LỜI YÊU
BÀI THƠ CUỐI TẶNG BA ( Kính viếng hương hồn Ba. Cầu mong ba sớm được siêu thoát nơi cõi vĩnh hằng ) Thuở nhỏ ngây thơ con hỏi " Ba ơi , mồ côi là gì ? " Ba xoa đầu con và bảo : “ là khi ba mẹ mất đi” Bây giờ thì con đã hiểu Thấm thía hai từ “ mồ côi” Là những tháng ngày trống vắng Khi ba và mẹ mất rồi Không còn bàn tay trìu mến Ấu thơ ba mẹ ẵm bồng Không còn lời thương da diết Ru con bằng trái tim nồng Còn đâu bóng hình yêu dấu Còn đâu ánh mắt nhân từ Giọng cười lạc quan hào sảng Tìm đâu thấy nữa…bây giờ Bao nhiêu năm dài trọn vẹn Tâm sen không vướng mùi bùn Bước chân ba đi thật nhẹ Đâu muốn làm phiền cháu con Bây giờ thì con đã hiểu Thấm thía hai chữ mồ côi Là nỗi đau thương vô tận Phần đời mất mát chơi vơi... Tiễn biệt ba về với mẹ Con ngăn dòng lệ chảy dài Để ba ra đi thanh thản Nhẹ lòng ở cõi bồng lai Ba ơi chúng con xin nguyện Làm theo lời dạy của người Trong con ba luôn còn mãi Bởi tình cha tựa biển khơi… Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2014 13:32:47 bởi Liên Hương >
ĐOẢN KHÚC BUỒN Buồn đâu sao lắm nỗi buồn Cho mưa nước mắt về tuôn ngập lòng Dòng đời biển thẳm mênh mông Ngỡ rằng có lại hóa không có gì Tiễn người biệt cánh thiên di Loay hoay cõi tạm người đi…ta về Liên Hương
MẸ ( Mother'day 2014)
Với con mẹ là hơi thở
Tự nhiên như khí của trời
Tiếng thơ đầu lòng con gọi
Ngọt ngào hai tiếng: Mẹ ơi!
Với con mẹ là tia nắng
Cho hoa thơm nở đầy cành
Là cây thơm dòng nhựa trắng
Gọi mầm non nhú tươi xanh
Với con mẹ là suối mát
Ấp iu khúc nhạc ngày hè
Mẹ là chùm hoa phượng đỏ
Cho con một trời tiếng ve
Với con mẹ là mái ấm
Khi trời mưa gió lạnh lùng
Mẹ là rực hồng ánh lửa
Ấm nồng những buổi chiều đông
Với con mẹ là tất cả
Nuôi con khôn lớn nên người
Trong con trái tim luôn gọi
Nhịp thầm hai tiếng: Mẹ ơi!
Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2014 09:44:35 bởi Huyền Băng >
NỖI BUỒN Có những nỗi buồn không thể gọi thành tên Như đám mây dông kéo về che khoảng nắng Như bản nhạc chợt thêm vào nốt lặng Như đêm rằm không có ánh trăng Nỗi buồn ta như ánh chớp sao băng Cuối chân trời vội lóe trong khoảnh khắc Báo hiệu một kiếp người vừa tắt Trả lại đêm dài chơi vơi… Nỗi buồn ta thầm lặng cánh hoa rơi Chưa kịp ngỡ ngàng trước mong manh làn gió Vẫn ôm trọn một thời hoa đỏ Những mùa hè và ô cửa ngày xưa Nỗi buồn ta dang dở một vần thơ Câu viết vội không chờ câu nối tiếp Quá khứ khép vào sau ô cửa hẹp Kỷ niệm phủ mờ rêu phong Nỗi buồn ta mộng mị sắc không Ảo ảnh tan tành bọt nước Và ta hiểu Nỗi buồn ta Như lòng sông Không thể dò bằng thước…. Làm sao đong đếm được Nên Ta về Để gió cuốn trôi… Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2014 09:43:18 bởi Huyền Băng >
DẠ NGUYỆT Ngoài hiên gió nhẹ bước trăng qua Buông xuống lòng đêm khúc giao hòa Thoảng lời nguyệt quế hương tình tự Thấm hồng rượu ngọt những môi hoa Anh có về vườn cũ tìm em Mà thảm nhung xanh mượt dấu mềm Tay trăng lồng ngón vương làn tóc Rải vàng ru mộng những bước êm Thơ buồn em xin gửi cùng trăng Chút nhỏ nhoi xưa phận cát đằng Duyên trao ngày ấy tình như đã Vương tơ để rối một lòng tằm Người đi mang cả một khoảng trời Cõi mình trống trải vệt trăng rơi Ngửa cổ gọi khan từ xa vắng Nỗi niềm chất chứa giọt đầy vơi Liên Hương
TÌM Ta lần theo dấu mặt trời Tìm dư âm của một thời đã xa Ngược dòng về phía hôm qua Còi tàu thét buốt , sân ga lạnh lùng Chỉ còn ta với hư không Hoàng hôn buông giữa mênh mông lối về Lặng lòng nghe tiếng gió đi Bâng khuâng cõi tạm còn gì mai sau Tìm hoa hoa đã úa nhàu Tìm tình tình nhuộm trắng màu thời gian Tìm thanh âm một cung đàn Còn im lặng với muôn ngàn suy tư Phù vân ngày tháng tạ từ Nửa đời qua vẫn dường như chưa hề…! Liên Hương
NGHE KHÚC CA " PHƯỢNG NHỚ HOÀNG "
Bão nổi mưa buồn trên phố vắng
Hàng cây gầy guộc gió ngẩn ngơ
Cung đàn ai gửi lời sâu lắng
Cho người thêm chạnh nỗi bơ vơ
Tình đã xa xôi từ mấy thuở
Chiều nay bất chợt " phượng nhớ Hoàng"
Giọt buồn da diết như nghẹn đắng
Nước mắt nhòa ôi tiếng xự xang
Hoàng ơi ! phượng khóc chiều lẻ bạn
Đành sênh phách lạc đất phương Nam
Tơ lòng ngân khúc ca đồng vọng
Hoàng có nghe chăng phượng thở than ?
Mong có ngày nào về cố xứ
Tình nghèo níu một cánh thiên di
Phượng hoàng liền cánh xây tổ ấm
Cho đời bớt lạnh khúc chia ly
Bìm bịp kêu chiều ngày mở đất
Nỗi niềm thương nhớ lệ chưa vơi
Hoàng đã về đâu đời lưu lạc
Tóc Phượng còn bay trắng mây trời
Liên Hương
ĐỜI SEN
Sen đã tàn chưa ?
Mà lóng lánh Giọt ngọc Ban mai
cuộn mình
Gom vào
Khuôn mặt lá
Cuối mùa Nhợt nhạt
Heo may
Chỉ còn lại
Hương xưa
Của mùa hè
Còn trên tay
Phảng phất cốm non
Phảng phất
Rạ rơm
Phảng phất
phù sa
ở lại Nắng Cong ngực búp Mảnh dẻ thân gầy Vương tơ Chưa muốn lìa Ngó ý Nuốt vào lòng Giọt lệ Âm thầm Hẹn Mùa luân vũ Hồi sinh...
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2014 10:22:13 bởi Liên Hương >
CÕI NHỚ Có một ngày xưa đã qua Một người làm thơ nhung nhớ Nhắc mối tình xưa đã lỡ Với người con gái năm xưa Dặm đường bao nẻo gió mưa Dòng đời thuyền trôi khó nhọc Chả biết nên cười hay khóc Chuyện người thương nhớ người dưng Tóc huyền vấn vít trên lưng Nàng thơ của thời áo trắng Nụ cười mùa thu tỏa nắng Một đời ảo ảnh xa xăm Người thơ giờ đã mù tăm Kỷ niệm trôi vào dĩ vãng Sương khói chiều nay bảng lảng Còn ta sầu dâng ngập lòng Ơ hờ như có như không Tóc thơm ngày nào mộng mỵ Ta mang trên đường thiên lý Dặm dài nặng trĩu hai vai Ơ kìa ta nhớ về ai Cuối năm đâu mà bỗng lạnh Uống cạn ly nồng sóng sánh Tóc phai rơi rớt sợi buồn Liên Hương
MÙA SEN HÀ NỘI Em lại về với mùa sen Hà nội Tóc mây loang soi bóng nước Tây hồ Men dấu cũ lần tìm từng kỷ niệm Áo học trò còn đâu đó trường xưa Chiều hò hẹn mong mặt trời tắt lửa Đường thanh niên hoàng hôn rớt lưng chừng Nụ cười ai dấu vào sau khung cửa Níu chân người từng bước nhỏ rưng rưng Những lạ quen giữa dòng người hối hả Em tìm anh – ngày ấy của riêng mình Mùa hè cũ bồi hồi hương sen thoảng Mắt mùa hè trao giọt nắng lung linh Em lại về với mùa sen hoài niệm Như ngày nào sen tỏa ngát hương say Chiếc thuyền nhỏ khua mái chèo bối rối Từng cánh hồng thả nỗi nhớ trên tay… Sợ một ngày không còn sen Hà nội Như tuổi thơ đã mãi mãi xa rồi Giá có thể dấu hương sen vào tóc Để mãi còn sen cùng với em thôi… Liên Hương
THÁNG SÁU Mưa rào ngập phố Nắng rát vỉa hè Cây mềm bóng đổ Ran trời tiếng ve Mùa về đỏng đảnh Đêm ngắn hơn ngày Đường hoa sấu nở Tỏa làn hương say Hoàng hôn chậm chạp Gió trốn lưng trời Phượng hồng khẽ gọi Hè ơi hè ơi ! Trống trường đã điểm Ờ nhỉ … mùa thi Ngập ngừng lưu bút Người ở người đi “ Áo tà nguyệt bạch” Trong thơ ngày nào Về cùng ký ức Sân trường lao xao Bao lần tháng sáu Dòng đời trôi qua Mùa hè ở lại Tuổi hồng đã xa… Liên Hương
CẦU AO
Về soi bóng nước cầu ao
Thương yêu như thể ngày nào quê ơi
Còn đây lời mẹ ru hời
Lẫn vào mưa gió đầy vơi nỗi niềm
Xưa em cô Tấm thảo hiền
Cầu ao soi bóng nghiêng nghiêng tóc thề
Xa rồi nhớ một vùng quê
Vịn câu thơ chở ta về tuổi thơ !
Liên Hương
TỰ CẢM ( nghe ca khúc " Tôi ơi đừng tuyệt vọng " ) Thôi đừng buồn tôi ơi đừng rơi lệ
Dù mùa mưa cho lá rụng muôn chiều
Gió dẫu lạnh và đường dài có mỏi
Xin hãy cùng về đây hát lời yêu
Thôi đừng buồn tôi ơi đời vẫn vậy
Sau bão giông biển lại hát rì rào
Nắng lại hửng vỗ về con sóng nhỏ
Cho cánh buồm rạo rực những khát khao
Thôi đừng buồn tôi ơi đừng dừng lại
Cuối ngày qua diều sáo gọi lưng trời
Hoàng hôn xuống cho dù ngày sẽ tận
Gió lên rồi thuyền sẽ vẫn ra khơi
Thôi đừng buồn "tôi ơi! đừng tuyệt vọng"*
Mùa Thu đi đâu phải bởi lá vàng
Cây ủ mầm suốt mùa Đông giá lạnh
Để một ngày bừng dậy lúc xuân sang
Thôi đừng buồn bên ta bao bè bạn
Góp cho nhau ngọn lửa ấm trong đời
Hát lên nào cho mặt trời tỏa sáng
Khi tình yêu ngự trị trái tim người Liên Hương
XUÂN CÒN Ở LẠI ( Tặng T ) Mùa đi tuổi cũ không trở lại Tim ngỡ già nua những tháng ngày Khóa xuân khép cửa vườn xuân mộng Lá vàng hờ hững rớt trên tay Bổng một ngày kia nghe đời gọi Mưa về ngan ngát nụ hồng phai Lời trao như thể lời gió nói Thức dậy mầm xuân trong mắt ai Em đi khép nép đôi tà áo
Tóc gió thôi bay giọt nắng chiều
Trái tim khe khẽ run lồng ngực
Thì thầm nhắc lại một lời yêu Những tưởng từ lâu lòng hoá đá
Bên cạnh dòng đời đứng dửng dưng
Đi qua biết mấy bờ bến lạ
Vòng quay phận số vẫn chưa ngừng Mới biết mùa Xuân còn ở lại
Cho đời một chút lộc non xanh
Tình ơi...ai gọi lời xa ngái
Em về nghe nắng toả ...trời anh Liên Hương
TẦM XUÂN MUỘN Qua đường gặp nhánh tầm xuân Màu biêng biếc để bâng khuâng ít nhiều Không đành bẻ nụ tình yêu Chân còn lần lữa để chiều vội qua Người xưa giờ đã mù xa Bỏ tầm xuân muộn nở hoa một mình Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: