LỜI YÊU
RỒI SẼ MỘT NGÀY Chân qua phố nghe điệu buồn lữ thứ
Sân ga chiều ngóng một chuyến tàu đi
Hun hút gió ngược về miền quá khứ
Xa quê nhà mỏi mệt cánh thiên di
Bâng khuâng dọc triền đê màu cỏ úa
Người đi rồi hoang vắng một bến sông
Chiều sương khói lạnh nỗi niềm chất chứa
Tách bến bờ thuyền có nhớ ta không?
Đá hằn nguyên thuở hồng hoang cô quạnh
Trăng nghiêng mêng mang luân vũ khuyết tròn
Tiếng trùng dương rì rào con sóng lạnh
Người dãi dầu khắc khoải trái tim son
Có một ngày mai kia ta ngoảnh lại Sóng bạc đầu thao thức vệt trăng rơi Biển da diết gọi tên bờ xa ngái Khúc hát buồn con nước mãi đầy vơi Gói vạt nắng cuối ngày rơi mộng mị Chợt nghe lòng chạm ký ức mênh mang Vùng heo may úa vàng theo mắt lá Ta giật mình nghe đời gọi thu sang Vẫn còn nguyên thuở trốn tìm đuổi bắt
Thắp lửa đời vần thơ nối lời yêu
Nơi ta về cũng là nơi xuất phát
Sẽ một ngày …nghe sương khói phiêu diêu !
Liên Hương
MANG MANG THU Lộc vừng đỏ cuối ngõ gầy Đêm qua mưa trút tàn cây lá vàng Buồn se trời đất mang mang Gió ru nhịp phách thời gian thở dài Nghe đời thấm giọt hai vai Nghe mùa theo cánh sen phai bạc màu Chỉ còn chút nợ tình nhau Giấu vào hoa cúc ươm màu nắng lên Thơ tình gieo một chữ quên Mà nghe ký ức gọi tên tháng ngày Liên Hương
TIN Ở HOA HỒNG Hôm qua ngời hương sắc Hôm nay nhạt phai rồi Dập vùi trong mưa gió Thương phận hồng nhỏ nhoi Sống cần mưa cần nắng Nhưng mưa thuận nắng hòa Em nảy chồi đơm nụ Cho hương lành bay xa Mưa đầm đìa tầm tã Nắng khô cháy lá cành Gió cuồng phong vật vã Ôi phận hồng mong manh May vẫn còn bộ rễ Bền bỉ qua tháng ngày Chắt chiu từng tinh túy Đem ngọt bùi nuôi cây Xin làm hoa hồng nhỏ Dù trải bao đoạn trường Vẫn một ngày hé nụ Dâng cho đời chút hương Liên Hương
BẾN XƯA Chiều qua sông cũ dập dềnh Lơ thơ vài nhánh lục bình nổi trôi Buồn trông nhân thế lở bồi Mưa chiều tạt ướt bóng tôi đắng lòng Ngỡ ngàng gặp lại khúc sông Đôi bờ quạnh vắng giữa dòng sóng xô Chẳng còn bến cũ, con đò Người năm ấy cũng mịt mờ thấy đâu Ngẩn ngơ đứng giữa nhịp cầu Bỗng dưng tiếc giọng ví dầu đò ơi … Liên Hương
KHÚC HÁT DÒNG SÔNG Sông vẫn hát bài hát ấy Từ khi bắt đầu tiếng yêu Gửi chút tình sông nhỏ bé Cùng bao nhớ nhung sớm chiều Sông chở phù sa lặng lẽ Buồn vui trầm tích ngàn đời Mang theo mưa nguồn chớp bể Tình yêu đâu dễ bằng lời Có thể không ai biết được Vì sông chỉ hát riêng mình Ôm trọn niềm đau bồi lở Cho nhau khoảng lặng yên bình Khúc hát từ trong tâm tưởng Sẽ còn mãi với thời gian Cho dù cả khi im lặng Vẫn say hơn mọi cung đàn Liên Hương
NHÀ CŨ Trở lại ngôi nhà cũ Người xưa vắng xa rồi Hoa lá dường say ngủ Còn một mình ta thôi Trăng đầu thềm chếch bóng Cửa cài then im lìm Tiếng dế kêu rả rích Thả buồn vào sương đêm Vần thơ xưa để ngỏ Nốt nhạc gieo không lời Có một ngôi sao lạc Cuối chân trời vừa rơi Ta cùng ta đối bóng Hương nguyệt quế đâu đây Đêm thở dài nhè nhẹ Thầm nhớ một vòng tay… Liên Hương
