MƯA Trời mưa bong bóng bập bềnh
Một mình ta bỗng buồn tênh một mình
Có bầy chim sẻ vô tình
Rủ nhau tắm gội bên thềm nhà ai
Thoáng lòng đôi chút tàn phai
Đường xa thiên lý mốt mai lại về
Câu thơ chưa trọn ước thề
Lẽ nào người để bốn bề vắng tanh
Cho hoa kia vội xa cành
Cho ghềnh đá phủ rêu xanh dãi dầu
Chiều buồn hiu hắt giọt ngâu
Giật mình... vó ngựa... bóng câu qua thềm
Lời ru ngọt ướt môi mềm
Giọng ca nhi nức nở thêm giọt đàn
Nghe trong cổ tháp điêu tàn
Hồn xưa lãng đãng muôn ngàn lá bay
Thôi thì mộng mị từ đây
Gởi theo gió nụ hôn ngây ngất buồn
Xót xa phận mỏng cánh chuồn
Dài theo vạn lý đầu nguồn cuối sông
Nghêu ngao câu hát đắng lòng
Nghe mưa buồn rót thinh không... lại cười !
Bây giờ ta gọi tình ơi
Sao không thưa một chút lời dững dưng
Thôi thì thôi chẳng đặng đừng
Nụ cười, ta biết, người dưng, thôi đành
Ngập ngừng... một khúc loanh quanh
Để cho tượng đá rêu xanh tháng ngày
Hai người dở tỉnh dở say
Tình như bọt nước trên tay... lỡ làng!
Liên Hương - Lê Phú Hải