MỘT VÀI KHÚC NGÂM Còi tàu thét buốt sân ga
Người đi - ta biết người xa thật rồi
Tiễn đưa chẳng có rượu mời
Sơn hà mấy chén ly bôi cho vừa...
Ta về cho kịp đò đưa
Vui đời ong thợ kéo cưa nhọc nhằn
Người đi bỏ mảnh đất cằn
Bỏ ta lại với muộn mằn ba sinh
Vào ra cũng một bóng hình
Khổ "con ong thợ" tội tình riêng mang
Đò chiều người đã vội sang
Để cho năm tháng lỡ làng duyên xưa
Câu thơ lục bát đẩy đưa
Ủi an những lúc nắng mưa phiền lòng
Trách thân con nhện đèo bòng
Dối gian chi để uổng công tò vò
Cầm bằng người nói không cho
Còn hơn lặng lẽ khuất mờ chân mây
Long đong cánh vạc hao gầy
Thân cò lặn lội vơi đầy gió mưa
Mặc người vui khúc đò đưa
Ra khơi vào lộng sớm trưa mặc lòng
Trách chi con nhện đèo bòng
Dỡn ong gọi bướm uổng công tò vò
Công kia băt tép nuôi cò
Cò bay công lại chống đò qua sông
Vui cùng con sáo sổ lồng
Sớt chia mấy sợi tơ hồng còn vương
Xin đừng dở dở ương ương
Ý ta là muội có thương thì về
Còn không thì chẳng chi hề
Đường xa ong bướm ai nề hà chi
Gặp nhau chút xíu rồi đi
Để ta rứt ruột chim di cuối mùa
Đắng cay trong những cợt đùa
Bao nhiêu năm cũ thêu thùa… một mai
Thơ sao kể được chuyện dài
"
Đàn kia đâu gảy một vài khúc ngâm"
Nổi nênh cũng lắm bổng trầm
Nỗi niềm tượng đá ngàn năm không lời
Chắc rằng muôn sự tại trời
Dám đâu đổ tại cõi đời mà chi
Lối thương nào có mà về
Cỏ may cháy một triền đê úa vàng
Thì thôi... chả thiếp với chàng
Cũng xem như lại người làng với nhau
"
Người về muôn thế kỷ sau
Vầng trăng còn giữ nguyên màu ấy thôi"....
Liên Hương - Lê Phú Hải