 
    
  
    
    
    
        
        
    ![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
LỜI YÊU
        
 
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              SUY NGHĨ       Có lúc đã toan nổi giận   Khi lòng chợt thấy bão giông   Lại nhớ kề bên cái chết   Biết đời chỉ cõi hư không       Có lúc lòng tham dường trỗi   Nào ai mà chả thích tiền   Lại nhớ kề bên cái chết   Biết đời được mấy mươi niên       Có lúc dường như “ say nắng”   Cũng buồn cũng nhớ vẩn vơ   Sực nghĩ kề bên cái chết   Giật mình chùng xuống cơn mơ       Một lần kề bên cái chết   Xảy ra đâu đó quanh ta   Kể ra cũng không vô ích   Để bớt tham sân thôi mà..       Liên Hương    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              THẦY ƠI   ( 
Kính tặng thầy Đinh Việt Hưng và các thầy cô giáo nhân 20/11)       Lâu lắm rồi không trở lại chốn xưa   Ngôi trường  thênh thang bên hồ Tây lộng gió   Có còn không cây bàng già lá đỏ   Lớp học thân quen , dãy bàn cuối  ta ngồi       Tuổi học trò thành kỷ niệm xa xôi   Cất vào tim giữa dòng đời xuôi ngược   Con thuyền trôi  theo  mười hai bến nước   Có lúc thấy mình như  kẻ vô ơn       an giấc mộng thường với nợ áo cơm   Chưa một lần về lại ngôi trường cũ   Bỗng hôm nay bắt gặp mình xấu hổ   Bao lâu rồi chưa gặp lại Thầy cô      Đã mấy  mùa xao xác  lá vàng khô   Tóc thầy hẳn bạc thêm  vì bụi phấn   Giọng giảng văn của thầy có còn trầm ấm   Như ngày nào thầy dạy lớp chúng em       Bao lứa học trò  ngày ấy đã lớn lên   Mang theo hành trang – lời thầy cô dạy dỗ   Nhen trong trái tim  màu hoa phượng đỏ   Bài học năm xưa ơn cha mẹ , cô thầy       Đàn chim nhỏ năm nào - giờ đã cất cánh bay   Đi khắp muôn nơi mọi miền tổ quốc   Dù chưa về nhưng hẳn chung điều ước   Mong cô thầy luôn mạnh khỏe an vui      Nếu bây giờ  trở lại tuổi đôi mươi   Nhất định câu “ nhất quỷ nhì ma “ sẽ không còn nữa   Sẽ không để thầy cô phải nhọc lòng nhắc nhở   “ bức ảnh chụp chung” * cả lớp sẽ tươi cười       Chúng em xin ngàn lần nhận lỗi …thầy ơi !        Liên Hương                           
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2016 11:04:09 bởi Liên Hương >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HÀ NỘI VÀ TÔI 
  
 Cánh cò chở nắng sang sông  
 Ráng chiều buông, nhuộm ánh hồng chân mây  
 Hôm nay tôi trở về đây  
 Ắp đầy kỷ niệm những ngày tuổi thơ  
 Hồng hà đỏ rực ước mơ  
 Bờ đê cỏ biếc chưa mờ lối quen  
 Tìm cây bàng, ngõ nhà em  
 Đâu rồi tàu điện leng keng,đâu rồi?  
 Ngẩn ngơ tôi mải tìm tôi  
 Trò chơi "đuổi bắt" bãi bồi ven sông  
 xuýt xoa cái lạnh ngày đông  
 Hây hây làn gió ửng hồng má ai  
 Hương bồ kết, ướp tóc mây  
 Hương hoa sữa ngát đọng đầy phố đêm  
 Tìm về kỷ niệm dịu êm  
 Lời yêu đầu, mãi ngọt mềm trên môi  
 Hà nội ơi! Hà nội ơi  
 Rưng rưng ký ức một đời không quên      Liên Hương   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2016 08:20:48 bởi Liên Hương >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Cám ơn thi hữu Liên Hương đã nói giúp tiếng lòng của chúng ta:       
Có lúc thấy mình như  kẻ vô ơn     ..............................................  
     Bỗng hôm nay bắt gặp mình xấu hổ   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              THƠ VIẾT CHO  MÙA ĐÔNG CŨ        Lạnh về ngái ngủ từng mắt lá   Phố nhà hiên vắng trước mùa đông   Tất bật từng dáng đời hối hả   Ta về , người biết có về không?  
  
 Ừ dẫu biết rằng không hẹn trước   Mùa  xưa đã biệt những tháng ngày   Sao bước chân qua còn ngần ngại   Phố cũ nhà xưa vẫn còn đây  
  
 Đông về thì vẫn trăng mười sáu   Tỏa lối ta qua thoáng ảo huyền   Có một tình nhân từng  hò hẹn   Để quá nửa đời vẫn chưa quên    
 Lối cỏ ven đê chừng đã rụi   Lau mềm thả tóc phía hoàng hôn   Con đường hoa bưởi giờ đâu nhỉ   Có  còn chợ cũ phía cô thôn       Như vẫn ngày nao đông dừng lại   Đếm từng  hồi ức để nhớ nhau   Đông chẳng già nua ta trẻ dại   Mùa xưa về gọi  những mùa sau…  
  
    Liên Hương           
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2016 08:00:27 bởi Liên Hương >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              THƯƠNG        Thương – con sông ngày cạn   Thơm ngọn gió chuyển mùa   Nặng lòng hun nắng hạ   Ươm dịu dàng  cơn mưa       Thương – một vùng cỏ cháy   Oằn vai bên núi đồi   Chắt chiu từng hạt nhỏ   Đợi nảy mầm sinh sôi       thương mùa thu xao xác   Thả lá vàng heo may   Gọi đêm dài thao thức   Ru tình đời trên tay       Thương – âm thầm bến vắng   Suốt một đời tịch liêu   Cho thuyền về neo đậu   Giữa đôi bờ thương yêu       Thương phận người nhỏ bé   Đời đi đâu về đâu   Trĩu vai gầy dáng mẹ   Gánh cuộc đời biển dâu        Liên Hương   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              LÁ       Nhỏ nhoi thôi -  đời  lá   Mà thênh thang - luân hồi   Cả đến khi lá rụng   Cũng cho đất sinh sôi ...       Liên Hương   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              TẢN MẠN ĐÔNG       Đường bỗng hôm nay sương nhiều quá   Lộc vừng nhà ai đỏ giữa đông   Đi giữa phố quen mà chợt lạ   Điều gì như nỗi nhớ mênh mông       Có phải ta về ngày tháng cũ   Hẹn hò mùa Vọng với người xưa   Giáo đường chưa gióng hồi chuông nguyện   Đã ướt lòng nhau bởi lối mưa       Bỗng dưng lòng nghe buồn quá đỗi   Rưng rưng giọt lạnh gió đang mùa   Mịt mờ sương khói ngày quá vãng   Rơi xuống đời chiếc lá già nua       Ngày mai ...có chắc xuân sẽ tới   Đông tạnh nắng hồng có bừng lên   Cùng ta ca khúc xuân diệu vợi   Và những niềm vui có gọi tên  ?       Liên Hương    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Thà        Thà làm con suối nguồn   Cho dòng sông về chảy   Suốt một đời mê mải   Dù đi đâu về đâu       Thà làm cánh chim câu   Bay trong chiều bé bỏng   Gọi nồng nàn con sóng   Ru đời hồng giấc mơ       Thà làm những vần thơ   Thấm tình đời trăn trở   Gửi nỗi niềm mong nhớ   Tím mãi màu hoa sim       Còn hơn mải đi tìm   Bóng hình trong mộng ảo   Giữa cuộc đời giông bão   Thà làm hạt mưa bay...       Liên Hương   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              MƯA CUỐI NĂM       Cuối năm rồi trời còn mưa chưa ngớt   Ta xòe tay hứng dự cảm mùa đông   Mưa với ta có lẽ là tri kỷ   Như thể đôi bờ của một dòng sông       Ta theo mưa trôi về miền quá khứ   Gom buồn vui gào thét những thác ghềnh   Quặn lòng khát những tháng ngày mây gió   Khóc cho đời khi hoang mạc buồn tênh       Mưa chưa hết một đời gieo mộng mị   Ta là mưa hay mưa cũng là ta   Đêm khắc khoải nằm đếm từng hạt nhỏ   nghe phố buồn một tiếng bước chân qua       Ta chẳng trách trời mưa cho gợi nhớ   Biết có nơi nào là chốn bình yên   Thì mưa hỡi cứ rơi về lối nhỏ   Gội cho ta trôi sạch những ưu phiền       Rồi có lúc xem mưa là bầu bạn   Cứ mưa đi cho xanh lại cây đời   Mưa hãy gọi hồi sinh từng kỷ niệm   Chia sẻ nỗi niềm cùng ta nhé ...mưa ơi !       Liên Hương       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NỐT LẶNG  
  
 Chiều nay nghe sóng vỗ thầm thì  
 Ngập ngừng sao nỡ bước chân đi  
 Gió như ai gọi ngày xưa ấy  
 Mắt buồn giọt mặn bỗng tràn mi  
  
 Mấy độ Thu qua rồi... mấy độ?  
 Người theo thuyền mộng khuât xa người  
 Dòng sông hờ hững câu bồi lở  
 Đưa kiếp lục bình tan tác trôi     Đời ta  lặng lẽ cùng năm tháng  
 Điệu buồn mở cõi đất phương Nam  
 Nốt lặng đưa người về quá khứ  
 Mái rạ tình nghèo nhạt khói lam  
  
 Biệt cánh thiên di chưa trở lại  
 Ai còn chờ đợi bến u minh  
 Thẫn thờ khúc " xự xang xê cống"  
 Lặng lẽ thu qua ... lặng lẽ tình !       Cuối trời mây xám vương cánh nhạn  
 Nặng trĩu lối về giọt mưa tuôn  
 Chiều nay  ai hát câu lẻ bạn  
 Để lạnh lòng ai đoản khúc buồn  
  
 gió thổi như là câu hờn giận  
 Giọt sầu nào có dễ gọi tên  
 Để một mình ta giờ im lặng  
 Trăm năm đắng nghẹn một nỗi niềm        Giọt mưa thổn thức cay mi ướt 
 Người đi giờ biết nhớ hay không  
 Nhấp chén ly bôi buồn tiễn biệt  
 Vừa mới hôm nao nguyện chữ đồng  
  
 Thôi chả trách chi đời vẫn vậy  
 Hợp tan - tan hợp lẽ vô thường  
 Con nước bao giờ yên dòng chảy  
 Đời sao chung mãi một con đường   
   Liên Hương   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐI CHÙA HƯƠNG  
  
 Suối Yến trong xanh tựa mạn thuyền  
 Sương mờ lan toả đợi nắng lên    Núi biếc nhấp nhô đàn voi phục  
 Cõi trần mà tưởng tới cõi tiên  
  
 Nắng sớm gột đi mùi tục luỵ  
 Gíó lành xua bớt bụi chuân chuyên  
 Một sớm ta về nương cõi Phật  
 Thanh thản lòng vui trước cửa thiền  
  
 Xin đấng từ bi xoá dãi dầu  
 Chắp cánh chim bằng được bên nhau  
 Sinh ly đã trải bao xa cách  
 Đôi lứa chia lìa dạ xót đau  
  
 Xa cách từ nay dứt nghiệp rồi  
 Đông lạnh thay bằng gió xuân vui  
 Mắt biếc em lau khô dòng lệ  
 Má ửng trao anh một nụ cười  
  
 Liên Hương   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NHỚ       Tự cười mình  chợt  nhớ  người dưng   Khi chiều buông  mây xám  lưng chừng   Lối  ồn ào cơn mưa cuối hạ   đường về nhà ngập trắng như sông       Tự  cười mình khi không ngóng trông   Dáng người dưng qua phố thật gần   Đường  chạng vạng mây chiều rã mỏi   Dấu vào lòng một nét phân vân       Tự cười mình sao đi dưới mưa   Mưa cứ rơi khi gió nghịch mùa   Gió từ đâu hay trong lòng nhỉ   Cho nhớ về mênh mông lối xưa…       Liên Hương   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              MÙA GIÁNG SINH BUỒN         Mùa đi dòng trôi mê mải    Lại thêm ngày chúa ra đời    Chuông nguyện gọi lòng khắc khoải    Tương tư ngày cũ chơi vơi         Bài thánh ca  trầm tiếng gió    Lãng đãng thầm trôi đáy lòng    Hạt mưa giọt buông  phấp phỏng    Bóng người như là mông lung         Phố quen đèn màu nhún nhẩy    Người người về chốn hoài mơ    Mình ta ngược dòng  trốn chạy    Biết tìm về  đâu bây giờ         Liệu  chúa có về cứu rỗi    Để thêm một giáng sinh buồn    Trời đất cùng ta đồng cảm    Ơ kìa trời bỗng mưa tuôn !          Liên Hương        R 
    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2016 09:46:54 bởi Nguyệt Hạ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              THAO THỨC       Trời lạnh rồi sao lại mưa ngâu   Để nỗi niềm giăng ngoài khung cửa   Con sẻ nâu không về hót nữa   Suốt đêm dài chỉ tiếng gió đi       Bao tiếng đời xao động ngoài kia   Từng  nhát búa gõ vào đêm trắng   Rơi từng giọt đợi chờ đặc quánh   Chuông đồng hồ đếm ngược dòng trôi       Cơn mơ về như thể xa xôi   Mà quay quắt một thời nông nổi   Những mắc giăng  tơ vò bối rối   Ảnh hình nào  lãng đãng mùa xưa…        Liên Hương   
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  9 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: