Mẹ già...
Con mãi mê thời trai nông nổi
Cũng biết yêu thương nhưng chưa đủ để nhiều
Khi mỏi cánh chim bay về với mẹ
Trong nhọc nhằn, chiều vắng lắm..., mẹ ơi!
Con nhớ về một mái lá chơi vơi
Nơi đàn em và người cha khắc khổ
Tấm lưng trần vẫn hằn lên thớ gỗ
Cánh tay gầy mẹ quạt gió thay cha...
Con nhớ về thời chinh chiến đã xa
Cơn gió cũng đem theo mùi bom đạn
Cha sạm gầy vùi mình trong đêm chiến
Bước trở về ai mưa gió thay cha...
Mẹ còn đấy, im lặng và vị tha
Trước khói lửa thời binh loạn lạc
Cả bình yên trở về lỗi nhịp
Người thương binh..., mẹ đón lấy nhọc nhằn
Con dần lớn mà đâu biết ước mong
Của người mẹ cả đời cho con trẻ
Cả nhọc nhằn trên đôi vai quạnh quẽ
Mẹ âm thầm, phai nhợt mái tóc sương...
Con dần nguội, lạnh nữa ở sâu trong
Những tình thân với mẹ như chẳng có
Đâu có biết tim đau từ mẹ trẻ
Nhọc nhằn hơn cả kiếp sống người già
Con trở về sau phiêu bạt bôn ba
Hành trang ấy nặng đầy ánh mắt mẹ
Gần cuối đời lại ước mơ mẹ trẻ...
Con sẽ nặng lòng gói lại tình xa...
21h50, 19/01/2010.