Một đêm trú quân / ACCuprin. Nga
Saohom42 16.12.2009 21:39:00 (permalink)
0
        Một đêm trú quân
                              Tác giả: ACCuprin. Văn học Nga
 
        Cuối thàng tám, đang mùa của những cuộc diễn tập lớn, trung đòan bộ binh N đã mở một cuộc chuyển quân bốn mươi dặm đi từ làng Dimovet đến làng Nagordala. Trời nóng như thiêu, như đốt làm mọi người mệt lử. Nơi chân trời trắng bạc bởi lớp bụi mờ, những luồng không khí trong suốt bị đốt nóng rung rung, lay động. Hai bên đườngg trải dài ngút tầm mắt những cánh đồng với những gốc rạ vàng óng đâm tua tủa
      Từ xa, đòan quân trông như một dải bụi vàng dài ngoằn ngoèo. Những người lình bước đi như bị cuốn trong đám bụi. Bụi lạo xạo trong miệng, bám lên những khuôn mặt đẫm mồ hôi khiền chúng trở nên đen nhẻm.
Chỉ có hàm răng và lòng trắng mắt loé sáng trên những bộ mặt phờ phạc, gày rạc đi và trông có vẻ khắc khổ. Còng lưng lại dưới sức nặng của ba lô, áo capot, những ngừoi lính bước đi lặng lẽ, nặng nề gần như kéo lê đôi chân mệt mỏi. Chỉ thỉnh thỏang, khi súng của ai đó va vào nhau thì trong hàng quân mới nổi lên những tiếng càu nhàu thô lỗ, cáu kỉnh. Mọi người ngủ không đẫy giấc và bị hành hạ bởi oi bức, mệt mỏi và khát nước. Một số người vừa đi vừa uể ỏai nhai những mẩu bánh mì được phát vào buổi sáng, nhưng không hề có cảm giác ngon miệng, mà chỉ để bằng mọi cách nào đó giết bớt thơi gian của cuộc hành quân kéo dài và buồn tẻ này.
      Các sĩ quan không đi trong hàng, - đó là sự lơi lỏng mà cấp trên nhắm mắt làm ngơ trong cuộc hành quân,- họ đi ở phía lề đường bên phải. Những chiếc áo cổ cứng của họ đen sẫm lại bởi mồ hôi ở lưng và vai. Các đại đội trưởng và các sĩ quan tùy tùng lim dim ngủ, lưng còng xuống, tay buông lỏng dây cương trên lưng những con ngựa gày gò, sắp bị lọai bỏ. Người nào cũng muốn bằng mọi cách có thể nhanh chóng tới chỗ nghỉ chân để nằm nghỉ ở chỗ dâm mát.
#1
    Saohom42 17.12.2009 08:48:56 (permalink)
    0
          Trung úy Avilop, Một thanh niên ốm yếu, trầm lặng, và dễ xúc động, đi ở hàng đầu đại đội thứ mười một của minh. Đôi ủng mới bó chặt lấy chân chàng, chiếc đai đeo kiếm siết lấy vai, mạch máu dần dật ở thái dương. Nhưng điều dày vò chàng hơn cả là sự buồn chán luôn xâm chiếm chàng trong thời gian hành quân, mà chàng đã cố quên đi bằng những trò tiêu khiển lặt vặt nào đó. Lúc thì chàng ngắt một nhánh liễu mềm ở bên đường rồi dùng răng và móng tay bóc lớp vỏ, lúc thì dùng kiếm chặt rơi những quả cây ngưu bàng đỏ tươi có gai, lúc chợt nhận thấy một địa điểm nào đó ở phía xa, chàng cố đóan xem đi tới có phải chừng bao nhiêu bước rồi tự kiểm tra. Cuối cùng khi đã chán tất cả những trò đó chàng bắt đầu "mơ mộng", như đôi khi chàng vẫn làm ở trại, trong những phiên gác đêm để giết thời gian. Chàng thầm hỏi mình: " Nào, về cái gì bây giờ nhỉ? " và bắt đầu lục lại trong trí nhớ tất cả những gì làm chàng vui thích, hay những điều thú vị chàng đã nghe hoặc đọc trước đây. Có lúc chàng hình dung mình là một nhà du lịch nổi tiếng giống như Prevanxki hay Êlixeep. Chàng tập hợp một đòan thám hiểm gồm những kẻ ưa mạo hiểm, quả cảm đã được tôi luyện, quen chịu đựng khó khăn nguy hiểm, nhưng phải khiếp sợ trước một cái nhìn của chàng. Chàng sẽ phát hiện ra những hòn đảo mới, những miền đất mới và cắm lá cờ nước Nga lên đó. Tên tuổi chàng sẽ vang dội khắp thế giới. Khi chàng trở về nước Nga, người ta sẽ tổ chức những buổi đón tiếp thật nồng nhiệt. Phụ nữ tung hoa tặng chàng và thầm thì với nhau đầy vẻ thán phục: " Chàng đấy, một con người trứ danh nhất !". Có lúc, chàng hình dung là cuộc hành quân đã kết thúc và chàng cùng đại đội của mình đi làm thuê cho một chúa đất nào đó hết sức giàu có, đồng thời là một vị quí tộc có tên tuổi. Chúa đất có một cô con gái tuyệt đẹp: da trắng, tình trầm lặng. Đã từ lâu nàng chúa ghét những chàng trai quí tộc bởi sự trống rỗng, vô vỉ của họ.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2009 08:52:19 bởi Saohom42 >
    #2
      Saohom42 17.12.2009 09:37:49 (permalink)
      0
      Ngay từ phút đầu nàng đã yêu thương chàng trung úy bình dị, nghèo, kiêu hãnh và kín đáo với  "nếp nhăn trên vầng trán". Một đêm trăng, cuộc hò hẹn trong vườn hoang cổ, những câu tỏ tình nồng nhiệt... "Chúng ta phải chia tay,- Avilop buồn rầu nói,- em giàu có, còn anh nghèo hèn, chúng ta sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc". Con gái chúa đất khóc trên ngực chàng, còn chàng lựa lời an ủi nàng. Từ trong bụi cây xuất hiện chính chúa đất, mắt rưng rưng xúc động: "Các con của ta,- chúa đất nói,- ta muốn các con yêu nhau. Không phải đồng tiền mà chinh tình yêu chân thực sẽ đem lại hạnh phúc cho các con." Bằng những lời nói đó, chúa đất đã ban phước cho đôi trẻ, cả ba ôm nhau khóc. Vài ngày sau, trong bản mệnh lệnh gửi đi khắp trung đòan, các bạn của chàng sẽ ngạc nhiên và ghen tị đọc thấy: " Theo lá đơn số... Trung úy Avilop được kêt hôn chính thức lần đầu với công tước tiểu thư Zet..."
           Đôi khi, trí tưởng tượng đã khắc họa rõ nét trước mắt chàng những cảnh tượng đó đến mức cả con đường, cả bụi bặm, cả những hàng quân màu xám đang đơn điệu bước đi, đối với chàng là không tồn tại nữa. Chàng bước đi, đầu cúi thấp, một nụ cười vô định đọng trên môi cùng với đôi mắt mở to, bất động sẫm lại. Chàng không nhận thấy đã đi qua được
      vài dặm như thế, và khi Avilop tỉnh mộng, trước mắt chàng đã là một quang cảnh hòan tòan mới.
           Những bóng râm buổi chiêu đã trở nên dài hơn. Mặt trời đang đứng ở ngay sát đường chân trời nhuốm cho lớp bụi một màu đỏ tươi rực rỡ. Con đường lượn dưới chân núi. Xa xa, phía chân trời hiện lên những đường nét mờ của cánh rừng và những khu dân cư.
           Di ngược chiều với đòan quân là đòan xe vận tải của nông dân nối tiếp nhau từ từ dẹp những con bò thiến lờn, màu xám, lười biếng sang bên đường và bỏ mũ xuống. Tất cả họ đều đi chân đất, mặc những bộ áo quần bằng vải lanh thô giống nhau. Từ những chiếc cổ áo sơ mi cởi cúc, có thể nhìn thấy những cái cổ màu đồng thau sẫm do rám nắng phủ chằng chịt các nếp nhăn nhỏ.
      #3
        Saohom42 17.12.2009 10:46:03 (permalink)
        0
             Khi đi ngang qua đòan xe vận tải, từ trrong đòan quân vang lên những câu hỏi thăm và sốt ruột:
             - Bác ơi đến Nagornaia còn bao xa?
             - Người đồn hương ơi, còn bao nhiêu dặm nữa thì tới Nagornaia?
             - Người anh em ơi, Nagornaia ở đằng kia phải không?
             Những người nông dân uể oảii trả lời từng tiếng một rằng, đến Nagornaia còn ba hoặc bốn dặm, mà có thể gần hơn. Binh lính phấn khởi, ngẩng cao đầu, bước nhanh chân thêm...
              Ít phút sau ở dưới trũng sâu thấy lấp lánh một dải sông màu xanh. Mặt trời đang lặn. Phía Tây ửng lên, đỏ rực như đám cháy lớn, rồi chuyển dần thành màu vàng và vàng da cam ở phía trên cao; chỉ có những mép ngoằn nghèo của những đám mây kì quặc quanh đấy lấp lánh ánh bạc nóng chày; cao hơn nữa. bầu trời màu hồng sạm đương chuyển dần thành màu xanh dịu gần như màu xanh da trời. Mảnh trăng lưỡi liềm mảnh mai hiện ra giữa bầu trời; các ngôi sao đầu tiên rụt rè lấp lánh trên cao.
             - Các ngài sĩ quan về vị trí ! Nổi trống lên ! giọng người chỉ huy vang lên trên đầu đòan quân.
             Người nọ tiếp người kia đứng vào các vị trí khác nhau của đòan quân kéo dài. Tiếng trống vang lên chói tai. Binh lính chạy tạt vào hàng, nhanh chóng điều chỉnh cự li bằng cách xô đẩy lưng, vai nhau hoặc nhảy lên để đi cho đều bước. Các sĩ quan vừa vội vã tuốt kiếm ra vừa hấp tấp tìm chỗ của mình.
             Con đường ngày càng dốc đứng hơn. Dòng sông đã tỏa ra một làn hơi mát ẩm ướt. Chiếc cầu gỗ cũ kĩ, thủng lỗ chỗ rung lên dưới những gót giày nện đều đều. Tiểu đòan đầu tiên đã đi qua cầu, leo lên bờ dốc cao và tiến vào trong tiếng quân nhạc. Tiếng trò chuyện râm ran trong các hàng quân giờ trở nên sôi nổi và đã được sắp xếp lại ngay ngắn.
              - Phêdorsuc, đừng làm tung bụi thế... Hãy nhấc chân cao lên, đồ quỉ con.
              - Này Sapovalop, có phải ở Dimovet cậu có một cô chủ nhà tháo vát lắm phải không? Thế nào?
              - Đừng có động vào.
              - Dễ hiểu thôi. Tay chân cậu ấy đang ngứa ngáy mà.
              - Đây là điều chắc chắn, các cậu ạ. Chiều nay trời ráng đỏ thì ngày mai thể nào cũng gió to.
              - Này, trung đội ba, ai lấy bánh mì nào? Cẩn thận không lại mất phần đấy, các con quỉ a..
              - Này đồng hương, cầm hộ khẩu súng, tớ sửa lại cái áo capot. Cuộc hành quân thật là tuyệt ! Không đâu tốt bằng sự khô luyện ở đại đội.
             - Đại đội bốn đừng có tụt lại thế ! Thật là những kẻ ốm ho !
         
        #4
          Saohom42 17.12.2009 15:12:56 (permalink)
          0
               Từ trên đồi nhìn rõ cả làng. Những ngôi nhà nhỏ bằng đất  sét màu trắng, chìm trong các vườn anh đào, nằm rải khắp cả một thung lũng rộng. Ở cuối làng, một đám người ùa ra, phần lớn là bà già và trẻ con. Họ tò mò đứng nhìn đòan quân. Anh quản ca đại đội mười một, binh nhất Nô Ga, người có giọng hát tốt nhất trung đòan, không đơi lệnh của chỉ huy, nhảy lên phía trước hàng quân, bước theo nhịp, rồi ngỏanh lại nhìn những người đi sau, kéo mũ lệch xuống gáy và với vẻ ngang tàng, khinh thị, vung rộng cánh tay phải, bắt đầu hát :
                    Mùa đông lạnh lùng sắp hết,
                    Mùa xuân tuyệt diệu đang về,
                    Mùa xuận tuyệt diệu đang về,
                    Trái tim lính đập rộn rã.
              Hàng trăm giọng hát mạnh mẽ vang lên, hòa theo đọan điệp khúc. Và mỗi người lính khi bước đi với vẻ lãnh đạm vờ vĩnh trước con mắt sửng sốt của đám đông, đều cảm thấy mình là một vị anh hùng. " Cái bọn nông dân này thì hiểu được cái gì? Đối với họ, quân địch còn đáng sợ hơn là quỉ dữ: nào là đánh nhau, nào là phải tập luyện khốn khổ, nào là đại bác, nào là cuộc chinh phạt quân Thổ Nhĩ Kỳ... Nhưng tôi đây không hề sợ gì hết, tôi thây mặc tất cả, tôi không quan tâm tới người nông dân các anh bởi vì tôi không có thời gian, tôi còn bận với phận sự của một người lính, đó là công việc quan trọng nhất, trang nghiêm nhất trên thế giới này". Avilop đọc thấy ý nghĩ đó trên tất cả các khuôn mặt, từ anh quản ca đến người lính Tác Ta đang bị phạt cuối cùng. Và chính chàng, trái với ý muốn của bản thân, chàng bị lây cái tính ngang tàng mạnh mẽ đó. Chàng bước đi với dáng nhẹ nhàng như bay, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn ra.
                        Luyện rèn làm mệt chúng ta,
                        Nhưng cái đó đâu có hề chi.
               Nô Ga nhấn mạnh từng từ một cách ngang tàng và đệm theo bản đồng ca bằng giọng nam cao rắn rỏi. Không ai còn để tâm đến những đôi chân bị cọ trầy da và những chiếc ba lô nặng gãy lưng.
          #5
            Saohom42 18.12.2009 06:54:10 (permalink)
            0
                 Từ xa, mọi người đã nhận thấy bốn người "của mình" ra đón đại đội để đưa họ đến nơi qui định.Chỉ còn vài bước chân nữa, các trung đội sẽ tản ra, như là tan biến vào các ngõ hẻm  trong làng, vừa cười vang như sấm vừa không ngớt pha trò.
            Avilop miễn cưỡng lê những bước chân lười biếng đến chiếc cổng trên có  hàng chữ to bằng phấn: " Phòng dành cho trung úy Avilop ". Ngôi nhà dành cho Avilop rất khác với các căn nhà vách đất ở  xung quanh về kích thước, về các bức tường trắng xóa, về mái nhà bằng sắt tây. Trên một nửa chiếc sân mọc chen chúc những cây ngô cao hơn tầm người và những cây huớng dương khổng lồ núp dưới những chiếc chóp màu vàng nặng nề; ở gần những cửa sổ là những cây phù dung mảnh mai với những bông hoa màu hồng nhạt hoặc đỏ tươi vươn cao.
                Người lính hầu của Avilop là Trucbanop, khéo léo, vui vẻ và xấu xí như một con khỉ, đang thổi lửa đun ấm xamova bằng chiếc ủng tháo ở chân ra. Khi nhìn thấy chủ, Trucba nốp ném chiếc ủng xuống đất, đứng thẳng người lên.
                - Biết bao nhiêu lần tôi bảo cậu không được thổi lửa bằng ủng, - Avilop nói với vẻ kinh tởm. - Hãy chỉ xem cửa vào ở đâu.
                - Người lính hầu mở rộng cửa ở bên phải hiên. Một căn phòng khóang đãng và sáng sủa. Trên các cửa sổ treo rèm bằng vải hoa. Trong phòng có một chiếc đi văng, vài chiếc ghế được bọc bằng thứ vải hoa rẻ tiền. Trên các bức tường trắng, sach sẽ treo các bức ảnh trong các khung bằng gỗ và hai bức tranh sơn dầu. Một chiếc tủ con bụng phệ với chiếc gương hình vuông mờ treo phía trên. Cuối cùng trong góc nhà kê chiếc giường đôi cao lạ thường vói cả một đống gối cao như tháp - từ những chiếc to bằng cả chiều rộng bức giường đến những chiếc bé tí xíu.
                 Trong phòng phảng phất mùi cỏ thơm bị vò nhàu. Ở Ucraina những bó cỏ này thường được đặt vào sau tượng thánh để lấy hương.
                 Avilop thao ủng để cạnh giường và nằm xuống, chắp tay sau gáy. Bây giờ chàng cảm thây còn buồn hơn lúc hành quân. "Chà, thế là đã đến nơi, nhưng điều đó có nghĩa lí gì? - chàng ngẫm nghĩ và nhìn vào một điểm trên trần nhà. - Không có gì để đọc, không có ai để trò chuyện, không có công việc gì để làm. Đến nơi, nằm dài như một con vật mệt mỏi, ngủ và để đến mai lại đi đến một chỗ khác, lại ngủ rồi lại đi và lại, lại... Trừ phi ốm phải nằm bệnh viện mới thóat hay sao?".
            #6
              Saohom42 18.12.2009 15:38:35 (permalink)
              0
                   Trời tối dần. Ở một chỗ nào đó rất gần phíia bên kia bức tường, quả lắc đồng hồ đang kêu tích tắc. Từ ngòai sân vẳng vào tiếng thổi mạnh và rất lâu không lấy lại hơi của Trucbanop vào đám than trong ấm xamova. Avilop chợt nảy ra ý nghĩ muốn đi tắm.
                  - Trucbanop! - chàng gọi to.
                  Trucbanop vội vã đi vào, nện đôi ủng đã xỏ vào chân và dừng lại trên ngưỡng cửa.
                 - Ở đây có sông không? - Avilop hỏi.
                 - Có ạ !
                 - Thế có thể tắm được chứ? Cậu thấy thế nào?
                 - Dạ, có thể tắm được ạ, thưa ngài? - người lính hầu vội vã tán thành.
                 - Cậu nòi chính xác xem nào. Có bẩn không?
                 - Có ạ, bẩn khủng khiếp! Quả là một đầm lầy. Có cho ngựa uống chúng cũng không muốn.
                 - Hừ, đồ ngốc! Cậu hãy nói xem...
                 Avilop ấp úng. Chính chàng cũng không hiểu mình muốn hỏi gì. Chỉ đơn thuần là chàng không muốn đơn độc.
                 - Hãy nói xem... bà chủ nhà có đẹp không?
                 Người lính hầu bật cười, lấy tay áo che miệng và với vẻ ngượng ngùng quay đầu vào tường.
                 - Thế nào? - Avilop nôn nóng khích lệ.
                 - Dạ...Tôi không thể biết được ạ. Họ cũng khá... đều đẹp cả... thưa ngài...như các bà tu sĩ ấy...
                 - Người chồng già hay trẻ?
                 - Thưa ngài, không già ạ. Chính xác là hãy còn trẻ ạ. Anh ta là thư lại ở đây ạ.
                 - Thư lại à? Thế tại sao vợ anh ta lại giống nữ tu sĩ? Cậu đã nói chuyện rồi hay sao?
                 - Dạ, đúng thế ạ. Tôi nói với chị ta rằng: chị hãy chú ý sắp xếp mọi thứ cho gọn gàng kẻo ông chủ tôi đến bây giờ đấy...
                 - Thế chị ta trả lời thế nào?
                 - Chị ta ấy ạ? Chị ta quay lại, bỏ đi. Có vẻ giận dữ
                 - Chồng chị ta có nhà không?
                 - Có ạ. Song bây giờ thì không - anh ta đi đâu đó.
                 - Thôi được. Mang ấm xamova vào đây và hãy nói với nữ chủ nhân là ta mời sang uống nước chè. Rõ chưa?
                 Sau một lát, Trubacop mang ấm xamova vào và thắp nến. Trong khi đem nước chè anh ta nói:
                  - Tôi vừa đến chỗ... chị chủ nhà...
                  - Ừ, sao?
                  - Tôi đã nói như lời ngài dặn.
                  - Thế nào?
                  - Chị ta bảo: Hãy để cho tôi được yên. Chị ta không muốn dùng trà.
                  - Quỷ bắt chị ta đi! - Avilop vừa ngáp vừa thốt lên. - Rót chè ra!
                  Chàng lặng lẽ ăn thịt bò, trứng nguội và uống nước chè. Trucbanop lặng lẽ phục vụ chàng. Khi viên sĩ quan ăn uống xong, người lính hầu mang ấm xamova và những thứ còn lại của bữa tối vào kho chứa củi
               
              #7
                Saohom42 18.12.2009 17:11:09 (permalink)
                0
                    Avilop cởi quần áo nằm nghỉ. Giống mọi lần, khi quá mệt mỏi, chàng rất khó ngủ. từ sau tường bên vẫn vang lên tiếng tíc tắc đều đều của chiếc đồng hồ và tiếng ồn ào kì lạ tựa như tiếng thầm thì vừa nhanh vừa giận giữ của hai người nào đó. Ngòai cửa sổ, ngay trước mắt Avilop, trên nền trời xanh sẫm hiện lên rõ mồn một cây dương hình chóp thẳng đứng, mảnh mai và đen thẫm. Sát cạnh cây dương , phía bên, là mảnh trăng lưỡi liểm vàng rực. Avilop vừa nhắm mắt lại thì trước mắt chàng xuất hiện ngay bức tranh buồn tẻ về cuộc hành quân: những cánh đồng gồ ghề màu xám, bụi vàng, những thân hình binh lính còng người xuống dưới những chiếc ba lô. Chàng thiếp đi trong khỏanh khắc. Khi mở mắt ra, chàng cảm thấy mình vừa mới ngủ, nhưng trong bao lâu, - một phút hay một giờ - chàng không rõ. Thực ra thì chàng cũng đã ngủ một giấc ngắn không yên giấc. Trong mơ chàng vẫn nghe thấy tiếng tic tắc vội vã của chiếc đồng hồ sau bức tường và nhìn thấy con đường buồn tẻ ban ngày.
                     Sau một tiếng rưỡi đồng hồ, Avilop cảm thấy mình nằm mở mắt, và chàng tự hỏi xem mình đã ngủ thực hay chỉ một phút lãng đi không suy nghĩ gì? Mảnh trăng đã chuyển từ màu vàng sang ánh bạc và lên cao tận ngọn cây dương. Bầu trời trở nên xanh hơn và lạnh lẽo hơn. Dôi khi một làn mây trắng nhẹ như màng nhện bay luớt qua làm mảnh trăng chợt sáng ngời lên ánh hào quang màu da cam, Qua bức tường tiếng thầm thì nhanh và giận dữ mà Avilop vô tình nghe được trở nên dè dặt hơn nhưng khá rõ, giống như một cuộc cãi cọ sắp nổ tung thành những tiếng hét hung dữ. Giọng người đàn ông trầm, lúc rung lên, lúc khàn khàn như phát ra từ chiếc thùng phuy. Giọng đó thường chỉ ở những người nghiện rượu bị ho lao. Giọng người đàn bà rât dịu dàng, trẻ trung song buồn bã. Giọng nói đó trong phút chốc gợi lên trong lòng Avilop kỉ niệm xa xăm, mờ ảo nhưng không rõ nét, đến mức chàng không sao nhớ nổi.
                     Tôi không để cô ngủ à? - người đàn ông hỏi với vẻ mia mai, cáu kỉnh. - Cô muốn ngủ à? Nếu như cô ở vào địa vị của tôi, chắc hẳn cô sẽ ngủ cả đời chứ gì? Chính cô, đồ bỏ đi. Cô còn muốn hít thở giũa thanh thiên bạch nhật à? Cô...
                     Người đàn ông vừa ho khàn khàn vừa thở khò khè. Avilop còn nghe một lúc lâu tiếng anh ta khạc nhổ và cựa mình trên giường. Cuối cùng anh ta cũng tìm được cách ngừng ho.
                #8
                  Saohom42 19.12.2009 08:34:32 (permalink)
                  0
                    - Cô muốn ngủ, còn tôi như một con cừu vì lỗi lầm của cô mà bị ho... Liệu hồn đấy, cô định làm cho tôi chết nhanh... để cô tha hồ ngủ chứ gỉ? Đồ rắn độc!
                       - Anh Ivan Xidorovich, anh đã uống quá nhiều rượu, - giọng người đàn bà buồn bã và dịu dàng vang lện - Nếu không uống thế, anh đâu đền nỗi bị đau ngực.
                       - Không uống ả? Cô nói là không uống à? Có đúng cô nói thế không ! Tôi đã lấy tiền của cô để uống rượu hả? Trả lời đi, tiền của cô à?
                       - Tiền của anh, - người đàn bà trả lời với vẻ nhẫn nhuc.
                       - Khi tôi lấy cô, cô có mang về nhà này một đồng xu nào không? Có mang về một đồng hào rách nào không?
                       = Anh Ivan Xidorovich, tự anh cũng biết đấy, tôi là một đúa con gái nghèo, không trộng cậy vào đâu đươc. Nếu như bố mẹ tôi là những người giàu có...
                       - Người đàn ông bỗng phá lên cười hô hố với vẻ miệt thị tàn nhẫn một hồi lâu rồi lại ho.
                       - Nghe-èo à?, - gã rít qua kẽ răng với giọng độc địa rồi lại ngừng để thợ - Nghèo? Đối với tôi thì cũng thế thôi .Cô có biết sự giàu có của một cô gái là gì không? Chắc cô biết chứ?
                       Người đàn bà lặng thịnh
                       - Nếu cô ta biết giữ mình thì đó là sự giàu có của cô ta! Sự trinh tiết! Cô đã nghe thấy từ đó bao giờ chưa? Hả? Tôi hỏi xem cô có nghe thấy từ đó không? Thế nào?
                       - Tôi đã nghe, anh  Ivan Xidorovich.
                       - Cô nói dối, cô chưa hề nghẹ. Nếu cô đã nghe thì cô cũng phải là một cô gái trinh bach. Chẳng lẽ tôi đã lấy cô khi cô còn trong trắng? Hả?
                       - Thôi đi anh Ivan ! Trước Chúa... em xin nhận lỗi tại em... Đã năm năm em xin anh tha thứ
                       Người đàn bà khóc khe khẽ, ai óan. Nhưng nước mắt của nàng chỉ càng chọc tức người chồng, càng làm gã nổi giận.
                       - Cô có xin tôi đến mười năm, tôi cũng không tha thứ, đồ hư hỏng, không bao giờ tôi tha thứ. Không bao giờ, nghe chưa!... Tại sao cô không thú nhận với tôi? Tại sao cô lừa dối tôi? À! Cô nghĩ rằng tôi sẽ che giấu tội lỗi của kẻ khác ư? Lạy Chúa, một thằng ngốc, hứng vội lấy đồ thừa của kẻ khác, cô là đồ súc vật, cô biết rằng tôi có thể lấy một con gái thương nhân, nếu như cô không... Lẽ ra tôi đã đạt được công danh. Tôi đã ...
                       - Nhung mà không phải tự em, anh Ivan, - người đàn bà nức nở trả lời, - không phải tự em tình nguyện đến với ạnh. Anh cũng biết lúc đó me em đánh em như thế nào.
                       Những lời biện bạch đó khiến người đàn ông càng nổi khùng. Gã lại ho dữ dội. Ở khỏang cách giữa hai lần ho, Avilop nghe thấy một tràng những lời chửi rủa tục tĩu, dữ tợn. Sau dó, từ phòng bên vẳng dến âm thanh khô và đanh của những cái tát liên tiếp một, hai, ba, bốn... rồi vang lên trong dêm khuya thanh vắng những cú đấm thẳng tay, có tính tóan và tàn nhẫn trút xuống tới tấp. Rồi mọi vật trở lại im ắng. Im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt của con mọt đang đục gỗ. Avilop nằm mắt mở tọ. Trái tim chàng đập dồn dập bởi một tình cảm nặng nề buồn bã và xót thương nào đó. Rồi chàng lại nghe thấy giọng nói nhỏ cố nén tiếng khóc của người đàn bà.
                       - Trời ơi là trời, - nàng nghiến răng than vãn, nức nở, nghẹn lời vì nước mắt, - khổ quá, cớ sao anh không giết tôi đi? Chẳng phải đã năm năm... năm năm, không đêm nào anh không quở trách. Đồ hung ác, hãy giết tôi đi! Cớ sao cứ hành hạ tổi? Cớ sao? Chẳng phải tôi đã là tôi tớ của anh đó sao? Vâng, tôi mong sao chỉ một đêm thôi anh đừng làm tình làm tội tôi. Dù chỉ một đêm ! Anh nghĩ rằng tôi đã yêu kẻ nguyền rủa đó ư? Tôi cầu mong Chúa trời hãy vỉ tôi mà trừng phạt hắn bằng một cái chết nhục nhã. Giá tôi được gặp hắn, tôi sẽ bóp cổ, vâng chính tôi sẽ bóp cổ hắn bằng hai bàn tay của tôi !... Hắn đã làm hại đời tôi, quân đê tiện ! Mới hai mươi lăm tuổi mà tôi đã thành một bà già...Tôi không còn thể nào sống được nữa...
                  #9
                    Saohom42 19.12.2009 15:27:00 (permalink)
                    0
                         Một lúc lâu, Avilop vừa lắng nghe những lời than vãn não nùng, tuyệt vọng của người đàn bà vừa cố nhớ lại một giọng giống như vậy, trước đây chàng đã nghe thấy ở đâu. Đột nhiên chàng ngủ thiếp đi một giấc ngủ say.
                         Gần sáng, chàng mới tỉnh dây. Trăng đã lặn. Bầu trời từ màu xanh sẫm chuyển sang màu xám nhạt. Avilop ngạc nhiên lại nghe thấy những giọng nói đó vang lên sau bức tường.
                         - Em thân yêu, - người đàn ông nói bằng giọng xúc động và yếu ớt, - nếu không có điều đó thì anh đã yêu em biết chừng nào? Gió cũng không được phép thổi vào em. Em là bà chúa của anh.
                         - Ôi, anh Ivan, Cuối cùng anh hãy tha thứ cho em đị. Chúng mình sẽ sống lại như tất cả mọi người... Em sẽ vâng lời anh và khi đó, chắc em sẽ đóan được mọi ý nghĩ của anh...
                         Lại lặng im, sau bức tường vẳng đến âm thanh của những chiếc hôn kéo dài.
                         Thôi được, thôi được, - người đàn ông nói dịu dàng và vỗ về. - Đủ rồi, đủ rồi. Em cho rằng anh dễ chịu lắm sao? Tim anh như ứa máu ra ấy chứ đâu phải... con chim bồ câu xinh xắn của anh.
                         Rồi lại một chiếc hôn dài.
                        - Vâng, bây giờ anh nói thế - tốt quá, song đến mai lại... Đã bao nhiêu lần anh hứa sẽ không quở trách em nữa, nhưng chính anh... Trước tượng thánh anh đã thề biết bao nhiêu lần...
                        - Sẽ chấm dứt... Chỉ có điều em hãy nói là lúc bấy giờ em không hề yêu hắn, đúng không? Đúng như vậy chứ em?
                        - Ôi, anh Ivan, anh hỏi gì lạ vậy? Đúng, em sẽ giết chết hắn bằng hai bàn tay em nếu như em gặp được hắn ở đâu!...
                         Cuộc trò chuyện sau tường im lặng đi, khẽ lại thành tiếng thầm thì. Những chiếc hôn và tiêng cười sung sướng bị nén xuống của Ivan vang đến nhiều hơn.
                         Giấc ngủ lại ập đến với Avilop nhưng chàng chống lại để cố nhớ xem đã nghe giọng nói đó ở đâu? Có lúc chàng tưởng như sắp nhớ ra, nhung rồi ý nghĩ của chàng bị tản đi, rối tung như thường xẩy ra đối với người đang buồn ngủ... Cuối cùng vừa chợp mắt lại thì chàng nhớ ra.
                     
                         Chuyện đó xẩy ra khỏang sáu năm về trược Lúc ấy chàng vừa được phong sĩ quan đến nghỉ hè tại điền trang của người bác họ ở tỉnh Tunxcaia. Ở trong làng buồn chán đến khủng khiếp nên Avilop luôn cố tìm một cái gì đó để khuây khỏa. Săn bắn, câu cá - chàng đã chán từ lâu, cuỡi ngựa thì trời khá nóng.
                         Chắc hẳn vì buồn chán nên có một lần chàng để ý đến cô sen Kharichina của người bác. Đó là một cô gái cao, khoẻ mạnh, lặng lẽ và đứng đắn, với đôi mắt to xanh, đượm buồn Có một buổi gặp Kharichina ở đám cỏ khô, Avilop đã ôm lấy cô. Cô gái im lặng đẩy tay chàng ra khỏi ngực mình và lặng lẽ bỏ đi. Chàng sĩ quan bối rối nhìn quanh, đỏ mặt, sượng sùng, rón rén đi về phòng riêng.
                    #10
                      Saohom42 19.12.2009 22:10:37 (permalink)
                      0
                          Hai tuần sau, vào buổi trưa tháng sáu nóng bức, Avilop nằm đọc sách trên đám cỏ khô ở rìa khu vườn lớn rậm rạp. Chợt chàng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ rất gần phía sau lưng. Chàng quay lại nhìn thấy Kharichina. Có lẽ, cô không nhìn thấy chàng.
                          - Kharichina, cô định đi đâu đấy? - Avilop gọi giật nàng lại.
                          Thọat đầu nàng sợ hãi, sau tỏ vẻ bối rối.
                          - Em, em... đi tăm...
                          Avilop đến gần nàng, lo lắng nhìn quanh, đọan ôm lấy nàng. Nàng im lặng nhìn xuống, đỏ mặt tì tay vào ngực chàng để đẩy chàng ra. Chàng sĩ quan ngày càng ghì chặt lấy Kharichina, thở hổn hển, rồi vội vã hôn lên má, lên tóc cô.
                          Kharichina chống cự khá lâu với vẻ kiên trì lặng lẽ và dữ tợn. Nàng rất khoẻ. Avilop bắt đầu mệt nhòai và đang định buông cô gái ra thì bỗng nhiên nàng tái mặt đi sợ hãi, hai cánh tay rơi xuống bất lực, mắt nhắm lại.
                          Khi tỉnh lại, nàng kêu khóc như điên như dại. Tất cả những lời dỗ dành và hứa hẹn của Avilop đều vô hiệu. Rồi chàng rời khỏi vườn, để lại Kharichina nức nở như điên dại trên đám cỏ.
                          Nàng không thổ lộ chuyện đó với bất kì ai, chỉ cố tránh mặt Avilop.
                          Vả lại, đúng bốn ngày sau, chính Avilop cũng rời khỏi làng vì điện của mẹ chàng gửi đến báo bị ốm bất ngờ.
                          Từ ngày đó chàng không gặp lại Kharichina, chỉ bây giờ , giọng người đàn bà sau bức tường hơi gợi chàng nhớ đến nàng. Hơi gợi nhớ thôi bởi vì Avilop chưa kịp sắp xếp lại trí nhớ của mình thì đã ngủ thiếp đi một giấc ngủ buổi sáng ngon lành.
                           - Thưa ngài, dậy thôi!  Dậy đi, thưa ngài, chỉ huy tiểu đòan đã đến! - Người lính hầu đánh thức Avilop, lắc vai chàng với sự tôn trọng thích đáng.
                           - Ư - hư...Cái ấm xamova đâu ? - Avilop lẩm bẩm và cố mở mắt rạ
                           - Tôi kh6ng thể nào làm khác được ạ! Tất cả đồ dùng đã được gửi đi - đã có lệnh như vậy... Tôi đã đánh thức ngài một giờ rồi đấy ạ. Ngài chỉ huy quở trách và bảo rằng ngài không được dùng trà.
                           - Cuối cùng Avilop cố hết sức nhỏm phắt dậy khỏi giường, vội vã mặc quần áo. Chàng sợ đến chậm. Sau khi vỗ qua vài lần nước lên mặt, chàng cài  cúc áo ngòai và chạy ngay đến chỗ tập trung, vừa kịp đeo cái thắt lưng gắn bao súng và thanh gươm.
                           Các tiểu đòan xếp hàng đứng thành hình chữ nhật đều đặn màu sẫm dọc theo đường phố lớn Tiểu đòan này cạnh tiểu đòan kia. Avilop vội đứng vào vị trí của mình, cố tránh ánh mắt trách móc của người chỉ huy.
                           Bầu trời trong sáng, xanh dịu. Những đám mây trắng nhẹ, một nửa nhuốm sáng lấp lánh ánh hồng, bay lững lờ trên cao trong suốt. Phương đông hiện ra đỏ thắm, rực lửa, ở vài chỗ óng ánh màu  xà cừ và màu bạc. Từ phía chân trời, những tia nắng vàng của mặt trời chưa mọc hẳn như  những ngón tay khổng lồ xòa ra hướng lên cao.
                      #11
                        Saohom42 20.12.2009 08:21:51 (permalink)
                        0
                             Sau mười phút, từ ngọn cờ phía bên phải, chỉ huy trung đòan lừng lững tiến ra trên lưng con ngựa thiến lớn màu xám. Giọng ông sang sảng, rành rọt tan ra trong không gian của buổi sớm mai.
                              - Tiểu đòan một, chào!
                              - Xin kính cha-a-ào!...  - bốn trăm giong trẻ trung cũng cất lên sôi nổi, đầy sinh lực.
                              Cứ vậy, ông đến tất cả các tiểu đòan, khích lệ binh lính.
                        Cuối cùng, ông tiến ra giữa trung đòan, đứng cách khỏang năm mươi bước, ngã người ra sau ngẩng cao đầu và ra lệnh bằng giọng lanh lảnh, ngân vang:
                             - Tòan trung đòan! Dưới cờ, tiến!
                              Tiếng súng nâng lên kêu lỏang  sỏang đông lọat ở tất cả các tiểu đòan rồi lặng đi. Tiếng bước chân rầm rập vang lên, tản ra rõ và đanh. Lá cờ phấp phới tung bay nhịp nhàng theo tiếng quân nhạc trên đòan quân. Người mang cờ chìm trong biển người. Một lát, lá cờ ngưng bay, quân nhạc ngừng lại.
                              Trung đòan kéo thành một hàng dài hẹp và bắt đầu chuyển động. Binh lính bước đi phấn khởi, vui vẻ trong buổi sáng trong lành, rộn rã sau khi nghỉ ngơi và ăn uống no nê. Mọi người đều muốn hát nên khi Nô Ga bắt đầu bằng giọng sang sảng ngân vang:
                                  Ô, từ dưới đồi dốc nhỏ
                                  Một thiếu tá trẻ tiến ra,
                        thì tòan đòan quân cùng hòa theo đọan điệp khúc với vẻ thân ái đặc biệt. Tiểu đòan này nối tiếp tiểu đòan kia, như một dải băng dài, đi qua những đường chính của làng. Từ xa, Avilop nhận ra ngôi nhà anh đã nghỉ đêm. Cạnh cửa hàng rào của ngôi nhà có một người đàn bà đứng với chiếc đòn gánh trên vai, chị ta mặc áo màu sẫm, đôi chiếc khăn quàng trắng trên đầu. " Chắc đó là chủ nhà của mình, - Avilop nghĩ thầm, - thật thú vị được nhìn thấy chị ta ".
                             Khi chàng bước tới ngang tầm người đàn bà, chị ta quay phắt lại phía sau đột ngột, chính xác, và gặp ngay ánh mắt Avilop. Chàng nhận ra chị ngay. Đó chính là Kharichina với đôi mắt to xanh, khuôn mặt nghiêm nghị, đượm buôn...
                             Chị ta cũng nhận ngay ra chàng. Trong ánh mắt chị ta kế tiếp nhau biểu lộ vẻ kinh ngạc, sự giận giữ, nỗi sợ hãi và lòng khinh bỉ... mặt chị ta tái đi, hai chiếc xô cùng đòn gánh rơi xuống đất kêu lỏang xỏang và lăn đi.
                             Avilop quay đi. Một nỗi đau xót nhức nhối đột nhiên xâm chiếm lấy chàng hệt như có kẻ nào đó bóp chặt lấy tim bằng bàn tay thô bạo. Không hiểu tại sao lúc đó chàng cảm thấy mình là một kẻ bé nhỏ, thấp hè. Và khi cảm thấy ánh mắt Kharichina dõi theo sau lưng thì cả người chàng co rút lại, vai nhô lên hệt như đang chờ một cú đánh.
                             Bên cạnh chàng - bên phải, bên trái, đằng trước, đằng sau - những giọng khoẻ mạnh gào lên the thé cùng với tiếng húyt gió chối tai:
                                  Chào Xasa, chào Masa,
                                  Chào em thân yêu...
                         
                                                                            SH
                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9