LỜI YÊU
XỨ NẪU Ước lại được về xứ Nẫu Mà ăn đặc sản tôm cua Nghe vị mặn mòi của biển Ngắm cánh buồm nâu gió đùa Ước lại được về xứ Nẫu Thân thương như thể quê nhà Giọng Nẫu đâu còn xa lạ Ngọt ngào bao điệu dân ca Ước lại được về xứ Nẫu Con tim chan chứa ân tình Ấm nồng vòng tay bè bạn Nụ cưới nở thắm môi xinh Có lẽ …phải lòng xứ Nẫu Để đi xa cứ mong về Bốn mùa gửi niềm lưu luyến Cho dù cách trở sơn khê… Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2014 09:40:01 bởi Liên Hương >
TRÁI BÀNG VUÔNG Ở TRƯỜNG SA Ô kìa một trái bàng vuông Đảo xa… anh gói niềm thương gửi về Trải bao nắng dãi mưa dề Màu xanh vẫn khiến đắm mê lòng người Kiên cường trụ giữa biển khơi Trái tim yêu trọn một lời thủy chung Trường sa lắm bão nhiều giông Hiểm nguy rình rập quyết không sờn lòng Gởi về nỗi nhớ niềm mong Bàng vuông là trái tim hồng anh trao Em nghe lời sóng rì rào Lời yêu anh gởi theo vào giấc em Liên Hương
THU BUỒN Bỗng chợt nhận ra thu về thật Đôi hồi lá đỏ rớt quanh sân Sáng ra mở cửa dường như lạnh Đài báo ngoài khơi có bão gần Phố phường chật hẹp phai màu cúc Chiều loang giọt nắng ngỡ hoa vàng Bâng khuâng mải đi tìm kỷ niệm Một chiều thu đợi “ bóng mùa sang” Anh giờ như cánh chim biền biệt Thiên di xa lắc tận phương trời Để lại một vầng trăng thao thức Lặng lẽ tàn đêm nghe lá rơi Nhặt đã đầy tay ngàn lá rụng Vẫn còn thương nhớ một thu xưa Giao mùa thổn thức bên thềm hạ Nghe ngoài hiên vắng lạnh tiếng mưa… Còn mãi đi tìm mùa thu cũ Chỉ nghe tình hóa đá phai màu Biết chẳng tại thu mà lá rụng Vì sao mình lại lạc mất nhau ? Liên Hương `
TỪ ĐỘ… Từ độ người xa một bến sông Trời sương giăng kín cõi riêng lòng Nghe lá nghẹn lời trăm năm đợi Màu thiền trầm tích dấu hư không Từ độ người về quên lối thơ Dư âm mùa chớm cũng xa mờ Rêu lạnh buông mình loang giấc ảo Phím chùng góc vắng lặng tiếng tơ Từ độ người dừng chân viễn xứ Bước đời gác lại nốt trầm thăng Sẻ chút tâm can lời ứ hự Đôi đường ngơ ngác một hồn trăng … Liên Hương
VƯỜN YÊU
Chiều nay em về vườn cũ
Vắng anh....chỉ nỗi nhớ gần
Nắng buông tơ trời im lặng
Tim rung lạc nhịp bổng trầm
Vườn yêu chiều nay xa vắng
Cảnh buồn nhớ một người đi
Chiều hong ngập ngừng tia nắng
Còn như lời yêu thầm thì
Người ơi xa rồi có nhớ
Lối nhỏ ngày nào sánh vai
Thảm cỏ nhung giờ lá đổ
In dấu ...ngày xưa...gót hài
Người ơi đã cùng thề hẹn
Vườn yêu xưa ấm môi mềm
Tiếng vọng lời xưa còn mãi
tạc vào khoảng lặng trong tim
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.08.2014 12:00:10 bởi Liên Hương >
XUÂN CA Đàn ai gảy khúc chơi vơi Gọi xưa về chút lả lơi xuân thì Ngước nhìn một cánh thiên di Nét hoa giọt đọng hoen mi ngắn dài Cung trầm gợi sắc xuân phai Tuổi trăng gửi lại nhành mai bên thềm Liên Hương
XA
thế là mình đã xa nhau
Vườn trầu đã héo buồng cau đã già
Anh đi về phía trời xa
Em về lại chốn nhạt nhòa không anh
Thu buồn chiếc lá xa cành
Trăng buồn dường cũng khép vành mi cong
Gió buồn hờ hững bên song
Người buồn nghe tiếng hư không gọi chiều
Nỗi buồn rớt xuống cô liêu
Tìm đâu một nẻo tin yêu chân thành
Tình đời như giọt nắng hanh
Buồn tênh một chút quẩn quanh dối lừa
Chỉ là câu chữ đẩy đưa
Chỉ là ..một mảnh duyên thừa…thế thôi
Chỉ là ảo ảnh xa xôi
Nhủ lòng…ừ nhỉ….thì thôi….chả buồn Liên Hương
BIỂN HÁT Biển chiều vai tựa bờ vai Mênh mang sóng vỗ bãi dài cát êm Bên anh… em tựa tóc mềm Gió ru tình biển êm đềm thiết tha Chân trời dõi cánh buồm xa Biển vang mãi bản tình ca ngàn đờI Thuyền về một bến bờ vui Sóng vang hoà nhịp cất lời dấu yêu Mù xa ngút ngát biển chiều Lặng im ….mà nói bao điều cùng nhau Tình đời dù lắm bể dâu Biển xưa còn mãi hát câu ân tình Cát vàng in dấu chân xinh Thuyền về với biển – chúng mình có đôi Nếm vào vị mặn bờ môi Lắng nghe lời gió xa xôi vọng về… Liên Hương
VÔ TÌNH Ngày vô tình nắng nhạt Thế gian thiếu mặt trời Cây âm thầm lá rủ Xám bầu trời mây trôi Chim vô tình ngừng hót Chỉ khu vườn lặng thinh Gió thở dài nhè nhẹ Chiếc lá rơi một mình Hoa vô tình chưa nở Thả mùa xuân chốn nào Sương rơi đầy lá cỏ Đêm trở mình lao xao Người vô tình hờ hững Cuộc sống sẽ còn gì ? Tiền bạc và danh vọng Có thể nào mang đi? Liên Hương
BIỂN VÀ BỜ Vọng từ tim ấy lời của sóng Ru lời biển hát phía chân trời Im lặng mà nghe ngàn tâm sự Chất chứa âm thầm những đầy vơi Anh là biển cả bao giờ lặng Đem sóng triều dâng những bến bờ Lọc nỗi cồn cào thành cát mịn Cho bờ em một dải nguyên sơ Thương những mặn mòi đầu sóng bạc Ngàn năm bờ ngóng bước thủy triều Dấu vị ân tình trong đời cát Ngàn đời góp nhặt một lời yêu Một ngày nếu không còn biển nữa Không còn nghe lời sóng vỗ về Từng hạt cát trẫm mình vào lửa Hóa thân thành nước mắt pha lê… Liên Hương
BÀI HỌC ĐẦU ĐỜI ( khai giảng năm học mới 2014 ) Ngày đầu vào năm học mới Ba đưa con gái tới trường Mẹ tặng con bông hồng đỏ Theo con hoa sẽ tỏa hương Nhìn bước chân con tung tăng Mắt tròn long lanh đốm nắng Chợt nhớ về tuổi học trò Hồn nhiên như trang giấy trắng Một mai khi con khôn lớn Đừng quên con nhé hôm nay Buổi đầu cùng con đến lớp Có ba có mẹ dắt tay Mặt trời cho con tia nắng Hoa hồng cho con ngát hương Cô giáo sẽ cho con hiểu Bài học đầu tiên ở trường Cô dạy con yêu tổ quốc Cô dạy con yêu đồng bào Bài học đầu đời con nhớ Mai này chắp cánh bay cao Liên Hương
TRĂNG BIỂN Thương trăng muôn thuở tình cô lạnh Hai mảnh thuyền vơi ghép chửa đầy Chú Cuội gốc đa nằm đơn quạnh Chị Hằng áo lụa có ai hay Biển thẳm xa vời đâu khéo tạo Vẫn thầm nhung nhớ một hồn trăng Mong manh mấy độ ngày trăng khuyết Để sáng cho ai chỉ một rằm Triều xuống, triều lên còn lỗi hẹn Nửa đời nguyệt thực khiến bơ vơ Khép vành mi ướt trăng cả thẹn Thả nhớ cho mây trắng hững hờ Nào ai biết được trăng bao tuổi Chỉ biết mùa đi khuyết lại tròn Gửi biển một đời trăng chìm nổi Tạc vào khỏang nhớ dấu môi son Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2014 10:43:41 bởi Liên Hương >
BÂNG KHUÂNG MÙA THU Chiều buông sợi nắng tơ vàng Bâng khuâng nghe bước mùa sang bên trời Âm thầm gác nhỏ thu ơi Dấu xưa còn đó mà người ở đâu Ước gì bắc được nhịp cầu Quay về năm tháng tươi màu lá hoa Ước gì về lại hôm qua Tìm mùa thu cũ chưa nhòa trong tim Liên Hương
XIN ĐỪNG KỂ TỘI MÙA THU
Xin người đừng kể tội mùa Thu
Chớ khóc khi sương có mịt mù
Đêm thỏang hương lành ngon giấc mộng
Gió hiền khe khẽ vỗ về ru
Lối nhỏ cho dù lắm lá rơi
Cảnh Thu vẫn gọi trắng mây trời
Hồn Thu ôm trọn tâm tình ấy
Mắt biếc thu mềm tỏa đáy khơi
Đừng ghét mùa Thu nắng quá vàng
Cho diều no gió hát miên man
Trăng rằm tròn vạnh soi mâm cỗ
Em bé trông trăng hát rộn ràng
Đừng giận mưa Thu rớt thật nhiều
Thêm dài chờ đợi giữa cô liêu
Nồng nàn lắng dịu hương hoa sữa
Để nhớ thương về gọi tiếng yêu
Hãy đón Thu về trong giấc mơ
Ngàn sau còn mãi mộng Thu chờ
Yêu Thu như thể yêu người vậy
Khúc nhạc Thu hòai quyện ý thơ
Liên Hương
HOANG MANG Có một ngày Ta bỗng cảm thấy trái đất trở nên chật chội Những khuôn thước lầm lỳ Ghì xiết ta Bó chặt ta trong cảm giác tức thở Ta muốn vùng vẫy Để thoát ra Hóa thân thành gió Bay ngạo nghễ Về phía vô cùng Bay về phía khoảng không Nơi không có những ánh chớp của phận số Không có những đám mây tích điện Vỡ òa thời gian Nơi có sự im lặng Bethoven Chìm trong những tiếng đàn Nghẹn ngào ánh trăng Vàng ngập mùa thu Levitan Lá rụng Nhưng sao ta chỉ nghe Ngùn ngụt dung nham Nóng từ núi lửa Chảy tràn… Trái đất đang khóc Từ bầu sinh quyển thiếu oxy Từ những hố đen tử thần Từ sự hằn học chiến tranh Từ những nụ cười Mang màu đen của thần chết Ta muốn vùng vẫy Và bay về phía thiên đường Nhưng thiên đường Ở đâu ? Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: