LỜI YÊU
RƯỢU NỒNG BẢN PHỐ Da diết tiếng khèn của ai Mà để cho lòng ta nhớ Nồng nàn một chiều bản Phố Cải vàng vương tóc em bay Môi hồng thơm chút hương say Ấm áp chung ly rượu ngọt Ngân vang giọt khèn thánh thót Ta về nhớ ...Bắc hà ơi Mai rồi chén rượu ly bôi Đưa ta về miền quá khứ Quanh co con đường lữ thứ Ngập ngừng có cánh đào phai Quê quán gửi lại cho ai Sao nghe lòng ta bỗng nặng Vấn vương chút mầm đá đắng Ngồi chờ giọt nắng xa rơi Nhớ gì mà lòng chơi vơi Ngẩn ngơ lối về đèo dốc Sương chiều giọt buồn lên mắt Theo người trĩu giọng khèn Mông Nghe thầm nỗi nhớ bâng khuâng Xin gửi mùa xuân ở lại Biên cương một chiều xa ngái Ta về hẹn những mùa sau Đã hứa sẽ về tìm nhau Đừng quên nương chiều sương khói Chợ phiên ai khoe váy mới Sán lùng , thắng cố say chưa? Mai mốt còn có đong đưa Bé con trên lưng mẹ trẻ Ta đi lòng buồn như thể Dáng người khắc khoải non cao Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2017 16:07:18 bởi Liên Hương >
CỎ THÁNG BA Có một miền cỏ cháy Hồi sinh từ tháng ba Để màu xanh thức dậy Gọi hư không vỡ òa Yêu từng lời cỏ hát Nghe bước mùa thênh thang Nồng nàn lời đất gọi Tên mùa xuân dịu dàng Mắt trời xa thăm thẳm Long lanh giọt trang đài Mượt trên bờ vai nhỏ Nhẹ thơm làn hương phai Ta ngả mình vào cỏ Nghe nỗi niềm trăm năm Tình yêu nào thức dậy Ghé bên tai thì thầm… Liên Hương
TẢN MẠN VÙNG CAO Mùa xuân về cùng biên giới Một tuần tản mạn vùng cao Chung chút tình yêu lãng tử Đi tìm vẻ đẹp tâm giao Rời xa ồn ào phố thị Theo chân gió núi mây ngàn Lữ khách trải lòng du mục Phiêu bồng ngọn gió lang thang Quấn khăn mây lưng chừng núi Tiếng khèn mờ ảo trong sương Xuân còn mận đào bịn rịn Theo chân để nhớ suốt đường Bóng ai chiều tà lặng lẽ Váy xòe theo nhịp bước chân Dáng xưa ngàn đời nhẫn nại Mắt vương tâm sự âm thầm Tịch mịch là lời của đá Bản tình ca đẫm sương mù Rừng sẫm màu xanh huyền thoại Nốt trầm đọng những phiêu du Duyên nợ đâu mà vay trả Một lời cùng Mã pì lèng Gửi tình về dòng Nho quế Tấm lòng lữ khách gửi đem… Người về Bắc Hà cùng em Điệu xòe bập bùng lửa trại Bản Phố rực đồng hoa cải Nắng về phiên chơ vùng cao Đồng văn ta về tìm nhau Chiều rơi cổng trời Quản bạ Núi đôi ngẩn ngơ hồn đá Đâu rồi bóng một nàng tiên Rưng rưng màu đỏ Mộc miên Sáng xuân dưới cờ tổ quốc Linh thiêng lời thề sau trước Ngẩng đầu dõi bóng tiền nhân Lối về bịn rịn bước chân Nỗi lòng ta xin gửi lại Biên cương một chiều xa ngái Cuối trời vệt nắng rơi rơi… Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2017 13:57:57 bởi Liên Hương >
ĐÊM TẢ PHÌN Tả Phìn thung lung mù sương Thấp thoáng em màu khăn đỏ Cánh đào run run trong gió Thơm lừng bếp nướng ngô khoai Nồng nàn lá tắm hương bay Cho quên đường xa đèo dốc Một đêm chỉ là thoáng chốc Sao lòng bịn rịn khôn nguôi Mai mốt người sẽ về xuôi Quên đi hay còn chút nhớ Áo hoa đêm về ta mở Thương từng họa tiết thơm hương Đã nhắc lòng đừng vấn vương Mỗi miền đi qua quyến luyến Mà sao xe đi từng chuyến Chạnh lòng lữ thứ người ơi Tả Phìn sương gió khơi vơi Chiều rơi trên từng ngọn khói Vẫn còn dáng ai đứng đợi Theo màu khăn đỏ ai bay Rượu nồng chưa uống mà say Để người về xuôi nhung nhớ Một đêm thôi mà duyên nợ Dùng dằng những bước chân đi Liên Hương - Lê Phú Hải
EM & BIỂN ( Côn đảo ngày biển động ) Em lại về nghe sóng Ca khúc buồn trăm năm Sóng cồn theo biển động Hoàng hôn rơi âm thầm Sóng làm bờ nghiêng ngả Hay nỗi nhớ hoang vu Nhuộm bạc đầu biển cả Vương trái tim ngục tù Mình em bên biển vắng Cô đơn như cánh buồm Không biết em và biển Nỗi nhớ nào sâu hơn Còn nghe lời biển gọi Giữa giông tố chưa ngừng Giọt buồn nào thấm mặn Rơi vào lòng rưng rưng Liên Hương
CHIỀU QUA LŨNG CẨM ( Phim trường " Chuyện của Pao " tại Lũng cẩm, Sủng là .Đồng văn Hà giang ) Hoa lê mơ màng Lũng cẩm Đào phai giăng mái trình tường Gùi chở nắng vàng hoa cải Cho người về mãi nhớ thương Bản làng lờ lững khói sương Tiếng khèn trầm ai vừa thổi Nghe phảng phất lời gió nói Điệu buồn câu chuyện ngày xưa Nghe như lời của gió mưa Phận số đong đầy nước mắt Vẫn lòng bao dung như nhất Viết thành “ câu chuyện của Pao” Gặp em cô gái vùng cao Mắt đượm buồn chiều phố núi Để lòng trĩu hoài câu hỏi “ Có phải em là Pao không” Lũng cẩm hoàng hôn mênh mông… Vườn hồng dáng ai thấp thoáng Cánh cò chở mây bảng lảng Chạnh lòng một chuyến xe đi… Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.03.2017 12:08:21 bởi Liên Hương >
CHIỀU BUỒN Lối gầy ai lạc bước quanh
Để ai lẻ loi chiều vội
Hoàng hôn buông trời chợt tối
Sương rơi loang cả lối về
Cỏ mềm níu bước người đi
Dùng dằng nỗi buồn vô cớ
Chẳng lẽ rạp mình như cỏ
Xác xơ còn đẫm dấu giày
Chữ tình nào dễ phôi phai
Nhớ quên...của ngày tháng cũ
Còn vương hòai trên lối nhỏ
Xôn xao gọi bước ngừơi chờ
Tim thầm đập nhịp vu vơ
Dốc cạn nỗi buồn đã rót
Hình như tiếng ai ..bất chợt
Xanh rêu ...ngày cũ.. đâu rồi ? Một ngày người sẽ quên thôi Chuyện xưa sẽ là dĩ vãng Chỉ còn nắng chiều chạng vạng Ngôi sao lẻ loi cuối trời… Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2017 11:37:13 bởi Liên Hương >
KHÚC KHÔNG LỜI Người đã đi rồi xin chút nhớ Còn đọng hương mùa năm tháng ơi Một trời sương khói về gói lại Cất mãi trong hồn dáng đá phơi Nhân gian không hiểu ,không thể hiểu Lặng thầm ngôn ngữ của trái tim Mênh mang nhịp sóng lời câm nín Để cả ngàn đời khúc thụy miên Đường trăm ngã rẽ rồi sẽ khuất Có còn gì nữa để cho nhau Một ngày bỗng chạm vào nỗi nhớ Ngàn xưa còn động đến ngàn sau Vẫn biết rồi ra đời cách mặt Ừ thôi có thể sẽ xa lòng Một ngày gió sẽ không về thổi Chỉ còn tim ấy … hát lời câm Liên Hương
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2017 13:30:42 bởi Nguyệt Hạ >
THẦM THÌ VỚI HOÀNG HÔN …Và lúc cuối ngày khi tắt nắng Ta lại thầm thì với hoàng hôn Bâng khuâng từng bóng chim sải cánh Lặng lẽ bay về phía cô thôn Như thể ta nghe dòng sông gọi Khúc hát ngàn đời năm tháng ơi Khắc khoải vui buồn con sóng nổi Đưa khóm lục bình tan tác trôi Hò hẹn gì đâu mà duyên nợ Cuối nẻo đời kia bỗng tình si Ta với hoàng hôn giờ mê hoặc Mỗi buổi chiều rơi theo gió đi… Liên Hương
CÕI RIÊNG Chút hương xưa thầm gói vào góc lặng Ốc đảo xanh em dành tặng riêng mình Qua cơn khát trầm kha ngày sa mạc Khép mắt là khoảng rợp bóng nguyên sinh Đời cơm áo bạt cánh buồm giông gió Cánh chim đơn chấp chới một đôi lần Vị sầu riêng toạc gót mềm vai nhỏ Cõi lặng này em khép cửa phù vân Anh biển rộng nên anh nào biết được Con dã tràng kia xe cát đã bao đời Dù sóng mãi đánh tan tành cơn mộng Vẫn âm thầm nuôi ước nguyện nhỏ nhoi Ốc đảo xanh chắt chiu từ cuộc sống Em ru mình trong giấc ngủ bình an Ở nơi ấy có sắc màu hy vọng Có áng thơ ngân lên giữa tiếng đàn Để khi bước khỏi lâu đài màu nhiệm Giọt tim nồng trong lại đất trời quen Dường kiêu hãnh bước chân người mở cõi Từng giọt đời thấm ngọt huyết quản em ! Và như thể em nghe lời anh gọi Những nồng nàn trong tình biển hoang vu Vị muối mặn từ nỗi niềm câm lặng Ngàn năm xưa ru hồn sóng ngục tù Liên Hương
KHÚC HÁT TỪ NHỮNG ĐÊM TRẮNG Thế rồi cũng có một ngày Mới biết khổ vì nhung nhớ Đầu óc thẫn thờ mông lung Người dưng mà sao mắc nợ Mới biết đêm sao dài quá Nằm nghe nhịp đập tàn canh Để hồn mộng du lạc lối Mắt chong , giấc ngủ không thành Mới biết câu kinh lời kệ Xem ra cũng chẳng ích gì Một khi con tim loạn nhịp Dập dồn con sóng tình si Mới thấy thương người như thể Xem ra cũng chả khác mình Cũng dài năm canh trằn trọc Nằm chờ tia nắng bình minh À ơi tự mình giỗ giấc Người ơi hảy ngủ thôi nào Nỗi nhớ biến thành ngọn gió Ru người khúc hát lao xao… Liên Hương
BÂNG KHUÂNG ĐÀ LẠT Bất chợt dịu dàng phượng tím Đà lạt xưa của tôi ơi Phố cũ có còn như thế Rợp xanh trong ánh nắng ngời Bâng khuâng lại mùa hạ đến Oi nồng cái nắng tháng tư Nhớ nhau tìm về Đà lạt Lục tìm những kỷ niệm xưa Cành hoa tím màu nhung nhớ Ep vào trang vở học trò Đã ngả phai cùng năm tháng Xa rồi một mối tình thơ Vẫn còn trong ta Đà lạt Cho dù đời lắm đổi thay Vẫn còn nguyên sơ sắc tím Trong gió một trời hương bay… Liên Hương
HOA BỒ CÔNG ANH Chỉ còn chút nhớ mong manh Hiến cho đời những phiến xanh cuối cùng Bay đi mầm hạt thủy chung Để hồi sinh lại một vùng ước mơ Liên Hương
THƯƠNG NHỮNG ĐIỆU BUỒN Chưa kịp nói lời ước hẹn mà thuyền đã vội sang ngang Để câu thơ buồn ứ hự Và những phận đời dở dang Biển dâu vì đâu nên nỗi Phương nam da diết điệu buồn Tơi tả lục bình trôi nổi Sáo không về…sáo bay luôn Hoài lang có còn dạ cổ Phượng hoàng ai kẻ tình chung Để đêm Gành hào trăng lẻ Bơ vơ ghềnh đá lạnh lùng Người có còn về Đất mũi Nghe mùi biển mặn phù sa Có về Năm căn gió lộng Âm vang sóng vỗ quê nhà Tiếc nhớ một thời son trẻ Khoai bùi sắn luộc thảo thơm Đói no ngọt bùi chia sẻ Ấm nồng một mái rạ rơm Nhớ người năm canh khắc khoải Thì thầm câu “ gió mùa thu” Người đã xa rồi xa mãi Điệu buồn gửi lại khúc ru… Liên Hương
KHÁC CHI Khi biết ta chẳng có gì Không còn nỗi lo sợ mất Khi lòng chẳng nghĩ về ai Khỏi cần phân vân giả thật Có gì là vĩnh cửu đâu Tình đời như là bọt nước Thời gian rồi sẽ xóa nhòa Mấy ai đem cầm nắm được Tiền bạc nay có mai không Nhẹ nhàng được chăng hay chớ Nhiều khi thấy tội kẻ giàu Khổ chả kém gì con nợ Vậy thì hãy tập bỏ buông Dửng dưng sự đời vay trả Một mai khép mắt xuôi tay Đời ta khác chi đời lá Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: