Quyền Ảo Ảnh
LuuTay 21.12.2009 21:43:24 (permalink)
Quyền Ảo Ảnh
- Lưu Tây-

QUYỀN ẢO ẢNH - chap mở đầu/ phần 1
Book:
QUYỀN ẢO ẢNH

CHAP MỞ ĐẦU
phần 1:
Từ xa xưa, ở tận cùng của vũ trụ bao la là một nơi mà cả thần lẫn ma
quỷ không ai dám đặt chân đến, và có lẽ vì không ai dám đặt chân đến
nên nơi đó dần chìm vào quên lãng, không còn ai nhớ về nó. Nơi đó gọi
là Vĩnh Hằng Vô Đạo Điện.
Vĩnh Hằng Vô Đạo Điện là điện thất của Thiên Mẫu - vị Thánh tối cao
trong trời đất, không thuộc sự quản lí của Tam Giới, chi phối trời và
đất, thế nhưng chưa từng có sinh linh nào tiếp kiến Thánh Thể Thiên
Mẫu, nên cũng không ai nhận diện được . Thiên Mẫu được xem như một
truyền thuyết bí ẩn trong Tam Giới, thực thực, hư hư, không xác định
được là Thiên Mẫu có tồn tại thật sự hay không.


Lại kể về Bàn Cổ từ khi khai thiên lập địa, đã biến mất khỏi Tam Giới.
Nữ oa nương nương một mình đi lại trong tam giới nhìn đâu cũng thấy
cảnh đẹp nhưng lại thiếu sinh khí, cảm thấy rất buồn bất giác mà rơi
lệ. Nữ Oa nhìn lên trời cao khẩn thiết cầu xin, từng câu nói chất chứa
cả tâm ý của một tấm lòng bát ái vô lượng:
"Thiên địa tối cao, vạn vật từ khi được Chí Thánh Bàn Cổ sáng lập, đâu
đâu cũng tràn ngập chân mỹ nhưng lại thiếu một chữ "tình", khiến cho
trời đất không còn sinh khí, cây cỏ dù tươi tốt cũng chẳng mấy chốc mà
tàn úa, quả thật khiến cho cả Thần lẫn Quỷ đều phải khóc thương, Nữ Oa
được phó mệnh trời coi sóc thế gian nhưng lại phải nhìn tất cà tan biến
trước mắt, lòng đau như cắt, nguyện đem thân phủ lấp vạn vật, khẩn
thiết cầu xin được ban phát một luồng sinh khí sưởi ấm thế gian"
Nhưng Thiên Địa tối cao dường như lãnh đạm với lời cầu khấn của nữ
thần, thế gian không có luồng sinh khí mới và Nữ Oa vẫn ngày ngày ngẩng
nhìn trời cao cầu xin thoắt cái mà đã một trăm năm.
Năm đó, Thiên Mẫu ở Vĩnh Hằng Vô Đạo Điện vén mây nhìn xuống cõi trần, bất chợt nghe thấy lời cầu khẩn của Nữ Oa, liền nghĩ:
"Nữ Oa quả thực có tấm lòng bát ái vô lượng, trải qua một trăm năm
vẫn không nản lòng, ta có lẽ nên giúp cho nàng một cơ hội !"
Thiên Mẫu nghĩ đến đó liền khẽ cười, rồi lại nghĩ: "ban phát nguồn sinh
khí mới không phải là việc khó, thế nhưng thiên địa từ lúc Bàn Cổ sáng
lập đã không hoàn chỉnh, chỉ sợ luồng sinh khí mới đó không chịu nổi
lại chóng tan đi thì chẳng là hao việc vô ích chăng?"
Đến đó, Thiên Mẫu lại dùng Xuyên Gian Kính để xem nhân diện của Nữ Oa,
thì thấy nàng đã rơi lệ làm ngập cả trũng đất, tràn ra thành sông khiến
Thiên Mẫu cảm thấy thật xa xót. Từ trên đại điện, Thiên Mẫu truyền âm
xuống cả thiên địa, tiếng nói của Thiên Mẫu vang động cả đất trời,
nhưng kì lạ là từng câu từng lời nghe ra rất dịu dàng, ấm áp cả Tam
Giới:
"Nữ Oa, xin nàng đừng rơi lệ nữa, nàng hãy nhìn xem nước mắt của nàng
chẳng đã hóa thành sông cả sao, mấy chốc lại chẳng ngập cả thế gian à,
lúc đó dù luồng sinh khí mới được ban phát thì cũng không thể tồn tại
được, chẳng phải hao phí tâm sức của nàng sao"
Nữ Oa ở dưới trần nghe thấy tiếng nói thì ngẩng lên nhìn trời cao nhưng
tứ phía đều không có bóng thần, chỉ nghe tiếng nói vang động mà thôi,
nghe kĩ lại có tiếng cười khẽ của một nữ thần, Nữ Oa liền cất tiếng:
"Xin Thiên Địa tối cao hãy cứu giúp thế gian, Nữ Oa chỉ là một tiểu
thần nhỏ bé, không tận suy nghĩ, đã khiến mọi việc càng thêm khó khăn,
cầu xin Thần hãy ban phát luồng sinh khí mới, Nữ Oa nguyện dùng thân
nối bước Bàn Cổ phủ lấp thế gian"
Thiên Mẫu nghe thấy những lời nói của Nữ Oa thì càng thêm cảm động:
"Ban phát luồng sinh khí mới không phải điều khó nhưng thiên địa vốn
không hoàn chỉnh, chỉ e luồng sinh khí mới chẳng chịu được bao lâu. Thế
nhưng nếu nàng chấp nhận dùng thân phủ lấp thế gian thì ta sẽ giúp nàng
toại nguyện, nàng sẽ chấp nhận dù đó là việc gì chứ?"
Nữ Oa nghe ra như thế thì vui mừng khôn tả liền nói vọng lên:
"Tiểu thần nguyện dùng thân mình làm bất cứ việc gì để thế gian có được
luồng sinh khí mới, tiếp tục tồn tại, xin Thiên Địa tối cao toại
nguyện!"
Thiên Mẫu nghe Nữ Oa đồng ý chấp thuận liền từ trên cao giáng xuống một Địa Đồ Chi Thư mà rằng:
“nàng hãy đi theo Địa Đồ này mà tìm đến động thất ở hướng tây Địa Lĩnh
Động tìm lấy đất Nhân Thần, sau đó đi về hướng đông tìm đến đỉnh Hồng
Khê, ở đó nàng sẽ gặp một nam thần, hãy dựa vào hình dáng và tinh khí
của nam thần đó mà sáng tạo luồng sinh khí mới, tuy nhiên đường đi
nhiều khó khăn, nguy hiểm, nếu nàng không đến đỉnh Hồng Khê kịp thất
Nguyệt thì sẽ không gặp được nam thần, tất cả công sức đều trở nên vô
ích.”
Thiên Mẫu truyền xong thì vén mây lại, cất Xuyên Gian Kính vào Bát Đại Bảo Rương, vụt tay một cái đã rời khỏi Đại Điện.
Nữ Oa ở dưới trần được Thiên Mẫu ban Địa Đồ chỉ dẫn cứ thế mà đi suốt một tháng thì đến được Tây Địa Lĩnh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2010 18:44:13 bởi LuuTay >
#1
    LuuTay 20.03.2010 18:44:58 (permalink)
    QUYỀN ẢO ẢNH - chap mở đầu/ phần 2
    Book:
    QUYỀN ẢO ẢNH



    chap mở đầu/ phần 2




    Nữ Oa bấy giờ mới dừng lại nhìn ngắm cảnh vật xung quanh thì phát hiện
    phía trước có tiếng động lạ làm rung động một góc trời, định thần nhìn
    lại thì càng kinh hãi: trước mắt nữ thần là một dị vật khổng lồ, đầu
    đội trời, chân đạp đất thành những trũng lớn, hình thù như sinh thể tộc
    Thần nhưng lại không hẳn là tộc Thần, từ đầu đến chân như một khối đất
    nặn thành. Nữ Oa trong lòng có hơi chút kinh hãi chưa kịp nghĩ cách ứng
    phó thì Dị Vật gầm lên một tiếng, giơ chân định đạp xuống chỗ đất Nữ Oa
    đang đứng.
    Nữ Oa liền dụng thuật Phi Vân Thiên, thoắt một cái đã ở trên đỉnh
    đầu Dị Vật. Dị Vật càng gầm thét dữ dội khiến khắp nơi núi đá nổ tung,
    cây cối ngã đổ. Nữ Oa thấy thế liền dùng Phổ Thánh Chú khôi phục chân
    diện vạn vật, sau lại dùng bảo kích Bát Thiên Kình phân định trời đất
    của Bàn Cổ một nhát đã đâm xuyên thân Dị Vật nhưng Dị Vật như có sức
    mạnh phi thường, bị bảo kích đâm xuyên vẫn không hề hấn gì, vung tay
    lên đã nắm trọn được Nữ Oa. Nữ Oa cố dùng mọi Thần Pháp vẫn không thể
    thoát khỏi nắm tay của Dị Vật, lúc đó liền nghĩ:
    "Dị Vật này quà có sức mạnh phi thường, ngay đến bảo kích Bát Thiên
    Kình của Bàn Cổ cũng không làm được gì, ta lại chỉ là một tiểu Thần nhỏ
    nhoi chỉ e không thể thóat khỏi nơi đây thì làm sao lấy được đất Nhân
    Thần, quả là hổ thẹn với sự giao phó của trời cao. Dù ta có tan biến
    cũng chỉ là việc nhỏ không đáng kể, chỉ sợ thế gian không có được luồng
    sinh khí mới, chẳng mấy chốc mà tan biến theo, thì thật không sao cam
    lòng."
    Nghĩ đến đó Nữ Oa liền rơi lệ, đầu ngẩng nhìn trời cao cầu khẩn:
    "Nữ Oa cầu xin Thiên Địa Tối Cao, xin Thiên Địa Tối Cao hãy giúp Nữ Oa
    pháp lực diệt trừ Dị Vật, tiếp tục đường tìm kiếm đất Nhân Thần, cầu
    xin Thiên Địa Tối Cao hãy thương xót thế gian, xin hãy ban pháp lực
    diệt trừ Dị Vật"
    Nữ Oa vừa cầu khẫn vừa rơi lệ, chẳng mấy chốc mà làm ngập cả trũng đất
    Dị Vật đang đứng, khiến Dị Vật tức giận siết chặt tay nắm lấy nữ thần.
    Nữ Oa bị Dị Vật siết chặt trong tay, đau đớn như bị rã thành trăm mảnh
    liền thét lên một tiếng:
    "A..."
    Nữ Oa vừa thét lên tiếng đau đớn dữ dội thì Dị Vật bất chợt buông tay,
    Nữ Oa từ trên cao hàng vạn trượng rơi xuống khoảng không bao la, tinh
    khí trên thân dường như đã cạn không dụng nổi thuật Phi Vân Thiên cứ
    thế mà rơi mãi rơi mãi xuống. Nữ Oa không còn chút sức lực, mơ hồ nghĩ
    không thể nào thoát khỏi số mệnh đành dùng chút tinh khí nhỏ nhoi cầu
    khẩn Thiên Địa Tối Cao lần sau cùng:
    "Nữ Oa tài cán hạn hẹp không thể làm trọn sứ mệnh của mình, chỉ nguyện
    cầu xin Thiên Địa Tối Cao chỉ định sứ mệnh ban phát luồng sinh khí mới
    cho những đại Thần khác, như vậy Nữ Oa dù tan biến tại đây cũng cam
    lòng! "
    Nữ Oa nói xong liền nhắm mắt lại buông mình xuống vực thẳm đầy đá nhọn,
    lòng nghĩ không sao tránh được đành xuôi mệnh. Không ngờ Nữ Oa đang lơ
    lững trong khoảng không được một lúc thì bỗng thấy toàn thân như được
    giữ lại, liền mở mắt ra nhìn thì thấy mình đã nằm trong vòng tay của
    một nam thần
    #2
      LuuTay 20.03.2010 22:00:00 (permalink)
      QUYỀN ẢO ẢNH - chap mở đầu/ phần 3


      Book:
      QUYỀN ẢO ẢNH



      chap mở đầu/ phần 3


      Nữ Oa thoạt đầu cho đó là ảo giác sinh ra mà thấy như vậy thôi, song
      một lúc đã nhắm mắt lại rồi mở mắt ra vẫn thấy nam thần ôm chặt mình
      trong tay thì mới định thần nhìn lại nhân diện của nam thần, rồi nghĩ:
      "Thật kì lạ, đây là ai, ta chưa từng gặp qua vị thần này trong tộc
      thần, tại sao thần lại có mặt ở nơi nguy hiểm này, lại cứu được ta
      trong lúc tuyệt lộ này."
      Nữ Oa vừa nghĩ như thế, nhắm mắt, mở mắt ra đã thấy nam thần đưa mình
      xuống đất bình yên. Nữ Oa muốn cảm ơn vị nam thần lạ mặt thế nhưng lại
      e dè vì không biết đây là ai, thật tâm giúp mình hay lại là một ác thần
      bên Dị Vật. Thế nhưng, bâng khuâng một lúc thì nữ thần nhìn lại đã
      không thấy nam thần đâu cả, liền nói thầm:
      "Vị thần này thật kì lạ, đột ngột xuất hiện cứu giúp ta, rồi lại đột
      ngột ngột biến mất, chỉ e đúng là thân cận của Dị Vật có ý đồ gì chăng?"
      Nói đến đó thì Nữ Oa cố gượng dậy định rời khỏi, nhưng tinh khí đã cạn
      kiệt nên cả đứng cũng không được liền thế mà ngã quỵ xuống, may thay
      dường như có gì đỡ lại nên không tổn thương gì thêm. Nữ Oa nhìn thì
      thấy những dây leo từ khắp nơi đã tủa ra đan thanh tấm đệm đỡ lấy nàng.
      Nữ Oa cảm thấy khó hiểu, quay đầu lại thì đã thấy nam thần ở bên cạnh
      mình, một tay cầm bình Ngọc lộ, một tay đỡ lấy nàng, cử chỉ rất ân cần,
      khiến Nữ Oa bất chợt mở lời tự lúc nào:
      "Cám ơn chàng!"
      Nam thần nghe Nữ Oa nói thì cười nói :
      "Nàng chẳng vừa nghĩ ta là cận thần của Dị Vật, giờ lại cám ơn ta, nàng không sợ ta làm hại nàng sao!"
      Nữ Oa nghe nam thần nói thế thì lúng túng, biết nam thần đã đọc được
      những ý nghĩ của mình, liền cảm thấy thẹn thùng, hai má ửng hồng cả
      lên, rối rít:
      "Xin lỗi chàng, là ta không đúng, lại ngờ hoặc chàng, cám ơn chàng đã cứu giúp!"
      Nữ Oa nói xong thì thấy nam thần càng cười to hơn mà rằng:
      "Nàng nghĩ ta kì lạ, nhưng nàng còn kì lạ hơn ta, vừa mới nghi ngờ ta
      lại quay sang cảm ơn ta rồi cả xin lỗi, nàng khác hẳn những vị thần
      khác. Nhưng có lẽ đó là điểm đặc biệt của nàng, vì thế mà nàng đáng yêu
      hơn họ chăng?"
      Nữ Oa nghe ra thì nghĩ nam thần đang trêu chọc mình, càng lúng túng hơn:
      "Chàng...chàng...chàng giễu cợt ta. Chàng là một nam thần mà nói ra
      những lời giễu cợt như thế, chàng không sợ Thiên Địa Tối Cao buộc tội
      sao?"
      Nam thần nghe thế thì khẽ cười mà nghĩ :
      "Thiên Địa Tối Cao ư?" rồi đưa mắt nhìn ra xa, tỏ vẻ trầm buồn.
      Nữ Oa không để ý cử chỉ nam thần, trong lòng lại nghĩ tới Dị Vật khi
      nãy và việc tìm đất Nhân Thần liền cố gượng dậy lần nữa nhưng nam thần
      đã đỡ lấy nàng mà hỏi:
      "Nàng muốn đi đâu, sức lực của nàng đã cạn, nếu không hồi phục kịp thời chỉ e không giữ nổi Thần Phách."
      Nữ Oa liền ngước nhìn nam thần, nói:
      "Ta phải quay lại nơi Dị Vật khi nãy để tìm đất Nhân Thần, dù phải tan
      biến Thần Phách ta cũng phải giúp thế gian có được luồng sinh khí mới,
      chàng sẽ giúp ta chứ?"
      Nam thần thấy Nữ Oa một lòng muốn tìm đất Nhân Thần, liền gật đầu đồng ý khiến Nữ Oa rất vui mừng, liền nói:
      "Nếu chàng đã đồng ý thì chúng ta đi."
      Nữ Oa nói rồi định gượng bước dậy nhưng nam thần lại giữ Nữ Oa lại, nhìn Nữ Oa rồi cười:
      "Nàng sẽ đi đâu để tìm đất Nhân Thần, đi đâu để tìm Dị Vật, nàng không
      biết rằng chính nước mắt của nàng đã làm tan chảy Dị Vật, biến Dị Vật
      trở thành đất Nhân Thần hay sao, nàng giờ lại muốn đi tìm ở đâu nữa,
      tất cả chẳng phải đang ở trước mắt nàng sao?"
      Nữ Oa nghe nam thần nói liền nhìn về phía trước mình thì quả thấy phía
      trước là một khối đất cao chạm trời, vân sắc tỏa ra khắp nơi, ngỡ ngàng
      mà hỏi nam thần rằng:
      "Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là ta bị Dị Vật siết chặt trong tay, sao nước mắt của ta lại làm tan chảy được Dị Vật?"
      Nam thần nghe thế liền lắc đầu cười rằng:
      "ta không biết, có lẽ đó là ý của Thiên Địa Tối Cao chăng, hay là chính
      tấm lòng bát ái của nàng đã khiến cả Dị Vật cũng động lòng mà cho nàng
      một cơ hội chăng?"
      Nữ Oa im lặng, nàng nhìn trời cao, tự nhủ:
      "Có lẽ Thiên Địa Tối Cao thật sự muốn cho ta một cơ hội, ta không thể
      phụ lòng mong đợi của Thiên Địa Tối Cao, đất Nhân Thần đã tìm được, ta
      phải mau chóng đến đỉnh Hồng Khê tìm gặp nam thần mà Thiên Địa Tối Cao
      đã chỉ dẫn để tạo ra luồng sinh khí mới"
      Nữ Oa nghĩ rồi quay đầu lại nhìn nam thần chưa kịp nói gì thì đã bị nam thần nắm chặt tay giữ lại:
      "nàng nghĩ gì thế, nàng quên là ta đọc được suy nghĩ của nàng chăng?
      nàng phải tịnh khí lại thì mới mong khôi phục chân nguyên, khi đó nàng
      mới đủ sức đi đến đỉnh Hồng Khê cách đây muộn vạn dặm, nàng đồng ý
      chứ?."
      Nữ Oa nghe nam thần nói từng lời từng câu rất chí lẽ liền gật đầu ở lại.
      Nam thần sau khi đỡ lấy Nữ Oa đã dùng Ngọc lộ và tinh khí của mình trị
      thương cho Nữ Oa khiến cho tinh khí Nữ Oa từ từ hồi phục, sắc diện tốt
      hơn hẳn. Lúc bấy giờ Nữ Oa mới nhìn kĩ diện mạo của nam thần: đó là một
      nam thần diện mao thanh tú hơn tất cả các nam thần trong tộc Thần, cử
      chỉ có lúc ôn nhã, dịu dàng, có lúc như giễu cợt, có lúc rất vui vẻ, có
      lúc lại buồn xa xăm nhưng đối với Nữ Oa thì nhất nhất ân cần.
      Nam thần và Nữ Oa ở lại Tây Địa Lĩnh trị thương thấm thoát đã tròn một
      năm. Một hôm, Nữ Oa bấm tay thì thấy ngày hẹn thất Nuyệt đã cận kề,
      tinh khí bản thân đã hồi phục nên quyết định đi đến đỉnh Hồng Khê. Thế
      nhưng lâu ngày bên cạnh nam thần khiến Nữ Oa sinh lòng quyến luyến,
      không nỡ rời đi, lại không chắc nam thần có đồng ý vì mình rời khỏi Tây
      Địa Lĩnh không, lưỡng lự mãi rốt cuộc cũng không nói thành lời. Nữ Oa
      rời khỏi Tây Địa Lĩnh lòng bâng khuâng vô hạn, giật mình nghĩ lại cả
      danh tánh của nam thần còn chưa tường, chỉ xưng nhau ngôn từ, Nữ Oa
      tiếc nuối, thở dài mà rằng:
      "Âu cũng là ý Thiên Địa Tối Cao, nếu có duyên chắc chắn sẽ còn gặp lại chàng"
      Vụt cái mà Nữ Oa đã bay đến đỉnh Hồng Khê.
      #3
        LuuTay 23.03.2010 11:20:23 (permalink)
        QUYỀN ẢO ẢNH - chap mở đầu/ phần 4
        Book:
        QUYỀN ẢO ẢNH



        chap mở đầu/ phần 4




        Nữ Oa đến đỉnh Hồng Khê, đi đi lại lại khắp đỉnh núi vẫn không tìm được vị thần nào ở đấy, trong lòng cảm thấy bất an:
        "Đỉnh Hồng Khê trong ngoài năm dặm, ta đều đã tìm khắp tại sao không có bóng dáng vị thần nào? Không lẽ đã trễ hẹn rồi chăng!"
        Bất chợt Nữ Oa nghe bên tai văng vẳng tiếng sáo, lại càng thêm khó hiểu:
        "Hồng Khê thanh vắng sao lại có tiếng sáo da diết như vậy" -xong, lại nhủ:
        "Thiên Địa Tối Cao chẳng đã nói ta sẽ tìm gặp một nam thần ở Hồng Khê
        này, đây có lẽ là tiếng sáo hiệu của thần chăng, cứ đi theo tiếng sáo
        biết đâu lại tìm được đều mình muốn."
        Nữ Oa nghĩ vậy liền đi ngay theo hướng tiếng sáo vọng, chẳng mấy chốc
        mà đã đến rất gần, nghe ra âm điệu càng rõ hơn, lúc da diết, lúc trầm
        buồn như thể chất đầy mối tình si.
        Nữ Oa theo tiếng sáo đến bên một dòng suối, nước suối chảy ra đều là
        màu đỏ, Nữ Oa cảm thấy kì lạ, đương nghĩ ngợi thì bất chợt nhìn về phía
        trước đã thấy một nam thần tay cầm sáo ngọc đứng quay lưng về phía
        mình. Nữ Oa biết đã tìm gặp được vị thần mà Thiên Địa chỉ dẫn, nên lập
        tức tiến về trước kiến bái:
        "Tiểu thần Nữ Oa theo chỉ dẫn của Thiên Địa Tối Cao xin được đến bái
        kiến Đại Thiên Thần, khẩn xin Đại Thiên Thần trợ giúp pháp lực để luồng
        sinh khí mới được ban phát ra giúp thế gian tươi đẹp này có thể tồn tại
        thiên trường vạn cửu, Nữ Oa khẩn xin đại thiên thần."
        Nữ Oa nói xong liền ngẩng đầu lên thì thấy đại Thiên Thần đã quay lại
        nhìn mình. Nữ Oa bất giác trở nên sững sờ: Đại Thiên Thần trước mặt nữ
        thần chính là nam thần ở Tây Địa Lĩnh.
        Nữ Oa không tin nổi vào mắt mình, lúng túng:
        "Tại sao lại là chàng? Không phải chàng ở Tây Địa Lĩnh sao?
        Ta...ta...chuyện này là sao, ta không hiểu gì cả... tại sao, tại sao
        lại là chàng?"
        Nữ Oa càng suy nghĩ càng thêm rối loạn:
        "Chàng gạt ta sao? ngay từ đầu chàng đã biết ta là ai, nhưng ta thì
        không biết gì về chàng, chàng đã lừa ta, chàng xem ta là gì?, một tiểu
        thần nhỏ nhoi để chàng đùa cợt ư?"
        Nam thần thấy Nữ Oa tâm trí không bình liền ôm lấy Nữ Oa chấn an:
        "Tại sao ta phải gạt nàng, ta vốn không thuộc về nơi nào, Tây Địa Lĩnh
        hay Hồng Khê đều không phải nơi có thể giữ lấy chân ta, chính ta cũng
        không hiểu mình thuộc về đâu trong trời đất bao la này."
        Nữ Oa nghe lời chấn an của nam thần thì bình trí lại mà nói:
        "Vậy hãy nói với ta tại sao chàng lại ở đây và chàng là ai? Xin chàng
        đừng để ta trở nên rối loạn thế này, hãy nói với ta là chàng đến đây là
        vì ta hoặc chàng chỉ tình cờ ghé ngang thôi cũng được, hãy nói với ta
        như thế đi, hãy nói đi!"
        Thế nhưng nam thần lắc đầu, giọng buồn hẳn:
        "Nàng biết rằng ta sẽ không nói như thế mà, nàng biết là ta đọc được
        suy nghĩ của nàng mà, nàng biết vì nàng đã đoán ra ta chính là vị thần
        nàng cố tìm , ta có thể nói theo ý nàng nhưng nàng sẽ chấp nhận như thế
        chăng? Nếu thế nàng chẳng đã bỏ công vô ích tìm đất Nhân Thần , nàng sẽ
        chấp nhận như thế sao, còn thế gian mà nàng yêu mến, nàng sẽ từ bỏ sao.
        Ta biết trong lòng nàng mang nhiều mâu thuẫn nhưng nàng không thể chấp
        nhận sự thật này ư, nó khiến nàng buồn thế sao, nàng không thể chấp
        nhận ta với một thân phận khác thật sao?"
        "Nếu thế chàng bảo ta phải làm sao, chấp nhận ư, nếu bảo ta chấp nhận
        thì từ đầu chàng đã biết vị thần ta tìm là chàng, tại sao ở Tây Địa
        Lĩnh chàng lại không nói với ta, chàng để ta tìm kiếm như một kẻ ngốc
        sao, khi đó chàng đã nghĩ những gì?" - Nữ Oa nói.
        "Điều đó khiến nàng cố chấp đến thế sao, ta không nói với nàng lại
        khiến nàng buồn sao...Ta không hiểu những quy lệ trong trời đất, không
        hiểu những xúc cảm của Thần hay Ma. Ta không hiểu gì cả. Có lẽ ta không
        đáng làm một đại thiên thần như nàng gọi, không đáng để nàng buồn như
        thế. Nàng mải tìm kiếm ta nhưng ta rốt cuộc tìm kiếm gì? vì sao ta có
        mặt trong vũ trụ bao la này, ta tồn tại phải chăng chỉ đem đến nước mắt
        cho nàng ư?"
        Nam thần nói xong đã định quay đi nhưng Nữ Oa liền giữ tay lại, cất tiếng:
        "Ta xin lỗi, xin lỗi chàng. Có lẽ chàng nói đúng, ta quá cố chấp, những
        quy lệ nhất định không biết lúc nào đã quấn lấy ta, tại sao ta lại cố
        chấp buộc chàng phải nói rõ thân phận, phải nói ra tất cả những điều
        trong lòng chàng mà không biết nó khiến chàng khó nghĩ như thế. Ta đến
        đâychẳng phải tìm chàng hay sao, tại sao ta lại cứ cố chấp việc Tây Địa
        Lĩnh, dù chàng là ai khác thì đã sao, điều ta cần chẳng đã tìm được đó
        ư vậy mà ta lại... Xin lỗi chàng. Ta biết mình chỉ là một tiểu thần cố
        chấp nhưng chàng hãy vì sự cố chấp của ta mà ở lại, ta không muốn chàng
        rời đi như thế, xin chàng! "
        Nói xong Nữ Oa lại dùng tay giữ chặt nam thần khiến nam thần không thể
        rời bước. Trong một lúc cả hai chìm vào không gian im lặng. Bóng Nam
        thần và Nữ Oa bên nhau đã soi xuống dòng suối đỏ, có tiếng nước chảy
        róc rách, tiếng gió nghe như tiếng sáo trầm dịu, từng đợt lá vàng rơi,
        quả đúng tình càng thêm tình, ý càng thêm ý, mỹ cảnh thiên địa.
        Lúc bấy giờ nam thần chợt gỡ lấy vòng tay của Nữ Oa, cười nói:
        "Được rồi, đúng như ý nguyện của nàng, ta sẽ vì sự cố chấp của nàng mà
        ở lại, nhưng nàng không nghĩ là nàng còn phải tạo luồng sinh khí mới
        cho thế gian sao? Chỉ còn ba ngày nữa là tới thất Nguyệt, nếu nàng
        không kịp tạo luồng sinh khí mới thì tất cả sẽ trở nên vô ích đó, tiểu
        nữ thần!"
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9