LỜI YÊU
Cảm ơn Sông Hương ghé nhà Liên Hương và góp thêm với LH một chút buồn nữa cho đủ bộ. Mà khúc buồn của Sông Hương mới là hay đó . Thơ buồn nhưng chúc Sông Hương luôn vui nha! Mến
RU TA Trót lòng luỵ chữ yêu thương Phận duyên nặng trĩu vấn vương một đời Mong manh cái sợi tơ trời Dại khờ tin cả những lời...vu vơ Để thêm đắng xót duyên thừa Hoang vu chiều muộn... đôi bờ mây giăng héo dâu để khổ lòng tằm Lời xưa " vàng đá trăm năm"... lỗi thề Đi tìm chút tỉnh...cõi mê Càng đi càng thấy đường về thật xa Thả trôi dĩ vãng nhạt nhoà Àu ơ một khúc... ru ta...ngậm ngùi LIÊN HƯƠNG
TỰ HỎI Niềm vui như bóng nắng Bọt nước vỡ trên tay Nỗi buồn như áng mây Làm mưa tan thành nước Cứ mong chờ ao ước Một phép tiên nhiệm màu Thêm dằn vặt đớn đau Để đêm dài khắc khoải Tương lai còn xa ngái Dĩ vãng xưa mịt mờ Bao ảo ảnh , mộng mơ Hy vọng...rồi thất vọng Đường đời muôn ngọn sóng Triều xuống rồi triều lên Con sóng mãi lênh đênh Bến bờ xa vời vợi Bình minh rồi đêm tối Hạnh phúc với khổ đau Ngày nay và mai sau Điều gì ta còn lại??? LIÊN HƯƠNG
CÓ MỘT TÌNH YÊU NHƯ THẾ Có một ngày ta chợt nhận ra Ở trên đời Có một tình yêu như thế Một tình yêu Không có những lời hoa mỹ Không có hoa hồng và vị ngọt chocolate Không có hẹn thề và những bản tình ca Chỉ có tấm lòng và sự sẻ chia - chân thật Một tình yêu Không có những tính toan được - mất Không nụ hôn, không dục vọng tầm thường Nơi chỉ có tình người và khát vọng yêu thương Những giọt nước mắt Những nụ cười và nhưng buồn vui bình dị ta đã biết một tình yêu như thế Để ươm trong ta một niềm tin Vào sự bao dung Vào tấm lòng nhân ái - tình người Để mỗi ngày Lấp lánh một niềm vui và quên đi hết Những ưu tư - trong cuộc đời tất bật và ta hiểu Một tình yêu đẹp nhất Là tình yêu chỉ biết cho đi Không đòi hỏi nhận về... Có một ngày Ta chợt nhận ra Trong biển đời mênh mông kia Vẫn có những tình yêu như thế... LIÊN HƯƠNG
BUỒN
Trăng buồn rơi nhớ bên song
Mưa buồn chờ nắng chiều hong nẻo về
Ta buồn từ độ xa quê
Em buồn từ độ trăng thề vỡ đôi
Huế 09/4/2010
Sông Hường
Dõi mắt trông theo...
Tứ tuyệt buồn gửi xa xôi.
Thương vầng trăng lạnh nhớ lời yêu xưa...
Sen hồng chẳng nở trong mưa.
Ta,mình chợt thấy xót chua trong lòng...
Cầu mong đừng có bão giông...
Thăng trầm số kiếp long đong tội tình...
Người ta vui bước đăng trình..
Mà sao nơi ấy lặng thinh nỗi buồn...?
Chiều xa lảng bảng hoàng hôn,
Nhớ trăng sen cũng vô hồn...không hương...
Gập ghềnh trắc trở đoạn đường.
Dõi đôi mắt gửi buồn thương về người...
-TG-
Chiều xa lảng bảng hoàng hôn,
Nhớ trăng sen cũng vô hồn...không hương...
Gập ghềnh trắc trở đoạn đường.
Dõi đôi mắt gửi buồn thương về người...
-TG-
TRẢI LÒNG... Phải đâu trăng lạnh xa xôi... Phải đâu " bèo dạt mây trôi "...mà buồn Đã quen phận mỏng cánh chuồn Tình đời " chớp bể mưa nguồn " cũng quen Lắng bùn ươm chút hương sen Ngẫm đời chán cảnh bon chen đường trần Tìm về một cõi thanh vân Thênh thênh làn gió nhẹ ngân trong chiều Ru tình.. dịu ngọt " lời yêu " Thắm hồng sen nở... trong chiều ngát hương Trải lòng sen với dòng Thương... LIÊN HƯƠNG
quote:
Trích đoạn: HÀN PHONG
hihi, cảm ơn cả nhà đã rộng lòng không tình lời dù HP nợ hơi nhiều ha
Giờ HP cũng giống như cái này nè:
CÂY QUẠT
Đời xoay trở mãi mấy khi yên
Tự lúc sinh ra đã chuốc phiền
Chỗ nọ oi nồng lên tiếng lẹ
Vùng kia nóng bức điểm danh liền
Loay hoay suốt buổi đâu vì bạc
Lận đận thâu đêm chẳng bởi tiền
Chỉ được thảnh thơi nhờ...điện cúp
Lại nằm vắt trán nghĩ liên miên
Tú lòng...thòng
CÁI ĐIỆN THOẠI
Phận mình cũng chả lúc nào yên
cái số sinh ra phải chịu phiền
Chị nọ tâm tình chưa kịp dứt
Anh kia tin nhắn gửi đi liền
Linh tinh lắm món người gom bạc
Lặt vặt đủ môn kẻ tốn tiền
Muốn nghỉ...vái trời pin sạc hết
Người ta khỏi nhắn, gọi liên miên ...
LIÊN HƯƠNG
Mãi là tri ân
Tình Xuân chan chứa biết bao!
Nghĩa người sâu nặng bút nào tả đây?
Tiếc mình xa tít chân mây
Không về gặp được trong ngày đầu Xuân...
Nhưng lòng ấm áp bội phần
Cành đào người gửi ,thấy gần quê hương.
Lòng vơi bớt nỗi chán chường.
Xuân này tỏa nắng yêu thương từ người.
Hai trái tim, hai khoảng trời.
Giờ đây hòa nhập trong người trong ta.
Thời gian chẳng dễ phôi pha
Thương Giang -Nguyệt Quế mãi là tri ân!
Thương Giang *) Chị yêu! Sang thăm chị mà buồn quá chẳng viết được gì...Muốn kéo trang thơ đành chép lại bài thơ cũ vậy...
...Lòng vơi bớt nỗi chán chường.
Xuân này tỏa nắng yêu thương từ người.
Hai trái tim, hai khoảng trời.
Giờ đây hòa nhập trong người trong ta.
Thời gian chẳng dễ phôi pha
Thương Giang -Nguyệt Quế mãi là tri ân!
Thương Giang
*) Chị yêu! Sang thăm chị mà buồn quá chẳng viết được gì...Muốn kéo trang thơ đành chép lại bài thơ cũ vậy...
VẪN Người xa lòng lại thật gần Tình em, chị mãi chắp vần thơ yêu Mây buồn dẫu phủ cô liêu Có em hong ngọn gió chiều dịu êm Lời sông xanh thẳm êm đềm Cho lòng bớt quạnh những miền bão giông Dù đời là chốn hư không Sen hồng vẫn nở thắm cùng Thương Giang ! Cảm ơn em ghé bên chị và làm cho nó đỡ quạnh quẽ, mấy hôm nay chị thực sự cũng chả viết được gì.
LIÊN HƯƠNG
CẦU MONG Cầu mong một chút lãng quên Để thôi chút nhớ...một miền đã xa Cầu mong trở lại hôm qua Để ta tìm lại...chút ta ngày nào Cầu mong gió bớt hanh hao Để cây thôi những xạc xào lá rơi Cầu mong... tìm lại nụ cười Để đừng xa xót ngậm ngùi con tim ! Cầu mong khoảng lặng bình yên Đêm dài qua...đón nắng lên rạng ngời Cầu mong người mãi yêu người Để mùa xuân gọi đất trời sang xuân LIÊN HƯƠNG
Đừng dối lòng mình...
Con tim còn thổn thức,
Mắt buồn vời vợi trông...
Ngóng chờ bước chân cũ,
Sao còn cố dối lòng?
Chiều ngang qua dòng sông,
Soi bóng mình vào đó...
Thì thầm con sóng vỗ,
Bất chợt nhớ người xưa...
Xao xác bờ lau thưa...
Còn vương đầy kỷ niệm...
Phía không ai...chợt tím...
Khắc khoải nỗi cô đơn...
Vâng! Người...cứ dỗi hờn,
Thoảng thôi...tình thi vị...
Từ thẳm sâu ý nghĩ,
Có bao giờ muốn xa...?
Lời yêu mới hôm qua,
Nồng nàn ai trao tặng...
Khuyết trăng giờ...thơ lạnh...
Cứ trống trải , chơi vơi...
Hãy trở lại người ơi!
Quên đi điều vụn vặt...
Nàng thơ trong góc khuất,
Đã đi rồi...từ lâu...
Đừng tự làm khổ nhau,
Chuỗi ngày dài lạnh vắng.
Lời yêu bỗng chát đắng,
Thì sao lại dối lòng...?
Kiev 14/4/2010-TG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2010 07:06:00 bởi THƯƠNG GIANG >
NGÃ BA " Đang yên ả giữa cây xanh Con đường tự xé mình thành ngã ba Người ta về với người ta Còn tôi cuối buổi chiều tà về đâu..." HỒNG QUANG ĐỔI DỜI Trời đang nắng bỗng mưa ngâu Ngàn sao lặn hết giọt sầu rớt rơi Chỉ còn lại...khoảng chơi vơi Trái tim...với khúc không lời lặng câm... LIÊN HƯƠNG
TỰ BẠCH "...Bắt đầu từ phía mưa rơi
Sẽ đi qua hết cuộc đời hanh hao
Đôi lần giữa giấc chiêm bao
Giật mình ngơ ngác buồn xao xác buồn
Nhiều khi đối mặt trong gương
Thấy mình sao bỗng tầm thường nhỏ nhoi
Hình như tôi chẳng là tôi
Chòng chành một nỗi đơn côi riêng mình
Vì người rơi mất niềm tin
Đêm thiêng tôi cõng bóng mình chơi vơi
Mãi tìm một chút thảnh thơi
Thấy mình vừa mới qua đời. Tái sinh. " KNG TÔI ĐI TÌM TÔI Nhịp cầu lắt lẻo chông chênh Mù mờ ảo ảnh, chữ tình vỡ đôi Để tôi chẳng nhận ra tôi Niềm tin rơi mất...mộng đời tìm đâu... Thế nhân một cuộc bể dâu Vầng trăng rớt dưới dòng sâu mất rồi Nhủ lòng tôi phải tìm tôi Để tim côi lại hát lời thiết tha... Nhủ rằng... nhân thế bao la Vẫn nghe nắng gọi chan hoà bốn phương tôi về...lắng những yêu thương Tìm trong lời gió làn hương thủa nào Tìm trong con sóng xôn xao thì thầm lời biển hát chào nắng lên Chắp lành những mảnh niềm tin Để đời xanh lại ánh nhìn tinh khôi Tôi đi tìm lại chính tôi.... LIÊN HƯƠNG
Đừng tự làm khổ nhau,
Chuỗi ngày dài lạnh vắng.
Lời yêu bỗng chát đắng,
Thì sao lại dối lòng...?
THÌ THÔI... Cuối trời một áng mây trôi Đã không duyên nợ...thì thôi cũng đành Những mong hoa thắm liền cành Trời xui duyên hẩm trầu xanh úa vàng Thuyền đà rẽ bến sang ngang Dây tơ đứt đoạn, cung đàn lỗi âm Héo rồi cái nụ tầm xuân Dám đâu đổ tại thế nhân , tình đời Dấu yêu xưa đã xa vời Xin đừng nhắc nữa một thời nồng say Nhận về ảo ảnh trong tay Mong manh tựa chiếc lá bay cuối đường Thì thôi...khép lại yêu thương Ngu ngơ...một chút vấn vương tình đầu LIÊN HƯƠNG
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 14 bạn đọc.
Kiểu: