Trích đoạn: Liên Hương
quote:
Lạc
Còn đâu thoảng chút hương nồng
Câu thơ xưa nợ..., gánh gồng làm sao...?
Áo vàng ngợp nhạt chiều nao
Có còn màu nắng ngọt vào giấc thơ...?
Trách người tim thuở ơ hờ
Lỡ buông vạt tóc một bờ vấn vương
Đêm mơ..., vẫn giấc tình trường
Chòng chành lạc lối..., hạt sương vỡ rồi...
ĐÀNH...
Chút hờn đâu thoảng... xa xôi
Trách ai bèo dạt mây trôi mặc lòng
Người ta duyên thắm tình nồng
Còn mình lạc giữa hư không cõi đời
Đã rằng duyên nợ...thế thôi
kiếp tằm dù chín tơ đời vẫn vương
Chênh vênh đã nhịp đoạn trường
Dám đâu chín nhớ mười thương...cho đành
Thôi đừng ngước tận cao xanh
Phận mình mình gánh phận mình vậy thôi
Đêm dài lắm mộng người ơi
Vẳng nghe tiếng gió xa xôi vọng về
Duyên xưa lỡ hẹn câu thề
Ngu ngơ... thôi cứ chút mê...kiếp người!
LH
Lỡ...
Lời yêu..., đã lỡ ngấm rồi
Vẫn mình đơn bóng đêm ngồi ngẩn ngơ
Vén trăng ngó giọt sương mờ
Ôm mây để nhớ ơ hờ tình xa...
Em..., từ độ ấy thoảng qua
Có nghe trong gió ngân nga tình này
Nhủ lòng..., muối mặn gừng cay
Tình nồng duyên thắm ai hay được tình
Mơ về..., lặng lẽ môi xinh
Ngày nao bến đợi chúng mình với nhau
Tơ vương, vương đến bạc đầu
Kiếp tằm nên sẽ đậm sâu một đời
Chênh vênh vọng tiếng xa vời
Cầu tre lắt lẻo..., một lời yêu xưa
Cao xanh đã mấy nắng mưa
Má hồng, nên phận biết vừa chốn nao...?
17h05/11/03/2010