Saohom42
-
Số bài
:
714
- Điểm: 1
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 04.04.2009
|
RE: Một đêm trú quân / ACCuprin. Nga
-
19.12.2009 08:34:32
- Cô muốn ngủ, còn tôi như một con cừu vì lỗi lầm của cô mà bị ho... Liệu hồn đấy, cô định làm cho tôi chết nhanh... để cô tha hồ ngủ chứ gỉ? Đồ rắn độc! - Anh Ivan Xidorovich, anh đã uống quá nhiều rượu, - giọng người đàn bà buồn bã và dịu dàng vang lện - Nếu không uống thế, anh đâu đền nỗi bị đau ngực. - Không uống ả? Cô nói là không uống à? Có đúng cô nói thế không ! Tôi đã lấy tiền của cô để uống rượu hả? Trả lời đi, tiền của cô à? - Tiền của anh, - người đàn bà trả lời với vẻ nhẫn nhuc. - Khi tôi lấy cô, cô có mang về nhà này một đồng xu nào không? Có mang về một đồng hào rách nào không? = Anh Ivan Xidorovich, tự anh cũng biết đấy, tôi là một đúa con gái nghèo, không trộng cậy vào đâu đươc. Nếu như bố mẹ tôi là những người giàu có... - Người đàn ông bỗng phá lên cười hô hố với vẻ miệt thị tàn nhẫn một hồi lâu rồi lại ho. - Nghe-èo à?, - gã rít qua kẽ răng với giọng độc địa rồi lại ngừng để thợ - Nghèo? Đối với tôi thì cũng thế thôi .Cô có biết sự giàu có của một cô gái là gì không? Chắc cô biết chứ? Người đàn bà lặng thịnh - Nếu cô ta biết giữ mình thì đó là sự giàu có của cô ta! Sự trinh tiết! Cô đã nghe thấy từ đó bao giờ chưa? Hả? Tôi hỏi xem cô có nghe thấy từ đó không? Thế nào? - Tôi đã nghe, anh Ivan Xidorovich. - Cô nói dối, cô chưa hề nghẹ. Nếu cô đã nghe thì cô cũng phải là một cô gái trinh bach. Chẳng lẽ tôi đã lấy cô khi cô còn trong trắng? Hả? - Thôi đi anh Ivan ! Trước Chúa... em xin nhận lỗi tại em... Đã năm năm em xin anh tha thứ Người đàn bà khóc khe khẽ, ai óan. Nhưng nước mắt của nàng chỉ càng chọc tức người chồng, càng làm gã nổi giận. - Cô có xin tôi đến mười năm, tôi cũng không tha thứ, đồ hư hỏng, không bao giờ tôi tha thứ. Không bao giờ, nghe chưa!... Tại sao cô không thú nhận với tôi? Tại sao cô lừa dối tôi? À! Cô nghĩ rằng tôi sẽ che giấu tội lỗi của kẻ khác ư? Lạy Chúa, một thằng ngốc, hứng vội lấy đồ thừa của kẻ khác, cô là đồ súc vật, cô biết rằng tôi có thể lấy một con gái thương nhân, nếu như cô không... Lẽ ra tôi đã đạt được công danh. Tôi đã ... - Nhung mà không phải tự em, anh Ivan, - người đàn bà nức nở trả lời, - không phải tự em tình nguyện đến với ạnh. Anh cũng biết lúc đó me em đánh em như thế nào. Những lời biện bạch đó khiến người đàn ông càng nổi khùng. Gã lại ho dữ dội. Ở khỏang cách giữa hai lần ho, Avilop nghe thấy một tràng những lời chửi rủa tục tĩu, dữ tợn. Sau dó, từ phòng bên vẳng dến âm thanh khô và đanh của những cái tát liên tiếp một, hai, ba, bốn... rồi vang lên trong dêm khuya thanh vắng những cú đấm thẳng tay, có tính tóan và tàn nhẫn trút xuống tới tấp. Rồi mọi vật trở lại im ắng. Im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt của con mọt đang đục gỗ. Avilop nằm mắt mở tọ. Trái tim chàng đập dồn dập bởi một tình cảm nặng nề buồn bã và xót thương nào đó. Rồi chàng lại nghe thấy giọng nói nhỏ cố nén tiếng khóc của người đàn bà. - Trời ơi là trời, - nàng nghiến răng than vãn, nức nở, nghẹn lời vì nước mắt, - khổ quá, cớ sao anh không giết tôi đi? Chẳng phải đã năm năm... năm năm, không đêm nào anh không quở trách. Đồ hung ác, hãy giết tôi đi! Cớ sao cứ hành hạ tổi? Cớ sao? Chẳng phải tôi đã là tôi tớ của anh đó sao? Vâng, tôi mong sao chỉ một đêm thôi anh đừng làm tình làm tội tôi. Dù chỉ một đêm ! Anh nghĩ rằng tôi đã yêu kẻ nguyền rủa đó ư? Tôi cầu mong Chúa trời hãy vỉ tôi mà trừng phạt hắn bằng một cái chết nhục nhã. Giá tôi được gặp hắn, tôi sẽ bóp cổ, vâng chính tôi sẽ bóp cổ hắn bằng hai bàn tay của tôi !... Hắn đã làm hại đời tôi, quân đê tiện ! Mới hai mươi lăm tuổi mà tôi đã thành một bà già...Tôi không còn thể nào sống được nữa...
|