Câu chuyện một dòng sông Tác Giả: Đoản Kiếm Phần I
Dòng sông quê mùa kiệt
1. Cuộc đời đen tối: ...Chiều đã xuống đằng sau rặng tre đằng ngà, Thành vẫn còn chơi lò cò với đám chăn bò trên gò mả. Bất ngờ, một con bò nổi chứng, chạy thật nhanh, húc vào sau lưng Thành. Thành văng ra xa, rồi lồm cồm bò dậy. Cả thân hình như ê ẩm, Thành kêu mấy đứa khác đang bỏ chạy tán loạn:
- Tụi bây ơi. Tao bị thương rồi.
Tụi nó xúm xít quanh Thành. Đứa thì phủi, đứa thì xoa, đứa thì chạy về kêu bà Đoàn. Bà Đoàn chạy ra, thấy con nằm trên đất không kềm được cơn giận, bà la lên:
- Con ơi là con, tối rồi không lo về nhà mà đi còn đi chơi lêu lổng. Bò nó húc cũng đáng cái đời mày. Cơm còn không có ăn, tiền đâu mà lo chạy thuốc hả con?
Thành sợ quá, cố gắng đứng lên. Nó thương mẹ nó quá. Mẹ nói đúng, nhà Thành đã ba năm nay thiếu trước, hụt sau. Chỉ có hai mẹ con mà mẹ phải xách thúng đi mượn gạo từng bữa. Tới mùa, làm được mấy gánh lúa, đong trả nợ không còn lúa phơi... Lại phải mượn gạo... Có khi mượn không được, mẹ con đành ăn rau lang, ăn củ chuối cho qua ngày...
Sau khi cha chết, Mẹ Thành nhận được tiền tử cho cha. Món tiền khá lớn nên mẹ không biết làm gì. Mẹ đem gửi hết ở ngân hàng rồi hàng tháng mẹ đi lãnh về một ít đủ hai mẹ con chi dùng. Lúa gạo thì mẹ không phải lo, rau rác trong vườn cũng dư cho hai mẹ con ăn nên hai mẹ con không có gì vất vả cho lắm... Thỉnh thoảng, mẹ cứ bảo với Thành:
- Con ráng học đi. Còn tiền để dành, sau này mẹ sẽ cho con đi học bác sĩ. Mẹ nguyện với cha là mẹ sẽ ở vậy nuôi con cho đến khi con lớn. Con mà học được bác sĩ chắc là cha con ở dưới cũng vui.
Thành thương mẹ quá vì mẹ để dành tất cả cho Thành. Mẹ cứ sống như một cái bóng, suốt ngày làm lụng hết trong nhà rồi ngoài vườn, hết việc nọ đến việc kia. Quanh năm suốt tháng mẹ không dám tiêu pha cho mình bất cứ thứ gì.
Thế nhưng cuộc chiến sắp tàn lại một lần nữa không tha cho gia đình Thành. Quân du kích Cộng sản hoạt động ráo riết ở vùng này. Chính quyền gần như mất kiểm soát, thế là họ cứ bắn bừa ca nông vô. Một quả ca nông bắn từ đâu ngoài La Hà đã rơi trúng ngay cái bờ giếng nhà Thành. Cái giếng bị sạt một góc. Còn ngôi nhà của mẹ con Thành, cái nhà từ thời ông cố Thành để lại, bốc cháy dữ dội. Hai mẹ con không có cách nào khác là chạy ra ngoài nhìn căn nhà cháy.
Mẹ có kêu “Cháy, Cháy...” nhưng bà con bỏ đi tản cư hết rồi, cả xóm gần như trống không, không một ai chạy đến cứu. Ngọn lữa dữ dội của cái mái tranh khô đã đốt sạch tất cả gia sản của mẹ con Thành. Cái hình của cha Thành cũng không còn nữa, nên đến khi Thành lớn lên, Thành chỉ mang máng nhớ về hình ảnh của cha... Bây giờ trên bàn thờ chỉ là một tấm hình hoạ lại từ một tấm ảnh căn cước mà mẹ đã lên nhờ lục lại trên Ty Cảnh Sát.
Rồi mẹ con nhà Thành cũng phải đùm túm nhau chạy lên La Hà, ở tạm trong trại tản cư. Ngày ngày họ nhận bánh mì với sữa để sống được mấy tháng. Sau đó, hai mẹ con lại thuê nhà ra ở, cho đến khi giải phóng thì mới về lại. Nhờ bà con giúp chút công, chút của, hai mẹ con cũng dựng lên được cái nhà vách đất để ở mấy năm nay. Mỗi khi ai đó nhắc đến ngân hàng hay tiền ngân hàng là mẹ còn muốn dập đầu mà chết:
- Sao hồi đó mẹ ngu quá vậy không biết... Mẹ mà biết vầy thì mẹ cho con ăn sung, mặc sướng ít năm cho nó hết đi cũng đỡ tức. Mình cúp ca, cúp cũm không dám tiêu, để cho tụi nó vô nó lấy...
2. Ngày giỗ cha: Hôm nay là ngày giỗ của cha. Mẹ dậy rất sớm để xuống chợ Phụng mua đồ về cúng cha. Hình như cả đêm rồi mẹ không ngủ. Cứ mỗi ngày giỗ cha là Thành thấy mẹ buồn không tả được. Sáng nay, trước khi đi, mẹ dăn Thành lau bụi dùm cái bàn thờ cha để mẹ về mẹ làm cơm cúng cha. Thành ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Mẹ đi được một chặp, Thành lo lau bụi bàn thờ, rửa tất cả ly tách và lư hương. Thành tần ngần gỡ tấm hình của cha xuống để lau. Quá khứ chợt như hiện về trước mắt chàng. Thành không thể nào quên được cái ngày kinh hoàng đó....
Sáng hôm đó, Thành và mẹ vừa mới ngủ dậy. Mẹ đang lo nấu cơm trong bếp thì có tiếng bà Chân, bà hàng xóm, từ ngoài sân:
- Con Đoàn ơi, con Đoàn ơi. Giọng bà Chân như vừa la vừa khóc. Thằng Đoàn nó bị ... rồi con ơi. Nó ở dưới Rộc kia nè con ơi.
Bà Đoàn hớt ha hớt hải từ trong bếp vọt chạy ra, chân không kịp mang dép, đầu tóc cũng không kịp cột cứ bù xù như cái ổ rơm:
- Ở đâu, ở đâu thiếm?
- Dưới Rộc kia nè, bà con đang bu đông đen ở đó.
Mẹ chạy như ma đuổi. Thành cố chạy theo nhưng không kịp. Vừa chạy, Thành vừa kêu “Mẹ, Mẹ ơi...” nhưng không như mọi khi, mẹ vẫn bỏ Thành mà chạy không hề ngoái cổ lại. Thành chạy theo một lúc thì thấy có một đám đông bu quanh một người đàn bà đang kêu khóc. Thành chen vô xem thì thấy mẹ đang ôm chầm lấy cha mà khóc mà la thảm thiết:
- Anh ơi là anh, sao anh bỏ mẹ con em mà đi... Mẹ lăn lộn trên nền đất bụi không thương tiếc gì bản thân mình. Mẹ la hét giống như bà Hân điên hay kêu khóc trước cổng chợ Phụng....
Rồi mẹ quay sang chửi:
- Tổ cha, ông cố nội tụi bây... lũ chúng bây ác độc, rồi cũng có ngày tụi bây cũng phải đền tội
Thành nhìn mẹ rồi cũng bật khóc. Mẹ đang ôm cha, một cái hình hài bất động. Cái áo bà ba đen “xây dựng nông thôn” của cha nhuộm đầy máu đỏ. Lúc mẹ ngồi dậy, Thành nhìn thấy rõ một con dao lê cắm phập vào giữa ngực cha đến tận cán. Chiếc xe đạp của cha vẫn còn vắt trên hàng rào nhà bà Lễ...
Rồi Thành cũng ngất đi không còn biết gì nữa khi biết rằng cha đã chết. Lúc tỉnh dậy, Thành thấy mình đang nằm trên cái chõng tre trong nhà bà Chân. Bà Chân đứng đó, vừa thấy Thành tỉnh lại vội dỗ Thành:
- Cháu có đói không, bà lấy cơm cho cháu ăn?
- Dạ cháu không thấy đói. Cháu xin phép bà cho cháu về.
Thành không biết mẹ ở đâu nên muốn về nhà.
Bà Chân bảo:
- Mẹ cháu không có nhà, mẹ cháu dặn bà coi cháu vài hôm chờ mẹ cháu về.
Thì ra mẹ bị ngất, bất tỉnh nên bà con hàng xóm võng mẹ ra bệnh viện thị xã để chạy chữa. Xác của cha thì được bà con đem chôn dưới núi đất.
Mấy hôm sau, mẹ từ bịnh viện về trông yếu và xanh xao hẳn. Thành về nhà với mẹ và đêm nào Thành cũng nghe mẹ khóc. Cái bàn thờ cha thì nghi ngút hương khói suốt đêm. Cứ một chặp là mẹ dậy đốt nhang trên bàn thờ cho cha...
...Nỗi đau rồi cũng vơi dần. Mẹ cũng dần dần tỉnh lại... Nhà chỉ còn hai mẹ con. Mẹ vẫn cặm cụi ngoài đồng, trong vườn để lo cho Thành. Và rồi thấm thoát đã mười mấy năm qua, hai mẹ con vẫn côi cút bên nhau.
- Thành ơi. Con đem rửa dùm mẹ nải chuối này rồi đặt lên bàn thờ dùm mẹ.
Mẹ về hồi nào Thành cũng không hay. Hai mẹ con lại lục đục lo sắp đặt để giỗ cha...
Mẹ quỳ mọp thật lâu. Thành không biết là mẹ khấn điều gì chỉ thấy mẹ mấp máy đôi môi rất lâu trước bó nhang trên tay. Hai bên khoé mắt mẹ, nước mắt chan ra, nhạt nhoà...
3. Luỹ tre làng: Buổi chiều đang dần dần buông xuống. Cái nắng nóng của mùa hè cũng dịu lần vì những cơn gió nồm thổi qua đám Rộc làm Thành bớt đi cái mệt. Chiều nay, Thành đã cuốc xong mảnh vườn phía trước nhà. Đang sung sức, Thành vọt luôn một hơi. Thế là đám đất vừa cuốc cũng kịp ngập nước, hơi ẩm của đất khô gặp nước bốc lên cái mùi dễ chịu làm sao.
Thành định nghỉ tay vào ăn tối nhưng sẵn nước, Thành xối mấy gáo lên đầu. Cái nóng bức và mệt nhọc bổng như tan biến. Cái mùi ngai ngái của hơi đất khô gặp nước cộng với cái gió chiều từ cánh đồng như trả lại sức mạnh cho Thành. Thành khoan khoái như cả buổi chiều chẳng làm gì...
Bổng nhiên Thành nghe thằng Nhịn ở đâu ngoài ngõ réo lên ông ổng. Cái thằng có cái giọng oang oang như thùng vỡ, chưa đến ngõ đã hét toáng lên như cái ông mõ đi rao họp mít tin cho xã:
- Thành ơi, Bên Nghĩa Hiệp tối nay có chiếu phim đó. Mày đi coi không? Nếu đi thì chút nữa ăn cơm xong tao lên rũ đi.
Thành hỏi lại:
- Có bán vé không?
Thằng Nhịn cười khanh khách:
- Chiếu ngoài bãi mà bán vé cái gì! Mà có chiếu bên trong sân vận động, có bán vé thì tụi tao có bao giờ mua vé đâu? Nó cười hì hì. Chứ bộ mày chưa chun rào hồi nào hả?
Có chứ. Thành nhớ chứ, nhớ cái ngày đi với nó coi cải lương trên Năng An, không có vé phải đứng ngoài gần nửa buổi, đợi đến khi tụi du kích gác rào mê coi mới chun rào vô được. Hôm đó về nhà bị mẹ la cho một trận vì gai cào xướt cả người, lại còn rách cái áo mới nhất nữa chứ.
- Thôi mày ơi. Đi thì tao đi, nhưng qua bển, thả cửa thì vô coi, không thì tao lội sông về một mình, cho mày ở lại coi chứ tao không chun rào nữa đâu.
- Rồi, tí nữa tao lên rồi đi. Tối nay có trăng, qua đó tha hồ mà ngắm mấy em. Nói thiệt mày nghe, tao khoái đám con gái bên kia sông hơn. Tụi con gái nhà mình bên này sao da dẻ không ưa nỗi, mà cái giọng thì chát ngắt.... Thằng Nhịn cười hì hì rồi bỏ về.
Thằng Nhịn nói nghe có lý thật. Cái đám con gái bên này sông quê mùa cục mịch làm sao. Chẳng có đứa nào cho ra hồn. Ăn nói thì bằng như dùi đục chấm mắm cái. Mở miệng là đốp chát. Thành nghĩ, nếu sau này lấy vợ chắc chắn Thành phải tìm ở đâu khác chứ nhất định không lấy vợ trong vùng này. Mà cũng lạ, chỉ cách nhau có một con sông mà sao bên kia sông sao nhiều cô dễ thương đến thế. Nói năng thì ngọt ngào dễ mến. Lần trước bơi qua sông chơi, Thành gặp một cô gái rất dễ thương, Thành cứ đứng ngẩn tò te, chẳng biết nói làm sao. Rồi Thành đành lặng lẽ nhìn cô ấy bước đi mà ước gì sẽ còn gặp lại.
Đang lơ mơ, Thành nghe tiếng mẹ kêu:
- Vô ăn cơm đi con, tối rồi lại phải đốt đèn nữa bây giờ. Nhà Thành từ hồi nào đến giờ ít có đốt đèn ban đêm vì dầu mắc quá nên hai mẹ con ăn cơm sớm rồi đi ngủ sớm, khỏi phải tốn tiền dầu, chỉ để một ngọn đèn liu hiu trên bàn thờ cha Thành thôi.
Thành vào nhà thì mẹ đã để sẵn cái nồi cơm trên cái rế. Có ba cái chén và ba đôi đũa như thường ngày. Nhà chỉ có hai mẹ con nên bữa ăn cũng buồn và nhạt làm sao. Mẹ thì đã thành lệ, lúc nào cũng để thừa một cái chén và một đôi đũa cho ba y như hồi ông còn sống. Thành nhìn nồi cơm, hôm nay có lẽ vì Thành phải cuốc cả buổi chiều nên mẹ nấu nhiều cơm hơn và ghế thật ít củ lang khô. Lại có chén mắm cái và một dĩa rau luộc. Thành đói bụng nên ngồi vào là ăn ngay một lèo. Khi đã lưng lửng, Thành hỏi mẹ:
- Tối nay con với thằng Nhịn đi coi phim bên Nghĩa Hiệp nghe mẹ!
Mẹ cười:
- Con lớn rồi, thích thì đi chơi nhưng cẩn thận, lội qua sông ban đêm ban hôm, coi chừng ma da... Mẹ như tịt lại một chút rồi mẹ tiếp. Qua bên đó nhớ tránh đừng đánh lộn, đánh lạo nghe con. Mẹ chỉ có mình con thôi, có chuyện gì thì mẹ chỉ có chết.
4. Bên kia sông Thành ăn xong chưa kịp uống nước thì thằng Nhịn đã qua. Hai đứa chào mẹ rồi kéo nhau đi. Ra đến bờ sông thì trời cũng vừa tối. Hai thằng cởi truồng tuồng luỗng, tay cầm đồ giơ lên khỏi đầu cho khỏi ướt để qua bên kia mặc lại. Con sông mùa này nước cạn, chỉ có một con lạch nhỏ là sâu, hai thằng đạp ếch một đoạn là đến khúc cạn, lội bộ đựơc. Sau đó lại phải đi bộ qua cái bãi cát bồi mênh mông.
Qua bờ bên kia, hai đứa đang lớ ngớ lo mặc đồ thì nghe tiếng loa oang oang:
- Kính thưa toàn thể đồng bào và các đồng chí. Tối nay lúc 7 giờ, đoàn chiếu phim lưu động chúng tôi sẽ phục vụ đồng bào và các đồng chí bộ phim Ba chàng ngự lâm pháo thủ, phim truyện tình cảm, tâm lý của Liên Xô, mời đồng bào và các đồng chí đón xem.
Hai thằng vừa đến nơi thì đã có khá đông bà con kẻ đứng người ngồi trước cái màn hình căng cao giữa bãi đất trống. Lâu lắm mới có một đoàn chiếu phim về phục vụ nên bà con kéo nhau ra sớm để kiếm chổ ngồi coi.
Hai thằng rảo một vòng rôi đứng xa xa phía sau. Mục đích của Thành và Nhịn qua đây đâu phải để coi phim. Mấy cái phim chiếu phục vụ thì coi cũng được nhưng làm sao hấp dẫn bằng mấy em bên này. Lần này Thành quyết tâm kiếm cho được cô nào để tán. Thành đã mười bảy tuổi rồi, cái tuổi đang hừng hừng sức sống, Thành muốn yêu và cũng muốn đựợc yêu, nhưng có bao giờ Thành có dịp để làm quen với một cô gái nào đâu. Cha chết sớm, Thành phải giúp mẹ làm việc cật lực để kiếm sống. Thành học chỉ hết lớp Năm rồi phải nghỉ học vì không có cách nào để học lên cấp Hai. Các bạn cùng lứa có điều kiện hơn thì chúng nó học xong cấp Hai rồi lên trọ học ở huyện để học cấp Ba...
Thành thì chỉ quẩn quanh với cái vườn và miếng ruộng phần trăm mà hợp tác xã chia cho mẹ con Thành. Nhiều lúc nhìn những đứa bạn khác trong xóm, Thành cảm thấy mặc cảm cho cái thân phận không may mắn của mình. Thành chỉ chơi được với thằng Nhịn, cái thằng cũng giống như Thành, nó chẳng còn cha lẫn mẹ. Nó ở với ông ngoại từ nhỏ. Nó chẳng được học hành gì ráo trọi nên chẳng đọc được cái chữ. So với nó thì Thành còn may mắn hơn. Tuy nhiên, tính tình của nó thì thật là dễ thương. Nó chơi với bạn rất mực vui vẻ, hoà nhã và trung thành. Nó lại có sức khoẻ phi thường mà khó ai có được, lại còn giỏi trèo cây. Hôm nào mẹ Thành nhờ nó leo hái dừa là nó nhảy phóc lên ngay đọt dừa... cứ như một con khỉ.
Hai thằng đang đứng bổng nhiên Nhịn quay sang đập vào vai Thành,
- Ê Thành, con nhỏ kia có mái tóc dài đẹp quá mầy!
Thằng Nhịn như háo hức, nhưng lại xuýt cho Thành:
- Mầy dô đi.
Thành lúng túng hỏi lại Nhịn:
- Tao chẳng biết nói làm sao
- Thế thì mầy lại gần đi, giả vờ tông vào người nó rồi xin lỗi và làm quen
Như một cái máy, Thành làm theo lời Nhịn. Thành đi thẳng vào chổ cô gái đứng, làm bộ như vấp nhào vào người cô ta rồi ngã xuống đất. Vở kịch được Thành đóng khá hay nên cô gái không hề hay biết. Cô quay lại hỏi Thành đang lồm cồm duới đất:
- Anh có sao không?
Đúng bài bản đã tính trước, Thành đứng lên, phủi bụi cát trên quần áo:
- Không sao, anh không sao cả. Thành cũng bạo miệng xưng anh với cô gái vì trông cô ta khá trẻ, chắc cũng cỡ Thành hoặc trẻ hơn một vài tuổi.
Không biết có phải vì kết cái dáng vóc vạm vỡ và cái kiểu tán gái quê mùa của chàng trai hay không mà cô gái lại hỏi tiếp:
- Anh ở đâu mà em thấy quen quen?
Hì, có quen đâu chứ. Thành nghĩ thầm trong bụng không biết có phải cô gái chàng gặp năm ngoái ở ngoài bờ dương. Khi đó chàng lớ ngớ nhìn cô gái ra đi mà lòng cứ ấm ức. Nhưng nghĩ sao Thành lại trả lời:
- Không biết sao anh cũng thấy em quen quen, như là gặp ở đâu.
- Nhà em ở xóm trên kia, chổ mấy quán don đó. Đi vòng ra sau một cái vườn nữa là tới.
- Còn anh thì ở bên kia sông, ít khi qua bên này. Hôm nay có phim nên mới lội sông qua đây chơi. Thành vui vẻ trả lời cô gái cứ như quen từ hồi nào. Cô ta còn tự nhiên hơn Thành nên làm Thành đỡ ngượng
- Em đi học ngoài thị xã, chiều thứ bảy mới về thăm nhà, chiều mai lại đạp xe ra lại. Anh tên gì vậy?
- Anh tên Thành, ở bên đó tụi bạn gọi anh là Thành câm vì anh ít nói lắm
- Thế sao hôm nay anh nói hơi bị nhiều. Cô gái cười tươi. Em tên là Tâm.
Thành như ngất ngây trong câu chuyện nhờ cái tự nhiên của Tâm. Còn thằng Nhịn thì trốn đâu mất tiêu, có lẽ nó để cho Thành được tự do. Thành và Tâm dường như quên mất coi phim. Phim chiếu từ lúc nào họ cũng chẳng hay. Mọi người có vẻ đang chăm chú nhìn lên màn hình xem những pha kiếm căng thẳng nhưng vui nhộn của những chàng ngự lâm.
Tự nhiên Tâm khựng lại:
- Thôi, coi phim đi anh, nói chuyện suốt quên coi phim kìa.
Thành cười:
- Nói chuyện với em anh còn thích hơn coi phim.
Tâm tỏ vẻ nghi ngờ:
- Mấy anh, lúc nào mà chẳng nói thế. Nói cho sướng miệng mà.
Thành tỏ vẻ thành thật:
- Anh nói thiệt mà. Anh rất vui khi được làm quen với em. Có cách nào để mình gặp nhau nữa không em?
- Em nói với anh rồi, chỉ có tối thứ bảy em mới về trong này, nhưng hôm nào có phim em mới xin phép mẹ đi chơi, còn không thì ở nhà.
Thành hơi thất vọng:
- Vậy thì thứ bảy tuần sau, anh chờ em ở đây, ngay chổ này được không?
- Gớm, chưa chi mà bày đặt hẹn hò. Cô gái chọc quê Thành
Thành không đổi thái độ:
-Anh nói thiệt mà. Anh muốn gặp em.
Có lẽ thái độ chân thành của Thành làm Tâm chú ý hơn vào câu chuyện. Và rồi họ say sưa trong câu chuyện mà quên mất là buổi chiếu phim cũng vừa hết. Thành chia tay Tâm trong sự nuối tiếc:
- Anh sẽ chờ em ... thứ bảy tuần sau... chổ này... nhớ ra nghe. Thành thì thào.
Thằng Nhịn ở đâu cũng xuất hiện chỉ trước khi đám đông đứng lên, giải tán. Trong cảnh hỗn loạn, họ chia tay nhau. Nhịn và Thành lại lủi thủi ra bờ sông bơi về.
5. Yêu: Đêm ấy Thành không thể nào ngủ được. Hình ảnh của cô gái bên bến Đồng Viên dễ thương, ngọt ngào làm chàng trằn trọc suốt đêm. Thành càng muốn dỗ giấc ngủ thì càng không thể chợp mắt. Mãi đến khi nào không biết, Thành say sưa trong một giấc mơ tuyệt vời. Thành mơ gặp lại Tâm vào chiều thứ bảy tuần sau...
Mấy ngày sau đó, Thành bồn chồn, lo lắng. Thành mong sao để thời gian qua nhanh. Chàng cảm thấy thời gian như dài hẳn ra. Một tuần Thành chẳng làm gì được.Trong đầu chàng, bóng hình của Tâm lúc nào cũng cứ như hiện về trước mắt. Thành mơ thấy nàng cười rất tươi, nói chuyện huyên thuyên vui vẻ. Thành cũng nhận ra rằng đôi lúc chàng cười một mình mà không thể kiểm soát được.
Chiều thứ bảy, mặc dù không hy vọng là Tâm sẽ ra đây, Thành một mình bơi qua sông. Chàng ngồi một mình ngay giữa bãi đất trống mà hôm thứ bảy tuần trước đoàn chiếu phim về phục vụ. Thành nguệch ngoạc mấy đầu ngón tay trên nền đất cát. Giấc mơ lại về. Tâm đến kia rồi, trước mặt Thành là cô gái hôm nào. Cũng với bộ đồ màu vàng của đêm hôm ấy, mái tóc mượt dài bay loã xoã và nụ cười quyến rũ lạ lùng, Tâm hỏi Thành:
- Anh qua đây thật à. Em nghĩ là anh chỉ hẹn cho vui chứ làm sao anh dám qua!
- Ơ ... anh tin là thế nào em cũng ra đây mà
... Giấc mơ đang đẹp của Thành bổng bị cắt ngang khi có bóng người đi về phía Thành. Ánh đèn pin loé lên làm chàng loé mắt. Tâm bổng biến đi đâu mất, và trước mặt chàng chỉ là bãi đất hoang vu. Thành đứng lên, bước đi về phía đối diện với ai đó đang cầm đèn pin đi về phía chàng.
Đợi người đó đi qua, Thành lại quay lại chổ cũ ngồi chờ...
Hình như khuya lắm rồi. Chòm sao Đại Hùng đã quay ngang chênh chếch trên bầu trời. Thành nghĩ phải về thôi, chàng đứng lên uể oải bước đi về phía bờ sông, lòng đầy nỗi thất vọng. Bổng nhiên phía sau có tiếng kêu nho nhỏ:
- Anh Thành phải không? Anh Thành phải không?
Thành quay lại. Thì ra đây là Tâm. Đúng là Tâm bằng xương bằng thịt đây mà. Nàng vẫn đẹp và quyến rũ như ngày hôm trước. Sự thật mà vẫn cứ như trong mơ nên Thành không biết làm sao để phân biệt. Thế rồi sự nhanh nhẹn của Tâm làm Thành tỉnh hẳn ra:
- Em nghi là anh có thể qua đây kiếm em, nhưng em không có cách nào để trốn ra, sợ mẹ biết, mẹ đánh chết. Đợi mẹ em đi ngủ em mới dám ra đây, suýt nữa thì anh đã bỏ về. Tâm nói trong cảm giác của người có lỗi...
Thành buộc miệng:
- Anh cũng không nghĩ là em đã ra đây. Cứ như là trong mơ. Anh đã mơ suốt một tuần
- Hứ, có hay không đó?. Cô nàng nhõng nhẽo
- Có chứ, anh thề. Anh nhớ em muốn chết đi đựơc. Cái giọng đầy vẻ chất phác, thật thà của một chàng trai nhà quê chưa một lần hoen ố. Mà đúng là Thành nhớ cô ấy đến phát điên lên cả tuần lễ. Tối nay trời không có trăng mà một mình Thành còn dám bơi qua đây để gặp nàng. Không nhớ sao được chứ?
Dường như cảm được tấm lòng của Thành, Tâm cũng cảm thấy thương cái anh chàng nhà quê hiền lành mộc mạc này. Mặc dù nàng đi trọ học ở thị xã, khối chàng trai đắm say với nhan sắc của nàng nhưng hầu như bọn họ đều giả dối chỉ thích chạy theo cái sắc đẹp bề ngoài của nàng. Những lời đường mật nàng nghe hoài bổng trở nên vô cảm. Cái tình cảm của Thành dành cho nàng có vẻ khác hơn tất cả. Mặc dù là chàng trai thiếu học nhưng Thành cũng có vẻ từ tốn, ôn hoà không lỗ mãng như những người vô học khác. Thành lại đẹp trai, khoẻ mạnh, một nét đẹp có thể quyến rũ rất nhiều cô gái. Tự nhiên Tâm so sánh Thành với những luỹ tre bên kia bờ sông.
Đêm ấy, họ ngồi với nhau gần suốt đêm. Khi Thành chia tay Tâm thì gà đã gáy sáng...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.06.2005 23:04:39 bởi ct.ly >