LỜI YÊU
TÍNH SỔ Cuối năm ngồi tính sổ Nợ người và nợ ta Nợ người nhiều vô số Biết bao giờ tính ra? Nợ mẹ cha một thuở Hình hài ơn cưu mang Biết thương và biết nhớ Bế bồng bao nhiêu năm? Nợ thầy cô cho chữ Đưa đò chở qua sông Từ buổi đầu bỡ ngỡ Bước vào đời mênh mông Ngọt ngào và cay đắng Nợ một lần đắm say Kiểu này cho đến chết Ta vẫn còn trắng tay Nợ tình không trả nổi Bây giờ và mai sau Thời gian nào dừng lại Như nước trôi qua cầu Năm nào cũng tính sổ Chưa trả kịp vẫn vay Ta còn hơn chúa Chổm Nợ réo tên từng ngày Liên Hương - Lê Phú Hải (Chà, m cũng hài dzữ ta!)
THÁNG CHẠP Giáp tết trời bỗng dưng trở lạnh Lá rớt theo chân kẻ nhớ nhà Có lẽ mùa mưa giờ đã tạnh Mây còn khắc khoải cánh chim xa Xuân tới mà đông còn quyến luyến Phải trời gửi rét tự phương anh ? Nhắc một ngày xưa mờ sương khói Âm thầm nỗi nhớ ủ chồi xanh Em đi qua phố trăng vờn tóc Đêm rằm tháng chạp nỗi riêng mang Chao ôi trăng rắc từng giọt mộng Bên ngõ nhà ai lấm tấm vàng Tháng chạp gọi về hương dĩ vãng Rớt từng sợi nhớ xuống lòng đêm Nỗi niềm đem cắt thành hai nửa Nửa gửi phương người nửa phần em Liên Hương R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2014 19:03:21 bởi Ct.Ly >
MÙA XUÂN Ô kìa bắt gặp cây thay lá Dù biết xuân sang vẫn ngỡ ngàng Bướm vờn chao cánh bên hoa nở Giọt nắng xuân rơi lóng lánh vàng Bên nhà có một anh lính trẻ Từ đảo xa xôi mới trở về Hôm nay bên ấy làm đám cưới Cô dâu hoa điểm mái tóc thề Có cả đôi vợ chồng hiếm muộn Hôm qua vừa đón cặp song sinh Niềm vui sau bao ngày mong mỏi Nụ cười rạng rỡ ánh bình minh Cô bé sinh viên từ xóm trọ Hôm nay chắc chuẩn bị về nhà Ba lô ,giỏ xách nghiêng dáng nhỏ Mang mùa xuân trong những món quà Ông giáo già về hưu cùng xóm Âm thầm sửa soạn một gốc mai Nâng niu chăm chút từng chùm nụ Chờ đến giao thừa phút mãn khai Mình ta nhẹ bước trong ngõ nhỏ Nghe mùa xuân gọi tiếng chân quen Cung đàn ai dạo rơi thánh thót Và ô cửa nào sáng mắt đêm Mong mùa xuân mới mang ngày mới Nắng vàng tan lạnh những gió sương Mơ ước chỉ một diều giản dị Cuộc đời còn mãi những yêu thương Liên Hương R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2014 08:31:16 bởi Liên Hương >
BÀI THƠ CUỐI
Bài thơ cuối của năm chờ khép lại
Một trang đời đủng đỉnh cũng đi qua
Ta đứng ngó thời gian mà ái ngại
Ngày về nguồn đâu đó chắc không xa
Ờ thì đã có những hồi xuân diện
Dù gập ghềnh vó ngựa chạy loanh quanh
Giờ đối mặt tuổi ta già hư biến
Ngẩn ngơ tìm sợi tóc của ngày xanh
lph
hai1957
BÀI THƠ CUỐI
Bài thơ cuối của năm chờ khép lại
Một trang đời đủng đỉnh cũng đi qua
Ta đứng ngó thời gian mà ái ngại
Ngày về nguồn đâu đó chắc không xa
Ờ thì đã có những hồi xuân diện
Dù gập ghềnh vó ngựa chạy loanh quanh
Giờ đối mặt tuổi ta già hư biến
Ngẩn ngơ tìm sợi tóc của ngày xanh
lph
Ôi chớp mắt bóng câu dồn vó ngựa
Dấu rêu mòn năm tháng phủ ngày đi
Hoài niệm cũ rớt trên từng vệt nắng
Bóng lăn trầm trên đôi cánh thiên di
Ta lặng lẽ cùng câu thơ viết dở
Tìm ý từ tô điểm chút màu xuân
Bắt gặp ánh trăng đơn ngoài khung cửa
Chợt rùng mình gió lạnh nỗi tha nhân
LH
Liên Hương
hai1957
BÀI THƠ CUỐI
Bài thơ cuối của năm chờ khép lại
Một trang đời đủng đỉnh cũng đi qua
Ta đứng ngó thời gian mà ái ngại
Ngày về nguồn đâu đó chắc không xa
Ờ thì đã có những hồi xuân diện
Dù gập ghềnh vó ngựa chạy loanh quanh
Giờ đối mặt tuổi ta già hư biến
Ngẩn ngơ tìm sợi tóc của ngày xanh
lph
Ôi chớp mắt bóng câu dồn vó ngựa
Dấu rêu mòn năm tháng phủ ngày đi
Hoài niệm cũ rớt trên từng vệt nắng
Bóng lăn trầm trên đôi cánh thiên di
Ta lặng lẽ cùng câu thơ viết dở
Tìm ý từ tô điểm chút màu xuân
Bắt gặp ánh trăng đơn ngoài khung cửa
Chợt rùng mình gió lạnh nỗi tha nhân
LH
Ai cũng có một bóng hình viễn xứ
Thôi đừng buồn quê quán đã mù khơi
Đêm lạnh lẽo bên đường người lữ thứ
Đợi xuân về đếm từng cánh đào rơi
Phương nam ấm cành mai nào mới nở
Năm cửa ô sao cứ nhớ thương hoài
Ngày xế bóng ừ thôi cho ta nợ
Nợ tình người trên chiếc lá phôi phai
lph
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2014 07:33:12 bởi hai1957 >
BÀI THƠ CUỐI Bài thơ cuối của năm chờ khép lại Một trang đời đủng đỉnh cũng đi qua Ta đứng ngó thời gian mà ái ngại Ngày về nguồn đâu đó chắc không xa Ờ thì đã có những hồi xuân diện Dù gập ghềnh vó ngựa chạy loanh quanh Giờ đối mặt tuổi ta già hư biến Ngẩn ngơ tìm sợi tóc của ngày xanh Ôi chớp mắt bóng câu dồn vó ngựa Dấu rêu mòn năm tháng phủ ngày đi Hoài niệm cũ rớt trên từng vệt nắng Bóng lăn trầm trên đôi cánh thiên di Ta lặng lẽ cùng câu thơ viết dở Tìm ý từ tô điểm chút màu xuân Bắt gặp ánh trăng đơn ngoài khung cửa Chợt rùng mình gió lạnh nỗi tha nhân Ai cũng có một bóng hình viễn xứ Thôi đừng buồn quê quán đã mù khơi Đêm lạnh lẽo bên đường người lữ thứ Đợi xuân về đếm từng cánh đào rơi Phương nam ấm cành mai nào mới nở Năm cửa ô sao cứ nhớ thương hoài Ngày xế bóng ừ thôi cho ta nợ Nợ tình người trên chiếc lá phôi phai Rồi cánh én sẽ mang mùa xuân tới Nắng xuân về cỏ biếc lại sinh sôi Câu thơ viết cho dù là trang cuối Thì tấm lòng vẫn còn đó tinh khôi ! Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2014 15:19:19 bởi Liên Hương >
XUÂN Nhành xuân bung giọt mầm thao thức Tỏa hương vào nắng thoảng ngất ngây Tình xuân trong sắc hoa đào rực Lóng lánh sương vừa ủ men say Lời xuân thì thầm lời gió nói Dịu dàng e ấp đóa môi êm Người có nghe chăng lời xuân gọi Trong dáng xuân như liễu rủ mềm Cùng xuân theo bước hoa xuống phố Nghe lòng vương lại chút bâng khuâng Ai hát : “ hoa vàng phai mấy độ” Ừ có đông tàn mới có xuân… Vậy thì hãy mở lòng xuân nhé Cho người hạnh phúc mãi bên nhau Xin đừng để cánh hoa rơi lệ Xuân hồng xin xóa vợi thương đau Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2014 15:52:09 bởi Liên Hương >
CHUẾNH CHOÁNG Em vo tròn nỗi nhớ Ủ thành chút men say Cất vào chum rượu nhỏ Nhấm nháp từng ngụm cay Sóng sánh ly đồng vọng Bồn mùa ủ tình ngâu Rượu đâu cần hâm nóng Vẫn nồng như ban đầu Chuếnh choáng miền dư ảnh Giữa đôi bờ thực hư Khát một miền cát nóng Nghe ngày xưa tạ từ… Liên Hương
NHỮNG MẢNH GIẤY VÀ ĐỜI Mượn màu cảm xúc soi mộng mị Mười ngón dệt thành giấc liêu trai Bao đêm mải miết tình thao thức Khoảnh khắc hồi sinh giấy thoát thai Chống chếnh giọt buồn cơn cát bụi Quên ngày tháng mộng tuổi xuân qua Cúi mặt hoàng hôn đời thiếu phụ Hoa cười nguyên thủy lệ phù sa Bỏ lại vệt xe đời ảo vọng Thả mình trong hồn sắc vô ưu Trái ngọt hườm lên từ vị mặn Gạn từng năm tháng mộng chắt chiu Đen trầm mặc, đỏ nhung vàng nắng Lam khói chiều cổ tự rêu phong Sắc bồ quân hừng trên má ngọc Tím lục bình trôi những dòng sông Còn mãi cần nhau dù sỏi đá Gửi tình thắp lửa rạng hồn tranh Bến phiêu du neo tình tri kỉ Cõi vô thường cát bụi vô danh Liên Hương
VỀ LẠI TUY HÒA – ĐÊM THƠ NGUYÊN TIÊU Náo nức ngày gặp lại Bồi hồi cố nhân ơi Núi xanh màu con gái Biển lung linh sắc trời Đêm rằm vui mở hội Nguyên tiêu mùa xuân sang Trăng nghiêng soi tháp cổ Thơ ngâm trong tiếng đàn Bốn phương về họp mặt Hòa cùng áng thơ say Đèn lung linh núi nhạn Hương xuân tràn trên tay Gió Đà rằng lồng lộng Thành phố rực ngàn sao Niềm vui lên ánh mắt Thân quen tự thuở nào Người cùng thơ say đắm Thơ cùng người khát khao Tình yêu thơ mãi mãi Như tình biển dâng trào Thêm yêu thành phố trẻ Nơi có bạn bè tôi Làm thơ và lao động Cho cuộc đời sinh sôi Liên Hương
TÌNH SÓNG Rưng rức một miền hoa ngợp nắng Khoảng trời ký ức ngủ trên tay Giấc mềm ai hát lời biển vắng Hồn sóng ngàn năm khúc lưu đày Trăm năm anh hát tình của sóng Một đời em gộp đá rêu phong Gió về ru mãi lời huyễn mộng Biển đời hư ảo với sắc không Chân trời khép lại trăng về biển Em thầm nhặt lại mảnh gương soi Mộng du trong bước chân hiển hiện Xòe tay hứng vội giọt trăng rơi Thương dấu dã tràng se trên cát Lâu đài ấp ủ vốn mong manh Hay là ước vọng bao đời khát Se mãi đầy vơi một phận mình Ai đã một lần mơ phía biển Còn nghe đời cát hóa pha lê Biển khơi có bao giờ hết mặn Ru mãi ngàn năm sóng vỗ về Liên Hương
DỰ CẢM Sẽ có lúc vắng nhau đời hai ngả
Ai quay lưng để ai đứng một mình
Cây xấu hổ buồn khép đôi tàn lá
Người đi rồi chiều tím lặng thinh
Sẽ có lúc vắng nhau rồi ta hỏi
Có còn ai chờ đợi cuối con đường
Sân ga muộn chuyến tàu qua vội vã
Ta trở về gói lại giọt nhớ thương Sẽ có lúc rồi vắng nhau ...ta biết
Đời trống tênh vạt cỏ cũng úa màu
Ta ngu ngơ một nụ cười hóa đá
Nghe sóng cồn khắc khoải trái tim đau
Sẽ có lúc đời vắng nhau....ta sợ
Người thiên di ta lạc giữa sương mù
Chút nợ tình biết làm sao mà trả
Khi lá vàng đã chớm gọi cuối Thu Liên Hương
THƯƠNG Thương – con sông ngày cạn Thơm ngọn gió chuyển mùa Nặng lòng hun nắng hạ Ươm dịu dàng cơn mưa Thương – một vùng cỏ cháy Oằn vai bên núi đồi Chắt chiu từng hạt nhỏ Đợi nảy mầm sinh sôi Thương mùa thu xao xác Thả lá vào heo may Gọi vầng trăng thao thức Cho cúc vàng hương say Thương – âm thầm bến vắng Suốt một đời tịch liêu Cho thuyền về neo đậu Giữa đôi bờ thương yêu Thương phận người nhỏ bé Đời đi đâu về đâu Trĩu vai gầy dáng mẹ Gánh cuộc đời bể dâu Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2014 14:15:14 bởi Liên Hương >
CHÚT THƠ CÒN LẠI
ngoảnh trông xế chặng đường dài
Biết đâu là chốn một mai ta về
Tóc buồn trắng ngọn gió đi
Trăm năm còn lại chút gì hay không
Phất phơ mấy cọng tơ hồng
Thôi cười nửa miệng cho lòng nhẹ tênh
Phù vân còn lắm gập ghềnh
dăm bài thơ...của để dành ...vậy thôi
" người yêu ngày ấy đâu rồi
Chỉ câu thơ sống cùng tôi...tuổi già " *
Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 10 bạn đọc.
Kiểu: