LỜI YÊU
MÙA XƯA Muốn trở lại từ những mùa xưa cũ Thuở hồn nhiên chưa biết yêu người Tóc ngang vai chân trần theo lối cỏ Môi hồng đào hé nụ lúc xuân tươi Muốn trờ lại vần thơ thơm nét mực Nắng rất vàng và trời rất xanh trong Tim rạo rực buồn vui về thắp lửa Bốn mùa đi rạng rỡ nét mai hồng Mùa xưa cũ qua khi nào chẳng biết Heo may về nhợt nhạt những nụ hôn Gai cào xước chân qua vùng cỏ chết Giữa đám đông cũng dự cảm nỗi buồn Cứ hoang tưởng , mùa xưa không trở lại Trái tim yêu lê từng bước nhọc nhằn Ôi đức chúa oằn mình mang thánh giá Biết khi nào mới lại cuộc hồi sinh Anh có bao giờ về lại mùa xưa cũ Xin mang em theo về chốn địa đàng Hay có thể trả cho em một chút Cứu rỗi linh hồn vì anh phải lang thang Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2016 10:56:37 bởi Liên Hương >
KỶ NIỆM TRÀ SƯ Em muốn về lại Trà sư Ngắm rừng tràm mùa nước nổi Nghe trong từng lời gió nói Xôn xao âm hưởng miền tây Vọng vang tiếng của rừng cây Ồn ào mùa chim làm tổ Cá quẫy đuôi thành sóng vỗ Cánh bèo trải thảm nhung xanh Có về cùng em không anh Tìm lại Trà sư kỷ niệm Một chiều hoàng hôn màu tím Cánh cò chao liệng song đôi Lắng nghe nhịp đời sinh sôi Hương tràm thơm trong nỗi nhớ Tấm lòng quê hương rộng mở Bao giờ phai được trong tim… Trà sư lại mùa nước lên Cá linh gọi bông điên điển Canh chua ấm lòng khách đến Thảo thơm hương vị quê nhà Dù cho người có đi xa Xin hãy nhớ về nơi ấy Bởi quê hương luôn còn mãi Tình đất tình người miền tây Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2016 10:49:34 bởi Liên Hương >
CỎ XUI Ra đường vấp bụi cỏ may Găm đầy vạt áo cái ngày gặp anh Tơ se chẳng đặng duyên lành Cỏ may … tội nghiệp … hóa thành “ cỏ xui “ Liên Hương
HOA BÌM BÌM Ngỡ ngàng cánh hoa màu tím Từ đâu em đến nơi này Làm cho lòng tôi xao xuyến Lại về một thuở thơ ngây Bìm bìm thay nơ cài tóc Nhỏng nhảnh cái túm đuôi gà Đường quê bé con đi học Có chú bướm vờn theo hoa Cầu ao trưa hè lắt lẻo Cá đớp bóng dậy ao làng Vì trót yêu màu hoa ấy Có đứa trốn ngủ lang thang Bày trò cô dâu chú rể Bìm bìm xinh tết kiệu hoa Màu tím thay vòng nguyệt quế Cho cô dâu nhỏ mặn mà Tim tím mãi màu hoa ấy Từ lâu cũng đã xa rồi Nay bỗng chợt ngày gặp lại Mới biết chưa hề phai phôi Liên Hương
CÔ TẤM NGÀY NAY Em đẹp thế này có chết tôi không Cái dáng hiền ngoan cho đời ngơ ngẩn Có phải em đây hay là cô Tấm Mới vừa từ trong cổ tích bước ra Đằm thắm sen hồng nét miệng như hoa Thon búp tay ngà têm trầu cánh phượng Vạt áo đôi tà sông Cầu sông Đuống Nàng Tấm đây mà …bống bống bang bang Em đã về rồi cô Tấm đảm đang Thương cái dáng gầy nhọc nhằn mưa nắng Xưa mái tranh nghèo chân bùn tay lấm Chiu chắt ngọt ngào vào trái thị thơm Xin một lần làm hoàng tử của em Ru giấc xoan đào võng đưa kẽo kẹt Vàng ảnh vàng anh…ơi người ngoan nết “ Phải duyên thì về…em nhé …vợ anh “ Trời Hà nội thu nhuộm áo em xanh Hay tại có người làm nên cổ tích Cô Tấm ngày xưa về trong đời thực Sao tôi ngỡ ngàng như trong giấc mơ… Liên Hương
CHỜ Cứ chờ cơn gió ngoài hiên Phiêu du đến tự một miền rất xa Mang theo chút nắng vào nhà Thương ru giùm cõi lòng ta rất buồn Ai ngờ lại thấy buồn hơn Vàng rơi chiếc lá cô đơn cuối mùa Nghe đời như thể già nua Nghe tình như thể mới vừa chia tay Mình ta một tấm lòng này Tàn sen rồi sẽ chờ ngày hồi sinh Liên Hương
NIỆM KHÚC THƠ Buộc vào duyên nợ một đời Buộc vào ước hẹn một thời đã trao Buộc vào nhung nhớ khát khao Buộc vào đắng đót hanh hao nỗi buồn Gửi người sợi nhớ sợi thương Gửi chênh chao , gửi vấn vương câu thề Gửi lòng ru nhẹ giấc khuya Gửi hương sen thoảng... lối về vườn mơ Trọn lời yêu - niệm khúc thơ Trọn đam mê nối biển bờ ngút xa Trọn đường năm tháng đi qua Trọn tình thơ mặc phôi pha - tình đời ! Liên Hương R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2016 12:31:22 bởi Nguyệt Hạ >
SUY TƯ Biết đời là ảo mộng thôi
Buồn vui cũng một kiếp người nổi nênh
Muốn quên , quên cũng chẳng đành
Muốn nhớ, lại lạc khúc quanh tình sầu
Vườn thơ trót đã qua cầu
Dù cau đã héo dù trầu đã khô
Dù Đò xưa đã xa bờ
Dấu chân xưa đã nhạt mờ thời gian
Dây tơ đứt một cung đàn
Bước đường thiên lý ngút ngàn dặm xa
Dù cho " thỏ lặn ác tà "
Tình đời còn mãi chưa nhoà chút hương
Vẫn xin đi tiếp chặng đường
Là người đâu ngại vô thường nắng mưa
Trót tình đã gửi vào thơ
Sợ chi con sóng xô bờ phù vân !
Liên Hương
NGỠ … Tóc thề ngỡ nhuộm trắng sợi quên Duyên mơ ai chắc mộng lâu bền Dòng đời đưa đẩy tàu xuôi ngược Cố quận chiều đông nghe gió lên Ngỡ thềm ký ức cũng rêu phong Cõi nhớ từ đây tắt lửa nồng Gió chở mây Tần về xứ Bắc Chuông buồn vọng tiếng giữa thinh không Ngỡ nắng từ đây bóng nhạt vàng Cho lòng tắt lịm mộng hoang mang Ngày xưa ký ức mang về ủ Một giọng thơ ngâm một giọng đàn Tôi cứ ngỡ người đã quên tôi Chút tình be bé nhạt phai rồi Mấy mùa gió nổi đông lạnh lắm Năm tháng ơ hờ năm tháng trôi… Ngỡ con đường cũ đã chia hai Theo bóng người đi biệt dấu hài Chiều nay gió trở ngày gặp lại Thoảng chút hương mùa trên tóc ai Liên Hương R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2016 12:33:07 bởi Nguyệt Hạ >
CON ĐƯỜNG KỶ NIỆM ( nhớ con đường PĐP của tuổi thơ tôi ) Có con đường ta đã từng qua Vòm sấu xanh trên từng tán lá Tiếng ve ngân ran ran mùa hạ In dấu xưa chân bước tới trường Bao năm rồi còn mãi nhớ thương Từng số nhà hàng cây góc phố Cổng thành xưa rêu phong loang lổ Tiếng chuông ngân vọng suốt phố dài Đường tới trường qua ngõ nhà ai Như còn đây ánh nhìn tinh nghịch Mối tình thơ một thời cắp sách Bao năm xa ...nào có phai mờ Ta lại về một thuở ngây thơ Cùng con đường bao nhiêu kỷ niệm Mùa thu về rưng rưng chiều tím Níu chân ta từng bước bồi hồi Bất chợt thầm gọi cố nhân ơi Bạn bè xưa ai còn ai mất… Có nhớ về một thời đẹp nhất Thuở học trò còn mãi trong tim… Liên Hương
THU BUỒN Bỗng chợt nhận ra thu về thật Đôi hồi lá đỏ rớt quanh sân Sáng ra mở cửa dường như lạnh Đài báo ngoài khơi có bão gần Phố phường chật hẹp phai màu cúc Chiều loang giọt nắng ngỡ hoa vàng Bâng khuâng mải đi tìm kỷ niệm Một chiều thu đợi “ bóng mùa sang” Anh giờ như cánh chim biền biệt Thiên di xa lắc tận phương trời Để lại một vầng trăng thao thức Lặng lẽ tàn đêm nghe lá rơi Nhặt đã đầy tay ngàn lá rụng Vẫn còn thương nhớ một thu xưa Giao mùa thổn thức bên thềm hạ Nghe ngoài hiên vắng lạnh tiếng mưa… Còn mãi đi tìm mùa thu cũ Chỉ nghe tình hóa đá phai màu Biết chẳng tại thu mà lá rụng Vì sao mình lại lạc mất nhau ? Liên Hương
THƯƠNG LẮM ..MIỀN TRUNG
Gió lạnh đầu mùa vừa thổi
Mới hay Đông đã về rồi
Sáng ra sương mờ cánh cửa
Rùng mình ngỡ hạt mưa rơi
Thương về miền Trung đang lũ
Nước dâng ngập trắng cánh đồng
Mắt mẹ xót xa đau đáu
Mái nhà chìm giữa mênh mông
Em nhỏ mắt tròn ngơ ngác
Lũ dâng sập cả mái trường
Người lớn nuốt vào nước mắt
Xóm làng trắng giữa tang thương
Đắng ngọt tình đời chia sẻ
Củ khoai hạt gạo đỡ lòng
Một miếng giúp nhau khi đói
Tình thân ấm ngọn lửa nồng
Cả nước thương về nơi ấy
Oằn mình khúc ruột miền Trung
Mẹ ơi xin đừng khóc nữa
Cho con ..xin gánh đau cùng Liên Hương
HOA HẬU CỦA LÒNG ANH ( ghi lại lời của một anh chàng nhân ngày 20/10 ) Em đã là hoa hậu Mãi mãi của lòng anh Ảnh chụp em đẹp nhất Là trong... bếp nhà mình Cho dù em chân ngắn Nhưng xách nước,tưới rau Đi chợ và giặt giũ Em vẫn xếp hàng đầu Cho dù em đeo kính Mắt rạn vết chân chim Nhưng tình em ngời sáng Lửa hồng cháy trong tim Anh gọi tên em nhé Hạnh phúc còn mãi xanh Cứ nồng nàn như thế Hoa hậu của lòng anh Liên Hương
RU TÌNH Thôi đừng trách gió lả lơi Để lời yêu sớm rụng rơi xuân thì Suối nguồn khơi nẻo từ bi Ru tình cả lúc biệt ly giã từ Vườn thiền một cõi chân như Vô ưu về nở phù hư dốc tình Liên Hương
BÃO Đêm chợt bão về giăng con nước Đôi hồi lá rụng ướt trên sân Thương tiếng chân ai dường vội bước Giấc mềm chợt thức giữa phân vân Mùa đi để lại cơn bão đổ Lạnh lùng vô cảm mấy màn mưa Để ai một nỗi buồn vô cớ Nằm nghe thảng thốt tiếng gió đưa Bão về vật vã cơn mưa cũ Bão ở ngoài kia hay trong tâm Lại những miền quê trong mưa lũ Nước mắt mẹ rơi giữa âm thầm Thương bấy miền trung từng khúc ruột Cảnh nghèo vật lộn vẫn trắng tay Sài gòn trở giấc nghe chân bão Thảng thốt lòng đau chút tình gầy Làm sao dứt được mùa giông bão Để những mảnh đời thôi bão giông Làm sao bớt vần xoay con tạo Đời người thôi kiếp cỏ lông chông Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: