QUYỀN ẢO ẢNH - chap mở đầu/ phần 3 Book:
QUYỀN ẢO ẢNH
chap mở đầu/ phần 3 Nữ Oa thoạt đầu cho đó là ảo giác sinh ra mà thấy như vậy thôi, song
một lúc đã nhắm mắt lại rồi mở mắt ra vẫn thấy nam thần ôm chặt mình
trong tay thì mới định thần nhìn lại nhân diện của nam thần, rồi nghĩ:
"Thật kì lạ, đây là ai, ta chưa từng gặp qua vị thần này trong tộc
thần, tại sao thần lại có mặt ở nơi nguy hiểm này, lại cứu được ta
trong lúc tuyệt lộ này."
Nữ Oa vừa nghĩ như thế, nhắm mắt, mở mắt ra đã thấy nam thần đưa mình
xuống đất bình yên. Nữ Oa muốn cảm ơn vị nam thần lạ mặt thế nhưng lại
e dè vì không biết đây là ai, thật tâm giúp mình hay lại là một ác thần
bên Dị Vật. Thế nhưng, bâng khuâng một lúc thì nữ thần nhìn lại đã
không thấy nam thần đâu cả, liền nói thầm:
"Vị thần này thật kì lạ, đột ngột xuất hiện cứu giúp ta, rồi lại đột
ngột ngột biến mất, chỉ e đúng là thân cận của Dị Vật có ý đồ gì chăng?"
Nói đến đó thì Nữ Oa cố gượng dậy định rời khỏi, nhưng tinh khí đã cạn
kiệt nên cả đứng cũng không được liền thế mà ngã quỵ xuống, may thay
dường như có gì đỡ lại nên không tổn thương gì thêm. Nữ Oa nhìn thì
thấy những dây leo từ khắp nơi đã tủa ra đan thanh tấm đệm đỡ lấy nàng.
Nữ Oa cảm thấy khó hiểu, quay đầu lại thì đã thấy nam thần ở bên cạnh
mình, một tay cầm bình Ngọc lộ, một tay đỡ lấy nàng, cử chỉ rất ân cần,
khiến Nữ Oa bất chợt mở lời tự lúc nào:
"Cám ơn chàng!"
Nam thần nghe Nữ Oa nói thì cười nói :
"Nàng chẳng vừa nghĩ ta là cận thần của Dị Vật, giờ lại cám ơn ta, nàng không sợ ta làm hại nàng sao!"
Nữ Oa nghe nam thần nói thế thì lúng túng, biết nam thần đã đọc được
những ý nghĩ của mình, liền cảm thấy thẹn thùng, hai má ửng hồng cả
lên, rối rít:
"Xin lỗi chàng, là ta không đúng, lại ngờ hoặc chàng, cám ơn chàng đã cứu giúp!"
Nữ Oa nói xong thì thấy nam thần càng cười to hơn mà rằng:
"Nàng nghĩ ta kì lạ, nhưng nàng còn kì lạ hơn ta, vừa mới nghi ngờ ta
lại quay sang cảm ơn ta rồi cả xin lỗi, nàng khác hẳn những vị thần
khác. Nhưng có lẽ đó là điểm đặc biệt của nàng, vì thế mà nàng đáng yêu
hơn họ chăng?"
Nữ Oa nghe ra thì nghĩ nam thần đang trêu chọc mình, càng lúng túng hơn:
"Chàng...chàng...chàng giễu cợt ta. Chàng là một nam thần mà nói ra
những lời giễu cợt như thế, chàng không sợ Thiên Địa Tối Cao buộc tội
sao?"
Nam thần nghe thế thì khẽ cười mà nghĩ :
"Thiên Địa Tối Cao ư?" rồi đưa mắt nhìn ra xa, tỏ vẻ trầm buồn.
Nữ Oa không để ý cử chỉ nam thần, trong lòng lại nghĩ tới Dị Vật khi
nãy và việc tìm đất Nhân Thần liền cố gượng dậy lần nữa nhưng nam thần
đã đỡ lấy nàng mà hỏi:
"Nàng muốn đi đâu, sức lực của nàng đã cạn, nếu không hồi phục kịp thời chỉ e không giữ nổi Thần Phách."
Nữ Oa liền ngước nhìn nam thần, nói:
"Ta phải quay lại nơi Dị Vật khi nãy để tìm đất Nhân Thần, dù phải tan
biến Thần Phách ta cũng phải giúp thế gian có được luồng sinh khí mới,
chàng sẽ giúp ta chứ?"
Nam thần thấy Nữ Oa một lòng muốn tìm đất Nhân Thần, liền gật đầu đồng ý khiến Nữ Oa rất vui mừng, liền nói:
"Nếu chàng đã đồng ý thì chúng ta đi."
Nữ Oa nói rồi định gượng bước dậy nhưng nam thần lại giữ Nữ Oa lại, nhìn Nữ Oa rồi cười:
"Nàng sẽ đi đâu để tìm đất Nhân Thần, đi đâu để tìm Dị Vật, nàng không
biết rằng chính nước mắt của nàng đã làm tan chảy Dị Vật, biến Dị Vật
trở thành đất Nhân Thần hay sao, nàng giờ lại muốn đi tìm ở đâu nữa,
tất cả chẳng phải đang ở trước mắt nàng sao?"
Nữ Oa nghe nam thần nói liền nhìn về phía trước mình thì quả thấy phía
trước là một khối đất cao chạm trời, vân sắc tỏa ra khắp nơi, ngỡ ngàng
mà hỏi nam thần rằng:
"Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là ta bị Dị Vật siết chặt trong tay, sao nước mắt của ta lại làm tan chảy được Dị Vật?"
Nam thần nghe thế liền lắc đầu cười rằng:
"ta không biết, có lẽ đó là ý của Thiên Địa Tối Cao chăng, hay là chính
tấm lòng bát ái của nàng đã khiến cả Dị Vật cũng động lòng mà cho nàng
một cơ hội chăng?"
Nữ Oa im lặng, nàng nhìn trời cao, tự nhủ:
"Có lẽ Thiên Địa Tối Cao thật sự muốn cho ta một cơ hội, ta không thể
phụ lòng mong đợi của Thiên Địa Tối Cao, đất Nhân Thần đã tìm được, ta
phải mau chóng đến đỉnh Hồng Khê tìm gặp nam thần mà Thiên Địa Tối Cao
đã chỉ dẫn để tạo ra luồng sinh khí mới"
Nữ Oa nghĩ rồi quay đầu lại nhìn nam thần chưa kịp nói gì thì đã bị nam thần nắm chặt tay giữ lại:
"nàng nghĩ gì thế, nàng quên là ta đọc được suy nghĩ của nàng chăng?
nàng phải tịnh khí lại thì mới mong khôi phục chân nguyên, khi đó nàng
mới đủ sức đi đến đỉnh Hồng Khê cách đây muộn vạn dặm, nàng đồng ý
chứ?."
Nữ Oa nghe nam thần nói từng lời từng câu rất chí lẽ liền gật đầu ở lại.
Nam thần sau khi đỡ lấy Nữ Oa đã dùng Ngọc lộ và tinh khí của mình trị
thương cho Nữ Oa khiến cho tinh khí Nữ Oa từ từ hồi phục, sắc diện tốt
hơn hẳn. Lúc bấy giờ Nữ Oa mới nhìn kĩ diện mạo của nam thần: đó là một
nam thần diện mao thanh tú hơn tất cả các nam thần trong tộc Thần, cử
chỉ có lúc ôn nhã, dịu dàng, có lúc như giễu cợt, có lúc rất vui vẻ, có
lúc lại buồn xa xăm nhưng đối với Nữ Oa thì nhất nhất ân cần.
Nam thần và Nữ Oa ở lại Tây Địa Lĩnh trị thương thấm thoát đã tròn một
năm. Một hôm, Nữ Oa bấm tay thì thấy ngày hẹn thất Nuyệt đã cận kề,
tinh khí bản thân đã hồi phục nên quyết định đi đến đỉnh Hồng Khê. Thế
nhưng lâu ngày bên cạnh nam thần khiến Nữ Oa sinh lòng quyến luyến,
không nỡ rời đi, lại không chắc nam thần có đồng ý vì mình rời khỏi Tây
Địa Lĩnh không, lưỡng lự mãi rốt cuộc cũng không nói thành lời. Nữ Oa
rời khỏi Tây Địa Lĩnh lòng bâng khuâng vô hạn, giật mình nghĩ lại cả
danh tánh của nam thần còn chưa tường, chỉ xưng nhau ngôn từ, Nữ Oa
tiếc nuối, thở dài mà rằng:
"Âu cũng là ý Thiên Địa Tối Cao, nếu có duyên chắc chắn sẽ còn gặp lại chàng"
Vụt cái mà Nữ Oa đã bay đến đỉnh Hồng Khê.