VIẾT CHO JUDE THE OBSCUDE ( tin ở hoa hồng ) “ Chàng” đến bên ta mạnh mẽ Gửi thoáng hương thơm nồng nàn Có phải tình yêu đẹp thế Như là trời đất mênh mang Ướp hương sả vào mái tóc Có cần phải nói gì đâu Chỉ là dịu dàng ánh mắt Và … như lời yêu bắt đầu Vậy mà bước chân quyến luyến Vậy mà chia tay ngập ngừng Thầm thì một lời chưa nói Bỗng dưng… bồi hồi …bỗng dưng! Dù” chàng “ ở nơi nào tới Dù” chàng “ chỉ là hoa thôi Thầm lặng làn hương vời vợi Vẫn đem nhớ nhung cho đời Liên Hương
HOÀI NIỆM TRUNG THU Thả bộ lên hàng Mã Mua vé về tuổi thơ Lục tìm bao kỷ niệm Đã trôi qua bao giờ Tò he màu xanh đỏ Nào trái bưởi trái hồng Bé tròn xoe mắt thỏ Ô kìa ! đèn kéo quân Thì thùng trống múa lân Toea miệng cười…ông đìa Cả phố xá quay quần Tết trung thu vui thế Trung thu xưa của “ bé “ Giờ đã qua lâu rồi “ Bé “ ngược về hàng Mã Tìm một thời xa xôi… Liên Hương
TRUNG THU & NHỮNG CƠN MƯA SÀI GÒN Sài gòn mưa đổ mấy hôm nay Tan tác lá bay ngập lối gầy Thấp thỏm người đi trong làn nước Mưa ướt áo người khóe mắt cay Mây xám vẩn vơ thả cung sầu Lối về xin lỡ hẹn cùng nhau Mưa vẫn rơi buồn trên phố vắng Vội vã theo từng hạt rơi mau Uể oải nhịp đời lạnh bước chân Vũ vô kiềm tỏa níu xa gần Thương gánh hàng rong chiều ế ẩm Tiếng rao dài một kiếp tha nhân Mưa hoài mười bốn có thấy trăng Chẳng bóng cây đa chẳng chị Hằng Chú Cuội chắc mải tìm bếp lửa Sưởi chút tình nhân thế trầm thăng Mai rằm xin tạnh nhé mưa ơi Cho các em thơ những nụ cười Hớn hở thắp đèn vào đám rước Trống lân rộn rã khắp muôn nơi Cho trái hồng đỏ những môi hoa Cốm non thơm ngọt vị chuối già Bánh ngon bày cỗ trông trăng nhé Bảng lảng hương thanh đượm chén trà Cho ta đi tìm lại giấc mơ Trôi theo năm tháng tự bao giờ Cùng nhau dạo bước đường trăng ấy Cho đời xanh lại một ý thơ … Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2017 12:33:49 bởi Liên Hương >
ĐI TÌM MÙA HOA DÃ QUỲ Ta đi tìm mùa hoa dã quỳ Đi tìm ánh mặt trời Cao nguyên sau những ngày mưa ảm đạm Đi tìm hơi ấm Bạn bè Ừ thế mà đã mấy chục năm Qua đi Gặp nhau vẫn không quên chuyện cũ Mái trường xưa Nắng rát mưa dầm Những tháng ngày gian khổ Củ sắn lùi Nếp chăn mỏng Chia đôi Ôi những bạn bè tôi Giờ cũng đã người còn người mất Nhưng trên tất cả Là những gì đẹp nhất Chưa bao giờ phôi phai Trong những câu chuyện kể Những nụ cười Những ánh mắt Và những khoảnh khắc Bên nhau Ừ ! có cần gì to tát đâu Chỉ là những chuyến đi như thế Cho ta đi tìm lại Những mùa hoa dã quỳ Thuở mười tám ,đôi mươi Để những nụ cười Mãi hồn nhiên trong trẻo Như cái nắng Cái gió cao nguyên Để tình bạn Vẹn nguyên Như những mùa hoa dã quỳ Không bao giờ tắt Để chúng ta Sống mãi một thời Đẹp nhất ! Yêu lắm Những bạn bè tôi Liên Hương
MỘT THOÁNG PLEIKU Có sóng đâu mà uốn lượn chung chiêng Đồi núi quanh co chòng chành ký ức Để cảm xúc bồi hồi trong ta là có thực Như thể phải lòng khoảnh khắc cao nguyên Có phải Trời Pleiku màu xanh rất riêng Nên đôi mắt biển Hồ lung linh đến thế Đồi chè mâm xôi vun đầy ngực trẻ Đỏ môi cười thơm màu nắng cà phê Ngọn gió đại ngàn thổi tiếng chiêng bay xa Ánh lửa cao nguyên thơm mùi cơm lam nướng Ghè rượu cần ủ mùi men nồng đượm Dĩa rau rừng vị đắng , ngọt lòng nhau Chưa hết mùa mưa nên dã quỳ đã nở đâu Chỉ màu xanh ngút ngàn miệng xưa núi lửa Anh có về tìm em ,như ngày nào đã hứa Để mùa lễ hội này dã quỳ bừng sắc nắng vàng tươi Đêm Pleiku ảo mờ muôn vàn ánh sao rơi Như đôi mắt cô gái Gia rai bí huyền thăm thẳm Mà khiến lữ khách đường xa say đắm Xin gửi lại một tình yêu trong trẻo ban sơ Liên Hương
Liên Hương
NHÀ CŨ
Trở lại ngôi nhà cũ
Người xưa vắng xa rồi
Hoa lá dường say ngủ
Còn một mình ta thôi
Trăng đầu thềm chếch bóng
Cửa cài then im lìm
Tiếng dế kêu rả rích
Thả buồn vào sương đêm
Vần thơ xưa để ngỏ
Nốt nhạc gieo không lời
Có một ngôi sao lạc
Cuối chân trời vừa rơi
Ta cùng ta đối bóng
Hương nguyệt quế đâu đây
Đêm thở dài nhè nhẹ
Thầm nhớ một vòng tay…
Liên Hương
TÌNH XƯA... Còn nguyên ngày tháng cũ, Mình xa nhau thật rồi! Bao nhiêu đêm không ngủ Một mình anh buồn thôi! Đêm rồi đêm chiếc bóng Lặng lẽ đến im lìm! Mưa mưa hoài rả rích, Mang nỗi buồn vào đêm! Bóng ai còn trước ngõ Chia tay không một lời! Em ngập tràn hoan lạc Anh ngăn dòng lệ rơi! Đêm rồi đêm chiếc bóng Nhớ ngày xưa đâu đây... Trời giăng mưa rất nhẹ Xa lắm một vòng tay!... nh239
Saigon,22/10/2017
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2017 19:14:48 bởi nh239 >
CẢM XÚC TỪ NGÃ BA BIÊN GIỚI “ Thôi đừng khóc nữa nghe em Nước mắt nàng Ly đã níu chân anh lại Để con sông đầu nguồn Sesan còn chảy mãi Ướt đẫm Đại ngàn Kon tum” Em mới lần đầu lên với Tây nguyên Nghe câu chuyện từ ngàn xưa anh kể Mà sao cũng bồi hồi như thế Thương cho mối tình …nước mắt chảy thành sông Anh có đưa em về cửa khẩu Bờ Y không Ba nước chung nhau tiếng gà gáy sáng Ngồi ở nơi này nhìn sang nước bạn Chợt thấy tim mình nhịp đập thiêng liêng Mây núi chập trùng ,gió thổi dáng em nghiêng Muốn dang tay ôm đất trời tổ quốc Em hiểu thêm bài hát về Đất nước “ Vai mẹ gầy gánh gạo nuôi con …” Mưa bỗng ào tronng cái nắng Kontum “ nước mắt nàng Ly “ xưa nay làm ra điện Mối tình thủy chung ngàn đời dâng hiến Cay đắng ngọt bùi cũng chỉ để vì nhau KonKlor chiều nay , anh đưa em qua cầu Cầu thì chung chiêng nhưng lòng em bình lặng Có ánh mắt anh để nụ cười em tỏa nắng Cho niềm vui nhân lên nhân lên Em khe khẽ hát thầm một bài hát không tên Khi hoàng hôn sắp phủ lên nóc nhà thờ gỗ Tia nắng cuối ngày thắp sáng lên những ô cửa sổ Giục tiếng chuông chiều binh boong binh boong… Liên Hương
TÌNH CA BAN MÊ Trót say rồi vị đắng cà phê Nên đến tây nguyên có thể nào không về Đắc lắk Xuống thác Draynur trầm hùng điệu nhạc Nghe đá rừng kể chuyện thuở nguyên sinh Nơi có chàng Đam san vạm vỡ đất ba zan Thổi Đinh pút bên bập bùng ánh lửa Có nàng Hơ Rê hát bài ca gợi nhớ Thả ngực trần tắm suối tóc như mây Lắt lẻo cầu treo cho ta lắc lư say Chú voi con ở Bản Đôn bây giờ đã lớn Cõng ta đi trên bước chân sóng gợn Chiều Ban Mê sóng sánh những nụ cười Tiếng cồng chiêng đêm nay vang vọng đất trời Gian nhà dài dễ chừng hơn trăm tuổi Giọng hát ai như lời sông lời suối Vò rượu men nồng cho bước nhảy thăng hoa Mai ta về sẽ lưu luyến một miền xa Nhớ tây nguyên một mùa mưa chưa dứt Nhớ gió Đại ngàn .nhớ ghềnh , nhớ thác “ thương nhau thì về “ cùng với Ban mê Rồi sẽ còn nhiều những câu chuyện kể nhau nghe Về đất trời Tây nguyên nồng nàn hơi thở Về một chuyến đi để thương ,để nhớ Về đêm rượu cần say bởi tiếng chiêng Hãy múa hát đi cho khoảnh khắc thiêng liêng Hãy cứ để cho trời đất hòa vào nhau như thế “ Rừng núi nguyên sinh nhưng người Ban Mê trẻ Ưng cái bụng rồi ! ta chẳng thể không yêu “ * *ý thơ của tg MĐN Liên Hương
nh239
Liên Hương
NHÀ CŨ
Trở lại ngôi nhà cũ
Người xưa vắng xa rồi
Hoa lá dường say ngủ
Còn một mình ta thôi
Trăng đầu thềm chếch bóng
Cửa cài then im lìm
Tiếng dế kêu rả rích
Thả buồn vào sương đêm
Vần thơ xưa để ngỏ
Nốt nhạc gieo không lời
Có một ngôi sao lạc
Cuối chân trời vừa rơi
Ta cùng ta đối bóng
Hương nguyệt quế đâu đây
Đêm thở dài nhè nhẹ
Thầm nhớ một vòng tay…
Liên Hương
TÌNH XƯA...
Còn nguyên ngày tháng cũ,
Mình xa nhau thật rồi!
Bao nhiêu đêm không ngủ
Một mình anh buồn thôi!
Đêm rồi đêm chiếc bóng
Lặng lẽ đến im lìm!
Mưa mưa hoài rả rích,
Mang nỗi buồn vào đêm!
Bóng ai còn trước ngõ
Chia tay không một lời!
Em ngập tràn hoan lạc
Anh ngăn dòng lệ rơi!
Đêm rồi đêm chiếc bóng
Nhớ ngày xưa đâu đây...
Trời giăng mưa rất nhẹ
Xa lắm một vòng tay!...
nh239
Saigon,22/10/2017
HOÀI CẢM Nhắc làm chi chuyện cũ Ngày xưa qua lâu rồi Xin để cho yên ngủ Nỗi buồn như nhau thôi Ánh đèn khuya hắt bóng Soi phố khuya im lìm Cặp đôi nào rúc rich Dìu nhau về trong đêm Ô cửa ai để ngỏ Tiếng đàn ai cất lời Để bước ai đi lạc Theo điệu buồn nhẹ rơi Gặp bóng mình hắt bóng Tưởng người về nơi đây ? Nhớ tiếng người ...rất nhẹ Và hơi ấm bàn tay… Liên Hương P/S : tks anh nh239 đã cùng họa thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2017 15:42:13 bởi Liên Hương >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: