LỜI YÊU
THƯƠNG MÙA Thương mùa như thể mai ngày cuối Vặn mình rửa sạch lá non tơ Mưa về trút cạn chiều qua vội Hong mắt trời xanh thắm bất ngờ Em thầm áo mỏng so vai lạnh Chạnh lòng hoa phượng rũ trong mưa Nhớ mùa hè cũ anh còn đợi Giờ chỉ mình em chẳng đón đưa Gió thả tóc trời sương bảng lảng Vắng người bỗng ngại lối xưa quen Hoa tím âm thầm chen lối cỏ Mình ai ngơ ngác phố lên đèn LH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2013 13:10:59 bởi Liên Hương >
Liên Hương
THƯƠNG MÙA
Thương mùa như thể mai ngày cuối
Vặn mình rửa sạch lá non tơ
Mưa về trút cạn chiều qua vội
Hong mắt trời xanh thắm bất ngờ
Em thầm áo mỏng so vai lạnh
Chạnh lòng hoa phượng rũ trong mưa
Nhớ mùa hè cũ anh còn đợi
Giờ chỉ mình em chẳng đón đưa
Gió thả tóc trời sương bảng lảng
Vắng người bỗng ngại lối xưa quen
Hoa tím âm thầm chen lối cỏ
Mình ai ngơ ngác phố lên đèn
LH
Bài thơ Thương Mùa ý tứ không mới nhưng hay, muội thêm 2 hoặc 3 khổ nữa để thành bài thơ riêng hoàn chỉnh nhé
THƯƠNG MÙA Thương mùa như thể mai ngày cuối Vặn mình rửa sạch lá non tơ Mưa về trút cạn chiều qua vội Hong mắt trời xanh thắm bất ngờ Em thầm áo mỏng so vai lạnh Chạnh lòng hoa phượng rũ trong mưa Nhớ mùa hè cũ anh còn đợi Giờ chỉ mình em chẳng đón đưa Gió thả tóc trời sương bảng lảng Vắng người bỗng ngại lối xưa quen Hoa tím âm thầm chen lối cỏ Mình ai ngơ ngác phố lên đèn Nguyệt thì chưa tận mùa từ tạ Lả ngọn trăng gầy nóc phố côi Cây nhược đổ buồn lên bóng lạ Mặn lòng nỗi nhớ xót trên môi Thương mùa mấy độ về lối trúc Xanh mầm an ủi nỗi buồn rêu Thương mình trót bạc đời cỏ úa Bao giờ nhen lại một tiếng yêu… Liên Hương
TỰ THÚ Bỗng dưng lòng dõi về phương ấy Và thoáng vu vơ giống phim Hàn Thả lòng như thể còn trẻ dại Trách mình ngơ ngẩn nụ cười khan Ừ nhớ đâu tha người bạc tóc Tự xưa đá còn lúc mủi lòng Thì ta hà cớ chi xấu hổ Cho dù đời có lúc lông bông... Chữ tình là cái chi mà lạ Không dưng lại mắc nợ người dưng Dù biết thời gian rồi bội xóa Ngày mai lá rụng biết đâu chừng Đôi lúc tự cười ta thật tội Cuối mùa làm chiếc lá vẩn vơ Ngày sau ai đọc lời tự thú Xin đừng cật vấn một ý thơ Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.07.2013 12:42:12 bởi Liên Hương >
MƯA NGÂU Trăng khẽ gọi thầm mảnh hương tan Lịch tờ rụng xuống tiếng thời gian Mưa vội còn níu chân tháng bảy Vườn ai như đã chợt thu vàng Đáy đêm tiếng vỡ mềm như lá Thì thầm lời gọi của cố nhân Vần vũ tóc trời đêm chảy xuống Thành giọt ngâu buồn chảy quanh sân Nếu biết ngày mai rồi ly biệt Sao còn để đắng một tình ngâu Ngân hà chia cách đời Chức nữ Dải yếm nông sao đủ bắc cầu LH
MƯA NGÂU Trăng khẽ gọi thầm mảnh hương tan Lịch tờ rụng xuống tiếng thời gian Mưa vội còn níu chân tháng bảy Vườn ai như đã chợt thu vàng Đáy đêm tiếng vỡ mềm như lá Thì thầm lời gọi của cố nhân Vần vũ tóc trời đêm chảy xuống Thành giọt ngâu buồn chảy quanh sân Nếu biết ngày mai rồi ly biệt Sao còn để đắng một tình ngâu Ngân hà chia cách đời Chức nữ Dải yếm nông sao đủ bắc cầu Chàng Ngưu nhớ bạn ngồi thổi sáo Ta buồn tháng bảy trắng cơn mưa Rì rầm thổn thức lời vũ trụ Thương mối tình sầu kể chuyện xưa…
Liên Hương
ĐIỀU GIẢN DỊ Xin anh đừng là biển Ngàn năm sóng vô tình Để em thành bờ cát Suốt một đời lặng thinh Xin anh đừng là mây Em làm sao với tới Muôn đời mây trắng bay Có khi nào dừng lại Xin anh đừng là gió Bên em gió thầm thì Nhưng một ngày bão nổi Gió phũ phàng ra đi Xin anh đừng là Nắng Để khi tắt mặt trời Nắng về phương trời lạ Em một mình chơi vơi Anh cứ là anh nhé Giản dị bình thường thôi Nhưng tình yêu chân thật Dành cho em suốt đời Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2013 13:16:03 bởi Huyền Băng >
CÀ PHÊ THU Đếm từng giọt giọt thời gian Khuấy dòng ký ức khoả tràn cốc thu Nhấp từng ngụm đắng nguyên sơ Bâng khuâng vị ngọt bất ngờ chạm môi Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2013 11:35:08 bởi Liên Hương >
Liên Hương
CÀ PHÊ THU
Đếm từng giọt giọt thời gian
Khuấy dòng ký ức khoả tràn cốc thu
Nhấp từng ngụm đắng nguyên sơ
Bâng khuâng vị ngọt bất ngờ chạm môi
Liên Hương
cảm nhận Cà Fe Thu
Lẽ nào...cũng chỉ vậy thôi
Thời gian cứ đếm....mãi ngồi đợi thu
Nguyên sơ vị đắng tạc thù
Buâng khuâng khuấy mảnh... tình mù nguyên sơ
22/08/2013
NỖI BUỒN NGHIÊNG Bất chợt lòng nghe đầy tiếng sóng Mặn lời biển gọi trải niềm riêng Nào biết trong ta ngày gió lộng Thủy triều chao chát nỗi buồn nghiêng Mùa mới vẫn thầm câu chuyện cũ Trăm năm cách mặt có xa lòng Nước ròng nước lớn thương bìm bịp Mãi còn lặn lội một bến sông Phù hoa cũng đã từng điểm hẹn Để lại nửa đời vẫn trắng tay Mấy giấc mơ hồng về sương khói Cuối mùa thảng thốt lá thu bay Gom nỗi buồn nghiêng làm cổ vật Ta thả con thuyền lá trôi đi Sông chảy mang theo giùm ta nhé Vì chút an nhiên cõi ta về… Liên Hương
TRÒ CHUYỆN CÙNG TRĂNG Đêm này bắt gặp trăng mười mấy Một mảnh tình cong giữa lưng trời Nét buồn trăng lạnh còn hiển hiện Đã qua rằm trăng dường cũng chơi vơi Xa xôi thế nên đành ngồi ngắm vậy Có như ta trăng khe khẽ thở dài Trăng có ráng nén đi dòng dư ảnh Ngóng trông về hạ giới nhớ mong ai ? Thôi đừng khóc cho thêm buồn Chức nữ Cho mưa dài thêm ướt lạnh mùa ngâu Ta cũng sợ ngày vu lan tháng bảy Bao năm rồi mùa thu vắng quạnh hiu Trăng có biết ta cũng buồn như thế Cũng nao lòng nhớ kỷ niệm xa xôi Dù đã hiểu mọi điều đều có thể Mà cứ buồn - ta cũng giống trăng thôi ! Liên Hương
TIỂU MUỘI CA 2 Tiểu muội của ta ơi Tháng mười con nước nổi Muội có còn tóc rối Ru hời tháng năm xưa Ngồi bên võng đong đưa Tiếng trẻ khuya khát sữa À ơi còn đâu nữa Dĩ vãng vết rong rêu Đã có những ngày yêu Có những đêm thương nhớ Rồi có khi rạn vỡ Ly chén buồn chông chênh Hát điệu lý mình ênh Hai kẻ buồn riêng phận Ta biết mình lận đận Thương nhớ chỉ lặng thinh Và muội cũng lặng thinh Nói ra càng khắc khoải Tiếng ọ chiều xa ngái Con trâu đồng xanh thơ Gởi muội một giấc mơ Có ngày xưa con gái Có ngày xưa bé dại Phố nhỏ bước chân thưa Gởi muội những cơn mưa Chợt đi rồi chợt đến Gởi một lời thương mến Bây giờ và mai kia... Lê Phú Hải
BẾN CŨ Quay về bến cũ một mình ta Xao xác ven sông thoảng tiếng gà Mấy cụm lục bình trôi lặng lẽ Chiều vàng còi hú lạnh sân ga Đồng xanh bát ngát thơm hương lúa Đứng giữa quê hương cũng nhớ nhà Bên bờ lục thập trăng mờ tỏ Tình dài theo những chuyến đi xa Quay về bến cũ bỗng xôn xao Nhớ những hồn nhiên nhớ ngọt ngào Nhìn đám mây Tần rơi nước mắt Quê nhà ta mãi ở trên cao Phương ấy có đêm nghe hàn đổ Có ngày tuổi trẻ sớm tiêu hao Ừ nhớ cũng đành ta quá vãng Không tiễn người đi cũng lệ trào Lê Phú Hải
NGƯỜI VỀ BẾN CŨ Người về bến cũ có nhớ không Tiếng chim bìm bịp vọng bên sông Phương này đang giữa mùa nước nổi Mưa dài theo những ngọn sầu đông Điên điển mùa này lại nở hoa Nước nổi lô nhô những nếp nhà Chiều tà ráng đỏ cò bay mỏi Một dải mây tần phất phơ xa Bến cũ người về hẳn sẽ vui Quê hương đẹp lắm với biển trời Chim nhạn còn bay về tháp nhạn Ô loan thương nhớ đá bia phơi Gửi vọng theo người một khúc ru Mong những bình yên nhẹ mây mù Bao năm đã mỏi đời lưu lạc Lữ khách dừng chân bước phiêu du Tiếng lòng xin trọn một khúc ngâm Đàn xưa còn mãi nốt bổng trầm Gửi về bến cũ mùa ấm lạnh Chút lửa bên người thắp tri âm Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2013 17:39:03 bởi Liên Hương >
ANH CÓ VỀ MIỀN TÂY Anh có về cùng với em không? Tháng chín Rừng tràm Lưng chừng nước nổi Hoa tràm thơm Cho lòng bối rối Ngập ngừng những bước chân qua Anh có về miền tây quê ta Đón con nước tràn đồng Gọi vàng bông điên điển Thơm ngát nồi canh chua Ấm lòng khách đến Thảo thơm hương vị quê mình Anh có về Đưa em qua dòng kinh Già nua thân tràm Lắt leo cầu khỉ Mái tranh nghèo Trải bao thế hệ Vẫn ngọt giọng ầu ơ Tiếng mẹ ru hời Anh có về Nghe nhịp sống sinh sôi Sen cựa mình Tỏa hương Trong nắng Bát ngát đồng xa Cánh cò chớp trắng Gọi tuổi thơ ta Vi vút sáo diều Anh có về Cùng em Viết tiếp những lời yêu ! An Giang - 5/9/2013 Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2013 04:28:40 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 11 bạn đọc.
Kiểu: