SẮC MÀU
Ta nhất quyết về tu nơi phố thị
Chuyện yêu xưa vớ vẩn đã qua rồi
U 60 và phần đời kỳ dị
Ta cũng buồn và cũng thấy chơi vơi
Nhưng rất tiếc nội công còn bé nhỏ
Lên tấn xuống quyền rắn rít cũng theo sau
Và ngộ ra ta chỉ là con đỏ
Trong mảng màu tối sớm đuổi bắt nhau
Và ở đó em là màu đẹp nhất
(Con tắc kè bé nhỏ cũng đang tu)
Lúc thì xanh lúc hồng tươi rất thật
Ta ngỡ ngàng dụi mắt tưởng phiêu du
Bèn tung chưởng giải bùa mê yêu quái
Bỗng từ em hoàng hôn tím dịu dàng
Ta tĩnh tọa gom nội công còn lại
Em mĩm cười ta nhắm mắt lang thang
Khi mở mắt màn đêm vừa buông xuống
Sắc màu xưa ấm ức một cung buồn
Ta-tráng-sĩ cũng lên bờ xuống ruộng
Cạn một mình chén nhớ suốt đêm suông…
Lê Phú Hải
TRUYỀN THUYẾT VỀ CON TẮC KÈ
Từ tiền kiếp con tắc kè bé nhỏ
con thần mưa - là công chúa Cầu vồng
Trốn vua cha dạo trần gian - xuống chợ
Gặp chàng trai - công chúa quyết theo chồng
Và như thế khiến vua cha nổi giận
Sai thiên binh đày công chúa xuống trần
Hoá tắc kè ngày thay màu mấy bận
Để biết đời chỉ một cuộc phù vân
Con tắc kè vụng tu trong tiền kiếp
Bỗng một ngày gặp tráng sỹ đi tu
Mây ngũ sắc làm câu kinh bay hết
Đường Tây thiên bỗng hóa chốn xa mù
Con tắc kè muốn nói lời tạ lỗi
Bởi trót mong manh hư ảo sắc màu
Nào biết được vô tình gây nên tội
Làm tim người tráng sỹ phải đớn đau
Con tắc kè tự đọa đày mưa nắng
Uống cô đơn nơi bóng tối hoang buồn
Kêu thổn thức trong canh dài đêm trắng
Mãi nhốt mình trong nỗi nhớ đêm suông
Liên Hương