Nàng tiên cá nhỏ.
Jamiechan 16.12.2009 11:27:02 (permalink)
Truyện ngắn kỳ ảo,
Tác giả: Mùa thứ năm.





Nàng Tiên Cá Nhỏ
 




Căn nhà trên ngọn đồi phía xa kia thật đẹp. Nó nhỏ và hơi mờ đi trong ánh nắng pha lẫn sương mù. Khoảng cách xa xăm giữa nó và con đường cuối chân đồi khiến căn nhà trở nên xinh xắn đầy mơ mộng. Như một căn nhà dành cho búp bê, nhỏ bé và xinh xắn. Hàng lớp cây um tùm mọc quanh ngọn đồi, trải dài xuống mặt đất ngoằn nghèo như một con lươn. Điều đó càng khiến căn nhà của Linh trông như một lâu đài nhỏ. Linh có thể vẽ được những điều đó ra giấy. Em nghĩ rằng, nếu có thể, em sẽ vẽ thật đẹp và đem tặng cho các bạn. Nhưng em không có bạn và điều đó là không thể. Linh vừa nghĩ đến sự thật này. Em thở hắt ra rồi quay ngược về phía sau con đường mòn. Đáng lẽ lúc này em phải đi đến trường, bây giờ đang là giờ chào cờ đầu tuần của tất cả ngôi trường trong thị trấn. Nhưng em không quan tâm lắm, vì trên tay em là một cái thúng chất đầy bánh tráng, công việc bây giờ của em là ra ngoài bờ biển để bán hết thúng bánh đó. Linh không được đi học, em làm gì có tiền.

Linh cũng không phiền lòng lắm, vì đã lâu rồi em không còn nghĩ đến chuyện đi học nữa. Đành rằng thỉnh thoảng em vẫn lén đứng trước cổng trường nhìn vào các dãy lớp học. Em cũng thường đem thúng bánh tới các ngôi trường để bán, nhưng sau khi bán hết, mọi gian hàng khác đã giải tán, Linh vẫn còn cố nán lại năm mười phút để ngắm các thầy cô dạy học. Không những thế, Linh còn muốn biết đến các chữ cái, các con số và các cuộc trò chuyện trong lớp. Điều đó đối với Linh thật sự tuyệt vời. Nếu như những nàng công chúa mong ước trở thành vợ hoàng tử, để xây dựng cho mình một gia đình hạnh phúc, thì Linh, ước mơ của em là được đến trường và trò chuyện với bạn bè cùng trang lứa. Nhưng, giờ thì em ít khi nghĩ đến điều đó nữa.

Tuần trước, ngay sau khi bán xong cái bánh cuối cùng, như thường lệ, Linh lại lén nhìn qua cánh cổng một trường tiểu học. Có một lớp học sát với bờ tường, em đứng ngoài mà cũng có thể nhìn thấy được rõ. Em cố lẩm nhẩm theo từng câu cô giáo nói ‘thiên nhiên đã ban cho chúng ta một sự sống đẹp’. Thiên nhiên là gì nhỉ ? Linh không hiểu, nhưng đó chắc là một điều quan trọng và xinh đẹp lắm. Em lại nghe cô giáo giảng bài. ‘hôm nay các em sẽ học về thiên nhiên, thiên nhiên rất quan trọng, và vì thế, chúng ta cần bảo vệ nó…’ Cô giáo đột ngột ngừng nói khi thấy một học sinh cứ nhìn qua khung cửa sổ.

“Duy” Cô nói lớn “em nhìn gì đấy”

“Cô ơi” Cậu bé cười lớn ‘con nhỏ da cam lại nhìn chúng ta nữa kìa”

Cô giáo cau mày lại trước câu nói của Duy, dường như cô không hiểu lắm, nhưng hơi khó chịu trước từ ngữ của cậu học sinh.

“Em nói sao ?” cô nghiêm giọng

Không đợi cho Duy lên tiếng, cả đám bạn nhao nhao

“Con bé bị bệnh da cam đấy cô” một em hô lên rồi chỉ tay ra ngoài “ngày nào nó cũng nhìn chằm chằm tụi em, nó định tấn công tụi em, phải không cô ?”

Cô giáo bất chợt nhìn ra theo hướng chỉ của đứa học sinh. Ánh mắt của cô vô tình chạm phải cái nhìn hoảng sợ của Linh. Chết rồi, Linh giật mình rồi xoay mạnh người, bất ngờ va vào bờ tường bên cạnh làm vai em nhói đau. Em nín thở, vội giật mạnh cái thúng dưới đất lên toan chạy. Nhưng cô giáo đã kịp ra khỏi lớp và hét vọng lại

“em gì ơi, chờ cô với!”

Linh không thể nào đạt nổi tốc độ của một người lớn, và vì thế nên em đành đứng nép vào góc tường gần đó, đối diện với cô giáo, người mà Linh vẫn tôn xùng như một vị thần. Em run như cầy sấy, chắc chắn cô giáo sẽ mắng Linh và em không bao giờ còn được nhìn vào lớp học nữa. Linh thở hắt, tim đập mạnh vì nỗi sợ. Nhưng sao cô giáo không nói gì cả, khuôn mặt của cô làm cho Linh cảm thấy dễ chịu. Hình như cô đang chờ cho Linh bình tĩnh lại. Cô nở một nụ cười và khẽ hỏi:

“tại sao em hay nhìn vào cổng trường vậy ?”

Linh ú ớ, em nấc lên, tìm cách phát âm, em cố gắng nói như cô nói, cố phát ra chữ a, chữ b. Nhưng chẳng tài nào làm được, âm thanh trong cổ họng của Linh từ nhỏ đã chẳng bao giờ hoạt động. Em làm sao có thể nói với cô được ? Dường như không quan tâm lắm đến điều này, cô nghĩ em đang sợ, cô âu yếm bảo:

“em có muốn vào học cùng các bạn không ?”

Trong phút chốc, Linh tưởng như mình đã gật đầu, nhưng tại sao em không làm thế ? Có lẽ chỉ mỗi mình Linh mới hiểu được. Em khóc và chạy vụt đi, bỏ lại cái thúng rơi lủng lẳng dưới đất. Cô giáo đứng đó và tiu nghỉu, cô không hiểu và có lẽ chẳng bao giờ hiểu được. Làm sao Linh có thể học với cái cổ họng như vậy, đến giờ này Linh mới kịp nhận thấy. Mỗi lúc Linh cố phát âm, hơi thở của em như đặc lại và nghẹn ngào, cố lắm mới hét được vài tiếng eng éc như heo kêu. Nước mắt chảy dài xuống đôi má của cô bé chỉ mới mười tuổi. Đôi chân vẫn cuống cuồng chạy dù đã rộp lên như bị cháy, Linh vừa chạy vừa khóc. Con đường đầy nắng và những tòa nhà xinh đẹp dọc hai bên đường hoàn toàn thờ ơ trước nỗi đau của Linh. Em không còn muốn đón xe buýt, em không còn muốn nhìn thấy vẻ mặt của bất cứ ai nữa. Em chạy, chạy và chạy, miệng muốn hét lên nhưng không thành tiếng, lồng ngực của Linh muốn vỡ ra nhưng trái tim nhỏ bé chỉ nghẹn ngào thắt lại co cúm.

Linh bị chất độc màu da cam, từ khi được mẹ sinh ra, Linh đã mang một mầm mống của căn bệnh khủng khiếp. Gương mặt của Linh biến dạng khi em được hai tuổi. Em biết điều đó qua những tấm hình chụp. Linh không nghĩ gì cả, chẳng nghĩ gì hết. Em đinh ninh rằng, mình cũng là một con người, là con gái của mẹ. Được nuôi nấng trong vòng tay yêu thương của mẹ, Linh không bao giờ biết buồn và cũng chẳng thắc mắc tại sao em không có cha, hoặc tại sao cô không thể nói như những người khác. Em lớn lên trong vui vẻ và an nhàn. Nhưng từ khi Linh biết suy nghĩ, cũng là lúc mẹ em không còn đủ khả năng nuôi em thêm được nữa. Lúc đó, cũng chính là thời điểm, một cô bé sáu tuổi, bắt đầu biết làm việc và tự kiếm miếng ăn cho bản thân. Qua tiếp xúc, qua cuộc sống, em dần hiểu được những nguyên nhân… qua những tấm hình mà em từng chụp, không bao giờ Linh được những vòng tay khác bế bồng ngoài mẹ, không bao giờ có ai đó hôn lên má em. Làm sao có thể hôn lên đó được, khi mà người ta không thể phân biệt nổi chỗ nào là cái má, chỗ nào là vành tai. Và em nhận ra, em là một con quái vật nhỏ bé. Căn cứ trên nỗi sợ mỗi khi có ai đó nhìn thấy em.

Những ngày đầu, Linh không thể quen được, em sợ y như bất cứ người nào sợ em. Nỗi sợ của em còn lớn hơn tất thảy mọi người gộp lại. Mọi người sợ và lánh xa em bởi vì em như một cái gì đó xấu xí lắm, và ngược lại, Linh sợ mọi người vì ánh mắt lạnh lùng mà họ đã dành cho em.

Nhưng về sau, Linh dần quen với hiện thực. Thúng bánh tráng trên tay em ngày một nhiều hơn và nặng hơn theo từng năm tháng Linh lớn lên. Từng cái bánh một đến với tay người dân, bên cạnh những cái nhìn kỳ thị, vẫn còn rất nhiều nụ cười thân thiện. Họ sẵn sàng mua một lúc hàng chục cái bánh tráng, mặc dù họ không ăn. Linh không hiểu họ mua làm gì, có thể để ăn, hoặc cũng có thể để tặng cho người khác. Mặc dù không hiểu lắm, nhưng Linh thích cái cách họ cười, từ một người đàn ông xấu xí có một vết sẹo dài trên má cho đến một cô bán cá ven chợ. Không hiểu vì sao trước khi Linh đến, cô ta còn mắng chửi và gây lộn với khách hàng, nhưng sau khi gặp Linh, cô ấy vẫn nở nụ cười vui vẻ. Linh không hiểu, không hiểu gì hết, không hiểu cả nụ cười mà cô giáo dành cho nó hôm đó. Nhưng em thích chúng, em thích những nụ cười.

Hôm đó Linh đã chạy thẳng về nhà, đôi chân xấu xí phồng lên nhiều so với kích cỡ ban đầu. Mắt của Linh thì sưng húp, mẹ của em vô cùng lo lắng nhưng Linh đã ôm chặt lấy bà thay cho lời nói ‘con không sao’.

Từ sau ngày đó, Linh không còn nghĩ đến trường học nữa, chỉ giữ lại cho mình nụ cười của cô giáo mà thôi.
 

Hôm nay, một ngày nắng đẹp, Linh tiếp tục công việc của mình. Mẹ của Linh giờ này có lẽ đang làm công phụ cho một gia đình nào đó. Linh không biết làm sao mẹ có thể khỏe thế, làm từ sáng đến tối mịt, mẹ thật là khỏe. Từ mấy tháng trước, Linh còn nghe một ông nào đó đến nhà, bảo mẹ bị ung cái gì đó. Linh không hiểu từ đó nhưng chẳng biết sao em cảm thấy sợ. Rồi, em cũng biết, đó là một căn bệnh nặng, nếu không có tiền chữa, em sẽ bỏ em ra đi. Biết vậy nhưng Linh chẳng làm gì hơn được, bản thân em đã là một căn bệnh quá hiểm nghèo rồi.

Linh đi dọc ven bờ cát, biển tháng mười, làm gì có ai đi tắm. Chỉ thỉnh thoảng Linh mới mừng rỡ khi bắt gặp ai đó đang tản bộ hóng gió mà thôi. Thường thì hầu hết các gánh hàng rong khác đều tranh giành nhau những vị khách hiếm hoi. Nhưng với Linh thì không, chỉ cần là em, con bé Linh bán bánh tráng, mọi gánh hàng rong khác đều nhường khách và thỉnh thoảng còn tặng cho em vài cái bánh nữa.

Ngắm nhìn những con sóng nhẹ xô bờ cát, Linh bất chợt thở dài đánh thượt. Bánh còn hơn một nửa, cho dù đã có mấy người cố gắng mua giúp, nhưng với số khách ít ỏi trên bãi biển, làm thế nào có thể bán hết đống bánh đây ?

Linh mệt mỏi ngồi bệt xuống bờ cát, đưa tay lên gãi tấm lưng gồ ghề. Chỉ ở những chỗ vắng vẻ này, Linh mới dám đưa tay gãi lưng, ở những chỗ khác, người ta sẽ mắng Linh ngay. Em đặt thúng bánh bên cạnh, ngồi chồm hổm và tựa cằm lên đầu gối. Tiếng sóng vỗ nghe sao mà xa xăm quá, âm thanh của chúng thật trong trẻo, mỗi tiếng ào ạt như mỗi cái vuốt ve tâm hồn rát bỏng của Linh. Biển thật là đẹp quá. Biển rất lớn, lớn đến nỗi Linh cảm thấy hơi sợ. Biển thật xanh, xanh đến mức em có cảm giác ngại ngùng. Biển cũng rất nhỏ, nhỏ gọn trong tầm mắt của Linh, giá như em có thể giang hai tay và ôm lấy biển, ôm như một người bạn, người bạn thân thiết duy nhất của riêng em. Biển không bao giờ phản đối ai bất cứ điều gì. Biển cũng câm lặng hệt như em, biển giống Linh. Nhưng biển thì đẹp, còn Linh thì hoàn toàn xấu xí. Nhưng trong suy nghĩ của Linh, chỉ cần biển không phản đối, Linh có thể ngắm biển, chỉ ngắm mà thôi, không quá tham lam muốn làm bạn với biển. Em muốn ngồi như thế này và nhìn biển mãi mãi, nhìn trong tầm trời xanh ngắt, những con sóng vui vẻ nhảy chồm lên và cả vùng gió hắt lấy hơi thở của mây trời. Linh có một điều ước, em ước sao em có thể là một đường chân trời. Những cô gái khác có thể ngồi trên khung cửa sổ mà mơ mộng đến một đường chân trời xa vời vợi. Nhưng bản thân Linh, em thực sự muốn tự mình làm đường chân trời đó, để có thể vừa làm bạn với biển, vừa có thể đùa giỡn với mây trời. Em thích điều đó, chính vì thế, em chọn biển làm địa điểm buôn bán, cũng như trường học, nơi mà em có thể lén theo dõi từng con chữ với mọi người.

Bất giác, Linh thấy có cái gì đằng xa biển chuyển động, mặt trời vàng chói tỏa những tia nắng rực rỡ và soi chúng lên mặt biển. Linh thấy chúng hệt như một cuộc biểu diễn, ánh mặt trời là đèn sân khấu, còn những con cá là các vũ công. Cả mặt biển tạo nên một sân khấu khổng lồ. Linh có thể cảm nhận được, và hình dung chúng thật rõ nét. Em là khán giả duy nhất. ‘Ôi’ Linh tự nhủ ‘có phải chăng, biển đang muốn biểu diễn cho mình xem, biển đang muốn làm bạn với mình?’


Trong tưởng tượng của Linh, chưa bao giờ có tưởng tượng nào vượt xa hơn một cuộc sống tươi đẹp. Linh chưa bao giờ dám nghĩ đến một điều gì vượt quá thực tế, nhưng có thể nào chăng, đây lại chính là một thực tế?

Linh nhắm mắt lại, và em càng kinh ngạc hơn. Đây không phải là một bóng tối mà từ trước đến nay Linh vẫn thấy, mà giờ đây, em cảm thấy hàng lớp, hàng lớp cát lấp lánh đang ào ạt bay bổng khắp người cô. Chúng như những hạt kim tuyến, chúng huyền ảo và tuyệt đẹp. Hàng lớp cát bay trên không trung và chuyển thành hình của một cánh tay nhỏ nhắn, đưa ra vuốt lên má Linh. Em cười thật tươi, trong cơ thể của Linh, có cái gì đó thật tươi mát và vui vẻ. Linh cười mà không biết bản thân cũng đang bay bổng, em đang nhắm mắt, và thực sự Linh muốn thấy những điều này, em hy vọng chúng vẫn tồn tại khi em mở mắt ra. Và Linh rất hồi hộp, quả thực, em đang bắt đầu he hé mắt.

“Ô!”

Không nén nổi sự ngạc nhiên, Linh kêu lên đầy thảng thốt. Xung quanh em là mặt biển, bờ ở rất xa. Em đang ngồi trên một mỏm đá giữa biển, nhưng em không hề cảm thấy sợ, không sợ một chút nào, chỉ có thể thấy, Linh đang vô cùng hạnh phúc. Chắc chắn, Linh đã được biển đồng ý làm bạn. Và quả nhiên, một cụm nước biển hơi cuộn lại ở mé phía tây, rồi dần lướt đến trước mặt của Linh. Trong khoảnh khắc, nước tóe lên từ cuộn xoáy ấy, một chú cá trắng bạc đeo vương miệng búng người lên không trung rồi lộn nhào xuống. Chú cá có rất nhiều tấm mang, mỗi tấm như một mảnh lụa, hững hờ trôi trong dòng nước. Không một chút tỏ ra khinh thường hay ngại ngùng, chú cá mở tròn mắt ngắm nhìn Linh đầy vẻ thương yêu.

“chào em, nàng công chúa của ta”

“ôi” Linh lại kinh ngạc “ơ, ớ, ơ”

Em nói một cách khó khăn, em cố sức để diễn tả ý nghĩ của mình, nhưng không được. Em hít một hơi sâu và bắt đầu làm động tác bằng tay. Con cá mỉm cười trước vẻ ngây ngô của Linh. Nó khẽ kêu lên:

“a, ta quên mất, em không nói được”

Chú cá nhắm nghiền mắt rồi bơi xung quanh em ba vòng. Mỏm đá mà Linh ngồi lên bắt đầu chuyển sang màu trắng bạc, nó nhá lên và truyền cho Linh một hơi thở mát rười rượi.

“Và bây giờ, em gái của ta, hãy nói đi, nói đi em”

“Em, ÔI!!!” Linh thở mạnh, em chưa bao giờ nói, đây là lần đầu tiên em nghe thấy giọng nói của chính mình. “anh là ai, tại sao có thể giúp em nói được ?”

“Ta là anh trai của em, em gái ạ” con cá đáp

“Em có anh trai ư ?”

Con cá gật đầu. Nó bắt đầu bơi đến gần Linh hơn. Linh chưa từng thấy loài cá nào đẹp như thế, nó đung đưa tấm vẩy dài và mượt mà.

“Em là con gái của vua thủy tề, nhưng vì một lỗi lầm, linh hồn em đã rơi vào cơ thể một người trần tục, chính vì thế, em sinh ra trong cơ thể một con người.”

Linh không thể hiểu nổi, cũng không thể tin được những điều mà con cá đang nói. Em như đang ở trong một giấc mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp mà bản thân Linh không bao giờ muốn thức giậy. Em sợ sẽ nói ra điều gì đó không phải, và sẽ khiến cho con cá bỏ đi mất. Vì vậy, em không nói gì cả, mà chỉ ngồi ngắm nhìn con cá bơi quanh.

“Tại sao em không nói gì, em gái của ta ?” con cá lại hỏi

“Nếu anh là anh trai em, tại sao từ trước đến giờ, anh không nói ?’

“Ôi, em gái của ta” con cá cười “ta chỉ xuất hiện, khi nào em thật sự muốn gặp, chẳng phải vừa rồi, em muốn làm bạn với ta đó sao ?”

“Anh trai ơi, làm sao em có thể sống với anh được, em muốn được ở cùng anh ?”

Con cá bỗng nhiên nhìn Linh thương cảm, nó cất giọng buồn bã:

“Em gái của ta, ta cũng muốn như thế lắm, nhưng điều kiện để trở về biển cả của em khó hơn khả năng của ta nhiều. Ta không thể làm gì để đưa em trở lại biển cả, điều này vượt mức quyền phép của ta”

“Không sao đâu, anh à” Linh vội vã nói. Em hối hận vì đã lỡ làm phiền đến con cá

“Nhưng” đột nhiên con cá cất lời, miệng lại nở nụ cười như vừa nghĩ ra một điều gì đó

“nếu em cố gắng, em vẫn còn có cơ hội”

“Ôi, thế thì hay quá!” Linh kêu lên mừng rỡ  “như thế nào hả anh ?”

“Nếu như lúc trước, biển trong sạch và thoáng đãng, thì ta có thể dùng phép thuật để đưa em về biển cả. Nhưng ngày nay, do con người xả rác bừa bãi, phép thuật của ta bị hạn chế. Nếu em có thể lấy đi toàn bộ số rác thải dọc trên phần bờ biển này, ta sẽ cho em một điều ước. Lúc đó em có thể ước cho em trở về với ta.”

“Ôi, thế thì tuyệt quá” Linh vui mừng nói

“Nhưng” con cá ngắt lời Linh “có một điều kiện, có một sự hạn chế về thời gian, em chỉ có thể thực hiện điều này trong một ngày duy nhất, từ buổi bình minh đến lúc giữa trưa, nếu vượt thời gian đó, em sẽ không có được điều ước và không bao giờ có cơ hội trở về biển cả được nửa. Em có đồng ý không”

Ngần ngừ một chút, Linh biết bản thân em không thể nào lấy đi hết số rác thải được, nhưng nếu có thể, thì… Linh ngắm nhìn xung quanh. Ngồi ở đây nhìn biển, cảm giác của Linh khác hẳn lúc còn đứng trong bờ. Con cá vui vẻ liên tục nảy mình trong không trung. Tuy chỉ có mỗi một chú cá nhưng cũng đủ cho Linh cảm nhận được cả vùng biển đang tràn trề sức sống. Không gian chung quanh em như một cơ thể, chúng sống động và khiến Linh muốn tựa vào. Mặt biển phập phồng như đang thở, chúng giống như một làn da, óng ả và xanh ngắt. Chẳng biết chính xác do đâu, Linh thấy mình như một linh hồn thực sự muốn bảo vệ cho biển. Em nghĩ mình nhất định sẽ lấy đi số rác thải ven bờ, không đơn thuần chỉ vì điều ước nữa, mà em thật sự muốn làm điều đó… Từ lúc nào, Linh đã thiếp đi trên mỏm đá.

 
Sáng sớm hôm sau, giữa lúc trời còn chưa sáng hẳn. Linh đã vội bắt đầu công việc. Linh chạy dọc trên bờ cát, nhặt bất cứ tờ giấy hoặc điếu thuốc nào em nhìn thấy trên đường đi. Nhặt trong rồi, Linh bỏ vào một cái bao rất lớn. Hết bao này lại đến bao khác, chẳng mấy chốc Linh đã thu dọn được cả ký rác thải trong bao. Nhưng em không vứt chiếc bao và mang cả theo trên đường. Càng nhiều bao, Linh càng bước chậm hơn. Mấy tiếng đồng hồ sau, trời trở nắng gắt gỏng, Linh có thể nghe thấy tiếng rì rào cổ vũ của biển khơi. Cái mệt dịu xuống, tinh thần của em càng lúc càng hăng hái hơn, em vác rất nhiều rác mà không hề cảm thấy mệt. Biển cũng công nhận lòng nhiệt tình của Linh, chúng phả những hơi thở mát mẻ, gởi gắm chúng vào trong gió, mang đến cho Linh chút ít an ủi.

Nhưng dù sao, một em mười tuổi có thể làm được nhiều hơn thế ? Rác do những cô chú bán hàng rong vô tư vứt ra hoặc do du khác mang đến xả. Một bao, hai bao, sáu bao, mười bao. Linh không vác nổi chúng nữa mà đành phải dùng sức kéo đi. Hơi thở của em dồn dập, mồ hôi úa nhại trên gò má, từ cổ chảy xuống thấm ướt cả áo Linh. Cái áo sờn rách, cũ kỹ dính nhầy áp vào lưng Linh, em thấy khó chịu và mệt mỏi. Mặt trời lên cao hơn nữa, mồ hôi trên người Linh được dịp đổ xuống càng hăng, em cảm tưởng như hàng trăm gàu nước đang xối lên người mình. Chúng chảy xuống mắt, mũi và miệng em. Mắt Linh nhức nhối và nhắm nghiền cả lại, sau đó lại cố mở ra, rồi lại chịu không nổi mà chớp nháy liên tục. Linh thở hổn hển, nước mặn chạy xộc vào mũi khiến Linh bị sặc. Đôi lúc em phải đứng lại để quẹt bớt mồ hôi trên mặt, hớp hơi hít hà cho đỡ mệt. Rồi sau đó, em lại bước đi tiếp. Hơi muối trên biển không làm cho Linh khỏe ngay tức thì được, chúng thương cảm trước cái bóng của Linh và đống rác in dài trên mặt đất. Cơ thể nặng nề của em lê chậm chầm lê bước dưới ánh nắng chói chang.

Nhưng Linh không bỏ cuộc, em đang rất cố gắng, càng đi thì em càng hiểu, rác nhiều tới chừng nào. Em cảm thấy buồn thay cho cả biển. Thỉnh thoảng nhìn thấy những cây kim lể ốc vương vãi, có cái còn đâm lổm chổm trên mặt nước. Biển cũng có cảm giác như người, kim châm người thấy đau thì tại sao biển lại không biết. Linh cẩn thận rút từng cây kim ra khỏi mặt cát, chúng bị gắm quá chặt nên khi được giật lên, chúng bứt ra kêu phừng phực.

Đến lúc này, trời đã trở trưa, cái nắng nóng càng khủng khiếp hơn. Đi thêm một đoạn nữa, Linh thấy có một nhóm người đang đứng trước bãi biển. Họ không tắm mà mặc những bộ đồ đắt tiền, ngồi trên một chiếc xe máy rất lớn. Một người thanh niên đang nói chuyện rất suồng sã với những người bạn của anh ta. Mỗi người trong bọn họ đều cầm trên tay một hoặc hai chai bia, vừa uống vừa vung vãi. Bọt bia đổ xuống bờ cát phẳng và nông, sủi bọt trắng xóa. Linh chẳng buồn đợi cho họ đi khỏi, em để những bao rác trên vai xuống rồi hì hục chạy đến chỗ các anh thanh niên kia. Linh không để ý đến nét mặt của bọn họ lúc em tới, em cẩn thận quỳ xuống dùng tay vớt lấy những giọt bia vung vải, chà vào chính tấm áo mỏng lanh rách rưới của mình. Linh vét cho bằng hết, em làm vô cùng cẩn thận, hành động của em khiến những thanh niên kia sững người. Linh ngẩng đầu lên và khó khăn đứng dậy, em không thấy vẻ mặt họ trước khi em đến ra sao, nhưng bây giờ, ai nấy đều có vẻ hối hận và buồn bã khi nhìn em. Họ gật đầu với nhau, hai anh thanh niên và một chị rất xinh gói tất cả cái vỏ bia lại, mang chiếc xe máy đi ra khỏi khu vực bãi tắm. Một cô gái khác chưa vội ra đi, cô ấy cuối xuống vén tay áo thật trắng lau lên khuôn mặt Linh, cô gái không nói gì mà chỉ mỉm cười. Linh thích nụ cười đó!

Sau khi đám thanh niên đi khỏi, Linh lại tiếp tục nhặt rác và cho vào bao. Mặt trời sắp lên tới đỉnh, gần trưa rồi. Giờ thì số bao rác quá nặng đối với em, chỉ mỗi việc di chuyển cũng vô cùng khó khăn và chậm chạp. Nhưng chỉ còn một đoạn rất ngắn nữa thôi là kết thúc cuộc thử thách. Linh tự cổ vũ và cứ lầm lũi kéo bước. Hơi thở của em trở nên dồn dập, số bao rác tăng dần và một lúc sau, Linh đột ngột ngừng lại. Em thấy một sợi dây chuyền bằng vàng rơi dưới bãi cát, Linh nhặt lên và sau một hồi ngẫm nghĩ, em nắm chặt sợi dây chuyền trong tay và tiếp tục lê bước. Bãi cát dày trục, đôi dép của em như mòn đi và mỏng dính. Chân em có thể cảm nhận được cái rát thấu bỏng. Sức hút của đám cát pha lẫn hơi muối làm cơ thể em trĩu nặng. Mắt Linh bắt đầu hoa, và lúc này, em thấy rất nhiều học sinh trạc tuổi đang cãi nhau phía trước. Bực tức và nóng nảy, những người kia đang đánh nhau và gây gỗ, làm đổ vỡ rất nhiều thức ăn và chất thải bẩn, chúng thi nhau đổ xuống dòng nước. Bước tới gần hơn, Linh nghe thấy tiếng kêu mắng mỏ:

“ôi, xem con bé da cam kìa”

Thì ra đó là những người bạn ở lớp. Họ đang cãi nhau vì cô bạn vừa lên tiếng đã mất thứ gì đó. Linh hiểu ra và lầm lũi bước tới bên cô bạn đó, trong tiếng kêu đầy miệt thị của cô bạn, Linh đưa ra một sợi dây vàng lấp lánh… Trong một lúc, cô bạn đó không nói gì mà cúi gầm mặt xuống. Cô bạn cắn môi và nắm chặt sợi dây. Không nói một từ, Linh chạy đến nơi những chất thải bị đổ, em tìm cách nhặt từng cái chén, vỏ chai nước ngọt lên và tiếp tục vét lấy nước thải bôi lên cơ thể mình. Bôi đến đâu, những vùng da xấu xí của em liền lại đến đấy, nhưng Linh không để ý đến điều này. Em chăm chỉ làm việc. Và em không chỉ làm một mình, những người bạn khác đang cùng làm với em, họ bằng tuổi, họ cùng làm và cười với em, kể cả cô bạn đó nữa, họ đã coi em là bạn. Họ cười với em, Linh thích những nụ cười đó!

Và…chỉ còn một lon nữa thôi, một lon bia nữa. Linh mỉm cười đầy hy vọng, em hoa mắt và đổ gục xuống. Chỉ còn một cái lon nhỏ, Linh tự nhủ thầm trong đầu. Thân thể em sải dài trên bờ cát, đôi tay cô chạm lấy chiếc vỏ lon và làm động tác nhét nó vào người. Mặt trời đã lên mức cao nhất, Linh đã hoàn thành được điều kiện con cá đưa ra.
Em không còn thấy nóng nữa, cũng không còn thấy cơ thể mình bị đè nén mệt mỏi. Ngược lại, Linh càng lúc càng khỏe khoắn và thấy mình nhẹ hẫng đi. Em mở mắt ra và thấy mình đang nằm trên mỏm đá giữa biển. Bầu trời nhẹ nhàng, những đám mây phủ đi các ánh mặt trời gay gắt. Bờ biển lại vô cùng óng ả, có phần đẹp và xanh hơn hôm qua. Con cá đeo vương miện bằng bạc búng người bay lên trước mặt Linh, nó vui mừng khôn xiết khi thấy em. Nó bơi tung tăng và nói một cách hớn hở:  

“chúc mừng em, bây giờ em có thể ước, hãy ước đi và em sẽ trở về với anh, ấm no và xinh đẹp”

Ôi, xinh đẹp ư ? Linh tự nghĩ, ấm no nữa… Nhưng rồi mẹ của em sẽ ra sao. Em đi rồi, em sẽ hưởng hạnh phúc, nhưng mẹ thì sao, em không thể bỏ mẹ lại. Còn xinh đẹp ư ? Nhưng nó chưa từng nghĩ nó xấu xí, mặc dù người ta có thể nghĩ thế, và đúng, cơ thể của em xấu xí thật. Nhưng em yêu cơ thể của mình, em chưa bao giờ có ý nghĩ muốn mình đẹp hơn cả, em không cần những thứ đó. Em có một điều ước, em muốn một điều, một điều quan trọng nhất bây giờ.

“em ước cho mẹ của em khỏi bệnh”

Con cá có vẻ ngạc nhiên trước điều ước này.

“nhưng, em của ta, ta tưởng em muốn…”

“vâng, em muốn về biển cả với anh, nhưng em cũng muốn sống bên cạnh mẹ. Em yêu cuộc sống của em. Em yêu khu đồi gần nhà em, em yêu biển nhưng cũng rất yêu cây cối. Em yêu anh và, em cũng yêu mẹ em nữa”

“nhưng em ta, điều đó nguy hiểm, nếu ta giúp cho mẹ em khỏi bệnh, thì căn bệnh đó sẽ được chuyển thẳng vào cơ thể của em, em phải chịu nó thay cho mẹ em”

“em đồng ý” Điều gì cũng có thể khiến Linh mất nhiều giây suy nghĩ, nhưng điều này thì không, em đồng ý ngay lập tức.

Con cá suy nghĩ một lúc, trông nó có vẻ buồn nhưng rồi nó gật đầu và khẽ khàng ‘ta hiểu’

Linh nhắm mắt lại, trong cơn mơ, em thấy được hình ảnh của mẹ, em thấy được mẹ ôm và âu yếm như lúc còn nhỏ. Một hơi thở sâu và dài tự động chuyền vào người em, Linh thở mạnh và cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, khỏe khoắn, nếu như có thể đến được thiên đường, trước đó, hãy cho em gặp mẹ…

Và, em đã thấy mẹ. Mở mắt ra, em thấy chung quanh thật tráng lệ. Cung điện nguy nga, tất cả làm bằng vỏ ốc, vẩy lấp lánh và cá ở muôn nơi. Trời ơi, nhiều cá quá, chúng lượn thành từng đàn trước mặt Linh. Tất cả quá huyền ảo và lung linh. Bên cạnh Linh, trên hai khán đài cực kỳ rộng, người ta đứng lên rất nhiều, tất cả đều mang đầu và mang cá, có cả vài con cua và mực, thủy tảo nữa. Ở giữa khoảng không, lơ lửng trong mặt nước, có ba chiếc ghế vỏ ốc xinh đẹp, hai bên ghế trên kia đã có người ngồi. Một là mẹ em, bà đang nhìn em âu yếm và vô cùng thỏa mãn. Người còn lại là một cụ già, đeo vương miện vàng lấp lánh.

“lại đây, con yêu, phụ vương con đã chờ con lâu quá rồi” Mẹ Linh cất tiếng nói
“phải” cụ già lên tiếng “con đã vượt qua thử thách cần thiết, con yêu mẹ con và yêu biển cả, con xứng đáng là nàng công chúa tuyệt vời nhất, hãy lên đây và ngồi bên cạnh ta”

Linh đã làm như thế, em bay và ngồi trên chiếc ghế bằng vỏ ốc trong tiếng vỗ tay hân hoan của các cư dân biển cả. Con cá bạc, anh trai của Linh đang bơi bên cạnh em, miệng ngậm một cái vương miệng bằng san hô lấp lánh, biểu tượng của một nàng tiên, công chúa biển cả…












Hết.





#1
    Ct.Ly 19.12.2009 02:06:07 (permalink)
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9