LỜI YÊU
RU THẦM GIẤC CỎ Ngủ đi em cỏ ba lá ơi Màn đêm đã phủ kín đất trời Rì rầm gió nhẹ về ru khẽ Một chút rùng mình sương thoáng rơi Nào hãy ngủ đi hãy ngủ đi Trong mơ có gặp những thầm thì Lời yêu tôi gửi về dỗ giấc Cỏ mềm khép nhẹ những hàng mi Em ngủ say rồi chỉ còn tôi Cùng những vì sao ở xa xôi Ngắm em và nhớ từng kỷ niệm Như giọt mặn nào trên mắt môi … Liên Hương
HẠ NHỚ Mùa sang gọi nhớ buồn lên mắt Mệt nhoài nắng rụi những tàn cây Bóng đổ chiều trôi ngày lầm lụi Ngẩng nhìn biền biệt phía chân mây Mây trắng ngày xưa về xứ khác Biển cạn dòng đời nỗi bể dâu Hạ cháy bao lần mùa sen lạc Có còn giọt nhớ gọi tên nhau Nỗi niềm xưa cũ bao giờ cũ Điệu buồn đong mãi chỉ đầy thêm Xòe tay bấm đốt giờ chưa tận Thôi nhắc làm chi … chuyện nhớ quên Liên Hương
TRĂNG RẰM Ở BIỂN Ơ kìa vành vạnh vầng trăng Nõn nà dải áo chị hằng bỏ quên Cuội ngồi buồn,Cuội ngó nghiêng Rải trăng cho sóng bừng lên sắc vàng Trời mênh mang, nước mênh mang Dìu nhau mây gió lang thang biển trời Người ôm nỗi nhớ đầy vơi Ước làm trăng ấy rong chơi thiên hà Liên Hương
TRĂNG RẰM Ở BIỂN Vành vạnh vầng trăng hay là em? Nõn nà như áo chị hằng quên .
Cuội buồn đôi mắt lim dim ngó Rãi ánh trăng vàng chao sóng nghiêng Trời mênh mang, nước mênh mang Ai hay mây gió cũng lang thang
Người ôm nỗi nhớ đầy vơi đó Làm ánh trăng rong giữa biển ngàn... Dương Lam Chào LH... Lâu ngày ghé thăm ...Mừng sức khỏe... Vui họa mây vân...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2018 07:08:18 bởi duonglam >
duonglam
TRĂNG RẰM Ở BIỂN
Vành vạnh vầng trăng hay là em?
Nõn nà như áo chị hằng quên .
Cuội buồn đôi mắt lim dim ngó
Rãi ánh trăng vàng chao sóng nghiêng
Trời mênh mang, nước mênh mang
Ai hay mây gió cũng lang thang
Người ôm nỗi nhớ đầy vơi đó
Làm ánh trăng rong giữa biển ngàn...
Dương Lam
Chào LH...
Lâu ngày ghé thăm ...Mừng sức khỏe...
Vui họa mây vân...
Em chẳng ước làm một vầng trăng
Chỉ sáng cho ai một đêm rằm
Ôm mãi phận đời câu tròn khuyết
Nỗi mình cô lẻ bước trầm thăng
LH
Chào a Đường Lâm ! lâu quá không gặp . Tks anh đã họa thơ LH nhé .Chúc a tuần mới vui vẻ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2018 16:53:12 bởi Liên Hương >
HOA KHẾ Ngõ nhà kín hoa khế rụng Tím màu cổ tích em thương Cây khế truyện xưa bà kể Đầy tiếng chim kêu trong vườn Em lớn lên cùng cây khế No tròn giấc ngủ sữa thơm Nghe lời bà ru nhè nhẹ “ Chim về ăn trái vàng ươm “ … Hoa khế gài trên mái tóc Anh đùa gọi công chúa ơi Giọt nắng vương vào mắt ngọc Lời yêu đỏ nét môi cười Đã xa lắm thời con gái Người xưa cũng mãi xa rồi Chỉ còn mùa hoa khế rụng Và nõi nhớ nào chơi vơi… Liên Hương
VÀO HẠ Đã nghe xuân nhạt màu sau ô cửa Trên những khóm hồng dường ngần ngại sắc hoa Thoảng tiếng ve đâu đó rộ quanh nhà Mảnh trăng khuyết tựa hàng mi thiếp ngủ Con sẻ nâu xù bộ lông ủ rũ Dưới mái vòm ngóng cổ đợi trời mưa Hàng cau già im phắc dưới sao thưa Vọng nhà bên tiếng võng đưa kẽo kẹt Người uể oải dỗ dành đôi mắt khép Đêm miên man gõ nhịp giấc không thành Mãi thiên hà nhấp nháy ánh sao xanh Xa xôi lắm tưởng mắt ai thao thức Bước mộng du lang thang miền ký ức Nhịp tim trầm đập mãi những dư âm Lời thơ buồn Đâu đó một khúc ngâm Ngoài vườn khuya con ve sầu gọi hạ Hàng phượng vỹ đỏ hoe từng mắt lá Chữ nhạt dần bụi phủ kín trang thơ Lời hẹn xưa mãi mãi chỉ là mơ Vằng vườn khuya giọng quốc kêu khắc khoải … Những ngày xưa giờ đã xa , xa mãi Tất bật mùa, hối hả những vòng xoay… Thời gian trôi phủ bụi những tháng ngày Rồi tất cả sẽ chìm vào quên lãng Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2018 12:03:37 bởi Liên Hương >
SA PA MÙA XUÂN Chỉ nghe tiếng thì thầm của mây bay Sa pa một chiều gió thổi Lời của đại ngàn hay của núi Mà nghe như từ thuở xa nào Sa pa mùa này không có bóng trăng treo Chỉ có ánh đèn tình tự Tiếng chuông ngân từ nhà thờ đá Lời nguyện của đêm Sa pa nói gì với em Mà hạt sương long lanh trên bờ cỏ Mùa xuân còn vương trên những cành đào má hồng hoa nở Níu bước người về Bâng khuâng , bâng khuâng Sa pa mùa xuân Liên Hương
ÁO TRẮNG ƠI Có một người trai về chốn cũ Nhớ thời áo trắng của ngày xưa Bâng khuâng cùng phố ngày lá đổ Lúc mùa về cùng những cơn mưa Người ấy viết vần thơ kỷ niệm Lục tìm ký ức đã xanh rêu Vần thơ nhắc lại thời áo trắng Lần đầu e ấp nói lời yêu Thương lắm ngày xưa áo trắng ơi Áo trắng giờ đâu giữa dòng đời Có một người ngồi thương áo trắng Để khói thuốc buồn trong lá rơi Áo trắng bây giờ như cánh chim Có bình yên hay cũng nổi chìm Xa nhau có nhớ thời áo trắng Có giấu ngày xưa ấy vào tim Áo trắng bây giờ xa đã xa Vùi chôn kỷ niệm một thời qua Nhưng còn lưu dấu trong tim ấy Một mối tình thơ chẳng nhạt nhòa Liên Hương
TIN BUỒN
Bỗng đâu nhận tin buồn
Lòng sầu như muốn khóc
Cõi người là thoáng chốc
Biết vậy mà vẫn thương
Kẻ sống mãi vấn vương
Người đi thôi biền biệt
Một nhành hoa thương tiếc
Rớt xuống giữa thinh không
Tắt một ánh lửa hồng
Người đi về cõi tịnh
Ta nghe chiều chợt lạnh
Gió hoang về chơi vơi
Thương lắm cánh hoa rơi
Thoáng hương còn bỏ lại
Người về nơi xa ngái
Ta giữa đời rưng rưng Liên Hương
LÝ PHƯƠNG NAM ( tưởng nhớ họa sỹ Lâm Chiều Đồng . Xin đăng lại bài thơ mà Liên Hương và a Lê Phú Hải làm tặng anh . Trong bài thơ có nhắc gần như hết tên các bức tranh mà a đã để lại cho đời . Xin anh an nghỉ nơi cõi vĩnh hằng. Mãi mãi nhớ anh ) Con chim nhỏ quay đầu về cố quốc Thương khoảng trời nho nhỏ bạc màu lam Chiều hè phố lăn tăn đôi guốc mộc Gõ điệu buồn nức nở lý phương Nam Ngày rộng mở cho hừng đông thức dậy Có ai về "khắc khoải những dòng kênh" "Bên kia bờ nắng" đợi con nước lên Nghe vọng lại "tiếng rao trưa" xao xác Chút "thân phận" ngày xưa đời lãng bạc "Bóng mùa sang" hòang hôn tím lưng trời "Hạ ca" còn da diết tiếng đàn rơi Thương "dòng xanh" đã trôi về xa lắc Chiều phương Nam ngóng về nơi xứ Bắc "Phục sinh" mừng sống dậy một tình yêu "Tuổi thần tiên hoa mộng" nhớ thương nhiều Ai thơ thẩn bên "dòng sông khô khát" "Chợ sau mưa" nón nghiêng trôi lác đác "Lam lam chiều" bóng ngã cũng "cheo leo" "Góc sông quê" thoảng chiếc lá bay vèo Khói bếp trôi phía "bên kia bờ nắng" Nhớ "hương quê" nhớ "dòng sông tĩnh lặng" Sổ lồng rồi con sáo cũng "sang ngang" "Miền trăng anh" thao thức sợi tơ vàng Thương chân bước ngày "chan chan bóng ngã" "Ao súng tím và thằng chài " bói cá Có còn không khi đất chợt "chuyển mình" "Ngõ về" kia sao khắc khoải mong manh Ai "bức tử" những chiều quê gió "ngạt" Chiều phương nam nhớ thuơng hoài câu hát Mong người về hoà chung khúc "xuân ca" Sắc sen hồng cho "tĩnh vật" trổ hoa "Thuyền trăng" mênh mang gieo ánh vàng rời rợi Bên "cầu quê" ai có còn đứng đợi Tương tư "chiều về trên bến cô liêu" Lý phương Nam càng thêm nhớ thương nhiều Miền sông nước "tàn thu" nên phố vắng... Liên Hương - Lê Phú Hải p/s : những câu trong ngoặc là tên các bức tranh của HS Lâm Chiêu Đồng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2018 10:52:55 bởi Liên Hương >
DỰ CẢM Sẽ có lúc vắng nhau đời hai ngả Ai quay lưng để ai đứng một mình
Cây xấu hổ buồn khép đôi tàn lá
Người đi rồi chiều tím lặng thinh
Sẽ có lúc vắng nhau rồi ta hỏi
Có còn ai chờ đợi cuối con đường
Sân ga muộn chuyến tàu qua vội vã
Ta trở về gói lại giọt nhớ thương Sẽ có lúc rồi vắng nhau ...ta biết
Đời trống tênh vạt cỏ cũng úa màu
Ta ngu ngơ một nụ cười hóa đá
Nghe sóng cồn khắc khoải trái tim đau
Sẽ có lúc đời vắng nhau....ta sợ
Người thiên di ta lạc giữa sương mù
Chút nợ tình biết làm sao mà trả
Khi lá vàng đã chớm gọi cuối Thu Sẽ có lúc đời mất nhau ta hiểu Chút tình si rồi xóa sạch tháng ngày Trong vũ trụ ta chỉ là hạt bụi Tượng đá buồn trơ trọi với mưa bay Rồi đến lúc chia tay không dự cảm Người đã xa và ngày cũ đã qua Biển đã cạn theo từng năm tháng Cơn gió về độc thoại khúc phôi pha Liên Hương
VĨNH BIỆT
Xin đừng nước mắt chia phôi Phải đâu xanh lá bạc vôi mà buồn Nhân gian phận mỏng cảnh chuồn Loanh quanh cũng một cội nguồn hợp tan Hóa công sao quá phũ phàng Tài hoa dứt một cung đàn từ đây Ngàn sau gửi lại tranh này Bóng mùa sang có đợi ngày phục sinh Rưng rưng chút nợ ân tình Trầm thơm một nén hương linh gửi người Liên Hương
VẮNG Mệt nhoài vệt nắng lên cây Hổng hơ gió chạm làn mây cuối trời Ve chưa ran , phượng chưa ngời Màn mưa đã vội tả tơi lối gầy Em về hẹn cũ còn đây Nhà xưa ngõ vắng khói cay mắt đời Từ người bỏ cõi rong chơi Nhân gian đành cũng cạn lời nơ duyên Anh linh về cõi ảo huyền Phù hoa lối mộng lời nguyền nặng mang Rối lòng trăm mối ngổn ngang Một thân hạt bụi giữa ngàn mắc giăng Tâm tư muôn nỗi cầm bằng… Nhỏ nhoi chút phận cát đằng thế thôi Chiều buồn vệt nắng mồ côi…. Liên Hương
HÀ NỘi CỦA TÔI Hà nội của tôi Mấy ngàn năm tuổi Mặt hồ Gươm vẫn xanh màu áo mới Nắng rắc hoa lên dấu tích rùa thần Mây trắng bay lên Mang hình dáng của rồng Tháp Bút tạc vào lịch sử Hà nội của tôi Bốn mùa không ngủ Gọi hương thầm ngan ngát những màu hoa Hà nội của tôi Nơi tuổi trẻ đi qua Có những giọt nước mắt chia ly Có những ngày tiễn biệt Có những nụ cười Mạnh hơn thần chết Làm nên “ Điện biên phủ trên không” Hà nội của tôi Xanh màu lá non trên bãi sông Hồng Mùi ngô nếp thơm lừng phố cổ Mẹ ngồi nướng ngô bên bếp than hừng đỏ Và em gái má hồng mắt tựa vì sao Hà nội của tôi Nén trầm thơm bên những cành đào Mưa bụi lất phất bay Đêm giao thừa – đất trời chuyển dạ Để bao người đi xa Nhớ Một đời yêu thương – một đời mắc nợ Không thể đáp đền Hà nội của tôi Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: