Phần II
Sóng Gió
6. Cánh đồng dưa: Đôi chân của Thành như không còn muốn bước đi thêm một bước nào nữa cả. Hai vai chàng thì sưng tấy cả lên vì cái đòn gánh. Hai cái xoa hai bên nặng như hai cục đá. Cái nắng gay gắt của mùa hè làm cho bãi cát khát nước như cháy. Thành cứ lội xuống sông, vục hai thùng xoa xuống nước, rồi đi ngược lên, rê xoa tưới vào từng luống dưa. Lũ dưa thiếu nước, lá cứ nheo nheo... Thành đi chưa hết vòng thì luống dưa đầu đã khô ran. Chàng phải chạy đuổi theo cái nắng hè thiêu đốt.
Thật tình mà nói, ai cũng biết trồng dưa trên cát kiểu này thật khó ăn, nhưng biết làm sao bây giờ. Ruộng thì vô hợp tác hết, nhà Thành chỉ có hai khẩu nên trừ cái vườn ra còn được tí ruộng phần trăm, hai mẹ con không đủ lúa ăn. Vậy là Thành bắt chước bà con trong xóm, cũng ra đây choán lấy một miếng bãi để trồng dưa. Đất cát thì dễ làm, chỉ có cái khó là tưới. Thành tưới ngày, tưới đêm mà dưa vẫn cứ khô. Tuy nhiên, năm ngoái, sau mấy tháng cố gắng, Thành cũng thu đựơc mùa dưa kha khá, trừ hết phân, giống, thuốc rầy cũng đủ cho hai mẹ con ăn gạo cả năm. Năm nay, Thành định kiếm thêm chút đỉnh để dành nên làm gần gấp đôi năm ngoái. Mẹ Thành quen với mấy bà bán phân dưới chợ nên vay tạm ít tiền lo phân thuốc cho dưa.
Mùa hè năm nay, Thành ở luôn ngoài bãi. Thành tưới đến tối mịt, đến khi nào cát dịu di mới thôi. Rồi chàng ở lại luôn ngoài bãi để canh dưa, sợ lũ trẻ trong xóm ra chơi, phá phách. Tối nào Thành cũng lội sang bên kia sông để hẹn hò với Tâm. Năm nay Tâm học xong lớp 12 và sắp thi lên Đại Học. Tâm khá tự tin vì nàng là học sinh giỏi, nhất là các môn tự nhiên. Tuy nhiên, vì biết cha nàng cũng là một sĩ quan Nguỵ còn đi học tập chưa về nên Tâm thường tâm sự với Thành rằng khó mà nàng thi đậu vào đại học. Thành cũng chỉ biết động viên nàng cố gắng:
- Anh nghĩ không sao đâu, cứ cố mà thi thử, đậu thật cao, may đâu có sự thay đổi, đừng bi quan. Rồi Thành cười. Còn nếu không được gì thì qua bên đó sống với mẹ con anh. Thành nói trong thật tình mà Tâm nghe sao như chua chát. Chẳng lẽ thế là chấm hết với nàng sao. Mặc dù yêu Thành và hẹn hò với nhau khá lâu, Tâm tuyên bố:
- Nếu em mà thi đậu thì em sẽ đi học, nếu không đậu thì em sẽ kiếm tiền đi vượt biên. Em yêu anh nhưng em không muốn chôn cuộc đời của mình vào cái chốn này. Lúc nào gia đình em cũng bị coi là Nguỵ. Gần mười năm nay em cũng là đứa trẻ mồ côi cha như anh thôi. Thậm chí còn tệ hơn anh... Nói tới đây nàng giật mình vì sợ xúc phạm tới Thành nên im luôn
Những lời nói kiên quyết của Tâm cũng đánh thức Thành. Tại sao Thành lại phải cố bám lấy cái quê nghèo xơ xác như thế này. Lâu nay, Thành nghe những người trong xóm bỏ đi, kéo vô Sài gòn làm cái này, làm cái kia coi bộ có dễ hơn ở cái đất này. Họ đi vào đó làm còn có chút tiền gửi về cho gia đình. Chứ ở cái xứ này, ngày ngày vác cuốc ra đồng theo nhịp kẻng để kiếm từng mươi điểm mỗi ngày. Mà điểm thì đâu có ăn được dễ dàng đâu. Cuối mùa, trừ hết nghĩa vụ, chi phí, hợp tác mới chia cho mỗi người một ít lúa, đủ cầm hơi cho đến mùa sau. Muốn làm nhiều hơn cũng không được. Muốn làm ít hơn cũng không xong. Chán thiệt... Thành ra ngoài bãi để “tăng gia” thì thế đấy, cả bãi dưa mùa này cứ róm cả lại. Kiểu này thì mẹ con Thành có mà vỡ nợ mùa này mất tiêu...
Nỗi lo của Thành cũng lại trở thành hiện thực. Cái đám dưa mấy hôm nay tự nhiên queo lá nhăn dúm, nhăn déo cả ra. Thành mua thuốc về phun mà cũng không thấy gì thay đổi. Vậy là cả thuốc, cả phân mấy trăm ngàn đồng đành tiêu thành cát trắng.
Thành quăng cặp xô xuống cát, ngồi thừ người ra chẳng muốn làm gì nữa cả. Trời sụp xuống nhanh quá. Trước mặt chàng tất cả chỉ là bóng tối...
7. Ngã rẽ của dòng sông: Tối nay lại là một tối thứ bảy, mặc dù Thành đang buồn vì cái đám dưa chết tiệt đã ngốn hết của chàng mấy trăm ngàn đồng, làm mẹ con Thành mang nợ khó mà trả nỗi, Thành cũng xao xuyến nhớ Tâm. Cơm nước xong, Thành xin phép mẹ đi chơi. Thành đi một mạch ra sông, bơi qua điểm hẹn với Tâm như mọi khi.
Đêm nay, trăng lại sáng như cái ngày đầu tiên Thành gặp Tâm năm ngoái. Trong lòng nôn nao về những kỉ niệm cũ, Thành thấy yêu đời và phấn chấn hẳn lên. Trăng đêm nay đẹp quá. Ánh trăng sáng vằng vặt trên hàng liễu bên bờ sông. Dáng liễu nghiêng nghiêng rũ rũ như dáng của nàng. Bãi cát dài thoai thoải nằm yên lặng, trắng xoã, trắng như làn da của nàng. Cơn khát tình yêu như dâng lên tận cổ họng rát cháy cái nắng ban chiều của chàng. Con gió sông thổi nhè nhẹ vào mặt chàng cũng không làm tan đi niềm ao ước của chàng. Đêm nay, Thành thèm được yêu... Thành sẽ nắm lấy bàn tay nàng đêm nay, nếu được Thành sẽ ôm nàng vào lòng... và hôn lên đôi môi nàng. Cái đôi môi ươn ướt, mòng mọng cứ như mời gọi Thành mỗi lần họ gặp nhau.
Đã gần một năm quen nhau rồi mà Thành vẫn chưa hề biết tặng cho nàng một nụ hôn. Mong muốn thì nhiều, nhưng cứ mỗi lần gặp nhau, Thành lúng ta lúng túng như gà mắc tóc. Muốn hỏi mấy đứa bạn làm thế nào để hôn nhưng lại sợ tụi nó chọc quê. Tụi nó mà chọc thì có chun xuống giường mà trốn. Giá mà Thành còn cha thì đâu đến nỗi. Có lẽ chỉ có cha mới là người thầy tốt nhất cho cái chuyện này...
Thành chờ được một lát thì Tâm cũng xuất hiện. Nàng vẫn như mọi ngày, ăn mặc đơn giản nhưng vẫn giữ được cái nét đẹp quý phái. Nàng không giống những người con gái khác ở đây, có lẽ là vì nàng là người có học.
Tâm đến bên Thành. Nàng ngồi xuống. Dưới ánh trăng sáng, Thành nhìn thấy vẻ căng thẳng trên khuôn mặt nàng. Hình như có chuyện gì, Thành lên tiếng trước:
- Có chuyện gì vậy Tâm?
Tâm bổng bật khóc:
- Em đem chuyện chúng mình nói với mẹ. Mẹ bảo em không được ưng anh. Gia đình em là Nguỵ, cha đi học tập chưa về, nếu mà ưng anh nữa thì còn gì tương lai. Mẹ bảo nếu em thi đậu đại học thì đi học nữa, không đậu thì lấy chồng. Mà tốt cho em hơn là nên ưng một ai đó con nhà buôn bán hay có cơ sở vững vàng để dựa tấm thân. Mẹ còn bảo là em có nhan sắc, lại học giỏi, thông minh, sao lại đi ưng anh... Nàng thút thít... Em cũng không biết tính ra làm sao. Em yêu anh và em chỉ mong cho tình yêu chúng mình không bao giờ xa cách.
Thành cảm thấy hụt hẫng. Thì ra trong con mắt của gia đình Tâm, Thành không xứng đáng với Tâm. Thành là kẻ thiếu học, lại còn nghèo rớt mồng tơi thế này thì làm sao đảm bảo được cuộc sống tương lai cho Tâm. Có lẽ mẹ Tâm cũng có lý. Hiện giờ Thành đang nợ hàng đống tiền cho cái bãi dưa, rồi mai đây Thành sẽ sống ra sao... nói chi đến tình yêu, ngay dến bản thân mình còn không lo nỗi... Thế nhưng biết làm sao bây giờ, con người làm sao vượt qua được số phận. Thành không khóc thành tiếng nhưng tiếng nức nở ở đâu đây trong lòng chàng...
Thành bước từng bước nặng trĩu trên bãi cát. Bãi cát đêm nay dưới ánh trăng vàng vọt như dài thêm ra. Dưới chân chàng là những lốm đốm ống ánh như những viên kim cương nhỏ. Có phải cuộc đời này cũng là một bãi cát mà Thành là một hạt cát nhỏ xíu, khô khan. Còn Tâm là một hạt sáng lấp lánh. Tâm đẹp và thông minh quá... Thành yêu nàng nhưng có lẽ Tâm đã vượt quá tầm tay của nàng... Giữa hai người đâu chỉ có một dòng sông cạn này đâu.
Cái bước chân nặng nề rồi cũng lê Thành ra đến bờ nước. Thành cũng chẳng cần cởi đồ, cứ mặc nguyên bộ đồ lội xuống sông. Nước sông mát rượi làm Thành như tỉnh táo hơn lên. Càng tỉnh táo, Thành càng đau xót nhận ra cái tương lai mịt mù của mình. Tự nhiên, chân chàng bổng hụt vì một lạch nước, Thành rướn người để bơi nhưng rồi hai chân Thành cũng không chịu đạp. Thành cứ mặc cho nước cuốn trôi đi trên dòng sông. Đến khi Thành trấn tỉnh lại thì Thành đã trôi xa mấy trăm thước, tận bãi dứa. Thành đi như lê về đến nhà và sáng hôm sau Thành nằm lì cho đến khi mẹ gọi dậy ăn cơm.
- Thành ơi, con sao vậy, dậy ăn cơm rồi tưới dùm mẹ mấy cây cà chua. Nó khô queo hết rồi.
Thành vùng dậy đi ra giếng, xối một gáo nước từ đầu cho tỉnh ngủ rồi đi vô cùng ăn cơm với mẹ.
- Con nghĩ, con phải đi Sài gòn kiếm việc gì làm may ra có tiền giúp mẹ chứ con cứ ở nhà làm ruộng làm vườn thế này thì cả đời không ngóc cái đầu lên nỗi. Con thấy mấy đứa đi làm xa đều có tiền gửi về nhà.
Mẹ ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo:
- Con muốn đi thì mẹ cũng không cản. Nhưng con phải hỏi kĩ lưỡng có gì làm không rồi hãy đi.
- Dạ, để con hỏi thằng Thông coi. Nó đi làm gạch ở đâu con sẽ đi theo.
...Mẹ đi với Thành lên tận ngã ba Bồ Đề để Thành đón xe đi Sài gòn. Mẹ còn đùm một gói xôi đậu để Thành đi đường.
8. Giấc mơ đô thành: Đã bốn tháng từ ngày Thành rời quê vào đây kiếm sống. Được anh thằng Thông giới thiệu vào làm ở lò gạch trên đường đi Đức Hoà, Đức Huệ gần nông trưồng Lê Minh Xuân. Việc của Thành có khi là làm đất, có khi là chạy lường, có khi lại dập ngói, cắt phơ. Có hôm trại thiếu người, Thành cũng phụ đốt lò, rồi ra lò, bốc xếp... Thành ở luôn trong trại gạch. Cơm nước thì có chị nuôi lo nên cũng khoẻ. Tắm rửa thì cứ nhảy tủm xuống hồ... Việc ở đây toàn bộ là khoán nên Thành cố gắng làm thật nhiều. Thành đã để dành được chút ít tiền vừa gửi về cho mẹ để trả nợ tiền phân thuốc cho cái bãi dưa chết tiệt.
Trời chiều nay lại đổ cơn mưa dông nên sân bãi đều ướt nhẹp. Gạch cũng mới ra lò. Cả trại đều nghỉ sớm. Đám công nhân rủ nhau đi nhậu, chúng cứ kêu Thành reo réo nhưng Thành từ chối. Tụi nó hầu hết là dân Bình Chánh này, sống chỉ biết ngày hôm nay, nên ăn rồi ngày nào cũng nhậu. Thành mà dính vô cái nhậu thì lấy đâu tiền để dành, lấy đâu còn lo cho tương lai. Chúng nó đi hết, còn một mình trong trại, Thành cũng thấy buồn buồn, nhơ nhớ...
Bốn tháng rồi, Thành không viết thư cho Tâm. Cái lần cuối chàng viết thư cho Tâm là trước lúc đi Sài gòn, Thành nhờ thằng Nhịn đem qua cho Tâm. Thành viết:
“...Anh yêu em, và với anh bây giờ chỉ có em là người con gái duy nhất. Anh không muốn mất em nhưng cái nghèo đeo đẳng anh đã không cho anh một hy vọng nào. Anh phải ra đi, anh phải tìm một cuộc sống mới, tốt đẹp hơn cái cuộc đời đen tối này. Hãy chờ anh nghe em, hãy cho anh một cơ hội...”
Sau đó hai tháng, Thành nhận được một lá thư tay của Tâm:
“ Anh yêu,
Em rất buồn khi biết anh đã ra đi vì em. Hôm nay em lại càng buồn khi em vừa biết là em sẽ không được đi học tiếp. Cuộc đời sao quá nhiều cay đắng cho chúng mình như thế chứ? Mẹ em thì cứ hối thúc em đi lấy chồng. Mẹ muốn gả em cho một ông nào đó ngoài Tư Nghĩa, nghe nói có máy gạo, máy bơm, nhà giàu có. Em nhất định không chịu. Anh yên tâm là em sẽ chờ anh, và chỉ anh thôi....”
Lục lại lá thư ra đọc. Thành rưng rưng nước mắt. Thành nhìn quanh, chẳng có ai, thôi thì cứ khóc cho đã, cho thoả mãn những đè nén bao lâu nay. Thành khóc, và nhớ, và rồi lại khóc... cứ như một đứa trẻ. Thành định viết thư cho Tâm nhưng chàng không còn nhìn thấy trang giấy nữa...
Một lúc sau, Thành lau nước mắt và bắt đầu viết:
“ Em yêu,
Anh đang rất vui vì anh đã trả được hết nợ. Anh sẽ cố gắng để dành thêm chút ít rồi sau đó sẽ tính đường làm ăn...
...Anh nhớ em đến tận cùng trong trái tim anh. Anh ước gì giữa chúng mình bây giờ chỉ là một dòng sông. Anh sẽ bơi ngay đến với em ngay trong đêm nay. Anh thèm được ngồi bên em, được nhìn em cười, được nghe em nói. Tất cả giờ đã xa xôi...
... Em hãy hứa là hãy chờ anh nghe em. Tết này anh chưa thể về nhưng anh sẽ cố gắng về sau Tết...
Thương “
Thành cũng nhớ kèm theo địa chỉ để Tâm có thể viết thư cho Thành thẳng vào địa chỉ này...
9. Tết xa nhà: Thành đã quyết định không về quê ăn Tết... Bởi vì về trong dịp Tết này tiền xe đò ra vô bằng mấy tháng làm quần quật. Còn ở lại lò gạch thì ít người, công việc nhẹ nhàng hơn mà đựợc chủ trả lương khá hơn. Thành định sau Tết để dành được thêm chút ít sẽ về thăm mẹ và Tâm.
Đêm giao thừa ở đây sao vắng vẻ quá. Trong trại còn vỏn vẹn có bốn đứa và cô chị nuôi. Mấy đứa dân An Lạc hay Bà Hom thì về nhà hết từ chiều hăm bảy. Mấy thằng ở lại buồn quá rủ nhau mua rượu về nhậu. Thành không quen nên mới có vài tua là xỉn. Thành cảm thấy chóng mặt, chạy vội ra sau, ói một mạch, rượu đi trước, cơm đi sau, chẳng còn gì trong bụng. Người lâng lâng, Thành bỏ đi ngủ mặc cho mấy thằng kia kêu réo.
Thành không thể nào chợp mắt được. Đêm nay không biết ngoài ấy ra sao. Mẹ chắc là buồn, buồn lắm. Đời mẹ đã khổ nhiều quá rồi, đêm nay giao thừa lại một mình một bóng, Thành bổng cảm thấy quá có lỗi với mẹ. Lẽ ra mình không nên tính toán như thế. Gì thì gì, đáng ra ngày Tết phải ở nhà với mẹ, thắp nhang cho cha... Rồi ngày mai, Thành sẽ sang sông tìm Tâm. Hai đứa lại sẽ hẹn hò để cùng nhau tâm sự. Rặng dương và bãi cát bồi sẽ là chứng nhân cho cuộc tình của họ...
Cái nhớ day dứt làm sao... Cái buồn dồn ứ trong trái tim, Thành bất chợt hát lên một mình:
- Con biết Xuân này mẹ chờ tin con...
Thành hát rất dở và ít khi hát, nhưng đêm nay sao Thành hát hay quá. Một mình trên cái rầm, Thành nghêu ngao cả bài Xuân này con không về. Tiếng hát mùi mẩn của Thành làm cả đám nhậu cũng dừng câu chuyện, hát theo...
Bài hát cứ ngân đi ngân lại như chất thêm nỗi buồn trong lòng Thành...
10. Về Quê : Thành đạp xe một lèo từ Lê Minh Xuân về đến bến Miền Đông thì trời vừa sáng. Chiếc xe đạp đòn dông cà tàng Thành mới mua để đi đây đi đó cho tiện chứ đi xe lam vừa tốn tiền vừa phải đi bộ xa. Mới đầu tháng Ba mà trời Sài gòn sao nóng ngột ngạt. Sáng sớm mà trời đã nóng hâm hâm. Chiếc xe lại nặng ì ì, đôi chân đạp đất của Thành còn chịu hổng nỗi. Vừa cua vô cổng bến xe Bình Triệu, Thành gặp một đám cò chạy ra kẻ lôi người kéo:
- Đi đâu vậy?
Thành không rành mấy gã cò xe này nên mau miệng:
- Về Quảng Ngãi.
Một gã nhanh nhẩu chỉ Thành lên chiếc xe Ford, loại xe nhỏ hăm bốn ghế:
- Xe này về Huế. Về Quảng Ngãi cho ba lăm đồng, xe đạp mười lăm đồng nữa là năm chục. Chịu thì lên đi.
Thành trả giá:
- Bốn chục được không.
- Được, lên xe đi. Gã phụ xe nhanh nhẩu. Một gã đứng bên cạnh bê chiếc xe đạp đưa lên mui cho một đứa ở trên cột.
- Cho tiền bốc xếp, anh Hai.
- Bao nhiêu? Thành hỏi
- Hai chục mánh. Gã này nói nửa tiếng lóng
- Về Quảng Ngãi chỉ có bốn chục vừa xe vừa người, bỏ cái xe đạp lên mui hai chục, tụi bây tưởng tao nhiều tiền lắm hả. Thành cự.
- Bây giờ có đưa không thì nói, tao nói hai chục là hai chục. Không đưa thì ôm đầu máu mà về.
Tính tình Thành xưa nay hiền như đất, ai nói sao cũng chịu, không hề cự ai bao giờ nhưng từ ngày ra đi làm thuê, Thành chẳng còn biết sợ ai, gặp chuyện không phải là chơi tới bến.
- Tao chưa biểu mày bỏ xe đạp lên, tại sao mày bỏ. Thành không còn cách nào hơn nên cãi lý. Tụi bây bỏ lại xe đạp xuống cho tao.
Có mấy người khách trên xe thấy vậy, nhắc Thành:
- Đưa cho tụi nó cho yên chuyện. Chứ không tụi nó đánh. Tụi nó đông lắm.
Thành vẫn kiên quyết, không sợ, đòi tụi nó bỏ chiếc xe xuống. Vừa hăm doạ, một thằng leo lên quăng chiếc xe xuống nhưng Thành nhanh nhẩu chụp gọn chiếc xe. Đứng tựa lưng vào thành xe, hai tay nâng chiếc xe đạp lên trong tư thế sẵn sàng, Thành kêu đám cò:
- Tụi bây có ngon thì dzô, hai thằng một lần, tao chìu.
Tụi nó lảng ra cho Thành, Thành lật đật đạp xe đi. Ra khỏi cầu Bình Triệu mà Thành vẫn còn sờ sợ. Đến khi đón được chiếc xe, Thành mới yên tâm.
Chiếc xe đầy khách nên chạy thẳng, ít rước thêm khách. Hơn nữa, tháng này khách về Trung cũng ế. Con đường quốc lộ có đoạn còn tốt nhưng có đoạn ổ gà, ổ voi lông chông. Hành khách ê ẩm vì những cú sốc, những cú lắc, giằng tới, giằng lui. Thỉnh thoảng có ai đó lại hộc ra tanh ói. Thành cũng say sóng vì ít đi xe đò nhưng Thành không ói mà chỉ nằm lim dim.
Tiếng nhạc cát sét của ông tài xế rè rè giọng ca não nùng của Chế Linh như đưa Thành vào một cõi u buồn. Lòng Thành nôn nao mong sao càng mau về nhà càng tốt.
Đến cầu sông Vệ, Thành kêu xe dừng lại rồi đạp một mạch về nhà. Mẹ đang ở ngoài vườn lui cui trong đám rau lang. Hình như mẹ đang cắt rau lang cho heo. Thành la lên:
- Mẹ ơi....
Mẹ bỏ bó lang xuống, chạy ra ôm chầm lấy Thành:
- Con ơi, Thành ơi, mẹ nhớ con quá. Nước mắt mẹ nhanh thiệt, chỉ một loáng là lăn đầy trên má...
11. Tuyệt vọng: Tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ đánh thức Thành dậy. Thành đã ngủ một đêm ngon lành ở nhà trên cái chõng tre của Thành. Có lẽ không đâu bằng với nhà mình. Thành cảm thấy khoan khoái dễ chịu hẳn. Thành nhìn ra ngoài sân, vườn tược, và cánh đồng phía trước nhà vẫn y như ngày nào. Cái nắng đã lên lưng chừng ngọn cây dừa trước nhà...
Thành kêu mẹ nhưng có lẽ mẹ đi chợ rồi. Chắc là mẹ đi chợ mua đồ cho Thành ăn. Chiều hôm qua, về đến nhà, Thành vô bếp lục đồ ăn nhưng chẳng tìm thấy chi ngoài nồi cơm nhỏ toàn củ lang khô. Từ ngày Thành đi chắc mẹ không dám đi chợ mua đồ ăn. Thành phát khóc lên được khi nghĩ đến những lần Thành bỏ tiền uống rượu với mấy đứa bạn.
Thành xuống nhà thằng Nhịn thăm nó, nhưng nó đà ra đồng. Chờ mẹ về hơi lâu, Thành đi luôn một hơi ra bãi. Vừa gặp thằng Tẻo chèo đò đang chở ai đó tính chèo sang sông, Thành nhảy lên đò luôn. Thành nôn nao mong muốn gặp lại Tâm nên không ngại đi tìm nàng vào ban ngày. Với lại có cách nào khác đâu.
Qua sông, Thành đi thẳng ra xóm nhà Tâm, nhưng tới trước ngõ thì Thành không dám vào. Cứ lấp ló ngoài ngõ, Thành không dám lên tiếng nhưng con chó trong nhà lên tiếng trước. Nó sủa oang oảng. Mẹ Tâm, Thành đoán bà ta là mẹ Tâm vì bà rất giống Tâm, lên tiếng hỏi Thành:
- Cậu tìm ai?
- Dạ, cháu tìm Tâm ạ.
- Ư,. Bà ta lừng khừng rồi lại hỏi. Cháu là ai, tìm Tâm có việc gì?
Thành cũng phân vân một chút nhưng rồi nói thiệt:
- Cháu tên là Thành, ở bên kia sông...
Người đàn bà nhìn Thành từ đầu đến chân thật kĩ cứ như Thành có cái gì lạ lắm. Thành cũng cảm thấy nhột nhạt với cái nhìn soi mói của bà.
- Con Tâm nó đi lấy chồng rồi cháu. Nó ở ngoài nhà chồng, ngoài Núi Hùm... Lâu lắm, một hai tháng, nó mới về nhà thăm.
Thành cứ như người từ trên trời rớt xuống đất. Thành không tin nỗi vào đôi tai của mình. Nhưng không tin sao được. Đây là nhà của Tâm. Người đàn bà kia là mẹ của Tâm. Có lẽ bà còn biết Thành là người yêu của Tâm... Thành lặng lẽ chào:
- Cám ơn bác, thưa bác cháu về. Nếu Tâm về, nhờ bác nhắn lại là Thành có đến đây thăm.
12. Dòng sông đen: Thành hì hục xướt mẻ đất cho thằng Đoan đạp. Cái thằng có đôi chân dùng để đạp đất. Nó cứ lội ào ào trên đống đất như không hề biết mỏi. Thành phải xướt lia, xướt lịa đến mỏi cả tay. Được một lúc, thằng Đoan kêu:
- Làm hơi thuốc đã mầy.
- Ừ thì nghĩ, tao cũng đang thèm thuốc. Từ ngày xa nhà, Thành tập hút thuốc, chứ lúc ở nhà thằng Nhịn nó hút Thành cũng đâu có bắt chước.
Hai thằng rít mấy hơi phê phê xong thì lại nhào ra đạp tiếp. Chợt thằng Đoan dừng lại:
- Mầy muốn đi không?
- Đi đâu?
- Vượt biên.
Thằng Đoan là dân Khánh Hội, lúc trước cũng quậy lắm nhưng rồi sau đó đối tính, bỏ đi làm không theo băng đảng nữa. Từ ngày vô đây làm, thằng Đoan coi Thành như anh em. Có chuyện gì nó cũng giúp cho Thành. Có nó thì chẳng ai dám làm gì Thành. Nó thường kể cho Thành những chiến tích lẫy lừng của nó. Nó thương Thành vì thấy tính tình Thành hiền lành, chất phác, có sao nói vậy. Nó rủ Thành đi vượt biên chỉ vì nó muốn có bạn cùng đi.
- Tiền đâu mà đi? Thành hỏi nó. Tao nghe nói tới ba cây lận. Mà tao thì một khoen cũng hổng có lấy đâu ra ba cây.
- Cây gậy làm gì. Tao có mánh đi canh me, mày muốn đi thì đi với tao, không được nói cho ai hết.
Thành hổng biết nó nói gì:
- Canh me là gì? Mày nói tao chẳng hiểu gì ráo?
- Tao ở Khánh Hội nên biết. Chủ nhật rồi tao về dưới. Tụi nó tính đánh một chuyến tối thứ bảy này. Mày với tao cứ canh đúng lúc, nhào xuống ghe là đi. Má thằng nào dám làm gì tao. Chịu thì đi với tao, chẳng tốn xu teng nào hết.
- Rồi, tao đi với mày. Thành cũng ừ đại. Nói như nó thì sướng quá, tội gì hổng đi.
Hai thằng hôm nay báo với anh quản công là có việc về Sài gòn, nghỉ làm. Đứng đón xe một lúc, hai thằng cùng leo lên chiếc xe lam chạy Lê Minh Xuân - Chợ Lớn. Chiếc xe chạy è è thấy phát chán, lại còn dừng ở Bà Hom để chở bạn hàng rau. Đến Bến Xe Chợ Lớn thì gần trưa. Thằng Đoan dẫn Thành ra chổ bến xe bus. Hơn một giờ sau, hai đứa về tới Calmete. Hai thằng đi bộ dọc đường Calmete. Qua khỏi cầu Calmete, thằng Đoan dẫn Thành vào một cái quán nước vỉa hè. Nó kêu ly cà phê đá cho Thành xong rồi bảo Thành ngồi chờ. Thành ngồi đến mấy tiếng đồng hồ, không hiểu thằng Đoan đi đâu lâu quá. Lòng bồn chồn khó chịu lại thêm cái đói muốn lả, Thành đã muốn bỏ đi...
Đoan quay trở lại, lật đật như vừa chạy từ đâu ra, ngoắc Thành:
- Đi, nhanh lên
- Từ từ tao trả tiền cà phê đã. Thành đứng lên kêu cô chủ quán định tính tiền.
Thằng Đoan ngoắc tay với cô chủ quán:
- Ghi sổ nghe. Rồi nó lôi Thành chạy một hơi về phía đường Tôn Thất Thuyết. Thành cũng không biết đường, chỉ đọc bảng tên đường. Sau đó hai thằng vào một con hẻm nhỏ. Vừa đi nó vừa dăn Thành:
- Ai hỏi cứ nói là người của chú Năm.
Thằng Đoan hé mở cánh cửa một căn nhà trong hẻm. Hai đứa vừa vô cửa đã có tiếng hỏi:
- Ai đó? Bên trong nhà tối om. Thành chẳng thấy gì cả. Hai đứa đồng thanh:
- Người của chú Năm.
- Suỵt! Người đàn bà kia ra dấu cho Thành và Đoan không được nói gì thêm. Hai đứa đi theo hướng dẫn của bà ra phía sau nhà. Căn nhà bếp chật chội lúc nhúc khoảng ba bốn chục người, tất cả đều ngậm tăm... Thành và Đoan cũng được phát cho hai cây tăm để ngậm.
Chờ khoảng hơn một tiếng, trời đã tối hẳn, người càng ngày càng đông thở không muốn nỗi. Có tiếng một chiếc xuồng máy va nhè nhẹ vào cái cầu gỗ sau nhà. “Taxi tới rồi” Ai đó kêu lên khe khẽ “Bà con trật tự, xuống từng người một”. Cửa hậu căn nhà được mở ra, thông ra sau là cái cầu ván đã neo sẵn một chiếc ghe máy nhỏ. Thành không biết gì cả, cứ nối đuôi theo mọi người lên xuồng.
13. Bùn và Đất: Dòng sông nước xuống đen thui, trơ ra không biết bao nhiêu là rác, cái mùi tanh tanh nghe muốn ói. Chiếc xuồng dài nhằng, bên trên phủ kín, chỉ chừa một lối vào ở đầu mũi. Khách xuống “taxi” ngồi san sát nhau thành hai hàng dọc theo thân ghe, vẫn chen chúc y như hồi còn ở trong căn nhà tập kết khi trước.
Con thuyền nổ máy, chòng chành rút lui. Tất cả mọi người vẫn giữ yên lặng, không ai nói với ai một lời nào. Nỗi sợ hãi bao trùm vì taxi vẫn còn trong thành phố, nếu mà lộ ra thì nguy hiểm vô cùng. Rất nhiều người biết cách đây chỉ mấy tuần, một chiếc taxi chở mấy chục người cũng bị bắn chìm dưới chân cầu Chà Và...
Chiếc taxi vẫn đằm đằm trôi trên sông. Thỉnh thoảng những chiếc tàu, ghe xuôi ngược trên sông quét đèn pha sáng quắt làm mọi người lại hết hồn. Thành không biết taxi chạy đường nào, vì Thành đâu có rành đường sông nước Sài gòn này.
Chạy chừng hơn nửa tiếng, taxi dừng lại, tắt máy. Thành chỉ loáng thoáng đoán mò là ra khỏi ngoại ô rồi vì tiếng ồn của xe cộ và người không còn nữa. Giữa màn đen tối om, trên đầu lại phủ tấm bạt, Thành nghe rõ cả tiếng nước vỗ vào thành thuyền lách tách. Thành cố ngoi đầu ra nhìn. Trong ánh sáng mờ mờ của bầu trời đêm, Thành chỉ thấy chung quanh toàn là dừa nước. Thì ra chiếc xuồng trốn vào một con lạch nhỏ giữa đám dừa nước. Mọi người vẫn còn sợ, và vẫn im thin thít. Thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng xuỵt của cô lái taxi. Chiếc xuồng cứ thế nằm luôn trong đám dừa nước
Có ai đó ngồi bên Thành, chận lên cái bàn chân làm chân Thành tê cứng. Thành đưa tay vỗ vai ra hiệu cho người đó. Nhận ra là một cô gái, Thành chỉ nhè nhẹ gỡ cái chân ra khỏi. Trong bóng tối, Thành chẳng thấy được mặt cô gái nhưng Thành có cảm giác là một cô gái trẻ. Có lẽ vì quá sợ hãi nên nàng tìm cách dựa vào Thành để quên đi. Thành cũng cảm thấy sợ, vì đây là lần đầu chàng lên một chiếc taxi như thế này. Thành cứ để yên cho cô gái dựa vào mình...
...Cái mùi con gái như lần lần lấn át đi nỗi sợ của Thành. Thành hít một hơi dài trên mái tóc của cô ta. Cũng cái mùi quen quen, từa tựa như những khi Thành ngồi bên Tâm. Cái lưng của nàng như áp sát vào ngực Thành, Thành nghe nóng ran ở ngực, chàng đưa tay ra trước vòng qua hết người cô gái. Cô gái vẫn chẳng nói gì, hình như cô ta cũng thích thú chờ đợi một vòng tay như thế.
Thân hình cô gái khá đẹp, đầy đặn nhưng không mập, da dẻ khá mát mẻ. Thành dò dẫm đôi bàn tay trong khi cô gái cứ ngồi im lặng. Họ không nói với nhau điều gì, nhưng dường như cô gái cũng đang thích thú. Rồi cô ta cũng bắt đầu làm quen, vuốt ve mơn trớn đôi cánh tay chắt nịch của Thành. Hai người như quên cả nỗi sợ hãi vì họ chẳng còn biết gì đến chung quanh. Cái mà Thành quan tâm bây giờ là đôi gò ngực đầy, căng, phập phồng trong hơi thở của nàng. Khi bàn tay Thành đặt lên đôi ngực, Thành cảm thấy mình như điên lên. Lần đầu tiên trong cuộc đời, chàng được thưởng thức cái mềm mại của hai quả nhủ hoa. Người Thành run lẩy bẩy, tim đập dồn dập, máu trong người như tuôn chảy ào ạt. Thành không còn kiềm chế được...
Mọi người chung quanh không ai thấy Thành và cô gái đang làm gì vì tối om và ai nấy cũng đều đang sợ phập phồng. Có lẽ mọi người ai cũng đang tự tìm cách trấn an mình. Cô gái quay lại, mặt đối mặt với Thành trong bóng tối, rúc đầu vào ngực Thành. Thành chịu hết nỗi, mặt thì cúi xuống tìm khuôn mặt nàng, trong khi tay chàng cũng đi xa hơn về phiá dưới....
...Thành còn đang say sưa với cái cảm giác đê mê tuyệt vời chưa hề có trong đời. Hai người vẫn đang quyện lấy nhau trong cơn say ngây ngây dại dại thì có thông báo từ phía đuôi thuyền:
- Nước ròng quá nên Cá lớn bị mắc cạn không ra được, bà con muốn chờ tiếp hay quay về.
Một số nhao nhao:
- Ba giờ sáng rồi, chạy về thôi. Giờ này mà có đi xuống đó ra cửa thì tám, chín giờ sáng... cho tụi nó bắt hả. Quay vô thôi...
Chiếc xuồng lại nổ máy, chạy về lại hướng thành phố. Thành buông cô gái ra, nỗi sợ hãi lại trở về ám ảnh chàng. Mọi người trên ghe có vẻ lo lắng:
- Thả xuống một lần bốn chục người như thế này dễ bị tóm cả lũ.
- Hay là chia thành ba bốn nhóm. Thả xuống từng nhóm cỡ mươi người ... Một người đề nghị
- Đúng rồi, vậy thì ai ở phía trước sẽ xuống trước. Một nhóm sẽ xuống chổ cầu chữ Y, một nhóm sẽ xuống dưới cầu Nhị thiên đường, còn thì vô bến Hàm Tử...
Thành và cô gái ngồi ở đầu mũi nên ở trong tốp đầu. Thành cũng hơi sợ sợ nhưng Thành cảm thấy mình còn hên là được xuống trước. Xuống trước thì vẫn đỡ nguy hiểm hơn vì nếu có bị bắt thì những người chưa xuống còn trên thuyền cũng bị bắt.
Thành hỏi cô gái:
- Em tên gì?
- Em tên Lin. Cái tên cô gái nghe kì kì, làm Thành bất ngờ.
- Anh tên là Thành. Mình cùng đi với nhau, có gì thì nhận là người yêu, cùng đi chơi nghe.
Lúc này ở Sài gòn vẫn có thiết quân luật, dân phòng, cảnh sát trực đêm đầy đường, mà giờ này đã ba rưỡi sáng, đi một mình dễ bị nghi nên Thành đề nghị với cô gái như vậy.
Chiếc taxi trượt vào bờ sông, chòng chành. Nhóm người đầu tiên thi nhau nhảy ào ào xuống trước mũi xuồng. Thành và Lin cũng nhảy xuống.
Lên khỏi bờ là gặp ngay một con đường lớn. Đám người chia hai chạy thành hai ngã. Thành lạng quạng không biết đường, hai đứa nắm tay chạy đại về một hướng. Đi được một lúc, Thành thấy một trụ sở Công An, cửa mở, đèn sáng choang. Thành đọc cái bảng Công an Phường 17 Quận 8, biết ngay là mình đang ở quận 8, Thành yên tâm hơn. Hai đứa đi một đoạn nữa thì trước mặt có một cây cầu bắc ngang qua sông. Cây cầu khá cao so với mặt đường Thành và Lin đang đi. Có một cái cầu thang khá đứng để leo lên cầu. Chẳng biết ất giáp mô tê gì, Thành dẫn Lin leo lên cầu.
Vừa lên khỏi cầu, Thành thấy cái bảng nhỏ đề: “Cầu Nhị Thiên Đường”. Biết là sẽ có một tốp trên chiếc taxi sắp đổ bộ lên đây, Thành và Lin băng nhanh qua cầu. Đi một đoạn, thấy có một quán hủ tiếu đang mở cửa. Có vài chiếc xích lô đậu trước quán. Thành rủ Lin vào quán. Sẵn đang đói, Thành kêu hai tô hủ tiếu. Lúc này, Thành mới cảm thấy an toàn không còn cảm giác sợ bị bắt vì tội vượt biên nữa, Thành có dịp nhìn kĩ Lin. Lin là một cô gái lai đen. Nước da của nàng đen bóng nhưng cái hàm răng thì trắng toát và đều răm rắp. Thành có cảm giác như Lin là bản sao của cái hình quảng cáo kem đánh răng Hynos. Chỉ có điều đặc biệt là nàng có một thân hình không chê vào đâu được. Trong bóng tối khi nãy, Thành chỉ sờ nên mang máng nhận ra là nàng đẹp, và bây giờ Thành mới thấy được những cái đường cong tuyệt hảo mà Thành không hề thấy ở bất cứ một cô gái Việt nào. Tuy nhiên, cái nước da đen của nàng lại làm cho Thành có cảm giác rờn rợn. Chàng không quen lắm với cái màu da như thế.
Phá tan sự im lặng, Thành lên tiếng:
- Nhà em ở đâu vậy?
- Em làm gì có nhà! Lin nói một cách buồn buồn, Thành nhận ra ngay là Lin không nói dối. Rồi Lin kể:
- Em cũng không biết tên em là gì. Mọi người cứ kêu em là Lin vì em đen như lin, rồi thì em cũng nhận mình là Lin luôn cho tiện. Em cứ lang thang, nay đây mai đó. Em thường hay bán vé số với thuốc lá bên trong Sở thú. Cũng chỉ sống qua ngày. Bữa nay em cũng canh me nên mới ... Nàng làm thinh vì không muốn nói chuyện vượt biên ra đây. Thì ra không phải chỉ có mình Thành là dân “canh me” trên chuyến vừa rồi.
Ăn xong, Thành chia tay Lin. Thành cũng không khỏi bùi ngùi vì dầu sao Lin cũng là người con gái đầu tiên trong cuộc đời mà chàng ôm ấp. Nếu nàng là bùn thì Thành cũng là đất mất rồi. Thành tự so sánh rồi cười một mình...
Thành về đến lò gạch thì đã bảy giờ sáng. Mệt quá sau một đêm dài, Thành leo lên cái “rầm” kéo một hơi đến tối. Lúc Thành tỉnh dậy thì thằng Đoan cũng ngáy khò khò bên cạnh...
14. Chiếc nhẫn vàng Buổi sáng hôm đó, Thành bị bắt cùng với cả con tàu khi vừa ra khỏi cửa Vàm Láng. Khi Bộ đội biên phòng bắn lệnh cho con tàu dừng lại, tài công đã cố bỏ chạy nhưng tàu biên phòng mạnh hơn và nhẹ hơn nên chỉ vài phút sau họ đã tiếp cận được con tàu. Họ bắn xối xả vào tàu . Thành co rúm người không nhúc nhích. Cả đám người ai cũng muốn là người nằm phía dưới, nên lèn thành một đống. Thành muốn tức thở vì bị ba bốn người chận lên, Thành không cựa quậy nhúc nhích gì được, nhất là sau khi thằng Đoan bị trúng đạn.
Con tàu được phủ lên một tấm bạt thật lớn. Khi những phát súng đầu tiên chát chát trên thành tàu thì mấy đứa nhỏ không biết chuyện gì nhô đầu ra khỏi tấm bạt để coi. Thằng Đoan nhào lên kéo tụi nó xuống thì một viên đạn xuyên thẳng từ trán ra phía sau ót. Nó không kịp la lên một tiếng nào cả, chỉ nghe nó đổ nhào xuống đánh huỵch. Thành cũng không biết là thằng Đoan chết cho đến khi mọi người bị kéo lên bờ. Thành chỉ biết nhìn thằng bạn thân, hào hiệp của Thành lần cuối rồi lên bờ cùng mọi người
Thành đi theo đoàn người vào một hội trường lớn. Việc đầu tiên là mọi người phải khai tên họ, ngày sinh và bỏ tất cả nữ trang trên người ra. Thành giật mình, nhìn chiếc nhẫn một chỉ vàng y Thành mua để dành chờ ngày lấy vợ. Những tháng đầu tiên vào làm gạch, Thành vừa để dành tiền gửi về cho mẹ trả nợ, còn sau đó Thành sắm được chiếc nhẫn một chỉ để chờ ngày về quê xin cưới Tâm...
Thành nhanh tay tháo chiếc nhẫn bỏ vào miệng.
- Có một người chết trên ghe. Bà con nào có tiền thì ủng hộ để chúng tôi chôn cất người chết. Một gã biên phòng thông báo.
Thành móc hết túi, còn được ba trăm. Thành định đưa hết, nhưng ông Tàu ngồi bên cạnh bảo Thành nên giữ lại chút ít để mua đồ ăn nên Thành chỉ đưa hai trăm để góp. Sau này Thành mãi mãi vẫn còn cảm giác có lỗi với Đoan vì chuyện này.
...Một lúc sau, tất cả đều phải leo lên một cái thùng xe tải “ba lua” để về Mỹ Tho. Trừ phụ nữ và trẻ con, toàn bộ đàn ông đều bị trói bằng dây PP. Có hai đứa trẻ bị thương đều khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Một đứa bị đạn xuyên qua mông, một đứa bị đạn xuyên qua bắp vế. Chúng được chở riêng đi nhà thương.
Đến Chấp Pháp, cả bọn bị lột một lần nữa. Đồng hồ, viết máy, giày, dép Lào ... đều bị tịch thu. Sau một hồi khám xét, cả lũ chỉ còn mỗi người một bộ đồ trên người. Chiến lợi phẩm được chia ngay tại chổ. Công an chấp pháp, thằng thì giành cái đồng hồ, đứa thì thích cây bút máy... cứ tỉnh queo như mẹ đi chợ về...
Thành vẫn còn ngậm chiếc nhẫn trong miệng. Đến phiên vào để xét, Thành nghe gã chấp pháp hỏi một người đàn ông đi trước:
- Há mồm ra. Xong rồi hắn vạch miệng, vạch tai người đàn ông để xét.
Thành không chần chờ gì cả, dùng lưỡi đưa chiếc nhẫn vào giữa hai hàm răng, cắn một phát thật mạnh. Chiếc nhẫn vàng bẹp dí trong miệng Thành. Thành nuốt luôn chiếc nhẫn vào bụng vừa đúng lúc Thành đến trước mặt gã cảnh sát...
Cái phòng khá rộng của cái tầng hai Khám Lớn, Mỹ Tho trở nên chật chội vì có đến một trăm sáu mươi tám người. Tất cả đều phải ngồi thành hàng dài, chừa một đường đi từ trên cửa ra vào xuống tới phòng vệ sinh. Căn phòng không có cửa sổ chỉ có hàng chấn song sắt trên cao nên nóng như lò lửa. Mặc dù cởi hết áo xống, ai nấy đều đổ mồ hôi nhể nhại. Hầu hết đều ở đây cả tháng nên da người nào người nấy trông bủng bủng lạ mắt.
Đến chín giờ đêm, bốn gã “trực sinh” đi từ trên xuống dưới để sắp chổ cho bọn tù nằm. Một thằng nằm xuống, nghiêng mặt qua bên phải. Thằng thứ hai, nằm trở đầu lại, mặt nhìn vào chân thằng trước. Cứ thế cho đến sát vách cầu tiêu. Họ lại sắp tiếp một nửa bên kia. Sau khi chật chổ, còn vài thằng đứng lố nhố được chỉ chổ ngủ trên đường đi. Vậy là ai ở đâu, ở yên đó. Không ai có thể di chuyển được trong căn phòng mà không dẫm lên một ai đó. Sau chừng mươi lăm phút, Thành bị tê cánh tay trái, Thành phải đứng lên, đổi bên, rồi lại nằm nghiêng xuống bằng bên phải. Đêm đầu tiên Thành không sao ngủ được. Nhưng đêm sau thì Thành ngủ không biết trời đất gì cả.
Mỗi ngày bọn họ đựơc ăn hai lần. Mỗi lần một chén cơm, không rau, không muối. Thành bắt đầu nghe đói. Từ lúc lên tàu đến giờ Thành có ăn gì đâu. Trên chiếc tàu có hai giỏ củ sắn nhưng Thành đâu ăn được củ sắn sống. Nó tanh tanh, ơn ớn làm sao vậy mà Thành thấy nhiều người cứ móc giỏ củ sắn, ăn luôn mồm.
Cơn đói hành hạ Thành càng lúc càng trầm trọng hơn. Thành cảm thấy mình không còn chút hơi sức nào cả. Người Thành cứ lả lả, muốn đứng lên cũng không đứng nỗi. Đã bảy ngày trôi qua từ lúc đặt chân vào đây, Thành vẫn chưa đi ngoài...
Thành nói với một thằng ngồi bên cạnh rằng chàng bị bón thì gã lại kêu một tên trực sinh đến hỏi:
-Thằng này bị bón, có thuốc gì cho nó?
Gã trưc sinh đưa cho Thành một gói thuốc muối. Hắn bảo Thành uống hết nguyên gói một lần.
Vừa uống xong gói thuốc muối, Thành nghe quặn dữ dội trong bụng. Chen trong đám người Thành chạy về phía nhà cầu. Thành mở cửa nhà cầu nhưng một gã trực sinh chận lại:
- Mày là lính mới, không được đi cầu, đi trong bô kia. Hắn chỉ cho Thành một cái bô. Xong rồi đổ vô cái thùng nhựa này nghe không?
Thành hơi ngạc nhiên nhưng vì đau bụng quá nên hắn biểu sao thì cứ làm vậy...
...Sáng hôm sau, một gã cảnh sát cùng với một đám tù mặc đồng phục tù hẳn hoi đến. Bọn chúng mở nắp cái thùng nhựa, đổ thêm nước vô rồi dùng cây gỗ quậy lên. Một cái mùi kinh hoàng bao trùm khắp cả căn phòng. Thành không chịu nỗi phải bụm mũi. Bọn chúng cứ quậy rồi đổ vào cầu, lại đổ thêm nước, quậy, đổ vào cầu cho đến khi không còn phân trong cái thùng nữa. Thành nghe một gã tù la lên:
- Nhiều quá nè tụi bây.
Sau khi rửa hết, một gã tù bụm một bụm toàn là nhẫn vàng, những mắc dây chuyền, và những mẫu vàng lá. Chúng hí hửng kéo nhau đi...
Vậy là hết. Tâm cũng đã đi lấy chồng. Chiếc nhẫn Thành dành dụm để cưới vợ cũng bị ăn cướp... Di sản của cuộc tình giữa Thành và Tâm cũng không còn. Bây giờ lại còn ngồi đây đợi chờ ngày ra tù. Tất cả hy vọng, ước mơ của Thành đều tan thành mây khói...