LỜI YÊU
DÃ QUỲ Chỉ còn dã quỳ nở muộn Sáng lên bên những sườn đồi Nhắc rằng mùa khô đang đến Trong giọt nắng chiều vừa rơi Sao yêu thế dã quỳ ơi Mặt trời nhỏ bừng sức sống Rực rỡ ngàn tia hy vọng Ấm nồng như bản tình ca Mùa mưa giờ đã lùi xa Tạnh rồi những ngày bão tố Giấc mơ không còn thác đổ Mặt hồ lặng gió heo may Nâng niu dã quỳ trên tay Nghĩ về một miền ánh sáng Chợt ngẩng nhìn trời mây trắng Nghe lòng …một thoáng bình yên Liên Hương
TRỐNG CƠM Thế là con xít sang sông Để câu tình bằng khắc khoải Con mắt lim dim bỏ lại Nỗi niềm trống vắng mênh mông Trống cơm còn vỗ hay không Góc nhà vấn vương tơ nhện Chiều lại sắp buông màn tím Nhớ ai…ai nhớ bây giờ Sông sâu khoảng lặng đôi bờ Hững hờ đường xa dặm thẳm Hoàng hôn nhạt phai màu nắng Qua cầu đế nón gió bay Thôi đành bọt nước trên tay Kim mòn rồi ai xe chỉ Bụi mờ chút tình ý nhị Một đời tăm cá bóng câu Tang bồng duyên nợ gì đâu Giá đừng mây trôi bèo dạt Chắc gì ngẩn ngơ câu hát Tang tình con xít lội sông Tay ai khéo vỗ nên bông Trống cơm bập bùng mắt đỏ Rồi ra mấy mùa thương khó Nhọc nhằn con xít tìm ai Liên Hương
LỜI RU CUỐI MÙA Vàng thau còn lại chút tình Ta đi tìm lại bóng hình ta xưa Mặc đời những nắng cùng mưa Xòe tay bấm đốt như vừa hôm qua Tà huy bóng đã nhạt nhòa Thề xưa giờ cũng phôi pha cuối trời Ru lòng mấy nhịp ầu ơi Ru tình vàng sắc lá phơi bên thềm Thương ta cỏ xót cỏ mềm Thương người ngồi với bóng đêm thở dài Liên Hương
TÓC NGẮN Đời mây trôi nên vai gầy tóc ngắn Dẫu nặng lòng không gánh nổi tình nhau Nhớ mong đấy ngày vẫn qua rất vội Thương yêu nhiều cũng rứt ruột lòng đau Đành tóc ngắn bởi dặm trường đã mỏi Gánh trên vai dài một kiếp người Chợ phù hoa nẻo về xem rất nhẹ Giữ cho đời hồng một nét son môi Có buồn chi chiều hoàng hôn chạng vạng Cuối trời kia còn lấp lánh vì sao Biển vẫn hát bản tình ca vô tận Bờ cát êm theo lời sóng rì rào Ừ tóc ngắn cho tình đời vẫn mộng Gửi lòng theo gió núi mây ngàn Người như thế và ta từng như thế Thu đi rồi và đông cũng vừa sang Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2018 11:37:02 bởi Liên Hương >
LỜI CẢM ƠN GỬI TRUYỀN NHÂN CỦA NHỮNG VỊ THẦN ( kỷ niệm chuyến DL CamPuchia 1-4/12/2018 ) “ Có một người đã lạc bước đến nơi đây Đánh thức giấc ngủ ngàn năm của những vũ công Apsara tạc vào vách đá Đánh thức những đền đài nguy nga một thời chắc là tráng lệ Đánh thức đại ngàn từ thuở hồng hoang….” * Ơi vùng đất vỏn vẹn hơn bốn triệu dân Chả biết bằng cách nào mà làm nên bao nhiêu chùa tháp Để bây giờ thế giới ngẩn người trước Angkor Thom và Angkor Wat Không thể không nghiêng mình trước những khuôn mặt Bayon… Tôi cứ muốn hỏi em- ơi cô bé hướng dẫn viên Có phải nàng vũ nữ Apsara đã hóa thân vào em đó Mà cả cuốn sử thi qua câu chuyện của em cứ hiện lên như muôn ngàn đốm lửa Soi rọi cả ngàn năm máu, nước mắt ,mồ hôi đổ xuống nơi này Đã có biết bao nhiêu khối óc bàn tay Để cho đất nước Cam Pu chia có thể tự hào về ký tích Để hôm nay tôi có thể tận mắt ngắm nhìn “ Đế thiên - đế thích “ Học bài học cuộc đời từ những nụ cười đá tạc thiên thu… Cảm ơn em – truyền nhân của những vị thần : SIVA , VISNU Đưa giấc mơ tôi từ bao năm trở thành hiện thực Cho tôi hiểu hơn về một vùng đất không chỉ là ký ức Vùng đất có nụ cười Bayon hiền từ bốn mặt Hồi sinh từ những đau thương đổ nát hoang tàn Để hôm nay những cánh bồ câu bay lên Trên những quảng trường thênh thang không còn tiếng súng Để khu vườn của hoàng cung hoa sala nở thắm Xin cảm ơn – truyền nhân của những vị thần … Liên Hương * theo lời kể của HDV về việc tìm ra quần thể Angkor
TA VỀ Ta về … Tình đã người dưng Vết tà huy cũ ngập ngừng còn vương Hoàng hôn tím phủ cuối đường Chông chênh phía trước miên trường phía sau Ta về … mùa cũ còn đâu Sen tàn rũ lá dãi dầu hồ xưa Gió buồn ngơ ngẩn song thưa Thương thành phố cũ chiều mưa ngập chiều Chạnh lòng gặp lối xưa yêu Quầng mây xám phủ liêu xiêu bước người Ta về gọi cố nhân ơi Vấp từng ký ức rụng rơi lối gầy Liên Hương
BÀI CA TUỔI THANH XUÂN Có một thời tuổi trẻ Đi qua những mùa đông Cõng trên lưng con chữ Trao miền xa lạnh lùng Có một thời tuổi trẻ Gửi màu xanh cho rừng Đem điện về thôn bản gọi lúa về rẫy nương Có một thời tuổi trẻ Giữa bão bùng biển khơi Đảo xa là tổ quốc Canh từng tấc biển trời Có những người tuổi trẻ Dâng trái tim trong ngần Hiến mình cho đất mẹ Đi qua thời thanh xuân Liên Hương
RỪNG XƯA ĐÃ KHÉP Ta lạc giữa miên trường Tự ru mình nốt lặng Nghe nhịp đời trống vắng Ngày xưa giờ xa xăm Khép lại những tháng năm Rực cháy màu hoa đỏ Gửi vào theo cánh gió Lời ru buồn nỉ non Mờ rồi dấu chân thon Tình xưa ơi ta gọi Lời yêu xưa ai nói Còn đâu đây thì thầm
Hồn đá tạc ngàn năm “ Rừng xưa đời đã khép” Gửi vào câu thơ đẹp Mộng mơ giữa cuộc người
Nghe ai gọi tình ơi Lạc loài con sóng bạc Hoang vu ngàn đời cát Khép lại mùa thiên thu Liên Hương
ĐÈO BÒNG Khổ thân con nhện đèo bòng Buộc thân vào chốn hư không kiếp này Mãi làm ngọn gió loay hoay Mà không đỡ nổi vần xoay cõi mình Đa đoan thế thái nhân tình Tưởng trong tay lại thấy hình như không Ngỡ ngàng một chốn mênh mông Đời như bụi cỏ lông chông phận người Nỗi mình như chiếc lá rơi Còn thương cho những nẻo đời bão xô Liên Hương
XUÂN SỚM Mặt trời ló dạng bình minh Xuân vừa tí tách nhú hình lá non Nụ thơm nảy búp xuân tròn Môi hồng hé nở ngỡ còn chiêm bao Rưng rưng chồi biếc mận đào Bỗng dưng đời thấy ngọt ngào …bỗng dưng… Liên Hương
DẠT TRÔI THÁNG NGÀY "Mai rồi còn ai thương nhớ
Hương nào tan giữa hư vô
Biển đời con sóng nhấp nhô
Bụi phủ môt thời quên lãng
Ai còn nhớ thời quá vãng
Thương đời một mảnh từ tâm
Nợ duyên lắng giọt âm thầm
Câu thơ ru tình bé nhỏ " ...
................
Đêm âm thầm mơ cánh gió
đem mưa gội đất cỗi cằn
xin đời một chút ăn năn
rửa trôi giọt buồn xưa cũ
Đừng xối mãi dòng thác lũ
Dập dềnh biển sóng nhấp nhô
cho người một chút mộng mơ
Vỗ về khoảng đời trống vắng
Mắt nào trong veo giọt nắng
có còn đọng chút nợ duyên
Thì xin hãy đừng lãng quên
Một thời câu thơ sầu muộn
Dòng đời trôi như nước cuốn
Tỉnh say một giấc mơ dài
Bên người còn chút hương phai
Mong manh tháng ngày trôi dạt Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2018 09:59:09 bởi Liên Hương >
CHÚT TÌNH CÒN LẠI
Nào có gì cho nhau đâu
Ngòai mấy câu thơ dang dở
Và một mùa Thu lá đỏ
Còn vương theo ngọn gió gầy
Xao xác cuối trời lá bay
Nẻo đời mấy mùa quen lạ
Phận người còn nghe buốt giá
Gọi nhau đắng đót nụ cười…
Chỉ là an ủi nhỏ nhoi
Thương nhau nào cần duyên nợ
Phải đâu được chăng hay chớ
Dù cho dâu bể cuộc đời
Nhẹ nhàng một chiếc lá rơi
Mùa Thu cuối trời xa khuất
Mang theo những gì được mất
Có chăng còn lại tấm lòng
Mai ngày mình sẽ hư không
Chỉ có cuộc đời ở lại
Và biển ngàn đời hát mãi
Cồn cào một khúc tình ca Liên Hương
GIÃ TỪ NGÀY CŨ Nhắc lại làm chi chuyện cũ Để buồn thêm áng mây trôi Nằm nghe chiều con nước đổ Còn đâu ngày ấy xa vời Bâng khuâng tiếng gió thở dài ừ thôi phận đời lỡ dở Xa nhau cũng là duyên nơ Nhắc chi cho đắng phận buồn Sông sâu nước chảy về nguồn Biển khơi muôn đời vẫn mặn Nước sâu là con nước lặng Âm thầm con sóng tìm nhau Nhắc làm chi để lòng đau Dòng đời vẫn trôi ngày tháng Đã nghe bóng chiều chạng vạng Hoàng hôn rơi trên tóc buồn Chia tay nhau buổi hoàng hôn Còn nghe muôn đời khúc hát Người về dứt đời lãng bạc Còn nhớ chi chuyện ngày xưa… Lòng người lúc nắng lúc mưa Sao còn buông lời hờn trách Tình người xa hơn khoảng cách Trách chi bên lở bên bồi Xin giữ chút gì tinh khôi Trả nhau một thời lãng bạc Cuộc đời nếu là câu hát Cũng quen điệp khúc giã từ … Liên Hương
MẮT PHỐ MÙA ĐÔNG Mùa đông về ngang phố Sương bềnh bồng hay mây Ta ngẩn ngơ phố cũ Kỷ niệm xưa dâng đầy Giữa dòng người trên phố Sao nghe lòng đơn côi Xòe bàn tay bấm đốt Bao mùa đông qua rồi Người đã rời xa phố Để lại những mùa đông Quay quắt cùng nỗi nhớ Nghe mùa đi lạnh lùng Ngẩn ngơ cùng với phố Gió đông ùa ngang vai Bao nỗi niềm ở lại Chợt nghe ta thở dài Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2018 10:34:22 bởi Liên Hương >
ĐỜI NHƯ THẾ VÀ TA CẦN NHƯ THẾ Đời vẫn vậy mà ta không vậy nữa Những nồng say không trở lại bao giờ Như cánh chim vụt bay qua cánh cửa Ta giật mình thảng thốt …ngày xưa Ngày xưa ấy ta còn là cô nhỏ Lắm mộng mơ hay hát hay cười Yêu màu lá xanh và những bông hoa tím Hăm hở vào đời bằng ánh mắt hai mươi Ngày xưa ấy ta rạch ròi yêu ghét Trong veo ánh nhìn không chút bụi hồ nghi Nuôi trái tim bằng phép màu cổ tích Chẳng điều gì ngăn nổi bước ta đi Chả biết tự bao giờ ta đổi khác Không tin ai chỉ tin ở chính mình Ta đã không còn mơ phép màu cổ tích Và dặn lòng đừng phung phí hy sinh Ừ thôi nhé ta chỉ là con đỏ Viên bánh trôi trong nhào nặn thói đời Đời như thế và ta cần như thế Tự ru mình cho hết một cuộc chơi Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: