì đã thấy đang ngồi ở ghế sau ô tô rồi.
                   
                  Cuối cùng thì những gì được huấn luyện trong quân đội Israel cũng đã có đất dụng võ. Mình đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa chú Lars và Wahim. Thì ra họ có quen chung vài người bạn. Hình như mọi người đều đên chung một trường huấn luyện để làm vệ sỹ thì phải.
                   
                  Ngay khi đóng cửa xe lại, chú Lars vội nói: “Lái đi” và người tài xế nhấn ga phóng thẳng. Mình không nhận ra đó là ai nhưng mình nhận ra người ngồi ghế bên cạnh – bố chứ ai!
                   
                  Ngay khi thoát khỏi cái đuôi của đám phóng viên, bố quay lại hỏi như không có chuyện gì xảy ra: “Ngày hôm nay của con thế nào Mia?”
                   
                  Chúa ơi, bố hết chuyện để hỏi rồi sao!
                   
                  Mình lờ đi như không nghe thấy gì. Thay vào đó, mình quay lại vẫy tay chào thầy G. Giờ thầy ấy đang bị nhấn chìm trong micro và máy quay. Nhưng thầy ấy không hề nói tiếng nào, chỉ đứng đó vẫy tay chào với họ và tìm đường ra ga tàu điệm ngầm để về nhà.
                   
                  Mình thấy tội cho thầy G quá, mặc dù thầy ấy đang hẹn hò với mẹ mình thật, mặc dù thầy ấy đang hẹn hò với mẹ mình thật, nhưng dù sao thầy ấy cũng khá dễ chịu, không đáng bị bao quanh bởi đám phóng viên như vậy.
                   
                  Mình hỏi bố có thể quay lại cho thầy G đi nhờ về nhà không, nhưng bố lờ đi nhu khong nghe thấy, giả vờ bận rộn với cái dây an toàn: “ Cái thứ quỷ quái này, chẳng bao giờ chịu nghe lời gì cả”.
                   
                  Rồi khi mình quay ra hỏi bố xem từ nay sẽ đi học đâu, bố nhìn mình như thể mình bị điên vậy, và gần như hét lên với mình: “Con nói con muốn học ở tường Albert Einstein cơ mà!”
                   
                  Mình nói đúng là vậy nhưng đó là trước khi bị mụ Carol Fernandez kia phanh phui mọi chuyện.
                   
                  Nhưng bố tuyên bố rằng mình không thể chuyển trường chỉ vì bị phanh phui chuyện mình là công chúa, và rằng mình phải ở lại trường Albert Einstein học, chú Lars sẽ cùng mình tới trường để bảo vệ mình khỏi đám phóng viên.
                   
                  Lúc mình hỏi, “Vậy thì ai sẽ làm tài xế cho bố?” thì bố chỉ vào viên tài xế mới và cho biết anh ta tên là Hans.
                   
                  “Chào cô” – người tên Hans đó gật đầu chào mình qua tấm gương chiếu hậu.
                   
                  Vậy là chú Lars sẽ đi theo mình mọi lúc mọi nơi thật sao? Ngay cả khi mình tới ngủ nhà Lilly sao?( nếu bọn mình vẫn làm bạn)
                   
                  Từ nay mình không bao giờ có thể đi đâu một mình nữa.
                   
                  Riêng cái ý nghĩ đó đã đủ làm mình nổi điên lên rồi, mặt mình lúc đó đỏ bừng như cái đèn giao thông vậy.
                   
                  “Vậy thì con không muốn làm công chúa nữa. Con sẽ trả lại cho bố hết mấy đồng 100 đôla đó. Bố hãy bảo bà quay trở lại Pháp đi. Con bỏ cuộc!”
                   
                  Bố nói bằng giọng ra chiều rất mệt mỏi: “Giờ con đâu thể nói bỏ là bỏ được, Mia. Bài báo ngày hôm nay đã quyết định mọi chuyện rồi. Ngày mai mặt con sẽ xuất hiện trên toàn bộ các tờ báo ở Mỹ - mà có khi là toàn thế giới. Mọi người sẽ biết con là công chúa Amelia xứ Genovia. Con đâu thể từ bỏ thân phận của mình?”
                   
                  Trên đường về Plaza, mình đã làm cái việc mà một công chúa không nên làm – KHÓC. Chú Lars đã phải cho mình mượn khăn tay. Chú ấy thật tử tế!
                   
                  Vẫn là thứ tư
                   
                  Mẹ cho rằng người mớm thông tin cho Carol Fernandez chính là bà nội.
                   
                  Nhưng mình không thể tưởng tượng được bà lại làm mấy chuyện như vậy. Nhất là khi mấy bài học công chúa của mình đã đi đến đâu đâu.. Mục đích của những bài học đó là giúp cho mình có thể hành xử như một công chúa thực thụ. Bà chưa dạy cho mình cách đối phó với những người phản đối hoàng gia kiểu như Lilly cơ mà. Từ đầu tới giờ bà chỉ mới dạy mình cách ngồi, cách ăn mặc, cách dùng dĩa để ăn các món cá, cách xưng hô với những người lớn tuổi trong hoàn tộc, cách nói tiếng “cám ơn”, “không có gì” bằng bảy thứ tiếng, cách làm món cốc tai chanh đá hay mấy học thuyết của Marx.
                   
                  Mấy cái đó thì có ích gì với mình cơ chứ?
                   
                  Nói sao mẹ cũng không thay đổi ý nghĩ của mình. Bố gần như phát điên lên với mẹ nhưng mẹ vẫn nhất quyết khăng khăng mọi chuyện là do bà một tay sắp đặt. Mẹ còn kêu bố hãy đi mà hỏi bà mọi chuyện, khi đó sẽ biết ai đúng ai sai.
                   
                  Bố đã ngoa ngoắt vặc lại, hỏi sao mẹ không nghĩ đến chuyện chính bạn trai của mẹ là người tiết lộ thông tin cho phóng viên Carol Fernandez.
                   
                  Nhưng ngay lập tức, bố nhận ra là mình không nên nói những lời đó, vì khi đó trong mẹ thật đáng sợ. Mẹ chỉ như vậy khi bà thật sự nổi giận.
                   
                  Môi mẹ mím chặt và rồi mẹ hét lên: “Biến… ra khỏi nhà tôi… ngay”
                   
                  Tất nhiên là bố chẳng đi đâu cả, mặc dù về lý thì ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu của mẹ. Cũng may là bà Carol đó không đăng địa chỉ nhà mình lên trên báo và điện thoại nhà mình không đăng kí trên danh bạ điện thoại thành phố nên chưa phóng viên nào đánh hơi được tới đây. Vậy là từ nay mình vẫn có thể gọi điện kêu đồ ăn Trung Quốc tới nhà mà không phải lo sợ bị mấy tờ báo lá cải đem ra phân tích xem công chúa Amelia thích món cải đến thế nào.
                   
                  “Vậy sao Helen? Anh thì lại nghĩ em đang để lòng thù ghét mẹ anh làm cho mất đi lí trí” – bố thủng thẳng nói.
                   
                  Mẹ gào lên: “Anh muốn biết sự thật sao Phillipe? Sự thật là mẹ anh là một…”
                   
                  Mình đã quá mệt mỏi, không còn sức nghe mấy cuộc cải vã này nữa nên đã rút gọn về phòng và chụp tai nghe nhạc lên. Mình học được cách này từ mấy đứa trẻ có bố mẹ li dị trong các bộ phim truyền hình trên TV. Đĩa nhạc ưa thích của mình hiện nay là đĩa nhạc mới nhất của Britney Spears. Mình thậm chí còn không dám cho Lilly biết là mình thích Bristney Spears. Mình đã từng nằm mơ mình được là Bristney Spears và đang biểu diễn tong phòng hòa nhạc của trường Albert Einstein. Mình mặc chiếc váy màu hồng và anh Josh đã chạy đến khen ngợi ngay trước khi mình lên sân khấu.
                   
                  Làm sao mình dám kể chuyện đáng xấu hổ này cho người khác nghe cơ chứ? Lilly chắc chắn sẽ lên lớp cho mình một trận về việc thần tượng một người như Bristney là tự hạ thấp chính mình. Nhưng mình biết mình có thể kể chuyện này cho Tina nghe. Cậu ấy sẽ không những hào hứng với câu chuyện của mình mà còn muốn biết trong giấc mơ ây anh Josh có mặc quần da hay không nữa.
                   
                  Mà mình đã nói về việc mấy cái móng tay giả này làm mình khó viết chưa nhỉ?
                   
                  Nhưng nói gì thì nói, càng nghĩ mình càng phân vân không biết bà có phải là người bán tin cho Carol Fernandez không nữa. Vì hôm nay lúc đến Plaza tiếp tục mấy bài học làm công chúa với bà, mình vẫn không ngừng khóc. Nhưng bà không hề tỏ chút thông cảm nào với mình. Mấy giọt nước mắt này là vì...?
                   
                  Sau khi mình tấm tức kể lại cho bà nghe mọi chuyện, bà chỉ nhướn cặp lông mày được tô vẽ rất cẩn thận lên và nói “C`est la vie”, tiếng Pháp có nghĩa là “Đời là vậy đó”.
                   
                  Trong cuộc đời này, nếu không phải là bạn trúng xổ số hay có scandal với những người nổi tiếng thì chẳng bao giờ mặt bạn được xuất hiện trên mấy tờ báo như Post. Mình làm gì nên tội chứ, chẳng nhẽ sinh ra cũng là tội sao?
                   
                  Mình không nghĩ “Đời là vậy”.
                   
                  Tiếp đó bà miên man về chuyện cả ngày nay phải tiếp hàng trăm cú điện thoại từ giới truyền thông xin phỏng vấn mình như thế nào. Và rằng mình cần phải mở một cuộc họp báo, rằng bà đã cho người ở Plaza chuẩn bị sẵn cho mình một căn phòng lớn để tiếp phóng viên rồi.
                   
                  Không thể tin nổi bà làm như vậy với mình! “Cháu không muốn trả lời phỏng vấn của mấy người đó! Cháu đâu cần mọi người can thiệp vào cuộc sống của mình như vậy!”
                   
                  “Nếu chàu không chịu gặp gỡ giới truyền thông, trả lời những thắc mắc của họ thì họ sẽ tìm mọi cách để khai thác chuyện của cháu, bắt đầu từ việc ngày ngày quấy rầy cháu ở khắp mọi nơi, từ trường học đến nhà những nười bạn cháu, rồi tới cửa tiệp tạp hóa hoặc tiệm đĩa cháu thường lui tới”
                   
                  Rồi bà nhắc đến cái gọi là nghĩa vụ của mình trong vai trò là một công dân Genovia. Mình sẽ quảng bá được cho ngành du lịch của Genovia nếu đồng ý xuất hiện trên chương trình Dateline.
                   
                  Mình cũng muốn những gì tốt nhất cho Genovia lắm chứ. Thật đó. Nhưng mình cũng muốn những gì tốt nhất cho Mia Thermopolis nữa. Và việc xuất hiện trên chương trình Dateline không hề tốt lành gì với mình.
                   
                  Nhưng mối bận tâm duy nhất lúc này của bà là làm sao để quảng bá cho hình ảnh Genovia với mọi người. Nhỡ mẹ nói đúng thì sao? Nhỡ đúng là bà là người đã tiết lộ thông tin cho Carol Fernandez thì sao?
                   
                  Chẳng nhẽ bà lại làm mấy chuyện như vậy?
                   
                  Cũng dám lắn chư.
                   
                  Mình vừa bỏ tai nghe ra, bố mẹ vẫn chưa cải nhau xong.
                   
                  Có vẻ tối nay họ sẽ còn cãi nhau dài dài.
                  #24
                    SBC 09.12.2009 10:56:18 (permalink)
                    0
                    Thứ Năm, 15 tháng 10, trong phòng tự học
                     
                    Hôm nay ảnh mình được trưng trên bìa tờ Daily News và New York Newsday, và cả New York Times nữa chứ. Họ đăng bức ảnh ở trường của mình làm mẹ không thoải mái chút nào. Vì như vậy có nghĩa là có thể ai đó tong gia đình mà mẹ đã từng gửi ảnh cho, hoặc người ở trường Albert Einstein đã tuồn những bức ảnh này ra ngoài. Mình cũng không vui lắm vì mấy bức ảnh náy được chụp trước khi Paolo sửa tóc cho mình, trông bộ dạng của mình lúc ấy trông thật lôi thôi và nhếch nhác.
                     
                    Chưa bao giờ có nhiều phóng viên trước cổng trường Albert Einstein như sáng nay. Có vẻ như mấy bản tin buổi sáng thường thích đưa tin trực tiếp kiểu này. Nhưng vấn đề là nhân vật chính lại là mình!
                     
                    Thật ra mình cũng tiên liệu trước là chuyện này sẽ xảy ra nên hôm nay đã chuẩn bị tinh thần, chứ không hoảng sợ như hôm qua. Theo đúng như lời bà nội yêu cầu, hôm nay mình diện một đôi bốt mới tinh (phòng trường hợp cần thiết mình sẽ đá mấy người cầm micro định sán lại gần), lại còn đeo một lố huy hiệu Hòa Bình Xanh và phản đối áo lông thú để ít nhất cũng gây ấn tượng đẹp trong mắt công chúng.
                     
                    Hôm nay mọi chuyện diễn ra y hệt hôm qua. Chú Lars vẫn phải áp sát và đưa mình đi qua một rừng máy quay phim và máy ảnh mới vào được trường. Trong khi chạy vào trường mình còn nghe rõ mấy người hét lên: “Amelia cô có định theo gương công nương Diana trở thành nữ hoàng trong tim mọi người không?”, “Amelia giữa Leonardo DiCaprio và Hoàng Tử William cô thích ai hơn?” ,“Amelia, cô có ý kiến gí về ngành công nghiệp sản xuất thịt ở nước ta?”
                     
                    Mình lập tức bị ấn tượng bởi câu hỏi cuối cùng, và định quay lại trả lời, nhưng chú Lars đã lôi tuột mình vào trong trường.
                     
                     
                     
                    Những việc mình cần phải làm:


                  • Nghĩ cách buộc Lilly phải làm lành với mình.
                  • Không được nhút nhát nữa.
                  • Ngừng nói dối/ hoặc nghĩ ra những lời nói dối hay hơn.
                  • Không được tỏ ra quá bi quan.
                  • Tập trở nên:
                    • Độc lập hơn
                    • Tự lập hơn
                    • Chín chắn hơn

                  • Ngừng nghĩ về Josh Richter
                  • Ngừng nghĩ về Micheal Moscovitz
                  • Đạt điểm cao hơn
                  • Đạt được sự tự chủ trong tâm hồn
                    Thứ Năm, giờ tiếng Pháp
                     
                    Hôm nay trong giờ Đại số, thầy Gianini đã tìm mọi cách nhồi mấy mớ kiến thức về mặt phẳng Đề-các vào đầu bọn mình, nhưng không ai tập trung được vì mấy chiếc xe đưa tin ở bên ngoài. Bọn lớp mình liên tục ngảy lên nhoài người ra cửa sổ và hèt vào đám phóng viên: “Hảy đi tìm những tin thực tế hơn đi!”; “Này, thích thì chụp hình tôi đi” và kèm theo một cử chỉ thô lỗ.
                     
                    Thầy Gianini cố ổn định trật tự nhưng hoàn toàn bất lực.Lilly thì nhăn nhúm lại, cậu ấy tỏ ra hết sức khó chịu khi tất cả mọi người đều quay ra chống đám phóng viên trong khi không ai muốn đứng trước cửa tiệm nhà Ho và hô vang “Phản đối nhà Ho phân biệt chủng tộc”!
                     
                    Sau đó, Lana Weinberger mon men ra hỏi xem mình biết thân phận công chúa từ bao giờ? Không thể tin được, con nhỏ rách việc ấy lại hỏi chuyện mình cơ đấy, không hề tỏ ra khinh khỉnh như mọi khi. Mình trả lời đại khái là khoảng vài tuần nay. Lana liền nói nếu một ngày nào đó nó phát hiện ra nó là công chúa, việc đầu tiên nó làm là lao thẳng đến Disneyworld, nhưng mình đã ngắt lời nó, “Cậu sẽ không muốn tới Disneyworl đâu, vì cậu sẽ thấy nhớ những buổi tập của đội cổ vũ”.
                     
                    Lana vẫn tiếp tục thắc mắc lý do tại sao mình không muốn đến Disneyworld vì mình hầu như có tham gia hoạt động ngoại khóa nào đâu. Rồi Lilly bắt đầu chen vào câu chuyện về Disnerworld ở Mỹ, và rằng thật ra ông Walt Disney là người theo chủ nghĩa Phát-xít…
                     
                    Ở trên bục giảng thầy Gianini đang khản cổ kêu gào mọi người tập trung vào mặt phẳng Đề-các.
                     
                    Không chừng mặt phẳng này còn an toàn hơn nơi chúng ta đang sống ấy chứ, vì ở trên đó ít ra là không có đám nhà báo.
                     
                     
                    Hệ tọa độ Đề-các
                    Chia mặt phẳng ra làm bốn phần gọi là 4 góc phần tư
                     
                     
                  • #25
                      SBC 09.12.2009 10:57:30 (permalink)
                      0
                      Thứ Năm, giờ Hình & Lượng
                       
                      Mình đang ngồi ăn trưa cùng với Tina Hakim Baba, chú Lars và Wahim. Tina kể cho mình nghe rằng ở Ả Rập, con gái phải ăn mặc một thứ gọi là “Chadrah” (áo trùm). Nó rộng như một cái chăn và trùm kín người từ đầu đến chân, chỉ chừa một khoảng mắt để nhìn. Người ta cho rằng như vậy có thể giúp người con gái tránh được cái nhìn soi mói của cánh đàn ông. Nhưng Tina kể rằng em họ cậu ấy mặc quần bò ở dười tấm áo trùm, và khi người lớn không có nhà, bọn nó sẽ cởi áo trùm ra và đi chơi với bạn trai hệt như chúng mình.
                       
                      Nói đúng hơn là như chúng mình sẽ làm, nếu có bạn trai nào để ý.
                       
                      Mình rút lại câu này. Mình quên mất là Tina đã có bạn nhảy trong dạ hội sắp tới: Dave Farouq El-Abar.
                       
                      Hay là mình có vấn đề nhỉ? Tại sao chẳng có cậu bạn trai nào thích mình?
                       
                      Tina đang kể chuyện về tấm áo trùm cho mình thì bỗng dưng Lana Weinberger đặt khay đồ ăn xuống bên cạnh.
                       
                      Chuyện cứ như đùa, là Lana Weinberger đó.
                       
                      Mình cứ tưởng nó đến để đòi thanh toán hóa đơn tiền giặt ủi cái áo len, hoặc tệ hơn là đổ cả lọ sốt hạt tiêu và đĩa sa lát của mình. Trái lại nó cười rất tươi nói: “Hai bạn không phiền cho mình ngồi cùng chứ?”
                       
                      Tiếp đó là một khay thức ăn lướt qua chỗ mình. Trên khay có 2 cái bánh phomat thịt, khoai tây chiên bự, hai cốc sữa sô cô la, 1 bát ớt, 1 gói Doritos, 1 đĩa salat Pháp, 1 gói Yoo hoos, 1 trái táo và một cốc coca to. Vừa tính nhìn xem ai có thể ăn hết đống thức ăn này thì thấy Josh Richter kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
                       
                      Mình không hề mơ, là Josh Richter.
                       
                      Anh ấy chào mình và ngồi xuống ăn như không có chuyện gì xảy ra.
                       
                      Mình quay sang nhìn Tina, cậu ấy cũng nhìn lại mình rồi cả hai đứa quay sang 2 chú vệ sĩ. Nhưng hai người đó đang bận tranh luận xem liệu đạn cao su có được dùng để dẹp bạo loạn không hay chỉ được dùng gậy.
                       
                      Mình và Tina chăm chăm nhìn Lana và Josh.
                       
                      Cả hai đếu là hot boy, hot girl của trường, nên không bao giờ chỉ có một mình. Họ đi đến đâu là có một đám tùy tùng theo đến đó. Lana thì thường dẫn theo cả đội cổ vũ của mình, ai trông cũng xinh đẹp với mái tóc dài và bộ ngực đầy đặn như Lana vậy.
                       
                      Còn theo Josh là một hội nam sinh năm cuối, cùng đội bóng với anh ấy. Tất cả đều cao to và ăn nhiều thực phẩm làm từ độn vật như Josh.
                       
                      Đám bạn của Josh đặt khay đồ ăn xuống cạnh khay của Josh. Bạn của Lana đặt khay bên cạnh Lana. Và chẳng mấy chốc bàn ăn của bọn mình, vốn thường chỉ có 2 đứa con gái lập dị và 2 ông vệ sĩ, nay được vây kín bởi những người xanh đẹp và tài năng nhất trường Albert Einstein, nếu không nói là nhất Manhattan.
                       
                      Mình liếc nhìn Lilly và thấy cậu ấy trố mắt ra như thể vừa tìm thấy chủ đề hấp dẫn cho show truyền hình của mình vậy.
                       
                      Bỗng Lana hỏi mình bằng cái giọng như thân thiết với nhau lắm ý, “Mia này, cậu có dự định gì cuối tuần này chưa? Cậu có định dự dạ hội cuối tuần này không?”
                       
                      Mình nói: “Để mình xem đã…”
                       
                      “Bọn mình đang định tổ chức một bữa tiệc ở nhà anh Josh tối thứ Bảy này vì bố mẹ anh ấy đi vắng. Sau khi buổi dạ hội kết thúc. Cậu đến nhé.”
                       
