Trích đoạn: Liên Hương
NÓI VỚI ANH
Anh biết không, em lại về với biển
Khi nỗi buồn dâng hoang hoải một chiều
Em cô đơn, lẻ loi bên triền sóng
Mong tìm lại ngày nào..dù chỉ chút dấu yêu
Anh biết không, biển chiều buông màn tối
Sóng triều lên tung bọt trắng bờ
Và em đợi...với nỗi buồn hoá đá
Nghe nhịp thầm thì nhợt nhạt cả câu thơ
Anh biết không, gió lùa tung tóc rối
Vầng trăng nghiêng in dấu bãi cát dài
Hàng dương xanh vẫn rì rào tâm sự
Chỉ con sóng vô tình xoá vội bước chân ai
Anh biết không, hoàng hôn buông lạc lối
Bóng tối hoang vu phủ kín trong lòng
Em nhỏ bé, đất trời thì quá rộng
" Vắng anh rồi đâu cũng hoá mênh mông "*
Anh biết không, em giận vầng trăng khuyết
Sao mỏng manh như lát cắt vô tình
Em giận gió sao cứ hờ hững quá
" để không thể nào... yên lặng những bình mình" *
Anh biết không, em lại về biển đấy
Biển vẫn như xưa , biển vẫn ngàn đời
Trời vẫn xanh và hoàng hôn vẫn tím
Chỉ có em một mình...và biển vắng anh thôi !
LIÊN HƯƠNG
* lời một bài thơ
Biển, em và anh
Em lại về, phố biển... chúng mình xưa
Qua bão dông, một ngày con sóng lớn
Để nỗi buồn thoảng yên sau biển động
Dấu yêu còn... nguyên đọng, vỗ bờ ai...
Em lại về... bãi cát ấy... ướt dài
Gót chân son biển ấp ôm, để nhớ
Sóng triều dâng như bao đêm bồi lở
Cả câu thơ, thuở yêu ấy... thầm thì
Em lại về, chốn cũ ấy... đường đi
Để gió hôn... miên man... lần tóc rối
Bờ môi khô, hanh hao, khát đợi
Vầng trăng nghiêng, dao dát..., chúng mình
Em lại về phía biển... trút hoàng hôn
Giữa hoang vu, chiều lạnh loang màu sóng
Chân trời xa, nghe thoảng xưa biển rộng
Biết mênh mông, đâu đó..., vẫn một người...
Em lại về, thôi... nguyệt ấy, bớt chơi vơi
Để trọn bên, dẫu... mỏng manh..., hờn lạnh
Giữa trùng khơi, miên man bạc màu trắng
Những bình minh, yên lặng..., sao đành...
Anh nhớ rồi, biển... sẽ chẳng lẻ đôi...
Vẫn ngát xanh và rầm rì lời ru sóng
Hàng dương em, chiều... ngả nghiêng trời lộng
Có riêng anh và... cả nữa... đất trời...
23h15/28/05/2010