Lạnh thơ...
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Quê xa mơ giấc đò chiều...
Lam chiều... cay mắt ngày đông
Lâu rồi mẹ ngóng... Con... không thấy về...
Ngày xưa, gió... thốc... triền đê
Thời con gái... mỏi... câu thề... chiều nao...
Nhớ người, dáng ấy hanh hao
Tảo tần hôm sớm, ngọt ngào lời ru
Mẹ buồn... con bướm... mù u...
Bến sông vắng đã... chiều thu... một lần...
Xứ xa, dối... phút lặng câm
Ngầm... con sóng chảy... âm thầm... miền quê...
Con mong, phía ấy... Ngày về...
Thôi... còn... thảng thốt... Giấc mê, vẫn tìm...
lanh.ktq
Không đơn lạnh
Mịt mờ tăm cá, bóng chim.
Viễn phương lưu lạc,con tim héo sầu...
Khóc cạn..., hố mắt quầng sâu,
Tuổi thì đếm ngược...biết đâu mẹ già...
"Như chuối chín rụng"* chiều tà.
Cuối ngày tắt nắng...,con xa chưa về.
Lam chiều nhớ vệt khói quê.
Trộm lau đôi mắt đỏ hoe...Khóc thầm!
Xứ xa, dối... phút lặng câm
Riêng một người thấu...Âm thầm ủi an.
Ấm lòng...dù bóng nguyệt hàn.
Cũng đủ sưởi để tuyết tan trong lòng.
Trời Đông...mặc kệ trời Đông...
Trái tim thắp ngọn lửa hồng người trao.
Kiev 26/11/2010-TG
Bởi còn nhau
Đông về, đừng lạc mất nhau
Viễn phương xứ lạ. Bởi đau.... nên chờ
Vẫn quầng hố mắt con thơ
Mẹ già dẫu ngược... đếm... Giờ, biết mai?
Ngày tắt nắng, lệ hoen dài
Con trộm lau mắt... riêng ai... Đợi về!
Lam chiều nhớ vệt khói quê*
Ngược dòng lưu lạc... sơn khê, dõi nhìn...
Xứ xa, xin nhớ... Đừng quên
Nguyệt hàn in bóng... êm đềm dòng Thương
Ấm lòng thuở cũ, vẫn vương
Mơ... vòng tay ấm, đêm trường... qua mau...
Lửa Đông... nguyện chẳng phai màu
Thắp lên để cháy... trong nhau, một lần...
lanh.ktq
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80153/B4E85DDA9D334492BAB8B52566FFF114.jpg[/image]
Trích đoạn: SongHuong
Trích đoạn: lanh.ktq
Ngược mình
Bởi khát về một lối nhỏ... Chông chênh
Nên bờ vai trót run, chiều buông nhẹ
Làn môi em... thầm... trao khe khẽ...
Toan tính gì những ngày ấy? Bên nhau...
Rượu mềm ly sao chẳng ướt ưu sầu?
Giữa thiệt hơn... còn trong nhau... Vội vã...?
Vòng tay buông. Bản tình riêng, nghiệt ngã
Dấu hỏi nào đọng lại, phía người qua...
Thôi đừng giá... Đừng níu... những phôi pha
Đừng hờn ghen dẫu lối về trơn ướt
Đừng hỏi lòng sao cơn mưa... bất chợt
Phút dối lòng, lặng... lời hứa... Chia tay...
Ngày vẫn qua theo con gió đông gầy
Vờn ánh mắt và môi người đã có
Lạnh nụ hôn... ấm chiều nao... Để ngỏ
Một mình ai, ngược phố... Dấu chân về...
lanh.ktq
Ừ, THÔI THÌ...
Ừ một mình, ngược gió, ngược triền đê
Nhặt lại chút niềm tin thời nông nỗi
Cố nguỵ biện cho một lời nói dối
Mà sao lòng vẫn âm ỉ... cơn đau
Ừ thôi thì minh không thể chung nhau
Bởi xa cách... cứ cho là như thế
Sao vẫn thấy cố tìm quên chẳng dễ
Mắt môi ai lúng liếng phía xa mờ
Ừ thôi thì, cứ chia nửa giấc mơ
Cuộc đời thực giữa bao điều hơn thiệt
Đừng che giấu sau làn môi, mắt biếc
Trót dối gian... thì cũng dối gian rồi
Em cứ về,... phía ấy một mình tôi
Không dấu hỏi, không một lời hờn trách
Sẽ tự nhủ giữa hai đầu xa cách
Chút tình rồi... lạnh tựa giọt sương rơi
Huế 29/11/2010
Sông Hương
Lời chúc muộn màng gửi tới anh...
Mong anh luôn gắn bó với nghề mình đã chọn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2010 05:06:23 bởi THƯƠNG GIANG >
Tìm về
Anh mong, nguyên vẹn màu trời
Lạnh... đông, chớm... sẽ qua rồi bão dông
Người xa người... Nhức nhối lòng...
Cuồng phong lắng dịu...* khát... trong đường về
Chữ duyên đậm thắm câu thề
Trở trăn vương nợ... sơn khê... còn tìm
Dòng Thương... đẹp... mỗi chiều lên
Trong nhau dao dát... êm đềm... ánh trăng
Còn riêng... em, với riêng... anh
Kệ thôi... đời những khúc quanh... nổi chìm
Trăng về! Môi ướt... đẹp thêm...
Lẽ tự nhiên... Nhớ! Không quên..., một người
Tìm về... day dứt... Tình ơi!
Vòng tay xiết chặt... mãi... thời có nhau...
lanh.ktq
Ngày xưa.
Xưa vì ngõ hẹp...bước mau.
Em đi bỏ lại nỗi đau cho người...
Ngỡ rằng tấp nập chốn đời,
Sẽ không còn gặp...nụ cười hôm nao...
Ngủ yên quá khứ ngọt ngào.
Lửa lòng nguội lạnh ,khát khao lắng dần...
Nào ngờ..,cỏ níu bước chân.
May lời hẹn cũ...Giờ ngân rộn ràng.
Thế rồi...Nhớ gõ cửa sang...
Tìm Thương...đêm rắc ánh vàng đầy sông. Ngập ngừng...vẫn ngại bão giông...
Với cơn gió chướng đầu Đông... muộn phiền. Ngày xưa...em cố tìm quên.
Rồi mình vẫn gặp...Bởi duyên nợ người... Kiev 29/11/2010-TG
Bởi còn nhau
Đông về, đừng lạc mất nhau
Viễn phương xứ lạ. Bởi đau.... nên chờ
Vẫn quầng hố mắt con thơ
Mẹ già dẫu ngược... đếm... Giờ, biết mai?
Ngày tắt nắng, lệ hoen dài
Con trộm lau mắt... riêng ai... Đợi về!
Lam chiều nhớ vệt khói quê*
Ngược dòng lưu lạc... sơn khê, dõi nhìn...
Xứ xa, xin nhớ... Đừng quên
Nguyệt hàn in bóng... êm đềm dòng Thương
Ấm lòng thuở cũ, vẫn vương
Mơ... vòng tay ấm, đêm trường... qua mau...
Lửa Đông... nguyện chẳng phai màu
Thắp lên để cháy... trong nhau, một lần...
lanh.ktq
MỘT THỜI...
Thời gian bôi xóa dấu chân.
Ngọt ngào kỷ niệm chìm dần...lãng quên.
Người đi...viễn xứ con thuyền.
Lênh đênh trôi dạt tới miền xa xăm.
Ngậm ngùi ... buồn giấu trong tâm.
Cố hương hoài vọng , tủi thầm ai hay?
Bóng hình xưa vẫn còn đây...
Buâng khuâng tỉnh mộng...Mắt cay lệ nhòa...
Khói sương...thủa ấy mơ hoa.
Nẻo đời đôi ngả cách xa nhau rồi...
Nhớ mong, mong nhớ một đời.
Đành thôi gói lại...một thời dấu yêu...
Kiev 29/11/2010-TG
Một thời dấu yêu...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2010 00:46:03 bởi THƯƠNG GIANG >
LỜI CHO ANH
Anh gom thương nhớ thiết tha
Buồn vui dành dụm làm quà tặng em...
Nơi xa sáng ngọn đèn đêm.
Cùng anh thao thức với niềm âu lo...
Phải đâu chỉ cách sông đò...
Chèo thuyền anh cất câu hò gửi sang...
Nhưng đây cách trở dặm đàng.
Cuối trời hun hút...mênh mang khoảng trời.
Nhớ thương dành dụm một đời.
Nhờ thơ nối nhịp gửi người nơi xa....
Nỗi buồn theo gót ngọc ngà.
Lời cho em... gói thật thà từ tim
Dù cho khuất nẻo cánh chim,
Hữu duyên nhất định sẽ tìm về thôi...
Cám ơn anh nhé ngàn lời.
Ru cho muối mặn một thời chưa xa...
Giấc mơ.
(...)
Trong những lần câu chuyện chúng mình xưa
Em nhắc đến loài cỏ may trắng lối
Của những chiều triền đê mùa nông nổi
Của khát xanh, mắt biếc, miệng cười...
Anh chợt về trở lại lối mòn xưa
Nghe thao thức một vùng mơ mờ lối
Anh đã tưởng những trinh nguyên rất thật
Thoảng qua đi, để ôm ấp bản ngã lòng
Chợt nhận ra hối hả giữa phố đông
Những ngả rẽ người và anh vẫn gặp
Bước ngược đường nao đâu để chung giấc
Em vội về, bỏ lại khúc mơ xưa...
Cỏ may găm vẫn trắng lối vô tình
Vẫn khó gỡ dường như hơn níu kéo
Anh buông mình nghiêng vạt chiều gió vội
Nắng ngập lòng trong nhức nhối cỏ may...
Lạnh-ktq
Hơn một lần.
(...) Hơn một lần mình đã giữ trong tay.
Giấc mơ xanh còn vương đầy hoa cỏ.
Bến sông trăng hoa lau vờn cùng gió.
Anh ngập ngừng một lời ngỏ...trót trao...
Hơn một lần mình sóng gió chênh chao ,
Ngỡ lạc nhau giữa xôn xao biển rộng.
Giấc mơ xưa , tưởng vỡ như bọt bóng.
Rồi tan chìm trong ngàn sóng biển xô....
Hơn một lần mình lạc lối ngẩn ngơ.
Em né tránh...có đâu ngờ...Anh đợi.
Giữa phố đông...anh khiến em bối rối.
Ánh mắt nhìn buồn vời vợi...dõi theo...
Hơn một lần...Nỗi nhớ cứ đậu neo.
Giữa bến Thương...ánh trăng treo đơn độc.
...
Hơn một lần...anh khiến em thầm khóc.
Giấc mơ xưa cỏ may...tóc còn vương...
Kiev 30/11/2010-TG
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Giấc mơ.
(...)
Trong những lần câu chuyện chúng mình xưa
Em nhắc đến loài cỏ may trắng lối
Của những chiều triền đê mùa nông nổi
Của khát xanh, mắt biếc, miệng cười...
Anh chợt về trở lại lối mòn xưa
Nghe thao thức một vùng mơ mờ lối
Anh đã tưởng những trinh nguyên rất thật
Thoảng qua đi, để ôm ấp bản ngã lòng
Chợt nhận ra hối hả giữa phố đông
Những ngả rẽ người và anh vẫn gặp
Bước ngược đường nao đâu để chung giấc
Em vội về, bỏ lại khúc mơ xưa...
Cỏ may găm vẫn trắng lối vô tình
Vẫn khó gỡ dường như hơn níu kéo
Anh buông mình nghiêng vạt chiều gió vội
Nắng ngập lòng trong nhức nhối cỏ may...
Lạnh-ktq
Hơn một lần.
(...)
Hơn một lần mình đã giữ trong tay.
Giấc mơ xanh còn vương đầy hoa cỏ.
Bến sông trăng hoa lau vờn cùng gió.
Anh ngập ngừng một lời ngỏ...trót trao...
Hơn một lần mình sóng gió chênh chao ,
Ngỡ lạc nhau giữa xôn xao biển rộng.
Giấc mơ xưa , tưởng vỡ như bọt bóng.
Rồi tan chìm trong ngàn sóng biển xô....
Hơn một lần mình lạc lối ngẩn ngơ.
Em né tránh...có đâu ngờ...Anh đợi.
Giữa phố đông...anh khiến em bối rối.
Ánh mắt nhìn buồn vời vợi...dõi theo...
Hơn một lần...Nỗi nhớ cứ đậu neo.
Giữa bến Thương...ánh trăng treo đơn độc.
...
Hơn một lần...anh khiến em thầm khóc.
Giấc mơ xưa cỏ may...tóc còn vương...
Kiev 30/11/2010-TG
Một lần...
Anh trách mùa mưa ấy về nhanh
Để mảnh mai dáng ngoan hiền ướt vội
Gió đầu mùa, lạnh... trăng mờ giăng lối
Anh ngập ngừng...* bước... phía không em
Anh trách mình không níu thuở hờn ghen
Để chênh chao gió ru biển trời rộng
Lạc mất nhau giữa muôn ngàn tiếng sóng
Giấc mơ xưa... thôi... về nữa, bao giờ...?
Anh trách mình hoài nợ một áng thơ
Cái ngoảnh mặt... mà nhìn nhau... chới với...
Giữa phố đông...* Tim mình nghe thật tội
Ai dõi tìm trong khao khát... Về nhau...
Để một lần, môi trót vướng... ưu sầu
Muốn đậu neo... giữa giận hờn, mong nhớ
Bến yêu thương, còn... nghe trăn trở
Anh một lần, thầm nhắc... Biết, yêu em...
lanh.ktq
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Giấc mơ.
(...)
Trong những lần câu chuyện chúng mình xưa
Em nhắc đến loài cỏ may trắng lối
Của những chiều triền đê mùa nông nổi
Của khát xanh, mắt biếc, miệng cười...
Anh chợt về trở lại lối mòn xưa
Nghe thao thức một vùng mơ mờ lối
Anh đã tưởng những trinh nguyên rất thật
Thoảng qua đi, để ôm ấp bản ngã lòng
Chợt nhận ra hối hả giữa phố đông
Những ngả rẽ người và anh vẫn gặp
Bước ngược đường nao đâu để chung giấc
Em vội về, bỏ lại khúc mơ xưa...
Cỏ may găm vẫn trắng lối vô tình
Vẫn khó gỡ dường như hơn níu kéo
Anh buông mình nghiêng vạt chiều gió vội
Nắng ngập lòng trong nhức nhối cỏ may...
Lạnh-ktq
Hơn một lần.
(...)
Hơn một lần mình đã giữ trong tay.
Giấc mơ xanh còn vương đầy hoa cỏ.
Bến sông trăng hoa lau vờn cùng gió.
Anh ngập ngừng một lời ngỏ...trót trao...
Hơn một lần mình sóng gió chênh chao ,
Ngỡ lạc nhau giữa xôn xao biển rộng.
Giấc mơ xưa , tưởng vỡ như bọt bóng.
Rồi tan chìm trong ngàn sóng biển xô....
Hơn một lần mình lạc lối ngẩn ngơ.
Em né tránh...có đâu ngờ...Anh đợi.
Giữa phố đông...anh khiến em bối rối.
Ánh mắt nhìn buồn vời vợi...dõi theo...
Hơn một lần...Nỗi nhớ cứ đậu neo.
Giữa bến Thương...ánh trăng treo đơn độc.
...
Hơn một lần...anh khiến em thầm khóc.
Giấc mơ xưa cỏ may...tóc còn vương...
Kiev 30/11/2010-TG
Có một người...
(...)
Có một người, xưa... trót nhuốm yêu thương
Để giấc mơ... xanh... về miền hoang dại
Cỏ may găm, níu... hờn xa mãi...
Cứ cứa vào, nghe nhức nhối. Buồn thêm...
Có một người... nợ ánh mắt... chiều lên
Câu quan họ... lả lơi... dải đào thắm
Về trong nhau phút mời trầu say đắm
Trúc Mai kia, mong... sẽ một nhà...
Có một người... cũng... trót nhớ... thoảng qua
Để dõi theo giọng thơ buồn... Vẫn đợi...
Miếng trầu têm... Ngọt... bờ môi bối rối
Nón quai thao... nghiêng phía em cười
Có một người... sợ... ánh trăng rơi
Lạnh... cheo leo... giữa dòng Thương... Nhớ!
...
Gói vần thơ... thầm... trong trăn trở
Khát khao yêu, nghe ngấm... một con người...
lanh.ktq
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2010 20:32:57 bởi lanh.ktq >
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
LỜI CHO ANH
Anh gom thương nhớ thiết tha
Buồn vui dành dụm làm quà tặng em...
Nơi xa sáng ngọn đèn đêm.
Cùng anh thao thức với niềm âu lo...
Phải đâu chỉ cách sông đò...
Chèo thuyền anh cất câu hò gửi sang...
Nhưng đây cách trở dặm đàng.
Cuối trời hun hút...mênh mang khoảng trời.
Nhớ thương dành dụm một đời.
Nhờ thơ nối nhịp gửi người nơi xa....
Nỗi buồn theo gót ngọc ngà.
Lời cho em... gói thật thà từ tim
Dù cho khuất nẻo cánh chim,
Hữu duyên nhất định sẽ tìm về thôi...
Cám ơn anh nhé ngàn lời.
Ru cho muối mặn một thời chưa xa...
Lời cho em
Bởi riêng một phía nỗi niềm
Buồn dâng đáy mắt... đèn đêm, còn chờ
Gửi em... dành dụm vần thơ
Thiết tha níu giữa đôi bờ yêu thương...
Dẫu xa... xa ngái... dặm đường
Mênh mang khoảng vắng, đêm sương còn tìm
Hút trời... nặng gió cánh chim
Chao nghiêng môi mắt, đẹp êm tình mình
Lối về, biết... nặng dấu chân
Gót son vì đợi một lần, chớm đau
Lời cho anh*... ngọt môi sầu
Nhớ thương chiu chắt... quầng thâu mắt chờ
Ngọc ngà một trái tim mơ
Người ơi, duyên hữu! Ai ngờ lòng đâu...?
Ru em, riêng... áng thơ đầu
Cay gừng mặn muối... mùa Ngâu, mình về...
lanh.ktq
Một lần...
Anh trách mùa mưa ấy về nhanh
Để mảnh mai dáng ngoan hiền ướt vội
Gió đầu mùa, lạnh... trăng mờ giăng lối
Anh ngập ngừng...* bước... phía không em
Anh trách mình không níu thuở hờn ghen
Để chênh chao gió ru biển trời rộng
Lạc mất nhau giữa muôn ngàn tiếng sóng
Giấc mơ xưa... thôi... về nữa, bao giờ...?
Anh trách mình hoài nợ một áng thơ
Cái ngoảnh mặt... mà nhìn nhau... chới với...
Giữa phố đông...* Tim mình nghe thật tội
Ai dõi tìm trong khao khát... Về nhau...
Để một lần, môi trót vướng... ưu sầu
Muốn đậu neo... giữa giận hờn, mong nhớ
Bến yêu thương, còn... nghe trăn trở
Anh ngập ngừng..., thầm nhắc... Biết, yêu em...
lanh.ktq
Lạc nhau...
Chuyện ngày xưa anh đừng tự trách thêm.
Mình lạc nhau...bởi tại em né tránh.
Ngược phía anh... trong một ngày gió lạnh.
Mong vầng trăng đẹp lấp lánh cùng sen...
Anh đừng trách không níu thuở hờn ghen.
Bởi ngõ hẹp...ngại bon chen.Vì thế...
Gói kỷ niệm...Em dời xa lặng lẽ.
Chịu oan khiên...mà chẳng thể thanh minh...
Phố vẫn đông...ai trăn trở một mình.
Giữa chênh chao biển rộng... tình ào ạt,
Ngàn sóng xô...mãi không thôi bờ cát.
Mà sao lòng khôn nguôi khát ,nhớ sông?
Sợ ngoan hiền ,sẽ lạc giữa chốn đông...
Hay tiếc nuối mùa cải ngồng trổ vội...?
Khiến câu thơ cứ nghẹn ngào ,bối rối.
Giấu ngập ngừng ,chẳng dám nói...Thầm thương!
Kiev 05/12/2010-TG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2010 02:17:37 bởi THƯƠNG GIANG >
Có một người...
(...)
Có một người, xưa... trót nhuốm yêu thương
Để giấc mơ... xanh... về miền hoang dại
Cỏ may găm, níu... hờn xa mãi...
Cứ cứa vào, nghe nhức nhối. Buồn thêm...
Có một người... nợ ánh mắt... chiều lên
Câu quan họ... lả lơi... dải đào thắm
Về trong nhau phút mời trầu say đắm
Trúc Mai kia, mong... sẽ một nhà...
Có một người... cũng... trót nhớ... thoảng qua
Để dõi theo giọng thơ buồn... Vẫn đợi...
Miếng trầu têm... Ngọt... bờ môi bối rối
Nón quai thao... nghiêng phía em cười
Có một người... sợ... ánh trăng rơi
Lạnh... cheo leo... giữa dòng Thương... Nhớ!
...
Gói vần thơ... thầm... trong trăn trở
Khát khao yêu, nghe ngấm... một con người...
lanh.ktq
Trót thương
(...)
Có vầng trăng ...lá cỏ sắc.., cắt đôi.
Nửa khuyết mỏng..lạnh giữa trời nhung nhớ,
Một nửa kia ...Bởi ... thề xưa vụn vỡ ,
Loang đầy sông ,miền quan họ ...Trôi xa...
Giữa bến đời, người tấp nập lại, qua.
Chợt neo đậu.. , lòng diết da nỗi nhớ.
Mạch thơ buồn chảy theo niềm trăn trở
Người tha hương,xa xứ sở đã lâu...
Định mệnh nào xui khiến ta gặp nhau?
Giờ không thể...Trốn đi đâu được nữa...
Dù dời vội ...khép sau lưng cánh cửa.
Nhưng còn vương ánh mắt chứa buồn câm.
Trầu cánh phượng với chiếc nón ba tầm,
Câu quan họ...xa bao năm vẫn nhớ.
Để mảnh trăng...thấy mình hoài mắc nợ
Với người xa...Lạnh cơn gió đầu Đông... Kiev 06/12/2010-TG
Trích đoạn: SongHuong
Trích đoạn: SongHuong
Trích đoạn: lanh.ktq
Ngược mình
Bởi khát về một lối nhỏ... Chông chênh
Nên bờ vai trót run, chiều buông nhẹ
Làn môi em... thầm... trao khe khẽ...
Toan tính gì những ngày ấy? Bên nhau...
Rượu mềm ly sao chẳng ướt ưu sầu?
Giữa thiệt hơn... còn trong nhau... Vội vã...?
Vòng tay buông. Bản tình riêng, nghiệt ngã
Dấu hỏi nào đọng lại, phía người qua...
Thôi đừng giá... Đừng níu... những phôi pha
Đừng hờn ghen dẫu lối về trơn ướt
Đừng hỏi lòng sao cơn mưa... bất chợt
Phút dối lòng, lặng... lời hứa... Chia tay...
Ngày vẫn qua theo con gió đông gầy
Vờn ánh mắt và môi người đã có
Lạnh nụ hôn... ấm chiều nao... Để ngỏ
Một mình ai, ngược phố... Dấu chân về...
lanh.ktq
Ừ, THÔI THÌ...
Ừ một mình, ngược gió, ngược triền đê
Nhặt lại chút niềm tin thời nông nỗi
Cố nguỵ biện cho một lời nói dối
Mà sao lòng vẫn âm ỉ... cơn đau
Ừ thôi thì minh không thể chung nhau
Bởi xa cách... cứ cho là như thế
Sao vẫn thấy cố tìm quên chẳng dễ
Mắt môi ai lúng liếng phía xa mờ
Ừ thôi thì, cứ chia nửa giấc mơ
Cuộc đời thực giữa bao điều hơn thiệt
Đừng che giấu sau làn môi, mắt biếc
Trót dối gian... thì cũng dối gian rồi
Em cứ về,... phía ấy một mình tôi
Không dấu hỏi, không một lời hờn trách
Sẽ tự nhủ giữa hai đầu xa cách
Chút tình rồi... lạnh tựa giọt sương rơi
Huế 29/11/2010
Sông Hương
Mưa nhắc mùa xa cách
Thôi, nhắc gì một lần nữa niềm đau
Kệ... con gió... thổi về nhau nông nổi
Lời ngụy biện tình xưa mình bối rối
Cứ ru lòng vờ... âm ỉ... tình sâu...
Thôi, nhắc gì phút ấy trong nhau
Dẫu vết thương đâu chóng lành, vội vã...
Cố tìm quên, cuộc đời thật giả
Ai vô tình, ai... trót... quên ai...?
Thôi, nhắc gì giấc mơ ấy... đêm dài
Với thiệt, hơn trong ngày về chớm muộn
Nhàu lần môi... kệ... vòng tay buông lối
Trót dối gian...* Ngơ ngác... một con người
Em cứ về, riêng lẻ... phía ấy tôi...
Đắm đuối say, dấu đam mê, ở lại
Ngấm cơn mưa, đầu mùa... lạnh mãi...
Giọt sương rơi, nơi khóe mắt... xưa rồi...
lanh.ktq
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2010 08:31:20 bởi lanh.ktq >
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Tìm về
Anh mong, nguyên vẹn màu trời
Lạnh... đông, chớm... sẽ qua rồi bão dông
Người xa người... Nhức nhối lòng...
Cuồng phong lắng dịu...* khát... trong đường về
Chữ duyên đậm thắm câu thề
Trở trăn vương nợ... sơn khê... còn tìm
Dòng Thương... đẹp... mỗi chiều lên
Trong nhau dao dát... êm đềm... ánh trăng
Còn riêng... em, với riêng... anh
Kệ thôi... đời những khúc quanh... nổi chìm
Trăng về! Môi ướt... đẹp thêm...
Lẽ tự nhiên... Nhớ! Không quên..., một người
Tìm về... day dứt... Tình ơi!
Vòng tay xiết chặt... mãi... thời có nhau...
lanh.ktq
Ngày xưa.
Xưa vì ngõ hẹp...bước mau.
Em đi bỏ lại nỗi đau cho người...
Ngỡ rằng tấp nập chốn đời,
Sẽ không còn gặp...nụ cười hôm nao...
Ngủ yên quá khứ ngọt ngào.
Lửa lòng nguội lạnh ,khát khao lắng dần...
Nào ngờ..,cỏ níu bước chân.
May lời hẹn cũ...Giờ ngân rộn ràng.
Thế rồi...Nhớ gõ cửa sang...
Tìm Thương...đêm rắc ánh vàng đầy sông. Ngập ngừng...vẫn ngại bão giông...
Với cơn gió chướng đầu Đông... muộn phiền. Ngày xưa...em cố tìm quên.
Rồi mình vẫn gặp...Bởi duyên nợ người... Kiev 29/11/2010-TG Trở về...
Triền đê hôm ấy gió lùa
Bước chân mỏi... trốn. Đẩy đưa dòng đời
Em đi, bỏ lại cho người...
Buộc... đam mê, gói... cả thời yêu xưa
Ngọt ngào quá khứ... trêu đùa...
Lắng lòng khao khát, mùa mưa lạnh dần
Dối lòng... vương nợ dấu chân
Cỏ may xước... cứa một lần, chớm đau...
Bây giờ... khát... mối duyên đầu
Ngập ngừng dò dẫm sông sâu, mình về
Dòng Thương ngợp ánh trăng quê
Kệ con gió chướng... Câu thề, còn trao...
Ngày xưa... anh tránh... Tìm quên...
Vì thuyền nặng bến... một đêm, mình cùng...
lanh.ktq