                      “Mình không…”
                       
                      “Cậu ấy nhất định phải đến, đúng không anh Josh?” Josh đang đút miếng ớt vào miệng, liền nhồm nhoàm nói: “Tất nhiên rồi. Cô ấy phải đến chứ.”
                       
                      “Nhất định sẽ rất vui đấy.” Lana nói. “Cậu đi nh2?”
                       
                      “Rất tiếc mình không thể”.
                       
                      Mấy cô bạn của Lana đang nói chuyện bỗng im bặt quay ra nhìn mình trong khi đám bạn của anh Josh vẫn chăm chú ăn.
                       
                      “Không thể ư?” Lana sửng sốt hỏi.
                       
                      “Đúng vậy, mình không thể.”
                       
                      “Cậu nói không thể là sao?”
                       
                      Mình đã định nói dối. Đáng ra mình có thể nói là: Lana, mình không thể đi vì còn bận ăn tối với thủ tướng Iceland. Mình cũng có thể nói là mình không thể đi vì còn bận đi du thuyền. Mình có thể bịa ra hàng tá lý do, vậy mà mình lại ngu xuẩn đi nói thật.
                       
                      “Mình không thể đi được, vì mẹ mình sẽ không cho phép đâu.”
                       
                      Trời đất, sao mình lại nói như thế nhỉ? Tại sao cơ chứ? Đáng nhẽ ra mình phải nói dối chứ. Nói ra những lời đó làm mình không khác gì một con dở hơi. Dở người quá! Ôi lập dị vô cùng.
                       
                      Mình cũng chẳng hiểu tại sao mình lại nói thật nữa. Thậm chí đó cũng chẳng phải là sự thật thật sự. Ờ thì đấy cũng là một nguyên nhân nhưng không phải là nguyên nhân thật sự khiến mình không muốn đi. Đúng là mẹ sẽ không đời nào cho phép mình đi dự tiệc ở nhà một cậu bạn trai khi bố mẹ cậu ấy vắng nhà kể cả khi có vệ sĩ đi cùng. Nhưng nguyên nhân thực sự chính là mình không biết hành xử ra sao ở những bữa tiệc như vậy. Chưa có ai mình quen từng được mời tới những bữa tiệc kiểu như vậy. Nói đúng hơn là những người mình quen, chưa đủ nổi tiếng để được mời đi dự những bữa tiệc kiểu như vậy.
                       
                      Hơn nữa mọi người còn uống rượu mà mình lại không biết uống, cũng không có ai đi cùng. Thế thì mình biết làm gì ở đấy?
                       
                      Lana hết nhìn mình rồi lại quay sang đám bạn, và cuối cùng cười phá lên. Cười RẤT RẤT TO là đằng khác.
                       
                      Cũng chẳng trách nó được.
                       
                      “Ôi trời đất ơi, cậu không nói đùa đó chứ?” Lana cười đến mức nói không nên lời.
                       
                      Mình biết ngay Lana kiếm chuyện để làm bẽ mặt mình đây mà. Nhưng mình chẳng quan tâm lắm, mình chỉ thấy ái ngại cho Tina Hakim Baba. Chỉ vì mình mà cậu ấy phải ngồi giữa một đám con gái nổi tiếng thế này.
                       
                      “Cậu đang nói đùa đúng không?”
                       
                      “Không hề”
                       
                      “Cậu đâu nhất thiết phải nói thật với mẹ cơ chứ.” Lana nói một giọng châm chọc. “không ai lại đi nói thật với mẹ mấy chuyện đó cả. Cậu chỉ việc nói với mẹ là tới nhà một cô bạn gái nào đó. Hiểu chưa nào”
                       
                      Ý cậu ta là nói dối? Với mẹ mình sao? Rõ ràng Lana không hiểu gì về mẹ mình. Không ai có thể nói dối mẹ. Đơn giản là không thể. Lại còn nói dối những chuyện như vậy ư, không đời nào.
                       
                      Mình nói: “Nghe này, cảm ơn vì đã mời mình, nhưng mình thật sự không thể. Hơn nữa mình cũng không biết uống rượu…”
                       
                      Trời ạ, đó là một sai lầm ngốc nghếch nữa.
                       
                      Lúc này thì Lana gần như bị sốc, “Cậu không uống rượu ư?”
                       
                      Thật ra khi ở Miragna mình cũng có uống rượu. Mình thường uống vào mỗi bữa tối. Nhưng đó là việc nên làm ở Pháp. Người ta không uống rượu cho vui mà uống rượu đi kèm với thức ăn. Nó làm cho món gan ngỗng thơm ngon hơn, mặc dù mình chưa bao giờ thử.
                       
                      Mình nhún vai trả lời: “Chỉ là mình muốn bảo vệ sức khỏe cho bản thân, không muốn đưa nhiều chất độc hại vào cơ thể.”
                       
                      Lana tỏ rõ sự khinh bỉ mồn một trên khuôn mặt, nhưng Josh Richter, miệng vẫn đang ngậm thức ăn, lại quay ra nói: “Anh tôn trọng việc đó!”
                       
                      Lana há nốc mồm ngạc nhiên. Thật không thể tin được, Josh Richter nói anh ấy tôn trọng điều mình vừa nói. Đùa sao?
                       
                      Xem ra anh ấy rất nghiêm túc. Cái cách anh ấy nhìn mình như thể có thể nhìn xuyên thấu tâm hồn mình bằng đôi mắt xanh đấy ma lực ấy… Như thể anh ấy đã nhìn thấu tâm hồn mình…
                       
                      Lana không nhận ra là bạn trai cô ta đang nhìn thấu tâm hồn mình thì phải. Cô ta nói: “Trời ạ, Josh, anh uống nhiều hơn bất cứ ai trong cả trường này”
                       
                      Josh quay sang Lana và nghiêm nghị nói: “Đúng thế, nhưng có lẽ anh cũng nên từ bỏ thôi.”
                       
                      Lana cười phá lên khi nghe thấy vậy: “Phải rồi, coi xem anh bỏ nổi không!”
                       
                      Josh không hề thấy chuyện đó đáng cười chút nào. Anh ấy nhìn Lana chằm chằm bằng đôi mắt xanh quyến rũ ấy. Mình mừng là anh ấy không nhìn mình bằng ánh mắt như thế.
                       
                      Mình đứng bật dậy và cầm lấy khay thức ăn, thấy vậy Tina cũng làm theo.
                       
                      “Tạm biệt mọi người” – rồi bọn mình cùng bỏ đi.
                       
                      Trong lúc đi cất khay, Tina hỏi: “Mấy chuyện này là thế nào vậy?”. Mình cũng chẳng biết nữa, chỉ biết chắc một điều là:
                       
                      Lần đầu tiên trong đời, mình mừng vì không phải là Lana Weinberger.
                      #26
                        SBC 09.12.2009 10:59:51 (permalink)
                        0
                        Tiếp tục ngày thứ Năm, giờ tiếng Pháp
                         
                        Sau giờ ăn, mình đi tới tủ để đồ để lấy sách cho giờ tiếng Pháp và gặp anh Josh ở đấy. Hình như anh ấy đang cố tình đứng đó quan sát xung quanh. Khi thấy mình đến gần, anh ấy liền đứng thẳng dậy và nói: “Chào em!”
                         
                        Rồi anh ấy cười, lộ cả hàm răng trắng đều tăm tắp. MÌnh phải nhìn sang chỗ khác vì hàm răng đó trắng đến lóa cả mắt.
                         
                        Mình chào lại anh ấy. Mình thấy hơi ngượng vì lúc nãy vừa chứng kiến anh ấy cãi nhau với Lana xong. Mình đoán chắc hẳn anh ấy đang đợi Lana rồi cả hai sẽ lại âu yếm nhau như mọi khi, thế nên mình cố gắng lấy đồ thật nhanh và chuồn khỏi đây để khỏi chứng kiến cảnh ấy.
                         
                        Nhưng anh Josh lại bắt đầu nói chuyện với mình. Anh ấy nói: “Anh hoàn toàn đồng tình với việc em nói ở nhà ăn lúc nãy. Về việc tôn trọng sức khỏe của mình ấy mà. Anh cho rằng đó thật sự là một quan điểm rất tuyệt!”
                         
                        Mình cảm thấy nóng bừng cả mặt, như một ấm nước đang sôi vậy. Mình cố gắng không làm rơi cái gì hết trong khi di chuyển quanh mấy cuốn sách trong tủ. Đáng tiếc là tóc mình bây giờ quá ngắn, không thể giấu được khuôn mặt đang ửng đỏ.
                         
                        “Thế em có định đi dự dạ hội cùng ai chưa?”
                         
                        Ngay lúc đó mình đánh rơi quyển sách Đại số. Mình chỉ kịp nói “Ừm…” và rồi vội chạy ra nhặt nó lên.
                         
                        Trong khi đang lui cui quỳ xuống sàn nhặt mấy tờ giấy bị rơi ra khỏi sách Đại số, mình nhận ra khuôn mặt của anh Josh ở ngay sát kế bên. Anh ấy nhặt hộ mình chiếc bút chì và đưa cho mình. Mình nói cảm ơn và ……. Thật sai lầm khi lại nhìn vào đôi mắt xanh quyến rũ đó. Nó thôi thúc mình nói: “Chưa, em chưa định đi dự dạ hội với ai hết”
                         
                        Bỗng chuông reo lên.
                         
                        Anh Josh nói: “Gặp lại em sau”
                         
                        Mình vẫn đang sốc.
                         
                        Josh Richter vừa nói chuyện với mình. Anh ấy thực sự đã nói chuyện với mình. Hai lần.
                         
                        Lần đầu tiên trong vòng một tháng qua, mình không còn quan tâm đến chuyện có trượt môn Đại số hay không. Mình không quan tâm rằng mẹ đang hẹn hò với thầy giáo của mình. Mình không quan tâm chuyện mình là người thừa kế ngai vàng của Genovia. Mình cũng không quan tâm chuyện mình và người bạn thân nhất không nói chuyện với nhau.
                         
                        Mình nghĩ có khi là anh Josh Richter thích mình.
                         
                        Bài tập về nhà:
                         
                        Đại số: ??? Chẳng nhớ gì cả!!!
                        Tiếng Anh: ??? Hỏi Shameeka
                        Văn minh thế giới: ??? Hỏi Lilly. Quên mất. Không hỏi Lilly được. Cậu ấy có nói chuyện với mình đâu.
                        Hình & Lượng: Không có.
                        Tiếng Pháp: ???
                        Sinh học: ???
                         
                        Trời ạ, chỉ vì một anh chàng có thể thích mình mà đầu mình giờ rối tung cả lên rồi. Mình ghét bản thân quá.
                         
                        Tối thứ Năm
                         
                        Bà nói: “Tất nhiên cậu bạn đó thích cháu rồi. Sao lại không thích cơ chứ? Biểu hiện của cháu bây giờ rất tốt, cũng nhờ tài năng của Paolo và sự chỉ bảo của ta cả.”
                         
                        Vâng, cảm ơn bà ạ. Bà cứ làm như không anh chàng nào có thể thích mình vì bản thân mình, chứ không phải vì đột nhiên mình trở thành công chúa, với mái tóc trị giá 200 đôla vậy.
                         
                        Lúc đó mình thấy ghét bà thế!
                         
                        Mình biết chẳng có gì sai khi ghét một ai đó, nhưng mình thật sự không ưa gì bà nội của mình. Ít ra là không thể thích nổi bà. Ngoài việc bà rất kiêu ngạo và chỉ nghĩ cho bản thân, bà còn khá hẹp hòi với người khác.
                         
                        Giống như tối nay vậy.
                         
                        Bà quyết định hôm nay ra ngoài ăn tối để bà có thể chỉ cho mình cách đối phó với cánh phóng viên. Khi mình ra khỏi khách sạn, không có nhiều phóng viên lắm, chỉ trừ vài nhà báo nhỏ từ Tiger Beat. Mình đoán là mấy nhà báo lớn kia đã về nhà ăn tối rồi (hơn nữa với cánh nhà báo sẽ chẳng có gì là thú vị khi bạn đã chuẩn bị sẵng sàng. Với họ mọi chuyện sẽ chỉ thú vị khi họ xuất hiện đúng lúc mình không ngờ tới nhất mà thôi.)
                         
                        Tất nhiên mình rất mừng khi không có các nhà báo quay quanh, gào lên với hàng tá câu hỏi và đẩy mấy cái đèn flash to đùng vào giữa mặt mình.
                         
                        Nhưng khi mình bước vào xe, bà nói: “Chờ một chút” rồi đi vào trong. Mình đã đoán là để quên mũ hay gì đó, nhưng lúc bà quay lại chẳng hề thấy mang gì theo.
                         
                        Ấy thế mà lúc mình vừa tới trước cửa nhà hàng Bốn Mùa, tất cả các phóng viên đã tụ tập đông đủ ở đó! Lúc đầu mình đã nghĩ hẳn bên trong đang có chính khách hay nhân vật nào đó quan trọng như Shaquille O’Neal hay Madonna chẳng hạn. Nhưng rồi tất cả bọn họ bắt đầu chụp hình mình và hét lên: “Công chúa Amelia, cô cảm thấy thế nào khi lớn lên trong một gia đình không có cha, và rồi phát hiện ra cha mình có 300 tiệu đôla?”, “Công chúa, cô đi giày hiệu gì vậy?”
                         
                        Lúc đó mình chẳng hề mảy may sợ hãi gì cả, mình chỉ giận phát điên lên thôi. Mình quay sang bà và nói: “Làm sao mà họ biết chúng ta tới đây vậy bà?”
                         
                        Bà đang loanh quanh tìm điếu thuốc trong túi xách, “Mình cất cái bật lửa ở đâu rồi không biết?”
                         
                        “Bà đã gọi cho họ phải không?” – Mình tức đến nỗi không thể nhìn thẳng vào mặt bà nữa, “Bà đã gọi điện, và nói cho họ biết chúng ta tới đây.”
                         
                        “Đừng có trẻ con như vậy!” Bà nói, “Bà đâu có thời gian gọi cho cả lũ bọn họ chứ”.
                         
                        “Đâu cần. Bà chỉ việc gọi cho một người, và tất cả sẽ kéo đến theo thôi. Tại sao bà lại làm vậy?”
                         
                        Bà châm điếc thuốc. Mình ghét bà hút thuốc trong xe thế không biết. “Đây là một yếu tố rất quan trọng để trở thành người của hoàng gia Amelia ạ. Cháu cần phải học cách đối phó với cánh nhà báo”
                         
                        “ Bà là người đã báo tin cho Carl Fernandez!”. Mình nói với giọng hết sức bình tĩnh.
                         
                        “Tất nhiên là bà rồi”- bà thản nhiên thừa nhận, với cái giọng kiểu như thách thức xem mình làm gì được bà.
                         
                        “Bà! Sao bà có thể làm thế? Bố cháu đã nghĩ là do thầy Gianini làm! Bố và mẹ cãi nhau vì việc đó. Mẹ cháu nói là bà làm, nhưng bố cháu đã không tin!”
                         
                        Bà hít một hơi dài và nói: “Phillipe lúc nào cũng ngây thơ như vậy đấy”
                         
                        “Cháu sẽ nói với bố, cháu nói hết cho bố nghe!”
                         
                        Bà phẩy tay với điệu bộ chẳng thiết tha, ý muốn nói: Tùy cháu.
                         
                        “Cháu nói thật đấy, cháu sẽ nói cho bố cháu biết sự thật. Bố cháu sẽ giận bà cho coi.”
                         
                        “Không đâu. Cháu cần phải thực tập, cháu yêu ạ. Mẫu tin trên tờ Post chỉ là bước khởi đầu thôi. Rồi sớm muộn cháu cũng sẽ xuất hiện trên bìa tạp chí Vouge, và rồi…”
                         
                        “Bà!” Mình hét lên “CHÁU KHÔNG MUỐN XUẤT HIỆN TRÊN TỜ TẠP CHÍ VOUGE! BÀ KHÔNG HIỂU SAO? CHÁU CHÌ MUỐN YÊN ỔN TỐT NGHIỆP LỚP CHÍN THÔI!”
                         
                        Bà có vẻ hơi bất ngờ trước phản ứng của mình. “Được rồi cháu yêu. Cháu đâu cần phải hét lên thế!”
                         
                        Sau bữa tối mình không còn thấy bóng các phóng viên nữa, có lẽ bà đã nghe lời mình.
                         
                        Khi mình trở về nhà, thầy Gianini đang ở đó. Mình về phòng và gọi điện cho bố. Mình nói: “Bố ơi, là bà chứ không phải là thầy Gianini tiết lộ cho Carol Fernandez biết tin đâu!” và bố trả lời : “Bố biết rồi.”
                         
                        “Bố biết rồi sao?” Mình không thể tin được. “Bố biết thế mà không nói một lời nào sao?”
                         
                        “Mia, quan hệ giữa bố và bà con rất phức tạp!”
                         
                        Ý bố là bố sợ bà. Cũng không trách được bố, nhất là trước đây bà thường nhốt bố trong hầm tối.
                         
                        “Bố nên xin lỗi mẹ vì những gì bố đã nói về thầy Gianini.”
                         
                        Bố trả lời, nghe rất tội nghiệp: “Bố biết rồi!”
                         
                        Sau đó thầy Gianini giúp mình làm bài tập về nhà. Hôm nay ở trường mình không tài nào tập trung nổi sau khi anh Josh nói chuyện với mình nên chẳng tiếp thu được những gì anh Micheal đã giảng trong lớp Hình & Lượng.
                         
                        Giờ thì mình đã hơi hiểu sao mẹ lại thích thầy Gianini như vậy. Trò chuyện với thầy ấy cũng khá vui, nhất là khi xem tivi. Thầy không bao giờ dành điều khiển như mấy người bạn trai trước của mẹ. Mà thầy có vẻ cũng chẳng quan tâm đến thể thao mấy.
                         
                        Khoảng nửa tiếng trước khi đi ngủ, bố lại gọi điện và đòi nói chuyện với mẹ. Mẹ về phòng và nói chuyện với bố, lúc trở ra, thấy mẹ có vẻ vui.
                         
                        Giá mà mình có thể kể cho Lilly nghe chuyện Josh Richter nói chuyện với mình.
                         
                        Thứ Sáu, 16 tháng 10, giờ Tiếng Anh
                         
                        CHÚA ƠI!
                         
                        JOSH VÀ LANA ĐÃ CHIA TAY!!!!
                         
                        Chuyện này đang loan khắp trường. Josh đã chia tay với Lana tối hôm qua sau buổi tập. Hai người cùng ăn tối ở quán Hard Rock Café và anh ấy đòi lại chiếc nhẫn và Lana bị một phen bẽ mặt!!
                         
                        Mình chưa bao giờ mong muốn chuyện này lại xảy ra với bất kì ai, dù là kẻ thù không đội trởi chung của mình.
                         
                        Sáng nay Lana không còn lượn lờ quanh tủ đồ chung của Josh như mọi ngày. Sau đó, lúc mình thấy cô ta trong lớp Đại số, trông mắt đỏ hoe và tóc tai thậm chí còn không buồn chải. Mình chưa từng thấy Lana Weinberger trong bộ dạng như thế này! Thậm chí nó còn gọi điện tới cửa hàng Bergdorf nằn nì họ nhận lại chiếc váy dạ hội mới mua ( vì đã trót xé mác) . Trong suốt giờ học, Lana cố dùng bút bôi đen dòng chữ bà Josh Richter trên tất cả bìa các quyển vở.
                         
                        Chán quá. Mình thậm chí không biết tính các con số nguyên. Mình bị phân tâm quá rồi.
                         
                         
                         
                         
                        Ước gì mình:

                      • Mặc áo lót cỡ 36D
                      • Học giỏi toán.
                      • Là thành viên ban nhạc rock nổi tiếng thế giới.
                      • Vẫn được làm bạn cùng Lilly Moscovitz.
                      • Là bạn gái của JOSH RICHTER.
                         
                      • #27
                          SBC 09.12.2009 11:02:04 (permalink)
                          0
                          Vẫn là ngày thứ Sáu
                           
                          Không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra. Mình đang định cất sách Đại số vào tủ thì JOSH RICHTER quay sang hỏi: “Mia này, ngày mai em đi dự dạ hội với ai?”
                           
                          Chỉ riêng việc anh ấy nói chuyện với mình cũng đã đủ khiến mình muốn ngất rồi, chứ đừng nói đến chuyện muốn hẹn hò với mình.
                           
                          Cũng may mình còn lập bập được mấy câu: “Không có ai cả.”
                           
                          Và anh ấy nói tiếp: “Sao chúng mình không cùng đi nhỉ?”
                           
                          LẠY CHÚA!!! JOSH RICHTER VỪA HẸN MÌNH ĐI CHƠI!!!
                           
                          Mình quá sốc nên không nói được lời nào suốt một phút. Mình bắt đầu thở dốc, giống như hồi mình xem bộ phim tài liệu về quá trình bò được chế biến thành bánh hambơgơ. Việc duy nhất mình làm được lúc ấy là đứng trân trân và nhìn anh ấy (anh ấy cao thật!)
                           
                          Và một chuyện thú vị đã xảy ra. Một phần nhỏ xíu trong não mình – có lẽ là phần duy nhất không bị choáng váng bởi lời mời của Josh – lại nói với mình rằng: Anh ấy chỉ mời mình đi chơi vì mình là Công Chúa Genovia.
                           
                          Thực sự trong mấy giây mình đã nghĩ như thế.
                           
                          Nhưng rồi phần còn lại trong não mình – tất nhiên là phần lớn hơn rất nhiều – lại nói: THẾ THÌ CÓ SAO NÀO?
                           
                          Có thể anh ấy mời mình đi nhẢy là vì tôn trọng mình, muốn tìm hiểu mình nhiều hơn, và có lẽ, có lẽ anh ấy thích mình.
                           
                          Có thể lắm chứ.
                           
                          Thế nên phần não này đã thôi thúc mình trả lời không ngần ngại : “Dạ được. Chắc sẽ vui lắm.”
                           
                          Sau đó Josh nói một đống thứ như anh ấy sẽ đón mình như thế nào, chúng mình sẽ ăn tối trước hay làm gì. Nhưng mình hầu như chẳng nghe thấy anh ấy nói. Trong đầu mình chỉ có giọng nói: “JOSH RICHTER vừa hẹn MÌNH đi chơi. JOSH RICHTER VỪA HẸN MÌNH ĐI CHƠI!!!!!”
                           
                          Mình cảm giác như vừa mới chết đi và được lôi thẳng lên thiên đường vậy. Cuối cùng chuyện mình mong đợi cũng đã xảy ra: Josh Richter đã thực sự nhìn thấu tâm hồn mình, anh ấy đã nhìn thấy con người thật của mình. VÀ RỒI ANH ẤY ĐÃ HẸN MÌNH ĐI CHƠI.
                           
                          Bỗng chuông reo lên và Josh chào mình rồi đi lên lớp, trong khi mình vẫn đứng đờ một chỗ. Chú Lars phải kéo tay mình đi.
                           
                          Mình biết chú ấy không phải là thư kí riêng của mình. Nhưng cũng may là chú ấy ở đây, nếu không mình cũng không biết được là Josh sẽ đón mình lúc 7 giờ tối mai. Có lẽ lần sau mình phải học cách không bị sốc khi anh ấy hẹn mình đi chơi.
                           
                          Những việc cần làm
                           
                           
                           
                           
                          (Mình nghĩ: chưa bao giờ hẹn hò nên mình cũng chẳng biết chính xác phải làm CÁI GÌ)

                        • Mua váy
                        • Làm tóc
                        • Sửa móng tay (ngừng cắn móng tay giả)
                           
                          Thứ Sáu, trong giờ Hình & Lượng
                           
                          Không hiểu Lilly Moscovitz nghĩ cậu ta là ai cơ chứ. Đầu tiên là không chịu nói chuyện với mình. Còn bây giờ khi cậu ta chịu hạ mình nói chuyện thì tất cả chỉ là để chỉ trích mình nhiều hơn. Cậu ấy có quyền gì mà bắt mình từ bỏ cuộc hẹn đi dự dạ hội cơ chứ? Cậu ấy sẽ đi với Boris Pelkowski. Là Boris Pelkowski đó. Dù tên đó là một thiên tài âm nhạc đi nữa thì vẫn là Boris Pelkowski.
                           
                          Lilly nói: “Ít nhất tớ cũng biết chắc là Boris không vừa chia tay bạn gái!”
                           
                          Khoan đã, Josh Richter không phải vừa chia tay bạn gái. Anh ấy và Lana đã chia tay 16 tiếng trước khi hẹn mình đi chơi đấy chứ.
                           
                          “Hơn nữa Boris không chơi thuốc
                           
                          Chắc Lilly đã tin vào mấy lời đồn đại và bóng gió nói về Josh. Lúc đó mình hỏi cậu ta đã từng nhìn thấy anh Josh chơi thuốc chưa thì cậu ta liếc mình một cái sắc lẹm.
                           
                          Mà đúng là chẳng có bằng chứng nào về việc Josh chơi thuốc cả. Đúng là anh ấy qua lại với mấy người chơi thuốc; Tina Hakim Baba chơi cùng một công chúa đó thôi, nhưng điều đó đâu khiến cậu ấy thành một công chúa.
                           
                          Lilly có vẻ không chấp nhận luận điểm của mình. Cậu ta nói: “Cậu đang cố biện minh mà thôi. Bất cứ khi nào cậu cố biện minh tức là cậu đang lo lắng.”
                           
                          Mình không lo lắng. Mình sẽ đi dự buổi khiêu vũ lớn nhất học kì cùng với anh chàng điển trai nhất trường, và sẽ không ai có thể làm mình phiền lòng về điều đó.
                           
                          Chỉ trừ một việc khiến mình cảm thấy kì lạ là trong khi Lana có vẻ rất buồn thì Josh lại không hề tỏ thái độ gì. Hôm nay lúc ăn trưa, Josh cùng đám bạn lại ngồi cùng với Tina và mình; trong khi Lana và nhóm bạn ngồi cùng với đội cổ vũ. Mình thấy sao sao ý. Hơn nữa cả Josh và nhóm bạn của anh ấy đều không nói chuyện với mình và Tina. Họ chỉ nói chuyện với nhau. Tina không thấy có vấn đề gì, nhưng mình thì thấy khá phiền. Nhất là khi Lana phải kiềm chế lắm mới không liếc sang phía bàn chúng mình .
                           
                           
                          Tina không hề nói xấu về Josh khi mình báo tin cho cậu ấy. Cậu ấy còn rất hào hứng và nói tối nay khi mình đến ngủ qua đêm, chúng mình sẽ cùng nhau thử đồ và thử kiểu tóc xem kiểu nào đẹp nhất cho ngày mai. Mình cũng chẳng còn nhiều tóc để thử, nhưng thử làm tóc cho cậu ấy cũng được vậy. Mình thấy Tina còn hào hứng hơn cả mình. Cậu ấy lúc náo cũng ủng hộ mình, không như Lilli, lúc nào cũng tìm cách mỉa mai: “Anh ta đưa cậu đi đâu ăn tối? Quán Café Harley-Davidson à?”
                           
                          Mình nói: “Không” với giọng mỉa mai không kém “Quán Tavern ở Green”
                           
                          “Thật lãng mạn làm sao!” – cậu ấy nói nghe phát ghét.
                           
                          Mình đoán anh chàng siêu nghệ sĩ kia sẽ đưa cậu ta đi quanh thị trấn.
                           
                          Hôm nay anh Micheal có vẻ hơn ít nói hơn mọi ngày. Anh ấy nhìn chú Lars và hỏi, “Chú cũng đi phải không?”
                           
                          Chú Lars nói: “Phải”. Rồi hai người nhìn nhau rất bí hiểm như thể có bí mật gì vậy.
                           
                          Bây giờ nghĩ lại mới thấy anh Josh có vẻ hơi quá đáng với Lana. Đáng nhẽ anh ấy không nên lập tức hẹn hò với một cô gái khác ngay sau khi chia tay như thế. Mình cảm thấy hơi khó xử trong chuyện này.
                           
                          Nhưng tất nhiên là không đến mức là không muốn đi.
                           

                          Từ đây trở đi mình sẽ:


                        • Đối xử tốt với mọi người, kể cả Lana Weinberger.
                        • Không bao giờ cắn móng tay, kể cả móng tay giả.
                        • Viết mọi thứ vào cuốn sổ này hằng ngày.
                        • Ngừng xem phim Baywatch và sử dụng thời gian có ích hơn, ví dụ như học Đại số hay các cách cải tạo môi trường chẳng hạn.
                          Tối thứ Sáu
                           
                          Hôm nay buổi học với bà ngắn hơn mọi khi vì mình sẽ tới ngủ ở nhà Tina. Bà có vẻ không còn để tâm chuyện mình hét lên với bà vì đám nhà báo ngày hôm qua. Bà còn rất nhiệt tình giúp mình chọn đồ mặc cho buổi tối mai. Bà gọi cho hạng Chanel và hẹn ngày mai tới mua đồ. Chuyện mua bán sẽ diễn ra nhanh gọn thôi, nhưng hẳn sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng bà nói không sao vì đây sẽ là lần ra mắt chính thức đầu tiên của mình với tư cách là đại diện của đất nước Genovia và mình cần phải “tỏa sáng lung linh” (theo lời của bà, chứ không phải mình!)
                           
                          Mình đã chỉ rõ cho bà rằng đây chỉ là một vũ hội của trường chứ không phải dạ hội hoành tráng gì, thậm chí cũng chẳng phải là prom, chỉ là một vũ hội nhỏ để giới thiệu về các nét văn hóa ở trường Albert Einstein. Nhưng bà không quan tâm, bà chỉ chăm chăm lo là sẽ không đủ thời gian để nhuộm màu giày cho phù hợp với bộ váy của mình.
                           
                          Thì ra có rất nhiều những vấn đề của con gái mà bấy lâu mình chả biết tí gì. Như phải mang giày hợp với váy dạ hội. Mình không biết rằng nó lại quan trọng đến thế.
                           
                          Nhưng Tina Hakim Baba thì biết rõ. Chỉ cần nhìn phòng cậu ấy thì biết. Có lẽ cậu ấy có đủ tất cả các loại tạp chí phụ nữ. Tất cả đều được sắp xếp trật tự trên các giá sách ở quanh phòng. Căn phòng rộng và sơn màu hồng, giống như hầu hết các vật dụng khác trong phòng.
                           
                          Phòng này nối tiếp phòng kia. Nhà cậu ấy có cả người giúp viêc, 1 đầu bếp, 1 cô trong trẻ và một lái xe, tất cả đều sống ở đây. Chính vì thế nhà Tina có rất nhiều phòng. Cậu ấy có đến ba cô em gái và một cậu em trai, và mỗi đứa một phòng riêng.
                           
                          Phòng của Tina có riêng một chiếc tivi 37 inch và một máy chơi game Sony Playstation. Hóa ra so với Tina thì trước giờ mình khổ hạnh như một thấy tu.
                           
                          Sao ở đời có nhiều người luôn gặp may mắn thế nhỉ
                           
                          Tina lúc ở nhà khác rất nhiều khi ở trường. Ở nhà cậu ấy rất vui vẻ và thoải mái. Bố mẹ cậu ấy cũng rất hiền. Bác Hakim Baba rất vui tính. Năm ngoài bác ấy bị đau tim, nên không thể ăn bất cứ thứ gì trừ rau và cơn để giảm thêm khoảng 20 pound nữa. Bác ấy liên tục hỏi mình, “Làm thế nào để gầy như cháu?” Mình đã kể cho bác ấy nghe về chế độ ăn chay nghiêm ngặt của mình. Đầu bếp nhà Hakim Baba được lệnh chuẩn bị một bữa ăn chay cho mình. Mình ăn món bột mỳ và rau Hungary. Món nào cũng rất ngon.
                           
                          Bác gái Hakim Baba rất xinh đẹp, nhưng theo một kiểu khác, không giống mẹ. Bác ấy là người Anh và có mái tóc vàng óng. Hẳn bác ấy rất buồn khi phải dọn đến sống ở Mỹ như thế này… Trước đây bác ấy là người mẫu, nhưng đã bỏ nghề sau khi kết hôn. Giờ thì không còn được gặp lại những người bạn từ thuở còn làm người mẫu nữa.
                           
                          Bác gái cao bằng mình, tức là cao hơn bác trai cả gần chục phân. Nhưng có vẻ bác trai không để ý đến chuyện đó lắm.
                           
                          Lũ em của Tina rất dễ thương. Sau khi lật tung cả chồng tạp trí thời trang để tìm mấy kiểu tóc, bọn mình quyết định thử vài kiểu trên tóc của em gái Tina. Trông rất buồn cười. Bọn mình còn uốn tóc và kẹp cái cặp hình con bướm lên tóc cậu em trai Bobby của Tina. Cu cậu có vẻ rất thích thú và mặc nguyên cả bộ Người dơi chạy quanh phòng la hét ầm ĩ. Mình thấy thật dễ thương, nhưng hai bác Hakim Baba thì không. Ngay sau bữa ăn tối họ liền bảo cô trông trẻ đưa bé Bobby Hakim Baba đi ngủ ngay.
                           
                          Lúc về phòng Tina khoe mình chiếc váy cậu ấy sẽ mặc ngày mai. Chiếc váy của nhá thiết kế Nicole Miller và nó đẹp vô cùng. Tina Hakim Baba trong giống một công chúa hơn bao giờ hết.
                           
                          Sau đó tới giờ chiếu show truyền hình “Lilli chỉ nói lên sự thật” vào lúc 9 giờ tối thứ Sáu hàng tuần. Chủ đề tuần này là cuộc chiến chống phân biệt chủng tộc ở cửa hàng nhà Ho. Nó được quay từ trước khi Lilly hoãn kế hoạch này vì không còn thích nữa. Chương trình đưa tin rất sinh động và hấp dẫn đến mức mình nghĩ, nếu nó mà được chiếu lên cáp truyền hình thì nó nhất định sẽ ăn khách không thua gì bộ phim Sixty min-utes
                           
                          Cuối chương trình, Lilly xuất hiện trong đoạn phim ngắn mà chắc hẳn cậu ấy đã quay sẵn từ tối hôm qua. Cậu ấy chỉ ra rằng việc phân biệt chủng tộc là một tội ác mà tất cả chúng ta phải cùng nhau chống lại. Theo lời Lilly thì trong khi chúng ta có thể bỏ thêm 5 xu cho một túi đồ không chút phân vân, thì với những nạn nhân của nạn phân biệt chủng tộc người Ác-man-ni hay Bos-ni-a, đó là bước khởi đầu của nạn diệt chủng. Lilly tiếp tục cho rằng nhờ tinh thần quả cảm, dám quyết liệt đứng lên chống lại gia đình nhà Ho của cậu ấy mà giờ đây xã hội cũng đã có thêm chút công bằng.
                           
                          Không hiểu sao nhưng tự dưng mình thấy nhớ Lilly ghê gớm khi nhìn cậu ấy giơ chân lên, trong đôi dép hình con gấu, chĩa vào máy quay để tặng cho gã khùng Norman. Mặc dù Tina rất thân thiện, nhưng mình quen Lilly từ hồi mẫu giáo nên thật khó để quên cậu ấy.
                           
                          Bọn mình thức tới khuya để đọc mấy quyển tiểu thuyết lãng mạn của Tina. Đọc tới đọc lui, chẳng thấy quyển nào nói về nhân vật nam chính quay sang hẹn hò với nhân vật nữ chính sau khi chia tay với cô bạn gái đỏng đảnh cả. Thông thường thì anh ta sẽ chờ một thời gia, một mùa hè chẳng hạn, hoặc ít ra một tuần rồi mới hẹn hò tiếp. Còn những anh chàng quay sang hẹn hò ngay với nhân vật nữ chính hóa ra chỉ là để lợi dụng hoặc trả thù.
                           
                          Nhưng Tina cũng nói dù cậu ấy hay đọc tiểu thuyết lãng mạn nhưng không bao giờ áp dụng vào cuộc sống thật cả. Thực sự thì ngoài đời có được bao nhiêu người mắc chứng mất trí nhớ chứ?`
                           
                          Nghĩ kĩ mình cũng thấy cậu ấy có lí.
                           
                          Tina đang tắt đèn vì cậu ấy thấy mệt rồi. May quá. Đúng là một ngày dài!
                           
                           
                           
                        • #28
                            SBC 09.12.2009 11:03:44 (permalink)
                            0
                            Thứ Bảy, ngày 17 tháng 10
                             
                            Vừa về đến nhà việc đầu tiên mình làm là kiểm tra xem Josh có gọi điện để hủy cuộc hẹn không.
                             
                            Anh ấy không gọi.
                             
                            Tuy nhiên thầy Gianini đang ở đây. Cũng may lần này thầy có mặc quần dài. Khi nghe thấy mình hỏi mẹ có cậu bạn nào tên Josh gọi điện không, thầy có vẻ sửng sốt: “Không phải em định nói là Josh Richter đấy chứ?”
                             
                            Mình hơi bực mình vì nghe giọng thầy có vẻ…. ngạc nhiên.
                             
                            Mình nói: “Vâng, đúng là Josh Richter ạ. Em sẽ cùng tới dự Dạ hội tối nay với anh ấy.”
                             
                            Thầy Gianini rướn mày lên: “Thế còn cô bé Weinberger thì sao?”
                             
                            Đúng là không thể tệ hơn khi có bố mẹ lại đi hẹn hò với thầy cô ở trường. Mình trả lời: “Hai người chia tay rồi ạ.”
                             
                            Mẹ đang chăm chú quan sát mình và thầy, thật không giống mẹ mọi ngày. Mẹ hỏi : “Josh Richter là ai thế?”
                             
                            Và mình nói ngay: “Đấy là người đẹp trai và dễ thương nhất trường con.”
                             
                            Thầy Gianini khịt mũi nói tiếp: “Và còn nổi tiếng nhất trường nữa.”
                             
                            Ngay lập tức mẹ hỏi lại: “Và cậu ta mời Mia đi khiêu vũ sao?”
                             
                            Không cần nói cũng đủ thấy đến mẹ cũng không tin nổi một người như vậy lại muốn hẹn mình đi chơi.
                             
                            “Vâng ạ” Mình trả lời với giọng dè chừng.
                             
                            Thầy Gianini nói: “Anh không thích chuyện này cho lắm.” – rồi mẹ hỏi tại sao – “Vì anh biết rõ Josh Richter.”
                             
                            Mình chưa kịp nói lời nào để bảo vệ Josh thì thầy Gianini nói tiếp: “Cậu ta lái xe với tốc độ 100 dặm một giờ” – thật vô nghĩa làm sao. Nhưng đó lại vấn đề lớn với mẹ, vì mình chỉ lái xe với tốc độ năm dặm một giờ (là NĂM DẶM đó). Mẹ nói phải hỏi ý bố về việc này.
                             
                            Tại sao phải hỏi bố kia chứ? Việc mình lái xe 5 dặm thì liên quan gì ở đây?
                             
                            Thầy Gianini giải thích, “Cậu ta chạy xe quá nhanh Mia ạ.”
                             
                            Chạy xe NHANH thì đã sao? Thầy và mẹ thật là cổ hủ, làm như anh Josh là phần tử nổi loạn không bằng.
                             
                            Mẹ vừa nói vừa bấm điện thoại gọi tới Plaza cho bố: “Con chỉ mới là học sinh năm nhất. Dù thế nào thì con cũng không nên đi chơi với những học sinh năm cuối như vậy.”
                             
                            Thật bất công!!!! Mãi mình mới có được một cuộc hẹn, thế mà bố mẹ lại như thế này đây.
                             
                            Rút cuộc mình phải đứng yên một chỗ nghe bố mẹ phân tích hàng tiếng đồng hồ rằng mình còn quá nhỏ để hẹn hò, và mình KHÔNG NÊN hẹn hò, nhất là trong thời điểm mình là công chúa vừa mới công khai. Bố mẹ còn lên kế hoạch cho tương lai của mình nữa (không hẹn hò cho tới khi 18 tuổi, sống trong kí túc xá nữ ở trường đại học…). Đúng lúc đó chuông cửa reo lên và thầy Gianini ra mở cửa. Khi được yêu cầu xưng danh, một giọng nói vô-cùng-quen-thuộc vang lên: “Tôi là Clarisse Marie Grimaldi Renaldo. Còn anh là ai?”
                             
                            Ở giữa phòng mẹ xém chút đánh rơi điện thoại. Là Bà Nội, bà đã đến nhà mình.
                             
                            Đời mình chưa bao giờ thấy biết ơn bà về bất cứ chuyện gì, cũng chưa bao giờ thấy vui khi gặp bà. Thế nhưng hôm nay, khi bà đến nhà mình đưa mình đi mua váy, đáng nhẽ mình phải chạy ra ôm hôn bà mới đúng – hôn vào cả hai bên má. Mình phụng phịu nói, “Bà ơi, bố mẹ không cho cháu đi!”
                             
                            Mình đã quên béng mất là bà chưa từng lên gác xép này. Mình cũng quen béng mất là thầy Gianini đang ở đây. Lúc đấy mình chỉ nghĩ tới mỗi chuyện bố mẹ đang tìm mọi cách ngăn cản không cho mình đi với Josh. Mà mình biết chắc là bà có cách giải quyết chuyện này.
                             
                            Và đúng là bà đã làm được.
                             
                            Bà đi thẳng vào nhà, quẳng cho thầy Gianini một cái nhìn khinh bỉ và quay sang hỏi mình: “Ông ta đấy à?”, rồi bà khịt mũi lướt qua thầy. Vừa nghe thấy tiếng bố trên điện thoại bà hét kên: “Đưa điện thoại cho tôi.”. Trong mẹ lúc ấy như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang nhảy qua hàng rào vào nhà người khác vậy.
                             
                            “Mẹ à?” giọng bố có vẻ thảng thốt. Bố cũng đang bị sốc giống mẹ. “Mẹ đang làm gì ở đấy vậy?”.
                             
                            Với một người không mấy am hiểu công nghệ hiện đại như bà thì sử dụng chiếc điện thoại này khá đơn giản. Bà giật lấy điện thoại từ tay mẹ và nói: “Nghe này Phillipe, con gái con sẽ đi khiêu vũ với cậu bạn của nó. Ta đã phải đi 57 tòa nhà bằng xe Limo để tới đây đưa nó đi mua váy, thế nên nếu con nghĩ ta chịu để yên cho con bé không được khiêu vũ trong chiếc váy đó thì con có thể…”
                             
                            Rồi bà dùng một loạt từ rất gay gắt. Nhưng bà nói bằng tiếng Pháp nên chỉ có bố và mình mới hiểu được. Mẹ và thầy Gianini thì đứng yên một chỗ. Nhìn mẹ rất tức giận, trong khi thầy Gianini có vẻ lo lắng.
                             
                            Sau khi nói chuyện một hồn với bố, bà cúp máy và bắt đầu nhìn quanh cái gác xép của mình. Mình vốn hiểu bà không phải là người biết kiềm chế cảm xúc, nên không hề ngạc nhiên khi bà nói: “Đây là nơi công chúa của Genovia lớn lên sao… trong cái nhà kho này sao?”
                             
                            Chưa bao giờ mình thấy mẹ giận đến thế.
                             
                            Mẹ nói: “Bà nghe đây Clarisse, không lẽ bà còn định dạy tôi phải nuôi con mình thế nào à? Tôi và Phillipe đều quyết định con bé sẽ không đi với cậu bạn đó. Bà không thể đến đây và…”
                             
                            “Amelia” bà gọi mình: “Đi lấy áo khoác mau.”
                             
                            Mình chạy đi lấy áo. Khi mình quay lại, mặt mẹ đang đỏ rực lên, còn thầy Gianini thì cúi gầm mắt nhìn xuống nền nhà. Nhưng cả mẹ và thầy không ai nói tiếng nào khi mình và bà đi khỏi.
                             
                            Vừa ra khỏi nhà mình sung sướng quay sang hỏi bà “Bà, bà đã nói với bố mẹ cháu thế? Bà làm thế nào mà thuyết phục được họ cho cháu đi thế?”
                             
                            Nhưng bà chỉ cười rất bí hiểm và nói: “Ta có cách của ta”.
                             
                            Đúng là mình không thể ghét bà tẹo nào.
                             
                            Vẫn là ngày thứ Bảy
                             
                            Mình đang ngồi đây trong bộ váy mới, giày mới, móng tay mới, tất da chân mới, kiểu đầu mới, thậm chí mình đã đi thẩm mỹ viện để waxing. Nói chung là mới từ đầu đến chân! Vậy mà đã 7 giờ rồi nhưng vẫn không thấy tăm hơi anh Josh đâu cả. không biết chuyện này có phải là một trò đùa không, giống như trong phim Carrie đó. Mình không đủ can đảm xem bộ phim đó. Nhưng anh Michael đã xem và kể lại cho mình và Lilly nghe. Đại khái bộ phim nói về một cô gái quê mùa được hot boy của trường mời đi nhảy. Nhưng rồi anh ta và đám bạn nhà giàu của mình đã đổ tiết heo lên người cô ta để làm trò cười mà không hề biết rằng Carrie có siêu năng lực. Kết quả là Carrie nổi điên lên và tiêu diệt sạch mọi người trong thị trấn.
                             
                            Nhưng mình thì không có siêu năng lực, cho nên nếu Josh và đám bạn của anh ấy có đổ tiết heo lên người mình thì mình cũng chẳng thể trừ khử nổi bọn họ. Trừ phi mình gọi cho quân đội hoàng gia Genovia. Nhưng chuyện đó không phải là dễ, vì Genovia không hề có lực lượng không quân hay hải quân, thế thì làm sao họ đến đây được? Họ sẽ phải bay bằng máy bay dân dụng, và mua vé máy bay vào giờ chót thì ĐẮT KHỦNG KHIẾP. Đời nào bố chịu bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy từ ngân khố quốc gia cho một việc làm vô bổ như thế này.
                             
                            Nhưng nếu Josh Richter dám cho mình leo cây thì mình thề là đó không phải là chuyện vô bổ. Nhất là khi mình đã phải chịu đau như thế nào để waxing. Thú thực là mình đã khóc vì ĐAU DÃ MAN. Vì thế đừng có nói là mình không thể điều động quân đội hoàng gia Genovia nếu mình bị cho leo cây.
                             
                            Mình biết thừa bố đang nghĩ Josh đã cho mình leo cây. Bố đang ngồi trong nhà bếp và giả vờ đọc tạp chí TV Guide. Nhưng mình thấy bố liếc nhìn đồng hồ suốt. Cả mẹ cũng thế. Có điều mẹ không bao giờ đeo đồng hồ, nên thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái đồng hồ có con mèo đang nháy nháy mắt ở trên tường.
                             
                            Chú Lars cũng đang ở đây. Tuy nhiên chú ấy không nhìn đồng hồ. Thay vào đó chú kiểm tra lại ổ đạn để chắc chắn rằng đã mang đủ đạn theo. Mình đoán bố đã dặn chú ấy sẽ bắn Josh nếu anh ấy định tiến tới.
                             
                            Rà là thế đây, bố nói cho mình đi chơi với Josh, nhưng rốt cuộc cũng phải có chú Lars đi cùng. Thật ra chuyện này cũng không tệ lắm, vì mình thực sự cũng mong chú Lars sẽ đi cùng. Nhưng mình vẫn giả vờ tỏ ra tức giận vì chuyện đó, chỉ là để bố không cảm thấy mình quá dễ dãi thôi. Ý mình là BỐ đang gặp RẮC RỐI to với bà nội rồi. Bà kể rằng trong lúc mình đang thử váy, bố nhất định không chịu đồng ý về chuyện cho mình đi chơi. Lý do khiến bố không muốn mình đi chơi với Josh là vì bố không thể chịu nổi nếu thấy mình bị Josh đá như bố đã từng làm với hàng tá cô người mẫu trên toàn thế giới.
                            Trời đất! Sao chưa gì bố đã tính đến điều tồi tệ nhất thế này hả bố?
                             
                            Josh không thể nào đá mình đâu. Anh ấy thậm chí còn chưa hẹn hò với mình.
                             
                            Và nếu anh ấy không tới bây giờ, mình có thể khẳng định, đây là MẤT MÁT LỚN đối với anh ta. Cả đời mình chưa bao giờ xinh đẹp được như thế này. Coco Chanel thật là phi thường, cái váy của mình hết sức QUYỀN RŨ: vải lụa màu xanh nhạt, cổ áo xếp li đổ về phía trước giúp ngực mình nhìn không hề phẳng, rồi thẳng đuột và mềm mại tới tận chân váy, hoàn toàn hợp tông với đôi giày cao gót màu xanh nhạt của mình. Mình thì thấy mình giống hệt một tảng băng, trong khi người của Chanel thì khẳng định đây mới đích thực là vẻ đẹp của thiên niên kỷ mới. Vậy là đã tới mốt tảng băng rồi.
                             
                            Vần đề duy nhất là mình không thể cho Fat Louie ăn, nếu không lông mèo màu cam sẽ dính vào người mất. Đáng nhẽ hôm qua lúc ở Rite Aid mình phải lấy mấy miếng dính về mà quên mất. Nó đành cuộn mình ngồi bên cạnh, mặt buồn thiu vì mình không thể chơi cùng. Mình phải nhặt cái tất lên để phòng nó định “trừng phạt” mình bằng cách ăn một chiếc tất thì chết.
                             
                            Bố lại vừa nhìn đồng hồ và nói: “Hừm, 7h15 rồi. Bố không dám chắc cậu bạn này sẽ xuất hiện”
                             
                            Mình phải cố giữ bình tĩnh. “Con nghĩ là tại đường tắt thôi,” Mình phải cố nói với giọng điệu bình thản, càng giống một công chúa càng tốt.
                             
                            “Chắc thế” bố nói với mình. Nhưng nghe giọng bố chẳng có vẻ buồn chút nào. “Mia này, bố nghĩ bố con mình vẫn có thể đi xem Người đẹp và Ác thú nếu con muốn. Bố có thể lấy…”
                             
                            “Bố !!” Mình hét ầm lên. “Con sẽ KHÔNG đi xem Người đẹp và Ác thú với bố tối nay đâu.”
                             
                            Bây giờ bố mới có vẻ buồn một chút: “Nhưng con vẫn nói thích đi xem Người đẹp và Ác thú cơ mà…”
                             
                            CẢM ƠN CHÚA chuông cửa vừa reo. Là anh ấy. Mẹ mình vừa mở cửa cho anh Josh vào. Điều kiện cuối cùng trước khi bố mẹ cho mình đi chơi, ngoài việc chú Lars đi cùng, là anh Josh phải vào gặp bố mẹ, có khi còn phải trình chứng minh thư, nhưng cũng may chắc bố chưa nghĩ đến chuyện đó.
                             
                            Mình đành bỏ sổ ở nhà hôm nay vậy, vì không còn chỗ trồng trong cái “bóp” của mình, hình như cái túi phẳng này được gọi như thế thì phải.
                             
                            Ôi trời ơi, tay mình đang ướt đẫm mồ hôi! Đáng nhẽ mình phải nghe lời bà đeo găng tay mới phải …
                             
                             
                             
                            #29
                              SBC 09.12.2009 11:06:00 (permalink)
                              0
                              Tối thứ Bảy, Nhà vệ sinh nữ, nhà hàng Tavern
                               
                              Thật ra mình đã nói dối, mình vẫn mang sổ nhật kí theo. Mình đã nhờ chú Lars cầm hộ. Ít ra chú ấy cũng có đủ chỗ trong cái vali kia. Mình biết chắc trong đấy là súng giảm thanh, lựu đạn và nhiều thứ nữa, nhưng chắc vẫn có chỗ cho cuốn nhật kí thôi.
                               
                              Và đúng thế thật.
                               
                              Mình đang ở trong nhà vệ sinh nữ ở nhà hàng Tavern. Nhà vệ sinh ở đây không thể đẹp bằng ở khách sạn Plaza . Ở đây thậm chí không có ghế ngồi nên mình đành ngồi trên nắp toilet. Mình thấy rất nhiều bước chân đi lại loẹt quẹt phía bên ngoài cửa. Chắc hầu hết là khách mời đám cưới của một cô gái Italia tóc đen xinh đẹp với một anh chàng tóc đỏ tên là Fergus. Mình nghĩ cô ấy cần phải sửa lại lông mày. Anh chàng tên Fergus đó tặng mình bó hoa cưới khi mình bước vào phòng ăn. Anh ta nhìn chỉ tầm tuổi mình và mới chỉ vừa làm đám cưới được 1 tiếng chứ mấy. Chiếc váy này đúng là một QUẢ BOM TẤN.
                               
                              Tuy nhiên, buổi tối không tuyệt vời như mình tưởng tượng. Mình đã học từ bà nội cách dùng đĩa cho phù hợp, mình cũng đã nghiêng bát súp khi ăn, nhưng đấy không phải là vấn đề.
                               
                              Vấn đề chính là anh Josh.
                               
                              Anh ấy trong thật hoàn hảo trong bộ lễ phục. Năm ngoái, anh ấy đã hộ tống cô bạn gái cũ, trước cả Lana, đến dự tất cả các lễ ra mắt trong thành phố. Cô ta là con gái của người đã chế tạo ra loại túi nhựa mà chúng ta thường đựng rau quả khi đi mua hàng. Đây cũng là loại túi đầu tiên có dòng chữ Mở ở đây, giúp bạn biết phải mở ở chỗ nào. Josh kể rằng chỉ 3 từ đấy thôi cũng giúp ông ấy kiếm được nửa tỉ đô la.
                               
