LỜI YÊU
THƠ VIẾT CHO MỘT NỖI BUỒN ( tặng họa sĩ LT ) Buồn tênh ! lấy rượu " đốt hồn" Rót vào huyết quản men cồn đắng cay Dòng đời say tỉnh tỉnh say Phiêu du cho hết tháng ngày phù vân Tìm hoài tri kỷ tri âm Nhân gian cát đục bụi lầm mấy ai Tình người còn chút hồng phai Gửi vào tranh ấy mốt mai ta về ... Liên Hương
NGẪU HỨNG ĐÔNG Nghe tin ngoài ấy gió về Lục thơ tìm lại lời thế đánh rơi Dối lòng nỗi nhớ đầy vơi Ngoài song gió bỗng đầy trời heo may Liên Hương
HOÀI CẢM Dặn lòng quên chuyện cũ Ngày xưa qua lâu rồi Xin để cho yên ngủ Nỗi buồn như nhau thôi Ánh đèn khuya hắt bóng Soi phố khuya im lìm Cặp đôi nào rúc rich Dìu nhau về trong đêm Thấp thoáng ai …chiếc bóng Hay người về nơi đây ? Để lại làn gió nhẹ Và hơi ấm bàn tay… Ô cửa ai để ngỏ Tiếng đàn ai cất lời Để bước ai đi lạc Theo điệu buồn vừa rơi Có lẽ là hoài cảm Trong sâu thẳm tìm về Gọi ngày xưa thức dậy Đưa ta vào cõi mê Liên Hương
THÌ THẦM ĐÊM Giọng nữ:
Đêm xuống rồi đó anh Vườn khuya chỉ tiếng thì thầm của gió Cùa hương và những giọt sương Đậu rì rầm trên cỏ Cùng ánh trăng gầy Mong manh mong manh Có vì sao trên bầu trời kia Rất xanh rất xanh Một mình giữa thiên hà xa vắng Nhớ ai mà lấp lánh Ánh mắt đêm Để tiếng thì thầm Rơi trên vai em … Giọng Nam:
Nào em nghiêng khẽ vai mềm Ngả vào anh lắng tiếng đêm tự tình Hương thầm từ dáng em xinh Vườn khuya chợt ấm chúng mình có đôi Chỉ cần im lặng thế thôi Lời yêu cũng đủ mắt môi ngọt ngào Vai anh em hãy tựa vào Chợt nghe lời gió xạc xào tiếng đêm... Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2017 16:13:11 bởi Liên Hương >
ĐỜI NHƯ THẾ VÀ TA CẦN NHƯ THẾ Đời vẫn vậy mà ta không vậy nữa Những nồng say không trở lại bao giờ Như cánh chim vụt bay qua cánh cửa Ta giật mình thảng thốt …ngày xưa Ngày xưa ấy ta còn là cô nhỏ Lắm mộng mơ hay hát hay cười Yêu màu lá xanh và những bông hoa tím Hăm hở vào đời bằng ánh mắt hai mươi Ngày xưa ấy ta rạch ròi yêu ghét Trong veo ánh nhìn không chút bụi hồ nghi Nuôi trái tim bằng phép màu cổ tích Chẳng điều gì ngăn nổi bước ta đi Chả biết tự bao giờ ta đổi khác Không tin ai chỉ tin ở chính mình Ta đã không còn tin vào phép màu cổ tích Và dặn lòng đừng phung phí hy sinh Ừ thôi nhé ta chỉ là con đỏ Viên bánh trôi trong nhào nặn thói đời Đời như thế và ta cần như thế Tự gồng mình cho hết một cuộc chơi Liên Hương R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2017 14:01:30 bởi Nguyệt Hạ >
HOA HỒNG TRÊN TUYẾT TRẮNG Có phải em là ánh lửa Nhóm trên tuyết trắng tinh khôi Về truyền cho tôi hơi ấm Con tim đập nhịp bồi hồi Xin cứ nồng nàn như thế Xua đi giá lạnh đông về Đỏ những nụ hôn đằm thắm Cho đời còn những đam mê Tìm lại những gì đã mất Của một ngày xưa đã qua Tìm những niềm vui còn lại Dù đời sương gió phôi pha… Liên Hương R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2017 14:02:13 bởi Nguyệt Hạ >
SỰ TÍCH HOA HỒNG VÀNG Ngày xưa có nàng công chúa Xinh đẹp thông minh dịu dàng Con gái của thần Jeus Mắt xanh và mái tóc vàng Một hôm Thần tình yêu đến Dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung Mũi tên từ tay nàng bắn Trúng vào tim người anh hùng Mũi tên tình yêu huyền diêu Đem lại mối tình đắm say Vua cha hay tin tác hợp Đôi trẻ nên duyên một ngày Nhưng rồi bà chúa “ ganh ghét” Từ lâu để ý mê chàng Âm mưu chuốc liều độc dược Để cho chàng vội quên nàng Công chúa héo mòn chờ đợi Buồn thương sầu muộn tháng ngày Rồi nàng chết trong nhung nhớ Mà chàng quên lãng nào hay Vua cha nhớ thương con gái Biến nàng thành đóa hồng vàng Hương thơm dịu dàng ở lại Bóng hình còn với nhân gian Cho dù bị đời phụ bạc Hoa kia vẫn mãi bên người Hạnh phúc của nàng ngắn ngủi Trái tim Vẫn trọn dâng đời Đâu phải là màu phản bội Mà là tấm lòng thủy chung Màu của yêu thương chờ đợi Màu của trọn tình nhớ nhung Ôi đóa hồng vàng xinh đẹp Từ lâu đã trót yêu rồi Hôm nay nghe câu chuyện kể Càng thêm yêu – hồng vàng ơi ! Liên Hương
TẢN MẠN THÁNG MƯỜI HAI Có phải mùa về gọi giấc mơ xa Mà hôm nay con sẻ nâu về làm tổ Bầu trời xanh trong như chưa từng bão gió Cứ tưng bừng điệp khúc tháng mười hai Phố ngỡ ngàng theo từng bước chân ai Nắng lung linh một màu vàng óng ả Rải nốt nhạc xôn xao trong từng kẽ lá Mừng chúa chào đời trong ngày lễ Noel Ta một mình về lại giáo đường quen Bức tranh xưa nhắc một thời đã cũ Những ngày xưa chẳng bao giờ về nữa Chỉ nỗi niềm lặng lẽ gửi vào thơ Năm tận tháng cùng chớp mắt tựa giấc mơ Tìm chút bình yên trong nhịp đời vô tận Ta ru mình trong lời ru của sóng Nghe biển chiều nay gọi những cánh buồm Đã tạnh chưa những chớp bể mưa nguồn Sao thủy triều cứ at ào từng hơi thở Thôi Hãy quên những nỗi buồn dĩ lỡ Cõi riêng mình góp nhặt những niềm vui Năm qua rồi tản mạn tháng mười hai Thời gian trôi theo dòng đời thác chảy Điều gì mất đi, điều gì ờ lại Nhủ lòng riêng…tĩnh lặng cõi vô thường ! Liên Hương
CÁNH DIỀU TUỔI THƠ Cánh diều chở những giấc mơ Một thời thơ ấu bây giờ còn đâu Thời gian như nước qua cầu Tóc tơ dường đã pha màu tuyết sương Diều bay nâng giấc mộng thường Chuyến xe còn mấy nẻo đường phù vân Liên Hương
ĐÀ LẠT NGÀY VỀ Có phải mừng vui cho ngày gặp lại Mà nắng bừng rực rỡ cả cao nguyên Trời trong thế và mây trời xanh thế Hòa sắc vào nhau – khoảnh khắc ảo huyền Ngàn sắc hoa phủ rợp đường Đà lạt Gọi nàng xuân về sớm với núi rừng Hoa và hoa muôn hồng chen ngàn tía Để cho lòng lữ khách chợt rưng rưng Chiều sương xuống choàng khăn voan hiền dịu Gió thổi ngang triền dốc tóc mây bay Cô em gái dạ thưa lời ngọt lịm Ánh mắt cười đôi má đỏ hây hây Ngồi lại nhé quây quanh nồi lẩu nóng Rổ rau xanh hương lá é thơm nồng Gợi nhớ xưa bên nồi mỳ sì sụp Đỡ đói lòng cơn giá lạnh ngày đông Ly kem ngọt bên hồ sương Thủy tạ Lại chia nhau như thể mới ngày nào Trà gừng nóng cho nụ cười thêm ấm Mắt bạn nhìn lấp lánh những vì sao Ta Lại cùng nhau lên đồi xuống dốc Hát bài ca xưa gió núi mây ngàn Nghe lá thông già tỏa hương trong gió Lắng đất trời hòa nhịp thở không gian Chuyến tàu ơi xin đừng đi vội nhé Cho ta cùng về lại với tuổi thơ Để nhớ mãi phút giây bên bè bạn Những mùa qua trở lại những mùa xưa… Liên Hương
CHIẾC BÓNG Xin làm chiếc bóng lặng câm Một đời theo bước âm thầm bên anh Còn hơn cả chữ viên thành Bao giờ hình bóng mới đành rời nhau Liên Hương
ĐÃ CÓ MỘT NƠI NHƯ THẾ ( kỷ niệm Thung Nai - Đảo xanh Hòa bình )
Đã có một nơi như thế Mặt nước xanh trong ngút ngàn Bóng cây nghiêng cùng bóng núi Nhởn nhơ mây trắng lang thang Đảo xanh một ngày ta đến Thương nhau lạ cũng thành quen Tiếng chào ấm cơn mưa bụi Giọng cười xuyên cả màn đêm “ Cỗ lá “ xanh từng hương vị Ngon thêm lợn Mán gà đồi Rượu nồng cho màu má ửng Sao ngời trong mắt em tôi Nhà sàn quây quần chăn ấm Dù ngoài kia vẫn mưa bay Gió đảo thốc về trên mái Thêm lời ru cho giấc say Thương người phương xa tìm đến Nắng lên trải ấm Đảo xanh Như hiểu được lòng lữ khách Độ cho giấc mộng viên thành Một ngày thôi mà nên nghĩa Quý nhau cốt ở tấm lòng Người ở bàn tay nắm chặt Người về ánh mắt dõi trông… Mai ngày ta về sẽ nhớ Nụ cười “ chúa đảo “ bạn tôi Nhớ những con người mở đất Cho màu xanh ấy sinh sôi Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2018 09:53:04 bởi Liên Hương >
LẠ QUEN – HÀ NỘI Thổn thức ngày lên từng mắt lá Phố chìm mưa bụi sáng hôm nay Uể oải chú mèo lười chưa dậy Cuộn cả mùa đông trong giấc say Gióng giả hồi chuông rơi từng nhịp Lên nóc nhà thờ dấu rêu phong Phố lạ chợt quen mùi xưa cũ Cho khách phương xa thổn thức lòng Hồ xưa gầy guộc vòm liễu rủ Tháp buồn sương khói dáng mồ côi Cầu cong mặt nước chìm dấu hỏi Đâu dấu rùa thiêng giữa dòng đời Ta về Hà nội mà bỗng lạ Băn khoăn tìm lại những cửa ô Rưng rưng thèm thoáng chuông tàu điện Chỉ những hàng những quán nhấp nhô Tìm những ngày xưa giờ đâu nữa Có người ngồi tiếc những hàng cây Rõ ràng phố cũ mà tưởng lạc Khói sương lên trắng những dấu giày Thôi hãy để yên từng hoài niệm Để còn lắng đọng những dư âm Đẹp như mối tình đầu thơ dại Hà nội xưa …còn mãi ngàn năm… Liên Hương
TÌNH CÁT Ta về khóa cửa buồng tim lại Trả nợ cho nhau phút dại khờ Trót uống men cay đừng ái ngại Khi biết đời chẳng đẹp như thơ Ngàn năm sa mạc còn khô khát Ai biết xương rồng cũng đớn đau Chắt nốt nhựa yêu còn sót lại Chút gì còn đọng để cho nhau Xin chút gió lành hong lệ đá Sóng trào giọt nhớ vẫn chưa nguôi Tình vỡ trên tay đời hai ngả Chắc là duyên nợ chỉ thế thôi Liên Hương
NỤ HÔN Có những nụ hôn nồng cháy Là nụ hôn của mặt trời Cho vạn vật bừng tỉnh giấc Muôn hoa tươi nở nụ cười Có những nụ hôn dịu nhẹ Đến từ nàng gió thanh tân Gọi cỏ trở mình khe khẽ Cho đời xanh mướt mùa xuân Có những nụ hôn âu yếm Mẹ hiền dịu tặng cho con Ấp iu nỗi niềm của mẹ Mong ngày vững bước chân son Và những nụ hôn duyên nợ Người yêu dành tặng người yêu Dù ngọt ngào hay thấm mặn Cũng nói cùng nhau bao điều Nhưng chỉ nụ hôn duy nhất Khi trao về mối tình đầu Là không bao giờ quên được Trong tim cất hoài ngàn sau Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: