Người xưa
Ướt mưa... chạnh nhớ câu thề
Người ơi đến hội, không về cùng em
Chợ đời, nên... vẫn bon chen
Xứ xa lỗi hẹn, đường quen... cũng đành...
Bởi xưa, bến cũ chòng chành
Chiều nao nón thắm mong manh đường về
Yếm đào trượt dốc triền đê
Thảng câu quan họ, đêm mê mời trầu
Sáo kia sợ... bến sông sâu
Liền anh khó gửi đôi câu mở lòng
Thế rồi để nhạt mắt mong
Người đem trọn gói duyên lòng..., thiên thu
Bướm vàng đậu trái mù u
Người sao vội vã... lời ru... một chiều...?
16h20/02/05/2010 -KTQ
Xa rồi... Ngày xưa ...vụn vỡ lời yêu,
Để giờ buồn tủi cô liêu ...ngại phiền...
Chốn đời... chợ họp bao phiên?
Thế gian đông đúc bon chen...chẳng rành.. Ngác ngơ thuyền thúng chòng chành
Quai thao không buộc...nón đành tuột rơi...
Triền đê trăng sáng một thời...
Bây giờ lau trắng ru lời hát xưa... Hội Lim sao bỗng đổ mưa,
Để người đến hội...cũng vừa lúc tan?
Lối về tim tím hoa xoan
Dịu dàng chợt nhớ hiền ngoan xa rồi...
Kiev 02/5/2010-TG Bến mơ
Cũng vì phút ấy xa xôi
Để vầng trăng vỡ duyên đời nổi trôi
Cũng vì... chỉ tại... mình thôi
Trách chi con tạo của thời đã xa
Duyên em, bến mới nhạt nhòa...?
Mình ai ở lại... Ai... ca lời buồn...?
Để rồi, lạc nhịp trăng suông
Ai về lặng lẽ, dặm đường... ai hay
Trách người ư...? Chẳng đổi thay...?
Thôi... về gói lại, duyên này... xót xa
Người đi... vội... bến mơ hoa
Chòng chành ở lại, riêng ta cùng buồn
09h20/30/04/2010 -KTQ
Sẽ về... Con người sống có cội nguồn
Lẽ nào bến cũ bỏ luôn không về...?
Vẫn còn neo đậu chốn quê
Tình gừng nghĩa muối ,câu thề còn đây... Hoa cải theo gió cuốn bay..
Rau răm xin chịu đắng cay...một mình.
Đành thôi...cố níu ân tình
Mà không giữ được...môi xinh bởi người... Trách chi chuyện ấy qua rồi.
Nông sâu, ngần ngại...để rồi cách xa
"Người đi...mơ vội bến hoa"
Vầng trăng côi cút vỡ oà trên sông... Buâng khuâng lời ấy nhói lòng...
Thôi đừng tủi nữa ,người mong sẽ về...
Cỏ may xao xác triền đê.
Rưng rưng khâu vá lời thề sông-trăng...
Kiev2/4/2010-TG Lời yêu
Trót yêu..., kén lụy lòng tằm
Vì xa nên mãi trở trăn đường về
Đâu rồi phía ấy triền đê...?
Ngày nao người thả câu thề... rồi quên
Nắng xa vẫn ngợp bên thềm
Cỏ may nhức nhối bao đêm vì người
Hoa buồn gió chẳng lả lơi
Cao xanh hờn mãi, một thời đã qua...
Người ta... bỏ... giấc mơ hoa
Mình ai ở lại... mắt nhòa... lời yêu
15h30/02/05/2010 -KTQ
Xin đừng... Xin đừng để gió hắt hiu
Đừng buông lời ngỏ cho chiều bão giông...
Nhớ thương...thôi giữ trong lòng
Xin cho hoa nở cánh hồng ngát hương... Xin đừng mưa ướt nẻo đường
Bây giờ quạnh vắng mờ sương tủi sầu.
Lời thề xưa đã quên đâu
Xin đừng trách nữa...nỗi đau sắp liền. Lặng thinh...đâu phải đã quên...
Câu thơ viết dở...mi hoen giấu buồn.
Đêm dài nhức nhối vẫn còn...
Cỏ may ...xin chớ dỗi hơn dòng sông...
Kiev02/4/2010-TG Bởi mong...
Ngày xưa tím nhớ ngập lòng
Bây giờ nhuộm trắng bến... mong người về
Gió buồn hiu hắt triền đê
Nhớ thương vương cả tóc thề chiều nao
Người đi mưa ướt chiêm bao
Thề xưa mãi nhắc duyên trao lần đầu
Để rồi... đã mấy mùa ngâu
Lẽ nào mãi vậy... quên đâu đường về...
Ừ thôi... dẫu biết xa quê
Nhưng lời xưa trót... câu thề - đừng quên
Đừng làm khô nữa môi mềm
Nhớ không tóc rối... một đêm... hôm nào...?
23h35/02/05/2010