Trích đoạn: Liên Hương
Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ
Anh nơi ấy chiều hạ vàng Hà nội
Nắng thơm hương sen thoảng Tây hồ
Em - Sài gòn mùa mưa chưa kịp tới
Gió oi nồng xao xác lá vàng khô
Anh phương Bắc nước hồ xanh ngọc bích
Còn dấu xưa in dấu tích rùa thần
Em trời Nam...vọng câu thơ mở đất
Ngàn năm rồi thương nhớ mãi Thăng long
Anh có về sân trường quen ngày cũ
Đường Bưởi xưa còn ngan ngát hương thầm?
Xin hãy gửi vào vần thơ thương nhớ
Cho em về...một phố cổ rêu phong
Trời phương Nam mùa này hanh hao nắng
Chợt thèm nghe đài báo đợt gió mùa...
Thèm se sắt cái lạnh về heo hút
Một chiều nào...anh đợi dưới cơn mưa
Giờ anh và em ở hai đầu đất nước
Không gian xa thành nỗi nhớ khôn cùng
Cháy trong tim lời yêu thương rạo rực
Câu thơ nối liền những khoảng lặng riêng chung
LIÊN HƯƠNG
Đôi bờ
Chiều Hà Nội... em nhớ gì ngẩn ngơ
Để phương Nam mình ngập màu nắng
Sen mùa này... hương Tây Hồ gợn sóng
Cứ chòng chành thoảng nhẹ lời yêu
Ở phương anh, bích ngọc nước trời chiều
Vẫn hằn in tích xưa rùa thần ấy
Miền Bắc mình tự hồng hoang còn vậy
Ngàn năm rồi văn hiến giữ vẹn nguyên
Đất phương Nam từ thuở gươm mở cõi
Ngoảnh nhìn còn thương nhớ Thăng Long
Gửi ánh mắt miền xa trời xứ lộng
Thấy cuộn trào riêng một niềm mong
Anh sẽ về tìm lại chốn xa xăm
Đường Bưởi xưa thuở áo dài vờn gió
Gửi câu thơ, anh... thầm lời nhắn nhủ
Phố cổ rêu phong... dành riêng lối em về
Trời phương Nam gió đủ ướt vần thơ
Dẫu chờ mong một chiều về se lạnh
Cái dấu thèm nghe sao ngọt đắng
Anh sẽ đợi em, cơn mưa ấy..., một chiều
Chúng mình giờ ở giữa đôi bờ yêu
Không gian xa... cháy... thành nỗi nhớ
Tim yêu thương nhắc nhau về một thuở
Khoảng riêng chung... lặng nối... đôi miền
11h05/04/06/2020