LỜI YÊU
LẠI MỘT MÙA SEN Lại thêm một mùa sen rộ Cánh hồng thơm những đài hoa Hương sen tỏa trong làn gió Gợi nhớ một người đi xa Đò nhỏ bên sông còn đợi Cò bay xao xác ráng chiều Tiếng ai hò nghe vời vợi Chạnh lòng một thuở thương yêu Hương sen vẫn lời tha thiết Nhắc bao kỷ niệm ngày nào Ngát một vùng trời thương nhớ Tỏa vào ngọn gió lao xao Anh có nhớ lời hẹn ước Có còn thương chút hương quê Một ngày gừng cay muối mặn Trăm năm còn nhớ câu thề Bao giờ cùng về chốn cũ Nâng niu mùa hè trên tay Lắng hương sen tràn trong gió Nhắc về một thời đắm say … Liên Hương
CHỢT SEN ! Chợt sen! Bông thắm nhụy vàng Hương xưa thoảng chút muộn màng với ai Khép lòng Bến nước mười hai Nỗi niềm độc mộc Dặm dài Phiêu du Nẻo đời Mưa nắng đèn cù Gạn lời yêu Giữa tít mù Vần xoay Cuối mùa Nhẹ chút hương bay An nhiên mình giữa đắng cay Bụi trần Thương người Mấy nẻo trầm luân Nợ duyên Buộc chốn phù vân Nặng lòng ! Liên Hương
KỆ Sẽ có người bảo ta …lãng xẹt Hết làm thơ rồi qua vẽ tranh Mấy ai hiểu điều gì muốn nói Bởi cuộc đời vốn lắm khúc quanh Khi chán ngắt cõi đời huyên náo Lở bồi nào thấu được tình sông Về ngồi cùng sắc màu hư ảo Lắng tâm mình gạn lấy hư không Ta bất giác nghe lòng hớn hở Đưa nét ngang thả những phong trần Phang nét dọc ngạo đời xiêu đổ Thắp mặt trời đốt nẻo phù vân Tranh ta vẽ cần chi ai hiểu Dù cho ấm áp hoặc vong tình Khi lòng ta hóa thành núi lửa Dung nham tràn một cuộc phù sinh Thiên hạ nói xàm ta mặc kệ Không gian trầm này chỉ mình ta Tìm cõi lặng mỉm cười ngạo nghễ Náu nương mình khỏi chợ phù hoa Liên Hương
ANH ĐÃ VỀ Anh đã về rồi đây Thôi đừng buồn khóc nữa Anh đã về bên em Như những gì anh hứa Khóc chi cho đỏ mắt Khóc chi cho mặn môi Chân tình này tuy nhỏ Chỉ dành cho em thôi Đường anh đi vất vả Không thể bên em hoài Nên thơ em sầu khổ Chở đầy lời…trách ai Giờ bàn tay nắm chặt Đôi môi nào trao nhau Mặc cho đời thắc mắc Mặc cho tình về đâu…
Tia Nắng Đỏ
ANH ĐÃ VỀ
Anh đã về rồi đây
Thôi đừng buồn khóc nữa
Anh đã về bên em
Như những gì anh hứa
Khóc chi cho đỏ mắt
Khóc chi cho mặn môi
Chân tình này tuy nhỏ
Chỉ dành cho em thôi
Đường anh đi vất vả
Không thể bên em hoài
Nên thơ em sầu khổ
Chở đầy lời…trách ai
Giờ bàn tay nắm chặt
Đôi môi nào trao nhau
Mặc cho đời thắc mắc
Mặc cho tình về đâu…
VUI nghe lời gió xôn xao từ câu thơ anh gửi Nghe lời nắng dạt dào Từ bình minh vừa tới Hiểu nỗi niềm vời vợi từ phương anh trao em Hiểu tâm tình muốn nói trong những lời gửi đem Nghĩa tình nào dễ quên Trong nỗi buồn câm nín Em vẫn giữ riêng mình Màu hoa bằng lăng tím Liên Hương
MIỀN NHỚ Cứ có những đêm trăng về bên cửa Em ngẩng nhìn trời nhớ anh nơi xa Biền biệt phương nao một miền lữ thứ Muốn khóc cho nhau một nỗi quê nhà Thương mối tình thơ một đời lận đận Chưa kịp hẹn thề đã vội chia tay Nỗi nhớ nhân đôi vầng trăng xẻ nửa Cơn gió mùa về heo hút mây bay Đã có những ngày phương nam cũng lạnh Lại thương anh mùa trở gió rưng rưng Anh có nhớ em một chiều bóng đổ Khi khói hoàng hôn rụng xuống lưng chừng Đường đời chia xa người đi biền biệt Để lại nơi này một thuở riêng chung Chỉ biết buồn thôi có đâu trách giận Vẫn biết vòng quay phận số chưa ngừng Hãy về nơi đây khi nào mỏi mệt Cõi lặng âm thầm một khoảng trời riêng Vần thơ cho người làm cầu nối nhịp Gót nhỏ vai gầy chia bớt chung chiêng Ta sẽ có nhau từ trong miền nhớ Giữa chốn chợ đời san sẻ buồn vui Đem chút yêu thương sưởi tình ấm lạnh Cho những cô đơn vợi bớt …cõi người Liên Hương
BÀI CẢM ƠN nghe lời anh ,về ngó qua trời Quên trần gian lộn xộn chuyện đời Gom tất cả sân si bỏ hết Cho mỗi ngày chỉ có niềm vui Cho dẫu ta chẳng là thi sĩ Cũng thấy mình như một tình nhân Nhận câu thơ người dưng trao gửi Vui rộn ràng nắng trải quanh sân Cảm ơn những chân tình nho nhỏ “ Chút thật lòng dành chỉ em thôi” Chẳng tương lai chỉ cần hiện tại Quá khứ kia . Ừ cũng mỏi rồi Cảm ơn những thứ như thiên định Phải chăng là kiếp trước nợ duyên Cơn cớ chi buộc lòng quyến luyến Để cứ hoài mong ngóng tuổi tên “ Cảm ơn đời sớm mai thức dậy Cho ta ngày nữa để yêu thương” Câu thơ cũ trở về bất chợt Ấm lòng nhau – vui giữa vô thường Liên Hương R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2017 00:26:21 bởi Nguyệt Hạ >
BẤT CHỢT MƯA Bất chợt giữa đường mưa ập xuống Cho người tận biết những chơi vơi Đứng giữa bốn phương mà đơn chiếc Vuốt mặt không đành mưa cứ rơi Trời vốn vô tình đâu cám cảnh Mặc tình con đỏ đứng phân vân Tóc rối bùng theo chiều gió cuộn Tủi buồn đến cả những bước chân Gió chưa xoáy đã hồn quay quắt Biết chạy về đâu núp vào đâu Một thoáng đường quen thành chốn lạ Có ai về nghe tiếng gọi nhau Cây bằng lăng trút bông hoa cũ Thương nhạt nhòa một nét tàn phai Con sẻ nâu trên cành ủ rũ Có như mình …chợt nghĩ về ai Đã từng bất chợt … “ mưa bất chợt” Mới hay nước chảy cũng cay lòng Bấy giờ mới biết thương mình vậy Cũng nổi chìm mưa một bến sông… Liên Hương R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2017 00:28:02 bởi Nguyệt Hạ >
THÁNG NĂM Tháng năm vừa chợp mắt Nắng đã bừng trước sân Ve kêu như dàn nhạc Tiếng gọi hè bâng khuâng Gió tháng năm mê mải Rong ruổi tận trời xa Để mùa hè chờ đợi Phượng đỏ quầng mắt hoa Tháng năm trời trong thế Sao nhấp nháy như cười Ông thần nông thao thức Trông đồng lúa giúp người Tháng năm mùa đom đóm Như sao sa khắp đồng Lúa sậm hương sữa ngọt Thơm lừng giữa mênh mông Tháng năm giòn tiếng sấm Mây gọi gió làm mưa Ru giấc tròn bé ngủ Đầy nhà tiếng võng đưa Tháng năm vào lưu bút Ngây thơ mối tình đầu Tà áo dài mây trắng Nhớ thương hoài ngàn sau… Liên Hương
THÁNG NĂM Tháng năm ơi tháng năm Nhớ ngày xưa gặp gỡ Giấc mộng của hôm nào Để bây giờ bỡ ngỡ Em bên ấy ra sao? Nhành phượng hồng chúm chím Nhói lòng nhau nghẹn ngào Kỷ niệm thời áo tím Đường đời phân hai ngả Ta còn giữ được gì Thời gian sao nhanh quá Qua cái tuổi xuân thì Muốn thả lòng nói mãi Những bâng khuâng hôm nào Ôi một thời thơ dại Yêu thương nhiều biết bao....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2017 10:30:31 bởi Tia Nắng Đỏ >
CÀ MAU QUÊ EM Quê em ở nơi xa lắm Tận cùng – đất mũi Cà mau Nơi rừng u minh trải rộng Xanh tươi tràm đước một màu Nơi ấy tận cùng tổ quốc Dấu chân mở cõi ông cha Máu đỏ thắm từng thớ đất Phù sa bồi đắp quê nhà Quê em biển trời vời vợi Uốn mình dải lụa Tam giang Mênh mang sóng lừng sông đốc Năm căn gió bể mây ngàn Một chiều về thăm đất Mũi Yêu thêm hình dáng con tàu Thêm yêu sử vàng tổ quốc Ngàn xưa đã ngẩng cao đầu Yêu những Hòn Khoai , Đá bạc Thới bình ,Ngọc Hiển, Tân Hưng Trần Văn Thời , Đầm dơi ,Cái nước Cha ông đánh giặc lẫy lừng Về cùng quê em anh nhé Cung đàn còn mãi đắm say Trong điệu “ hoài lang dạ cổ” Ấm tình “ muối mặn gừng cay” Mừng nhau mặn nồng ly rượu Thơm lừng khô sặc khô khoai Chuyện “ bác Ba Phi” truyền miệng Gành hào vằng vặc trăng soi Mong quê mình thêm giàu đẹp Từng ngày đổi thịt thay da Xứng danh “ rừng vàng biển bạc” Cà mau – thương lắm quê nhà Liên Hương
Tia Nắng Đỏ
THÁNG NĂM
Tháng năm ơi tháng năm
Nhớ ngày xưa gặp gỡ
Giấc mộng của hôm nào
Để bây giờ bỡ ngỡ
Em bên ấy ra sao?
Nhành phượng hồng chúm chím
Nhói lòng nhau nghẹn ngào
Kỷ niệm thời áo tím
Đường đời phân hai ngả
Ta còn giữ được gì
Thời gian sao nhanh quá
Qua cái tuổi xuân thì
Muốn thả lòng nói mãi
Những bâng khuâng hôm nào
Ôi một thời thơ dại
Yêu thương nhiều biết bao....
CUỘC CHIA TAY MÙA HẠ Vẫy tay ngày từ tạ Ai biết cuộc chia ly sen tàn ngày cuối hạ Người tiễn một người đi
Ánh mắt nào bịn rịn Im lặng đâu cần lời Rưng rưng từ khoé mắt Úa nụ cười xa xôi Đã nghe lòng trống vắng Phượng tả tơi xác buồn Ai hát bài “ hạ trắng” Để lối về cô đơn Có nỗi buồn nào hơn Chia tay rồi xa mãi Mùa qua không trở lại Dòng sông đời quanh co Thương mãi một tuổi thơ Một mùa hè xa vắng Có một người áo trắng Cất mùa hè trong tim… Liên Hương
PHƯỢNG HOÀNG Phượng hoàng chiều hôm qua núi
Dặm trường mê mãi về đâu
Vỗ cánh bay đi tìm nhau
Bao giờ về quê quán cũ
Trăm năm cành mềm liễu rũ
Cũng là dáng của yêu xưa
Nước mắt mùa thu trời mưa
Phượng bay đường trần cát bụi
Mắt ai nhuốm màu sương khói
Một chiều khăn gói đi xa
Ru Hoàng mấy khúc thương ca
Bàn tay ôm tình quá vãng
Mấy chục năm rồi lãng đãng
Bây giờ ngõ vắng buồn thiu
Tháng tận cơn mưa hắt hiu
Ngày cùng đôi chân đã mõi
Phượng ơi mấy mùa bão nổi
Có còn nhớ dáng xưa quen
Chiều nay ai khẽ gọi tên
Hẹn đưa nhau về quê quán
Ngập ngừng cánh chim lẻ bạn
Ngại ngùng đời lắm bão dông
Bên trời lá rớt sầu đông
Chợt nghe giọt buồn lên mắt Liên Hương - Lê Phú Hải
BÂNG KHUÂNG CÀ MAU Chợt đến rồi đi chắc cũng buồn Tình còn trong ánh lửa hoàng hôn Ta gời lại cho hòn Đá bạc Mai rồi mai nữa vẫn còn thương Mưa chiều vừa đẫm lối xe qua Hoàng hôn đất Mũi đỏ chiều tà Bâng khuâng níu bước người trở lại Chút tình còn đọng gió sương pha Thuyền về xé nước Đại môn giang Chim gọi phù sa tiếng ngỡ ngàng Có ai bì bõm tìm ba khía Bãi bồi để lại một âm vang Còn mãi nơi này quê quán ơi Tình xanh cho mầm sống đâm chồi Nặng lòng lắng những phù sa ấy Giọng hò nào trỗi điệu khơi vơi Cũng đành một bữa phụ lòng anh Mắm đước bần ơi của để dành Dùng dằng bước nhỏ rời đất Mũi Ngậm ngùi nghe sóng vỗ tam thanh Thương nhau gửi lại những câu hò Gửi vào tranh ấy cả ý thơ Gửi ngàn tâm sự trong thinh lặng Hẹn một ngày về trong giấc mơ Liên Hương - Lê Phú Hải
BẾN CŨ NGƯỜI VỀ
Người về bến cũ có nhớ không Tiếng chim bìm bịp vọng bên sông Phương này đang giữa mùa nước nổi Mưa dài theo những ngọn sầu đông Điên điển mùa này lại nở hoa Nước nổi lô nhô những nếp nhà Chiều tà ráng đỏ cò bay mỏi Một dải mây tần phất phơ xa Bến cũ người về hẳn sẽ vui Quê hương đẹp lắm với biển trời Bếp hồng ngọn lửa ngày xum họp Buồm căng sóng vỗ lướt xa khơi Gửi vọng theo người một khúc ru Mong những bình yên nhẹ mây mù Bao năm đã mỏi đời lưu lạc Lữ khách dừng chân bước phiêu du Tiếng lòng xin trọn một khúc ngâm Đàn xưa còn mãi nốt bổng trầm Gửi về bến cũ mùa ấm lạnh Chút lửa bên người thắp tri âm Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: