BÌNH MINH TRÊN XỨ QUẢNG
BÌNH MINH TRÊN XỨ QUẢNG -Dậy đi con, sắp đến nơi rồi! Tiếng gọi vừa rồi làm cho tôi thức giấc, tôi ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh qua cửa sổ của tàu hỏa.Tôi nhận ra đó là tiếng của một bà cụ ngồi cùng toa với tôi. Tôi đáp lại lời bà: -Dạ con biết rồi bà a! Tàu dừng lại, tôi chào bà cụ và bước xuống theo sau là một túi hành lý nho nhỏ. Tôi lặng nhìn cảnh vật xung quanh, xem thử chúng khác bao nhiêu so với hơn hai năm về trước; tôi nhận ra quê mình có nhiều thay đổi thật. sau khi đã quan sát một lúc lâu bây giờ tôi biết mình cần phải về nhà nên vội tới chỗ bác xe ôm để đi. Ngồi trên chiếc xe tôi hình như tôi không có thời gian suy nghĩ mông lung vì nó thật sự đã quá cũ, lâu lâu tôi lai bị nó làm cho ê ẩm cả người mỗi khi gặp ổ gà. Cái tối nhá nhem của miền quê khiến tôi phải rùng mình vì trong thành phố chỗ nào cũng có đèn sáng, như đoán biết ý tôi bác xe ôm quay sang hỏi tôi: -Hình như lâu lắm cháu mới về quê phải không? tôi trả lời bác nhưng với giọng nói không được rõ to lắm vì phải ngồi trên tàu xe lâu nên tôi rất mệt. -Cháu đi học trong thành phố nên hơn hai năm mới về quê một lần. Theo kinh nghiệm hành nghề chạy xe ôm lâu năm của mình bác xe ôm cũng biết tôi đã mệt nên không hỏi nữa. thế là từ lúc đó trở đi tôi chỉ cất tiếng nói mỗi khi chỉ đường cho bác. Tới ngã ba gần nhà tôi xuống xe và đi bộ một đoạn về nhà, sở dĩ tôi làm như vậy là tôi muốn cho bà ngoại của tôi bất ngờ. vừa đến trước nhà tôi sững lại vì có tiếng chó từ trong nhà vọng ra, tôi không vào nhà không phải là tôi sợ chó mà tôi nhớ dạo trước lần nào tôi về quê ông Ngoại cũng ra mở cửa. Tôi nhìn cánh cổng không động đậy kia mà lòng thấy bùi ngùi vô cùng. Chợt trong nhà có tiếng hỏi vọng ra: -Ai đó? Tôi nhận ra đó là tiếng của bà ngoại tôi, bây giờ là khoảng chín giờ tối ở quê mọi người thường ngủ rất sớm để ngày mai còn lên đồng; chắc hẳn tiếng chó sủa lúc nãy đã làm ngoại tôi tỉnh giấc, tôi đáp lại bà: -Ngoại ơi !con đây! Ngay lúc đó đèn trong nhà được mở lên, qua ánh sáng của bóng đèn chiếu ra ngoài hiện ra một thân hình nhỏ và gầy gò tiến dần đến chỗ tôi. Lúc này tôi như muốn ôm chầm lấy ngoại khi cánh cửa mở ra nhưng tôi vốn là người không bao giờ biểu hiện tình cảm của mình như vậy. thế nên khi còn ở trong thành phố tôi rất ít khi dám gọi điện về cho ngoại vì tôi sợ mình không kìm chế được mà bật khóc thì ngoại tôi sẽ buồn. -Sao lâu quá con mới về thăm ngoại, nghỉ hè không về mà tết cũng không? -Dạ! con tính để học xong về thăm ngoại luôn, hôm nay con về rồi ngoại vui hông? - Vui, vui chứ mà sao con về mà mà không gọi điện trước? -hì hì! Ngoại ơi con muốn cho ngoại bất ngờ mà với lại nếu con gọi điện báo trước ngoại thêm lo lắng thôi! Lúc này dì và bé Thảo- con dì cũng dậy cả rồi, lại thêm mấy ông, bà, cô, chú hàng xóm cũng sang chơi mọi người cùng hỏi thăm tôi về chuyện học hành, má và anh chị tôi trong thành phố. Mãi đến mười một giờ mọi người mới về, lúc này chỉ còn lại người nhà thôi ngoại tôi bảo tôi tắm đi rồi ngủ. Tôi đứng dậy tới chỗ hành lý lấy khăn và đồ rồi ra giếng tắm. Xong tôi vào nằm cùng giường với Ngoại ngủ một giấc thật sâu trong sự mỏi mệt sau một ngày đêm ngồi tàu xe. Sáng hôm sau, tôi dậy lúc 8 giờ sáng ra giếng làm vệ sinh cá nhân và rửa mặt cho thật tỉnh táo. Tôi trở vào nhà hình như không có ai ở nhà, bé Thảo chắc đi học, dì Năm thì ra đồng, còn ngoại không biết đi đâu. Đang suy nghĩ bỗng nhiên tôi nhìn thấy mấy cây mía con con gần cái giếng cũ tôi vội tiến đến gần, những giọt sương đêm qua vẫn còn đọng lại trên những tàu lá non xanh um. Không biết cái tàu mía non kia hay trong tâm trí tôi lúc nào cũng nhớ mà tự nhiên tim tôi như muốn thắt lại tôi nhớ đến ông Ngoại, ngày ấy khi tôi còn nhỏ mỗi khi tôi làm nũng khóc nhè là ông Ngoại thường lấy mía để dỗ dành cháu mình. Có biết bao nhiêu là kỷ niệm với tôi về ông cũng tại nơi đây. Ngày ông mất do một căn bệnh nặng nhưng tôi không về được chỉ có chị tôi về thôi. Những ngày đó, sống trong thành phố tôi cảm thấy rất buồn nhưng tôi biết ông ngoại tôi không muốn tôi buốn như vậy. Với suy nghĩ như thế dần dần tôi đã tự khuyên được chính mình và tôi tự hứa với lòng mình tôi sẽ cố gắng học tập để ông ngoại tôi trên trời cao sẽ vui vẻ. Tôi không ngờ tết lần trở về nhân dịp tết 2007 là cuối cùng tôi gặp ông tôi. Bây giờ tôi thật sự muốn khóc khóc thật to khi tôi cứ luôn cảm thấy luôn thiếu thốn một cái gì đó không thể bù đắp được. Tôi không thể làm cho mình vơi được khi nhìn tất cả những cảnh vật xung quanh, ngôi nhà, cây xoài do ông trồng, chỗ mà ông thường ngồi nghỉ, tiếng rầy la của ông cứ văng vẳng trong tôi mỗi lúc một rõ hơn mà nước mắt tôi cứ tuôn chảy. Chợt tôi nghe có tiếng trong nhà, hình như là bà Ngoại đang gọi tôi. Tôi trả lời: -Dạ, con đây ngoại! Ngoại đem cái giỏ xuống bếp vừa lấy đố ăn ra vừa nói: -Ngoại mua mấy thứ mà hồi trước con thích ăn nhất đấy! Tôi sực nhớ ra hồi sáng tôi thức dậy mà không thấy ngoại đâu thì ra ngoại đi chợ. Ngoại mua giò heo, giá luộc, bánh tráng nhúng đường và nhiều thứ nữa đúng là mấy món mà hồi trước tôi rất thích. Chắc cái giỏ này rất nặng nhưng nó còn nặng hơn với dáng dấp nhỏ con và gầy của ngoại, vậy mà ngoại vẫn nói cười vui vẻ trong hơi thở gấp gáp vì mệt tôi thấy thương ngoại quá. Tôi và má cùng về ở với ngoại năm tôi học lớp 5. Trước đó tôi ở với má, khoảng cách từ nhà đến nhà ngoại cũng không xa lắm nên tôi thường xuyên về ngoại chơi, cũng có khi là trông nhà cho ngoại mỗi khi ngoại di chợ hay đi đâu đó. Lúc đó niềm vui của một đứa trẻ như tôi là ngồi ở nhà và chờ ngoại về, bao giờ cũng vậy khi đi đâu đó ngoại đều mua quà cho tôi. Tôi vẫn nhớ như in cái dáng dấp của ngoại hồi đó, thân hình ngoại nhỏ bé nhưng không gầy như bây giờ. Hai năm sau chị tôi thi đậu đại học Đà Lạt, má và chị cùng lên trên đó vì vậy chỉ còn tôi ở lại cùng ông bà ngoại, dì và em Thảo thôi. Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn trôi đi mọi chuyện trong nhà dần cũng có nhiều thay đổi: ông ngoại vào Sài Gòn để làm ăn lâu lại về, bà ngoại thì hay bị bệnh tuổi già nhiều lần phải đi cấp cứu trong đêm cũng có khi là cả những ngày mưa lũ. Tôi rất sợ mình sẽ bị mất đi người thân như hồi má tôi bị bệnh cách gia đình tôi mới về ở chung với ngoại, thật sự lúc đó tôi biết má sợ mình không khỏi không ai lo cho hai đứa con má tôi sợ con mình côi cút má vừa khóc vừa nói trong sự đâu đớn: -Con ơi !chắc má không sống nổi!. Chỉ một câu nói như thế nhưng lặp lại nhiều lần mọi người trong gia đình ai cũng lo đi tìm những vị thuốc nam hay những người biết trị bệnh trong vùng vì khi đó y tế ở tỉnh tôi còn hạn hẹp bệnh viện lại xa còn tôi chỉ biết khóc trong sự sợ hãi. Nhưng kì diệu thay sau mấy tiếng đồng hồ vật vã má tôi đã khỏi bệnh nhưng hồi đó tôi còn nhỏ và đang trong tình trạng hoảng sợ nên không biết ai đã chữa bớt bệnh cho má nữa. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã thương xót và cho mẹ tôi vượt qua. Nói thật, tôi vốn là cô bé khá bướng bỉnh có những lúc tôi nghịch làm ngoại mình buồn lòng nhưng ngoại chỉ nói nhẹ chứ không hề dùng hình phạt nặng với tôi. Và cũng có khi trong cuộc sống với tâm hồn của một người chưa bước đến tuổi trưởng thành mà phải tự đương đầu với bên ngoài, tôi cũng đã từng bị ảnh hưởng bởi những cám dỗ xung quanh nhưng nhờ có những người thân trong gia đình như ngoại chính vì thế mà tôi mới có ngày hôm nay. Nơi đây không những đã sinh ra, dạy tôi làm người và biết đương đầu với những khó khăn từ khi tôi chỉ là một đứa trẻ mà nó còn là nơi sinh sống và an nghỉ của những người thân yêu nhất của tôi. Một ngày ở quê nhà đã trôi qua màng đêm lại buôn xuống tôi ngồi trước hiên nhà ngắm cảnh ban đêm. Nói cho vui vậy thôi buổi tối ở chỗ tôi thì có thấy gì đâu mà ngắm trước mắt không có gì khác hơn là một khoảng không gian tối mịt mờ. Tôi ngồi đó suy nghĩ vẫn vơ thôi. Khoảng 9 giờ cả nhà tôi điều đi ngủ, tôi thì nằm trằn troc mấy tiếng sau mới ngủ được…. Sáng dậy, tôi nhìn đồng hồ thấy 7 giờ 30 nhưng nhà tôi không còn ai ở nhà. Sau khi rửa mặt cho tỉnh tôi bước lại trước nhà nhìn cành đồng lúa xanh bát ngát dưới ánh nắng còn e ấp của buổi bình minh, nhìn dòng nước trong xanh chảy dưới con kênh trước nhà, đàn chuồn chuồn đang bay trên bầu trời xanh, những nông dân đang gánh đôi thúng, những em bé chăn trâu, hàng rào hoa Râm Bụt của nhà hàng xóm nở ra những bông hoa đỏ thắm, tất cả những cảnh vật ấy thật đẹp mà dưới con mắt của một người bình thường như tôi cũng cảm thấy thơ mộng lắm rồi. …7 ngày sau, hôm nay là ngày tôi tạm biệt quê nhà và những người thân yêu để trở vào miền nam đi làm. Mang hành lý ra ngoài sân mà đôi chân tôi như muốn chùng lại tôi không nỡ rời xa nơi này, tôi sợ chỉ trong chớp mắt khi tôi ngoảnh mặt đi thì tất cả những cái gì đã tồn tại trước đây sẽ tan biến mất. Nhưng cuộc sống chẳng phải là thế hay sao, con người chúng ta cần phải mưu sinh. Và những lúc bộn bề công việc chỉ cần chúng ta thoáng nghĩ về những điều đẹp nhất thuộc về nơi đã sinh ra bao cội nguồn cho đến thế hệ của chúng ta thì bạn sẽ cảm thấy tin yêu cuộc đời hơn. Và hơn nữa Trên chuyến tàu bắc nam ngày hôm nay có ít nhất là một người như tôi đã mang theo những gì riêng biệt nhất, tươi đẹp nhất của vùng đất Quảng đến Tphcm để tô điểm thêm cho một thành phố ồn ào sôi động kia những nét chấm phá dân dã của miền trung Việt Nam.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2009 08:55:12 bởi meo@ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: