LỜI YÊU
LÚNG LIẾNG ƠI “ Lúng liếng à, lúng liếng ơi Có một cuốn vở ai đánh rơi Mất gì ? mình mới cho ấy chuộc Bằng không mình giữ để đọc chơi” Chọc nhỏ giận rồi nhỏ không nói Lặng im trên suốt dọc đường về Vào mùa phượng đỏ ve inh ỏi Hắn đành lẽo đẽo một thôi đê Nhỏ ngồi bàn trên , hắn bàn dưới Đủ trò nghịch ngợm nhất quỷ ma Thấm thoắt mấy mùa …năm học cuối Lại thêm mùa cây phượng trổ hoa Nhỏ lớn bổng rồi đâu còn nhỏ Hắn cũng phổng phao đúng “ trai làng “ Ai xui chữ “ ghét “ thành cầu nối Một ngày hai đứa hẹn nhau sang Vu vơ hắn nhắc từng chuyện cũ Lại gọi nhỏ bằng “ Lúng liếng ơi” Đỏ mặt, nhỏ cười không giận nữa Ngày mai mỗi đứa một phương rồi Vu vơ hắn khẽ cầm tay nhỏ Nhỏ cũng để yên chẳng nói gì Bông phượng ép vào trong cuốn vở Lời yêu đầu ngỏ trước mùa thi Rồi hắn lên đường xa nhỏ mãi Ngày đi nào biết được ngày về Nước mắt chia ly chiều ái ngại Hoàng hôn buông tím cả chân đê Ngày ấy xa rồi mùa hoa phượng Hai đứa trôi theo những cảnh đời Tình đầu còn mãi trong tim nhỏ Ngỡ ngàng ai gọi “ lúng liếng ơi !” Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2018 15:25:50 bởi Liên Hương >
MÙA GIÓ HEO MAY Tháng cũ còn ngập ngừng bước hạ Đã chợt Ngâu về lối mưa bay Hoa cau khẽ rụng bên thềm lạnh Thu thầm ngơ ngẩn gió heo may Cũng mùa thu ấy sao lạ lẫm Lá vàng lưu dấu một đời sen Cúc họa mi ủ sương vào nụ Chờ ngày nở trắng lại lối quen Phố trầm mặc điệu buồn xào xạc Run run thầm nóc phố rêu phong Bên trời có vì sao đi lạc Đem mùa hư ảo rớt bên song Thu đã về đây trăng còn muộn Chạnh lòng ai nhớ một đêm thu Có người cài ánh trăng vào tóc Nghe gió vỗ về nhẹ khúc ru Ta mải đi tìm dư âm cũ Bao mùa hớt hải bóng thời gian Một ngày chậm bước đời tĩnh tại Khi chạm heo may ngả sắc vàng Liên Hương
HỒ GƯƠM NGÀY TRỞ VỀ Đã mấy ngàn ngày xa Hà nội Người xưa cảnh cũ đổi thay rồi Hồ xưa dấu tích còn không nhỉ Ngày về ngơ ngác một mình tôi Sương trắng mịt mờ như khói tỏa Bồi hồi không biết thực hay mơ Lòng buồn lá rụng Đông gày guộc Một bóng lặng im tự bao giờ… Có còn không tiếng tiêu huyền thoại * Vọng từ xa thẳm dấu tâm linh Xin thần Kim quy còn hiển hiện Thay Những ngày xưa kể chuyện mình Thương tháp rùa xưa còn nghiêng bóng Im lìm mặt nước thoáng mây bay Bồi hồi Thê húc thời vang bóng Trầm mặc ngọc sơn trong giấc say Người về tìm lại ngày xưa cũ Trong từng dấu tích đã phôi phai Muốn ôm tất cả vào tim ấy Để còn Hà nội những mốt mai… Liên Hương
ĐỜI LÁ Ước được làm chiếc lá Mùa xuân về non xanh Bên hoa thơm lộc biếc Chim ríu ran trên cành Mùa hè sang nắng đỏ Gom vào lòng lá sen Thơm dịu dàng trong gió Theo người về lối quen Mùa thu về chớm lạnh Phố chợt vàng lá rơi Gió thu thì thầm nhắc Mùa heo may trong đời Mùa giang tay gầy guộc Bứt chiếc lá cuối cùng Bấm đốt từng khoảnh khắc Lá rơi cùng mùa đông Nhỏ nhoi thôi đời lá Mà thênh thang luân hồi Dù một ngày về đất Thêm mỡ màu sinh sôi Liên Hương
SỰ TÍCH HOA HỒNG VÀNG Ngày xưa có nàng công chúa Xinh đẹp thông minh dịu dàng Con gái của thần Jeus Mắt xanh và mái tóc vàng Một hôm Thần tình yêu đến Dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung Mũi tên từ tay nàng bắn Trúng vào tim người anh hùng Mũi tên tình yêu huyền diêu Đem lại mối tình đắm say Vua cha hay tin tác hợp Đôi trẻ nên duyên một ngày Nhưng rồi bà chúa “ ganh ghét” Từ lâu để ý mê chàng Âm mưu chuốc liều độc dược Để cho chàng vội quên nàng Công chúa héo mòn chờ đợi Buồn thương sầu muộn tháng ngày Rồi nàng chết trong nhung nhớ Mà chàng quên lãng nào hay Vua cha nhớ thương con gái Biến nàng thành đóa hồng vàng Hình ảnh dịu dàng ở lại Nàng còn mãi với nhân gian Cho dù bị đời phụ bạc Hoa kia vẫn mãi bên người Hạnh phúc của nàng ngắn ngủi Trái tim Vẫn trọn dâng đời Đâu phải là màu phản bội Mà là tấm lòng thủy chung Màu của yêu thương chờ đợi Màu của trọn tình nhớ nhung Ôi đóa hồng vàng xinh đẹp Từ lâu đã trót yêu rồi Hôm nay nghe câu chuyện kể Càng thêm yêu – hồng vàng ơi ! Liên Hương
TẢN MẠN THÁNG CHÍN Có lẽ còn chút dư âm của mùa hè Nên lộc vừng vẫn khẽ khàng buông mành hoa đỏ Để tháng chín về nôn nao ngọn gió Trái sấu cuối mùa âm thầm rụng ngõ vắng cô đơn Tháng chín về sân trường bỗng vui hơn Tiếng trống âm vang gọi một năm học mới Quảng trường thênh thang cờ đỏ sao vàng bay phấp phới Dường như cỏ cũng xanh hơn trong màu nắng Ba đình Mắt mẹ cười mà ngấn lệ long lanh Tháng chín gợi nhớ hơn điều chưa ngủ yên trong ký ức Vẫn đắng lòng thương về những nẻo đường đất nước Lũ quét qua rồi học sinh có kịp đến trường không? Tháng chín mùa thu nhuộm trời xanh mênh mông Cơn bão ngoài khơi cũng không thể làm bạc màu hoa cúc Mặt hồ Gươm vẫn trong xanh như ngọc Sương sớm tỏa lan thêm trầm mặc tháp rùa Tháng chín về chưa tạnh hết những cơn mưa Khúc giao mùa đem nồng nàn thơm vào trái thị Để ánh trăng đêm trung thu dịu dàng như thế Rộn rã bé cười trong nhịp trống múa lân Tháng chín về gọi những bâng khuâng… Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2018 11:26:30 bởi Liên Hương >
THỰC VÀ ẢO Em trốn cảnh đời hỗn độn Tìm quên rối ren phận người Náu mình vào trong cõi ảo Lặng thầm cùng những buồn vui Rời xa sân si đời thực Tìm về một ốc đảo xanh Thả hồn vào hoa vào lá Quên đi giấc mộng không thành Tìm đến biển trời rộng mở Cát vàng và gió dịu êm Một mình lang thang cõi tịnh Tự ru khúc nhạc êm đềm Nơi ấy mỗi chiều mỗi sớm Gửi hồn vào suối nguồn thơ Trở về cùng bao kỷ niệm Ngày xưa đã qua bao giờ Rồi bỗng một ngày anh đến Tình thơ chan chứa men nồng Lời thơ dịu dàng sóng biển Ru em – con sóng bềnh bồng Để lại một lần bối rối Để lại đợi chờ bâng khuâng Để lại ghen tuông hờn giận Để lại buồn vui âm thầm Rồi chuyện ngày xưa lặp lại Lá vàng rơi rớt mùa thu Người mòn mỏi trong chờ đợi Người vương trái tim ngục tù Thì ra phận người là vậy Biết trốn đi đâu bây giờ Cõi ảo cũng như cõi thực Chỉ đời chẳng giống như mơ… Liên Hương
HOA CAU & MỘT CHUYỆN TÌNH Ngày ấy anh nào để ý em Nhà có hàng cau đứng buông rèm Khẳng khiu gầy guộc chiều nghiêng bóng Soi xuống bờ mương con nước lên Mấy năm đi học vắng quê xa Hôm anh trở lại trước sân nhà Ngỡ ngàng với hàng cau thẳng tắp Mướt xanh tàu lá .trắng màu hoa Đêm rằm trăng tỏa bóng miên man Hoa cau rụng khẽ tựa ánh vàng Hương lan nhè nhẹ theo làn gió Đọng mãi bên hè chẳng chịu tan Hoa rụng như là cánh bướm xinh Trong nắng thu cánh bướm rập rình Em sang bướm lượn vương trên tóc Mang cả làn hương thu khiết tinh Anh đi mang nỗi nhớ hương cau Nhớ em nhớ cả mối tình đầu Hẹn lúc cau trổ buồng tròn trái Là lúc anh xin được “ bỏ trầu”… ………. Chốc đã bao năm đời lưu lạc Thêm mấy mùa cau rụng xuống đời Thu này nao nức người trở lại Người đã “ theo chồng bỏ cuộc chơi “ Anh về đứng lặng bên nhà cũ Chỉ thấy hàng cau đứng chơ vơ Em đã theo người về xứ lạ Bỏ giàn trầu héo …bỏ quê xưa … Hoa cau rụng trắng bên thềm vắng Giờ tả tơi rồi cánh bướm xinh Em đã về đâu đời con gái Khép lại từ đây một chuyện tình Liên Hương
NỖI NHỚ MÙA THU Mưa phương nam cho mặt trời đi trốn gió lang thang đem lá rụng bên hè Sương đọng khẽ đóa hồng đêm chưa tỉnh Như thể thu về mở cửa thoáng se se Mùa khẽ gọi giấc trầm tư mộng mị Khúc thu xanh ai thả xuống gương hồ Hàng lộc vừng đỏ hoe con mắt nhớ Xa lâu rồi sao chưa hết ngẩn ngơ Sài gòn nắng , thu về trong tưởng tượng Cứ nao lòng cùng ký ức ngày xưa Chẳng có nữa nên mùa nào cũng thiếu Chỉ chênh vênh Và khao khát …dư thừa Đành hương cốm gói lá sen Hà nội Trái thị vàng thơm một chút hương thu Chiếc bánh dẻo tách trà xanh tư lự Níu những mùa xưa giờ đã xa mù… Liên Hương
XỨ NGHỆ Chỉ mới một lần qua xứ Nghệ quê anh Mà trong giấc mơ cũng chòng chành điệu ví Lời ai hát sao mà da diết thế Như con sóng Lam Giang dìu dặt đôi bờ Trót yêu rồi Hồng Lĩnh đẹp như thơ Bài học xưa non xanh nước biếc Yêu làng Sen đã dưỡng nuôi người con đất Việt Đóa sen hồng thơm ngát cả quê hương Chỉ một lần thôi mà quá đỗi yêu thương Thương những câu hò gừng cay muối mặn Yêu Người xứ Nghệ chân tình thẳng thắn Nên ấm lòng cả “ răng rứa mô tê” Đĩa nhút quả cà mang đậm vị hương quê Con ruốc con tôm cũng mặn mòi xứ sở Chỉ một lần thôi mà để thương để nhớ Bữa cơm ngày nào có cả nắng thành Vinh Em hiểu rồi miền “nước biếc non xanh” Là máu và mồ hôi bao lớp người đổ xuống Để muối trắng trên đồng, lúa xanh mượt ruộng Bình yên những cánh cò chở nắng qua sông Trót yêu rồi .anh có biết không ! Trong giấc mơ vẫn mong về nơi ấy Về xứ Nghệ quê mình thân thương biết mấy Trong điệu ví ngàn đời khúc ruột miền trung Liên Hương
TRUNG THU & NHỮNG CƠN MƯA SÀI GÒN Sài gòn mưa đổ mấy hôm nay Tan tác lá bay ngập lối gầy Thấp thỏm người đi trong làn nước Mưa ướt áo người khóe mắt cay Mây xám vẩn vơ thả cung sầu Lối về xin lỡ hẹn cùng nhau Mưa vẫn rơi buồn trên phố vắng Vội vã theo từng hạt rơi mau Uể oải nhịp đời lạnh bước chân Vũ vô kiềm tỏa níu xa gần Thương gánh hàng rong chiều ế ẩm Tiếng rao dài một kiếp tha nhân Mưa hoài mười bốn có thấy trăng Chẳng bóng cây đa chẳng chị Hằng Chú Cuội chắc mải tìm bếp lửa Sưởi chút tình nhân thế trầm thăng Mai rằm xin tạnh nhé mưa ơi Cho các em thơ những nụ cười Hớn hở thắp đèn vào đám rước Trống lân rộn rã khắp muôn nơi Cho trái hồng đỏ những môi hoa Cốm non thơm ngọt vị chuối già Bánh ngon bày cỗ trông trăng nhé Bảng lảng hương thanh đượm chén trà Cho ta đi tìm lại giấc mơ Trôi theo năm tháng tự bao giờ Cùng nhau dạo bước đường trăng ấy Cho đời xanh lại một ý thơ … Liên Hương
THÁNG MƯỜI Mùa thu rắc nắng vàng trên những phố Gọi mây xa lững thững ở chân trời Đôi sẻ nâu dưới hiên nhà làm tổ Chừng xong rồi đứng nghiêng ngó thảnh thơi Tháng mười này lỗi hẹn cùng hoa cúc Cơn bão về ngoài ấy đã lạnh chưa? Có ai biết trĩu một trời nhung nhớ Mỗi buổi chiều về tầm tã cơn mưa Người có hẹn bạn bè ngày gặp mặt Ngóng tháng mười chầm chậm đến trong mơ Còn thấp thỏm cánh chim chiều báo bão Hoàng hôn rơi trước ngõ tự bao giờ Thì cứ đợi tháng mười về gõ cửa Như đợi chờ da diết một vòng tay Một câu thơ gói những lời chưa ngỏ Cũng đủ ấm lòng mùa trở gió heo may… Liên Hương
HÀ NỘI – ĐÊM HOA SỮA Hoa sữa thắp đèn trên lá Mắt đêm thao thức vòm cây Níu lại dòng đời hối hả Mùa thu đã về đâu đây Phố đêm nồng nàn hơi thở Như thời tuổi mới mười lăm Lòng đã thương thầm “ hoa sữa” Cho má hồng tuổi tròn trăng Bảng lảng một trời sương khói Ngỡ ngàng phố bỗng liêu trai Để lòng người xa thảng thốt Như là đang nhớ mong ai Dù đã ngàn trùng xa cách Gửi trọn một đời nhớ thương Hà nội mùa thu ở lại Âm thầm hoa sữa tỏa hương Liên Hương
MÙA CÚC HỌA MI Lặng lẽ ngày cuối thu Cúc học mi xuống phố Dịu dàng như dáng em Mỏng manh trong làn gió Họa mi hay em đó Áo trắng về tinh khôi Để cho lòng thầm nhớ Ơi họa mi của tôi Năm tháng cứ dần trôi Tuổi học trò xa mãi Mùa cúc họa mi về Gọi ngày xưa trở lại Nhắc một thời con gái Cùng màu trắng dịu dàng Họa mi ơi có phải Mối tình đầu riêng mang… Liên Hương
TRÒ CHUYỆN CÙNG MÂY Dưới đất nhìn lên thấy mây hồng Lên trời mây lại trắng tựa bông Có lúc như một đàn cừu lớn Có lúc lại như một dòng sông Bên cánh máy bay mây trải thảm Bồng bềnh lấp lóa ngút tầm xa Biển mây uốn lượn từng lớp sóng Nâng cánh thiên thần – giấc mơ ta Qua ô cửa nhỏ người mê mải Ước gì vốc được một vốc mây Chắc là êm nhẹ như dải lụa Thú vị như là anh nắm tay Bầu bạn cùng mây trong khoảnh khắc Ta từng mơ ước đó mây ơi Cũng là một chút tình mây nhé Sắp hạ cánh rồi , ta về thôi … Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: