Truyện con mèo và Giáng sinh

Tác giả Bài
Dương Lệ
  • Số bài : 60
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 14.08.2008
Truyện con mèo và Giáng sinh - 17.12.2009 21:53:38
Truyện con mèo và Giáng sinh
Con mèo này là của cậu ta tặng tôi Giáng sinh năm ngoái. Lông nó vàng óng như tơ. Hai mắt tròn xoe, long lanh như hai hòn bi đen ươn ướt. Mới về nhà tôi, nó còn bé xíu, chưa mở mắt, nằm ngoan trong cái giỏ mây, cái giỏ mà vì có con mèo nên tôi mới bắt buộc phải mua.
Loài mèo lớn thật là nhanh. Chỉ một tháng sau, nó đã cứng cáp, chạy nhảy khắp nhà. Đến mùa thu thì tôi không tài nào nhận ra nó nữa. Màu lông của nó chìm trong nền vàng của ngày sang thu và một sớm tỉnh dậy, tôi không thể ngủ tiếp được nữa vì tiếng “meo” của cái màu vàng ấy.
Giáng sinh năm nay, nó tròn một tuổi. Con mèo to hơn trước rất nhiều. Cậu bạn tặng tôi con mèo đã sang Anh du học. Cũng đã tròn một năm cậu ấy vắng nhà. Nhưng Giáng sinh năm nay, cậu ấy hứa là sẽ về.
Một đêm trước Giáng sinh, tôi kéo chăn bông lên cho ấm rồi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ. Ngoài cửa, loang loáng ánh điện trong màn đêm yên tĩnh. Con mèo vẫn chưa buồn ngủ, nằm nghịch đôi dép của tôi, đẩy đi khắp phòng. Tôi xỏ chân vào dép định cất lên giá để mèo khỏi nghịch thì cậu bạn nhắn tin cho tôi. Cậu ấy bảo tôi lên mạng chat. Tôi mở máy tính ra, vào nick, thấy nick cậu ấy đang sáng. Chúng tôi chat suốt đêm. Gần sáng, tôi mới đi ngủ. Khi ở trên mạng, cậu ta chúc tôi Giáng sinh vui vẻ và bảo là chưa chắc Giáng sinh đã về đến nhà tôi được, vì cậu ấy còn phải xuống dưới huyện ăn Giáng sinh cùng ba mẹ và lâu lâu rồi ông bà cậu mới lên chơi. Tôi trả lời là không sao, nhưng kì thực lòng cũng thấy hơi buồn một chút.
Nên 9h sáng hôm sau, tôi mới tỉnh giấc. Bố mẹ tôi đã đi làm. Tôi ăn uống no rồi cho mèo ăn. Tôi định nhốt nó ở nhà rồi mới đi chợ. Nhưng con mèo cứ quấn lấy chân tôi, kêu ầm lên. Tôi đành nhốt nó vào trong lồng sắt. Nó lại càng kêu gào thảm thiết. Tôi phải mang theo nó đi chợ cùng. Tôi dắt mèo đi chợ như người ta dắt chú chó cưng với cái dây đeo ở cổ. Chú mèo có vẻ thích chí lắm. Nó cứ lon ton dưới chân tôi. Đến chỗ đông người, tôi ôm nó vào lòng vì sợ nó đi lạc hoặc là kẻ nào đó lợi dụng lúc tôi sơ ý bắt mất con mèo.
Chợ ngày Giáng sinh thật nhộn nhịp. Có vẻ như loài mèo cũng hiểu được điều đó. Nó nằm trong vòng tay tôi, cứ ngước cổ lên ngơ ngác nhìn những quả cầu tròn trang trí trên cây thông Nôen, những chiếc đèn lồng đỏ như hoa ớt hay bao nhiêu là đèn màu và dây trang kim lấp lánh... Thỉnh thoảng, chú mèo lại kêu “meo, meo”. Một đứa bé theo mẹ đi chợ, một tay cầm cây kem đang mút dở, tay kia chỉ con mèo đang nằm trong vòng tay tôi: “Mẹ ơi, con mèo kìa!”. Người mẹ bảo: “Ừ. Con mèo của chị đấy. Con phải ngoan, rồi mẹ sẽ mua cho con con mèo, được không?”. Đứa bé cười toe toét, ngoảnh lại vẫy vẫy con mèo của tôi rồi mới chịu đi.
Tôi đến trước hàng bán pháo bông, thiệp mừng Nôen. Có cả những chiếc mũ Nôen bé xíu dành cho trẻ con chơi Giáng sinh. Tôi chỉ vào một gói nhỏ hướng dẫn làm cây thông nhưng lại chỉ dẫn bằng tiếng Trung Quốc, hỏi người bán hàng:
- Cô ơi, cây thông Nôen này tạo như thế nào?
Cô bán hàng bảo:
- Cháu đổ nước màu trong gói vào chiếc nắp tròn rồi đặt giấy hình cây thông vào trong. Sau đó, chờ đến tối, cây sẽ nở hoa. Sẽ là một cây thông xanh phủ tuyết trắng cháu ạ.
Tôi reo lên:
- Thế à cô? Hay nhỉ. Vậy cháu mua gói này.
Đi chợ vào ngày Giáng sinh, suýt nữa thì tôi quên nhiệm vụ chính là mua thịt và rau về nấu cơm. Tôi bước ra hàng thịt. Không để ý thì tôi đã va phải một cây phi lao lớn, được cắt tỉa thay cho cây thông thật sự mà hai người đàn ông đang bê lên xe máy để chở đi. Họ cùng nói:
- Bà con làm ơn tránh đường hộ tôi nhé.
Một người đàn ông khác đang cầm làn ra chợ, hỏi:
- Có cần tôi giúp một tay không?
- Vậy bác giúp chúng em với.
Người đàn ông cầm làn liền xắn tay áo lên, áp vào cây phi lao, nâng giúp họ chậu cây lên xe.
Cây phi lao to quá! Tôi ao ước có một cây như vậy đặt trước nhà mình vào ngày Nôen.
Tôi đi về qua hàng gà tây nướng. Sau đó là hàng thịt thỏ nướng. Hôm nay Nôen, có rất đông khách ăn. Người đàn bà bán hàng, tay nhẫy dầu mỡ, cái bụng to bự, vẫy tôi lại. Tôi thấy xộc lên toàn mùi thịt nướng. Người đàn bà đó hỏi:
- Này, bán cho bác con mèo đi.
- Cháu không bán được.
- Tại sao không bán được?
- Đây là món quà một người bạn cùng trường chuyên tặng cháu. Tại sao cháu phải bán chứ?
- Ơ... Này...
Tôi bế chú mèo về nhà, lại cho nó ăn trước khi nấu cơm. Mẹ tôi bảo chiều ở siêu thị có đợt mua hàng rút thăm trúng thưởng nhân dịp Nôen. Chiều hôm ấy, trời đã se lạnh. Tôi khoác thêm áo ấm rồi ra siêu thị mua mấy đồ lặt vặt. Tôi nhận được phiếu mua, hồi hộp chờ đợi lúc rút thăm vào cuối giờ chiều. Tôi cứ hét thầm trong miệng: “0133! 0133!”. 0133 chính là mã số mua hàng của tôi. Nhưng cứ giải nhất, giải nhì, giải ba rồi giải khuyến khích trôi qua mà vẫn không thấy mã số của tôi. Tôi đành tiu nghỉu đi về nhà với túi đồ vừa mua. Giá có ai cầm hộ tôi túi đồ lúc này thì tốt quá. Dù chẳng mua gì nhiều nhưng tôi thấy túi đồ cũng hơi nặng.
Gần tối, tôi ăn cơm sớm. Có điện thoại của Nga và Lan “còi” gọi cho tôi rủ đi xem Nôen. Mẹ nhắc tôi quàng khăn cho đỡ lạnh. Tôi vâng lời mẹ, rồi cùng hai đứa bạn thân phóng xe ra Nhà thờ lớn chơi. Ở đó tấp nập người và xe cộ qua lại, còn nhộn nhịp hơn cả lúc sáng. Đông nhất là những người theo đạo. Họ đã tụ tập cả trong thánh đường nhà thờ lớn, chờ đợi giờ làm lễ. Phố rực rỡ đèn màu, lộng lẫy trong đêm, soi tỏ những hàng tranh bán hình Chúa hai bên đường. Những đôi trai gái yêu nhau đang cúi xuống mua. Trên tay họ mang những quả bóng hồng hình trái tim, bên trong lồng vào một trái tim nhỏ hơn khoảng một nửa, quả bóng khác với thường ngày vì mang dòng chữ “HAPPY NEW YEAR!”.
Hơn 9h, tôi thấy mệt nên mặc kệ hai bà bạn ra sức níu kéo, tôi vẫn đòi về. Vậy là họ đành chiều tôi, để cho tôi về trước. Tôi bước vào nhà, bế con mèo trên tay. Nó cứ đòi xuống. Tôi đặt chú mèo xuống thảm cỏ ngoài sân, cạnh vườn hoa. Bỗng nó chạy biến đi đâu mất. Chỉ một thoáng đã không thấy đâu. Tôi hoảng quá, tìm con mèo khắp sân, chạy cả vào nhà tìm mà vẫn không thấy. Mùa Nôen với tôi đã vơi đi mất một nửa, nếu như đêm nay không thấy nó. Tôi chạy ra sau vườn hoa, sắp khóc. Chợt con mèo ở đâu xuất hiện. Tôi mừng quá, ôm chặt nó vào lòng. Con mèo kêu “meo, meo”, lấy chân cào vào tóc tôi. Đau quá, tôi mới thả nó xuống đất một cách cẩn thận. Dưới đất hình như có một bông hoa hồng bọc trong giấy bóng trắng rất đẹp. Tôi ngạc nhiên lắm. Ở đâu ra vậy?
- Mày lấy đâu ra bông hoa này thế? – Tôi nhìn con mèo.
Tôi ngoảnh nhìn vườn hoa nhà tôi, không trồng một cây hồng nào. Chỉ là mấy cây mười giờ, vài cụm thuỷ tiên và những bông mâm xôi tim tím ram ráp. Kì lạ thật đấy!  
Tôi mỉm cười, xoa xoa bộ lông mềm mại và vàng óng của chú mèo. “Chắc là mày lại lấy về của ai chứ gì?”. Tôi ôm con mèo, ngồi trên xích đu trước nhà. Đêm dần tan. Sương nhiều hơn trong ánh sáng đèn, phủ mờ cả màu tím của hoa mâm xôi trước mặt. Tôi bước vào nhà, chuẩn bị đi ngủ thì đã 11h. Nửa tiếng sau, tôi vẫn không thể nào ngủ được, vì cứ trằn trọc mãi.
Di động của tôi đang sáng lên. Nó rung liên tục trên mặt bàn. Tôi lấy lên nghe máy. Là của người đó.
- Cậu ra ngoài cửa đi. Mình đang đứng bên ngoài - Tiếng cậu ấy nói rất nhẹ.
Tôi ngồi trên chiếc xích đu. Cậu ấy ngồi ở xích đu bên cạnh.
- Sao cậu lại tới thế? Mình tưởng cậu trưa mai mới sang đây – Tôi không giấu nổi sự vui mừng.
- Hôm qua, chat với cậu xong, mình ra máy bay về luôn. 7h tối nay, mình mới về đến nhà. Mình ở nhà được một tiếng là đi xe xuống đây. Vì mình sợ không gặp được cậu trong Giáng sinh. - Cậu ấy nói.
- Thế ông bà cậu có lên không? – Tôi hỏi.
- Có. Nhưng ông bà còn ở lâu mà. Mai mình sẽ ở nhà chơi cả ngày với ông bà.
- Vậy à? Cậu nghỉ có được lâu không?
- Ừ. Cũng khá dài đấy. Khoảng hai tuần gì đó. Này, trông cậu vẫn xinh như xưa nhỉ.
Tôi đập vào vai cậu ấy: “Cậu chỉ trêu mình thôi”. Cậu ấy cười, bảo. “Mình nói thật mà. Thôi, đừng có đánh nữa”. Tôi tự nhiên đỏ mặt.
Một khoảng im lặng.
- Con mèo dạo này lớn lắm – Tôi bảo.
- Mình thấy rồi.
Tôi hỏi:
- Sao cậu biết?
- Thế lúc nãy nó không mang hoa tặng cậu à?
- Sao? ... Mình đã nghĩ là không phải tự nhiên có bông hoa hồng ấy mà.
Cậu ấy cười.
- Cậu vẫn giữ con mèo thật sự làm mình ngạc nhiên lắm. À, mình có món quà tặng cho cậu.
Cậu ấy mở một chiếc túi nhỏ, lấy ra chiếc vòng đeo vào tay tôi.
- Cảm ơn cậu. Nó đẹp quá! – Tôi thốt lên.
Đợi một lúc, cậu ấy bảo:
- Bị mình giữ như thế này - cậu ấy chỉ chiếc vòng - cậu không được bỏ ra đâu đấy. Dù ở đâu thì mình cũng luôn mong cậu được hạnh phúc. Không chỉ Nôen này, mà cả Nôen những năm sau này nữa.
Một khoảng sáng vụt ngang trời. Hình như có nơi nào đó được đốt pháo hoa. Cậu ấy nhìn tôi, cười. Màu pháo hoa vẫn long lanh trong mắt.
 
 
 
   
   
Dương Lệ