LỜI YÊU
CÂU HÁT RU MÙA ĐÔNG Dường như mùa đã cạn ngày Như năm sắp tận gió bay mặt thềm Ai vừa chợt bước chân êm Đi cùng ký ức cho mềm mắt môi Ngang đời còn lại mình tôi Cửa nhòa hương cũ nổi trôi cõi người Gió lùa héo úa nụ cười Mùa gieo lạnh lá vàng phơi ngõ chiều Đông trùm bóng phố liêu xiêu Bắc thang tìm chút lời yêu cuối cùng Se đời thành sợi tình chung Lòng như chạm phải mênh mông biển đời Chút buồn vô ý đánh rơi Lá khô kín phủ đầy vơi lối về Thu tàn trống vắng sơn khê Vàng đông lấp cạn lời thề cỏ may Đã từng bọt nước trên tay Rụng rơi một thoáng mây bay trắng đầu Giờ người rũ áo qua cầu Đây nam đó bắc biển sâu khó dò Cũng đành rời bến sang đò Bỏ lời thề nguyện hẹn hò lứa đôi Ta về câu chữ chia phôi Đi tìm ký ức nổi trôi tháng ngày Liên Hương
ĐÂU RỒI BẾN CŨ ĐÒ XƯA Con sông Cầu lơ thơ đưa em về vùng hoài niệm Ở đâu xưa bến nước ,con đò Để “ con xít “ qua sông nó lội Đường đến trường những nắng cùng mưa Đâu rồi khúc “ Ngồi tựa mạn thuyền “ xao động nắng trưa Bát ngát đồi sim, tím lòng Quan họ Chút chua chát ngọt bùi để thương để nhớ “ Người ở đừng về “ liền chị liền anh Đâu rồi bãi dâu xưa nhuộm áo em xanh Con đê quai như dải lụa điều thắt lưng ong nàng Tấm Ngày nào chân bùn tay lấm Xe đạp ơi giờ đã về đâu ? Em lại về ngang con sông Cầu Có hát câu ca xưa :” thương ai em về cởi áo “ Chắc chẳng còn ngập ngừng bước chân chim sáo Về nhà “ dối mẹ gió bay” Sông Cầu buổi sáng heo may Mùa đông vàng trên lá Dòng đời trôi theo những vòng quay hối hả Đâu rồi …bến cũ đò xưa ? Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2019 10:31:56 bởi Liên Hương >
DẠ THƯA Dạ thưa trăng đã khuyết rồi Mây trôi lãng đãng mình tôi cạn lời Chưa tàn một cuộc rong chơi Lỡ mai cát bụi một đời hoang vu Dạ thưa ! tình đã thiên thu Dốc chiều tuổi đá buồn ru tháng ngày Lòng ai rơi một cơn say Đời thêm luân lạc phơi bày khói sương Dạ thưa ! mộng vẫn bình thường Đêm như thác đổ giữa đường trần gian Nghe con nước cuốn đại ngàn Xin về ngủ với đêm tàn hư không Hoàng Chẩm NHỚ QUÊN THÁNG NGÀY ( thử họa với DẠ THƯA của nhà thơ HC ) Dạ thưa lắng giọt xuân nồng Men lên má ửng cho hồng chiêm bao Bước đời khấp khểnh thấp cao Tìm chân như, lánh lao xao chuyện đời Dạ thưa ! đã trọn cuộc người Thu phai thì vẫn nụ cười vô ưu Đi tìm dấu mộng chắt chiu Tạc lòng nhau một nâng niu cõi tình Dạ thưa ! vay trả vô hình Đêm tàn giấc nợ đón bình minh lên Về nghe ký ức gọi tên Quờ tay chạm một nhớ quên tháng ngày Liên Hương
TIỄN ĐÔNG ĐÔNG ngái ngủ bước chiều vội vã TÀN lá bàng đỏ ối ngoài sân LẶNG im nghe tiếng gió gần LẼ nào lần lữa mùa xuân chưa về BỎ lại những ngày qua lạnh lẽo ĐI cho lòng nhẹ nhõm bình yên CÓ bên ta những bạn hiền NGHE niềm vui rộn khắp miền gần xa THẤY trời đất bao la bát ngát TIẾNG sóng vang âm những biển bờ THẦM mong từng phút từng giờ ThÌ thào tâm ủ vần thơ ngọt lành MÙA vui đón ngàn hoa rực rỡ XUÂN ảo huyền cong vút hàng mi ĐÔNG TÀN LẶNG LẼ BỎ ĐI CÓ NGHE THẤY TIẾNG THẦM THÌ MÙA XUÂN Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2020 10:13:19 bởi Liên Hương >
NGĂN NGẮN BỂ DÂU Bể dâu nhắc mãi bao giờ cũ Mối lính bây giờ hết long đong Hiên nhà mắc võng chờ tết đến Vàng phai cúc nở cũng ấm lòng Tâm giao chả hẹn cùng tên tuổi Ga cũ mấy mùa chuyến tàu đi Nhớ quên một thoáng ngày tiễn biệt Mỏi mệt đường chiều cánh thiên di Chuyến tàu chưa ngược về quá khứ Sao thét vang còi cuối sân ga Phương nam vệt nắng còn tư lự Hoàng hôn bóng đổ đã nhạt nhòa Một thời ngăn ngắn mà quên nhớ Ngày nào ngửa cổ ngóng bạch vân “Lục bát một mình” còn đâu đó Đàn buồn để rớt một khúc ngân Tiếng sáo Trương Chi giờ đã tắt Vườn cũ ơ hờ lối cỏ rêu Thoảng nghe còi hú dần xa lắc Đâu đó xạc xào tiếng nhạn kêu Ờ nhỉ cuối năm mà chưa tết Câu thơ ai chợt gợi nhớ ai Dâu bể vô thường rồi quên hết Thời gian còn lại nét tàn phai Liên Hương
TƯ LỰ THÁNG GIÊNG Cơn gió mùa từ phương bắc Phả vào tháng giêng lạnh buốt âu lo Những nụ đào còn chưa nở hết Đã run lồng ngực cơn ho Chưa bao giờ mong mặt trời đến thế Nằng lên cho tan loãng sương mù Thương em sửa soạn khăn áo mới Hát câu “ giã bạn “ ngẩn ngơ Đồng làng mẹ vừa xuống cấy Nhà máy chị tiễn anh đi Khẩu trang làm quà trao vội Còn như quên nhớ điều gì Vẫn mong mùa xuân đừng giận Ngoài kia hoa vẫn tươi hồng Tháng giêng vẫn còn đâu đó Cải vàng nở rợp bến sông Bà sang chùa thắp nén nhang cầu trời đất Trà lại cho tháng giêng bầu không khí trong lành Cho nàng xuân đừng vội vàng đi mất Trà lại cho đời thanh thản một màu xanh Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: