LỜI YÊU
BÃO Đêm chợt bão về giăng con nước Đôi hồi lá rụng ướt trên sân Thương tiếng chân ai dường vội bước Giấc mềm chợt thức giữa phân vân Mùa đi để lại cơn bão đổ Lạnh lùng vô cảm mấy màn mưa Để ai một nỗi buồn vô cớ Nằm nghe thảng thốt tiếng gió đưa Bão về vật vã cơn mưa cũ Bão ở ngoài kia hay trong tâm Lại những miền quê trong mưa lũ Nước mắt mẹ rơi giữa âm thầm Thương bấy miền trung từng khúc ruột Cảnh nghèo vật lộn vẫn trắng tay Sài gòn trở giấc nghe chân bão Thảng thốt lòng đau chút tình gầy Làm sao dứt được mùa giông bão Để những mảnh đời thôi bão giông Làm sao bớt vần xoay con tạo Đời người thôi kiếp cỏ lông chông Liên Hương
BỎ THƠ Buồn làm mấy câu thơ Ngỡ ru mình một thuở Ý tứ toàn quẩn quanh Làm thơ như mắc nợ Đời ngắn mà ngày dài Mịt mùng tìm con chữ Thơ viết bỏ dở chừng Đọc ít lành nhiều dữ Chán chả làm thơ nữa Giờ ta biết làm gì ? Ta biết mình sẽ chết Khi thơ bỏ ta đi Lòng vẫn còn ham sống Nên chả dám bỏ thơ Ta với thơ là bạn Bỏ đi đâu bây giờ ??? Liên Hương
ĐÀN ÔNG ( nhân ngày quốc tế giành cho Nam giới ) Ai tạo ra đàn ông ?
Mà sao kỳ lạ quá
Lúc già dặn thâm trầm
Lúc ngây thơ đến lạ
Khi là trời nắng lóa
Khi sầm sập cơn mưa
Khi nồng nàn nắng hạ
Khi lạnh căm gió mùa
Mới là trời quảng đại
Đã như biển bão dông
Si mê như điên dại
Rồi lạnh tanh cõi lòng
Ai tạo ra đàn ông ?
Đem giận hờn nhung nhớ
Để khi vắng xa rồi
Trái đất còn một nửa
Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2013 00:47:56 bởi Huyền Băng >
MÙA ĐÔNG SANG Lại một mùa đông nữa về Cuối trời phất phơ làn gió Mây thềm chiều tà ráng đỏ Cây nghiêng gầy guộc phố dài Tình nào rồi cũng nhạt phai Mùa thiên di về xứ lạ Cánh cò dường như vội vã Có còn chở nắng sang sông Hững hờ trôi giữa phố đông Miệt mài dòng đời xuôi ngược Phận người lênh đênh bến nước Âm thầm nghe gió heo may Điều gì vụn vỡ trên tay Tình đời một miền ảo vọng Biển xanh bao giờ lặng sóng Ngàn năm câu hát ru bờ Mùa đông lại mùa đông qua Bao nhiêu mùa đông còn lại Bao nhiêu mùa đông xa ngái Mà nghe cơn gió lạnh về Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2013 08:46:09 bởi Liên Hương >
TẢN MẠN ĐÊM Khoảng đêm thẳm sâu màu mực Cầm canh cơn gió thở dài Cuối trời rớt vì sao lạc Giật mình tưởng ánh mắt ai Chạm vào màn đêm sâu thẳm Bỗng nghe lời sóng thì thầm Tiếng của ngày xưa vọng lại Lời còn thổn thức ngàn năm Có phải anh về vườn cũ Lặng lẽ soi vào mắt đêm Có biết một người không ngủ Nằm nghe lá rớt bên thềm Bước đêm vẫn trôi thật chậm Ngỡ ngàng khoảng nhớ mông lung Hình như...ngoài kia trăng muộn Âm thầm lắng nhịp tim rung... Liên Hương
NGÀY ẤY CHÚNG MÌNH Thấm thoắt bao năm dài rồi nhỉ Từ thuở ra trường phải xa nhau Bạn và tôi bay về muôn ngả Mấy mùa xuân hạ nối qua mau Ngày ấy chúng mình về Tiên dược Cùng khóa cùng trường hóa thân quen Pháp, Anh, In Nhật thành bốn lớp Như một gia đình lắm anh em Cùng trải mưa dầm và nắng gắt Gió lùa vách mỏng rét căm căm “ Một ngựa đau cả tàu bỏ cỏ “ Khác lớp vì tình bạn sang thăm Xa nhà cuộc sống nhiều thiếu thốn Sắn vùi , mỳ sợi nấu rau lang Chăn mỏng đắp cùng quên cơn lạnh Vẫn đàn ca sáo thồi rộn ràng Lớp Anh lớp Pháp nhiều con gái In, Nhật lại toàn những nam nhi Dạ hội mùa xuân mình kết hợp Hội diễn trường ta cũng nhất nhì Bên nhau trường trở thành mái ấm Phượng đỏ mấy mùa lại nở hoa Nhớ nhau tình bạn ,tình đồng chí Bịn rịn một ngày phải chia xa Náo nức hôm nay mình gặp lại Những chàng trai cô gái năm xưa Tóc xanh dù đã phai màu lá Vẫn yêu đời chả ngại nắng mưa Mãi mãi ta bên nhau bạn nhé Vì chỉ tình người đẹp như thơ Cuộc sống hôm nay dù hữu hạn Tình người sẽ nối tiếp ước mơ… Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2013 09:23:38 bởi Liên Hương >
SÁNG Ngày choàng tỉnh ngàn tia nắng vỡ Gió se lòng gọi tiếng mùa đông Mùa trở dạ hay người ngái ngủ Nguyệt quế hoa còn chút hương nồng Tìm chút ấm cà phê nhỏ giọt Dư âm quen khe khẽ gợi về Sóng sánh nhớ bỗng dưng…ừ lạ ! Hơi thở mùa đắng đót đam mê Phố vẫn cũ bước người hối hả Nắng hanh vàng mấy độ hồn nhiên Bên hiên cũ chim giờ vắng tổ Quên lối về hót khúc thụy miên... Liên Hương
DẠ NGUYỆT Ngoài hiên gió nhẹ bước trăng qua Buông xuống lòng đêm khúc giao hòa Thoảng lời nguyệt quế hương tình tự Thấm hồng rượu ngọt những môi hoa Anh có về vườn cũ tìm em Mà thảm nhung xanh mượt dấu mềm Tay trăng lồng ngón vương làn tóc Rải vàng ru mộng những bước êm Thơ buồn em xin gửi cùng trăng Chút nhỏ nhoi xưa phận cát đằng Duyên trao ngày ấy tình như đã Vương tơ để rối một lòng tằm Người đi mang cả một khoảng trời Cõi mình trống trải vệt trăng rơi Ngửa cổ gọi khan từ xa vắng Nỗi niềm chất chứa giọt đầy vơi Liên Hương
ĐỒNG CẢM
Đêm đông đọc bài thơ cổ
Thương nàng kỹ nữ bên sông
Bây giờ bến ấy còn không?
Tiếng đàn rơi trong dạ nguyệt
Dây thương lạnh lùng như tuyết
Dây sầu trĩu một hồn đau
Dây tình lưu lạc về đâu
Để cho nghẹn ngào dây nhớ ?
LPH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2013 07:25:11 bởi hai1957 >
hai1957
ĐỒNG CẢM
Đêm đông đọc bài thơ cổ
Thương nàng kỹ nữ bên sông
Bây giờ bến ấy còn không?
Tiếng đàn rơi trong dạ nguyệt
Dây thương lạnh lùng như tuyết
Dây sầu trĩu một hồn đau
Dây tình lưu lạc về đâu
Để cho nghẹn ngào dây nhớ ?
LPH
Thuơng ai khoảng đời cách trở
Nỗi niềm nặng mối tơ vương
Lặng thầm gửi lại cung thuơng
Câu thơ mãi còn khắc khoải
Mây tần tím miền xa ngái
Lắng lòng cung bậc tri âm
Chân trời dõi bóng cố nhân
Biết có ngày nào hạnh ngộ
LH
Liên Hương
hai1957
ĐỒNG CẢM
Đêm đông đọc bài thơ cổ
Thương nàng kỹ nữ bên sông
Bây giờ bến ấy còn không?
Tiếng đàn rơi trong dạ nguyệt
Dây thương lạnh lùng như tuyết
Dây sầu trĩu một hồn đau
Dây tình lưu lạc về đâu
Để cho nghẹn ngào dây nhớ ?
LPH
Thuơng ai khoảng đời cách trở
Nỗi niềm nặng mối tơ vương
Lặng thầm gửi lại cung thuơng
Câu thơ mãi còn khắc khoải
Mây Tần tím miền xa ngái
Lắng lòng cung bậc tri âm
Chân trời dõi bóng cố nhân
Biết có ngày nào hạnh ngộ
LH
Gần nhau mạn thuyền nước vỗ
Ba lần tấu khúc bi ai
Nốt trầm nức nở vị lai
Nốt cao thắp hương quá vãng
Trời gần sương giăng lãng đãng
Xự xang dây đứt mất rồi
Giấu trong gối nhỏ ta ngồi
Vạt hò áo xanh đã ướt
LPH
hai1957
Liên Hương
hai1957
ĐỒNG CẢM
Đêm đông đọc bài thơ cổ
Thương nàng kỹ nữ bên sông
Bây giờ bến ấy còn không?
Tiếng đàn rơi trong dạ nguyệt
Dây thương lạnh lùng như tuyết
Dây sầu trĩu một hồn đau
Dây tình lưu lạc về đâu
Để cho nghẹn ngào dây nhớ ?
LPH
Thuơng ai khoảng đời cách trở
Nỗi niềm nặng mối tơ vương
Lặng thầm gửi lại cung thuơng
Câu thơ mãi còn khắc khoải
Mây Tần tím miền xa ngái
Lắng lòng cung bậc tri âm
Chân trời dõi bóng cố nhân
Biết có ngày nào hạnh ngộ
LH
Gần nhau mạn thuyền nước vỗ
Ba lần tấu khúc bi ai
Nốt trầm nức nở vị lai
Nốt cao thắp hương quá vãng
Trời gần sương giăng lãng đãng
Xự xang dây đứt mất rồi
Giấu trong gối nhỏ ta ngồi
Vạt hò áo xanh đã ướt
LPH
Phận đời mười hai bến nước
Phận người một thoáng phù vân
Cung trầm cung bổng đàn ngân
Khúc " tỳ bà hành " nức nở
Chút mộng ngày nào dang dở
Theo dòng nước chảy về đâu
Thương ai rũ áo bên cầu
Dây tơ rối ngày ly biệt
LH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2013 15:49:06 bởi Liên Hương >
Liên Hương
hai1957
Liên Hương
hai1957
ĐỒNG CẢM
Đêm đông đọc bài thơ cổ
Thương nàng kỹ nữ bên sông
Bây giờ bến ấy còn không?
Tiếng đàn rơi trong dạ nguyệt
Dây thương lạnh lùng như tuyết
Dây sầu trĩu một hồn đau
Dây tình lưu lạc về đâu
Để cho nghẹn ngào dây nhớ ?
LPH
Thuơng ai khoảng đời cách trở
Nỗi niềm nặng mối tơ vương
Lặng thầm gửi lại cung thuơng
Câu thơ mãi còn khắc khoải
Mây Tần tím miền xa ngái
Lắng lòng cung bậc tri âm
Chân trời dõi bóng cố nhân
Biết có ngày nào hạnh ngộ
LH
Gần nhau mạn thuyền nước vỗ
Ba lần tấu khúc bi ai
Nốt trầm nức nở vị lai
Nốt cao thắp hương quá vãng
Trời gần sương giăng lãng đãng
Xự xang dây đứt mất rồi
Giấu trong gối nhỏ ta ngồi
Vạt hò áo xanh đã ướt
LPH
Phận đời mười hai bến nước
Phận người một thoáng phù vân
Cung trầm cung bổng đàn ngân
Khúc "Tỳ bà hành" nức nở
Chút mộng ngày nào dang dở
Theo dòng nước chảy về đâu
Thương ai rũ áo bên cầu
Dây tơ rối ngày ly biệt
LH
Đàn ơi trễ tràng ta biết
Khúc Nghê thường khúc Lục yêu
Lòng người mặn đắng bao nhiêu
Bấy nhiêu hồn ta tiếc nuối
Xin cho một âm thanh cuối
Mai rồi ai biết về đâu?
LPH
ĐỒNG CẢM Đêm đông đọc bài thơ cổ Thương nàng kỹ nữ bên sông Bây giờ bến ấy còn không? Tiếng đàn rơi trong dạ nguyệt Dây thương lạnh lùng như tuyết Dây sầu trĩu một hồn đau Dây tình lưu lạc về đâu Để cho nghẹn ngào dây nhớ ? Thuơng ai khoảng đời cách trở Nỗi niềm nặng mối tơ vương Lặng thầm gửi lại cung thuơng Câu thơ mãi còn khắc khoải Mây Tần tím miền xa ngái Lắng lòng cung bậc tri âm Chân trời dõi bóng cố nhân Biết có ngày nào hạnh ngộ Gần nhau mạn thuyền nước vỗ Ba lần tấu khúc bi ai Nốt trầm nức nở vị lai Nốt cao thắp hương quá vãng Trời gần sương giăng lãng đãng Xự xang dây đứt mất rồi Giấu trong gối nhỏ ta ngồi Vạt hò áo xanh đã ướt Phận đời mười hai bến nước Phận người một thoáng phù vân Cung trầm cung bổng đàn ngân Khúc "Tỳ bà hành" nức nở Chút mộng ngày nào dang dở Theo dòng nước chảy về đâu Thương ai rũ áo bên cầu Dây tơ rối ngày ly biệt Đàn ơi trễ tràng ta biết Khúc Nghê thường khúc Lục yêu Lòng người mặn đắng bao nhiêu Bấy nhiêu hồn ta tiếc nuối Xin cho một âm thanh cuối Mai rồi ai biết về đâu? Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2013 09:35:47 bởi Liên Hương >
MÙA VỀ
Mùa về cho lạnh buổi đầu đông
Phỗ cũ người đi chắc má hồng
"Lá rơi từng cánh rơi từng cánh"*
Ngập ngừng ai có nhớ ta không?
LPH
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 12 bạn đọc.
Kiểu: