PHỐ KHUYA
Phố khuya đèn vàng hiu hắt
Bóng dài gầy ốm người đi
Muộn màng xin chút từ bi
Nâng niu sen hồng một đóa
Lời yêu ru đời đã quá
Tình ai sông rạch lỡ làng
Đêm đêm gối chiếc muộn màng
Nằm mơ nụ hồng chớm nở
Mai rồi còn ai thương nhớ
Hương nào tan giữa hư vô
Biển đời con sóng nhấp nhô
Bụi phủ môt thời quên lãng
Ai còn nhớ thời quá vãng
Thương đời một mảnh từ tâm
Nợ duyên lắng giọt âm thầm
Câu thơ ru tình bé nhỏ
Phố khuya còn ai ở đó
Về đi thân xác nhọc nhằn
Một mai rồi vết lăn trầm
Nhạt phai theo ngày tháng cũ
Câu thơ cuối mùa thác lũ
Dập dềnh trôi mãi hư vô
Đàn vướng duyên người tóc tơ
Thanh âm lưng chừng nín lặng
Mắt nào trong veo giọt nắng
Có còn đọng chút nợ duyên
Thì xin hãy đừng lãng quên
Một thời câu thơ sầu muộn
Dòng đời trôi như nước cuộn
Tỉnh say một giấc mơ dài
Bên người còn chút hương phai
Mong manh tháng ngày trôi dạt
Liên Hương - Lê Phú Hải