Thơ Du Tử Lê
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 25 bài trong đề mục
grandet 07.12.2009 16:28:02 (permalink)
Đồng dao mới

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó

Em cũng biết phải không , tình vốn chát
Như môi ta lạnh xót một đêm nào
Như chim đi theo đường gió nghẹn ngào
Sương vói lá trong lòng nhau quấn quít
Sông với núi không bao giờ cách biệt
Đêm với ngày sự thực chẳng chia tay
Những cánh rừng yên ngủ với heo may
Nhưng có phải trái tim nồng vẫn đập
Năm với tháng chia nhau mầm khốn nhục
Vui với buồn cũng một mặt gương soi
Ta với đời cũng chỉ một ta thôi
Và em nữa vẫn là em tội nghiệp


Máu vẫn chảy nên tình còn oan nghiệt
Mưa vẫn đi nên sông sẽ quay về
Biển vẫn xanh nên sóng sẽ vỗ về
Em cứ ngủ dù ngày mai bão tố
Em cứ gửi hồn em trong cõi trú
Mộng sẽ về kịp lúc gió lay cây
Trăng sẽ về đúng lúc tóc em bay
Anh sẽ bảo cả đời anh bên nhỏ
Đêm vẫn nở những đóa quỳnh rực rỡ
Em cứ buồn trắng ngát cả đêm thâu
Khóc với cười cũng chẳng khác chi nhau
Và chúng chỉ cho thấy tình ta, thực

Ngực ngây ngất dậy hương lần thứ nhất
Trên vai thơm răng ngập xuống một lần
Trên môi non hồn hé nụ ân cần
Máu như chỉ kim khâu tình mãn kiếp
Ta đứng thẳng trong tình ta lẫm liệt
Núi chưa từng khuất phục gió mưa sa
Chim lìa đời còn đập cánh thiết tha
Ngựa vẫn chạy tận cùng hơi thở cuối
Em cứ hát những lời xanh bóng tối
Những lời thầm lả tả nỗi đau riêng
Lửa sẽ về trong hồn lạnh đêm nghiêm
Em sẽ thấy thời gian như dát bạc

Đời hung hiểm muốn tình ta tan tác
Nhưng sông thề với núi chẳng chia tay
Nhưng mưa thề với biển sẽ ra khơi
Cây với cỏ có bao giờ tạm biệt
Than với củi sống chung cùng một phút
Những tàn tro chẳng thể có hai đời
Như que diêm chỉ có một tiếng cười
Như ta chỉ có một đời tiêu phí

Em đắm đuối đến vô cùng ủy mị
Em đam mê như hơi thở vơi đầy
Như chiều vàng thích đứng trên ngọn cây
Như anh thích những đời mưa luống tuổi
Ta nín lặng sống cùng đau đớn, mới
Trong yêu thương ta chấp nhận cực hình
Khi vung gươm ta đón đợi đầu mình
Và khinh bỉ chung quanh bầy ác thú
Đời vốn thế con thò lò sấp ngửa
Bận tâm chi tình nghĩa thế gian này
Em chớ buồn kẻo tàn tạ thơ ngây
Kẻo đêm rụng thêm chùm đau đớn, cũ

Ôi tóc lạnh xuống môi thờ thẫn nhớ
Em vì ta héo úa một mùa hương
Em vì ta sớm bỏ một mùa son
Như sông sớm bỏ nguồn ra với biển
Tình giông bão sá gì hơn với thiệt
Đúng hay sai , ta uống chẳng phân trần
Nhục nhã ư ? Ta uống chẳng ngại ngần
Hạnh phúc hiếm ? Ta cùng nhau san sẻ
Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
 
Nguồn : chutluulai.net
#1
    grandet 07.12.2009 16:30:07 (permalink)
    Trả lại cho người

    Người muốn trả lại người, sân nắng cũ
    Vườn thanh xuân nhiều hạt mộng ươm mầm
    Tóc mênh mông chiều chưa gió một lần
    Mắt chưa rụng những chùm me lá biếc
    Môi chưa đắng cay đơm lời oan nghiệt
    Chân chưa rung trên từng bậc thang đời
    Mưa chưa bay trong vòm tối tình người
    Má chưa lạnh những màu son phấn nhạt

    Người muốn trả lại người, đêm gió tạt
    Cơn mưa hồng hồn ướp vạt hương non
    Những vì sao chưa biết ngủ một mình
    Những chiếc lá quen gối đầu to nhỏ
    Người muốn trả lại người, mùa xuân áo đỏ
    Những dòng sông không dám chảy ra nguồn
    Những con chim không dám bỏ xa rừng
    Những con bướm không biết đời sấp, ngửa

    Người cũng thế, đâu biết đời giông bão?
    Biết đâu ta chỉ là kẻ khốn cùng
    Biết đâu ta chỉ là kẻ ngông cuồng
    Bởi ta đã tiêu phăng vốn đời có được
    Ta ham hố nên gạt người vào cuộc
    Nhưng nhục nhằn ta khó thể làm thinh
    Tay vung gươm ta phạt trúng cổ mình
    Mắt chưa kịp ngó theo đầu ta rụng

    Đời chẳng khác chi những đường gươm vụng
    Tình không hơn, một-lầm-lỡ-trọn-đời

    Nếu thương ta người gắng bặm môi cười
    Dù máu có ố hoen hàm răng ngọc lựu
    Nếu người muốn, thôi,, cũng đành ta trả
    Đây gươm xưa đã mài bén oan cừu
     
    Nguồn : chutluulai.net

    #2
      grandet 07.12.2009 16:32:17 (permalink)
      Vỡ Lòng Cho Một Người Con Gái Mỹ

      Không bao giờ đâu Donna, Donna
      dù anh có yêu em
      hơn bất cứ một thứ gì có trên đất Mỹ
      thì anh cũng vẫn trở về
      anh vẫn phải trở về quê hương anh
      cái dải đất nóng khô cong hình chữ S
      cái dải đất không lớn bằng tiểu bang California
      của xứ sở em
      (nơi anh đã sống những ngày đầu tiên và tập ăn, tập nói theo lối Mỹ)
      Cái dải đất rách nát nghèo đói vì chiến tranh
      Liên tiếp trên hai-mươi-lăm-năm
      Dù anh không bao giờ quên được em
      Trong đêm nhạc ngày hội mùa thu
      Ngày kỷ niệm 50 tiến bộ của các trại chủ miền Indiana

      Và nhất là anh không thể nào quên được
      Lúc hội thu bế mạc
      Em đã cùng Jana ôm đàn chạy ra kiếm anh và một thanh niên Việt Nam khác
      Trên chuyến xe buýt chở đầy sinh viên
      Của các quốc gia đồng minh với Mỹ
      Trong sương mù giá buốt của một đêm chớm thu
      Em ngơ ngác như một con bò non tội nghiệp
      Ôi những bước chân son
      Chạy đau nền cỏ lạnh
      Và những ngón tay rung
      Xóa nhanh lớp nước mờ cửa kính
      Để nhìn rõ mặt nhau
      Anh đã đứng lên đẩy kính xe thò hẳn đầu ra ngoài
      Cùng em nói chuyện
      Và người bạn của anh đã phải gào lên
      “Tôi từ Việt Nam tới”
      Để trả lời cho một câu hỏi của Jana, bạn em
      Ôi Donna, Donna
      Phải là người Việt Nam
      Em mới hiểu được nỗi xúc động rưng rưng của anh
      Khi nghe thấy tên gọi quê hương mình
      Dạt lùa trong một khoảng không gian đẫm mù sương muối
      Át cả trăm ngàn tiếng động cơ máy nổ chung quanh

      2


      Không bao giờ đâu Donna, Donna
      dù anh có yêu em
      hơn bất cứ một thứ gì có trên đất Mỹ
      thì anh cũng vẫn trở về
      vì như em đã biết
      quê hương anh trên Bốn-ngàn năm lập quốc
      Trên bốn-ngàn-năm không ngừng đánh đuổi ngoại xâm
      Trong đó có gần một ngàn năm bị Tàu đô hộ
      Và ngót trăm-năm làm thuộc địa của Tây
      Nhưng dân tộc anh không bao giờ bị đồng hóa
      Bởi dân tộc anh là một giống dân quật cường
      Tuy hiền lành và rất nhiều tình cảm
      Mặc dù anh không thể quên
      Những lần gọi điện thoại cho em
      Trong những phòng điện thoại công cộng
      Với mười-xu cho một cuộc nói chuyện kéo dài tối đa 7 phút
      Và đôi khi máy chẳng trả lại cho anh mười-xu
      Như điều đã ghi trong bản chỉ dẫn
      Mỗi khi không liên lạc được
      Không phải anh tiếc mười-xu đâu, Donna
      Dù mười xu tính ra tiền Việt Nam
      Những trên hai-mươi-đồng theo giá chợ đen cơ đó
      Với hai-mươi-đồng Việt Nam xưa
      Anh có thể ăn một bữa cơm tạm no
      Hay thừa để mua một bao thuốc lá
      Nhưng kể từ khi có người Mỹ sang chiến đấu
      Bên cạnh quân đội của nước anh
      Thì với hai-mươi-đồng anh đã không mua đủ một gói thuốc


       

      Không bao giờ đâu Donna, Donna
      dù anh có yêu em
      hơn bất cứ một thứ gì có trên đất Mỹ
      thì anh cũng vẫn trở về quê hương
      nơi mẹ anh đã già một đời cơm ăn chan bằng nước mắt
      nơi anh em, nơi chú bác, nơi cô dì, gần xa ruột thịt
      đã và còn đang từng giờ gục ngã
      chiến đấu cho sự trường tồn
      và lý tưởng tự do của dòng giống
      mặc dù khi anh vừa bước chân
      xuống phi trường Sài Gòn
      anh có thể chết tan thây
      vì một miếng plastic
      một trái mìn nổ chậm
      hay một quả đạn từ xa
      của người anh em bên kia bắn tới
      mặc dù anh không thể quên
      đôi mắt em xanh như những cánh đồng hai-mùa trĩu-hạt
      và mái tóc em óng vàng
      xỏa tung trên đôi vai đầy cổ tròn ngấn trắng
      mặc dù anh không thể quên
      lòng tốt của ba mẹ em
      dành cho anh một người Việt Nam cô đơn, lạc lõng
      Và anh cũng không thể quên
      Những lá thư của em
      Như có đem theo cả tiếng cười vô tư ròn tan
      Vỡ cao trên những hàng cây phong úa vàng lá chín
      Ôi những nụ hôn thầm
      trong đêm nào rét ngọt

       


      Không bao giờ đâu Donna
      Dù anh có yêu em
      Hơn bất cứ một thứ gì có trên đất Mỹ
      Thì anh cũng vẫn trở về
      Quê hương anh với cả trăm ngàn đời khốn khó
      Nơi anh sống chui rúc như chuột
      Trong một căn nhà tôn, vách ván
      Nơi người yêu anh
      Đang từng phút từng giây mong đợi
      (nàng cũng có một mái tóc dài thả xõa như em
      Nàng cũng có một đôi mắt mở to sáng trong nhẫn nhục
      Tất nhiên tóc và mắt của nàng thì đen
      Và da vàng cũng hệt như anh
      Nàng có may mắn hơn khá nhiều người khác
      ở chỗ còn được đi học
      nghĩa là chưa đến nỗi phải tập nói okay
      để đi bán bar hay làm sở ngoại quốc
      nhưng suốt một đời nàng không được như em
      có những ngày hội vui
      để đem đàn đến cùng bạn bè hòa nhạc
      vì nàng cũng như bất cứ một người Việt Nam nào đó
      đã sớm biết chiến tranh
      từ trong bụng mẹ
      rồi lớn lên cùng lửa đạn điêu tàn
      và ngay trong tình yêu
      nàng cũng phải chịu biết bao nhiêu điều nhục nhã


       

      Không bao giờ đâu Donna, Donna
      Dù anh có yêu em
      Hơn bất cứ một thứ gì có trên đất Mỹ
      Thì anh cũng vẫn trở về
      Quê hương anh ruộng cằn đất cỗi
      Người chưa lớn đã già
      Trẻ chưa cao đã cọc
      Dù anh sẽ chẳng bao giờ quên em
      Đôi mắt xanh, mái tóc vàng và những ngón chân ngà
      Chạy nhanh trên nên cỏ lạnh
      Và tất nhiên sẽ về cùng anh
      Là những tấm ảnh em cho
      Với xấp thư thơm mùi lúa mạch
      Anh sẽ mãi ngóng trông
      Một ngày nào em đặt chân trên quê hương anh nhỏ bé
      Anh hy vọng ngày nào đó
      Những hố bom hố mìn
      Đã được lấp bằng
      Cho rất nhiều hoa nở
      Để mỗi bước chân đi
      Em sẽ thấy xứ sở anh có phần còn đẹp hơn nước Mỹ
      Để em sẽ nhận ra
      Không ở đâu có thể có được
      Một giống dân hiền lành nhưng quả cảm
      Một giống dân cần cù nhẫn nại
      Và dễ mến như dân tộc anh
      Và biết chừng đâu khi ấy
      Em sẽ chẳng chọn quê hương anh
      Như một tổ quốc thứ hai
      Khởi đầu cho một cuộc định cư vĩnh viễn

      Ôi Donna, Donna Ostermeyer
      Hoài hoài sương mù trong anh một đêm mùa thu tay vẫy
      Một đêm ngời giọng hát vỡ trên cao
      Ôi Donna, Donna Ostermeyer
      Em có hiểu chút gì
      Những điều anh mới nói?
       
      Nguồn : chutluulai.net
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 17:32:01 bởi grandet >
      #3
        grandet 07.12.2009 16:35:55 (permalink)
        Những dòng cuối sáu tám
         
        Phải rồi, phải rồi em
        trong trường hợp nào , thì , chúng ta
        cũng không thể xa nhau
        khi rắn địa đàng đã can gián nàng
        đừng hái lầm trái cấm
        nàng khăng khăng đưa tay
        ngắt lấy cho mình
        trái hạnh phúc chín
        nàng đã chọn địa ngục
        vì đó mới là nơi để sống
        nàng đã chọn bóng đêm
        vì đó mới chính là nơi để chúng ta trở về
        sau những hành trình mơ ước tan hoang
        vì không còn cách nào khác hơn
        khi chúng ta còn chưa soi thấy mặt mình
        trong những lần lệ ứa


        Phải rồi, phải rồi em
        trong trường hợp nào , thì , chúng ta
        cũng không thể xa nhau
        khi trái tim mách bảo với chàng rằng
        chính Tình Yêu mới thực là lẽ sống
        mặc dù khu vườn ta
        đã bắt đầu mọc lên những hàng cây thảng thốt
        rễ nhẫn nhục vươn dài
        cắm sâu lòng đất ải
        chúng ta chưa làm người
        đã biến thành thú vật
        loài bò sát không tên
        đeo rất nhiều mặt nạ
        tôi cảm ơn những người
        muốn cuộc tình tôi non yểu
        nếu có được kiếp sau
        tôi chọn đời bóng tối
        nguyện hạnh phúc thắp sáng nàng trong tình yêu
        yêu tôi đau đớn


        Phải rồi, phải rồi em
        trong trường hợp nào , thì , chúng mình
        cũng không thể xa nhau
        nếu thánh Moise không thấy được Đất Hứa
        chỉ vì lỡ một lần không tin nơi quyền phép
        thiêng liêng của Chúa
        thì anh và em
        nếu có vì yêu nhau
        mà phải cắn môi mình bật máu
        cũng đến thế mà thôi
        vì sự cản ngăn
        trong mọi hoàn cảnh khắt khe nào
        chính là chiếc lò rèn
        nung trái tim ta thành sắt
        luyện tình yêu ta thành ngọc
        (một khối ngọc u buồn
        Và đêm đêm khi không nhỏ lệ)
        Có một sợi dây nào
        buộc được hồn phiêu lạc?
        có một nhân danh nào
        cản được tình yêu chín?
        Ta sống cho ngày mai
        bằng hôm nay khinh bạc


        Phải rồi, phải rồi em
        trong trường hợp nào , thì , chúng ta
        cũng không thể xa nhau
        khi con sông cuối cùng
        rồi cũng tìm đường ra biển
        nên cay cực bao nhiêu
        cũng không thể phạt ngã được tình yêu mình chất ngất
        nguyện tình yêu nàng như rắn quấn quanh cổ tôi


        Phải rồi, phải rồi em
        trong trường hợp nào , thì , chúng ta
        cũng không thể xa nhau
        ngay khi ngọn dao từ tay anh
        cắm xuống ngực em rất ngọt
        (một ngày kia lúc em sinh lòng bội bạc)
        Và anh sống âm thầm
        trong hận thù với biết bao lời nguyền rủa
        như những ngọn giáo dài
        đâm nát tâm hồn anh(một tên điên rồ
        khăng khăng nghĩ tình yêu là lẽ sống
        nếu sửa được kiếp này
        xin làm người mất trí


        Phải rồi, phải rồi em
        trong trường hợp nào , thì , chúng ta
        cũng không thể xa nhau
        khi lá còn trên cây , hoa còn nở , mưa còn bay
        và nhất là trái tim còn chưa
        định được giờ nhừng đập
        chúng ta còn yêu nhau
        hiển nhiên như mặt trời mỗi sáng
        và cũng hiển nhiên như
        đời sống chúng ta đang bị ngộp hơi
        bởi bàn tay của chính những người thân thích
        nguyện hạnh phúc tôi mãi ngọt như
        lưỡi dao kề bên ngực nàng chói lọi

        Ta chỉ hết đời mình
        khi qua giờ phút đó
         
        Nguồn : chutluulai.net
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 17:24:28 bởi grandet >
        #4
          grandet 07.12.2009 16:42:22 (permalink)
          Ý nghĩ khi rời Thông tây hội

          Nỗi tuyệt vọng nào hỡi em

          đã cướp đi mất của chúng ta
          những bình minh tay trần cổ nõn
          những đỉnh cao ngọn thẳng mắt người
          những giấc trưa đợi chiều
          những bước chiều gọi tối
          những cơn mưa tình nhân
          níu chân về một lối
          những ngày nắng môi son
          mặn thơm ô mai - ngát thèm bưởi lựu
          những cánh tay mượt mà
          vén về phía sau
          những cọng tóc làm duyên no tròn đôi má
          đã biết đợi chờ
          một giờ chín rụng
          những nụ hôn sai
          trên cành tình ái
          ôi nụ hôn đầu
          vội như mưa mau
          thầm như khép kín
          ủ nẫu tình sầu

          Nỗi kinh hoàng khựng điếng nào , hỡi em
          đã giục nàng rảo chân bỏ về với mẹ
          những giờ giấc giới định
          đã rút ngắn đời ta
          trên mặt phẳng đổ nghiêng tím bầm tuyệt vọng
          bây giờ thời gian như một đoạn xích
          dẫn độ ta về cùng tử thần đối mặt

          Bởi thế nên mỗi khi anh chợt bừng mắt dậy
          không thấy được gì hơn
          ngoài chiếc bóng mình ngã trên một nền đất ẩm
          giữa tiếng đạn bom rơi
          những cảnh đời phụt tắt

          Khi em còn đứng trên đỉnh đầu cách biệt
          bàn tay dẫu đưa ngang
          cũng không đủ cho anh nghĩ rằng tình yêu chưa thành lệ xót
          và ngày mai sẽ có trong đời
          với một tương lai
          có bầy con trai
          có đàn con gái (vô cùng giống mẹ)
          như những hạt lệ
          chảy cùng một nơi
          nhưng không thể rơi cùng một chỗ

          Cũng như anh và em
          khó chết cùng một chốn

          Hạnh phúc như viên đạn
          nổ tung ngục đời mình
          vốn đằm đằm bóng tối

          Thôi hãy nghe lời anh
          mà cố ngủ cho ngoan
          trong vòng tay của mẹ
          em cứ nhẩm trong đầu
          những lời răn của bố

          Cho đến một sáng mưa mau hay một chiều nắng gắt
          bước lên đến đỉnh đời
          em mới hiểu tình yêu mới chính là lẽ sống
          mẹ cha ta một thời
          cũng trải qua thế đó
          ai cũng thế mà thôi
          tình yêu là con dấu
          đóng xuống vuông đời mình
          để biện biệt giữa người và thú

          nếu một ngày kia em bỗng thấy
          sự có mặt cần thiết của kẻ nào
          khác hơn mẹ cha, anh em, bà con dòng họ
          và nếu người đó là anh
          (hay ít ra cũng là điều anh hằng mong ước)
          thì em hãy thản nhiên chứ đừng kinh ngạc
          vì vấn đề đặt ra
          không phải là chọn lựa
          giữa tình yêu và lòng hiếu để
          mà em hãy cố làm sao
          thở chứa chan ngực mình
          hơi thở nồng hạnh phúc

          Em có hiểu gì chăng
          Tình yêu cũng tuyệt vời như sự chết
          Lẽ sống của đời người
          phải do mình định đoạt

          Nguồn : chutluulai.net
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 17:25:14 bởi grandet >
          #5
            grandet 07.12.2009 16:47:39 (permalink)
            Thơ nhỏ


            Trời hôm nay nhiều lá me bay

            Như hồn tôi buồn muốn rụng đầy
            Hồn tôi xanh lắm ai hay nhỉ ?
            Và một chút gì hơi cay cay

            Trời hôm nay có người về ngang đây
            Chân đi nhẹ quá nhẹ hơn ngày
            Hồn tôi mỏng lắm xin đừng gió
            Gió qúa hồn tôi bay lên cây

            Trời hôm nay trời rất bâng khuâng
            Khi không nắng dịu ấm vô cùng
            Chừng như tóc đã thơm mùi tóc
            Tóc ngậm cho người thấy dễ thương

            Trời hôm nay của riêng tôi thôi
            Của một đôi môi một mắt cười
            Một môi , một mắt xa lăng lắc
            Xa thế mà sao tôi vui vui ……

            Trời hôm nay buồn như mắt ai
            Lần đầu tôi thấy nhớ xa xôi
            Lần đầu tôi thấy tôi xa lạ
            Tôi nhớ ai kìa (?) hay nhớ tôi ….

            Trời hôm nay nhiều chim đi chơi
            Nhiều chim tíu tít giống như người
            Thấy thương nhớ quá màu hoa cúc
            Ai gọi ai bằng tên…..Nhỏ ơi !.....
             
            Nguồn : chutluulai.net


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 17:26:02 bởi grandet >
            #6
              grandet 07.12.2009 16:50:55 (permalink)
              Dỗ giấc người bất hạnh



              Như đôi mắt sớm thành ga cô quạnh
              Mối sầu nào thành tóc xuống hai vai
              Buổi chiều nào thành khói đứng trên môi
              Mây cũng thấp trong từng hơi thở yếu

              Em đừng hỏi vì sao người đời khó hiểu
              Vì sao ta không thể sống thiếu nhau
              Vì sao mưa chưa đủ ướt đôi đầu
              Mà môi đã phải tìm môi cho….. ấm
              Mà tay đã phải chìa ra cho bàn tay kia nắm
              Xiết chặt rồi mà vẫn thấy như chưa
              Trao hết cho nhau tình vẫn còn ngờ
              Vẫn chưa đủ vẫn còn như thiếu thốn
              Chân bước chậm sao đường về vẫn ngắn
              Hôn nát nhàu cả mặt vẫn chưa buông
              ( dù hiển nhiên bác mẹ đã buồn lòng
              thấy em lỡ yêu anh cái thằng lêu lổng )

              Như cây cỏ sớm thành thân với gió
              Như lá mềm sớm cưới được sương khuya
              Như cánh chim bay không cần nhớ đường về
              Như con nước vỗ hoài chân đá cũ
              Như bản tin hàng ngày loan có nhiều người tự tử
              (mà thường vì họ lỡ quá yêu ai )
              Như con dế ngậm tim mình trong miệng
              Nên giọng buồn (mãi mãi chẳng nguôi ngoai )
              Anh cũng thế , ngậm tình em trong miệng
              Thành bồ hòn nên đắng cả thơ vui

              Nhưng nếu một mai nào , em thức dậy
              Thấy đầu cành con sẻ bé có đôi
              Thấy chúng hôn nhau hay chúng mớm mồi
              Đôi má chúng au lên vì mắc cở
              Em đừng hỏi vì sao hồn mình nức nở
              Sao lớn rồi mà tình vẫn trẻ thơ
              Đã ở bên nhau lòng vẫn còn ngờ
              Như những phút môi hôn thẩy đều không có thực
              Răng từng cắn đến môi sưng má rát
              Vẫn còn nghi , còn ngại phải chăng em ?
              Phải chăng anh , phải chính hai đứa mình ?
              - thì hai đứa chứ ai vào đấy nữa

              Em đừng hỏi vì sao tình yêu trắc trở
              Vì sao anh phải biến dạng hình hài
              Phải làm ăn phải cố gắng miệt mài
              Phải ra dáng như nội trong ngày mai anh sẽ trở thành chú rể
              Phải nghiêm chỉnh hay ít ra cũng phải vờ vĩnh thế
              Phải dụm dành chắt bóp tự hôm nay
              Phải cong lưng luồn lọt đêm ngày
              Phải một lúc chơi bảy , ba cái hụi
              Phải nhìn thấy tương lai của chìm của nổi
              Mới mong ngày hạnh phúc bớt chua cay
              Nhưng tình yêu đâu phải là bến tồn kho
              Để anh có thể đâm đơn xin làm người gác cửa
              Và trái tim không phải là két sắt, tủ chè
              Nơi gom chứa bạc tiền, cất gìn đồ quí
              Tuy không là ông sếp ga anh cũng cứ phất cờ cho tàu kéo hụ
              Để tình anh nghỉ lại ở ga yêu
              Để trăm đêm để nghìn vạn buổi chiều
              Anh cú nhớ thương em, cứ sầu cứ khổ
              Và mây cứ bay ngang mảnh hồn anh dột ủ
              Nắng cứ về không gởi bước chân theo
              Để ở đâu, bất cứ một nơi nào
              Ai, anh cũng nhỏ to nói về tình yêu hai đứa
              Ai, anh cũng không ngại ngần hẹn hứa
              Đám cưới mình sẽ mời họ vui chung
              Và anh sẽ vênh vang xốc lại áo quần
              Mặt nghiêm trọng như tuần sau đám cưới
              Dáng vội vã như ngày mai đám hỏi
              Quay lưng rồi mới lại tủi cho nhau

              Thơ vui đấy, em hãy cười lúc đọc
              Nếu có buồn hẵng gượm để hôm sau
              Hãy để mai kia, anh được phép trầu cau
              Đến sêu hỏi em hẵng buồn một thể
              Bởi lúc ấy, biết đâu cả hai đã chẳng cùng lụ khụ
              Cùng xác xơ vì đã quá âu lo
              Nên anh chắc thơ anh sẽ còn buồn bã mãi
              (nhưng em đừng buồn nản giống thơ anh)
              Phải nghĩ bao lâu, mới có cuộc tình
              Mà hai kẻ yêu nhau đã vô cùng khốn khổ

              Như mắt ướt sớm thành ga nát đổ
              Xót xa nào thành tóc chấm hai vai
              Ước mơ nào thành khói đứng trên môi
              Mây thấp ẩm hong trong hồn hiu quạnh
               
              Nguồn : chutluulai.net
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 17:29:56 bởi grandet >
              #7
                grandet 07.12.2009 16:52:56 (permalink)
                Khi người về


                Người về đâu không – người về đâu
                Chiều chưa mưa nên chiều chưa thay màu
                Tôi –cây me đứng sau run từng lá
                Lá đã vàng rồi tôi đã vàng theo

                Tình người say không , tình người không say
                Đêm sắp sang nên đêm sắp úa đầy
                Hồn tôi ngủ sớm trong tay áo
                Tay áo người bay hương ngất ngây

                Người yêu ai không , người không yêu ai
                Lời tôi van xin nên lời tôi trải dài
                Trên trang nhật ký tôi than trách
                Tôi trách người , không tôi trách than ai

                Khi người về , tôi không nhìn không trông
                Lòng tôi sóng nước đủ trăm dòng
                Quanh co một nỗi buồn vô hạn
                Qua suốt một đời vẫn nhớ nhung

                Người không về nên lòng người dửng dưng
                Tình tôi mong nên tình tôi không cùng
                Xế trưa cơn nắng sầu cơn gió
                Tôi gió mây nhiều tôi tủi thân

                Người thương người không - người không thương
                Tôi xa xôi nên tôi chẳng được gần
                Người kiêu sa thế tôi đành ước
                Vội vã cho người lát tuổi xuân

                Người không về nên tôi cũng chẳng buồn đi
                Bao nhiêu dự tính có ra gì
                Bão trôi từng lớp trên lưng sóng
                Tôi quá chân rồi tôi giết tôi

                Người phương nào người có nghe nôn nao
                Tôi ở đây nghe lòng tôi rì rào
                Lá me vàng rụng con đường nhớ
                Tôi nghĩ về người đêm ngày tôi xanh xao
                 
                Nguồn : chutluulai.net
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 17:29:13 bởi grandet >
                #8
                  grandet 07.12.2009 16:57:37 (permalink)

                  Khởi đầu một kiếp

                  Như que diêm trước sau gì cũng một lần bật sáng
                  Cũng một lần anh thắp rực đời em
                  Cũng một lần bàn tay buồn bã đó
                  Bưng mặt mình kín suốt một tương lai

                  Thôi những sợi tóc kia
                  Sớm đầm cơn cảm xúc
                  Thôi những giọt lệ kia
                  Bàng hoàng vuông trán tối

                  Hãy ngủ thôi hãy ngủ mau ngoan
                  Tình yêu là căn phần định mệnh dành riêng
                  cho đôi ta một khắc nào sẽ chết
                  như mỗi ngày trong thân
                  có một kẻ mới tới
                  có một kẻ ra đi
                  đến cõi nào bí mật

                  Sự sống chỉ bắt đầu
                  Trong tận cùng tuyệt vọng

                  ***

                  Như nỗi nhục nhã hằng hằng một đời chúng ta gánh chịu
                  Một đời ta quẩn với chính thân ta
                  Em cứ khóc , cứ van xin , cứ trách móc cứ muộn phiền
                  Cứ tủi hổ , cứ ăn năn , cứ ngậm ngùi áo não
                  Cứ cưng dưỡng ý nghĩ một ngày kia anh phản bội
                  Một ngày kia anh sẽ hết yêu em
                  Một ngày kia anh sẽ ra đi như một tên sở khanh
                  (chỉ thiếu con ngựa và chiếc roi để quất )
                  Cho đến một phút nào
                  Một phút nào trước sau gì cũng có
                  Trước sau gì em cũng hiểu
                  Vì sao đời mình không thể khác
                  Và nhất là vì sao lệ mình không thể không rơi
                  Vì sao chúng ta lại thốt gọi tên nhau
                  trong từng cơn hoảng hốt
                  Vì sao anh không thể yêu ai khác hơn
                  ( dĩ nhiên , trừ em , vì là ngoại lệ
                  dù vạn nhất chúng ta có sống
                  tới lúc cả hai cùng già nua lụ khụ)
                  ôi hân hoan là những hạt lệ mềm
                  rối quanh giữa đôi làn môi vô nhiễm
                  bên đớn đau em anh quì gối thọ hình

                  ***

                  Như nụ hoa trước sau gì cũng một lần nhụy hương sẽ ngát
                  Hãy một lần em thắp giúp hồn anh
                  Hãy một lần những giọt hồng khởi kiếp
                  chảy chan hòa một cửa tim anh
                  Hãy một lần em giúp anh thấy lại
                  dung nhan mình mất dấu tự sơ sinh
                  Hãy một lần em ném tung anh
                  lên đến đỉnh cùng hạnh phúc
                  để từ đó cúi nhìn
                  thấy em xanh ngọn cỏ thơ ngây buồn bã chín

                  Thôi con –mắt –lá -me
                  Sẻn dè phút giây gần gủi ngắn

                  Thôi làn môi lá nõn
                  Khép muôn đời không kín vết thương non

                  ***

                  Dầu sao thì chúng ta cũng không dễ gì thoát khỏi
                  Những âu lo mù mù thảng thốt
                  Khi cơn lốc đam mê tự hồn ta tấp tới
                  Khi trận mưa mở mùa
                  Phút giây bỗng trùng trùng mây đen kéo lưới
                  Ôi đớn đau ngọt ngào
                  Nâng niu đời ta hạnh phúc mới
                  Đằng sau nỗi kinh hoàng
                  Đã sẵn có một bình yên êm đềm ló dạng
                  Bên kia bờ tối tăm
                  Là nghìn thân ánh sáng

                  ***

                  Như giọt sương trước sau gì cũng một lần rớt xuống
                  Cũng một lần anh uống trọn đời em
                  Cũng một lần mắt không còn thấy nữa
                  Tay chân thừa và óc kiệt tim khô
                  _ Đó là lúc chúng ta thở chung bằng trái tim nào
                  thiêng liêng cẩm thạch
                  (trái tim đời tôi-quá –lửa –chua – cay )
                  -Đó là lúc chúng ta sống
                  trong một kết tinh thịt xương thánh thiện
                  (một kết tinh đã nhú mầm tồn sinh hậu kiếp )
                  Đưa ta về đến bến trăm năm

                  ***

                  Đã đành- dù thế nào thì chúng ta
                  Cũng không dễ gì tự mình hóa kiếp
                  Nhưng vấn đề là phải sống ra sao ?
                  Phải chọn lựa
                  Phải buông trôi
                  Phải chối từ tình yêu trước nhân danh mẹ cha vừa ý
                  Phải hạ thấp lương tri
                  Cho ngang bằng cầm thú
                  Phải chống vững hai tay
                  Cho bàn chân lật ngửa
                  Tôi chọn đứng hai chân
                  Trên dao đời xóc ngược

                  Mắt không ngoái nhìn sau
                  Dù trước mặt ê chề như gươm đan thành lá chắn
                  Tôi không là tượng gỗ rỗng thân
                  Nên thở bằng tim thật
                  Em không thể dối quanh
                  Khi cắn môi , máu mình còn bật chẩy

                  ***

                  Như mỗi buổi mai chúng ta thức dậy
                  Ngó lại mặt mình
                  Trong tấm gương xưa dã mờ phai vết cũ
                  Trước khi ta lăn tiếp đời mình
                  lên xuống mãi những ghềnh cao , dốc thẳng
                  Để làm gì khi cõi đời nhau chưa mở
                  Khi trong ta còn những dấu nghi ngờ
                  Để làm gì ? Làm gì , anh hỏi
                  Khi mắt em đâu hẳn chỉ để nhìn
                  Chỉ để khóc , chỉ để buồn mỗi tối
                  Chỉ để cười trong mỗi lần bối rối
                  Chỉ để vui dưới những lối cây , quen
                  Để làm gì ? Làm gì , anh hỏi
                  Khi tim em đâu hẳn chỉ để là nơi cho máu về , đi đen đỏ
                  Cho đập mãi những nhịp nhanh hay chậm
                  Cho thở mãi những hơi đà thếch , nhạt
                  Cho mai sau mối đục khoét , chôn vùi

                  Thôi cũng phải cho anh một lần nhắc lại
                  Chỉ Tình Yêu làm nên giá trị con người

                  BIS

                  Như que diêm trước sau gì cũng một lần bật sáng
                  Cũng một lần anh thắp rực đời em
                  Cũng một lần Tình Yêu vô nhiễm đó
                  Chói chang buồn
                  Lệ tưới đẫm thân chung
                   
                  Nguồn : chutluulai.net

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 17:28:32 bởi grandet >
                  #9
                    grandet 07.12.2009 16:59:34 (permalink)
                    Bài lục bát ở xứ người

                    Đớn đau tôi ứa lệ chào
                    Cây khô trên ngọn gốc hao dáng người
                    Nằm co chân chạm ván đời
                    Tay bưng ngực mỏng kéo hơi thở buồn
                    Râu cùng tóc mọc như gươm
                    Rạch đâm ngang mặt những đường máu châm
                    Nhớ người rét mướt đêm câm
                    Sương sa kính phẳng dã đầm đìa tuôn

                    ***

                    Đến đây nắng cũng lạ người
                    Chân đi dưới phố hồn ngồi tháp cao
                    Tôi như quái vật chốn nào
                    Ngu ngơ lỡ lạc bước vào cõi âm
                    Trùng trùng những bóng dã nhân
                    Đi qua đi lại bước chân ngoài đời
                    Bỗng thèm khát một tiếng thôi
                    Bỏ tiền vào máy nghe lời chào ông
                     
                    Nguồn : chutluulai.net

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 17:27:48 bởi grandet >
                    #10
                      grandet 07.12.2009 17:01:17 (permalink)
                      Viết ở Fort Harrison

                      Thôi ngày mai ta sẽ được rời khỏi nơi đây
                      như phạm nhân được rời lao xá
                      như một tay ma đầu
                      ta hà hà xuống núi
                      như một Samurai
                      trở về nơi rách rưới
                      như một cánh chim
                      sau thời gian thương tích
                      cùng với nỗi vui mừng
                      bay lên tìm về một nơi yêu dấu



                      Vì ngày mai ta đã rời khỏi nơi đây
                      Nên hôm nay giã từ
                      Lần cuối cùng những ngày loanh quanh kiếm đồ trong P .X
                      Những buổi chiều mồ hôi
                      Bê gạo muối về cho một buổi ăn tối Việt Nam

                      Thôi ở lại nghe
                      Người thiếu phụ trẻ gốc Mễ
                      Ta trả cô về với anh chồng to gấp – bốn – năm –lần ta
                      (nhưng như lời cô nói
                      Y không khác bao nhiêu một pho tượng rỗng )
                      Thôi ở lại nghe Donna
                      Tình chúng ta có thế
                      ở lại nghe người Mẹ nuôi hiền lành
                      chỉ khiến ta thêm nhớ Mẹ già lưng còng , mắt mỏi
                      ở lại nghe cô Mỹ đen dọn phòng cho ta mỗi sáng
                      ta đã để sẵn trên tủ này
                      mười dollars làm quà cho cô trong tháng
                      ta biết rằng lát nữa đây
                      khi nhận tiền
                      cô sẽ nhìn ta như một khách hào hoa phóng khoáng
                      cùng con mắt uốn sâu ắp đầy mặc cảm
                      của một kẻ da đen
                      dọn phòng cho một tên da vàng mũi tẹt
                      mà thực ra cô có biết đâu
                      chính ta đây mới là kẻ rẫy đầy mặc cảm
                      vì ta biết rõ ta
                      chỉ là một thứ hổ giấy
                      vì ta hiểu rõ ta
                      khi trở về quê hương
                      nào có khác chi một đời ngựa chạy
                      vì ta thấy rõ ta
                      không bao giờ dám mơ ước
                      cho những người bồi phòng ở quê hương ta
                      có xe hơi như cô đi làm mỗi sáng
                      mà ta chỉ cầu xin
                      cho đồng bào ta
                      có ăn có mặc
                      có hòa bình có hè hội vui chơi


                      Em không biết đâu ,Thụy Châu
                      Sáng nay anh dậy muộn
                      Lọt thỏm trong chiếc ghế bành hai lần nệm mousse
                      Chân gác lên chiếc bàn kiểu cổ đông phương
                      Tay gạt thuốc trên mặt thảm nhung xanh
                      Anh thấy mình bỗng nhiên sung sướng
                      Bỗng nhiên đầy đủ như một ông hoàng
                      (không có gì ngu ngốc bằng ông hoàng tưởng mình sung sướng)
                      Anh cũng chợt nhận ra
                      Phút chốc anh đã trở thành một tên vô cùng bần tiện
                      Vì đã vét , đã vơ…..
                      Tất cả những gì anh đã đem sang đây
                      Trong hai chiếc valy nhét đầy tạp phẩm
                      Đến đôi giày há mõm
                      Tính quẳng lại cho rồi
                      Nhưng sau lại mang theo
                      Chỉ vì anh chợt nhớ
                      ở quê hương mình
                      thiếu chi những người suốt đời chỉ ước ao
                      có được một đôi giầy há mõm
                      để mang đi chơi những ngày Tết nhất



                      Dĩ nhiên bằng cách nào
                      Anh cũng không thể về ngay bên em
                      ( ít ra cũng phải qua mười lăm ngày nữa )
                      Nhưng anh vẫn rạo rực
                      Vẫn hân hoan
                      Bởi nghĩ thời gian đã đem chúng ta xích lại gần nhau một chút
                      Và ngày mai
                      Trên chuyến xe buýt tốc hành
                      Anh sẽ nhẩm tính từng thước đất đi qua từ đông sang tây
                      Nước bạn đồng minh chúng ta rộng lớn
                      Trước khi về đến phi trường
                      Bắt buộc
                      Dành cho những người Việt Nam về trước



                      Ngày mai ta đã rời khỏi nơi đây
                      Mà hôm nay ta còn tự hỏi
                      Sao sống ở đây
                      Ta vẫn nghĩ đời ta không phải thế
                      Ôi đời ta – đời ta
                      Đâu đây –thấp thoáng


                      Em thấy không , Thụy Châu
                      Phải đứng giữa hai màu trắng , đen
                      Thì màu vàng da ta mới rõ
                      Một mầu cho muôn năm
                      Máu chảy ?
                      Một mầu cho muôn năm
                      Thành bao bọc đựng xương khô
                      Bởi thế nên trước sau gì anh cũng trở về
                      Dù cho không còn em
                      Vì anh trộm nghĩ
                      Dưới mặt trời
                      Thượng Đế đã chia khu
                      Cho từng màu da sinh sống



                      Ta phải sống hôm nay
                      Như ngày mai sẽ chết
                      Anh phải sống bên em
                      Dù nhọ than người bôi đầy khuôn mặt
                      Ta có thể hóa đen
                      Nhưng chưa từng cạo trắng
                      Không thể xóa hận thù
                      Bằng máu người xối chảy
                       
                      Nguồn : chutluulai.net

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 17:04:16 bởi grandet >
                      #11
                        grandet 07.12.2009 17:09:10 (permalink)
                        Dăm bài thơ, mới.


                        “Cách tân ngôn ngữ không phải là một trò chơi giải trí. Con người băn khoăn trước sự bất cập của lời: đời sống mỗi cá nhân mang nhiều bộ mặt khác nhau, những kinh nghiệm và thể nghiệm của họ là bất tận. Hãy hỏi chính bạn xem: hạnh phúc nào của bạn, khổ đau nào của bạn, nỗi nhớ thương, sự căm giận nào mà không lớn hơn bất cứ một từ ngữ nào đang tìm cách diễn tả chúng?
                        Vì vậy, chữ trong Du Tử Lê, cũng như ở nhiều nhà thơ khác, thay đổi theo thời gian: một mặt, chúng là tấm gương soi của đời sống đương đại; mặt khác, bằng vào tài năng riêng của mỗi nhà thơ, chúng mang lại những nội dung mới, động lực mới, cho xã hội mà ta đang sống.”

                        Nguyễn Đức Tùng
                        (Trích sách “Với Du Tử Lê, đời sống trở nên thơ mộng hơn”,
                        NXB Tự Lực, California 2007)




                        TÌNH YÊU THỜI A CÒNG (@,)

                        tình yêu thời a còng
                        mặt-bằng-tôi rớt giá
                        chứng khoán cũng trôi sông.
                        tôi chạy cò quá khứ.

                        tôi nhìn tôi treo cổ
                        giữa lưng chừng cơn say.
                        đêm xô dài tiếng mớ.
                        phố rùng mình. bó tay.

                        người phồng căng nước biển
                        trái tim cũng tân trang.
                        tháng ngày hoa plastic.
                        tôi-hoành-tráng-xe-ôm.

                        tình yêu thời a còng:
                        tôi-ngoài-luồng-chấm-com.


                        KHÔNG LÂU ĐÂU: TÔI SẼ BIỆT, LY. TÔI,

                        ồ! tuyệt tác / thiên nhiên / pho sách lớn:
                        sông dạy tôi tóc mẹ vẫn chưa vui.
                        núi ký ức bốn mùa mưa. nắng. thúc
                        ngày nâng niu từng góc nhỏ em, ngồi.
                        đêm bảo dưỡng nụ hôn tôi đã gửi - -
                        (chim đem đi: làm lễ tạ ơn người!?.)

                        ồ! tuyệt tác / thiên nhiên / pho sách lớn:
                        lá dạy tôi nghiêm, cẩn nhé: thân. tâm.
                        mây bất trắc như cuộc đời xấp, ngửa.
                        chiều âm mưu trăm trận bão truy tầm.
                        gió điên tiết lua hàng cây rách, nát
                        người bao dung che ngọn-nến-tôi-xanh!?.

                        ồ! tuyệt tác / thiên nhiên / pho sách lớn:
                        không lâu đâu! tôi sẽ biệt, ly. tôi.
                        người sẽ lớn và, chim trời sẽ nói:
                        - biển khôn cùng! mọi thứ sẽ quên. nguôi.
                        rừng trở lại từng đêm. khuya sẽ hỏi:
                        - hạt mầm sâu: liệu sẵn chút hương. môi.

                        vâng. tuyệt tác / thiên nhiên / người / bé dại.
                        em dạy tôi thương, nhớ (ngỡ chưa từng - -)
                        đất chưa lập và, thiên đàng chưa dựng.
                        chỉ có em: tặng phẩm của tôi. riêng.
                        dẫu khánh tận: một mai nhân loại chết:
                        - từng đơn bào (thương, nhớ) vẫn thiêng liêng.

                        chào tuyệt tác / thiên nhiên / đừng lý giải:
                        - mất hay còn chưa hẳn khác nhau đâu.


                        EM KỲ QUAN THỨ TÁM /
                        MÂY PHÓNG SINH LỜI NGUYỀN /
                        và, nlvỵ.

                        tóc che rừng mùa đông
                        lá tận tình phát tán
                        những nụ hôn lao lung
                        trôi. nõn. vùng kết án.

                        treo ngược thời tiết xanh
                        người xững. im. cáo buộc
                        tường trắng. đàn. giao tranh
                        những ngọn đèn tự sát.

                        mưa giảng kinh điêu linh
                        đêm gieo mầm cứu khổ
                        cửa khép từng thớ. câm - -
                        gió hàm hồ chụp mũ.

                        vực sâu tìm tiếng hát.
                        kệ sách vươn tay ôm.
                        nhân quần / hoa / độc dược.
                        núi khuôn mình tai ương.

                        sóng lăng loàn thối lui.
                        tôi quàng vai định mệnh- -
                        cùng linh hồn rong chơi.
                        biển nói, cười thân thiện.

                        em: kỳ quan thứ tám.
                        bình-minh-chim. thiếu đôi.
                        lá xây đài kỷ niệm - -
                        giữa vườn khuya. biếc. môi.

                        em rớt vào đời tôi.
                        thiên thần dang tay đỡ.
                        hạt đêm tìm tôi rơi.
                        trang mạng chờ thiết kế.

                        chúng ta ngoài khí quyển - -
                        tình yêu khuất nhân gian.
                        người hiệp thông tối / sáng.
                        mây phóng sinh lời nguyền.

                        suối cưu mang đời sông.
                        ngực em là, vú mẹ.
                        giữa ruộng, đồng hư không:
                        núi tự thiêu thân, thế.

                        từng con chữ bước ra:
                        - từ cõi tôi-bí-mật!.!


                        California (June 08.)
                        Du Tử Lê
                         
                        Nguồn : chutluulai.net
                         
                        #12
                          grandet 07.12.2009 17:11:22 (permalink)
                          Thơ cuối năm , một ,



                          ồ! thân thể: quê hương cảm xúc
                          mỗi mùi thơm, khơi một cội nguồn.
                          (như đời mẹ đến tận cùng cõi chết)
                          -thịt da ai: cũng ngát một linh hồn.
                          ồ! chia, biệt: quê hương hồi tưởng
                          những vì sao đánh luống xa, khuya
                          người cứ ngắm, ngửi, cầm, nghe, nếm nữa!
                          nỗi buồn kia: một sớm nở hoa, về.
                          ồ! Thượng Đế (trong ngài) con sống mãi!
                          nhưng trong em:
                          - tôi sống / chết: một lần!
                           
                          nguồn : dunglac.org
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 17:15:28 bởi grandet >
                          #13
                            grandet 07.12.2009 17:14:17 (permalink)
                             
                            Mất Hay Còn Chưa Hẳn Khác Nhau

                            Tôi không thể ngăn buổi chiều sắp tối
                            như em đi mà tiếng chẳng quay về
                            mưa chẳng thể ướt hoài sân trí nhớ
                            đôi khi lòng tôi nắng mấy hôm sau

                            tôi không thể xóa biển chờ sóng gội
                            dù hôm qua lòng đã tịnh yên rồi
                            cây chẳng thể giữ hoài tay lá mới
                            đôi khi lòng tôi lại rất khoan thai

                            tôi không thể nói gì khi đã chết
                            như chưa ai kể được phút ban đầu
                            con đường nhỏ có hai hàng bã đậu
                            đôi khi tình tôi lạc tuốt trên cao

                            tôi không thể chẻ đôi hình với bóng
                            như em buồn có dễ mấy năm sau
                            riêng tôi đã bị tâm tôi phỉnh gạt
                            khi hiểu ra thì tóc đã hai màu

                            tôi không thể nghĩ rằng em đã khuất
                            mất hay còn chưa hẳn khác nhau đâu
                            thân giả tạm nhưng hồn không giả tạm
                            em nên tin tình chưa hoại bao giờ

                            tôi chẳng thể lột da nhìn máu chảy
                            như trên vai mùi tóc vẫn ân cần
                            dẫu sông núi nghìn năm không biến hoại
                            sao sầu tôi có lúc vẫn rưng rưng

                            tôi không thể xóa đi ngày tái kiếp
                            hàng me xanh ngọc dát mấy con đường
                            mùa đã khoác áo đi vào bóng tối
                            tôi hồ nghi tự hỏi có ai thương?

                            lòng rất lạ, có điều gì khó nói
                            tỏ cùng ai? Trời đất của ta đâu?
                            cõi thân cận chỉ có hồn đơn chiếc
                            và đêm đêm trăn trở giữa quê người

                            tôi không thể nghĩa là tôi chẳng thể
                            xóa bôi đi từng bước tự lưu đày
                            tôi không thể nghĩa là tôi có thể
                            nhìn ra em môi mắt đã hao gầy
                             
                             
                            nguồn : chutluulai.net
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2009 12:34:18 bởi grandet >
                            #14
                              grandet 07.12.2009 17:17:28 (permalink)
                              Dưới mái hiên người



                              Ở đây đêm lạnh từng hồi
                              lưng co bóng núi đêm dài thấu xương
                              đạn dò hướng máu tôi buông
                              cánh chim nào ủ vết thương qua đời

                              ở đây hết đứng lại ngồi
                              trông tin - thư bặt -đợi người quá giang
                              xe trong bến đỗ muộn màng
                              mui không - bụi phủ -sét hàng ghế con

                              ở đây mái rã hiên mòn
                              chắt chiu giọt muộn rớt buồn tay vơi
                              mưa chan muối mặn thân người
                              xót tôi nửa kiếp thả lời kêu van

                              ở đây cùng tận điêu tàn
                              tôi so vai ngủ trên bàn gỗ trơ
                              trở mình nghe nặng vai đưa
                              sát khung cửa ngỏ ai vừa thác oan

                              ở đây hồn mở nắp quan
                              đầu kê mộ chí mắt khan nẻo về
                              nhớ em mê muội tình thề
                              đêm hâm thân nóng ngày lìa trí khôn
                               
                              nguồn : chutluulai.net

                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 17:33:15 bởi grandet >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 25 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9