                              Chẳng hiểu anh Josh nghĩ gì mà kể chuyện này cho mình. Không lẽ mình thích thú mấy chuyệ về ông bố của bạn gái cũ anh ấy lắm sao? Nói thật là anh ấy chẳng tinh tế một chút nào.
                               
                              Cũng may anh ấy cư xử không đến nỗi nào trước mặt bố mẹ mình. Lúc bước vào nhà, anh ấy tặng cho mình một bông hoa gài áo (một bông hồng nhỏ xinh đính ruy-băng hồng rất dẽ thương, chắc ít nhất cũng phải 10 đôla. Nhưng mình không khỏi suy nghĩ, liệu có phải ban đầu anh ấy mua bông hồng đó cho cô gái nào khác với bộ váy cùng màu không?), rồi Josh bắt tay bố. Anh ấy nói: “Thật hân hạnh khi gặp Ngài, thưa Hoàng Tử” làm mẹ cười phá lên. Đôi lúc mẹ khiến mình xấu hổ ghê gớm.
                               
                              Rồi anh ấy quay sang mẹ và nói: “Cô là mẹ của Mia phải không ạ? Trời đất, thế mà cháu còn tưởng cô là người chị đang học Đại học của cô ấy.” Lời khen đó nghe hơi giả tạo, nhưng chắc mẹ vẫn thấy thích khi được nghe mấy câu như vậy. Mặt mẹ đỏ ửng lên khi đưa tay ra bắt. Giờ thì mình tin rằng mình không phải là người phụ nữ duy nhất của nhà Thermopolis bị đôi mắt xanh của Josh Richter mê hoặc.
                               
                              Bố hắng giọng rồi bắt đầu hỏi Josh một loạt câu hỏi đại loại như anh ấy lái xe gì đến đây (chiếc BMW của bố anh ấy), bọn mình dự định đi đâu, mấy giờ định về nhà (Josh trả lời rằng sẽ về kịp trước bữa sáng!). Nhưng bố không thích thế chút nào, Josh liền hỏi: “Vậy Ngài muốn cô ấy mấy giờ về ạ?”
                               
                              NGÀI á? Josh Richter gọi bố mình là NGÀI kìa!!!!
                               
                              Rồi bố nhìn sang chú Lars và nói: “Một giờ là muộn nhất”. So với giờ giới nghiêm của mình vào cuối tuần là 11 giờ đêm thì lần này bố thực sự đã hết sức rộng rãi rồi. Chắc vì bố biết có chú Lars ở bên cạnh thì chẳng chuyện gì có thể xảy ra với mình được. Thật ra điều này đồng nghĩa với việc mình sẽ không được về muộn như mình muốn, nhưng mình chẳng dám ý kiến ý cọt gì vì nhớ lời bà dặn, một công chúa phải luôn biết thỏa hiệp.
                               
                              Sau đó bố còn hỏi Josh thêm mấy câu nữa, đại loại là anh ấy định vào trường Đại học nào vào mùa thu tới (anh ấy chưa quyết định, nhưng dự định sẽ đang kí vào tất cả các trường nổi tiếng nhất nước Mỹ), rồi anh ấy định học ngành gì (kinh doanh); rồi tới lượt mẹ hỏi anh ấy tại sao không chọn học các trường thiên về nghệ thuật? Josh nói anh ấy muốn có bằng cấp cao hơn, có thể đảm bảo mức lương tối thiểu sau này là 80 nghìn đôla một năm. Mẹ liền đáp lại là tiền không phải là thứ quan trọng nhất, ngay lập tức mình phải chen vào: “Trời ơi, muộn rồi đấy!” và lôi Josh ra khỏi cửa.
                               
                              Mình cùng Josh và chú Lars đi xuống xe của bố Josh, anh ấy mở cửa trên cho mình ngồi, nhưng chú Lars liền đề nghị đề chú lái xe còn Josh và mình cùng ngồi ở ghế sau để có thể trò chuyện và hiểu nhau hơn. Mình cũng nghĩ đây là một sáng kiến hay, nhưng tới khi cả hai cùng ngồi ở ghế sau mình mới vỡ lẽ thật ra cả hai không có chuyện gì để nói với nhau cả. Anh ấy vẫn chí quanh đi quẩn lại có mỗi câu: “Em mặc chiếc váy này trong rất xinh” còn mình thì khen lại bộ lễ phục của anh ấy, và không quên cảm ơn bông hoa gài áo nữa chứ. Sau đó thì chẳng nói thêm được câu nào suốt đoạn đường qua 20 dãy nhà.
                               
                              Mình thật sự xấu hổ vô cùng! Thật sự mình không hay đi chơi cùng con trai, nhưng cũng chưa từng gặp vấn đề này với những người mình TỪNG chơi cùng. Như anh Michael Moscovitz chẳng hạn, anh ấy nói luôn mồm. Mình thật sự không hiểu sao Josh không NÓI một lời nào. Mình đã định hỏi anh ấy xem anh ấy thích ở bên ai hơn nếu ngày mai là ngày tận thế, Winona Ryder hay Nicole Kidman, nhưng thật ra mình cũng không thân với anh ấy tới vậy….
                               
                              Cuối cùng thật may là Josh đã lên tiếng hỏi rằng có đúng là mẹ mình đang hẹn hò với thầy Gianini không? Đáng nhẽ mình phải nghĩ ra chuyện này. Mặc dù so với sự vụ mình là công chúa thì chuyện mẹ và thầy G hẹn hò chẳng có gì là to tát, nhưng rõ ràng mọi người trong trường cũng xì xào.
                               
                              Ngay khi mình nói phải, anh Josh lập tức muốn biết mình nghĩ sao về chuyện đó.
                               
                              Nhưng tất nhiên vì một số lý do khách quan, mình không thể kể cho anh ấy nghe chuyện đã thấy Thầy G mặc quần đùi đi lại trong nhà bếp nhà mình được. Chuyện này nghe không hay ho cho lắm…. Nói thế nào nhỉ… Nói chung là không thể cho anh Josh biết. Thật buồn cười! Mình đã kể chuyện này cho anh Michael mà không đợi anh ấy phải hỏi. Nhưng mình lại không thể kể cho anh Josh khi anh ấy đang nhìn sâu thẳm tâm hồn mình. Kì lạ thật!
                               
                              Sau đó là một quãng đường dài im lặng và chúng mình cũng tời trước cửa nhà hàng. Chú Lars đứng chắn xung quanh để mình và anh Josh đi vào. (Chú ấy đã hứa sẽ không ăn tối cùng chúng mình. Chú sẽ chỉ đứng ngoài cửa và đảm bảo rằng sẽ không có ai dám lại gần, cứ như là Arnold Schwarzenegger vậy). Nhưng không ngờ hóa ra tất cả đám bạn của Josh đều ở đây. Mình đành phải ngồi cùng họ một lúc trong khi chẳng biết nói gì…
                               
                              Nhưng cũng may, tất cả thành viên đội bóng đều tập trung ở một chiếc bàn lớn cùng mấy cô bạn trong đội cổ vũ, đầu bàn là 2 chiếc ghế trống, một cho mình, một cho anh Josh.
                               
                              Phải công nhận là những người này hôm nay đều hết sức tử tế. Các cô bạn gái thì hết lời khen ngợi chiếc váy của mình, rồi hỏi thăm mình những thứ liên quan tới công chúa, nhưng mình có cảm giác kì lạ không khi sáng tỉnh dậy thấy mặt mình chềnh ềnh trên tranh nhất tờ Post, hay mình đã bao giờ đội vương miện chưa… Tất cả đều hơn tuổi mình, có một số học năm cuối nên rất chững chạc. Tuyệt đối không một ai thắc mắc sao mình không có ngực, hay bất cứ thứ gì má Lana nhất định sẽ hỏi nếu cô ta ở đây.
                               
                              Nhưng tất nhiên nếu Lana mà ở đây thì hẳn không thể có mình rồi.
                               
                              … Cả bàn đã uống hết chai thứ 3, và Josh vẫn tiếp tục gọi thêm rượu vì anh ấy mượn được cái thẻ bạch kim của bố. Mình thật sự không thích thế chút nào. Sao người phục vụ không nói cho anh ấy biết rằng anh ấy chưa đủ 18 tuổi và đa số những người còn lại trong nhóm thậm chí còn nhỏ tuổi hơn?
                               
                              Và sao Josh lại có thể ngồi đó và uống nhiều như vậy cơ chứ? Sẽ như thế nào nếu chú Lars không lái xe đưa hai đứa đến đây? Josh sẽ lái chiếc BMW của bố anh ấy trong tình trạng say xỉn thế này chắc? Sao anh ấy có thể vô trách nhiệm đến thế? Trong khi anh ấy là đại biểu đại diện cho học sinh ở trường cơ đấy!
                               
                              Sau đó, Josh còn gọi thức ăn cho cả bàn mà không buồn hỏi mình một câu. Anh ấy gọi thịt thăn cho tất cả mọi người. Tất nhiên anh ấy chỉ muốn tỏ ra tử tế, nhưng vấn đề là mình không thể ăn thịt, cho dù đó là vì anh chàng quyến rũ nhất hành tinh đi chăng nữa. Mình thực sự đã hy vọng anh Josh hỏi ý mình trước khi gọi đồ ăn.
                               
                              Tệ hơn nữa, anh ấy thậm chí không nhận ra rằng mình không hề đụng vào đồ ăn! Mình đang cố nhét salat và bánh mì cho đỡ đói.
                               
                              Chẳng nhẽ lại chuồn ra khỏi đây và nhờ chú Lars mua cho một phần đồ ăn chay ở cửa hàng Emerrald Planet.
                               
                              Điều nực cười nhất là Josh càng uống nhiều rượu, anh ấy càng đụng vào người mình nhiều hơn. Anh ấy liên tục đặt tay lên chân mình ở dưới gầm bàn. Lúc đầu mình cũng tưởng là chẳng may thôi, nhưng tới lúc anh ấy đã chạm vào chân mình 4 lần rồi. Lần cuối cùng anh ấy lại còn siết mạnh nữa chứ!
                               
                              Mình không nghĩ là anh ấy đã say, nhưng thực là anh ấy đang tỏ ra thân thiện hơn lúc ở trên xe nhiều. Chắc anh ấy đỡ căng thẳng hơn khi không có chú Lars ở quanh (thật ra chú ấy đang đứng cách chỗ mình ngồi có vài mét thôi)
                               
                              Mình chỉ ước gì quay trở lại lúc đầu và Josh nói với mình ngay từ đầu là có mời các bạn của anh ấy. Nếu biết trước mình có thể mời cả Tina Hakim Baba và bạn cậu ấy, có khi cả Lilly và Boris nữa. Nếu được thế thì ít nhất mình cũng có người nói chuyện cho vui hơn.
                               
                              Ôi, đành vậy, chán thật.
                               
                               
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 34 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9