NẼO PHÙ VÂN
Cũng xuân sắc cũng tài hoa
Cũng là mệnh cũng phong ba cuộc đời
Đạm Tiên ơi! Đạm Tiên ơi!
Mộ bia hoang phế nằm phơi ánh chiều
Một chút hương một chút Kiều
Lòng rưng rưng khóc bởi điều riêng tư
Chị đà về với thiên thu
Em ngồi khóc với phù du đọan trường
Nỗi niềm nhạt phấn phai hương
Tạc màu bia mộ dặm đường thế nhân
Người về từ nẻo phù vân
Có nghe “bạc mệnh” khúc ngân nghẹn ngào
Xanh kia còn có lòng nào
Sao không gởi một ánh sao bay về
Bao phen tài mệnh ê chề
Lòng son đau đáu nơi quê quán người
“Cỏ non xanh rợn chân trời” *
Chân đi mà dạ tơi bời… sắc không
"Tiền Đường sóng nước mênh mông
Mồ chôn em kiếp má hồng truân chuyên
Cũng là chút phận thuyền quyên
Chớ nề u hiển lời nguyền hẹn nhau ..."
Trông vùng cỏ úa nhàu nhàu
Âm dương đôi cảnh một màu khói sương
Hóa công ơi chữ vô thường
Khéo xui nên cảnh đoạn trường mà chi.
Liên Hương - Lê Phú Hải