KHÔNG ĐỀ Vườn vui rộn bước chân người
Sáng chiều tinh nghịch nụ cười ý thơ
Qua rào giả bộ ngó lơ
Đêm chong mắt thức bơ phờ suốt đêm
Lỡ sinh ra kiếp thân mềm
Đường xa vạn dặm ốc sên ta về
Mặc dù những tiếng khen chê
Dù sao vẫn có một quê quán mình
Tội chi làm khóm lục bình
Một đời trôi nổi bập bềnh gió sương
Tịnh tâm trong cõi vô thường
Phù vân nào quản dặm đường ngút xa
Thời gian có phải chăng là
Sau khuya tàn một kiếp hoa bẽ bàng
Người đi cây trái ngỡ ngàng
Chén ly bôi cũng muộn màng uống say
Chiều tàn trắng giọt mưa bay
Phố gầy tơi tả rắc đầy lá me
Mắt người cay bụm khói xe
Còn đâu cái thuở lối về xênh xang
Rủ nhau tới cội hoa vàng
Nằm nghe trúc bạch khẽ khàng tiếng ru
Cá bơi lặng lẽ ao thu
Con chim dưới rặng mù u bồi hồi
Người đi đã mấy hôm rồi
Vào ra trách móc ông trời mưa dai
Then cài cửa đóng nhà ai
Gió hờ hững thổi ngõ ngòai vắng teo
Một đời lầm lũi đi theo
Chừng như khói trắng bay vèo thời gian
Thương người mắt lệ hân hoan
Trăm sông suối vẫn trôi ngàn biển xa
Liên Hương - Lê Phú Hải