LỜI YÊU
NỖI NHỚ MÀU XANH Có nỗi nhớ Ẩn sâu vào mắt đêm Bay lên Bay lên Thành dải ngân hà Xa lắc Em Làm gì có cầu Ô thước Mà về miền anh Có nỗi nhớ Mong manh Mong manh Mà ứ tràn Lồng ngực Để em Từng đêm Thao thức Làm sao Em có thể hóa thành ngọn gió Mà về Phương anh Có nỗi nhớ Ồn ào Như tiếng sóng Là lúc Em đi trên phố Đông người Mà vẫn vắng Làm sao em có thể hóa thành cánh buồm Mà về bến bờ anh Nên Nỗi nhớ Cứ đầy lên theo ngày tháng Nỗi nhớ Chất chồng như cỏ Nỗi nhớ Có màu xanh ! Liên Hương
GHI CHÉP Ở ĐU BAI Ta qua xứ sở “Ngàn lẻ một đêm” Hãng Etihad Hạ cánh thật êm Mênh mông sa mạc Dân số không nhiều Dubai nhỏ bé Làm nên bao điều Cánh buồm khách sạn* Tháp cao chọc trời Thánh đường ,cung điện Lộng lẫy tuyệt vời Biển xanh cát trắng Sa mạc điệp trùng Thử cảm giác mạnh Ta cũng oai hùng Thánh đường tráng lệ Không có điều hòa Hơi lạnh từ đá Mát hơn ở nhà Ta không hồi giáo Cũng theo luật người Trùm khăn che mặt Dấu bớt nụ cười Thảm vàng – tranh đẹp Phiên chợ Ba tư Cũng muốn trả giá Đụng vào …ngất ngư Chà là ngọt giọng Bao la chợ vàng Trung tâm mua sắm Sầm uất nhiều hàng Phố đường ngăn nắp Khu thấp khu cao Điện đèn lấp lánh Tỏa sáng như sao Thức ăn thật lạ Toàn vị cà ry Ngon nhất …mỳ gói Ở nhà mang đi Hoàng gia giàu có Khá giả đạo hồi Nhập cư vất vả Phận kiến tha mồi Đi chơi thì thích Bảo ở thì không Mong ngày về nước Nhớ con nhớ chồng Họ giàu …mặc họ Vẫn yêu nước mình Xa rồi càng nhớ Tổ ấm gia đình ! Chia tay lưu luyến Thêm bao bạn bè Nối vòng tay lớn Hẹn nhau…khi về Liên Hương
BỨC TRANH MÙA HÈ ( Tặng UN ) Chuồn chuồn cõng nắng tìm nhau Hồ nghiêng làn gió thơm màu cánh sen Tre ngà trỗi điệu ru quen Bờ đê tháng sáu cỏ êm lối hè Ran trời khản giọng đàn ve Áo mây loang vội khuất che nắng tà Mưa rào lộp độp mái nhà Bồng con bụi chuối tóc xòa trước sân Cô gà mơ đứng tần ngần Cóc vàng núp dậu cúc tần hả hê Mẹ đi gặt lúa vừa về Lúa thơm mẹ gánh mùa hè trên vai Liên Hương
MƯA PHỐ Chợt cơn mưa ray rứt Chạm vào nỗi buồn mây Khiến trầm tư nhật thực Phủ xám khuôn mặt ngày Đếm từng vệt mưa dài Nghe gió hoang vội vã Phố hình như xa lạ Trong mưa thầm cô đơn Chẳng biết ai buồn hơn Ta hay là góc phố Ta cồn cào nỗi nhớ Phố lạnh lẽo không người Mưa từng giọt cứ rơi Biết bao giờ cho tạnh Mùa hè mà chợt lạnh Bỗng thấy đời hoang vu… Liên Hương
NGHIÊNG Nghiêng chiều đổ nắng ra sông Mái chèo nghiêng gọi mênh mông câu hò Dáng ai nghiêng lẻ con đò Hoàng hôn nghiêng chở cánh cò về đâu Bờ nghiêng lắt lẻo nhịp cầu Nỗi buồn nghiêng nhuộm trắng màu thời gian Liên Hương
TỰ THÚ Bỗng dưng lòng dõi về phương ấy Và thoáng vu vơ giống phim Hàn Thả lòng như thể còn trẻ dại Trách mình ngơ ngẩn nụ cười khan Ừ nhớ đâu tha người bạc tóc Tự xưa đá còn lúc mủi lòng Thì ta hà cớ chi xấu hổ Cho dù đời có lúc lông bông Chữ tình là cái chi mà lạ Không dưng lại đi nhớ người dưng Dù biết thời gian rồi bội xóa Ngày mai lá rụng biết đâu chừng Đôi lúc tự cười ta thật tội Cuối mùa làm chiếc lá vẩn vơ Ngày sau ai đọc lời tự thú Xin đừng cật vấn một ý thơ Liên Hương
THÁNG BẢY Tháng bảy về giang tay nắng Gọi mưa xòa tóc bóng mây Hạt cỏ trở mình tí tách Đợi mùa xanh nụ thơ ngây Thương con sẻ nâu ủ dột Vòm hiên mải ngóng mặt trời Ngón tay dương cầm thảng thốt Phím đàn rớt tiếng mưa rơi Cổ tích thì ra có thật Còn đây giọt nước mắt ngâu Ước là nhịp cầu ô thước Vun tình xanh lại đời nhau Mắt chiều nghiêng dài sắc tím Như thể ai còn mỏi mong Đợi chờ vệt trăng thánh thiện Vuốt trên suối tóc thơm nồng Mơ về một thời xa vắng Giấc hồng dịu ngọt lòng đêm Ô kìa nụ hôn tháng bảy Có còn phảng phất hương sen Liên Hương
EM & BIỂN Em lại về nghe sóng Ca khúc buồn trăm năm Sóng cồn theo biển động Hoàng hôn rơi âm thầm Sóng làm bờ nghiêng ngả Hay nỗi nhớ hoang vu Nhuộm bạc đầu biển cả Vương trái tim ngục tù Mình em bên biển vắng Cô đơn như cánh buồm Không biết em và biển Nỗi nhớ nào sâu hơn Còn nghe lời biển gọi Giữa giông tố chưa ngừng Giọt buồn nào thấm mặn Rơi vào lòng rưng rưng... Liên Hương
TRẢ Trả người câu lục bát xưa Ta về tìm lại thủa chưa biết người Hồn nhiên mắt khóc môi cười Bước chân chim sáo giữa đời nhởn nhơ Trả người một nửa ý thơ Hoàng hôn chợt tím vu vơ cuối chiều Đành lòng quên một lời yêu Đời còn bão nổi để diều đứt dây Vườn xưa hoang lạnh tháng ngày Tình như bọt nước trên tay vỡ rồi Dập dềnh nhánh lục bình trôi Phù vân cũng cuộc nổi trôi ,trách gì… Mấy mùa mỏi cánh thiên di Hết cơn mộng mị là khi bắt đầu Thời gian như nước qua cầu Ngày xưa rồi sẽ úa màu nước mây Đời người chuếnh choáng cơn say Tri âm còn tấc lòng này vậy thôi Liên Hương
THƯƠNG CÂU GIÃ BẠN Nghe câu giã bạn bồng bềnh Miền thương miền nhớ lênh đênh biển bờ Ai xui ai đợi ai chờ Đề người quan họ ngẩn ngơ một đời Miếng trầu ai khéo tôi vôi Tình xanh còn để ngàn lời cho nhau Người về ngồi tựa song đào Người đi giọt nhớ rơi vào câu ca Mặc đời mưa nắng phôi pha Tình yêu bao thuở vẫn là tinh khôi Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2014 12:26:26 bởi Liên Hương >
TÌNH THU Bỗng dưng chợt thấy thu hiển hiện Một sớm hừng lên áo hoa vàng Tại gió nghịch giấu thu vào tóc Hay tại hồn ai chợt lang thang Anh bảo vì thu tha thướt quá Nên hút hồn anh lạc lối về Dấu thu để lại mềm hơi cỏ Bướm vàng theo suốt một thôi đê Khăn mỏng em khẽ choàng sương khói Để thu hờ hững đậu trên vai Giọt thu long lánh làn mi ướt Thăm thẳm hồ xanh trong mắt nai Đừng hỏi vì sao yêu thu vậy Trong tim còn mãi một mối tình Với thu có lẽ là duyên nợ Yêu thu như thể đã yêu anh Liên Hương
NƠI DÒNG ĐỜI ĐI QUA Mùa hạ đã về đâu Gió thổi bay kỷ niệm Ngủ vùi trăng vừa chín Tan vỡ rồi giấc mơ Thu đi tự bao giờ Lá chẳng còn xanh nữa Chỉ nỗi buồn xưa cũ Chạm chỗ nào cũng đau Nắng cuối ngày tan mau Mưa cuối mùa rả rich Người cuối đường ký ức Tình cuối trời hóa xưa Còn nghe trong gió đưa Nỗi buồn là có thật Ngơ ngác điều đã mất Nơi dòng đời đi qua Liên Hương
CHÚT TỰ TÌNH THÁNG TÁM Tháng tám về Hà nội đã thu chưa Mà lác đác vàng lá nghiêng vào nắng nhạt Có lẽ thu về từ trong từng câu hát Sáng co mình nghe lạnh giữa hơi sương Chút hanh hao lùa góc phố thân thương Cây bàng đỏ dần từ trong cuống lá Khúc giao mùa buâng khuâng bên thềm hạ Thời gian chợt dừng theo những bước chân xa Tháng tám về Khép lại môt màu hoa Màu phượng đỏ hôm qua Nay lại thành quá khứ Anh có về với mùa thu như lời hứa Nghe cốm vòng thơm Da diết giữa lòng tay Tháng tám về Cho nỗi nhớ heo may Cứ quay quắt Tầng rêu phong Phố cổ Mùa này hoa sấu không còn rụng nữa Sao vẫn nồng nàn thế Thu ơi Vẫn bồi hồi Hà nội và tôi… Liên Hương
NHẬT KÝ TRÊN XỨ PHÙ TANG Tạm biệt Sài gòn ta Đông du Trời sau cơn bão bớt mây mù Sân bay quốc tế cùng thẳng tiến Một đêm cuối hạ sắp sang Thu Kansai ngày mới gặp đây rồi Tay bắt mặt mừng những bạn tôi Nhớ thời xưa ấy ta từng ước Một ngày tới nước Nhật xa xôi Ôi cố đô cổ kính Nara Đại tự * bao năm vẫn hiền hòa Bầy hươu quấn quýt mừng du khách Chùa linh vàng dát đẹp chói lòa Ta đến Phuji một sớm nay Trời xanh mây trắng nắng hoa bay Lấp lánh đầu non màu tuyết đọng Khen ai khéo tạc cảnh nơi này Từ đỉnh non cao lộng gió ngàn Biến màu vỏ trứng giống màu than Cầu thêm sức khỏe tăng tuổi thọ Khoáng nóng xua dần mệt nhọc tan Thanh thủy * dòng trong tự bao giờ Cho đời xanh mãi những giấc mơ Hoàng đàn * hùng vĩ vùng cổ tự Ta về vương vấn một ý thơ Trải nghiệm trên tàu Shinkansen Phi tựa tên bay ngồi rất êm Bao giờ nước Việt mua tàu ấy Để những miền xa xích gần thêm Thủ đô sầm uất những cao tầng Lòng đất mênh mông tuyến điện ngầm Người dân cần kiệm và lịch sự Nhiệt tình chỉ dẫn khách hỏi thăm Thật đáng phục người xứ Phù tang Vượt biển xuyên sơn nối cầu đường Dựng tháp chọc trời vươn mây trắng Từ cảnh nghèo xây đẹp quê hương Thôi ta về nhé chào nước Nhật Hẹn một ngày tái ngộ cùng nhau Còn bao nhiêu cảnh quan kỳ thú Lưu luyến nhiều xin hẹn lần sau… Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2014 15:51:52 bởi Liên Hương >
TUỔI GIÀ ( Tặng các cô tổ dưỡng sinh khu phố 8 ) Đôi lúc băn khoăn tự hỏi Hình như lòng đã nguội rồi Như mùa thu về trước cửa Thế nào lá chẳng phải rơi Đôi lúc vẩn vơ chợt nghĩ Mùa đông dường chớm heo may Com tim nhuốm màu tuyết phủ Gió thốc lạnh theo từng ngày Đôi lúc cồn cào nỗi nhớ Dõi về năm tháng đi qua Vô tình gặp tờ lịch cũ Vu vơ khói sương nhạt nhòa Đôi lúc cô đơn ám ảnh Chiều hôm bóng nắng xa dần Thèm nghe tiếng cười con trẻ Âm thầm ngóng những bước chân Đôi lúc sống bằng quá khứ Ngày hôm qua lại bỗng quên Bất chợt gặp người không lạ Nghĩ mãi chẳng nhớ được tên Đôi lúc bật cười lẩn thẩn Hình như ngọng ngịu ngôn từ Chợt giật mình mà lẩm bẩm Ô hay …ta già rồi ư ? Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu: