NHỚ MỘT MIỀN DẤU YÊU Giọt trăng rơi xuống bên thềm
Vườn khuya vọng lại tiếng đêm rì rầm
Âm vang cung bậc bổng trầm
Rùng mình áo mỏng ướt đầm hơi sương
Lắng nghe có chút dạ hương
Tiếng ghi ta rớt bên đường xót xa
Hai vai gồng gánh sơn hà
Cười vui mấy nụ nhưng mà quạnh hiu
Cô đơn dường cũng đã nhiều
Ngăn sao được nỗi thuỷ triều xuống lên
Thì thôi người hãy cứ quên
Để mình ta nhớ... một miền dấu yêu
Đời người quán nhỏ liêu xiêu
Thương ai khăn gói cô liêu ngậm ngùi
Áo xưa dẫu ướt lạnh rồi
Về đây nhóm lửa ta ngồi với nhau
Cũng là tình nghĩa trước sau
Hồn thơ còn thắm nguyên màu cỏ hoa
Nối vần cho trọn bài ca
Cung thương một nhịp giao hoà khúc ngâm
Mai rồi quê quán về thăm
Dù xa xưa chỉ mù tăm dấu hài
Nhớ ai dấu tiếng thở dài
Tình ơi mấy thuở vọng ngoài dặm xa
Liên Hương - Lê Phú Hải