BÃO LÒNG Chông chênh một mái thuyền đời
Ngược dòng quan họ... đâu lời cố nhân
Sông Thương bồi lỡ mấy lần
Mà chiều nay ngóng... tần ngần phương xa?
Trót vay một dải Ngân hà
Làm sao sum họp một nhà Trúc Mai
Khóc Ngâu đã mấy đêm dài
Để đêm hoang... lạnh bờ vai nổi chìm?
Bờ tre lắt lẻo tiếng chim
Lẻ đôi quốc gọi sương tìm người đi
Bao giờ mỏi cánh chim di
Bến xưa thuyền khỏi lỡ thì mùa thương?
Lạc chiều chùng sợi tơ vương
Lạc nhau lạ cả nẻo đường chân quen
Xa rồi một thuở hờn ghen
Xin đừng để nửa vầng trăng mỏi mòn
Thề xưa dù có sắt son
Sông còn bồi lở... ngại con nước ròng
Niềm tin ở giữa đục trong
Nên từng đêm...vẫn bão lòng trào dâng Huế 12/5/2010
Sông Hương Dấu xưa...
Nợ câu quan họ Còn duyên*
Chông chênh ngược bến... thuyền quyên, cũng đành
Cố nhân - bồi lở... tóc xanh
Chiều... thôi đừng ngóng, vén mành nữa chi...
Ngân hà dải ấy chia ly
Người đi... đành trót... nghĩ gì Trúc Mai...?
Mùa Ngâu nối giữa đêm dài
Lạnh... loang màu nhớ, thương ai nổi chìm
Dẫu còn lắt lẻo tiếng chim
Lẽ nào đắng giọng đi tìm người xưa
Đành thôi, kệ... bến song thưa
Kệ... người lữ khách... dối mưa... nhạt lòng
Tơ vương lạc lõng sợi mong
Đi tìm sợi nhớ ở trong... sợi buồn
Thuở xưa... nợ mái tóc suông
Vầng trăng giờ... rối... đêm trường... nỉ non
Thề xưa... chắc dỗi... vẹn tròn
Sao hoài thỏa... nguyện... vẫn còn mắt trông
Giang sơn một gánh giữa đồng
Thuyền quyên ứ hự anh hùng nhớ chăng...?*
17h00/20/05/2010