LỜI YÊU
BẠN TÔI Hôm nay nghe bạn gọi Lòng chợt thấy vui vui Lâu rồi chưa gặp lại Bời không gian xa vời Vui vì nghe bạn nói Vui vì nghe bạn cười Bạn bảo bạn nhớ tôi Nên gọi điện thăm hỏi Thoáng chốc mấy chục năm Ngày chúng mình tốt nghiệp Mỗi đứa một phương trời Đành xa xôi cách biệt Dù xa lòng không quên Thời học trò nhớ mãi Cả hai đứa cùng cười Những chuyện xưa nhắc lại Bạn thì hay làm thơ Còn tôi thì hay hát Tôi nghịch ,bạn lại hiền Nên hay bị “ bắt nạt” Còn nhớ lúc chia tay Bạn làm thơ tặng lớp Mười chín bông hoa rừng Mười chín vần thơ đẹp Câu thơ tặng cho tôi “ dòng sông không yên ả ….” Sông vẫn nhớ một thời Dù dường đời …trăm ngả Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2014 15:48:13 bởi Liên Hương >
THÁNG BA Thoắt tờ lịch bóc đã tháng ba Vạt nắng hoe hoe trước sân nhà Gió rắc chơi vơi màu xoan rụng Em về áo trắng điểm tím hoa Ngút ngát phù sa xanh bãi dâu Bờ bãi quê ta thắm một màu Mùa vui cô Tấm về trảy hội Têm trầu cánh phượng ngát hương cau Tháng ba trở lạnh rét “ nàng Bân” Sương trắng che ngang dải mây Tần Thương ai em còn ngồi đan áo Để gió ngại ngùng níu bước chân Anh có về cùng tháng ba không? Mà góc vườn xưa mượt cánh hồng Môi em thơm những lời hoa gọi Hương mềm lan tỏa giữa mênh mông Thì thầm em gọi ơi tháng ba Hãy về dâng trọn bản tình ca Gửi theo cánh gió về bên mẹ Lời chúc yêu thương với an hòa Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2014 13:52:46 bởi Huyền Băng >
TÓC GIÓ THÔI BAY ( Nghe bài hát " TÓC GIÓ THÔI BAY " cùa nhạc sĩ Trần Tiến ) Em xõa làn tóc gió Bỗng một ngày thôi bay Nhớ người …hoe mắt đỏ Run thầm lần ngực say Trót một đời thiếu phụ Cánh buồm đã về đâu Tóc phai màu nắng hạ Tình mới như bắt đầu Mùa thu về lãng đãng Sương mềm lên mắt môi Thương một thời thiếu nữ Thấy dòng sông xa vời Đóa xưa cài trên tóc Tuổi hồng xưa lạc loài Giấc mơ màu lá nõn Tím chân trời hương phai Mơ về miền yêu dấu Khẽ thầm thì khúc ru Em ru tình thiếu phụ “ Năm canh chầy…mùa Thu” Liên Hương
ĐƯỜNG XA
Ngày xa lắc chuyến xe đời rong ruổi
Nghe mông lung hoang vắng quãng đường dài
Khúc độc hành trên tay người lầm lũi
Ánh mắt nào trĩu nặng cả hai vai
Tay nâng niu từng sắc màu bé nhỏ
Những ngổn ngang gửi gắm một phần đời
Nhịp sống chảy theo vui buồn xanh đỏ
Ai biết rằng bao nhiêu giọt mồ hôi?
Ta trầm mặc trong sắc màu huyền ảo
Nghe " bóng mùa sang " hát khúc nghê thường
Ta tĩnh tại giữa dòng đời dông bão
Gọi " phục sinh về" dao dát một quê hương
Ừ ta đi dù đường dài xa lắc
Duyên nợ người mang trọn bước phiêu du
Xuân vẫn hoa và Hạ rày hong nắng
Dù hôm qua Đông đắng đót sương mù Chiều tắt nắng bước chân ngày vội vã
Ta nợ tranh hay nợ những ân tình
Bên thềm vắng bóng ai buồn đơn độc
Đêm xuống rồi xao xác nụ hoa xinh
Ta muốn hoá thân làm ngọn gió
Thả chút phiêu du về với phương người
Ta muốn biến thành sắc màu cây cỏ
Ru nồng nàn bên cánh võng à ơi
Và ta biết ta không hề đơn độc
Dù bên đường xao xác lá Thu rơi
Bước nhỏ nhoi ta chỉ là chiếc bóng
Hãy mang theo ta nhé ở bên đời
Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2014 13:50:56 bởi Huyền Băng >
TA ĐI VẮNG Mấy ngày xuân muộn ta đi vắng Rong ruỗi một hôm cũng nhớ nhà Trở về thăm lại giàn hoa thắm Mắt kém lem nhem bỗng nhạt nhòa Đầu hè gió thổi sân đầy kiến Cửa khóa buồn thiu lá rụng đầy Võng mắc hai đầu giăng tơ nhện Bụi phủ chừng như cũng nhiều ngày Bếp núc hình như ai mới dọn Lâu rồi xoong chảo nhớ ta không? Lỡ chút ham vui đưa và đón Quên bén luống khoai phải vun trồng Ta về giũ bụi chăn màn cũ Một chú ve sầu đã chết khô Ừ mùa năm ngoái trời lạnh dữ Hè đâu đợi mãi đến bây giờ Giếng nhỏ bao ngày sương gió thổi Ta về vớt lá đốt cho bay Khói trắng hờn ai xa quá đỗi Khi về khăn gói nhẹ hai tay Ta về em ạ ta về thật Kéo áo đây nè chẳng phải mơ Lời yêu dù mãi còn hay mất Vẫn có ta đề mấy câu thơ Lê Phú Hải
KHÁCH LẠ Câu thơ ai mới đề trên vách Hiên nhà nắng rọi bước chân quen Chim hót vườn sau : “ nhà có khách” Có người mở cửa đón gió lên Bấy lâu người vắng nhà cũng vắng Trách gì lễ lạt chuyện ham vui Chỉ tội liếp phên buồn im ắng Mây chiều tím dạt chốn xa xôi Người quen hờ hững thành khách lạ Đường về cỏ rộn những bước chân Bên thềm lả cánh hoa nở muộn Một xác ve sầu rũ trên sân Bút nghiên lăn lóc thơ phủ bụi Hai đầu võng lạnh nhện giăng ngang Trăng nghiêng chếch bóng ngoài song cửa Chiếc lá buồn tênh cũng úa vàng Người về thăm lại ngôi nhà cũ Chỉ còn đâu đó chút dư hương Bếp đã tàn tro sau đông lạnh Ừ trách làm chi …chốn vô thường! Liên Hương ( Hi hi ...hoàn cảnh zữ . Tại h mần bài thơ " bi đát " quá nên m cũng phải hòa điệu cho " tone / tone " đó )
KHÁCH Xa nhà lâu quá ta thành khách Trở về nhớ cô phụ Nam Xương Oan khiên chiếc bóng in trên vách Thằng bé bi bô ở bên giường Chẳng trách chàng Trương yêu hóa dại Về nhà hỏi trẻ chắc gì đâu Vợ chồng ơn nghĩa sao mà ngại Tiếc gì lời nói một đôi câu Biết vậy sau mỗi lần đi vắng Ta về soi giếng nước mặt ta Nhủ mình bởi tại da ăn nắng Nghĩa lý gì đâu một chút già Không mời mà tới đâu phải khách Chẳng là chồng chắc cũng bà con Vịt gà vỗ cánh nghe phành phạch Cũng đã lâu rồi thiếu bữa ngon Hì hì... Lê Phú Hải
THÁNG BA VÀ HOA GẠO Anh có về thăm hoa gạo tháng ba Để nhớ về một thời hoa đỏ Cái thời em hay mơ màng nhìn qua khung cửa sổ Và thả hồn mình vào những cánh buồm mây… Hoa gạo vương đầy trên lối cỏ chiều nay Nghe rưng rức một triền đê ngập nắng Hoa vẫn đỏ giữa khoảng trời trống vắng Mỗi cánh hoa như tia lửa mặt trời Trong âm thầm từng cánh hoa rơi Có nỗi nhớ không tên vẫn còn đọng lại Như nụ môi hồng một thời con gái Hôn nồng nàn tháng ba Anh có về thăm lại một mùa hoa ? Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2014 16:31:28 bởi Huyền Băng >
HOA CÚC DẠI Bắt gặp hoa cúc trắng Nở từng đóa thơ ngây Ngỡ ngàng mùa thu vội Ai bỏ lại nơi đây Hé từng mi mắt khép Mỏng manh đón sương giăng Hoa làm người bối rối Muốn hôn lên nét hằng Ôi loài hoa cúc dại Hồn nhiên với núi đồi Trắng mãi màu con gái Thơm tấm lòng tinh khôi Bâng khuâng chiều Đà lạt Nhớ một người đã xa Rưng rưng cùng cúc trắng Tưởng như vừa …hôm qua.! Liên Hương
CÕI RIÊNG Chút hương xưa thầm gói vào góc lặng Ốc đảo xanh em dành tặng riêng mình Qua cơn khát trầm kha ngày sa mạc Khép mắt là khoảng rợp bóng nguyên sinh Đời cơm áo bạt cánh buồm giông gió Cánh chim đơn chấp chới một đôi lần Trái sầu riêng toạc gót mềm vai nhỏ Cõi lặng này em khép cửa phù vân Anh biển rộng nên anh nào biết được Dã tràng kia xe cát đã bao đời Dù sóng mãi đánh tan tành cơn mộng Vẫn âm thầm nuôi ước nguyện nhỏ nhoi Ốc đảo xanh chắt chiu từ cuộc sống Em ru mình trong giấc ngủ bình an Ở nơi ấy có sắc màu hy vọng Có áng thơ ngân lên giữa tiếng đàn Và khi bước khỏi lâu đài màu nhiệm Giọt tim nồng trong lại đất trời quen Dường kiêu hãnh bước chân người mở cõi Từng giọt đời thấm ngọt huyết quản em! Liên Hương
TÌNH YÊU LÀ GÌ Tình yêu có là giọt nắng? Ngời lên khi sắc xuân về Gọi đóa môi hồng chúm chím Sắc hồng trên má đam mê Tình yêu phải làn gió nhẹ? Gọi xanh biêng biếc mây trời Mùa thu khi yêu đẹp thế Ảo huyền cả sắc lá rơi Tình yêu là gì vậy nhỉ ? Hạnh phúc hay là khổ đau Yêu như biển cồn sóng dậy Nhưng rồi vẫn phụ rẫy nhau Mỏng manh tựa làn sương sớm Chói chang bảy sắc cầu vồng Và khi màu đêm buồn chớm Tất cả hoá thành hư không Tình yêu là gì vậy nhỉ ? Mà xui người nhớ thương người Mà buộc nợ duyên vay trả Mà khiến cả đời chơi vơi Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2014 16:28:37 bởi Huyền Băng >
THƯƠNG CON CỦA ĐÁ VỌNG PHU ( Dân gian vẫn lưu truyền từ bao đời sự tích ĐÁ VỌNG PHU với nhiều cốt truyện khác nhau những đều có hàm ý ca ngợi lòng chung thủy của người phụ nữ chờ chồng đến hóa đá. Mình đã có lần đi qua đèo Cả và bắt gặp hình ảnh đá Vọng phu này. Tuy nhiên cái ám ảnh mình nhất lại là sự thương cảm cho đứa trẻ tội nghiệp. Em mới thực sự là nạn nhân của những gì mà người lớn gây ra ) Người lớn yêu đương giận hờn Tình bỗng hóa ra nợ tội Em thành đứa trẻ cô đơn Mỏi mòn bên triền dốc núi Mẹ chưa chồn chân mỏi gối Em sao có thể về nhà Chơ vơ giữa trời mưa gió Âm thầm đứa trẻ ngóng cha Cha biệt mù nơi xứ lạ Mẹ đau đáu một kiếp người Để em cũng đành hóa đá Tháng ngày dõi mắt trùng khơi Đời còn biết bao em nhỏ Bơ vơ lăn lóc tội tình Cuộc đời dù chưa hóa đá Khác nào cát bụi mong manh Ai rồi cũng làm cha mẹ Hãy về thăm đá vọng phu Để nghe một lần đá kể Nỗi niềm còn đó ... thiên thu ! Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2014 12:15:00 bởi Liên Hương >
BUỒN Một mình Trở lại vườn xưa Ngỡ ngàng Chợt thấy bỗng thừa Một tôi Tìm người Người đã đi rồi Chỉ còn tôi với bóng tôi Môt mình Ráng chiều Buông Giữa lặng thinh Nửa vần thơ Nửa bóng hình Lạ quen Ngồi nghe Kỷ niệm gọi tên Ngoài kia Phố nhỏ lên đèn Buồn ơi ! Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2014 12:31:37 bởi Liên Hương >
LỜI RU CỦA BỐ ( Tặng em LĐĐ và những người bố " gà trống nuôi con ") Con đã nghe những lời ru của bố Ru giấc con bằng câu chuyện đời mình Khúc ru buồn như dòng nước mắt Cho con trôi vào những giấc mơ xanh Bố không ru con à ơi như mẹ Cũng không đưa nôi bằng tiếng hát của bà Câu hát ru con là chuyện đời của bố Nghe sao ngậm ngùi , cay đắng ,xót xa Con sẽ lớn lên trong lời ru của bố Chuyện cổ tích thời nay dù kết thúc buồn Nhưng bố ơi nỗi lòng này con hiểu Bố vẫn dành cho con duy nhất một tình thương Câu ví dầu theo mẹ về xứ khác Nhưng con sẽ mang theo lời ru của bố suốt cuộc đời Dù ân hận xót xa, cay đắng Con hiểu rằng bố vẫn mong con hạnh phúc Bố ơi ! Rồi con sẽ lớn lên thành cô Tấm Cô Tấm xinh tươi, cô Tấm thảo hiền Con sẽ giàu lòng vị tha nhân ái Vì bố đã cho con trọn vẹn một trái tim Bên cánh võng con gái ngoan của bố Đã ngủ ngon trong những giấc mơ hồng Giọng bố ru con trầm buồn sâu lắng Như tiếng thiên thần vẫy gọi tận không trung ! Liên Hương
KHÚC GIAO MÙA THÁNG TƯ Tháng Tư gọi nắng về trên lá Khúc giao mùa xao xác hàng cây Trời tháng tư oi nồng đến lạ Bằng lăng chiều tím cả vầng mây Phố tháng tư chợt như bỗng vắng Gió âm thầm cơn khát đợi mưa Giấc chập chờn mệt nhoài đêm trắng Cơn mơ về kẽo kẹt võng đưa Tháng tư ta về tìm chốn cũ Người vắng rồi phố cũng ngẩn ngơ Bầy chim sẻ thôi về làm tổ Gác một mình lá rụng vu vơ Tháng tư gầy guộc vầng trăng khuyết Treo trên từng nóc phố mồ côi Ai hát :” từ khi trăng là nguyệt” Để ta buồn… nỗi nhớ xa xôi Thương tháng tư ngày qua lặng lẽ Chắt chiu mùa xanh lại tháng năm Ta nghe lời yêu xưa gọi khẽ Sóng vọng về từ biển vang âm… Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: