LỜI YÊU
MỘNG DU Mộng du đêm trắng độc hành Nghe thăm thẳm nhớ, nghe hanh hao buồn Từ ngày thơ hóa vô ngôn Tàn tro về phủ cõi hồn rong rêu Ai bày chi cuộc trớ trêu Ngả nghiêng phận số, liêu xiêu cõi người Quờ tay chạm phải đơn côi Giật mình hụt hẫng chơi vơi Địa đàng Dấu chân du mục ngỡ ngàng Bơ phờ tỉnh thức, võ vàng chiêm bao Gập ghềnh bước thấp bước cao May mà ngã gục lối vào hừng đông Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2015 19:38:27 bởi Liên Hương >
TRÒ CHUYỆN CÙNG TRĂNG
Đêm dài bắt gặp trăng mười sáu Một mảnh tình con lẻ giữa trời Nét buồn trăng lạnh còn hiển hiện Qua rằm trăng dường cũng chơi vơi
Xa xôi thế đành ngồi ngó vậy Có như ta trăng khẽ thở dài Trăng có nén đi dòng dư ảnh Ngóng về hạ giới nhớ mong ai
Thôi đừng khóc thêm buồn Chức nữ Cho mưa dài ướt một mùa ngâu Ta cũng sợ mùa mưa ở lại Người xa người thu vắng quạnh hiu
Trăng có biết ta buồn không nhỉ Cũng nao lòng kỷ niệm xa xôi Ừ vẫn biết mọi điều có thể... Mà cứ buồn - ta giống trăng thôi ! Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2015 15:48:52 bởi Huyền Băng >
MƯA Đầu đông trời đổ mưa rào Có con sẻ nhỏ bay vào mái hiên Mưa buồn rót khúc thụy miên Người buồn khe khẽ gọi tên một người Ngày xưa…ừ mãi qua rồi Chỉ còn gió cuộn rối bời lối xưa Cúi đầu nào tránh được mưa Ước bờ vai chắn gió lùa giùm ai Đếm từng giọt đắng giọt cay Đường trơn chuếnh choáng tỉnh say lối nhòa Lạnh vai tóc rối buông xòa Lén theo mưa giọt vỡ òa … dị chưa! Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2015 19:37:28 bởi Liên Hương >
XIN ĐỪNG NGOẢNH LẠI Thôi xin đừng ngoảnh lại Mùa thu vàng đã qua Mùa đông vừa chạm ngõ Cánh chim chiều bay xa Năm cũ chừng săp cạn Lịch mỏng thêm từng ngày Buồn vui như ảo ảnh Thoáng chốc đời mây bay Thôi xin đừng ngoảnh lại Mặc năm tháng lở bồi Sông nào không về biển Dẫu tình đời phai phôi Chỉ có một lần thôi Ta ơi đừng ngoảnh lại Cứ an nhiên bước tới Đi về phía ngày mai Liên Hương
HÀNH TRÌNH TÌNH BẠN
(Yêu mến tặng hội khóa 6 -E201)
Ta về lại ngày xưa ấy Nhập trường giữa một mùa thu Học sinh tuổi còn nghịch ngơm Tóc thề buông xõa ngây thơ
Mái trường trung du nắng gió Rừng thông xanh ngát núi Đôi Cùng nhau chia bùi sẻ ngọt Ấm áp tình bạn và tôi
Bốn mươi năm tròn thấm thoắt Rưng rưng ngày gặp mặt nhau Giọt mừng long lanh khóe mắt Pha sương đã nhuộm mái đầu
Kỷ niệm làm sao quên được Mãi còn giữ trọn trong tim Bồi hồi bao điều muốn nói Tíu tít như một đàn chim
Bên các thầy cô giáo cũ Thấy mình về tuổi ngây thơ Ơn thầy ơn cô dạy dỗ Đưa đò ...chắp cánh ước mơ
Nào chúng mình cùng đi nhé Cùng ngắm cảnh đẹp nước non Tạm quên dòng đời xuôi ngược Hồn nhiên...như lũ trẻ con
Bắc cạn, Cao bằng, xứ Lạng bản Giốc hùng vĩ mây ngàn Thác tung bọt ngầu biên giới Càng thêm yêu lắm... giang san!
Chuyến đi thắm tình bè bạn Hát hò, chuyện kể hồn nhiên Cười vang dặm đường thiên lý Bên nhau ... bỏ hết ưu phiền
Chia tay hẹn ngày gặp lại Mong ngày hội ngộ năm sau Thêm tuổi thêm nhiều sức khỏe Hành trình vui trọn bên nhau
Liên Hương
HÀ NỘI ĐÊM TRỞ GIÓ Hà nội đêm này trở gió rồi anh Phố thao thức nghe lạnh vào ngõ nhỏ Cây bàng già rùng mình ngập ngừng lá đỏ Hồ Tây âm thầm sương giăng… Hà nội đêm này không có ánh trăng Chỉ còn nét thâm sâu tạc rêu phong lên thành cổ Ánh đèn đêm hắt vào nỗi nhớ Và em một mình …nghe ký ức mộng du Liên hương
ĐƯỜNG XƯA KÝ ỨC Anh có còn thương về con phố Mấy mùa hoa sấu rụng phân vân Vết đạn rêu xanh trên thành cổ Chuông nhà thờ buông tiếng chiều ngân Có lẽ lâu rôi không về nữa Gốc phượng già nua đã thay rồi Nhà lạ ngỡ ngàng khuôn mặt lạ Đâu còn năm ấy tuổi đôi mươi Em đi tìm lại mùa đông cũ Tìm chút dư âm mối tình đầu Sao lòng lại quắt quay đến vậy Bao giờ thôi không nghĩ về nhau Trong anh ký ức còn hương bưởi Dốc xưa ngan ngát cuộc hẹn hò Vầng trăng đầu tháng ai chia nửa Để nhớ mong nào đẫm trang thơ Em lại tìm về cùng bè bạn Lâu rồi anh còn nhớ hay quên Cùng phố cùng trường nơi ta học Bây giờ gặp lại có nhớ tên ? Bao giờ có thể cùng về lại Tìm chút ngày xưa ở phố xưa Bâng khuâng tiếng vọng chiều xa ngái Khẽ gọi tên người …qua lối mưa… Liên Hương
THU NHỚ
Bằng lăng đã nhạt Thu khuất cuối trời Người mờ nhân ảnh Bên đường hoa rơi
Sương khói chơi vơi Cho hồn trống vắng Đàn ai sâu lắng Giọt buồn bâng khuâng
Chạm ngõ mùa đông Cây mềm lá rủ Co ro sẻ nhỏ Hiên nhà đợi ai ?
Màu tím hoa phai Hình như nỗi nhớ Một đời duyên nợ Mùa thu...gửi người
Liên Hương
MƠ CHÚT MÙA ĐÔNG HÀ NỘI Sớm nay nghe gió trở mùa Biết rằng ngoài ấy đã vừa chớm đông Bỗng dưng thèm chút bềnh bồng Sương mù nhuộm áo sông Hồng thành mây Bếp than tí tách lối gầy Chỉ mùi ngô nướng mà say lòng người Phố khuya thưa những tiếng cười Liêu xiêu quán nhỏ vọng lời rao đêm Trăng suông tỏa bóng trước thềm Hồ Tây dáng liễu rủ mềm trong sương Tay đan tay ấm trên đường Bên nhau qua những phố phường ngày xưa Nỗi niềm ta gửi vào thơ Thèm ơi về lại …bao giờ…mùa đông ! Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2016 20:57:37 bởi Huyền Băng >
SEN Trầm mình giữa nẻo đục trong Lắng phù vân gạn một dòng tinh khôi Hồn thơm gửi lại đất trời Dẫu lìa ngó ý vẫn đời tơ vương Trải qua mấy khúc đoạn trường Bồng lai an giấc mộng thường nhẹ tênh Liên Hương
THƯƠNG CHIỀU BÓNG ĐỔ Gặp ai ra phố một mình Ngiêng ngiêng bóng đổ lặng thinh bên trời Như hình một chiếc lá rơi Giống đời em , cũng giống đời của anh Chẳng buồn tiếc tháng ngày xanh Tiếc cho giấc mộng không thành vậy thôi Bể dâu dâu bể đổi dời Mang mang ngày cũ bên đời mù tăm Phận người một cuộc long đong Ai đi hết đoạn trăm năm hẹn thề Dặm dài cách trở sơn khê Heo may đã nhuộm bốn bề hắt hiu Hát câu lá đổ muôn chiều Thương cho chiếc bóng liêu xiêu đường về Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2016 20:56:29 bởi Huyền Băng >
VỀ BIỂN Ta lại về nơi biển gọi Dõi theo từng cánh hải âu Nghe lời ngập ngừng gió nói Những lời hò hẹn thầm trao Bàn chân dỡn làn sóng vỗ Ngắm hàng dương xõa tóc mây Gót nhỏ hằn trên cát mịn Bàn tay nắm lấy bàn tay Lặng thầm cánh buồm xa khuất Triều dâng ngược phía mặt trời Bồi hồi đếm từng cánh sóng Thấm từng vị mặn trên môi Ta lại về nơi biển ngự Ngồi trên gộp đá rong rêu Ngắm cảnh chiều tà ráng đỏ Tim thầm hát một lời yêu Biển hãy giữ giùm ta nhé Tình ta nhỏ bé dâng đời Như con thuyền và cánh sóng Bao giờ xa được, biển ơi ! Liên Hương
NGHỊCH LÝ Thuở hàn vi ước có tiền Đến khi có được tình liền mất đi Lại ước về thuở hàn vi Mong tình chân thật giống khi không tiền Liên Hương
CHIỀU MƯA PHỐ HUẾ Áo trắng ta về bỗng nhớ nhau Ngày xưa chia biệt bến giang đầu Tà huy bóng lặng từ dạo ấy Ai hay bờ bãi hóa nương dâu Hờ hững rồi thu cũng khói tàn Ảo ảnh một thời thoáng sương tan Đường đời bóng ngả lưng chừng núi Thành xưa xa lắc dấu non ngàn Hịu hắt mưa buồn lối Đông ba Hư không chuông đổ khắp quan hà Tóc thề e ấp đâu thành nội Kỷ niệm ngày nào xanh lá hoa Kinh kỳ từ ấy biệt quân vương Vó ngựa chinh phu mỏi dặm trường Chiều mưa thêm lạnh chiều mưa huế Ướt cả câu hò ướt dòng Hương Có ai còn nhớ khúc Huế xưa Nhớ một đường chiều những đón đưa Có nghe chuông vẳng từ Thiên mụ Núi Ngự tím dần vệt nắng thưa… Đường xa vạn lý dấu thời gian Lắng đọng trong tim nghẹn cung đàn Nhớ mãi một chiều mưa xứ Huế Giọng hò ký ức vẫn còn vang: À ơi “ Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội Người xa người tội lắm người ơi Thà rằng không biết thì thôi Biết rồi mỗi đứa một nơi thêm buồn “ Liên Hương
TẢN MẠN XUÂN
Bên thềm cũ dấu chân người giã biệt Màu thời gian dường trắng ngọn cờ lau Giọt cà phê – giọt đời rơi tí tách Lời tiền nhân thủ thỉ với ngàn sau
Đường cỏ mượt áo tà ai nhung lụa Chân ngập ngừng e ấp một dáng hoa Hư ảo thế – xuân ơi đừng bước vội Cuối trời kia sương khói biết đâu là
Nghiêng tơ tóc giọt đàn ai vừa lắng Cung bổng trầm xõa mượt đôi vai Mắt lá biếc hay là con mắt nắng Ấm hồn ta nhè nhẹ dáng trang đài
Năm cũ hết ta ru mình giấc mới Tuổi pha sương còn mơ cõi phiêu bồng Áng thơ xinh nâng cánh diều phơi phới Sắc cầu vồng hư ảo giữa mênh mông
Ta gặp ta trong lạ quen nhân ảnh Xuân mộng du chân bước đến bên người Ai vừa khóc khi gió mùa chợt lạnh Nghe đắng lòng giọt nước mắt chảy xuôi
Ừ xuân đến, vẫn là xuân như thế Cho muôn hoa bừng nở với đất trời Ta xuống phố theo ngược dòng kỷ niệm Bắt gặp mình vừa chớm tuổi đôi mươi Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: