BÃO RỚT PHƯƠNG NAM
Đêm phương Nam nằm nghe cơn bão rớt
Gió mưa nào đi lạc ghé về đây
Hạt muộn phiền ủ rũ rớt trên tay
Phên liếp nhỏ mái khuya buồn biết mấy
Đường phố vắng người đâu rồi chẳng thấy
Ánh đèn đường run rẩy cũng xanh xao
Chợt thương con cò quê quán phương nao
Coi chừng nước thượng nguồn về không biết
Ta lữ khách quen sống đời thua thiệt
Cuộc mưu sinh mòn mỏi chốn đông người
Phải đôi khi nghe trái gió trở trời
Để nhắc nhở ta ơi đừng phù phiếm
Ừ bão rớt phương Nam (xưa nay hiếm)
Đừng đi về quê quán mẹ cha ta
Lưu lạc góc trời mấy đứa con xa
Đêm trăn trở giấc mơ hoa chưa đến
Dòng kinh xanh con cá bơi thương mến
Cũng có ngày yếu đuối nhọc nhằn thôi
Chỉ còn đây một tiếng gọi tình ơi
Chìm đâu đó trong bão bùng mưa gió
Cơn bão sớm chưa đến mùa thương khó
Giận hờn gì mà đã vội về mau
Bao đời nghèo đành rứt ruột lòng đau
Chiều viễn xứ chong cửa buồn ngơ ngác
Thương nóc phố hàng cây già xơ xác
Chim mẹ âu sầu dáo dác tìm con
Tất tả đường dài bao khuôn mặt héo hon
Vé số trên tay co ro chiều hiên vắng
Mong bão qua đi ngày mai trời hửng nắng
Để thôi buồn rạng rở mặt em tôi
Những phận người phố xá ngược xuôi
Giấc mộng con và mảnh đời bé nhỏ
Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2012 21:00:10 bởi hai1957 >