LỜI YÊU
Trích đoạn: hai1957
SẼ CÓ LÚC
Sẽ có lúc vắng nhau rồi ta nhớ
Những ngày mùa có nắng vỡ trên môi
Mấy mươi năm lang thang chiều mắt đỏ
Ngóng trông về phía biển tít mù khơi
Sẽ có lúc vắng nhau rồi ta khóc
Lén lút thôi nhưng mắt sẽ hoen mờ
Đêm quạnh vắng có một vì sao mọc
Sa mạc buồn đến cát cũng ngẩn ngơ
LPH
Sẽ có lúc vắng nhau đời hai ngả
Ai quay lưng để ai đứng một mình
Cây xấu hổ buồn khép đôi tàn lá
Người đi rồi chiều tím lặng thinh
Sẽ có lúc vắng nhau rồi ta hỏi
Có còn ai chờ đợi cuối con đường
Sân ga muộn chuyến tàu qua vội vã
Ta trở về gói lại giọt nhớ thương
LH
Sẽ có lúc vắng nhau rồi tiếc nuối
Sao không ngọt ngào lúc vẫn chưa xa
Sao không trao những lời yêu đắm đuối
Để bây giờ còi thét buốt sân ga
Sẽ có lúc vắng nhau rồi ta dại
Nửa hồn đi biền biệt tím chân trời
Còn tê tái cho nửa kia ở lại
Biết đâu tìm khi hoàng hôn chơi vơi
LPH
Sẽ có lúc rồi vắng nhau ...ta biết
Đời trống tênh vạt cỏ cũng úa màu
Ta ngu ngơ một nụ cười hóa đá
Nghe sóng cồn khắc khoải trái tim đau
Sẽ có lúc đời vắng nhau....ta sợ
Người thiên di ta lạc giữa sương mù
Chút nợ tình biết làm sao mà trả
Khi lá vàng đã chớm gọi cuối Thu
LH
SẼ CÓ LÚC Sẽ có lúc vắng nhau rồi ta nhớ
Những ngày mùa có nắng vỡ trên môi
Mấy mươi năm lang thang chiều mắt đỏ
Ngóng trông về phía biển tít mù khơi
Sẽ có lúc vắng nhau rồi ta khóc
Lén lút thôi nhưng mắt sẽ hoen mờ
Đêm quạnh vắng có một vì sao mọc
Sa mạc buồn đến cát cũng ngẩn ngơ
Sẽ có lúc vắng nhau đời hai ngả
Ai quay lưng để ai đứng một mình
Cây xấu hổ buồn khép đôi tàn lá
Người đi rồi chiều tím lặng thinh
Sẽ có lúc vắng nhau rồi ta hỏi
Có còn ai chờ đợi cuối con đường
Sân ga muộn chuyến tàu qua vội vã
Ta trở về gói lại giọt nhớ thương
Sẽ có lúc vắng nhau rồi tiếc nuối
Sao không ngọt ngào lúc vẫn chưa xa
Sao không trao những lời yêu đắm đuối
Để bây giờ còi thét buốt sân ga
Sẽ có lúc vắng nhau rồi ta dại
Nửa hồn đi biền biệt tím chân trời
Còn tê tái cho nửa kia ở lại
Biết đâu tìm khi hoàng hôn chơi vơi
Sẽ có lúc rồi vắng nhau... ta biết
Đời trống tênh vạt cỏ cũng úa màu
Ta ngu ngơ một nụ cười hóa đá
Nghe sóng cồn khắc khoải trái tim đau
Sẽ có lúc đời vắng nhau... bỗng sợ
Người thiên di ta lạc giữa sương mù
Chút nợ tình biết làm sao mà trả
Khi lá vàng đã chớm gọi cuối Thu
Liên Hương - Lê Phú Hải
NGƯỜI YÊU TÔI BỆNH
Người yêu tôi bệnh
Một chiều nào tháng bảy
Muốn sẻ chia
Đôi chút nhọc nhằn
Thật khó
Người yêu tôi bệnh
Nằm đó
Một mình thôi
Ngoài trời mây vẫn trôi
Gió vẫn hát những lời hoan lạc
Người yêu tôi bệnh
Giọt mồ hôi
Rướm trên vầng trán nhỏ
Ước gì ở đó
Tôi sẽ là mát mẽ chiếc khăn lau
Phải chi được gần nhau
Tôi sẽ dỗ dành
Sẽ cho đi tất cả những gì tôi có được
Để người yêu tôi bệnh mau lành
Người yêu tôi bệnh
Tháng bảy trời hay mưa
Không biết dậy được chưa
Những câu thơ đang nhảy múa...
LPH
mới thấy đó lại chạy đâu mất nữa rồi
EM TÔI
Qua rồi bao tháng năm
Chiều tím nốt nhạc trầm
Hoàng hôn buồn tê tái
Ai về cho hỏi thăm
Em tôi còn hong tóc
Hiên nhà tiếng võng đưa?
Em tôi còn hay khóc
Như những ngày xa xưa?
LPH
Trích đoạn: hai1957
EM TÔI
Qua rồi bao tháng năm
Chiều tím nốt nhạc trầm
Hoàng hôn buồn tê tái
Ai về cho hỏi thăm
Em tôi còn hong tóc
Hiên nhà tiếng võng đưa?
Em tôi còn hay khóc
Như những ngày xa xưa?
LPH
Em về dưới cơn mưa
Có ai che khỏi ướt ?
Con sông nhỏ bây giờ
Chắc mênh mông con nước
Em có còn hay hát ?
lời ru man mác buồn
Em có còn ngóng đợi
Bước ai về cuối thôn
LH
ây dà, huynh ra đề khó làm muội đành phải theo cái mạch này. Chả biết huynh gởi cho em nào nhưng miễn là không phản ý là được huynh ha ?
EM TÔI
Qua rồi bao tháng năm
Chiều tím nốt nhạc trầm
Hoàng hôn buồn tê tái
Ai về cho hỏi thăm
Em tôi còn hong tóc
Hiên nhà tiếng võng đưa?
Em tôi còn hay khóc
Như những ngày xa xưa?
Em về dưới cơn mưa
Có ai che khỏi ướt?
Dòng sông nhỏ bây giờ
Chắc mênh mông con nước?
Em có còn hay hát?
Lời ca man mác buồn
Em có còn ngóng đợi
Bước ai về cuối thôn Ta cũng chẳng vui hơn Đời lưu vong mòn mõi Em tôi đừng ngóng đợi Ta nợ người nghĩa ơn
Liên Hương - Lê Phú Hải (Nghĩ mãi mà chẳng nhớ nỗi một em tôi nào, chỉ là viết ra cho trang thơ bớt quạnh quẽ, thôi thì khép lại ở đây vậy)
SÔNG VÀ BIỂN
Một dòng sông phẳng lặng
trôi man mác về đâu ?
Sông xuôi về biển lớn
Mặc năm tháng dãi dầu
sông chở nặng phù sa
Như ôm lời ước hẹn
Về với biển bao la
Góp nồng thêm vị mặn
Anh có là biển lớn ?
Để em làm sông xanh
Cho đời không đơn độc
Cho cây thơm trái lành
Dẫu rồi một ngày kia
Biển bạc đầu cuộn sóng
Thì lòng sông vẫn đầy
Một tình yêu cháy bỏng
LH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2011 22:38:54 bởi Liên Hương >
Trích đoạn: Liên Hương
TỰ SỰ
Có những lúc tôi ước mình đơn độc
Không phải giận hờn khắc khoải lo âu
Không ước muốn và không tuyệt vọng
Không hôm qua và không cả mai sau
Có những lúc tôi ước mình có thể
Lặng lẽ đi bên cạnh dòng đời
Thờ ơ lắm với những gì náo nhiệt
Sông ra biển rồi chỉ còn lại mình tôi
Có những lúc tôi ước ngày thơ bé
Như nai con ngơ ngác trước thu vàng
Thu cứ qua và Đông lại tới
Bận lòng gì trước mỗi mùa sang
Có những lúc tôi ước mình như lá
Lá xanh tươi, rồi lá héo tàn
Nhưng lá chẳng bao giờ tự hỏi:
Tại vòng đời hay tại thời gian?
Có những lúc tôi ước mình như thế
Bởi đã mang lẽ sống làm người
Dù bâng khuâng trước bao nhiêu ngả rẽ
Cũng phải chọn một dòng- không thể để nước trôi
LIÊN HƯƠNG
Tự suy ngẫm Hồi tưởng lại chẳng biết đã bao lâu Mới chợt hiểu sự cô đơn là bạn Không giận buồn lòng cũng chẳng nhớ thương Chỉ còn lại ngày mai đây sao đẹp. Khi có thể không bao giờ bỏ cuộc Bên dòng đời chen chúc bước tiếp đi Không gấp gáp làm gì cho sai bước Để vững lòng trong lúc mỗi mình ta. Khi nhớ lại những ngày còn thơ bé Đâu có gì hơn hẳn lúc hôm nay Xuân hạ thu đông bốn mùa thay đổi Nhưng trong lòng luôn lo lắng tương lai. Chiếc lá xanh rồi chiếc lá lụi tàn Theo quy luật thiên nhiên mà phát triển Tôi tự nghĩ ở con người cũng thế Theo thời gian muôn thuở chốn dương gian. Và đến lúc tôi chỉ làm không ước Theo lương tâm theo ý nguyện riêng tư Dù gian khổ thôi cũng đành chấp nhận Nếu quay lui sẽ tự đánh mất mình.
Trích đoạn: thanhsingle
Trích đoạn: Liên Hương
TỰ SỰ
Có những lúc tôi ước mình đơn độc
Không phải giận hờn khắc khoải lo âu
Không ước muốn và không tuyệt vọng
Không hôm qua và không cả mai sau
Có những lúc tôi ước mình có thể
Lặng lẽ đi bên cạnh dòng đời
Thờ ơ lắm với những gì náo nhiệt
Sông ra biển rồi chỉ còn lại mình tôi
Có những lúc tôi ước ngày thơ bé
Như nai con ngơ ngác trước thu vàng
Thu cứ qua và Đông lại tới
Bận lòng gì trước mỗi mùa sang
Có những lúc tôi ước mình như lá
Lá xanh tươi, rồi lá héo tàn
Nhưng lá chẳng bao giờ tự hỏi:
Tại vòng đời hay tại thời gian?
Có những lúc tôi ước mình như thế
Bởi đã mang lẽ sống làm người
Dù bâng khuâng trước bao nhiêu ngả rẽ
Cũng phải chọn một dòng- không thể để nước trôi
LIÊN HƯƠNG
Tự suy ngẫm
Hồi tưởng lại chẳng biết đã bao lâu
Mới chợt hiểu sự cô đơn là bạn
Không giận buồn lòng cũng chẳng nhớ thương
Chỉ còn lại ngày mai đây sao đẹp.
Khi có thể không bao giờ bỏ cuộc
Bên dòng đời chen chúc bước tiếp đi
Không gấp gáp làm gì cho sai bước
Để vững lòng trong lúc mỗi mình ta.
Khi nhớ lại những ngày còn thơ bé
Đâu có gì hơn hẳn lúc hôm nay
Xuân hạ thu đông bốn mùa thay đổi
Nhưng trong lòng luôn lo lắng tương lai.
Chiếc lá xanh rồi chiếc lá lụi tàn
Theo quy luật thiên nhiên mà phát triển
Tôi tự nghĩ ở con người cũng thế
Theo thời gian muôn thuở chốn dương gian.
Và đến lúc tôi chỉ làm không ước
Theo lương tâm theo ý nguyện riêng tư
Dù gian khổ thôi cũng đành chấp nhận
Nếu quay lui sẽ tự đánh mất mình.
Cảm ơn bạn đã vào trang nhà của Liên Hương và chia sẻ những suy nghĩ của mình
SÔNG VÀ BIỂN
Một dòng sông phẳng lặng
Trôi man mác về đâu ?
Sông xuôi về biển lớn
Mặc năm tháng dãi dầu
Sông chở nặng phù sa
Như ôm lời ước hẹn
Về với biển bao la
Góp nồng thêm vị mặn
Anh có là biển lớn?
Để em làm sông xanh
Cho đời không đơn độc
Cho cây thơm trái lành
Dẫu rồi một ngày kia
Biển bạc đầu cuộn sóng
Thì lòng sông vẫn đầy
Một tình yêu cháy bỏng
LH CẢM ƠN Cảm ơn sông thương biển Mang vị ngọt phù sa Cảm ơn em nhớ ta Trái tim non thắp lửa Cảm ơn người mở cửa Dấu chân hoang bước vào Cảm ơn những ngọt ngào Bên biển đời mặn chát Biển muôn đời vẫn hát Ca khúc của bi thương Sao cứ mãi sầu vương Bản trường ca hoan lạc Cảm ơn dòng sông xanh Về ấp yêu hoa trái Bóng chiều đi ngoảnh lại Ta có giọt lệ rơi LPH
VỀ VỚI BIỂN
Mùa Thu vàng lá phơi
Biển có còn ngày động
Hoàng hôn tím chân trời
Cát dài theo lối mộng
Em về bên biển rộng
Nghe sóng vỗ rì rào
Chút tình xưa thổn thức
Mãi ôm bờ khát khao
LH
VỀ VỚI BIỂN
Mùa Thu vàng lá phơi
Biển có còn ngày động
Hoàng hôn tím chân trời
Cát dài theo lối mộng
Em về bên biển rộng
Nghe sóng vỗ rì rào
Chút tình xưa thổn thức
Mãi ôm bờ khát khao
LH
Vẫn có những lao xao
Của những ngày biển động
Chỉ đâu là dài rộng
Cũng có lúc nhỏ nhoi
Quí giá lắm tình ơi
Là khi triều đi hết
Con dã tràng mõi mệt
Xe cát mãi mòn hơi
LPH
PHỐ BUỒN
Phố âm thầm , gió lại thổi giấc khuya
Lời gió cứ miên man dịu nhẹ
Thôi xin gió đừng thì thầm mãi thế
Để chòng chành, xao xác một khúc quanh...
Hàng cây buồn , phố cũ đã vắng tanh
Lẻ loi thế bóng đèn đêm hiu quạnh
Xa vắng rồi...con đường dài hoang lạnh
Gọi những nôn nao ngày xưa ấy lại về
Vắng anh rồi , hun hút phố khuya
Bao dấu yêu xưa còn vương lối cũ
Ánh sao đêm hay mắt ai không ngủ
Khoảng nhớ nào...để đêm bỗng mong manh
Phố cứ âm thầm và trời đêm vẫn xanh
Gió vẫn khẽ khàng lời ru dịu nhẹ
Trong đêm vắng chỉ mình em lặng lẽ
Bước ngập ngừng...nơi mình đã từng qua
Thôi gió ơi đừng nhắc nữa ngày xa
Chút dại khờ của một thời nông nổi
Gió hãy giữ những ngập ngừng...bối rối
Lời yêu xưa....một thuở...mối tình đầu
Liên Hương
VỀ VỚI BIỂN
Mùa Thu vàng lá phơi
Biển có còn ngày động
Hoàng hôn tím chân trời
Cát dài theo lối mộng
Em về bên biển rộng
Nghe sóng vỗ rì rào
Chút tình xưa thổn thức
Mãi ôm bờ khát khao
LH
Vẫn có những lao xao
Của những ngày biển động
Chỉ đâu là dài rộng
Cũng có lúc nhỏ nhoi
Quí giá lắm tình ơi
Là khi triều đi hết
Con dã tràng mõi mệt
Xe cát mãi mòn hơi
LPH
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: