LỜI YÊU
TRĂNG Ở PHỐ Trăng từ đâu về phố Rắc vàng xuống vòm cây Gọi hoàng lan tình giấc Tỏa nồng nàn hương say Có một người không ngủ Lặng lẽ ngồi ngắm trăng Ước làm mây áo lụa Ngà đầu lên nét hằng Thương vầng trăng ở phố Lặng lẽ sáng một mình Phố đèn sao ồn ã Để trăng buồn lặng thinh Ta cùng trăng đối bóng Khi phố đã ngủ rồi Trăng cũng không nỡ khuyết Tội một người lẻ loi Ta thức cùng trăng nhé Gửi chút tình tri âm Kìa trăng vào cửa sổ Đến bên ta …thì thầm Liên Hương R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2018 08:22:24 bởi Nguyệt Hạ >
TẢN MẠN HÈ Ngước nhìn lên vòm lá Tiếng ve ran vòm cây Hương nồng nàn nắng hạ Trời xanh và mây bay Cũng như mùa hè cũ Sen đầu mùa đơm bông Chỉ một người vắng mặt Còn nhớ đâu sen hồng Cô đơn buồn gác nhỏ Cũng bặt im tiếng đàn Dây đứt từ dạo ấy Tiễn một người sang ngang Tháng ngày trôi mướt mải Bao mùa hè đi qua Có thể nào giữ lại Kỷ niệm giờ đã xa Liên Hương
HÈ XƯA Có một mùa hè em mây trắng Tóc mềm nhí nhảnh thả ngang vai Nhẹ bước lối về Hoa sấu rụng Thơm suốt phố chiều thoáng hương phai Ngày ấy đường quen dường như rộng Vòm cây tàn lá cũng thênh thang Hồn nhiên từng bước chân thiếu nữ Cùng nắng lung linh rải hoa vàng Trăng hè bóng tỏa ngày hò hẹn Thiếu nữ năm nào đã biết yêu Bước đêm nhẹ thoảng thơm hương bưởi Im lặng mà như nói bao điều… Xa đã lâu rồi con đường cũ Bao mùa dời đổi có còn xanh Nóc phố rêu phong ngày sương khói Còn ánh tà huy rơi mong manh Làm sao trở lại con đường ấy Dòng đời xô đẩy đã chia xa Đường xưa và những người năm cũ Bao mùa mưa nắng đã đi qua… Liên Hương
BIỂN KHÓC
Có bao giờ biển khóc không anh Sao nước biển ngàn đời muối mặn Hay biển giấu vào lòng cay đắng Để cho bờ câu hát tình ca Cánh hải âu theo gió bay xa
Ai ngơ ngác một chiều biển lộng
Thoáng cánh buồm lẻ loi trên sóng
Bờ mênh mông một dải cát buồn
Có những ngày tím lặng hoàng hôn
Vắng bóng người biển dài rộng thế
Biển khóc ư... mà hoen mắt lệ
Thấm trên môi vị muối ngàn đời... Biển gửi về nỗi nhớ xa xôi Mãi quặn thắt tình yêu vô vọng Còn mặn chat nỗi niềm trông ngóng Giấu cô đơn trong vỏ ốc ngục tù Biển gửi vào khúc hát thiên thu Muôn nỗi nhớ thẳm sâu tình biển Giọt lệ buồn ngàn đời câm nín Có giọt nào biển gửi cho em? Liên Hương
GIAO CẢM Có phải anh đang nghĩ về em không ? Mà gió ngoài kia cứ thổi từng cơn khắc khoải Để đêm dài xa ngái Giấc ngủ không về Ký ức đi hoang Ký ức cùng em lang thang Mộng du những miền xưa Thực ảo Nơi có những ngày giông bão Mà vui Những ngày xa xôi Ta chia sẻ cùng nhau Những nụ cười và cả nỗi buồn câm nín Đếm từng màu thời gian Đi và đến Chỉ là để cho cuộc đời này Trở thành dễ chịu hơn Để hiểu rằng Ta không cô đơn Vì trên đời còn có những điều thiêng liêng Vượt lên dòng đời ngang trái Dù thời gian đã đi qua Không bao giờ trở lại Thì vẫn còn mãi mãi Một bài ca Không thể viết bằng lời Và những ngày Ta từng đến bên nhau Trong đời Liên Hương
YÊU Chẳng trách gì những nụ hôn nhợt nhạt Dấu hoang vu trầm tích tháng ngày rêu Dù biết lửa những mùa xanh sẽ cạn Tim độc hành Vẫn đập mãi lời yêu Ta yêu người bằng tình yêu của biển Cứ hồn nhiên từng nhịp sóng xô bờ Chẳng toan tính bận lòng câu duyên nợ Và nhẹ nhàng như mọi chuyện nắng mưa… Cũng vẫn biết rồi tà huy nắng xế Mưa cuối hè lại gọi gió sang thu Vòng ru bích vần xoay đời lâm lụy Cánh bướm vàng mướt mải gốc mù u Rồi thời gian sẽ rơi tờ lịch cuối Cạn kiệt dần những vần điệu ngày xưa Nhưng người hỡi cớ chi mà ngoảnh lại Cứ yêu như chưa từng thế bao giờ… Liên Hương
KỆ Sẽ có người bảo ta …lãng xẹt Hết làm thơ rồi qua vẽ tranh Mấy ai hiểu điều gì muốn nói Bởi cuộc đời vốn lắm khúc quanh Khi chán ngắt cõi đời huyên náo Lở bồi nào thấu được tình sông Về ngồi cùng sắc màu hư ảo Lắng tâm mình gạn lấy hư không Ta bất giác nghe lòng hớn hở Đưa nét ngang thả những phong trần Phang nét dọc ngạo đời xiêu đổ Thắp mặt trời đốt nẻo phù vân Tranh ta vẽ cần chi ai hiểu Dù cho ấm áp hoặc vong tình Khi lòng ta hóa thành núi lửa Dung nham tràn một cuộc phù sinh Thiên hạ nói xàm ta mặc kệ Không gian trầm này chỉ mình ta Tìm cõi lặng mỉm cười ngạo nghễ Náu nương mình khỏi chợ phù hoa Liên Hương
VIẾT VỀ NGƯỜI ĐI SĂN MẶT TRỜI ( Tặng A NTL ) Có một đam mê cháy bỏng Đỏ theo nhịp đập con tim Gọi một tình yêu thức dậy Giục ai mải miết đi tìm Bước chân lên rừng xuống biển Người đi săn ánh mặt trời Miệt mài đếm từng khoảnh khắc Bình minh tới hoàng hôn rơi Nâng niu cội nguồn sự sống Thương người vất vả mưu sinh Mặt trời trở thành viên ngọc Sáng lên ăm ắp cõi tình Âm vang là lời biển gọi Mặn nồng cùng những lứa đôi Mặn mòi là lời con sóng Ngân lên thành tiếng ru hời Ơn người đi tìm cái đẹp Dù bao gian khó không ngừng Hôm nay ngắm từng bức ảnh Sao lòng bất chợt …rưng rưng! Liên Hương
NHỚ MỘT MÙA HOA SỮA Hà nội mùa này hoa sữa nở chưa anh ? Có còn ngát thơm như mùa trăng cũ Anh có về đợi em bên góc phố Đưa em về một giấc mơ xưa Có một mùa trăng hoa sữa rụng như mưa Thành phố ngủ chỉ mùi hương thao thức Có một lời thơ thấm vào tim rạo rực Và hai người xưa đã yêu nhau… Sài gòn bây giờ chưa tới mùa Ngâu Bất chợt rưng rưng nghe nhắc về hoa sữa Cứ ngỡ mùa thu theo trăng về bên cửa Gọi kỷ niệm xưa ào ạt quay về … Nhắc một thời hoa đỏ đã xa Tuổi trẻ đi qua có bao giờ trở lại Chỉ ánh trăng và mùa hoa xưa là còn mãi mãi Như tình yêu Hà nội chẳng phai mờ Liên Hương
VỀ LẠI TUY HÒA Nao nức ngày gặp lại Bồi hồi cố nhân ơi Núi xanh màu con gái Biển lung linh sắc trời Gió Đà rằng lồng lộng Người gặp người vui sao Ấp áp ngời ánh mắt Thân thương tự thuở nào Bình minh cùng Tháp nhạn Chợt nghe tiếng thơ ngâm Niềm yêu hòa sắc tím Rộn nhịp trong tim trầm Về sông Cầu điểm hẹn Qua cầu gỗ Tuy an Chạm tay chào gành Đỏ Thấy niềm vui dâng tràn Đường đẹp như dải lụa Gió ào đầm Cù mông Cùng nhau nâng ly rượu Nụ cười lên má hồng Đã thỏa rồi mơ ước Cùng hoa vàng cỏ xanh Chụp ảnh cùng bãi Xép Bên vách xưa giăng thành “ Nam thiên đệ nhất trụ” Hùng vĩ giữa trời mây Trải nghiệm cùng thử thách Lần đầu đã chạm tay Uống trọn tia nắng sớm Viên ngọc của đất trời Nhô lên từ phía biển Tuyệt vời bãi Môn ơi! Xin cảm ơn tất cả Tình đất và tình người Những tấm lòng rộng mở Gọi dâng tràn niềm vui Thêm yêu thành phố trẻ Nơi có bạn bè tôi Làm thơ và lao động Cho nhịp đời sinh sôi Liên Hương
MƯA VÀ KHÚC KHÔNG LỜI CỦA TRÁI TIM Trời thành phố lại mưa rồi đấy anh Có một người đếm mưa mà nhớ về thuở ấy Trách trời mưa gọi những kỷ niệm xưa thức dậy Cho lòng thêm bồi hồi Vẫn nhủ rằng hãy để tháng năm trôi Và cứ đi qua nhau như chưa hề quen biết Cũng chỉ như một sân ga thôi Thì xin đừng nuối tiếc Sao trời còn mưa Để ngày xưa lại ào ạt quay về Ừ có phải lúc nào trái tim cũng chịu lắng nghe Để cứ đau với cái điều gọi là nỗi nhớ Chỉ người dưng thôi mà khi không mắc nơ Món nơ kiếp người bao giờ trả được cho xong Muôn ngàn giọt mưa rơi hay thổn thức tự cõi lòng Thế mới biết mình thật ra không hề cứng cỏi Chỉ là thói quen chôn giấu đi những điều muốn nói Thành khúc không lời câm lặng của trái tim … Liên Hương
THÁNG TÁM Tháng bảy lặng , vẫn mùa mưa chưa dứt Đã vầng trăng gọi tháng tám bên hè Lộc vừng trút những quầng hoa đỏ rực Thu ẩn mình xanh vòm lá nghiêng che Mùa lặng lẽ gieo mình trong cỏ rối Nắng thủy tinh hôn khẽ nụ hoa vàng Hoàng hôn tím phía chân trời vội vã Tóc mây bồng theo ngọn gió lang thang Có ai còn về chốn xưa hò hẹn Giọt cà phê đắng đót chạm môi buồn Lơ đãng nhớ một chiều thu xưa cũ Có hai người ướt đẫm dưới mưa tuôn Anh có biết thu về rồi tháng tám Có nhớ không mùi hương cốm đợi chờ Bồi hồi lắm nghe bước đời mải miết Giọt đàn nào rơi chạm những trang thơ Tay bấm đốt mấy mùa trăng chìm nổi Níu làn hương ủ nỗi nhớ xanh rêu Câu hát cũ “ lá khởi vàng tháng tám” Giọt ngâu buồn khẽ gọi một lời yêu Liên Hương
BỨC HỌA Gió lang thang chiều muộn Nghiêng vệt nắng thủy tinh Ẩn mình trong cỏ rối Chiếc lá rơi …một mình Chiều sẫm theo màu lá Cỏ đắng vệt chân người Hình như ngày chưa vội Tia nắng còn rong chơi Lơ đãng bên quán vắng Tím một dây bìm bìm Giọt cà phê nhỏ chậm Bóng một người lặng im Khuôn mặt đời quen lạ Sấp ngửa đi ngang chiều Dường như ai cũng vội Tìm một miền thương yêu Liên Hương
NỖI NHỚ MÀU HOA CÚC Ai vừa hát “ mùa thu vào hoa cúc”* Giọt mưa chiều ngoài hiên cũng rưng rưng Vàng óng ả màu nắng còn sót lại Bước hoàng hôn khe khẽ ngập ngừng Em ở lại để thu đừng đi vội Cho tôi về một thoáng tuổi thơ tôi Tung tăng bước giữa trời thu Hà nội Trống trường vui theo rộn rã tiếng cười Có bao giờ em nhớ màu hoa ấy Bông hoa đầu đời em tặng buổi chia xa Khi tôi bước lên tàu về xứ khác Để lại mùa thu vàng phía quê nhà Vẫn biết rằng ngày xưa không trở lại Sao bỗng cồn cào khi trở gió heo may Tim khắc khoải trước rực vàng hoa cúc Ngẩn ngơ cầm một nỗi nhớ trên tay… Liên Hương * lời bài hát " thơ tình cuối mùa thu " của ns Phan Huỳnh Điểu
ĐIỀU ƯỚC GIỮA MÙA NGÂU Sài gòn chẳng có mùa ngâu đâu anh Mà sao em vẫn cứ mong có nhịp cầu Ô thước Nhịp cầu trong mơ nối hai đầu đất nước Đưa em về Hà nội của mình xưa Sài gòn hôm nay bất chợt cơn mưa Có phải vì tháng Ngâu nên trời mưa dài thế Em ngồi đếm mưa sụt sùi như dòng lệ Cũng chạnh lòng nhớ đến một “ chàng Ngưu “ Ước có thể gửi cho chàng đóa hoa vô ưu Giữa một mùa ngâu để lấp đầy nỗi nhớ Để quên đi những xa xôi cách trở bến sông xưa nhịp cầu vui nối lại đôi bờ Để tháng ngâu buồn không khắc khoải ý thơ Và bầu trời đêm chỉ vầng trăng tròn vạnh Nàng Chức nữ với nụ cười sóng sánh Suốt cả bốn mùa hạnh phúc với tình quân Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: