LỜI THÌ THẦM CỦA BIỂN
LỜI THÌ THẦM CỦA BIỂN Lần này về quê tôi rất ít đi chơi, chỉ quanh quan ở nhà nếu có đi ra ngoài thì lên huyện làm giấy tờ mà thôi. Ngoại cứ bảo tôi đi chơi đâu cho vui nhưng thật tình tôi không biết đi đâu. Lâu quá mới về nên cũng không biết bạn bè của mình đứa nào ở nhà không.
Hôm nay trời thật đẹp, cánh đồng phí trước nhà tôi lúa đã trợ bông cả rồi và toàn là một màu xanh um. Tôi thầm nghĩ: "chà! Chắc năm nay làng mình được mùa ". Bên bờ ruộng lâu lâu lai có vài bác nông dân đi thăm đồng, họ nói chuyện với nhau tiu tit và nhìn nhau cười mãn nguyện về những thành quả mà mình đã dày công chăm bón. Con kênh trước nhà nước trong Veo và đầy tràn, lâu lâu lại mang nó theo những chùm lục bình nở hoa màu tím trôi dọc theo dòng nước như thế thì mùa này bà con chẳng phải lo thiếu nước cho lúa như những năm trước. Hàng ram Bụt nở trong sân Thắm những bông hoa đỏ, rực rỡ và kiêu sa trong ánh nắng của bình minh như muốn nhắc nhở tôi dù có ở đâu thì những gì thuộc quê hương mình vẫn là đẹp nhất, gần gũi nhất. Tôi dang suy nghĩ mông lung thì chợt có tiếng nói để làm tôi giật mình.
-Mây vây cá kìa và cả con ngựa trắng đang chạy nữa!
Đó là giọng của một em bé trac sáu tuổi. Tôi nhận ra rồi nó tên là Tân, hồi tôi đi nó tuổi một khoảng mấy mẹ nó còn bồng trên tay. Tôi chợt nhớ đến câu nói của nó Lúc này, hồi đó bọn tôi còn nhỏ thường nhìn lên bầu trời xanh thấy những chùm mây có hình vẩy giống như vây cá nên gọi là cá vây mây và "con ngựa trắng" cũng thế, đó chẳng qua là trí tưởng tượng của con nít chúng tôi thôi. Hôm nay nhà tôi không có ai ở nhà, dì Năm đi thăm đồng ở xa lắm, bé Thảo đi học cả ngày, Ngoại thì dì sang chơi. Ngoại bảo tôi đi nhưng tôi muốn ở nhà thôi.
Suốt từ hồi sáng giờ tôi ngồi ngoài trên chiếc ghế đá này đã tồn tại cách đây hơn mười năm để hoài niệm về tuổi thơ của mình. Tôi thấy tuổi thơ thật êm ái, nhẹ nhàng như một bản nhạc du dương được vang lên từ chiếc đàn Dương Cầm làm một nghệ sĩ tài ba đã chơi vậy. không! Tôi nghĩ nó còn hơn thế! Nhưng hiện tại thì không có từ nào để diễn đạt được những cảm xúc của tôi về những tháng ngày bé bỏng và hồn nhiên của mình. Trong khi đầu óc tôi còn đang phiêu du ở thời niên thiếu thì có tiếng gọi khe làm tôi hơi giác mình nhưng giọng nói rất ấm áp và tôi nghe quen thuộc lắm:
-- Chào! Em về khi nào thế!
Tôi xoay người lại và cảm thấy ngỡ ngàng khi đứng trước măt mình là một chàng trai khoảng hai mấy tuổi, mặc chiếc áo thun màu trắng quần jean và màu xanh đen. Vẫn chưa hết ngạc nhiên, tôi lấy hết can đảm để hỏi anh một câu ngắn:
-- Chào anh, xin lỗi anh biết em?
Không phải đợi tôi mời, anh tự động ngồi xuống ghế đá đối diện. Như biết tôi đang chờ câu trả lời của anh nhưng vẩn còn tinh nghịch và bí ẩn, anh nói:
-- Em không nhớ anh thật à, em thử đoán đi?
Tôi suy nghĩ một lúc lâu, cố nhớ nhưng vẩn không nhớ được. thật tình tôi thấy anh rất quen, cái ánh mắt nhìn tôi, nụ cười và cả chiếc răng khểnh kia nữa. "ai vậy ta?" Tôi tự hỏi nhưng không có câu trả lời.
-Em không nhớ!
Như một chút doi và thất vọng, anh nhìn về hướng khác một lúc rồi quay về phía tôi. Anh cười và nói:
-Anh là Dân nè! Em nhớ chưa?
Khi anh nói đến cái tên năm tự dưng trong đầu tôi loe lên một hình ảnh một thiếu niên mười bốn tuổi, luôn bảo vệ mỗi khi tôi bị bọn con trai bắt nat và làm dành mỗi khi tôi khóc nhè. Có lẽ không phải tôi quên cái tên ấy mà chẳng qua là tôi đã cất nó ở một nơi nào đó rất sâu trong đáy lòng và thời gian bị che lấp mà thôi.
- Nhớ chưa em?
-em nhớ rồi, nhưng sao ...
Như đoán biết ý tôi nghĩ gì anh ngắt lời tôi.
-Em nhớ anh là tốt rồi! từ từ anh sẽ kể cho em nghe.
Và tôi sợ không an tâm và đủ niềm tin với một người sau 8 năm mới gặp lại, anh nói:
- Hồi đó khi gia đình em chuyển về ở với ngoại được một năm thì gia đình anh cũng chuyển vào Long Khánh làm ăn vì đi quá đột ngột không nên từ biệt anh em được. Vào trong đó gia đình làm ăn cũng khám khá mẹ anh lại sinh thêm một em bé, nó năm nay được bảy tuổi rồi!
Tôi cười và nói:
- Vậy thì em phải chúc mừng cho anh rồi có một cô em cưng và cũng chúc mừng em của anh có một người anh rất tốt!
Anh nói tiếp:
Nhưng em biết không? Vào trong đó anh có rất nhiều bạn mới nhưng hình ảnh của cô bé mười ba tuổi kia vẫn không phai nhoà trong lòng anh. Lần này anh về quê là lần đầu tiên kể từ ngày đi, lúc trước ba mẹ anh không cho về vì ở đây anh không còn người thân nào nữa.
Gang tôi hỏi:
- Ủa, chứ anh về đây rồi ở nhà của ai?
-Anh ở nhà ông Năm hồi trước nhà mình gần đó. Anh về tối hôm qua, anh nghe có người nói em về là anh luôn lên đó.
-Thiệt hông?
...
Thế là từ lúc đó tôi với anh cứ mãi nói chuyện với nhau về những kỷ niệm ngày xưa. Lâu lâu anh lại đưa mắt nhìn tôi thật lâu những lúc đó tôi thấy hơi e ngại. Rồi cũng đôi lúc tôi và anh cùng nhìn về một hướng.
Cũng gần trưa tôi chuẩn bị vào nấu cơm, tôi mời anh ở lai ăn cơm anh từ chơi nhưng lúc đó thì ngoại tôi vừa về, sau khi hỏi chuyện biết anh là bạn tôi nên ngoại nói:
-Con ở lại cùng ăn cơm với bà cho vui!
Thế là anh đồng ý, Ngoại vào nghỉ. Tôi bảo anh lên nhà trên chơi nhưng anh nói anh muốn giúp tôi nấu ăn. Vậy nên anh và tôi cùng vào bếp. Nửa tiếng đồng hồ sau, thức ăn cũng xong, chúng tôi Dọn ra bàn và toàn là hết sức những món dân dã mà ở quê tôi hầu như vườn nhà nào cũng có. Ăn cơm xong anh hỏi tôi:
- Tối nay em có rảnh không?
Tôi mỉm cười:
-Anh hỏi có chuyện gì không?
-Thì anh mời em đi uống café thôi
-Vậy thì phải xem thành ý của người mời như thế nào mới quyết định.
-Ô hay? , Em ...
Khoảng 12 giờ trưa anh về và ngoại tôi cũng ngủ trưa, chỉ còn lại đó một mình tôi. Tôi qua khung cửa sổ nhỏ của nhà bếp, ngồi ngẫm nghĩ lại về chuyện giữa tôi và anh nhưng không phải là câu chuyện của đôi bạn nhỏ thời ấy nữa.
Khoảng 7 giờ tối anh sang nhà tôi. Trông anh thật khác với lúc sáng, anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen cùng quần kaki màu trắng chạy tối đa chiếc xe,anh vào nhà xin phép gia đình cho tôi đi chơi. Gia đình tôi hình như cũng rất thích anh vì biết hồi trước gia đình anh rất tốt và anh cũng lịch sự. nên ngoại tôi chỉ nói: "Đi chơi về sớm nghen con".
Vừa ra sân anh hỏi tôi:
-- Tối nay em muốn đi đâu?
và tôi chỉ trả lời:
-Em thì đi đâu cũng được dù sao ở đây bây giờ nơi nào cũng là làm đối với em và anh mà
Xong anh nói:
-Lên đi em, anh sẽ dẫn em đi chỗ này chắc hẳn em sẽ thích.
Tôi đồng ý và ngồi lên xe cùng anh đi dạo. Chúng tôi đi xe ngang qua con đường hai bên là đồng lúa trên chính quê hương của mình tôi cảm thấy lòng mình hạnh phúc thật. Đối với tôi đó là giờ phút tôi thấy cuộc đời mình đẹp nhất, hương vị cuộc sống hòa cùng một chút hương vị tình yêu mà tôi dành cho anh.
-Tới rồi nè em!
Trước mắt tôi là mặt biển thật đẹp, tôi vốn thích đi chơi biển từ nhỏ nhưng lúc đó gia đình tôi không cho đi xa không ngờ anh vẫn còn nhớ. Anh nắm tay tôi đi dạo trên bãi cát, lòng tôi bây giờ cũng như con sóng biển này vậy nó dạt dao đôi lúc lại tăng lăng. Anh kéo tôi lại chỗ người bán đồ lưu niệm và mua tặng tôi một vỏ ốc biển thật to. Anh bảo tôi hãy lắng tai nghe trong vỏ ốc đó nói gì nhưng tôi hỏi lại anh:
- Anh muốn em nghe trong đó những gì?
Bất thính linh anh nhìn tôi hơi ngưỡng nhưng sau đó anh ghé vào tai tôi nói nhỏ:
-Em nghe đi trong đó có lời thì thầm của biển!
Tôi với anh nhìn nhau cười, trong nụ cười của anh ấy của cả niềm vui gặp lại người bạn cũ và niềm hạnh phúc khi ở bên tôi. Tôi nhìn xa xa ngoài biển cả với mong mỏi tìm một cái gì đấy mà chính tôi cũng không hình dung ra được. Nhưng lúc này anh lại quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói:
-- Anh sẽ cùng em nhìn về nơi đó!
...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2009 08:53:42 bởi meo@ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: