MỘT MAI TA VỀ “
Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay”
Vui buồn xin cạn giọt say
Đưa hai tay đếm mỗi ngày đời ta
Rồi mai thể phách đi xa
Tinh anh còn ở lại nhà… với ai?
Ngoảnh trông hết chặng đường dài
Biết đâu là chốn một mai ta về
Tóc buồn trắng ngọn gió đi
Trăm năm còn lại chút gì hay không
Phất phơ mấy cọng tơ hồng
Thôi cười nửa miệng cho lòng nhẹ tênh
Phù vân còn lắm gập ghềnh
Dăm bài thơ... của để dành... vậy thôi
"
Người yêu ngày ấy đâu rồi
Chỉ câu thơ sống cùng tôi... tuổi già " *
"
Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Thiên Mụ canh gà Thọ Xương”*
Bóng hình đi chỉ còn hương
Nhớ nhung chi nỗi đập gương tìm người
Mới hay còn có bên đời
Câu thơ mặn đắng viết lời thủy chung
"
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn"
Ngày mai dặm thẳm non ngàn
Cần chi lọng tía mâm vàng cho nhau
Chút tình trầu thắm xanh cau
Ngàn xưa cho đến ngàn sau vẫn còn
Vì đâu tàn cuộc vuông tròn
Vì ai dáng ngọc mõi mòn ngóng trông
"
Nay đào đã cuốn gió đông
Phù dung lại nở bên sông bơ sờ"*
Hẹn từ xưa đến bây giờ
Can qua lắm nỗi đôi bờ lệ khô
Trót tơ vương... mối duyên hờ
Để phù dung nở bơ sờ tả tơi
Vì ai nói chẳng giữ lời
Xót lòng "rau cải về trời" thở than
Lỡ làng một mảnh hồng nhan
Thì thôi trọn kiếp riêng mang một mình
Liên Hương - Lê Phú Hải (Tụi mình cũng chịu khó "than thở" dữ ha! hì hì...)